Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Không được.”
Hai cô nàng như là trăm miệng một lời từ chối đề nghị của Phương Hạo Vân.
“Con gái thường xuyên nấu cơm thì không tốt cho làn da đâu.” Phương Hạo Vân quyết định lấy cách đi đường vòng để khuyên bảo các cô nàng từ bỏ ý định.
“Không cần anh lo!” Bạch Lăng Kỳ liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, ôn nhu kéo cánh tay của Tạ Mai Nhi, cười nói: “Chị Mai, chúng ta cùng vào bếp đi.”
Tạ Mai Nhi mỉm cười, gật gật đầu, lập tức lại nói với Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, em cứ ngồi xem TV đi, chị và Lăng Kỳ vào bếp đây.”
Phương Hạo Vân buồn bực, vừa rồi còn vác gậy vác gộc mà ám đấu, như thế nào chỉ trong nháy mắt, hai người đã giống như là chị em tốt rồi.
Phương Hạo Vân nào biết đâu rằng, đừng nhìn hai cô nàng mặt ngoài có vẻ thân thiết, trên thực tế trong lòng đều đang lên gân lên cốt, chuẩn bị lấy tài năng nấu nướng ra để thi thố, muốn áp đảo đối phương.
Nhìn hai cô nàng kề vai sát cánh rời đi, Phương Hạo Vân không khỏi thì thầm một câu: “Con gái đúng là một loài động vật kỳ quái.”

Có điều, cũng rất thú vị.
Phương Hạo Vân cảm thấy rất vui vẻ ấm áp...
Đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Hoa Hải Trương Bưu gần đây liên tục phiền muộn, trực giác nói cho hắn rằng, ba con họ Hàn đối với hung thủ của hai vụ án này rõ ràng là cảm kích, cho nên sống chết vẫn không chịu nói. Vốn định sử dụng phương pháp đặc biệt để xét hỏi, nhưng người ta cũng là người bị hại, về tình về lý không thể nói nổi, huống hồ thủ trưởng cũng không ủng hộ hắn thực hiện.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải cho tay sai đắc lực của mình là Tiểu Lý nghiêm mật chú ý động tĩnh của Hàn Tuyết Nhi, một khi có tin tức lập tức phải thông báo cho hắn.
Công sức không phụ lòng người, dưới sự cố gắng của hắn, sự tình rốt cục cũng có tiến triển mới, một tân sinh viên đại học đã lọt vào trong tầm mắt của hắn.
Hơn nữa tên của vị tân sinh viên này hắn lại vô cùng quen thuộc.
Cái tên Phương Hạo Vân này, trong thời gian ba năm vừa qua, hắn gần như là chưa từng buông ý định tra tìm, dường như trong phạm vi cả nước những người tên là Phương Hạo Vân hắn đều đã tra qua rồi.
Xem đến đây, chắc có bạn sẽ nghĩ rằng, chẳng lẽ có tên tội phạm nào tên là Phương Hạo Vân à?
Nếu bạn nghĩ như vậy, trên thực tế là sai lầm rồi.
Trương Bưu khi còn đi lính bộ đội đặc chủng có một huynh đệ chí cốt, tên của anh ta chính là Phương Hạo Vân. Có điều từ ba năm trước vì đánh nhau với thượng cấp bị khai trừ khỏi bộ đội sau đó liền bặt vô âm tín. Cùng năm đó, Trương Bưu bởi vì bất mãn với cách xử lý của quân đội đối với huynh đệ tốt, cho nên tự tay trình đơn xin chuyển công tác, sau đó dưới sự giúp đỡ của bằng hữu, tiến vào cục công an của thành phố Hoa Hải. Từ ngày đó trở đi, hắn bắt đầu sử dụng nhiều mối quan hệ của mình để tìm kiếm người huynh đệ năm xưa.
Trong vòng ba năm, hắn gần như đã tra tất cả những người tên là Phương Hạo Vân trong cả nước, nhưng mà toàn bộ đều không khớp.
“Sếp, nghĩ cái gì đó?” Tiểu Lý thấy Trương Bưu hơi ngây ra, liền đi lên, nhẹ nhàng đụng vào tay hắn.
Trương Bưu quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Cậu xác nhận là vào ngày Hàn Tuyết Nhi gặp chuyện không may, chị họ của cô bé là Trần Thanh Thanh lấy điện thoại cầu cứu Phương Hạo Vân?”
“Sếp, chuyện này là thật.” Tiểu Lý nói: “Phương Hạo Vân đích xác là có võ nghệ rất tốt, chuyện này em đã phái người tới đại học Hoa Hải xác nhận, nghe nói hắn chỉ dễ như bỡn đã chế phục được Kimura của hội Karate.”

“Sếp, anh bảo bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Tiểu Lý cảm thấy hơi khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ anh thật sự hoài nghi Phương Hạo Vân có liên quan tới vụ án mạng lần đó ở quán Mặt trời đỏ? Em thấy rằng không có nhiều khả năng, hắn cũng chỉ là một tân sinh viên đại học, hơn nữa sau khi điều tra, chúng ta đã biết rằng Phương Hạo Vân chỉ là một con mọt sách, bình thường thậm chí còn hay bị người ta bắt nạt. Hơn nữa tính tình của hắn là luôn thích cúi mình, cho tới bây giờ, cũng chẳng có mấy bạn học của hắn biết hắn là người thừa kế của một tập đoàn lớn.”
“Cứ cho rằng thật sự là do hắn làm, chúng ta cũng không nhất thiết phải đi điều tra người ta, hai vụ án tử đó trong cục đã bỏ qua rồi. Hơn nữa, em vẫn cảm thấy rằng hành vi của người này rất có tinh thần hiệp nghĩa, những kẻ chết trong hai vụ án này, không có một ai là kẻ không đáng chết.”
Đối với hung thủ thần bí kia, trong lòng Tiểu Lý có một loại sùng bái khó nói nên lời. Thân là nhân viên cảnh sát, trong quá trình phá án, hắn đã chứng kiến nhiều chuyện cực kỳ bất công, hắn thậm chí còn muốn tự mình đi ám sát một vài kẻ mà tạm thời pháp luật chưa thể trừng trị nổi, chỉ có điều hắn không có đủ khả năng đó.
“Tiểu Lý, hiện tại tôi cần cậu quan sát kĩ Phương Hạo Vân.” Trương Bưu thản nhiên nói: “Có cơ hội hãy thử thân thủ của hắn, mặt khác đi an bài một chút, tôi muốn tiếp xúc với chị họ Trần Thanh Thanh của Hàn Tuyết Nhi.”
“Sếp, anh muốn tiếp xúc với Trần Thanh Thanh cũng phải được người ta đồng ý mới được, nhà họ Trần ở trong thành phố Hoa Hải có năng lực không nhỏ.” Tiểu Lý nhắc nhở một chút.
“Đương nhiên, tôi chỉ nói là tiếp xúc, chứ không phải xét hỏi.” Trương Bưu nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không thực muốn đưa hung thủ kia ra ngoài công lý, tôi chỉ muốn biết rõ ràng sự thật. Hơn nữa, tôi vô cùng chờ mong muốn được đọ sức với hung thủ thần bí kia.”
“Sếp, anh đánh không lại hắn đâu.” Tiểu Lý hí hí cười nói...
Đợi hơn hai giờ, Tạ Mai Nhi cùng Bạch Lăng Kỳ cuối cùng cũng đã nấu ăn xong, mùi thơm nức mũi của đồ ăn thi thoảng lại truyền lên từ phòng bếp.
Phương Hạo Vân rốt cục không kiềm chế được con sâu thèm ăn trong bụng, liền lẻn vào, đang chuẩn bị nếm thử một chút, không ngờ hai cô nàng đã trừng mắt hạnh, sẵng giọng: “Biến, đi rửa tay đi, trước khi ăn cơm phải rửa tay.”

Nhìn hai cô nàng trăm miệng một lời, ngôn từ hợp lí lẽ, Phương Hạo Vân đành phải ngoan ngoãn đi rửa tay, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, hai nàng không phải định hợp nhau lại để đối phó ta đó chứ.
“Hạo Vân, đây là món chân giò tuyết lê do em làm, vị tươi thơm ngọt mặn, chân giò ăn không ngấy, anh thử đi.” Rửa tay xong trở về bàn ăn, Bạch Lăng Kỳ bên kia đã giành trước gắp cho Phương Hạo Vân một miếng chân giò.
Phương Hạo Vân đương nhiên không dám phụ lòng tốt của bạn gái, vội vàng thưởng thức, vừa mới nuốt vào bụng, nhất thời liền khen không dứt miệng: “Lăng Kỳ, không tồi đó, không nghĩ tới em lại có tay nghề như vậy, sao trước kia anh lại không biết nhỉ? Ngon, thật sự là ăn ngon, ừm, anh phải ăn thêm miếng nữa.”
“Hạo Vân, em thử món sườn nhân quả của chị đi.” Tạ Mai Nhi bên này cũng không cam lòng chịu yếu thế, vội vàng gắp tới món ăn sở trường của mình.
Nhìn miếng xương sườn vàng óng ánh kia, Phương Hạo Vân đã thấy ngon miệng, theo bản năng nuốt nước miếng ừng ực, Phương Hạo Vân vội vàng bắt đầu thưởng thức miếng sườn nhân quả kia, miếng thịt sau khi vào miệng mềm mềm, ngọt mặn vừa miệng, thật sự là món ngon khó tả.
“Thế nào? Ăn ngon không?” Tạ Mai Nhi vô cùng tin tưởng vào tay nghề của mình, từ cách Phương Hạo Vân cắm đầu vào ăn là đã có được đáp án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận