Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Quên đi, không nghĩ nữa.” Phương Hạo Vân không phải là loại người xét nét, chuyện không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Lấy chuyện này mà nói, nguyên nhân căn bản không quan trọng
Quan trọng nhất chính là kết quả.
Quan trọng thứ hai chính là thái độ của Tần Tú Văn đối với hắn.
“Ừ, con ăn nhiều một chút, bây giờ dì cũng ăn.” Tần Tú Văn dường như cũng ý thức được việc nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, vội vàng cầm một miếng dưa hấu lên.
Phương Hạo Vân vừa ăn vừa hỏi: “Tuyết Nhi đi học về chưa? Sao không thấy đâu hết vậy? Mấy ngày nay em nó có khỏe không?”
Tần Tú Văn buông miếng dưa xuống, dùng tay lau khóe miệng một chút, nói: “Tuyết Nhi ra ngoài với ba nó rồi, có thể sẽ về nhanh thôi.”
Nói đến đây, trên mặt của Tần Tú Văn liền lộ vẻ xin lỗi: “Hạo Vân, chuyện ngày đó, thật xin lỗi. Là dì xúc động, hy vọng con không để ý”
“Dì, dì nói quá lời rồi. làm ba mẹ, có phản ứng như vậy cũng không kỳ quái. Có điều, con đề nghị với dì, về sau nên nói chuyện với em Tuyết Nhi nhiều một chút” Phương Hạo Vân nói: “Tuyết Nhi bây giờ đang trong giai đoạn phát triển, cần có người nói chuyện tâm sự. Nếu như dì cứ mở miệng ra là trách với mắng, thì chỉ có kết quả ngược lại, đẩy em nó vào tuyệt cảnh.”
“Ừ, con nói đúng, ba nó cũng đã nói chuyện với dì, dì cũng ý thức được sai lầm của minh. Hạo Vân, dì muốn cầu con một việc, con đồng ý với dì đi, tiếp tục dạy kèm cho Tuyết Nhi nhé?' Tần Tú Văn thành khẩn nói.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nói: “Được rồi. con và Tuyết Nhi là bạn tốt, con sẽ giúp em nó. Hơn nữa, lúc chị Thanh Thanh đi, cũng đã nhờ con chăm sóc cho Tuyết nhi. cho nên, về công hay tư, con đều phải chăm sóc cho Tuyết Nhi cả. Dì cứ yên tâm đi”
Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến Trần Thanh Thanh, Tần Tú Văn vội hỏi: “Hạo Vân, Thanh Thanh có tin tức gì không? Nó bây giờ thế nào?”
Phương Hạo Vân cười nói: “Dì yên tâm, chị Thanh Thanh rất tốt, lần trước bọn con đã nói chuyện với nhau rồi, chị ấy còn gửi lời hỏi thăm dì”
“Cái này thì tốt rồi, có thể liên hệ là tốt rồi” Khóe miệng Tần Tú Văn lộ ra một nụ cười.
“Hạo Vân, dì có thể hỏi một câu riêng tư được không?” Tần Tú Văn đột nhiên đổi đề tài, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Phương Hạo Vân gật đầu nói: “Hỏi đi.”
Tần Tú Văn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Hạo Vân, con thành thật với dì đi, bên cạnh con có nhiều người như vậy, sau này con tính như thế nào?”
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền biết ý của bà.
Xem tình huống bây giờ, hơn phân nửa là bà đã bị Hàn Sơn khuyên rồi, muốn giao Tuyết Nhi cho mình.
Phương Hạo Vân không biết nên khóc, hay là nên cười.
Suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân quyết định thành thật; “Dì, dì không phải là người thứ nhất hỏi con vấn đề này. Có điều đáp án của con chỉ có một, cũng là duy nhất. Con nói ra, có lẽ dì không tin. Con rất thật lòng với mọi người, không có gì bất công. mọi người đều có thể nhận được tình yêu giống nhu nhau, đầy đủ giống như nhau.”
Tần Tú Văn nghe thấy thế, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Hạo Vân, dì hỏi con thêm một câu nữa, vì sao con lại tìm nhiều đàn bà như vậy?”
Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói: “Câu hỏi này, con không biết nên trả lời dì thế nào. Bởi vì, trên cơ bản, họ đều tìm đến con, chứ con không đi tìm. Đương nhiên, có thể ở cùng nhau, đã nói lên rằng bọn con có tình có duyên, huống hồ, con có năng lực làm cho mọi người hạnh phúc.”
“Ý của con là hạnh phúc về mặt tiền bạc sao?' Tần Tú Văn suy nghĩ một chút, rồi nói: : “Thể lực của đàn ông dù sao cũng có hạn, con có nhiều phụ nữ như vậy, con có bảo đảm là không để cho những người này sống quả hay không?”
“Cái này.”
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, Tần Tú Văn cũng thật là, câu hỏi như vậy mà cũng có thể hỏi được, đúng là bội phục, bội phục.
Câu hỏi của Tần Tú Văn, nói trắng ra là, Phương Hạo Vân có thể đồng thời thỏa mãn nhiều người phụ nữ như vậy hay không.
Theo lý thuyết mà nói, đồng thời thỏa mãn năm sáu người phụ nữ, đúng là không có người đàn ông nào làm được. Nhưng mà trên thực tế, Phương Hạo Vân có thể làm được điều đó.
Từ sau khi hắn đả thông Nhâm Đốc hai mạch, hắn đã không còn là người thường. Thân thể của hắn, thể lực của hắn đều đã được cải tạo.
Đừng nói là năm sáu người, gấp đôi thì hắn vẫn có thể thỏa mãn được.
“Không thành vấn đề!”
Nếu người ta đã hỏi, Phương Hạo Vân đành phải trả lời.
Tần Tú Văn nghe thấy thế, hài lòng gật đầu. Có điều trên mặt đã ửng đỏ rồi. Hiển nhiên bà cũng biết câu hỏi của mình hơi quá. Nhưng mà vì hạnh phúc của con gái, bà không thể không thận trọng.
Tần Tú Văn là người từng trải, bà rất rõ hạnh phúc của đàn bà là gì. Hạnh phúc thật sự phải có tình và có dục. Vui vẻ về tinh thần, cam đoan về vật chất, và thỏa mãn về tình dục.
Ba điều kiện này, không thể thiếu một cái.
“Anh Hạo Vân, anh đã đến rồi. Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?' Đúng lúc này, Hàn Sơn và Hàn Tuyết Nhi đã dạo phố trở về. Nhìn thấy mẹ va anh Hạo Vân nói chuyện vui vẻ, băn khoăn và lo lắng trong lòng Hàn Tuyết Nhi liền không còn.
“Tuyết Nhi, con về đúng lúc lắm, con nói chuyện với Hạo Vân đi, mẹ và ba thu xếp cơm chiều.Ăn cơm xong rồi hai đứa đi chơi đi.” Tần Tú Văn cười nói.
“Dạ.” Hàn Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu.
Hàn Sơn nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt có ý: Hạo Vân, Tuyết Nhi giao cho con. Sau đó, ông liền theo Tần Tú Văn vào bếp.
Đợi khi Hàn Sơn và Tần Tú Văn đi rồi, Phương Hạo Vân cười hỏi: “Tuyết Nhi, mẹ của em đúng là thay đổi rất nhiều, ngày đó sau khi anh đi, bà có trách em không?”
“Không có!”
Hàn Tuyết Nhi cười nói: “Ngày đó, sau khi anh đi, ba liền nói chuyện với mẹ, sau đó hai người cãi nhau, hơn nữa mẹ còn ném rất nhiều đồ. Lúc ấy em rất sợ, em vốn định gọi cho anh đến để khuyên, nhưng mà lại sợ anh không vui. Ai mà ngờ ngày hôm sau thức dậy, thấy bọn họ lại bình thường, cười cười nói nói, giống như là chưa từng cãi nhau vậy.”
“Vợ chồng là như vậy đó, dưới giường cãi nhau lên giường hợp.” Phương Hạo Vân cười nói một câu.
“Anh Hạo Vân, anh nói chúng ta có cơ hội làm vợ chồng không?” Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thiếu chút nữa phun miếng dưa hấu trong miệng ra. Đúng là. đúng là. mẹ nào con đó. Nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Tần Tú Văn, Phương Hạo Vân liền cảm thấy rằng Hàn Tuyết Nhi được thừa kế tất cả từ mẹ.
“Haha.”
Thấy Phương Hạo Vân kinh ngạc, Hàn Tuyết Nhi lập tức cười nói: “Làm gì mà căng thẳng quá vậy, anh không hiểu à, người ta chỉ nói giỡn với anh thôi”
Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi nói thêm: “Anh Hạo Vân, tối nay em ra ngoài đi chơi với hai chị em, anh đi với em nhé?”
“Cái này. không được đâu, em đi chơi với bạn, anh đi theo làm gì?” Phương Hạo Vân nói.
“Không sao cả!” Hàn Tuyết Nhi giải thích: “Mấy người đó cũng mang con trai theo mà, không có gì đáng ngại.”
“Bạn trai?”
“Không phải!” Hàn Tuyết Nhi cười: “Người mà hai đứa mang theo cũng giống như anh, đều là dạy kèm”
“Dạy kèm?” Phương Hạo Vân giật mình nói.
“Đúng vậy, một người tên là Nhiếp Phi, người kia tên là Trương Hoa Hoa, đều bằng tuổi em. Hai người đều có người dạy kèm đẹp trai cả, trước đó vài ngày hai người này còn khoe khoang trước mặt em. Anh Hạo Vân, hôm nay anh nhất định phải đồng ý với em, em muốn cho hai người đó nhìn thấy, cái gì mới gọi là đẹp trai thật sự” Hàn Tuyết Nhi hưng phấn nói.
Phương Hạo Vân buồn bực, đem trai theo khoe ai đẹp hơn, hình như có vẻ rất nhàm chán.
Ngay trong lúc hắn do dự, Hàn Tuyết Nhi đã giữ chặt tay hắn, bắt đầu làm nũng, nhích người lại gần hơn, và một mùi thơm con gái liền xọc ngay vào mũi hắn.
Rơi vào đường cùng, hắn đành đồng ý: “Được rồi, anh đi với em”
'Thật sao. tốt quá, anh Hạo Vân vạn tuế.” Hàn Tuyết Nhi liền hoan hô một tiếng. Sau đó, cô đứng lên, cười nói: “Anh Hạo Vân, anh ăn dưa hấu trước đi, em gọi điện cho hai người, hẹn tám giờ tối nay gặp tại quảng trường Thế Kỷ.”
Sau đó, Tần Tú Văn và Hàn Sơn gọi hai người xuống ăn cơm, và hầu như đều là các món Phương Hạo Vân thích ăn, hắn cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống bắt đầu ăn như cọp, làm cho vợ chồng Hàn Sơn vui vẻ. Tần Tú Văn còn chủ động gấp đồ ăn cho hắn nữa, và ánh mắt của bà, tuyệt đối là cái nhìn của mẹ vợ dành cho con rể.
Hàn Tuyết Nhi đương nhiên không chịu thua, không ngừng gấp đồ ăn cho Phương Hạo Vân, chỉ là bản thân thì chẳng ăn bao nhiêu cả.
Lúc đó, Tần Tú Văn đã nhiều lần nhìn con gái bằng cặp mắt mở ám, làm cho Hàn Tuyết Nhi đỏ mặt.
Tuy rằng Phương Hạo Vân cắm cúi ăn, nhưng con mắt vẫn quan sát biểu hiện của mọi người rõ ràng, khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn, âm thầm nhíu mày, cả nhà này tám phần là đã đạt thành hiệp nghị rồi.
“Hạo Vân, con và Tuyết Nhi đi chơi đi, ở đây để dì và chú dọn được rồi, nhớ kỹ, đi chơi cho vui vẻ. Nếu muộn quá thì không cần trở về. Dù sao thì ngày mai cũng là chủ nhật, không có đến lớp” Sau khi bữa cơm kết thúc, Tần Tú Văn mỉm cười.
Có điều, ý ẩn của bà rất rõ ràng.
Nhất là cái câu “Muộn thì không cần về”, rõ ràng là có ý ám chỉ.
Hàn Tuyết Nhi liếc xéo mẹ một cái, rồi kéo tay Phương Hạo Vân chạy ra ngoài cửa.
Nhìn hai đứa nhỏ chạy ra ngoài, Tần Tú Văn liền nói với Hàn Sơn: “Tôi nghe lời ông đó, coi như là đánh cược một lần. chỉ mong con gái được hạnh phúc”
“Yên tâm đi, có một số chuyện tôi không tiện nói cho bà, nhưng tôi có thể khẳng định, Tuyết Nhi nhất định sẽ tìm được hạnh phúc trên người Hạo Vân. Hơn nữa, cho dù chúng ta không đồng ý thì có thể làm gì? Con gái thừa kế sự cứng đầu của bà, nếu nó đã quyết định rồi, không dễ dàng thay đổi đâu.”
Lúc đi ra khỏi nhà họ Hàn, theo đề nghị của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân cũng không lái chiếc Lamborghini của hắn, hai người đi ra ngoài ngõ, đón một chiếc xe taxi, đi thẳng đến quảng trường Thế Kỷ.
“Anh Hạo Vân, ở bên kia, chính là chị em tốt của em, Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa. hai người nam sinh dễ nhìn ấy chính là người dạy kèm cho họ” Hàn Tuyết Nhi đứng ở quảng trường nhìn bốn phía, cuối cùng đã nhìn thấy được người.
Theo ngón tay của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân liền nhìn thấy một hàng bốn người, hai cô gái Loli ngây thơi, và hai nam sinh khoảng hai mươi tuổi.
“Bọn mình đến rồi!”
Hàn Tuyết Nhi kéo tay Phương Hạo Vân, vui vẻ đi qua.
“Phi Phi, Hoa Hoa, bọn mình đến rồi.” Hàn Tuyết Nhi lên tiếng chào hỏi hai người.
Cô bé mặc váy ngắn lập tức kéo Hàn Tuyết Nhi qua một bên, nhỏ giọng vào tai của Hàn Tuyết Nhi: “Hắn là ai vậy? Dạy kèm nhà cậu à? Cậu tìm đâu một người dạy kèm đẹp trai thế.” Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô bé cứ len lén nhìn Phương Hạo Vân. Trong đôi mắt thỉnh thoảng còn bắn ra tia lửa điện.
“Ừ, anh ấy tên là Phương Hạo Vân, là dạy kèm nhà mình, là tinh anh của đại học Hoa Hải.” Hàn Tuyết Nhi đắc ý nói: “Phi Phi, cậu thấy anh Hạo Vân của mình thế nào? Mạnh hơn gã đeo kính kém cỏi của cậu đúng không?”
Cô bé nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn người của mình, sau đó lại nhìn Phương Hạo Vân, thở dài yếu ớt nói: “Tuyết Nhi, lần này xem như không so với cậu được rồi.”
Dừng lại một chút, trong đôi mắt cô bé hiện lên một tia gian xảo: “Tuyết Nhi, tớ muốn thương lượng một chuyện với cậu Hay là cậu để cho anh Hạo Vân đến nhà tớ dạy kèm luôn nhé?”
“Không được!”
Hàn Tuyết Nhi vội lắc đầu: “Anh Hạo vân của mình bình thường rất bận rộn, anh ấy không có thời gian đi dạy cậu đâu. Thật ra, người của cậu cũng không tồi rồi, chỉ là kém một chút so với anh Hạo Vân thôi. Miễn cưỡng cũng có thể thông qua.”
Cô bé thấy kế này không được, lập tức nghĩ kế khác: “Không dạy kèm cũng được, cậu nhanh giới thiệu cho tớ với. làm bạn với anh ấy cũng được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui