Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức hỏi: “Là chị Phượng à. em vốn định liên lạc với chị, nhưng lúc chia tay ở phố D chị không để lại số điện thoại cho em.”
“Coi như em thừa nhận. nếu em thật sự muốn liên lạc với chị, dựa vào bản lĩnh của em, còn sợ không có số điện thoại của chị sao?” Long Hi Phượng cười nói “ “Chị thấy em khẳng định là đã bị con hồ ly Hà Thanh mê hoặc rồi”
“Haha!”
Phương Hạo Vân cười nói: “Chị Phượng thật biết nói giỡn. từ sau khi về nước, em cũng không có gặp mặt thượng tá Hà Thanh rồi.”
“Các người đương nhiên là không thể gặp mặt rồi.” Long Hi Phượng cười nói: “Hạo Vân, em có thể là không biết. Chuyện Hà Thanh lên giường với em, thủ trưởng của cô ta cũng đã biết. Mấy ngày nay, cô ta đang bị thẩm tra cách ly, hôm nay vừa được thả ra. Nế chị đoán không sai, lần này Hà Thanh được thả ra, hẳn là muốn lập công chuộc tôi, cho nên chị cố ý gọi điện nhắc nhở em, từ hôm nay trở đi, em phải cẩn thận với Hà Thanh, nếu không em sẽ hối hận.”
“Thẩm tra cách ly?”
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, hèn chi giọng nói của Hà Thanh nghe có vẻ là lạ, thì ra là đã bị lão cáo già ấy nắm đuôi rồi.
Dừng lại một chút, hắn hỏi: “Làm sao mà chị biết được? Còn nữa, chuyện Hà Thanh lên giường với em, thủ trưởng của cô ta làm sao mà biết? Không phải là do chị âm thầm mật báo chứ?”
“Sớm biết em sẽ hoài nghi chị mà. đầu năm nay muốn làm người tốt cũng thật khó.” Long Hi Phượng thở dài một hơi, nói: “Hạo Vân, nói thật cho em biết, chuyện này không liên quan đến chị, là bọn họ điều tra ra. Em quá coi thường lực lượng SeeDs rồi. Được rồi, chị không muốn tranh luận với em. chị gọi điện cho em, trừ việc nhắc nhở em, chị còn muốn hỏi em, khi nào có thời gian đến Hàng Châu chơi vậy. Đến lúc đó để chị tận tình làm chủ, giúp tăng tình cảm của chúng ta lên.”
“Tạm thời không có thời gian, khi nào rãnh em sẽ liên hệ với chị” Phương Hạo Vân không muốn có nhiều quan hệ với Long Hi Phượng.
“Thế cũng được. vậy em dành thời gian đến đi, em không thể để chị buồn được.” Long Hi Phượng không muốn bỏ qua cho Phương Hạo Vân.
“Vậy được rồi, đến lúc đó chị liên hệ với em.” Dù sao hai người cũng từng kề vai chiến đấu, cho nên hắn cũng không thể lãnh đạm quá.
Trải qua vài ngày điều tra, Đại Phi và Trương Bưu rốt cục đã điều tra được kẻ đứng sau vụ thư đe dọa của Hàn thị, chứng cứ bây giờ hoàn toàn chứng minh là Đới Cường làm.
Nế Đại Phi và Trương Bưu muốn ra tay, thì hoàn toàn có thể dùng quyền công vào chuyện riêng, và chỉ trong vòng một tuần là có thể đưa hắn ra trước vành móng ngựa, và được ngồi tù ngay.
Ngay sau khi biết tinh, Phương Hạo Vân đã không cho Trương Bưu ra tay.
Hắn muốn biết Hàn Tuyết Nhi có lay chuyển được Đới Cường hay không. Nếu thật sự thất bại thì ra tay cũng không muộn. Dù sao thì năng lực của Đới Cường cũng không to bằng trời.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Phương Hạo Vân.
Dưới sự đề nghị của Phương Hạo Vân, hôm nay Hàn Tuyết Nhi lại mời dự họp nữa, và tất cả nhân viên cao cấp đều tham gia.
Trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, Hàn Tuyết Nhi lại gặp Phương Hạo Vân trong văn phòng.
“Thế nào?” Phương Hạo Vân hỏi thăm.
Hàn Tuyết Nhi thở dài yếu ớt, lắc đầu thất vọng: “Dã tâm của Đới Cường quá lớn, căn bản là không còn đường lui. Hơn nữa, ông ta còn là người rất tự phụ, ông ta nghĩ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta không cần khách khí, hôm nay cứ tiến hành theo kế hoạch.” Phương Hạo Vân nói.
Tập đoàn Hàn thị mời dự họp liên tục như vậy, đã làm cho nguyên cả tập đoàn chấn động. Một số người sáng mắt đã nhận ra, Hàn Tuyết Nhi và Đới Cường đã đến mức như nước với lửa rồi.
Có lẽ hôm nay sẽ nhìn thấy được kết quả.
Tất cả mọi người im lặng ngồi đúng chổ, đợi Đới Cường và Hàn Tuyết Nhi đến.
Lúc này, bọn họ không còn dám ồn ào như lần trước.
Có vài người cẩn thận suy nghĩ, những sự tranh chấp này không liên quan đến họ, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là làm công thôi, làm cho ai mà chẳng được.
Trong tình huống chưa rõ ràng như vậy, tốt nhất là đừng nông nóng.
Làm sai thì phải trả một giá rất lớn.
“Đến giờ rồi, chúng ta vào thôi” Nhìn nhìn đồng hồ, Hàn Tuyết Nhi đứng dậy, thản nhiên nói với Phương Hạo Vân: “Anh Hạo Vân, quần áo của em có chỉnh tề chưa?”
Phương Hạo Vân mỉm cười, đưa mắt nhìn nhìn Hàn Tuyết Nhi, cười nói: “Rất được, rất đẹp. Tuyết Nhi, mấy ngày nay, trên người em đã có một vẻ đẹp thành thục rồi đấy.”
“Cốc cốc.”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Tú Văn: “Tuyết Nhi, con ở cùng Hạo Vân sao? Mẹ vào được chứ?”
“Dạ.”
Mặt của Hàn Tuyết Nhi đỏ lên, vội vàng chạy lại tự mình mở cửa: “Mẹ, sao thế?”
“Chú Trần của con đến.” Tần Tú Văn chỉ chỉ phía sau.
Quả nhiên, Trần Thiên Huy và Bạch Quý mang theo một cô gái khác đến, người này đã hơn ba mươi rồi, nhìn mặt cũng không tệ, chỉ là trang điểm hơi đậm một chút.
“Ai vậy?' Phương Hạo Vân đi đến hỏi.
Bạch Quý vội trả lời: “Hồi báo thiếu chủ, người này tên là Từ Yến, là người của tập đoàn Hoàng Hà, cô ta treo giá một trăm ngàn để ám sát Hàn Tuyết Nhi tiểu thư ở chợ đen.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hàn Tuyết Nhi liền trở nên lạnh lùng, tức giận hỏi: “Là Đới Cường sai bà làm phải không?”
Từ Yến mở miệng, nhưng ú ớ một hồi cũng không nói được chữ nào.
Bạch Quý thấy thế, vội vàng giải huyệt câm của cô ta, lúc này Từ Yến mới lên tiếng: “Là tên khốn Đới Cường kêu tôi làm, là hắn ép tôi làm, tôi cũng là người bị hại, nếu tôi không làm vậy, hắn sẽ giết tôi.”
“Bốp!”
Một tiếng, Bạch Quý nghe thấy thế, liền vả vào mồm cô ta một cái: “Chết đến nơi rồi còn không nói thật, cô và Tần gia có quan hệ gì? Còn không chịu khai sao?”
“Là Tần gia?” Sắc mặt của Phương Hạo Vân liền trở nên lạnh lùng, quát lớn: “ Là Tần Tử Hoa sai cô âm thầm thông đồng với Đới Cường?”
“Là Tần Như Phong.” Từ Yến chỉ là một người bình thường, trước khí thế ép người của Phương Hạo Vân, cô ta không còn dám nói dối nữa, đem hết mọi chuyện kể ra.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, âm thầm cười lạnh, Tần Như Phong ơi là Tần Như Phong, ông không phải là cho tôi lý do giết người sao?
“Dẫn đi trước. lát nữa đưa đến phòng họp, để cho cô ta nói chuyện vo71idc.” Phương Hạo Vân thản nhiên dặn dò, sau đó nói: “Bạch Quý, dẫn người bao vây biệt thự Tần gia.”
“Thiếu chủ yên tâm, một người cũng không chạy thoát.” Bạch Quý trả lời một tiếng, lập tức mang Từ Yến rời đi.
“Chú Trần, mẹ, hai người chờ con một chút, con và anh Hạo Vân đi trước.”
Đới Cường đến sớm hơn Hàn Tuyết Nhi một chút, cuộc họp hôm nay hắn vốn không muốn tới. Nhưng mà xét đến việc Hàn Tuyết Nhi sẽ lợi dụng thời cơ hắn không có mặt ở đây mà làm bậy, hắn mới miễn cưỡng đi đến.
Không biết là vì sao, trong lòng hắn liền có một cảm giác bất an.
Lần trước gặp mặt Từ Yến xong, cuối cùng xác định Từ Yến đã thuê sát thủ xử lý hai mẹ con Hàn Tuyết Nhi, chỉ là vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Mà làm cho hắn buồn bực hơn nữa là, từ hôm qua đến giờ, điện thoại của Từ Yến vẫn không gọi được.
Có điều hôm nay hắn cũng không sợ, hắn đã chuẩn bị trò hay rồi, ở đây sẽ có một phần ba người từ chức.
Hàn thị muốn phát triển, không thể nào thiếu những người này. Hơn nữa bọn họ còn đang nhận quản lý công trình vịnh Kim Thủy. Nếu bây giờ bọn họ nghỉ, thì đối với Hàn thị, đối với Hàn Tuyết Nhi mà nói, chính là một sự uy hiếp chí mạng.
Đương nhiên, từ chức không phải là thật, chỉ là thủ đoạn thôi.
Đới Cường muốn làm cho Hàn Tuyết Nhi biết, mình không phải dễ chọc.
“Sao lại im lặng như vậy?” Đới Cường nhìn xung quanh một vòng, nói: “Làm gì mà áp lực vậy, tất cả vui vẻ lên một chút đi Không phải là có câu đoàn kết là chết hết, chia rẻ thì chết lẻ tẻ sao?”
Mọi người nghe thấy vậy, đang tính nói chuyện thì nghe thấy tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà.
Không cần nghĩ, là Hàn Tuyết Nhi đến rồi.
Mọi người vội vàng ngậm miệng lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên,htn và Phương Hạo Vân sóng vai đi đến, trông rất có phong thái.
“Mọi người ngồi đi.” Hàn Tuyết Nhi nhìn chung quanh một vòng, ngồi xuống, lập tức mở miệng: “Nghe nói có người muốn từ chức, đúng không?”
Phương Hạo Vân ngồi bên cạnh Hàn Tuyết Nhi, lạnh lùng nhìn Đới Cường, vẻ mặt cười cười.
Đới Cường bị Phương Hạo Vân nhìn làm cho không được tự nhiên, vội vàng quay đầu đi, hắn thật muốn nhìn xem trong hồ lô của Hàn Tuyết Nhi bán thuốc gì.
Ấn tượng của Đới Cường về Phương Hạo Vân chính là một thằng mặt trắng.
“Hàn tổng, đây là thư từ chức của tôi.” Hàn Tuyết Nhi vừa dứt lời, lập tức có người đứng lên, dùng hai tay đưa đơn từ chức lên.
“Để đó đi!”
Hàn Tuyết Nhi lười tiếp, chỉ dùng ánh mắt bảo người đó đặt thư từ chức lên bàn.
Sau đó, Hàn Tuyết Nhi lạnh giọng nói: “Còn không? Giao lên hết đi.
Dưới sự thu xếp của Đới Cường, có thêm ba người nhanh chóng trình thư từ chức.
Hàn Tuyết Nhi cầm lấy bốn bức thư từ chức kia, nhìn nhìn một vòng, đứng dậy, cao giọng nói: “Bây giờ tôi lấy thân phận chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hàn thị phê chuẩn đơn từ chức của các người, bây giờ các người có thể ra ngoài, đến chổ tài vụ lãnh tiền lương còn thừa của mấy người.”
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường liền lập tức nổ tung.
Theo mọi người thấy, Hàn Tuyết Nhi tuyệt đối sẽ không phê chuẩn cho bọn họ từ chức, ngược lại bọn họ cảm thấy rằng Hàn Tuyết Nhi nhất địn sẽ giữ mọi người lại. Nhưng mà bây giờ, Hàn Tuyết Nhi liền đồng ý cho bọn họ từ chức sạch sẽ.
Chuyện phát triển như vậy, dường như đã lệch ra khỏi quỹ đạo dự tính của Đới Cường.
Bốn người kia dường như cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ vội vàng chuyển mắt về hướng Đới Cường, hy vọng hắn có thể đứng ra nói giúp.
Chỉ là bây giờ Đới Cường đang ngó lên trần nhà, làm ra vẻ không quen biết với họ.
Bốn người liền khẩn trương, trong đó có một người vội la lên: “Tôi không muốn từ chức. Hy vọng Hàn tổng cho tôi một cơ hội nữa.”
“Anh cho đây là cái chợ à, anh muốn thế nào thì là thế đó sao?” Sắc mặt của Hàn Tuyết Nhi trở nên lạnh lùng, quát lớn: “Bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài.”
Từ sau khi Hàn Sơn gặp chuyện, khâu bảo vệ của tập đoàn Hàn thị cũng đã do công ty bảo an Đằng Phi tiếp quản, những người bảo vệ ở đây không ai tầm thường cả. Sau khi nhận được lệnh của Hàn Tuyết Nhi, lập tức có bốn người đi đến mời mấy người này đi.
Trong phòng lập tức im lặng lại, thậm chí là còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc.
Hàn Tuyết Nhi chơi thẳng tay như vậy, làm cho kế hoạch xin từ chức để uy hiếp Hàn Tuyết Nhi đã thất bại. Thấy thủ đoạn cứng như sắt của Hàn Tuyết Nhi xong, những người muốn từ chức còn lại cũng vội vàng nhét thư từ chức vào trong túi, không dám để lộ ra ngoài.
So với việc đồng ý bằng nước miếng của Đới Cường, thì bọn họ càng hy vọng có thể giữ được cái vị trí hiện tại hơn. Bây giờ là thời đại khủng hoảng tài chính, đi ra ngoài tìm việc đúng là không dễ dàng.
Hàn Tuyết Nhi ra tay ngay lúc này, thật ra cũng là có nguyên nhân hết.
Người quá ít, không đủ để tạo thành uy hiếp.
Người quá nhiều, Hàn thị sẽ bị tổn thất không chịu nổi.
Bốn người, không nhiều không ít, đủ để tạo thành một sự uy hiếp, và đồng thời vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Hàn thị, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với Hàn thị.
Bây giờ Đới Cường đã trở thành một kẻ cô độc, những con chó săn kia cũng đã không còn dám lỗ mãng, bởi vì bọn họ thấy ông chủ Đới Cường của mình dường như cũng đang khó xử.
“Còn không?” Hàn Tuyết Nhi lạnh giọng nói: “Còn ai muốn từ chức hay không, hôm nay tôi đều phê chuẩn hết, nếu mọi người cảm thấy Hàn thị nhỏ quá không ở được, thì tôi cũng không cản mọi người”
Ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi đi đến đâu, người người đều cúi đầu, không ai dám nhìn lại.