Hoán Kiểm Trọng Sanh

Phương Hạo Vân nhíu mày: “Em sẽ đi giết cô ta à?”
“Đương nhiên là không!”
Nguyệt Như hừ một tiếng, nói: “Thân là đàn bà, mà không biết tôn trọng đàn bà, loại đàn bà như vậy em rất khinh thường, em sẽ dạy dỗ cô ta có chừng mực thôi”
Nói đến đây, Nguyệt Như ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá là u oán: “Hạo Vân, anh không cản em chứ?”
Tuy rằng Vương Hà không phải là gì của Phương Hạo Vân, nhưng mà hắn không hy vọng Nguyệt Như sẽ đi gây thù với cô ta, nhưng mà nếu không cho phép, thì có lẽ cục tức của Nguyệt Như sẽ không tan được.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói: “Anh đương nhiên sẽ không ngăn cản em rồi. hôm nay Vương Hà quả thật rất quá đáng, có điều cô ta không biết anh ở chung với em. Như vậy đi, Nguyệt Như, em chỉ cần dạy dỗ một chút thôi, đừng làm lớn chuyện.”
“Dạ”
Nguyệt Như ngoan ngoãn gật đầu.
Dừng lại một chút, cô ta nheo mắt nhìn Phương Hạo Vân, hỏi; “Hạo Vân, anh nói thật với em đi, Vương Hà có phải là bạn gái dự bị không?”
“Cái này. ặc.” Phương Hạo Vân dở khóc dở cười: “Nguyệt Như, em quá nhạy cảm rồi, anh không phải là loại gặp ai cũng ** đâu. anh là người thế nào, em còn lo lắng sao?”
“Anh trước đây thì em rất yên tâm, nhưng mà bây giờ. không chỉ đổi mặt mà ngay cả tâm cũng đổi, ai biết được.” Nói đến đây, Nguyệt Như liền hỏi một câu khá là nhạy cảm: “Hạo Vân, có chuyện này, anh phải trả lời cho em, Đinh Tuyết Nhu có phải là người con gái trong lòng của anh không?”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng run lên, lập tức hỏi: “Có phải là giáo quan nói cho em.”
“Không, em tự đoán.”
Nguyệt Như cười nhạt, nhưng nụ cười của cô không được tự nhiên: “Chúc mừng anh. rốt cục đã tìm lại mối tình đầu của mình.”
“Nguyệt Như.”
Phương Hạo Vân ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Hãy nghe anh nói, trong lòng của anh, địa vị của em lớn hơn cô ta, cho nên em yên tâm, tình yêu của anh dành cho em vẫn sẽ không thay đổi”
Nguyệt Như cố gắng đứng lên, nhặt quần áo cho Phương Hạo Vân, thản nhiên nói: “Hạo Vân. anh trở về đi, đừng để cô ta chờ lâu. Dù sao cô ta cũng là người bệnh, em không tính toán với cô ta. Sau trung thu, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau, còn nhiều thời gian, em không cần phải tính toán làm gì.”
Nói xong, Nguyệt Như hôn lên mặt hắn một cái.
Phương Hạo Vân há miệng ra, muốn nói cái gì đó, lần này hai người gặp mặt xong, sợ rằng đến trung thu mới gặp lại.
Thân phận của Nguyệt Như quá nhạy cảm, hơn nữa Phương Hạo Vân lại là một vấn đề tại Thiên Đạo, nếu không phải do bà Jones hết lòng thu xếp, thì hai người quả thật là không thể gặp mặt được.
“Nguyệt Như, chờ anh!”
Mặc đồ xong, Phương Hạo Vân liền ôm lấy cô hôn một cái, nghiêm túc dặn dò.
“Cẩn thận một chút.” Ở dưới của Nguyệt Như vốn đang rát, không có đứng dậy đưa tiễn. Sau một hồi, cô mới miễn cưỡng đứng dậy, nhìn hình bóng của Phương Hạo Vân qua cửa sổ, giây phút ấy, một giọt nước mắt đã lăn xuống bên má cô.
“Đây là lần khóc cuối cùng.”
Đàn bà rất dễ dàng thay đổi vì người đàn ông mình yêu, khi Nguyệt Như biết được Phương Hạo Vân thích mình trước kia hơn, liền hạ quyết tâm, sẽ trở về vẻ kiên cường và lạnh lùng trước kia.
Khi đi ra cửa, thân hình của bà Jones không biết xuất hiện từ góc nào, bà gọi Phương Hạo Vân lại, thản nhiên dặn dò: “Cẩn thận một chút, Nguyệt Như dựa vào con, sau khi trở về, hỏi thăm giáo quan giùm bà, nói là bà già này rất nhớ cô ta.”
Phương Hạo Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hiền lành của bà Jones, cung kính nói: “Bà yên tâm, con nhất định sẽ chuyển lời. bà, trong khoảng thời gian con không có ở đây, xin nhờ bà chăm sóc cho Nguyệt Như.”
“Yên tâm đi, bà già này luôn coi tiểu thư là con ruột mà, có bà ở đây, tiểu thư sẽ không sao đâu. Nhớ kỹ, trước trung thu, con phải trở về, nếu không sẽ chậm.” Bà Jones cẩn thận dặn dò.
Phương Hạo Vân gật đầu rất nghiêm túc.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân chuẩn bị rời đi, không ngờ bà Jones lại lên tiếng: “Con trai, sau này nếu con thật sự đối địch với Thiên Đạo, thì bà hy vọng con sẽ không đuổi cùng giết tận. coi như là nể tình bà và tiểu thư, được không?”
Phương Hạo Vân sửng sốt, trên thực tế, với thực lực của bộ tộc thủ hộ, hiểu biết của hắn vẫn còn kém xa bà Jones.
“Bà. vì sao bà lại không ngăn cản hai bên xảy ra xung đột?” Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.
“Không thể.”
Trong lòng bà Jones dùng rất muốn, nhưng với địa vị và lực lượng của bà, không có khả năng ngăn cản xung đột lần này được. Trên thực tế, cho dù là đầu lĩnh và Howard cũng không có mặt mũi như vậy, trừ phi là tất cả lãnh đạo của Thiên Đạo thống nhất ý kiến, nhưng điều này là không có khả năng rồi.
Cho nên, điều bà Jones có thể làm bây giờ là cố gắng thu xếp hết sức, để tránh để thương vong quá lớn.
“Con biết rồi.”
Phương Hạo Vân gật đầu: “Con sẽ nhớ kỹ lời bà dặn.”
“Có những lời này của con, bà cũng yên tâm.” Bà Jones cười vui mừng, xoay người bước đi.
Lúc bà Jones vào trong phòng, Nguyệt Như đã mặc đồ xong rồi, có điều khuôn mặt ửng đỏ vẫn chưa hết, đôi mắt long lanh, nhìn rất hấp dẫn.
“Tiểu thư, thế nào rồi? Bây giờ trong lòng còn hoài nghi không?” Bà Jones là một người phương Tây điển hình, nói chuyện cũng không hề kiêng dè gì nhiều: “Trải qua lần tiếp xúc thân mật tối nay, trong lòng có tràn ngập lòng tin với hắn chưa?”
Nguyệt Như nghe thấy như thế, mặt đang đỏ liền đỏ rực lên, nói như làm nũng: “Bà, bà chỉ biết giễu cợt con. con vốn dĩ chưa từng hoài nghi Hạo Vân.”
“Haha.”
Bà Jones cười nói: “Hèn chi mọi người đều nói, yêu là tin tưởng. tối nay hai đứa làm vậy, tình yêu đâm chồi nảy lộc rồi.”
Nguyệt Như đỏ mặt, muốn cãi lại vài câu, nhưng thấy sắc mặt của bà Jones bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Tiểu thư. con ngồi xuống đi, bà có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
Thấy bà Jones nghiêm túc, trong lòng Nguyệt Như cũng biết là chuyện lớn, vội vàng kéo tay bà Jones ngồi xuống ghế, hỏi: “Bà, rốt cục là chuyện gì?”
“Tiểu thư. theo bà dự đoán, đại chiến trung thu, Thiên Đạo của chúng ta sẽ bị liên lụy vào, thương vong đến lúc đó khẳng định là rất lớn, thậm chí là có thể sụp đổ” Nói đến đây, bà Jones nhìn Nguyệt Như rất nghiêm túc: “Tiểu thư, bà hy vọng con có thể cứu vớt Thiên Đạo. Nếu như có thể, bà hy vọng con có thể tiếp quản Thiên Đạo vào thời điểm đó, nói như vậy, Thiên Đạo và Phương Hạo Vân sẽ giảm bớt xung đột.”
“Tiếp quản Thiên Đạo?”
Nguyệt Như nhướng mày, nói: “Bà, sao có thể được. sao con có thể tiếp quản Thiên Đạo được? Hơn nữa ba con.”
“Tiểu thư, bây giờ bà nói với con điều này, chính là muốn con chuẩn bị trong lòng trước. Về phần ngọn nguồn cụ thể, tương lai bà sẽ nói với con” Bà Jones nói rất ý nghĩa: “Tóm lại, bà sẽ không hại con, con phải tin tưởng bà, bà làm như vậy là vì tốt cho con, tốt cho Thiên Đạo.”
“Tiểu thư, hôm nay bà nói với con những lời này, hy vọng con không nhắc lại với bất kỳ kẻ nào.” Bà Jones dặn dò một câu.
Nguyệt Như nghi hoặc, còn muốn hỏi gì nữa, nhưng bà Jones đã tránh người: “Hôm nay, con ở chổ của bà nghỉ ngơi đi, bà đi điều tra.”.
Ca cấy ghép tủy của Đinh Tuyết Nhu vô cùng thành công, những phần trị liệu kế tiếp cứ dựa theo kế hoạch mà làm, hôm nay, cô đã tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên mà cô nói, chính là tên của Phương Hạo Vân.
Giọng nói của cô rất yếu, nhưng lại rất kiên quyết, cô muốn gặp Phương Hạo Vân, muốn gặp người đàn ông đã từng bị mình làm tổn thương, và bây giờ là người đàn ông cho mình sinh mạng.
Bác sĩ Paul đành phải chuyển ý của Đinh Tuyết Nhu cho Vương Hà và George, hy vọng bọn họ mau chóng tìm được người mà người bệnh muốn gặp, nếu cứ kéo dài sẽ ảnh hưởng đến tâm lý người bệnh, ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.
“Vương tiểu thư, cô đừng gấp, cô đã gọi điện cho thiếu chủ rồi, như vậy anh ấy nhất định sẽ nhanh chóng trở về.” George thấy Vương Hà cứ đứng ngồi không yên, đành phải qua khuyên vài câu.
“Hừ!”
Vương Hà dường đang nổi nóng, cô vẫn cho rằng Phương Hạo Vân đúng là quá đáng.
“Không thể tha thứ, không thể tha thứ, Phương Hạo Vân không phải thứ tốt.” Vương Hà tức giận nói: “Hắn bỏ mặc Nhu Nhu bệnh nặng, đúng là không phải người.”
“Vương tiểu thư, xin cô nói chuyện tôn trọng một chút. nếu cô cứ dùng ngôn ngữ mà vũ nhục thiếu chủ của chúng tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.” Tuy rằng sắc mặt của George không được vui, nhưng mà hắn không nói gì, bởi vì chuyện nam nữ vốn là như vậy, không thể nói ai đúng ai sai, nhưng mà Rosand thì không như vậy, hắn chỉ biết rằng, Vương Hà đang chửi Thiếu chủ của mình, như vậy là đủ rồi.
Cảm nhận được sát khí từ đôi mắt của Rosand, Vương Hà lùi lại vài bước theo bản năng, trong mắt lộ ra một sự kinh ngạc: “Anh muốn làm gì. anh muốn đánh tôi?”
“Xin cô im lặng một chút, đây là bệnh viện” George nháy mắt bảo Rosand im lặng, nhỏ giọng khuyên Vương Hà: “Vương Hà tiểu thư, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta tốt nhất là nên chờ đợi im lặng.”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn.” Vẻ mặt của Vương Hà khá là bất mãn.
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân chạy đến đây, nghe Vương Hà nói câu đó, liền lên tiếng: “Cô đang nói tôi sao. chị Hà, vì cô quan tâm đến Tuyết Nhu nên nói ra những lời này, tôi không tính toán với cô, có điều tôi hy vọng, lần sau khi cô nói chuyện, nên dùng cái đầu một chút, đầu giống mấy con nhỏ ngực to mà óc trái nho, nói chuyện không biết suy nghĩ gì cả. như vậy thì đúng là phiền phức.”
“Cậu.” Vương Hà nghe thấy thế, nổi giận đùng đùng, có điều còn chưa kịp nói gì, thì đã cảm nhận được sát khí lạnh như băng đang phủ lấy toàn thân.
Quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt giết người của Rosand đang nhìn mình.
Vương Hà vội vàng im miệng lại, không dám nói nữa.
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, ác nhân phải để ác nhân trị.
Có điều, nói như vậy hơi quá, Vương Hà thật ra không phải là ác nhân, chỉ là tính hơi nóng một chút thôi, táo bạo một chút thôi.
“Chị Hà. Tuyết Nhu vẫn còn nằm trong phòng vô khuẩn, thân thể chưa hồi phục, chúng ta đừng có náo loạn được không, tất cả phải lấy đại cục làm trọng. bây giờ không nói nữa, em đi vào phòng bệnh cách ly gặp Tuyết Nhu đây.” Nói xong, Phương Hạo Vân liền nhờ Paul dẫn đường. Trong giai đoạn này, Phương Hạo Vân không thể vào trong phòng bệnh trực tiếp, phải đứng ở ngoài phòng cách ly nhìn.
Vương Hà nhìn Phương Hạo Vân một cách oán hận, cuối cùng không nói gì nữa, vội vàng đi theo.
Vài phút sau, dưới sự dẫn đường của Paul, Phương Hạo Vân đã đứng trước tấm kính của phòng cách ly, thấy được Đinh Tuyết Nhu đang nằm trên giường bệnh bên tong, sắc mặt của cô trắng bệch vô cùng, có điều trong ánh mắt tràn ngập sức sống, tinh thần có vẻ không tồi.
“Tuyết Nhu.”
Thông qua cái micro bên ngoài, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy như thế, lập tức quay đầu lại, nhìn người đàn ông qua tấm kính cách ly kia, trong con mắt xinh đẹp lập tức tràn ra nước mắt.
Những giọt nước mắt này không hề liên quan đến cơn đau, mà hoàn toàn là vì vui mừng mà khóc. Sau khi tỉnh lại, Đinh Tuyết Nhu cũng biết, ca phẫu thuật của mình đã thành công, trong tương lai không lâu sau, thân thể của cô sẽ hoàn toàn khôi phục, trở thành một người bình thường. Và từ đó về sau, cô sẽ được hưởng cuộc sống của người bình thường, hạnh phúc bình thường.
“Tuyết Nhu, kiên cường lên, phẫu thuật đã thành công, chỉ cần phối hợp với bác sĩ kiên trì trị liệu, thân thể của em sẽ hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, không bao giờ chia lìa những.”
Nói thật, với những lời này, ngay cả bản thân Phương Hạo Vân còn không tin tưởng nữa, nhưng mà bây giờ nói như vậy, đối với Đinh Tuyết Nhu mà nói, chính là một sự cổ vũ tinh thần rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui