Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Vâng, đại ca...!”
Đinh Vân Uy đáp lại một tiếng, rồi ngồi xuống trở lại.
“Nói thử xem, em đã điều tra được gì về cái tên Phương Hạo Vân đó rồi?” Đinh Vọng Long gượng cười: “Nếu như thế lực của hắn không thể giải quyết được nguy cơ của nhà họ Đinh chúng ta, anh chỉ đành nhờ mẹ ra mặt để khống chế Tuyết Nhu, để nó chịu gả vào nhà Morgan...” Hổ dữ không ăn thịt con, Đinh Vọng Long vốn cũng không phải hạng người đại gian đại ác như vậy, nhưng hiện giờ đúng là hắn đã bị ép đến đường cùng, nếu còn không chịu ra tay, nhà họ Đinh có thể sẽ vạn kiếp bất phục.
Đinh Vân Uy thầm thở dài, hắn hiểu rất rõ hoàn cảnh của nhà họ Đinh, nếu muốn nhà họ Đinh trở lại ngày tháng huy hoàng như lúc trước, thì trước mắt phải để Đinh Tuyết Nhu gả vào nhà Morgan, rồi được nhà Morgan trợ giúp về vốn, đó mới là hy vọng duy nhất của họ bây giờ.
Nhưng điều mà Đinh Vân Uy hiện đang lo lắng chính là Đinh Tuyết Nhu có phải đã không còn thân trong trắng nữa hay không. Gia tộc Morgan khác với những gia tộc khác, gia tộc của họ đã tồn tại rất lâu đời, cho dù xã hội bây giờ đã không còn xem trọng trinh tiết của người con gái nữa, nhưng gia tộc họ vẫn rất chú trọng đến điểm này.
Theo họ thì, người con gái mất trinh chính là người không được sạch sẽ, là ác ma...sẽ không có tư cách để bước vào gia tộc Morgan, như vậy, sẽ làm ô uế gia tộc thần thánh của họ.
“Đại ca...!”
Đinh Vân Uy nói nhạt: “Từ những tài liệu mà em có được, thì sau lưng Phương Hạo Vân chỉ có tập đoàn Thịnh Hâm, tập đoàn Trần Thị...thực lực của hai tập đoàn này cũng tầm thường thôi, nhưng so với tập đoàn Siêu Uy của chúng ta, vẫn còn cách biệt một chút...cho dù họ có ra sức giúp đỡ, cũng không cách nào giải quyết được nguy cơ của chúng ta...hơn nữa, nếu để họ ra sức trợ giúp, cũng là việc không thế nào...”
Đinh Vọng Long nghe Đinh Vân Uy nói vậy, mí mắt cứ giật giật, sắc mặt tỏ vẻ đang khó khăn trùng trùng.
Hồi lâu sau, ông mới mở miệng nói: “Xem ra, chúng ta chỉ đành đặt hy vọng vào Tuyết Nhu thôi...chỉ là nếu nó không còn trong trắng, thì đến cả cái hy vọng cuối cùng này chúng ta cũng không còn nữa...”
“Đại ca...hay là nghĩ cách khác đi...nếu liên hôn với gia tộc Morgan không được, chúng ta có thể nghĩ tới những nhà tài phiệt khác...” Đinh Vân Uy do dự một lúc, tiếp tục nói: “Anh quên là, những người đàn ông hâm mộ Tuyết Nhu nhiều vô số kể, trong đó cũng không thiếu những nhà tài phiệt thực lực hùng hậu...”
“Uhm...”
Đinh Vọng Long nghe xong, chăm chú suy nghĩ, nói nhạt: “Lão Tứ, em nói cũng có lý...nhưng hiện giờ nguy cơ của chúng ta đã bức bách lắm rồi, theo anh được biết, ngoài gia tộc Morgan ra, những gia tộc khác cho dù có lắm tiền nhiều của hơn nữa, cũng không thể một lúc lấy ra nhiều vốn như vậy để giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này...”
Đinh Vân Uy nghe xong, biết là Đinh Vọng Long nói rất có lý, nhưng bản thân hắn quả thật chẳng còn cách nào khác nữa.
Đúng lúc đó, điện thoại của Đinh Vân Uy reo lên, hắn nhìn số điện thoại gọi đến là của Huỳnh Bột. “Nghe đi...!”
Đinh Vọng Long gật đầu, nói nhạt.
Lúc này Đinh Vân Uy mới chịu nghe điện thoại.
Sau khi nghe điện xong, sắc mặt của hắn liền trở nên rất khó coi: “Đại ca...Huỳnh Bột đã có tin tức, công xưởng ở bên Pháp của mình đã đình công rồi...”
“Tại sao? Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Đinh Vọng Long nhíu mày lại, mặt đầy tức giận.
“Nghe nói ở Pháp hiện giờ đâu đâu cũng thấy bãi công...những công nhân mang quốc tịch pháp ở xưởng chúng ta cũng bị lôi kéo theo...trước mắt thì tình hình ở công xưởng, vô cùng nghiêm trọng.” Đinh Vân Uy lo lắng nói: “Nếu cứ tiếp tục bãi công như thế, tổn thất của chúng ta sẽ càng lớn hơn...căn xưởng ở Pháp, chính là một trong những số ít công xưởng vẫn còn thu được lợi nhuận của chúng ta...”
“Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì...đang tốt lành sao lại đi bãi công?” Đinh Vọng Long tức đến ói máu.
Đinh Vân Uy ngập ngừng nói: “Đều tại cái tên khốn đó gây ra cả...mẹ kiếp, sao nó không chết đi cho rồi...cho dù không chết, thì cũng nên rớt đài đi, giờ thì biết làm sao đây?”
“Em nói Lão Tát à?”
Đinh Vọng Long thở dài: “Người này mặt dày, trong khắp thiên hạ bây giờ không ai có thể dày hơn ông ta...”
Ngừng một lúc, Đinh Vọng Long gượng cười nói: “Tên rác rưởi đó còn tại chức, thì chúng ta chẳng làm gì được cả, bây giờ chỉ còn cách duy nhất chính là hy vọng cái tên khốn nạn đó có thể mau chóng ổn định tình thế, để công xưởng chúng ta mau chóng vận hành trở lại...”
“Đúng vậy, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi...” Đinh Vân Uy cũng chẳng biết nên làm sao.
Ngừng một lúc, ánh mắt của Đinh Vọng Long như sáng lên, nghiêm túc nói: “Lão Tứ, từ nay trở đi, giám sát chặt chẽ Phương Hạo Vân và Tuyết Nhu, có xảy ra chuyện gì, lập tức báo cho anh biết...”
Đinh Vân Uy đứng phắt dậy, nghiêm túc nói: “Đại ca, anh yên tâm đi, em đã sớm sắp xếp rồi...hai ngày nay hai người họ chỉ đi chơi với nhau...đúng rồi...buổi tối, họ ngủ chung một phòng.”
“Đúng là gia môn bất hạnh mà...”
Nghe được tin này, trong lòng Đinh Vọng Long liền nguội lạnh, không còn hy vọng gì ở Đinh Tuyết Nhu nữa, đã ở chung với nhau rồi, sao có thể giữ được thân trong sạch chứ.
“Truyền lời ra ngoài...cứ nói nếu Phương Hạo Vân không đủ năng lực giải quyết nguy cơ của nhà họ Đinh ta, nhà họ Đinh ta sẽ không đồng ý ghép tủy cho con tiện nhân đó...” Đinh Vọng Long tức giận nói.
“Vâng...nhưng...đại ca, em cảm thấy chúng ta vẫn không nên bỏ cuộc, hai người tuy ở cùng nhau, điều đó không có nghĩa là họ nhất định sẽ nảy sinh quan hệ...đợi Tuyết Nhu về đây, chúng ta vẫn nên kiểm tra lại, nếu lỡ nó vẫn còn thân trong sạch, chúng ta cũng không nên để lỡ...”
“Được, cứ làm theo lời em nói, chuẩn bị đi...” Đinh Vọng Long suy nghĩ một lúc, lại nói: “Ngày mai báo với Lão Nhị, Lão Tam phải đến công ty...”
“Ngày mai mẹ có đến không?” Trong lòng Đinh Vân Uy hơi căng thẳng, hỏi.
“Uhm...!”
Đinh Vọng Long đáp lại một câu, huơ tay ra hiệu Đinh Vân Uy rời khỏi. Sân bay Tư La.
Hình như hôm nay sẽ có một nhân vật quan trọng phải đến sân bay, nên không khí bên trong sân bay có vẻ căng thẳng hơn, cầu thang máy bay số 1, vào sáng sớm đã bị một nhóm vệ sĩ mặc áo đen canh giữ nghiêm ngặt, còn một số cảnh sát địa phương cũng đứng gác cho họ, có thể thấy địa vị của nhưng tên vệ sĩ này cũng khá cao, thế lực cũng rất mạnh.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu đen, bụng phệ đang ngó đông ngó tây, dường như đang nóng lòng chờ đợi cái gì đó, bên cạnh ông ta, là một tên đàn ông cũng mặc vest đen, nhưng lại cứ đứng thẳng, ánh mắt của tên này cũng có vẻ đang nóng ruột, nhưng lại giữ được vẻ bình tĩnh.
Người này chính là Kiều Trị, đã tiếp đãi Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu.
Đúng 10 giờ rưỡi, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay, một đoàn người từ trong đó bước ra, trong đó có một người đàn ông trung niên đứng phía đầu, khuôn mặt trắng muốt, đỏ hồng và bóng láng, đôi mắt sâu sắc nhưng có thần, và sáng quắc.
Sau lưng ông ta, là năm, sáu tên đàn ông khỏe mạnh, nhìn bước đi và thân hình của họ, chắc những người này đều có thân thủ cao cường, tuyệt đối không phải người thường.
Kiều Trị đứng nghiêm lại, vội vàng chạy lên đón.
“Hộ Pháp...!”
Người đến chính là Bạch Nguyệt Thiên, Hộ Pháp của gia tộc thủ hộ, cũng là một trong hai nhân vật lớn của gia tộc thủ hộ trên toàn Châu Âu này. Kiều Trị là người chủ trì của gia tộc thủ hộ ở Luân Đôn, đương nhiên phải cung kính hành lễ với cấp trên. Thật ra, chế độ lễ pháp của gia tộc thủ hộ, còn nghiêm khắc hơn cả so với gia tộc Morgan. Cấp trên thậm chí có quyền sinh sát đối với cấp dưới.
Bạch Nguyệt Thiên tuy nhìn bề ngoài hòa nhã dễ gần, nhưng chỉ với một ánh mắt không hài lòng thoáng qua thôi, có thể khiến Kiều Trị lạnh cả người.
Thậm chí hắn cũng không dám nhìn thẳng vào Bạch Nguyệt Thiên.
“Gọi tôi là ông chủ Bạch đi...” Bạch Nguyệt Thiên căn dặn: “Sau này nếu có người ngoài, thì đừng gọi Hộ Pháp nữa...đúng rồi, người đi chung với anh đến đây là ai?”
“Hộ...ông chủ Bạch, đó là ông Khâu Cát phó hội trưởng của hội liên hiệp thương nghiệp Luân Đôn...cũng không biết từ đâu mà ông ta biết tin ngài sẽ đến, nên đã theo tôi đến đây để đón...vì có qua lại trong việc làm ăn, nên tôi cũng không tiện từ chối ông ta...” Kiều trị giải thích...
“Là vậy à...”
Bạch Nguyệt Thiên nói nhạt: “Lần này tôi đến đây, chỉ là vì muốn phối hợp với thiếu chủ nhân đối phó với nhà họ Đinh, không hề có kế hoạch đầu tư gì khác, người đó tôi sẽ không gặp, anh đuổi cổ hắn đi dùm tôi.”
“Dạ được...!”
Tuy trong lòng Kiều Trị không tán thành cách nói của Bạch Nguyệt Thiên, nhưng ông ta không thể không chấp hành.
“Đợi đã...!”
Đúng lúc Kiều Trị quay lưng đi, Bạch Nguyệt Thiên đột nhiên gọi hắn lại: “Hay là để tôi đi thì hay hơn...” Nói xong, Bạch Nguyệt Thiên liền bước về phía Khâu Cát: “Chào ông hội trưởng Khâu Cát...!”
Khâu Cát mỉm cười, vội vàng đưa đôi tay ra bắt lấy đôi tay của Bạch Nguyệt Thiên, dùng giọng Trung Quốc cứng nhắc nói: “Ông Bạch, ông biết tôi sao? Tôi rất vinh hạnh được gặp ông...Hội thương nghiệp của chúng tôi đã tổ chức lễ riêng để đón tiếp ông, mong ông nể mặt ghé qua một lúc...” Danh tiếng của Bạch Nguyệt Thiên bây giờ ở các nước Châu Âu rất lớn, vì tập đoàn Hùng Long của ông ta là tập đoàn tài phiệt quy mô lớn, trong mấy năm gần đây có tốc độ phát triển nhanh nhất trên toàn Châu Âu, cứ cho là nguy cơ tiền tệ từ năm ngoái đến năm nay, cũng không thể ngăn được sự phát triển của tập đoàn này. Đối với một thần tài lớn như vậy, là phó hội trưởng của hội thương nghiệp Luân Đôn, Khâu Cát đương nhiên không dễ gì bỏ qua. Nên biết là, lần này, ông ta cũng đã tiêu tốn rất nhiều công sức, mới dò la được tin Bạch Nguyệt Thiên sẽ đến nước Anh.
Tập đoàn Hùng Long thật ra chính là sản nghiệp của gia tộc thủ hộ ở Châu Âu.
Bạch Nguyệt Thiên từ đại bản doanh của gia tộc thủ hộ đến Châu Âu không lâu, nhưng tập đoàn Hùng Long đã có ở Châu Âu khá lâu rồi.
Chỉ là sau khi Bạch Nguyệt Thiên kế nhiệm, tốc độ phát triển và mở rộng của tập đoàn Hùng Long càng kinh người hơn, thậm chí có người còn to gan so sánh, nếu tiếp tục phát triển với tốc độ này, e là tập đoàn Hùng Long sẽ trở thành gia tộc Morgan thứ hai.
Đương nhiên, cũng vì luận điệu này, đã dẫn đến nhiều phiền phức không đáng có cho tập đoàn Hùng Long.
Nhưng cho đến tận bây giờ, những ai đến gây phiền phức cho tập đoàn Hùng Long đều mang tật mà quay về...không ai có thể đến và đi một cách nguyên vẹn.
Một số người trong cuộc đều biết, những người đến tập đoàn Hùng Long kiếm chuyện, thật ra đều đã bị xử đẹp, hơn nữa thủ pháp vô cùng nhanh gọn sạch sẽ, đến cả thần thám của cục cảnh sát Luân Đôn cùng không tìm ra được sơ hở gì.
Lâu dần, những lời đồn liên quan đến tập đoàn Hùng Long nhiều vô số kể, dần dần, cũng không ai dám đến tập đoàn Hùng Long để kiếm chuyện nữa.
Đương nhiên, những điều này đều không quan trọng.
Điều quan trọng là, tập đoàn Hùng Long từ năm ngoái đến năm nay đầu tư điên cuồng vào các nước Châu Âu, theo như thống kê chưa đầy đủ, số vốn đầu tư đã vượt hơn con số 10 tỷ euro.
Một số tiền lớn như vậy, trong tình hình cơn bão tiền tệ đang tàn phá thị trường, đúng là hiếm thấy.
Nhưng từ tình thế hiện giờ mà nói, các dự án mà tập đoàn Hùng Long đầu tư đều không hề xuất hiện hiện tượng lỗ vốn.
Dựa vào tình hình đó, Khâu Cát được các thương gia ở Luân Đôn tiến cử, đến gặp Bạch Nguyệt Thiên trước, mong là tập đoàn Hùng Long của Bạch Nguyệt Thiên có thể đầu tư vào Luân Đôn.
“Xin lỗi nhé, ông Khâu Cát, lần này tôi đến Luân Đôn, là vì có chuyện quan trọng phải làm, chắc là không có thời gian đến tham dự buổi lễ tiếp đón của các ông...vậy đi, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ làm chủ mời giới thương gia ở Luân Đôn làm khách...” Bạch Nguyệt Thiên đương nhiên không quên mục đích chuyến đi lần này của mình.
Khâu Cát nghe xong, có chút thất vọng, trong lòng cũng không vui.
Hội thương nhân Luân Đôn tuy chỉ là một tổ chức cá nhân, nhưng ở Luân Đôn, thậm chí ở cả Anh quốc đều có sức ảnh hưởng rất lớn, với thân phận phó hội trưởng hội thương mại, thì càng đáng tôn kính hơn, thậm chí ông ta đã từng được nữ hoàng anh tiếp đãi, đồng thời, ông ta cũng thuộc tầng lớp quý tộc bá tước.
Vốn dĩ, với thận phận như thế, sẽ không thể nào đến sân bay để đón người khác, nhưng, trong tình hình nguy cơ tiền tệ càng lớn mạnh, ông ta chỉ đành tự hạ thấp thân phận của mình để dỗ ngọt một người Hoa như vậy. Nhưng, ông ta đã bị từ chối.
Bạch Nguyệt Thiên dường như đã nhìn ra được tâm tư của Khâu Cát, tuy ông không mấy để tâm đến cái thân phận quý tộc cao quý của Khâu Cát, nhưng hội thương gia Luân Đôn suy cho cùng thì vẫn có chút ảnh hưởng, cho nên ông không định đắc tội với gã này. Ông điềm nhiên cười, nói: “Khâu Cát tiên sinh, không giấu gì ông, lần này tôi đến đây, là vì chuyện riêng, không liên quan gì đến việc đầu tư cả...nhưng quả thật tôi đã từng nghĩ tới chuyện đầu tư ở Luân Đôn...vậy đi, sau này tôi nhất định sẽ liên lạc với ông, đây là danh thiếp của tôi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui