Hoán Kiểm Trọng Sanh

Nói một cách khác, quyết định hôm nay của Trần Thanh Thanh là quyết định nông nổi, là bất chấp hậu quả.
Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, trong lòng ngứa ngáy, nhưng hắn vẫn còn lý trí, nên không có làm ra những hành động quá khích nào.
Trần Thanh Thanh đang rất bạo dạn để nói lên tình yêu của mình, cơ thể vốn đã bình tĩnh trước đó, lại rạo rực lần nữa, chiếc eo thon thả cùng chiếc mông đầy đặn không kềm được đã khẽ lắc lư, hai tay ôm lấy Hạo Vân, như đang giải phóng tín hiệu của tình yêu.
Phương Hạo Vân là một người đàn ông bình thường, đối diện với điều đầy mê hoặc này, hắn cũng không thể không động lòng, tâm trạng không thể bình tĩnh được nữa.
“Chị Thanh Thanh.” Bàn tay của Phương Hạo Vân bất giác từ chỗ eo của người đàn bà đã từ từ trượt xuống, đặt trên mông cô, người đàn bà liền rên khẽ một tiếng.
“Hạo Vân, yêu chị. hãy yêu chị nào.” Eo của Trần Thanh Thanh càng lắc lư mạnh hơn, miệng phát ra những tiếng rên đầy mê hoặc.
Phương Hạo Vân cắn nhẹ vào tai của Trần Thanh Thanh, dường như đã động lòng, chính vào lúc đó, bên ngoài cửa vọng lại tiếng gọi của Bạch Quý: “Thiếu chủ nhân. Đại Ngưu bảo có điện thoại từ Hoa Hải gọi lại, bảo cậu và Trần tiểu thư đến nghe.”
“Uhm, tôi biết rồi.!”
Phương Hạo Vân đáp lại một tiếng, vội vàng buông Trần Thanh Thanh ra, nói: “Chị Thanh Thanh, có thể ông của chị đã báo số điện thoại vệ tinh ở đây cho ba mẹ chị biết, chúng ta đi nghe điện đi.” Phương Hạo Vân cảm thấy thật là nguy hiểm, nếu không phải là Bạch Quý, thì suýt tý nữa hắn đã phạm phải sai lầm.
Nếu muốn đẩy ngã Trần Thanh Thanh, nhưng tuyệt đối không phải trong tình huống này mà đẩy ngã, chứ không thì chỉ rước thêm phiền phức vào thân, hay là cứ đợi sau này khi đã vào quỹ đạo rồi hãy tính tiếp.
“Uhm.!”
Mặt Trần Thanh Thanh đỏ như đang sốt vậy, cúi đầu đáp lại.
Bước ra khỏi phòng, một cơn gió nhẹ thổi qua, Trần Thanh Thanh khẽ run một cái, hổi tưởng lại những chuyện lúc nãy, liền cảm thấy có chút sợ hãi.
Suy cho đến cùng, lúc đó cô có chút ý loạn tình mê, lúc này được một cơn gió thổi qua, dục vọng trong lòng không còn, lý trí đang chiếm thế thượng phong, tâm trang đã khác đi nhiều.
“Hạo Vân, Em ra trước đi, để chị thay đồ xong sẽ ra ngay.” Trần Thanh Thanh đột nhiên ý thức được mình đang mặc váy ngủ, dường như có chút không lịch sự.
“Có cần em giúp không?” Phương Hạo Vân hỏi.
“Em ra trước đi, tự chị làm được rồi.” Trần Thanh Thanh nói nhạt một câu, rồi tự mình đẩy cửa vào trong.
Bước ra đến sảnh Tụ Nghĩa, Vương Đại Ngưu đang nôn nóng chờ đợi Phương Hạo Vân, điện thoiaj gọi đến từ Hoa Hải, chỉ rõ phải gặp Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh. Vương Đại Ngưu không phải kẻ ngốc, có thể tìm ra số điện thoại của họ, đương nhiên không phải là người bình thường.
“Phương thiếu gia, cậu đến rồi...của cậu.” Thấy Phương Hạo Vân bước đến, Vương Đại Ngưu vội vàng đưa điện thoại sang.
Nhận lấy điện thoại, Phương Hạo Vân đột nhiên nghe thấy giọng nói đấy sốt ruột của Trần Thiên Huy: “Hạo Vân, chú là Trần Thiên Huy...Thanh Thanh sao rồi, nghe nói nó bị thương à, có nguy hiểm gì không?” Từ chỗ Lã Thiên Hành, Trần Thiên Huy biết được số điện thoại này, ông ấy đang lo lắng sự an nguy của con gái, không ngại đêm khuya, đã vội gọi điện đến ngay.
“Chú Trần, con là Hạo Vân...yên tâm đi, chị Thanh Thanh rất khỏe, vết thương đã gần như hồi phục, chú không cần lo lắng...khoảng hai ngày sau, chúng con sẽ về Hoa Hải...” Phương Hạo Vân nói lại tình hình một cách sơ lược.
Sau khi xong việc, hắn nói: “Chị Thanh Thanh sắp đến đây rồi, đến lúc đó chú nói chuyện với chị ấy nhé...”
“Ba...!”
Đúng vào lúc này, Trần Thanh Thanh đã đến đây, nói trong điện thoiaj một tiếng ba.
Phương Hạo Vân vội vàng đưa điện thoại cho Trần Thanh Thanh, co liền cầm lấy ngay, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Ba, ba và mẹ vẫn khỏe chứ...con rất khỏe, hai người đừng lo cho con...”
Nghe giọng nói của con gái, tâm trạng Trần Thiên Huy như nhẹ nhõm hắn, ông vội vàng quan tâm hỏi: “Thanh Thanh, nghe ông con nói, con đã bị thương, bây giờ sao rồi...huấn luyện có cực khổ không...Hạo Vân và con thế nào?”
“Ba...ba có thể hỏi con từng câu một không...” Trần Thanh Thanh nũng nịu trách, nói: “Ba, Hạo Vân chăm sóc cho con rất tốt, ba và mẹ không cần lo lắng, hai hôm sau tụi con sẽ về, đến lúc đó sẽ kể rõ hơn...đúng rồi, còn mẹ đâu?”
Trần Thiên Huy nói: “Mẹ con vừa ngủ rồi...mấy ngày gần đây bà ấy lo lắng an nguy của con, ăn không ngon, ngủ không yên...tối nay khó khăn lắm mới ngủ được, nên ba không gọi mẹ con dậy. Đợi con về rồi, hai mẹ con từ từ mà nói...vậy đi, Thanh Thanh, con đưa điện thoại cho Hạo Vân, để ba nói vài câu với nó...”
“Dạ...!”
Trần Thanh Thanh ngấn lệ đáp lại một tiếng, đưa điện thoại cho Phương Hạo Vân rồi rời khỏi, nước mắt cứ rơi xuống không ngừng. Tội nghiệp cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ,mẹ đã vì cô, mà ăn ngủ không yên, mấy ngày này đúng là đã khiến mẹ lo lắng nhiều.
Trần Thanh Thanh quyết định sau khi trở về, nhất định phải hiếu kính với cha mẹ, không chọc tức họ nữa.
Phương Hạo Vân cầm lấy điện thoại nói: “Chú Trần, nếu không còn chuyện gì khác thì tạm thời cứ vậy trước đi, sau khi về chúng ta sẽ nói tiếp, nói chuyện qua điện thoại vệ tinh, không được an toàn cho lắm.”
“Được, vậy thì chú nói ngắn gọn vậy...Kim Gia cho em gái Kim Phi ra mặt, đã bắt đầu xóa sạch những bang phái nhỏ ở trong nội thành Hoa Hải, theo tình hình trước mắt mà nói, tiến triển cũng khá nhanh. Nhưng chuyện giữa Kim Gia và nhà họ Tần vẫn chưa được rõ ràng...con xem chúng ta có cần gây một chút mâu thuẫn bên trng không...” Trần Thiên Huy hỏi.
“Chú Trần, chuyện này chú cứ quyết định...khoảng hai ngày sau con sẽ về đến Hoa Hải...đúng rồi, còn có một chuyện con muốn bàn với chú...con muốn chính thức nhận Vương Thế Phi là ký danh đệ tử, để anh ta phối hợp hành động với Kim Gia. Nhưng bây giờ con vẫn còn kiêng dè một điều, đó chính là Tiểu Điệp...chú Trần, ý của con là, con sẽ nói chuyện với Thế Phi trước, đem chuyện của Tiểu Điệp nói với anh ấy, xem ý của anh ta thế nào...” Chuyện liên quan đến xã hội đen, Hạo Vân đã suy nghĩ xong rồi, chủ yếu chỉ dựa vào Bạch Quý và đám anh em nhà họ Vương, nhưng phía bên Bạch Quý và Vương Thế Phi cũng không nên bỏ qua. Dù sao thì sau này cũng cần dùng đến.
Trên thực tế thì phía bên Vương Thế Phi đã không có vấn đề gì, nếu có thể loại bỏ sự phá rối của Tiểu Điệp, thì cũng có thể xem anh ta là tâm phúc của hắn. Còn về phía Kim Gia, có Kim Phi để hắn nắm, lại thêm dã tâm của ông ấy, thời gian sau này, thu phục ông ta cũng không phải chuyện khó khăn gì.
“Được thôi, thì vậy đi...Hạo Vân, thay chú chăm sóc Thanh Thanh cho tốt, cái ân tình này của con, và sự mạo hiểm của con để đi cứu Thanh Thanh, sau này chú sẽ báo đáp cho con hết.” Nói xong câu này, Trần Thanh Thanh bèn chủ động cúp máy. Phương Hạo Vân định nói thêm vài câu khách sáo, cũng không còn cơ hội nữa. Bộ đội biên phòng đã lấy hết số súng đạn và tiền bạc của anh em nhà họ Vương, đồng thời dẫn theo cả đám người họ đến doanh trại tạm thời.
Buổi trưa, một chiếc xe vận chuyển trung gian, đã chở họ đến chiến khu ở biên giới.
Theo sự sắp xếp của Lã Thiên Hành, đã đăng ký làm danh sách ở chiến khu, rồi sau khi nghỉ ngơi một lúc, sáng sớm ngày mai sẽ trực tiếp đưa họ từ chiến khu trở về Hoa Hải.
Phương Hạo Vân đối với việc này không hề có ý kiến gì.
Anh em nhà họ Vương cùng các anh em trong trại đương nhiên cũng không có ý kiến gì khác, có thể rời khỏi chiến khu, điều đó cũng có nghĩa là đường về nhà cũng không còn xa nữa.
Trần Thanh Thanh được nữ quân y ở bệnh viện trong chiến khu kiểm tra lại vết thương, cô ta rất kinh ngạc khi phát hiện ra, vết thương do súng gây ra của Trần Thanh Thanh chỉ trong một thời gian ngắn đã gần như hồi phục.
Điều càng khiến cô ngạc nhiên hơn, là từ tình hình kiểm tra có thể thấy, sau khi lành lặn, chỗ vết thương của Trần Thanh Thanh, sẽ không để lại bất cứ vết sẹo nào.
Do đó, phó viện trưởng của bệnh viện trong chiến khu đã không ngừng thắc mắc hỏi cô: “Thanh Thanh, vết thương của em là do ai xử lý cho em vậy...tôi thật không thể tưởng tượng nổi, trong một hoàn cảnh như thế, lại có thể xử lý vết thương một cách hoàn hảo như thế...” Từ góc độ chuyên môn của phó viện trưởng mà nhìn, thì cho dù có là bệnh viện chiến khu, với tình hình các thiết bị trị liệu đầy đủ, và do cô ấy tự xử lý lấy, cũng chưa chắc được hiệu quả như vậy.
“Chẳng lẽ em gặp được thần y à?” Phó viện trưởng lại hỏi lần nữa.
Trần Thanh Thanh do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Vết thương của mình sở dĩ có thể hồi phục nhanh như vậy, hoàn toàn là kết quả của việc Phương Hạo Vân đã dùng nội gia chân khí để xoa bóp trị liệu cho cô, cách chữa trị này không phải ai cũng có thể học được, trừ phi có nội gia chân khí thâm hậu. Dĩ nhiên đó là điều không thể.
Theo dự đoán của Trần Thanh Thanh, trong phạm vi toàn quốc, nội gia cao thủ như Phương Hạo Vân chắc cũng không được mấy người.
“Cô ơi, vết thương của con là do Hạo Vân xử lý dùm con đó, cụ thể như thế nào thì con không được rõ lắm, hay là cô hỏi em ấy đi...” Phó viện trưởng là một người đàn bà đã ngoài 50, Trần Thanh Thanh gọi bà ta một tiếng cô là đương nhiên thôi.
“Hạo Vân...ý con là, cái vị Phương thiếu gia đi chung với con à?” Phó viện trưởng đã được nghe một số chuyện liên quan đến Phương Hạo Vân từ chỗ của thủ trưởng chiến khu, nhưng những chuyện mà bà biết rất hạn chế, cũng không hề biết Phương Hạo Vân là một cao thủ y học.
“Uhm...” Trần Thanh Thanh cười nói: “Từ khi con bị thương đến giờ, đều do em ấy tự tay chăm sóc cho con...cô đi hỏi em ấy chắc chắn không sai.”
“Thanh Thanh à...nếu con đã không sao, vậy thì yên tâm rồi, bây giờ cô đi báo cáo lại tình hình cho thủ trưởng biết...” Nói xong, phó viện trưởng bèn cáo từ rời khỏi. Nhưng bà ta đến tìm Phương Hạo Vân, chứ không phải đi báo cáo.
Tâm tư của phó viện trưởng, Trần Thanh Thanh đương nhiên biết, đó cũng là cái mà cô đang muốn.
Nhìn thấy phó viện trưởng nhanh chóng rời khỏi, Trần Thanh Thanh thầm cười: “Để xme em ứng phó thế nào, ai bảo em ức hiếp em chứ...”
Trong lòng Trần Thanh Thanh vẫn đang tức Phương Hạo Vân, nên cố tình kiếm chuyện cho hắn gặp phiền phức.
Sau khi phó viện trưởng rời khỏi phòng bệnh, liền đến tìm Phương Hạo Vân ngay, hỏi cho ra tình hình vết thương của Trần Thanh Thanh, mục đích là muốn biết hắn đã chữa cho Thanh Thanh như thế nào.
Phương Hạo Vân nhíu mày nói: “Thưa cô viện trưởng...thật ra vết thương của chị Thanh Thanh có thể hồi phục nhanh vậy, không phải là công lao của con, mà là khả năng hồi phục của chị ấy tốt, tố chất cơ thể tốt.” Hạo Vân đang nói dối, nhưng lời nói của hắn cũng rất khoa học, cũng phù hợp y học thường thức. Có một số người thể chất tốt, khả năng phcuj hồi của cơ thể cúng nhanh hơn. Hắn nói vậy, tin rằng phó viện trưởng cũng không nêu được điểm nào không hợp lý.
“Là vậy à...nhưng tốc độ hồi phục này đã vượt qua khả năng thường thấy...Phương thiếu gia, cậu nhó lại xem, có phải cậu đã đắp thuốc gì cho Thanh Thanh không?” Phó viện trưởng là người làm công việc y vụ, lời nói của Hạo Vân tuy có lý, nhưng bà cũng không hoàn toàn tin tưởng.
“Không có, tuyệt đối không có...chỉ là một số loại thuốc quân dụng thôi...thưa cô viện trưởng, em biết cô rất tò mò...vậy đi, hay là co cứ nghiên cứu trên cơ thể chị thanh thanh...đúng rồi, chị Thanh Thanh là một cao thủ, chắc là tự bản thân chị ấy cũng biết trị thương...dù gì thì chuyện này cũng không liên quan đến con...đúng rồi, con còn có chuyện, không làm chậm trễ thì giờ của cô nữa, hẹn gặp sau...” Phương Hạo Vân nói vậy, lại đá ngay cái mâu thuẫn lại cho Trần Thanh Thanh.
Phó viện trưởng suy nghĩ một lúc, quyết định hay là thôi đi, nếu là người bình thường, bà ta có thể xme người ta như chuột mà thí nghiệm một chút, nhưng Trần Thanh Thanh lại là nhân vật đặc biệt, nghe nói lần này chến khu đã ghi công đặc biệt cho cô ấy, được mệnh danh là bông hồng trong quân, đã có quân tịch chính thức rồi.
Đương nhiên, điều này cũng không có gì, điều them chốt là, nhân vật sau lưng cô ấy không thể chọc giận được.
Buổi tối, Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân lại lần nữa đụng mặt nhau, hai người nhìn nhau một lúc, bèn cười ha ha, Trần Thanh Thanh hỏi trước: “Em làm cách nào đối phó với cô viện trưởng đó vậy...”
“Thì lấy gậy ông đập lưng ông...” Phương Hạo Vân nói nhạt.
“Đồ xấu xa, em chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào...khoan đã...hình như cô ấy cũng không đến tìm chị?” Trần Thanh Thanh có chút nghi ngờ.
“Đương nhiên thôi, chị không nghĩ xem ông của chị là ai...cô ta dám thử nghiệm trên người chị sao...” Phương Hạo Vân cười hi hi, nói: “Chị Thanh Thanh, nhớ nhé, chuyện trị thương không được nói ra đâu...”
“Chuyện này chẳng cần em nhắc...” Việc xoa bóp để trị thương như vậy, một tiểu thư cành vàng lá ngọc lại phải giương mông lên để cho người khác xem hết, chuyện như thế, sao cô có thể nói cho người khác biết được, chẳng phải sẽ xấu hổ đến chết sao.
“Chị Thanh Thanh, nghe nói chị đã có quân tịch chính thức, còn mang quân hàm thượng úy nữa, sau này chị định sẽ làm việc trong quân đội à?” Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui