Tiếp đó, Hàn Tuyết Nhi liền ngất đi trên mặt đất.
Vài phút sau, cảnh sát đã thuận lợi vượt được những chướng ngại mà Thập Nhân bang đã bố trí, tiến vào phía sau vườn nơi giam giữ Hàn Tuyết Nhi, chờ đợi họ là cảnh tượng con tin đang hôn mê và những tên cướp bị chết thảm.
Trương Bưu vẫn là người dẫn đầu cả đội cảnh sát, khi hắn nhìn thấy cách chết của những tên cướp này, liền liên tưởng ngay đến vụ chém giết đẫm máu ở quán bar Mặt Trời Đỏ. Cách chết của những tên cướp trong hai vụ đều giống nhau, cả hai lần đều là bảo vệ người của tập đoàn Hàn Thị. Hắn có cảm giác, Hàn thị nhất định có liên quan đến tên hung thủ hành hiệp trượng nghĩa này.
“Đội trưởng Trương, giờ làm sao đây? Thủ đoạn của tên hung thủ này rất giống với vụ án ở quán bar Mặt Trời Đỏ lần trước, đều là dùng vũ khí là đao, rồi trực tiếp giết chết bọn họ. Theo kinh nghiệm của tôi, thì tốc độ của tên hung thủ rất nhanh...tôi cũng đã kiểm tra sơ bộ rồi, trong đó có một tên cướp sau khi đã bị chặt đầu, tim gan còn nhảy được thêm vài giây nữa. Từ đó có thể thấy, tốc độ ra tay của hung thủ đã vượt khỏi sự hiểu biết của chúng ta.” Pháp y tại hiện trường là Bạch Vân Kiệt, đang nói sơ lược những phán đoán của mình.
Trợ thủ của Trương Bưu là Tiểu Lý đã lén lén đưa ngón tay cái lên, để khen ngợi tên hiệp sĩ giết người này. Đương nhiên là hành vi của hắn đã vi phạm pháp luật, nhưng theo Tiểu Lý thì, nếu không phải có hắn xuất hiện, thì sự việc ngày hôm nay sẽ càng lớn hơn, chỉ có trời mới biết là sẽ biến thành thế nào.
Nên biết rằng, từ lúc tiến hành vụ án cho đến nay, phía cảnh sát đã có nhiều người thương vong. Hắn cảm thấy chính là nhờ sự xuất hiện của tên hiệp sĩ chính nghĩa này mà vụ trọng án này mới được kết thúc.
“Đội trưởng Trương, qua kiểm tra, con tin Hàn Tuyết Nhi không bị sao cả, chỉ là ngất đi thôi.” Pháp y Bạch Vân Kiệt đã tiêm một mũi thuốc cho Hàn Tuyết Nhi, rồi vội vàng quay lại báo cáo.
“Tiểu Lý, bảo mấy anh em hãy phong tỏa hiện trường, không được để cho bất cứ phóng viên nào vào đây chụp hình...” Trương Bưu căn dặn nói: “ Cho người đưa Hàn Tuyết Nhi vào bệnh viện của cảnh sát trước, cho đến khi cô bé ra viện, ngoại trừ người nhà ra, nếu không được tôi cho phép, bất cứ ai cũng không được vào.”
“Đội trưởng Trương, có phải vụ án lần này cũng sẽ giống lần trước, không được tiết lộ sự thật ra ngoài?” Tiểu Lý thì thầm hỏi: “Em thấy là cũng nên cám ơn cái tên hiệp sĩ đó.”
“Im miệng...!”
Trương Bưu liếc nhìn Tiểu Lý, nghiêm túc nói: “Cậu nên nhớ rằng, chúng ta là cảnh sát, chúng ta không thể ủng hộ cái cách lấy bạo lực để đánh bạo lực như vậy.”
Tiểu Lý thấy đội trưởng đã nóng, vội vàng giữ thái độ nghiêm túc, rồi đi bận việc của hắn.
Trương Bưu nhìn những thi thể xung quanh không nói một lời, tự thề với lòng rằng hắn nhất định sẽ làm rõ chân tướng của vụ này, rốt cuộc là ai mà ba lần bốn lượt đều thấy chướng mắt với Hàn thị? Còn ai lại âm thầm bảo vệ Hàn thị chứ.
Trương Bưu nghĩ với trình độ của tên này hoàn toàn có thể khống chế được bọn cướp, rồi giao cho cảnh sát để xử lý, nhưng tại sao hắn lại chọn cái thủ đoạn tàn bạo như thế chứ? Một chuỗi những câu hỏi đang được hình thành trong đầu hắn.
“Đội trưởng Trương, cấp trên đã gọi điện đến, nói là vào ba phút trước, hệ thống camera đã bị xâm nhập phi pháp...” Chính vào lúc Trương Bưu đang chau mày suy nghĩ, Tiểu Lý đã chạy đến nói.
Đôi chân mày Trương Bưu hếch lên, vội vàng hỏi: “Có mất gì không? Có truy được ai đã xâm nhập không?”
“Theo như cấp trên nói, họ chỉ xóa đi đoạn ghi hình khoảng 30 phút rồi thôi, không hề có hành động gì khác nữa, chuyên gia an ninh mạng của cục đã tiến hành phân tích, nhưng thất bại rồi. Đúng là một cao thủ hacker, chắc chắn đã có chuẩn bị mà đến, nên không để lại vết tích gì...” Tiểu Lý nói sơ qua về tình tình trong cục.
Trương Bưu chăm chú suy nghĩ, hỏi: “Tiểu Lý, xem ra hung thủ đã giết người trước mũi chúng ta, sau đó lại biến mất trước mũi chúng ta, hắn không phải đơn độc, cũng có thể là cả một nhóm.” Truyện “ “ được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiểu Lý thầm thì nói: “Hung thủ gì chứ? Khó nghe quá đi, dù gì thì người ta cũng giúp nhân dân trừ hại mà...”
“Đi, đi về mà mở cuộc họp phân tích vụ án nào.” Trong thoáng chốc hình như Trương Bưu cảm thấy được gì đó.
“Đội trưởng Trương, cục trưởng gọi điện nói, bảo anh dứt điểm vụ án...đồng thời làm tốt công tác bảo vệ ba con Hàn thị...” Tiểu Lý cười đau khổ, nói: “Đúng như em đoán, trong cục không dự định truy tìm hung thủ thật sự.”
Trương Bưu than thở, nói: “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Sau khi thay quần áo xong, Phương Hạo Vân đứng trong đám đông, tận mắt thấy Hàn Tuyết Nhi được xe cấp cứu của bệnh viện cảnh sát đưa đi, hắn mới rời khỏi hiện trường.
Nhưng hắn không hề về nhà, mà đến cửa hàng của dì Bạch.
Sau khi dùng Thiên phạt xong, tâm trạng của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cảm xúc chưa ổn định. Hắn thấy nên đến nhà dì Bạch để được làm tâm lý trị liệu. Nếu không, tâm trạng của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Dì Bạch dường như đã sớm biết Phương Hạo Vân sẽ đến chỗ cô, Phương Hạo Vân vừa vào đến cửa, cô đã nói luôn: “Theo dì lên đây, dì đã chuẩn bị xong rồi.”
Phương Hạo Vân áy náy nói: “Dì à, xin lỗi, con đã nuốt lời, lại sử dụng Thiên Phạt lần nữa. Nhưng cảm giác lúc đó rất kỳ diệu, Thiên Phạt trong tay con rất không an phận, con không cách nào từ chối nó được.”
“Dì biết rồi...!” Dì Bạch nói lạnh lùng: “Thập Nhân Bang đã gây chuyện ác, các thành viên trong bang đều tội ác tày trời, chết không đáng tiếc. Nhất định là do Thiên Phạt không muốn tha cho họ.”
“Con đã hấp thụ quá nhiều sức mạnh và sự hung ác từ Thiên Phạt, cứ tiếp tục như vậy tâm trí của con sẽ bị ảnh hưởng nhiều. Tuy tâm lý trị liệu có thể tạm thời có thể kiểm soát được những phiền phức này, nhưng đó không phải là cách lâu dài. Nhưng nghị lực của con rất mạnh, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Dì sẽ mau chóng tìm ra cách giải quyết tận gốc rễ. Được rồi, giờ theo dì đi làm tâm lý trị liệu nào...”
“Phương Hạo Vân gật gật đầu, đi theo dì Bạch vào một căn phòng tối.
Khoảng một giờ sau, Phương Hạo Vân và dì Bạch lần lượt đi ra, cảm xúc của Phương Hạo Vân đã bình tĩnh lại nhiều, nhưng sắc mặt của dì Bạch lại nhợt nhạt đi nhiều, khác xa so với lúc mới vào, thậm chí trên trán dì còn có cả mồ hôi.
Nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của dì Bạch, trong lòng Phương Hạo Vân có chút đau đau và hổ thẹn, liền nắm lấy đôi tay của dì Bạch, cảm kích nói: “Dì à, con thật không biết nên cám ơn dì thế nào...”
“Hạo Vân, còn nói những lời này với dì sao, giữa hai chúng ta không cần khách sáo như thế...” Dì Bạch buồn bã nói: “Ba năm trước, là dì đã tận tay giao lại Thiên Phạt cho con, nên dì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Hãy tin tưởng dì, chẳng mất bao lâu nữa, dì sẽ tìm ra được cách loại bỏ tác dụng phụ của Thiên Phạt. Được rồi, để dì nghỉ một lúc, con hãy mau về nhà đi.”