Cho nên, ông hy vọng có thể có vài điều kiện.
“Điều kiện gì, chỉ cần hợp lý, ông nói ra, tôi đều ủng hộ” Bạch An Viễn đưa ra điều kiện, Phương Hạo Vân đã sớm tính toán rồi. Người ta tốt xấu gì cũng là một thiên tài, ngày xưa huy hoàng biết bao, cho nên một chút điều kiện không tính là gì.
Bạch An Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Phương thiếu gia, thật ra điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi không thích bị gò bó. tôi thích tự do. chỉ dưới bầu trời tự do, đầu của tôi mới có thể phát huy tốt nhất. Cho nên tôi hy vọng quan hệ của chúng ta có thể linh hoạt một chút. không cần biến thành cấp bậc này nọ, cậu cũng không có quyền hạn chết quyền lợi của tôi, can thiệp vào công việc của tôi. tôi cần cậu tin tưởng. tuyệt đối tin tưởng.”
“Không thành vấn đề, ông cần niềm tin, tôi cho ông niềm tin, ông muốn tự do và quyền lợi, tôi cũng cho ông. Nhưng mà điều kiện đổi điều kiện, ông phải cam đoan lợi ích của Đằng Phi” Phương Hạo Vân nói nghiêm túc.
“Đó là đương nhiên” Bạch An Viễn nói: “Tôi là một thương nhân. mục tiêu của thương nhân chính là lợi ích. cho nên, điều này cậu cứ yên tâm”
Dừng lại một chút, Bạch An Viễn nói tiếp: “Trừ các điều kiện này, tôi còn một điều kiện khác. điều kiện này có lẽ Phương thiếu gia sẽ cảm thấy hơi quá đáng. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy điều kiện của tôi quá đáng thì có thể từ chối. nhưng mà tôi không thể phục vụ cho cậu được.”
“Cứ việc nói đi.” Phương Hạo Vân thản nhiên nói: “Chỉ cần không phải là điều kiện quá đáng, tôi đều đồng ý”
Bạch An Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói điều kiện ấy ra: “Phương thiếu gia, tôi có một kẻ thù. lúc trước tôi từng bị hắn cưỡng bức phải rời Wall Street. Từ đó về sau không được can thiệp vào giới tài chính. Nếu tôi đồng ý làm việc cho tập đoàn Đằng Phi của cậu, thì có thể sẽ bị hắn đuổi giết.”
“Đối phương là ai?' Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi lại.
“Edward. Edward Morgan!”
Bạch An Viễn sợ Phương Hạo Vân không biết gì về Edward Morgan, cho nên vội giải thích: “Người này chính là người thừa kế của gia tộc Morgan. thần thông quảng đại, người bình thường, tập đoàn bình thường khó mà đối phó hắn. Thật ra tôi không phải sợ chết, cậu đã giúp tôi trừng trị Hứa Phượng, tôi có ơn nên báo, nhưng mà tôi lo rằng, tập đoàn Đằng Phi của cậu vì vậy mà phải chịu sự hãm hại của Edward” Nói đến mâu thuẫn của Edward và Bạch An Viễn, thật ra cũng là do tài hoa của Bạch An Viễn, lúc trước khi còn ở Wall Street, Bạch An Viễn được người đời xưng là thiên tài, thậm chí là khiến cho Edward chú ý. Vì thế, hắn phái người đến bàn bạc, cố ý lôi kéo ông. Hơn nữa còn muốn thu xếp ông trở thành con rể của gia tộc Morgan, cung cấp cho ông một sân khấu cực lớn. Chỉ là tính tình của Bạch An Viễn thích tự do, không thích bị gò bó, cho nên một nơi nghiêm khắc như gia tộc Morgan không thích hợp với ông, vì thế ông đã từ chối lời mời của Edward.
Sau đó, khi ông bị phá sản vì ngân hàng Lehman, Edward lại phái người đến mời, nhưng Bạch An Viễn nghèo túng cũng từ chối.
Đến lúc này, Edward nổi điên lên, vì bắt ép ông lập lời thề, rời khỏi Wall Street, và không được nhúng tay vào thương trường nữa.
“Edward Morgan?” Đây chính là oan gia ngõ hẹp. Đối với cái tên này, Phương Hạo Vân không còn xa lạ nữa, đầu lĩnh của Thiên Đạo đã chọn người này làm con rể.
“Tôi hiểu ý ông rồi, ông muốn tôi giúp đối phó Edward?” Phương Hạo Vân quyết định giúp Bạch An Viễn, cho nên trực tiếp hỏi.
Bạch An Viễn khẽ cười: “Muốn đối phó với Edward dường như hơi quá. tôi chỉ hy vọng thôi, cậu có thể bảo vệ cho tôi an toàn, ít nhất là trước khi tôi phục vụ cho cậu xong. trên thực tế, đây là một chuyện rất khó. Nhưng mà, dù sao đây cũng là Hoa Hải, không phải Luân Đôn. Tôi nghĩ có cậu che chở, tình huống cũng tốt hơn.”
“Haha”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, bật cười: “Bạch tiên sinh, lần này xem như ông tìm đúng người rồi. điều kiện của ông tôi hoàn toàn đồng ý.”
Lời vừa nói ra, làm cho Bạch An Viễn ngây dại.
Dừng lại một chút, ông nhỏ giọng hỏi: “Phương thiếu gia. đó chính là gia tộc Morgan, cậu biết gia tộc Morgan có ý nghĩa gì không?”
“Gia tộc Morgan tôi rất quen thuộc, là gia tộc tài phiệt đứng đầu châu Âu, bọn họ thậm chí là còn khống chế một số quốc gia nhỏ. ở châu Âu có thể hô mưa gọi gió tôi rất rõ ràng thực lực của bọn họ.” Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
“Nếu đã như vậy, vì sao cậu không suy nghĩ một chút nào hết?” Bạch An Viễn âm thầm kinh hãi, người ta thường nói là điếc không sợ súng, Phương thiếu gia tuổi còn trẻ như vậy, khẳng định là còn chưa biết hết cái lợi và cái hại trong đó rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch An Viễn cảm thấy mình cần phải xác định lại một chút: “Phương thiếu gia, cậu thật sự quyết định vì tôi mà chống lại gia tộc Morgan sao? Edward tuy rằng vẫn chưa thể đại biểu cho gia tộc Morgan, nhưng mà lực lượng trong tay hắn cũng không phải là thứ mà cậu có thể đối kháng được”
“Ông sai rồi. tôi không có khả năng vì một mình ông mà chống đối lại gia tộc Morgan.' Phương Hạo Vân cười nói.
Sắc mặt của Bạch An Viễn lập tức trở nên khó coi, thật đúng như điều ông ta sợ, Phương thiếu gia nói cả buổi, tất cả chỉ là muốn lừa dối mình.
“Haha, yên tâm, đừng gấp”
Khóe miệng Phương Hạo Vân hơi nhếch lên: “Tôi cũng không gạt ông, tôi và Edward có thù hận với nhau. cho dù không có chuyện của ông, tôi và Edward cũng không thể cùng tồn tại được.”
“Cậu và Edward là kẻ thù của nhau?” Bạch An Viễn cảm thấy chuyện này đúng là khó tin, với một người được đề cử làm tộc trưởng của gia tộc Morgan, với thân phận và địa vị như vậy, thì sao có thể là kẻ thù của Phương Hạo Vân? Lùi lại một bước mà nói, cho dù hai người thật sự có thù với nhau, vậy thì Phương Hạo Vân rốt cục là dựa vào cái gì mà có thể bình yên vô sự? Nhiều điều đáng ngờ bắt đầu xuất hiện trong đầu của Bạch An Viễn.
Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu được tâm tư của Bạch An Viễn, gia tộc Morgan dù sao cũng có ảnh hưởng quốc tế, mà thực lực của hắn, cũng chỉ có người ở đây biết thôi.
Đừng nói là Bạch An Viễn, cho dù là Kim Gia, Kim Phi cũng không thể nào hiểu hết được thực lực của Phương Hạo Vân.
Trên thực tế, lấy bản thân Phương Hạo Vân ra mà nói, hắn vẫn chưa hiểu hết được thực lực của bộ tộc thủ hộ. Đương nhiên, nếu có thể chống lại gia tộc Morgan, thì thực lực không thể nào nhỏ được.
“Bạch tiên sinh, tôi có thể bảo đảm với ông rằng. thực lực của tôi có thể chống lại Edward. tình huống cụ thể, về sau sẽ nói cho ông biết. Bây giờ ông chỉ cần an tâm làm việc cho tôi.” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
“Tốt, tôi tin cậu!”
Phương Hạo Vân nhìn ánh mắt tự tin của Phương Hạo Vân, gật đầu đồng ý.
Buổi chiều bảy giờ, Bạch Quý tự mình áp giải Daisy, đến chổ Bạch An Viễn. Mà lúc này, Phương Hạo Vân và Bạch An Viễn đã uống hết một chai rượu nữa rồi.
Chỉ là hai người không ai say cả.
Phương Hạo Vân không say là dựa vào nội công thâm hậu, còn Bạch An Viễn thì dựa vào kinh nghiệm uống rượu lâu dài.
Trên đầu của Daisy vẫn còn trùm một cái bao vải màu đen, cho đến khi vào cửa, dưới ý của Phương Hạo Vân, Bạch Quý mới tự tay mở ra.
Phương Hạo Vân lần đầu tiên nhìn thấy Daisy, cũng chính là Hứa Phượng!
Nhìn sơ qua, người đàn bà này cũng rất bình thường, ít nhất là dung mạo của bà ta không có gì gọi là xuất chúng cả. Không có vẻ nghiêng nước nghiêng thành như trước đó Phương Hạo Vân nghĩ.
Có điều, cẩn thận nhìn lại, thì người đàn bà tên Hứa Phượng này thật ra rất dễ thương, nhìn nhìn, liền cảm thấy thích.
Có lẽ là do ở nước ngoài lâu, cho nên khí chất trên người của Hứa Phương cũng mang theo vẻ Tây, bộ ngực cơ hồ như đã lộ ra ngoài hai phần ba rồi. Còn cái quần thì xệ đến nổi có thể nhìn thấy được quần chíp màu đen.
Bình tĩnh mà xem xét, thì đây là một phụ nữ rất quyến rũ.
“Là anh. An Viễn, chỉ có thể là anh, là anh đã cho người bắt tôi đến đây.” Hứa Phượng bị bắt từ nước ngoài về, trên đường đi, bà luôn suy nghĩ, rốt cục mình đã đắc tội với ai, chỉ là nghĩ mãi vẫn không ra, cho đến khi vào cửa, bà vẫn chưa nghĩ ra là ai.
Nhìn Bạch An Viễn trước mắt, bà rất kinh ngạc, rất khó hiểu.
Bạch An Viễn đã sớm phá sản rồi, hai bàn tay trắng rồi, hơn nữa còn từ chối làm việc cho Edward, lẽ ra hắn đã phải chết nghèo rồi mới đúng.
Chỉ là mọi chuyện xảy ra trước mắt, là sao thế nhĩ?
“Hứa Phượng ơi là Hứa Phượng, mày không ngờ phải không” Khóe miệng của Bạch An Viễn lộ ra một nụ cười khổ, đứng dậy, tát vào miệng của Phương Hạo Vân một cái: “Con tiện nhân này, không ngờ mình có ngày hôm nay phải không?”
Phương Hạo Vân nhìn thấy Bạch An Viễn hào hoa phong nhã, nhưng vừa nói chuyện lại ra tay đánh người, và còn là một cái tát trên mặt phụ nữ nữa chứ. Trên khuôn mặt thanh tú của Hứa Phượng đã có năm dấu ngón tay rồi.
Hứa Phượng hoảng sợ, vội vàng cầu xin: “An Viễn, hãy nghe em nói. em không có lừa anh, em thật sự không biết ngân hàng Lehman sẽ phá sản, trước đó em thật sự không biết, nếu em biết, em sẽ không để cho anh đầu tư vào đâu.”
“Thật sao?”
Bạch An Viễn lại tát cho bà thêm một cái, hừ nói: “Tiện nhân, còn muốn ba hoa để gạt tao à. đừng nghĩ là tao không biết, trước khi tao phá sản, mày đã cuỗm đi năm triệu của tao, còn cùng với đám người của Lehman ** đỡn. lúc bọn mày ăn chơi đàng điếm với nhau, tao đã từng tìm đến mày, khi đó tao chỉ muốn lấy lại số tiền của tao. chỉ là một thỉnh cầu nhỏ, nhưng mày lại chế nhạo tao. thậm chí là mày còn cùng với mấy thằng chó nước ngoài đó làm tình trước mặt tao. mày cũng biết, cái đó là tổn thương lớn với tao cỡ nào.”
“Em bị ép buộc mà.” Hai má của Hứa Phượng đã sưng đỏ lên, nhìn giống cái đầu heo.
“Tiện nhân, câm miệng!”
Thất bại lúc trước, đối với Bạch An Viễn mà nói, chính là một bài học được mua bằng tiền. Bây giờ ông ta mà còn tin lời nói của Hứa Phượng, thì ông ta không phải là thiên tài, mà là đồ ngu, đầu bò.
“Phương thiếu gia, tôi hy vọng cậu có thể giao con tiện nhân này cho tôi xử lý.” Bạch An Viễn nghiến răng nói: “Hôm nay, tôi muốn đem tất cả sỉ nhục trước kia trả lại gấp mười.”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, âm thầm bật cười, chuyện như vậy, quả thật là còn vượt qua những gì hắn dự tính.
“Đương nhiên là không thành vấn đề, tôi mang con tiện nhân này đến, chính là vì muốn ông hóa giải gánh nặng trước kia, một lần nữa trở lại làm người. tôi có thể cam đoan với ông, mặc kệ ông xử lý Hứa Phượng thế nào, thì cũng không có ai biết. Cho dù ông có giết bà ta, cũng không sao cả.” Những lời nói cuối cùng của Phương Hạo Vân có vẻ đang dẫn đường.
Quả nhiên, khi Bạch An Viễn nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trong lòng liền nổi sát ít. Thất bại làm người của Bạch An Viễn chính là đã tin vào những lời đường mật của người đàn bà này, nếu không, bây giờ có lẽ ông vẫn là thiên tài được mọi người kính ngưỡng tại Wall Street.
Hứa Phượng nhìn thấy trong mắt của Bạch An Viễn lộ sát ý, vô cùng hoảng sợ, vội vàng cầu xin: “An Viễn. anh tha em đi. đừng mà, em biết sai rồi. Anh tha em đi, từ nay về sau em sẽ theo anh, sống yên ổn với anh, anh không phải là thích con nít sao? Em sẽ sinh cho anh một đứa to béo, mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con. cho dù bắt em làm trâu làm ngựa, em cũng không hề oán hận, xin anh đừng như vậy, em không muốn chết, thật sự không muốn chết.”
“Haha.”
Nghe Hứa Phượng nói như vậy, Bạch An Viễn lập tức cười nói: “Con tiện nhân này, chết đến nơi rồi còn mơ mộng, mày cho rằng tao và Bạch An Viễn năm xưa là một sao. mày hại tao thành như vậy, mày cảm thấy rằng giữa chúng ta còn có thể sao? Mày đúng là ngu ngốc, khờ dại.”
“Cái này tôi biết.” Phương Hạo Vân mỉm cười, nói thêm một câu: “Quả thật đúng là ngu ngốc.”
Bạch Quý nghe thấy thế, lập tức cười nói: “Thiếu chủ. Hứa Phượng này còn dễ nhìn hơn con bào ngư nhiều.”
Nói đến đây, ánh mắt của Bạch Quý liền chuyển về hướng Bạch An Viễn: “Bạch tiên sinh, nếu ông muốn cho con bào ngư phượng này sống không bằng chết, tôi có một đề nghị.”