Hoán Kiểm Trọng Sanh

“A Lượng, mang nó đi đến hộp đêm, mỗi ngày hai người.” Trần Thiên Huy nhỏ giọng dặn dò. A Lượng lập tức tuân lệnh, túm lấy Hầu Dũng lôi đi ra ngoài.
“Mày tính xử lý tao thế nào?” Tiểu Điệp lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân.
“Chúng tôi không có tư cách xử lý cô, cô làm tổn thương Thế Phi, theo lẽ là hắn quyết định vẫn mệnh của cô.” Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Đúng lúc này, Vương Thế Phi cùng Vương Trạch bước vào trong phòng, khuôn mặt hắn xanh mét, trong mắt mang theo sự phẫn nộ: “Tiện nhân, mày cút đi cho tao, về sau đừng bao giờ để tao thấy lại mặt mày nữa, nếu không, lần gặp mặt tiếp theo, tao nhất định sẽ giết chết mày.” Dù sao đã có tình cảm với nhau, Vương Thế Phi không thể nào tàn nhẫn ra tay với Tiểu Điệp được, chỉ cần cô đi xa một chút, nhắm mắt làm ngơ thôi.
Tiểu Điệp không ngờ rằng Vương Thế Phi lại dễ dàng tha cho mình như vậy, trong lòng lập tức áy náy, cẩn thận nghĩ lại, từ khi hai người đến với nhau, Vương Thế Phi đối xử với cô không tồi.
Chỉ là, thù giết cha, không thể đội trời chung được.
“Thế Phi.”
Vương Trạch hiển nhiên là không đồng ý việc con trai dễ dàng bỏ qua cho Tiểu Điệp, đường đường là Vương gia mà lại bị một cô gái đùa giỡn như vậy, nếu truyền ra ngoài, Vương gia làm sao mà sống ở Hoa Hải nữa?
“Ba, được rồi, con mệt. kêu cô ta cút đi” Vương Thế Phi hung hăng nhìn Tiểu Điệp: “Rời khỏi Hoa Hải đi. đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
“Tao sẽ không rời khỏi Hoa Hải. Vương Trạch, năm đó mày ép ba tao chết, cho dù tao có đánh cược với tính mạng cũng phải báo thù cho ba tao.” Hôm nay Tiểu Điệp đã hoàn toàn liều mạng rồi, không còn để ý đến cái gì nữa.
“Tiện nhân, đến lúc này rồi, cô còn muốn nói gì nữa?” Vương Trạch quát lạnh một tiếng: “A Tài, mang con tiện nhân này đi.”
“Khoan đã, để cô ta nói rõ ràng.” Vương Thế Phi ngăn A Tài lại, nói với Tiểu Điệp: “Rốt cục là chuyện gì, cô nói rõ ràng đi.”
Tiểu Điệp lại đem câu chuyện kia kể ra một lần nữa.
Vương Trạch nghe thấy thế, cẩn thận suy nghĩ lại, trong ký ức dường như có chuyện như vậy thật, có điều tình huống cụ thể thì ông ta không nhớ rõ ràng.
Mấy chục năm trước khi còn làm bất động sản, đúng là có tranh cãi và tranh chấp rất nhiều, chỉ là lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được nỡ.
“Ba, cô ta nói thật chứ?' Vương Thế Phi mở to mắt ra hỏi.
Vương Trạch do dự một chút, nói: “Hình như là có chuyện này, nhưng mà tình huống cụ thể thì ba quên rồi, có điều ba có thể khẳng định, năm đó ba tuyệt đối không cố ý ép ai chết cả. Nhưng mà cho dù là có chuyện như vậy, cũng không thể là lý do để cô ta lừa gạt con.”
Trần Thiên Huy gật đầu nói: “Làm bất động sản luôn gặp phải tranh chấp, cái này không trách ai được. Thế Phi, chuyện này không phải lỗi của ba con, mà là Tiểu Điệp. cho dù không có chuyện năm đó, thì cô ta cũng là một đàn bà hư hỏng, là loại hám tiền.” Nói thật, hành động của Tiểu Điệp đúng là rất khéo, nếu không có chuyện này, thì ngay cả Trần Thiên Huy cũng cho rằng cô là một cô gái trong sạch rồi.
“Thế Phi. tôi không phải đối việc anh để cô ta rời khỏi Hoa Hải.nhưng mà tôi khuyên anh nên nghĩ lại, Tiểu Điệp là một người có lòng dạ độc ác, nếu anh để cô ta rời đi, tương lai sẽ để lại một tai họa ngầm.” Phương Hạo Vân khuyên một câu
Vương Thế Phi nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người của Vương Trạch: “Ba. ba yên tâm đi, chuyện này con không trách ba đâu.”
Sau đó, Vương Thế Phi xoay người lại, nhìn Tiểu Điệp, thản nhiên nói: “Cô đi đi. lúc còn sống đừng bao giờ bước chân vào Hoa Hải, nếu không, tôi sẽ cho cô chết rất thảm”
Tiểu Điệp nghe thấy thế, nhìn xung quanh một phòng, nhớ kỹ khuôn mặt của những người này, xoay người bước đi. Phẫn nộ trong lòng cô không được hóa giải bằng sự rộng lượng của Vương Thế Phi.
Ngược lại, cô càng thù hận những kẻ giàu có dối trá này.
“Ba, chú Trần, Phương thiếu gia. tôi mệt rồi. tôi muốn nghỉ ngơi, không tiếp mấy người nữa.” Trên mặt Vương Thế Phi đầy vẻ tiều tụy, vẻ mặt rất là cô đơn.
“Đi đi.” Vương Trạch khoác tay, ý bảo A Tài đi theo Vương Thế Phi.
Đợi khi Vương Thế Phi đi, Vương Trạch mới nói với Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy: “Hai vị, chuyện lần này xin cảm ơn. tôi có chuyện muốn nhờ hai vị, bệnh tình của Thế Phi không tiện nói ra, xin hai vị đừng nói cho nó biết”
“Đương nhiên!”
Trần Thiên Huy đề nghị: “Ông ở châu Âu lâu như vậy, trình độ y học bên đó cũng tương đối phát triển, ông không nghĩ biện pháp đưa Thế Phi đi chữa bệnh à?”
“Cái này.” Vương Trạch thở dài: “Tôi cũng đã thử mấy lần, mấy năm nay, những bệnh viện nổi tiếng bên đó, tôi đều ghé hết rồi, nhưng mà chỉ cần nghe tôi giới thiệu, thì bọn họ đều tỏ vẻ không có biện pháp.”
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Thử qua trung y chưa?”
“Trung y?” Vương Trạch hơi sửng sốt, lắc đầu: “Loại bệnh này, trung y sợ rằng không có khả năng.”
“Vậy thì chưa chắc.”
Phương Hạo Vân nghĩ đến dì Bạch, cười nói: “Như vậy đi, có cơ hội con sẽ giới thiệu cho một vị trung y, nói không chừng có thể thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Tốt, chưa thử qua trung y, nói không chừng trung y thật đúng là có thể trị bệnh.” Trong lòng Vương Trạch một lần nữa lại dấy lên hy vọng.
“Hai vị, tôi còn có một chuyện muốn nhớ, chuyện bên châu Âu rất bận rộn, tôi chỉ có thể ở lại Hoa Hải vài ngày. Thế Phi xin nhờ hai vị chăm sóc” Vương Trạch nói: “Đợi khi chuyện bên châu Âu giải quyết xong, tôi nhất định sẽ trở về mời hai vị ăn cơm, cảm ơn ân đức của hai vị.”
“Không cần khách khí.”
Người nói là Phương Hạo Vân: “Con và Thế Phi là anh em, chuyện của anh ấy con đương nhiên là phải coi chừng rồi, chú Vương không cần quan tâm, cứ yên lòng đi làm ăn đi”
Sau đó, ba người nói chuyện một hồi, cuối cùng chào nhau ra về.
Trên đường về, Trần Thiên Huy nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, Thanh Thanh có nói với con chưa? Nó muốn đi lính mấy ngày nữa thôi.” T
“Dạ.”
Phương Hạo Vân gật đầu nói: “Chị Thanh Thanh đã nói với con rồi. đúng rồi chú Trần, chị Thanh Thanh bây giờ có ở nhà không? Con muốn đi gặp chị ấy”
“Chú cũng không rõ ràng, con gọi điện liên hệ đi.” Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói: “Hạo Vân, Thanh Thanh đi lính, chú rất lo lắng, ông ngoại của nó trong lòng chỉ có quốc gia thôi, không có tình thân. Thanh Thanh lại là một người thành thật, là một người con có hiếu, chú lo nó sẽ chịu thiệt. Con nhắc nhở Thanh Thanh một chút, để cho nó cẩn thận.” Trần Thiên Huy dặn dò.
“Chú Trần, con cũng đang có tâm tư này.” Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Sau đó, Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trần Thanh Thanh, hẹn cô gặp mặt, Trần Thanh Thanh vui vẻ đồng ý, hai người hẹn nhau nửa giờ nữa gặp mặt tại quảng trường Thời Đại.
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân liền chào tạm biệt Trần Thiên Huy.
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lái xe hỏi.
“Đến gặp Phương Tử Lân!” Trần Thiên Huy quyết định hôm nay sẽ đem chuyện của con gái và Phương Hạo Vân nói ra, ông ta lo rằng Lã Thiên Hành sẽ giở trò trong khi con gái đi lính.
Buổi chiều sáu giờ, Phương Tử Lân và Trác Nhã vừa mới ra về, Phương Tuyết Di còn đang ở công ty với Bạch Lăng Kỳ, hai người đang tính toán nấu vài món cho tụi nhỏ.
Tay nghề của Phương Tử Lân đúng là không tồi, lúc cưới Trác Nhã mấy năm đầu, ông ta đều đích thân xuống bếp, có điều sau này, do thân thể không tốt, Phương Tử Lân đã ít xuống bếp lại.
“Kính cong.”
Ngay khi Phương Tử Lân vừa mang tạp đề vào, thì chuông cửa vang lên.
Ông ta không cởi tạp đề mà đi ra mở cửa, ngoài cửa là ông bạn già Trần Thiên Huy. Từ đầu năm đến giờ, bởi vì quan hệ của hai đứa nhỏ, bởi vì công trình vinh Kim Thủy, Trần Thiên Huy và Phương Tử Lân đều đã trở thành bạn tốt với nhau, quan hệ có thể nói là thân hơn anh em ruột.
“Haha.”
Nhìn thấy Phương Tử Lân mang tạp đề, Trần Thiên Huy lập tức cười nói: “Tử Lân à, không ngờ ông còn là người đàn ông gương mẫu của gia đình nha. xem ra ông còn muốn xuống bếp nấu cơm.”
Phương Tử Lân cười một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, thì thấy Trác Nhã đi ra, cười nói “Chủ tịch Trần đến chơi à. anh đến tìm Tử Lân à. Tử Lân, cởi tạp đề ra, đi nói chuyện với chủ tịch Trần đi, để tôi thu xếp cơm chiều cho.” Nói xong, Trác Nhã liền bước lại, cởi tạp đề trên người của Phương Tử Lân xuống.
“Tử Lân, Trác Nhã hiền lành như vậy, tôi rất hâm mộ.” Trần Thiên Huy cười nói.
“Nguyệt Hồng nhà ông cũng không tồi mà.” Phương Tử Lân cười nói: “Đi nào, đến phòng sách của tôi, tôi biết ông có chuyện cần nói mà.”
Hai người lập tức bước lên trên lầu.
Phương Tử Lân pha cho Trần Thiên Huy một tách trà thơm, đến tuổi của bọn họ rồi, không còn thích gì hơn ngoài một tách trà thơm nữa, vả lại nó cũng giúp cho đầu óc được tỉnh táo.
Trần Thiên Huy cần lấy tách trà, nói thẳng vào vấn đề: 'Tử Lân, tất cả đều là người một nhà, tôi cũng không lòng vòng, tôi đến tìm ông, chính là muốn định chuyện hôn nhân của hai nhà.”
“Cái này.”
Phương Tử Lân dường như hơi bất ngờ, đã trôi qua lâu như vậy mà Trần Thiên Huy vẫn chưa từ bỏ. Nói thật, đứng ở góc độ của Phương Tử Lân, ông ta cũng không phản đối chuyện này, con trai của mình, đúng là tai họa hại khuê nữ nhà người ta, chỉ là, chuyện này dường như khó nói lắm, huống hồ, ông ta còn có ấn tượng không tồi với người con dâu Bạch Lăng Kỳ. Còn nữa, còn Trương Mỹ Kỳ nữa, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng mà tính tình rất tốt, huống hồ bây giờ còn đang mang đứa nhỏ của Hạo Vân trong người. Bây giờ lại thêm một Trần Thanh Thanh, dường như là hơi bị loạn.
“Tử Lân, chuyện này tôi đã bàn với Nguyệt Hồng rồi, chúng tôi mặc kệ Hạo Vân có bao nhiêu vợ. hơn nữa, Thanh Thanh và Hạo Vân cũng đã có cái kia.” Nói đến đây, Trần Thiên Huy đột nhiên cao giọng: “Tử Lân, có chuyện này có thể ông không biết, Hạo Vân nhà ông đã ăn đậu hủ của Thanh Thanh chúng tôi rồi chuyện đã thế này, thì chỉ có thể thành toàn cho việc lúc trước.”
“Có chuyện này sao?”
Phương Tử Lân nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, có điều trong lòng cực kỳ vui vẻ. thằng nhóc này, không tồi!
“Đích thật là vậy! Nguyệt Hồng đã nghe tất cả từ miệng của con gái nhà tôi. đúng rồi, bây giờ bọn nó còn đang hẹn gặp mặt nhau.” Trần Thiên Huy nói ra những lời nửa thật nửa giả, trên thực tế, ngoại trừ việc chữa thương trong rừng cây, thì hai người có thể nói là trong sạch. Đương nhiên, bọn họ quả thật là có thích lẫn nhau, vấn đề duy nhất bây giờ chính là, Trần Thanh Thanh tạm thời còn chưa thiếu phục bản thân, chia xẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác.
“Thiên Huy. nếu đã như vậy, tôi cũng có vài lời muốn nói với ông, đứng trên cương vị của tôi mà nói, tôi không phản đối, thậm chí là còn ủng hộ. Nhưng mà bên Bạch gia dường như rất khó ứng phó. còn nữa, bạn gái của Hạo Vân không chỉ có một mình Kỳ, còn có Trương Mỹ Kỳ đã mang thai với Hạo Vân nữa.” Phương Tử Lân đem tức cả những chuyện phong lưu của con trai nói ra.
Những điều mà Phương Tử Lân nói, vài thứ Trần Thiên Huy đã biết, cũng có vài thứ ông ta chưa biết.
Sự bác ái của Phương Hạo Vân quả thật là còn nghiêm trọng hơn ông tưởng.
Đây là điều ông bất ngờ.
“Thiên Huy, tôi đã đem tình huống của Hạo Vân nói rõ rồi đấy, ông thấy thế nào.”
Phương Tử Lân còn chưa nói xong, Trần Thiên Huy đã chặn lời: “không cần phải nhiều như vậy. Tử Lân, tôi nói thiệt với ông, Hạo Vân là thằng con rể duy nhất là tôi chọn. Trên đời này, trừ Phương Hạo Vân ra, thì không còn ai xứng đôi với Thanh Thanh nhà tôi. Có điều, tôi nói ông này, ông già như ông không quản được con trai sao, để cho nó thu tay lại một chút, bớt chọc gái lại.”
“Hắc hắc.”
Khóe miệng của Phương Tử Lân lộ ra một nụ cười đáng khinh: “Thiên Huy, lời này của ông là không đúng. tôi với ông đều là đàn ông. đàn ông.”
“Đi chết đi. tôi biết ý của ông, nhưng đừng quên, cả đời này tôi không có phạm sai lầm.” Trần Thiên Huy đắc ý nói: “Cả đời này tôi chỉ có một người phụ nữ, tôi không giống ông. Đúng rồi, sao tôi lại quên, ông có tiền án, trên mà không nghiêm thì dưới sẽ loạn, Hạo Vân khẳng định là bị ông làm ảnh hưởng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui