Hoán Kiểm Trọng Sanh

Ngay lập tức, cái tên đầu trọc lóc liền không vui: “Con tiện nhân, mày dám nói ông nội không phải là xã hội đen à, mẹ mày, xem ông xử mày ngay tại chổ. cho mày nếm thử sự lợi hại của ông”
“Rác rưởi!”
Phương Hạo Vân không vui nói: “Làm người còn cầm thú như vậy, có tư cách gì làm xã hội đen.'
Lời này vừa nói ra, tên đầu trọc liền nổi giận; “Thằng mặt trắng, mày ồn ào cái gì, hôm nay bố mày muốn chơi con chó cái đó, ngay cả mày cũng không chạy thoát đâu”
“Bốp!”
Vương Thế Phi thấy tên đầu trọc dám chửi Phương Hạo Vân, lập tức nổi giận, vung tay lên tát một cái. Tên đầu trọc còn tưởng rằng Vương Thế Phi là người phe mình, tưởng hắn bước lại ngăn cản hai bên, cho nên không chút đề phòng. Vương Thế Phi dùng lực rất nhiều, cho nên một tát này đã làm cho tên đầu trọc hộc máu mồm.
“Đánh rất hay!” Hàn Tuyết Nhi vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, nếu không phải do anh Hạo Vân giữ lại, cô đã đến đánh cho mấy cái rồi, ai kêu mấy người này muốn bị đánh.
“Các anh em, lên, đánh chết mẹ nó cho tao!” Tên đầu trọc nổi giận quát, bắt đầu lao đến hướng của Vương Thế Phi.
Vương Thế Phi biến sắc, trầm giọng nói: “Đập tụi nó!”
Tên đầu trọc có vẻ khá là kiêu ngạo, nhưng mà người bên hắn chỉ có năm sáu người thôi, làm sao là đối thủ của bên Vương Thế Phi, chỉ trong một lát, người của hắn và hắn đã bị vây lại hội đồng, đánh cho điên cuồng.
“Được rồi, đủ rồi đấy, đừng làm chết người.” Phương Hạo Vân khoát tay nói.
Mọi người nghe thấy thế, vội dừng tay lại.
Tên đầu trọc lúc này đã nửa sống nửa chết rồi, hắn nhìn Phương Hạo Vân và Vương Thế Phi, hỏi: “Lão đại của bọn mày là ai?”
Vương Thế Phi cười khinh thường: “Đồ ngu, vị này chính là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân, Phương thiếu gia.”
Lời này vừa nói ra, tên đầu trọc liền muốn té xỉu.
Ở Hoa Hải, người khác có thể không biết tên của Phương Hạo Vân, nhưng mà bước chân ra giang hồ, cho dù là côn đồ ở đầu hẻm cũng biết rõ cái tên Phương Hạo Vân đại biểu cho cái gì.
Giang hồ đồn rằng, Long gia hiển hách một thời mà cũng bị Phương Hạo Vân tự tay tiêu diệt.
Địa vị của Long gia lúc trước tại hắc đạo Hoa Hải, có thể nói là lớn như một ngọn núi vậy, là đầu lĩnh của hắc đạo, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại nắm tro tàn trong tay của Phương Hạo Vân.
Giang hồ còn đồn rằng, Phương thiếu gia là một kẻ cuồng sát, là một ác am.
Thử nghĩ xem, nghe tin đồn như vậy, xong rồi lại gặp người thật như thế, có thể không sợ hãi sao?
Mấy người ở đây không ai dám hít thở mạnh cả, có trời mới biết hôm nay có được sống hay không?
“Ném bọn họ ra ngoài.' Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Mấy tên này nghe vậy, vội vàng nói: “Không cần làm phiền các vị lão đại, bọn em tự mình cút ra được rồi.” Nói xong, hai ba tên đỡ tên đầu trọc lên đi ra ngoài.
Dọc đường đi, trong lòng bọn chúng còn nhắc đến việc Phương thiếu gia nhân từ, giỡn mặt trên đầu thái tuế mà có kết quả này, coi như đã được khai ân rồi.
Lý Cường, Văn Huy thấy đám côn đồ đi rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt thoáng khôi phục lại bình thường.
Chỉ đó điều, Lý Cường đã cảm thấy kính sợ Phương Hạo Vân, không dám có ý đồ gì nữa.
Vì sợ Phương Hạo Vân, cho nên Lý Cường trốn phía sau Nhiếp Phi. Mặc dù ở trường lâu lâu có đánh nhau, nhưng mà sau khi nhìn thấy được cái gọi là lưu manh và côn đồ. Hắn mới biết được cái gì gọi là giang hồ, cái gì gọi là xã hội đen.
Ý tướng lớn nhất của Lý Cường bây giờ chính là chuồn khỏi đây, nơi này là chổ hán không nên đến. Còn Nhiếp Phi, hắn không thể đụng vào được.
Lý Cường cảm thấy rằng, mình nên bắt chước các bạn học từ sớm rồi, đi làm kiếm tiền, có bạn gái bình thường, coi như là một hành động không tồi rồi.
Điều duy nhất là con gái bây giờ đều đã bị đồng tiền làm biến chất, gái ngoan quả thật rất hiếm.
“Phương thiếu gia, chúng ta tiếp tục Hoàng Hà đại hợp xướng nhé?” Những cái cần dọn cũng đã dọn, Vương Thế Phi ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, cười hỏi.
Phương Hạo Vân dựa vào ghế, nói: “Thế Phi, anh nói cho tôi biết, chuyện gì vậy? Sao anh lại ở Thiên Đường, và còn mang theo một đám côn đồ không có tố chất vậy?'
Vương Thế Phi vội vàng giải thích: “Là như vậy, đám người A Vinh là tiểu đệ tôi mới nhận, tuy rằng không được tốt, nhưng mà vô cùng hiểu biết tình huống về Nam thành, tôi muốn cho bọn họ làm chút chuyện. Mặt khác, tôi đến Thiên Đường để lấy kinh nghiệm.”
Nói đến đây, Vương Thế Phi nhìn Hàn Tuyết Nhi một cách mờ ám: “Đây là thiên kim của Hàn gia à? Phương thiếu gia, cậu đúng là phong lưu, có điều, cậu cũng thật là, sao không đến chổ của người nhà mà lại chạy ra ngoài. Có câu, phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, không phải sao?”
Văn Huy lắp bắp hỏi: “Hạo Vân, hắn là tiểu đệ của cậu thật sao?” Văn Hoa nhớ rõ đã từng xem tin về Vương Thế Phi, Kim Bích Huy Hoàng của hắn đã được chính phủ khen ngợi, nói cái gì mà đã không còn độc hại nữa, là một hộp đêm điển hình.
“Anh là ai?” Vương Thế Phi lạnh lùng trừng mắt hỏi.
Văn Huy lập tức bị dọa, vẻ mặt trở nên hồi hộp.
Phương Hạo Vân vỗ vai Văn Huy, trừng mắt nhìn Vương Thế Phi, nói: “Không cần hù dọa con nít.”
“Haha, Phương thiếu gia, bây giờ tôi mới biết được, thật ra cậu cũng rất đáng yêu. Cái bài Hoàng Hà đại hợp xướng kia.”Trong lòng Vương Thế Phi vẫn còn nhớ về chuyện này.
“Muốn hát thì hát thôi.' Phương Hạo Vân đi qua mở đầu, chỉnh bài nhạc lại, và ngay lập tức, cả đám người cùng gào lên.
Không thể không nói, bài hát này đúng là thần kỳ, tuy rằng người ở đây có thân phận khác nhau, nhưng lại có thể hát chung một ca khúc, và còn chung một tâm tình nữa.
Sau khi gào một hồi, ngoại trừ Phương Hạo Vân ra, thì mọi người đều đã thở dốc, ca hát mà cũng mệt nữa, nhất là những người không được huấn luyện, thể lực yếu kém thì càng không chịu nổi.
“Mệt chết được.” Hàn Tuyết Nhi thở hồng hộc, tiện tay chụp lấy chai rượu Spy ướp lạnh trên bàn, uống như nước lạnh vậy, ực một hơi hết sạch.
Và mọi người cũng bắt chước làm theo.
Sau đó, Phương Hạo Vân kêu Vương Thế Phi đến: “Thế Phi, công ty bảo an gần đây khuếch trương quá nhanh, làm cho đám côn đồ không có tố chất cũng nhân cơ hội lẻn vào, tôi muốn chỉnh đốn lại công ty, cậu thấy như thế nào?”
Vương Thế Phi há miệng ra thở một hồi, sau đó nói: “Phương thiếu gia. xem ra chuyện này chúng tôi làm hơi quá. cậu yên tâm, tôi quyết định ủng hộ cậu”
“Anh hiểu là tốt rồi!”
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: “Còn nhớ rõ câu nói của tôi không? Chúng ta nhất định phải làm hắc đạo có tố chất. Đừng biến thành cái loại không có đầu óc. bây giờ không phải là cái thời đại đánh đánh giết giết rồi, gặp chuyện gì cũng phải dùng cái đầu, thật sự không được thì mới dùng nắm đấm. Nhớ kỹ, chúng ta không giống như xưa nữa, chúng ta là người văn minh.”
Vương Thế Phi lập tức cười nói: “ Phương thiếu gia hình như rất hận những người đó.”
“Không thể nói là hận, chỉ là nhìn không quen mắt thôi.” Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười hỏi: “Thế nào, hôm nay đến đây, có thu hoạch được gì không?”
“Có!”
Vương Thế Phinhìn Hàn Tuyết Nhi cách đó không xa, nói: “Cách phục vụ của Thiên Đường quả thật rất tốt, hộp đêm của chúng ta quả thật cần thay đổi điều này. Có điều, bọn họ cũng có nhược điểm lớn nữa, người coi bãi của bọn họ rất kém, nếu gặp chuyện đánh nhau thì đúng là không giải quyết được. điều này bọn họ không thể nào bằng chúng ta được.” Thiên Đường có bối cảnh bạch đạo, cho nên nhân viên bảo vệ cũng rất kém. Nhưng người bình thường thì không dám gây chuyện ở đây.
“Phương thiếu gia, tôi còn nhận được một tin ở chổ này. nghe nói Thiên Đường đã triển khai phục vụ Loli. nghe nói mấy ông quan già thường xuyên tham gia.' Vương Thế Phi thấp giọng nói.
“Súc sinh!”
Sắc mặt của Phương Hạo Vân lập tức phát lạnh, nói: “Sau khi trở về nói cho Bạch Quý, nói là tôi dặn, kêu Thất Tinh Tài Phán sở đi tìm chứng cứ, một khi có chứng cứ xác định thì báo cho tôi biết. Tôi sẽ không bỏ qua cho đám súc sinh này.”
“Phương thiếu gia. chuyện của Thiên Đường không dễ giải quyết đâu, nghe nói có nhiều quan viên ở Hoa Hải đều có cổ phần danh nghĩa ở đây, bọn họ có mạng lưới quan hệ rất lớn, chúng ta phải làm việc cẩn thận” Vương Thế Phi khuyên.
“Không sao!”
Phương Hạo Vân cười lạnh nói: “Việc khác tôi có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không nhẹ tay, cho dù nó không có liên quan gì đến lợi ích cá nhân của tôi, thì tôi cũng sẽ nhúng tay”
Thấy Phương Hạo Vân nghiêm túc như vậy, Vương Thế Phi cũng không nói gì nữa, gật đầu: “Phương thiếu gia, cậu đã kiên trì như vậy, tôi nghe lời cậu. Nhưng mà ý của tôi là, nếu làm thì phải làm lớn, nếu có thể thì tốt nhất là nên lấy luôn cả Thiên Đường, vị trí nơi này không tồi. Trải qua chỉnh đốn và cải cách thì doanh thu của Thiên Đường có thể ngang với Kim Bích Huy Hoàng.”
“Để xem tình hình rồi tính.” Phương Hạo Vân trầm giọng nói: “Gần đây cấp trên hẳn là sẽ liên hệ với tôi, tôi sẽ nhân cơ hội này nói về chuyện của Thiên Đường.”
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Vương Thế Phi lập tức cười nói: “Haha, nếu như vậy, khả năng tiếp quản Thiên Đường của chúng ta rất lớn.”
“Chứng cứ vô cùng quan trọng” Phương Hạo Vân dặn dò: “Thiên Đường không giống với Long gia. chuyện của Thiên Đường có thể lên báo, đối mặt với công chúng, có một số việc, chúng ta có thể đứng ra giải quyết. Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào chính phủ mới được.”
“Tôi hiểu rồi!”
Vương Thế Phi nhìn Phương Hạo Vân, lại nhìn Hàn Tuyết Nhi, cười mờ ám nói: “Phương thiếu gia, hai chuyện cậu dặn tôi sẽ tích cực đi làm, hai người chơi vui vẻ nha.”
Vương Thế Phi dẫn người rời đi. Lý Cường cũng đã không ngồi yên rồi, thật ra hắn đã muốn trốn sớm, nhưng mà bây giờ thấy có người đi trước, liền đứng dậy nói: “Xin lỗi các vị, thời gian cũng không còn sớm, trong trường tôi còn chút việc, không thể ở lại chơi với mọi người. Khi nào có thời gian thì liên hệ.”
Nói xong, không đợi mọi người nói cái gì, hắn đã nhanh chân chạy đi.
Nhiếp Phi mở miệng ra, vốn muốn gọi Lý Cường lại, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng nên để hắn đi, tránh ở đây nhìn chướng mắt.
Thật ra trước khi gặp Phương Hạo Vân, Nhiếp Phi cảm thấy rằng Lý Cường coi như không tồi, ít nhất là phù hợp với khí chất của hoàng tử buồn. Nhưng mà so với Phương Hạo Vân, hắn chẳng là cái gì cả, bởi vì hắn còn thiếu rất nhiều thứ. Ngoài ra còn có câu, hàng thật không sợ lửa, mà hắn không dám so, bởi vì vậy có thể thấy được hắn cũng chẳng phải thứ tốt gì.
Trương Hoa Hoa cười nói: “Hoàng tử buồn của cậu đi rồi kia, sao không nói gì hết vậy?”
“Loại đàn ông như hắn nên cút đi nhanh đi, mình thấy yên tĩnh lại, vừa nhìn là biết không có tương lai rồi” Nhiếp Phi bĩu môi nói.
Trương Hoa Hoa bỡn cợt: “Nhưng mà lúc trước cậu không nói vậy.” Trương Hoa Hoa nhớ rõ khi Nhiếp Phi lần đầu tiên mang Lý Cường đi chơi, đã không ngừng khen hắn.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, đàn ông trên đời này có thể so với Phương Hạo Vân, thì có mấy người?
Phương Hạo Vân quả thật là có mị lực hơn người, ngay cả Trương Hoa Hoa, một cô gái chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng bây giờ cũng đã rung động.
“Em họ, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thôi, nếu về trễ, dì sẽ trách chúng ta đấy” Văn Huy nhìn đồng hồ, nhắc nhở một câu.
“Uhm”
Thật ra Trương Hoa Hoa không muốn đi, tuy rằng cô không mê trai như Nhiếp Phi, nhưng mà có thể ngồi lâu với Phương Hạo Vân thêm một hồi, thì cũng không tồi rồi. Chỉ là gia đình quản giáo rất nghiêm, thật chính là không tiếc gửi Văn Huy đi theo để trông coi, vì không muốn bị nghe chửi cho nên phải đi về đúng giờ.
Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, đúng là vậy, đã mười giờ rưỡi rồi, bình thường mà nói, đây đã là giới hạn trễ nhất mà ba mẹ cho phép con cái phải về.
Nhất là con gái.
Ai cũng biết, con gái rất là khó nuôi, mà xã hội bây giờ lại đầy nguy hiểm, rất phức tạp, một kih không cẩn thận thì đứa con gái nuôi dưỡng mười mấy năm liền mất.
Phương Hạo Vân cũng thông cảm với nổi khổ của ba mẹ, cho nên cười nói: “Chúng ta về thôi, trở về nhà sớm, để tránh ba mẹ lo lắng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui