Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chính phủ à.
Phương Hạo Vân vội vàng hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Một tỷ.” Trần Thiên Huy giải thích: “Lượng công trình của chúng ta càng làm càng lớn, trong 3 tháng tới, phải đảm bảo có đủ 2 tỷ tiền vốn bây giờ vốn lưu động trên dưới công ty, vốn không đủ để chống đỡ.”
“Một tỷ à.” Chân mày Phương Hạo Vân liền nhíu lại, nếu như tập đoàn Đằng Phi vẫn chưa khai trương, một tỷ này mình cũng có thể tự bỏ ra được, nhưng bây giờ thì. khó đây.
“Hạo Vân, con hãy cố gắng nghĩ cách đi. nếu vẫn không có cách, chú và ba con sẽ bàn bạc một chút, hai chúng ta tự giải quyết cũng được.” Trần Thiên Huy nói.
Phương Hạo Vân ngập ngừng một lúc, nói: “Vậy đi chú Trần, chuyện thiếu vốn này chú không cần phải nói với ba con. con sẽ cố gắng nghĩ cách. vào giờ này ngày mai, con sẽ gọi điện cho chú.”
“Được, như vậy trước đi.” Nói đến đây, Trần Thiên Huy chậc lưỡi, đột nhiên nói: “Hạo Vân, bàn xong chuyện công rồi, chú muốn nói thêm với con về chuyện tư. con có thể gọi điện cho Thanh Thanh không. gần đây tâm trạng của nó không được ổn định cho lắm, lúc thì tốt, lúc thì xấu.”
Nghe Trần Thiên Huy nói vậy, Phương Hạo Vân mới nhớ đến Thanh Thanh, từ khi trở về Hoa Hải, hắn đúng là không có liên hệ với Thanh Thanh.
Một mặt, vì trước đó Thanh Thanh đã từng nói, không để cho hắn chủ động liên hệ, mặt khác, thời gian gần đây quả thật hắn quá bận.
Thật đấy, nếu không phải hôm nay Trần Thiên Huy chủ động nhắc đến, suýt tý nữa là hắn đã quên mất trên đời này còn có người tên là Trần Thanh Thanh rồi.
Bây giờ nghe Trần Thiên Huy nói thế, Phương Hạo Vân cảm thấy mình có chút không đúng, cho dù nói thế nào, mình cũng là đàn ông, cũng nên chủ động một chút. Đàn bà cũng có những lúc, nên ngồi mà nghe mới đúng, cũng có thể hôm đó Trần Thanh Thanh nói thế, chính là mong hắn sẽ chủ động liên lạc với cô.
Trong lòng nghĩ vậy, Phương Hạo Vân có chút đuối lý, hỏi: “Chú Trần, chú và dì có nói chuyện với chị Thanh Thanh chưa. tâm trạng của chị ấy không tốt, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ còn đau lòng vì chiến hữu đã chết sao?”
“Cũng khó nói lắm.!”
Trần Thiên Huy đanh giọng nói: “Dì Lữ con cũng nói chuyện với nó mấy lần, nhưng nó cứ giấu giếm, không chịu nói thật với chúng ta, nguyên nhân cụ thể là gì, bây giờ chú cũng không rõ nữa. Hạo Vân, chú và dì Lữ con đã bàn bạc qua, cảm thấy tốt nhất là nên nhờ con giúp. hai đứa đều là thanh niên cả, nói chuyện với nhau cũng sẽ dễ dàng hơn.”
“Vậy ý của chú là, để con.” Phương Hạo Vân hỏi nhạt.
“Vậy đi, bây giờ con hãy gọi điện. chắc con sẽ không ngại tiền phí điện thoại quốc tế chứ?” Trần Thiên Huy cười nói: “Thật là đau lòng, con gọi cho Thanh Thanh giúp chú nha.”
Phương Hạo Vân chần chừ một lúc, nhìn Đinh Tuyết Nhu đang ngủ say, liền nói: “Được rồi, bây giờ con sẽ gọi. chú Trần, chú và dì đừng lo lắng nữa, chị Thanh Thanh sẽ không sao đâu.”
“Hạo Vân, chuyện của Thanh Thanh đành nhờ con vậy.!” Nói đến đây, Trần Thiên Huy ngừng một lúc: “Hạo Vân, hôn sự giữa con và Thanh Thanh, rốt cuộc thì con nghĩ thế nào?”
Nghe Trần Thiên Huy nói đến đây, Phương Hạo Vân vội nói: “Chú Trần, chú nói gì vậy. hôn sự gì chứ.” Nói ra thì, tình cảm của hắn đối với Thanh Thanh vẫn chưa xa đến mức độ đó. Đương nhiên, tâm tư của vợ chồng nhà họ Trần, hắn đã biết từ lâu. thật ra, chuyện bây giờ cũng đang được tiến triển theo hướng mà họ mong muốn.
Chú Trần bên kia đầu dây lại ngập ngừng lần nữa, mỉm cười nói: “Hạo Vân. có câu này, chú vốn không định nói. nhưng chú đã suy nghĩ nhiều lần, vẫn là nên nói ra thì hay hơn. Lúc con giúp Thanh Thanh trị thương ở trong cánh rừng, cũng đã không ít lần gây thiệt thòi cho con gái yêu quý của chú. nếu con đã nhìn thấy hết tấm thân ngọc ngà của nó, thì nó đương nhiên là người của con rồi. chú cảm thấy đã đến lúc bàn bạc với ba con về chuyện đính ước hôn sự của hai đứa rồi.”
Phương Hạo Vân ngệch mặt ra, vội vàng hỏi: “Ai nói vậy. là chị Thanh Thanh nói à?”
Đã nói ra rồi, hắn mới sực nhớ, không đúng, sao Trần Thanh Thanh có thể nói ra chuyện này chứ, cứ cho là đối với mẹ ruột mình đi nữa, Phương Hạo Vân cảm thấy cô không thể nào nói ra được. Quả nhiên, Trần Thiên Huy cười nói: “Con cũng biết hỏi vậy à. con cảm thấy là Thanh Thanh nói hay sao. Hạo Vân, chú có hỏi qua dì Lữ con, Thanh Thanh bị thương ở gần mông. đó là chỗ kín của người con gái, hôm qua chú đã tư vấn với vài vị bác sĩ, muốn trị vết thương ở chỗ đó, không muốn có tiếp xúc thân mật cũng không được. Sao nào, có phải bây giờ con cũng nên thừa nhận luôn không?”
Phương Hạo Vân nghe xong, gượng cười nói: “Chú Trần. chuyện này chú đâu thể trách con...con cũng là vì vết thương của chị Thanh Thanh thôi...con khồng hề có ý muốn mạo phạm đâu...”
“Được rồi, thằng nhãi này đừng có giải thích với chú nữa...nếu bản thân Thanh Thanh cũng đã đồng ý rồi, làm cha mẹ như chú với dì đây sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của đám thanh niên như tụi con...nhưng con cũng phải làm gì đó cho con gái của chú với dì chứ, hiểu chưa?” Trần Thiên Huy hỏi.
“Chú Trần, chuyện giữa con với chị Thanh Thanh, tự chúng con sẽ giải quyết lấy...chú đừng tham dự vào nữa...tóm lại, con đảm bảo với chú, con sẽ không làm cho chị Thanh Thanh bị tổn thương là được rồi.” Phương Hạo Vân nói.
“Được, có câu này của con là được rồi, chú cúp máy nhé, bây giờ con hãy gọi cho Thanh Thanh...” Trần Thiên Huy nói xong, liền bỏ máy điện thoại xuống.
Phương Hạo Vân cúp máy xong, không gọi điện ngay cho Trần Thanh Thanh, mà ngồi trên ghế sofa, bắt đầu suy nghĩ một chuyện, có cần phải gọi điện trước cho dì Bạch, giải quyết trước việc thiếu vốn của công trình vịnh Kim Thủy trước không.
Công trình vịnh Kim Thủy là hạng mục kiến trúc hạ tầng trọng điểm mà nhà nước xây dựng, để kéo nhu cầu trong nước lên, theo như tính toán ban đầu, từ trung ương đến địa phương, tổng số tiền đầu tư lên đến một trăm tỷ đồng, nếu như công ty đầu tư Trần Thị, tập đoàn Thịnh Hâm, và tập đoàn Hàn Thị có thể đảm bảo tính nhất quán trong việc hợp tác với chính phủ, cái lợi thu được sau này sẽ là một con số khổng lồ.
Cho nên nói, việc công trình vịnh Kim Thủy thiếu vốn phải mau chóng được giải quyết.
Nhưng, bây giờ hắn cũng khó mà phán đoán nổi, bên phía dì Bạch rốt cuộc có số vốn lớn như vậy không.
Ngồi trên ghế sofa suy đi nghĩ lại một hồi lâu, Phương Hạo Vân quyết định gọi điện cho dì Bạch trước, dù gì, bây giờ hắn cũng là một thành viên trong gia tộc bảo hộ, không có gì phải ngại nữa.
Điều nằm ngoài dự tính chính là, vừa gọi điện về, không cần nói đến lần thứ hai thì dì Bạch đã đồng ý ngay, còn dặn dò hắn đừng có phân tâm, cứ yên tâm mà làm việc ở Luân Đôn.
Sau khi giải quyết việc thiếu vốn xong, Phương Hạo Vân đã gọi điện cho Trần Thanh Thanh.
Trong điện ngoại chỉ mới nghe có một tiếng tín hiệu chờ, Phương Hạo Vân liền nghe được Trần Thanh Thanh đã lập tức bắt máy điện thoại lên ngay, trong giọng nói của cô dường như có chút giận dỗi: “Ai đó...bổn tiểu thư đây đang phiền chết đi được...”
Phương Hạo Vân ngớ người ra, liền nghĩ ra ngay, chắc là Trần Thanh Thanh đang cố tình làm thế, lúc cô nhận điện thoại, chắc đã nhìn thấy trên điện thoại hiển thị số của Phương Hạo Vân, hơn nữa, từ tốc độ nhận điện của cô có thể thấy, chắc chắn cô vẫn luôn chờ điện thoại của hắn.
Nghĩ đến đây, giọng nói của Phương Hạo Vân đầy vẻ áy náy: “Chị Thanh Thanh, là em, Hạo Vân...”
“Hạo Vân...cậu là Hạo Vân nào chứ, Tần Hạo Vân, hay là Dương Hạo Vân...tôi với cậu quen lắm sao...?” Trong điện thoại, vọng lại tiếng nói đầy xem thường của Trần Thanh Thanh, nghe ra được, lòng oán hận của cô ấy đối với mình rất lớn.
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, lặng đi một lúc, nói: “Chị Thanh Thanh, chị giận rồi à...chị đừng quên là, lúc trước là do chị bảo không cho em chủ động gọi điện thoại đến làm phiền chị mà...chẳng lẽ, đàn bà đều là nói có là không sao...”
“Em mới là nói có là không ấy...” Trần Thanh Thanh nóng giận nói: “Chắc hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây quá, sao đại gia như em lại muốn gọi điện cho chị chứ...”
“Chị Thanh Thanh, em biết tâm trạng chị không tốt, nên mới gọi điện cho chị...em nói chị này, bây giờ em đang ở Luân Đôn để làm một chuyện vô cùng quan trọng...cho nên tạm thời không thể gặp chị được, mong là chị sẽ thông cảm cho em.” Phương Hạo Vân cười nói: “Em biết chị có thành kiến với em, vậy đi, đợi em lo xong việc ở Luân Đôn trở về, em sẽ mời chị đi uống café, đến lúc đó em sẽ nhận lỗi trước mặt chị...”
“Em đang ở Luân Đôn?” Luân Đôn với Hoa Hải cách biệt nhau đến 9 giờ, Trần Thanh Thanh đoán ra được, bên Phương Hạo Vân chắc đang là ban đêm.
“Đã khuya thế rồi, sao em còn chưa ngủ...có phải đang nhớ đám bạn gái của em không?” Trần Thanh Thanh tức tối nói: “Phương Hạo Vân, đợi em trở về, chị sẽ tính sổ với em...”
Nghe cái câu đám bạn gái của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân đã biết, cái gút mắc trong lòng chị ấy vẫn chưa được gỡ ra, nói một cách khác, cô vẫn không cách nào thuyết phục được mình cùng nhau chia sẻ tình yêu của người đàn ông với nhiều người đàn bà khác.
Phương Hạo Vân cười hi hi, nói: “chị Thanh Thanh, thật ra chị đã hiểu lầm rồi, sở dĩ em chưa ngủ, là vì đang nghĩ đến chị...nếu không em cũng đâu gọi điện cho chị...đúng rồi, vết thương của chị chắc bây giờ cũng đã lành lại rồi nhỉ? Chị có xem kỹ qua, chỗ đó có để lại sẹo không?”
Nhắc đến vết thương đó, mặt của Trần Thanh Thanh liền ửng đỏ, cũng may là đang nghe điện thoại, nên Phương Hạo Vân không biết, cô cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nói: “Uhm, cũng lành rồi...chị xem qua rồi, không hề để lại một tí sẹo nào, Hạo Vân, cám ơn em...”
Trong lòng Trần Thanh Thanh tuy có giận, nhưng nhắc đến vết thương của mình, cô bỗng nghĩ đến ân tình mà Phương Hạo Vân dành cho cô, nếu không phải là Phương Hạo Vân đến kịp lúc, e là cô đã chết thật rồi.
Làm người phải biết tri ơn đồ báo.
Nghĩ đến đây, giọng nói của Trần Thanh Thanh liền dịu dàng trở lại: “Hạo Vân, em đến Luân Đôn làm gì thế, có nguy hiểm không...em xem em có cần giúp đỡ gì không, nhà chị cũng có nhiều người quen ở Luân Đôn lắm...”
“Chị Thanh Thanh, cám ơn chị đã quan tâm, chị yên tâm đi, em sẽ không sao đâu...” Phương Hạo Vân nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Chị Thanh Thanh, nghe em nói này, vui thì cũng một ngày, không vui thì cũng một ngày, tại sao lại không để tâm trạng của mình vui vẻ mà qua một ngày chứ...hứa với em, để cho mình được vui vẻ hơn...còn không thì lúc em quay về em sẽ đét đít chị...”
“Em dám hả?”
Trần Thanh Thanh nổi giận đùng đùng: “Cái tên háo sắc này...”
“Chị Thanh Thanh, em muốn nói một câu cuối cùng với chị, nói xong em sẽ cúp máy...chị phải nghe cho rõ nhé.” Phương Hạo Vân cố tình khiến Trần Thanh Thanh tò mò.
“Em nói đi...!”
Nghe Phương Hạo Vân nói nghiêm túc như vậy, Trần Thanh Thanh liền khẩn trương hơn, dỏng tai lên mà nghe.
“Chị Thanh Thanh, mông của chị trắng lắm, em rất thích...!”
Phương Hạo Vân nói xong câu này, liền vội vàng cúp máy.
Trần Thanh Thanh đang ở Hoa Hải liền đỏ mặt tía tai, trong đầu cô bất giác lại nhớ đến quá trình trị thương ở trong rừng, cô biết, những ngày tháng cô trị thương, mông của cô đã bị hắn ngắm khá là kỹ.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh vừa thẹn vừa tức, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Sảnh hội nghị sang trọng nhiều chức năng của tập đoàn Siêu Uy thuộc nhà họ Đinh. Đinh Vọng Long ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ đỏ, Định Vân Uy ngồi trên chiếc ghế dưới đó.
Vẻ mặt của Đinh Vọng Long dường như có chút bực bội, thần thái xem ra cũng già hơn so với dạo trước, tình hình của tập đoàn Siêu Uy nhà họ Đinh càng lúc càng tệ, do cơn bão tiền tệ ngày càng mạnh mẽ, cùng với sự thất bại của kế hoạch giải cứu của chính phủ Châu Âu, cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy lại tiếp tục bị ngâm ở đó, trước mắt vốn lưu động trong công ty không quá 500 triệu euro, với tình hình này, đối với tập đoàn Siêu Uy mà nói, là chưa từng xảy ra.
Bây giờ mời được Tuyết Hồ xuất sơn tuy có thể giải quyết được mâu thuẫn trong nội bộ nhà họ Đinh, nhưng hoàn cảnh mà nhà họ đinh đang phải đối mặt, đâu chỉ đơn giản là mâu thuẫn trong nội bộ.
Đầu tiên hắn định gả con gái vào gia tộc Morgan, vì nghĩ sẽ được nhà Morgan giúp đỡ về vốn liếng, nhưng bây giờ...đau đầu đây...con gái mình có còn thân trong sạch hay không đến bây giờ cũng chưa xác định được. Huống chi, muốn thuyết phục nó cam tâm chịu gả vào nhà Morgan cũng không dễ dàng gì.
Đã có tin là, con gái mình và tên Phương Hạo Vân đã đến Luân Đôn hai ngày rồi, nhưng vẫn chưa thấy hai đứa đến đây, cũng chẳng biết rốt cuộc hai đứa này đang có ý gì đây.
Đinh Vọng Long thở dài, nói: “Lão tứ, em nói thử xem tên Phương Hạo Vân và Tuyết Nhu đang muốn gì...dù gì cũng đã đến Luân Đôn rồi, tại sao lại trễ nãi không chịu đến gặp mặt chúng ta...”
Đinh Vân Uy nghe Đinh Vọng Long hỏi, vội vàng đứng dậy trả lời, Đinh Vọng Long huơ tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui