Hoán Kiểm Trọng Sanh

Lúc này Phương Hạo Vân đã tỉnh lại rồi, cô cũng đi điều tức một chút.
Sau khi Nguyệt Nha Nhi đi, Phương Hạo Vân thong thả kiểm tra lại thực khí trong người, phát hiện ra đan điền đã tràn ngập chân khí, hơn nữa dung lượng của đan điền hình như đã lớn hơn một chút.
Nói cách khác, sau khi hấp thu chân khí thuần âm của Nguyệt Nha Nhi, hắn được lợi không ít, thậm chí ngay cả công lực bị đình trệ của hắn cũng đã có biến hóa.
Đại khái là khoảng hai tiếng sau, Nguyệt Nha Nhi mặc một bộ váy lụa màu trắng đi đến, sắc mặt hồng hào hơn trước một ít, chỉ có điều trong đôi mắt vẫn còn sự mệt mỏi.
Hiển nhiên là công lực của cô vẫn chưa khôi phục lại, cần vài ngày nữa.
“Chị gái xinh đẹp, chị hy sinh nhiều quá.” Phương Hạo Vân cảm động nói.
“Không có gì, đây là điều chị nên làm.” Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng nói ra tâm tình của mình, rất bình thản, cô không quan tâm đến việc công lực của mình bị tổn thất.
“Chị gái xinh đẹp, em rất ít khi nào bị người ta làm cho cảm động, nhưng hôm nay em đã thật sự bị chị làm cho cảm động rồi. Phương Hạo Vân em hôm any xin thề, cả đời này nhất định sẽ làm cho chị sống hạnh phúc.” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Nha Nhi lập tức bị cuốn hút vào, thuận thế dựa vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, hai mắt cũng trở nên ướt át: “Tiểu tình nhân, em thật tốt, cho đến giờ chị cảm thấy rằng chị gái luôn thích em, nhưng lần này chị gái đối với chị không tệ, giới thiệu em cho chị, chị rất thích. Chị rất cảm kích chị ấy.”
“Haha.”
Phương Hạo Vân cười vui vẻ: “Chị gái xinh đẹp, chị nói vậy em cũng an tâm rồi. Em hy vọng hai chị em có thể một lòng.”
“Một lòng hầu hạ em à?” Nguyệt Nha Nhi liếc mị Phương Hạo Vân một cái, nói: “Chị thấy em đó, khẳng định là hy vọng tất cả đàn bà của em đều một lòng, như vậy em mới vui”
“Hì!”
Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, nói: “Chị gái xinh đẹp, chị lại chọc em rồi. À đúng rồi, có tin tức của lão bất tử không?” Phương Hạo Vân đổi đề tài.
Thấy Phương Hạo Vân nói đến chính sự, vẻ mặt của Nguyệt Nha Nhi cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng người của chị đã bày thiên la địa võng, chỉ cần hắn ta vừa xuất hiện sẽ bị thám tử của chị phát hiện.”
“Bên Hoa Thiết Thụ có động tĩnh gì không?” Phương Hạo Vân lại hỏi.
“Hoa Thiết Thụ dường như đã bị em dọa nát gan luôn rồi, hầu như đã triệu tập toàn bộ cao thủ của Hoa thành về, co đầu rút cổ trong Hoa thành không chịu ra. Chị thấy hắn ta căn bản không có một lòng với lão bất tử” Nguyệt Nha Nhi phân tích.
“Như thế cũng tốt!'

Phương Hạo Vân cười nói: “Bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, đối với chúng ta là chuyện tốt. Chị gái xinh đẹp, dì Tố biết thương thế của em khỏi chưa?”
“Đương nhiên biết!” Nguyệt Nha Nhi cười: “Chị gái cũng giống em, trong lòng luôn nghĩ đến em. sau khi em tỉnh dậy, chị đã cho người báo tin rồi.”
“Bây giờ em yên lòng chưa?” Nguyệt Nha Nhi cười một tiếng, đột nhiên cắn một phát lên vai hắn: “Cho em một ấn ký, để về sau em đều nhớ đến chị.”
“Vô dụng thôi!”
Phương Hạo Vân cười, giải thích: “Thân thể của em có năng lực lành vết thương siêu hạng, chị không có biện pháp để lại dấu vết đâu.”
“Chị biết!”
Nguyệt Nha Nhi nói: “Tất cả của em, chị gái đều đã nói cho chị nghe. Có điều chị có biện pháp.” Ngẩng đầu lên nói một câu xong, Nguyệt Nha Nhi lại cúi đầu xuống cắn vào vai của hắn.
Lúc này, Phương Hạo Vân đã cảm nhận được đau đớn, hơn nữa còn chảy máu ra rồi.
“Haha, cái dấu này không lành lại được đâu. chị gái chỉ cho chị đấy.” Nguyệt Nha Nhi cười hì hì nói: “Chị gái không cho chị nói với em làm thế nào đâu.”
Phương Hạo Vân vốn muốn hỏi làm cách nào được như vậy nhưng không ngờ đã bị Nguyệt Nha Nhi chặn đầu.
Đợi sau khi Nguyệt Nha Nhi nhả miệng ra, Phương Hạo Vân cầm lấy gương nhìn một chút, trời ạ, một vòng dấu răng màu đỏ, đúng là không lành nổi.
Phỏng chừng là dấu răng này sẽ theo hắn cả đời.
Dựa theo lẽ thường mà nói, thì vết thương như vậy hẳn là phải sớm lành lại rồi, đừng nói là máu, ngay cả dấu vết cũng không để lại.
“Đừng nhìn, khẳng định là không lành lại đâu, lúc chị cắn em đã dùng thêm ám kình rồi, cổ ám kình kia không hết, thì dấu răng trên người em sẽ không biến mất.” Nguyệt Nha Nhi đắc ý nói: “Đây là dấu ấn của chị, đặc biệt thuộc về chị. Nói cách khác, em chính là của chị.”
Phương Hạo Vân nhíu mày nói: “Chị cho rằng chị là Thanh Hà tiên tử à. cho dù chị là Thanh Hà, em cũng không phải là Chí Tôn Bảo.”
“Hì hì!”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Không ngờ em cũng xem phim này Được rồi, từ hôm nay trở đi, em sẽ trở thành Chí Tôn Bảo của chị cái tên Chí Tôn Bảo này, từ giờ trở đi chị có thể kêu.”
“Ặc!”

Phương Hạo Vân choáng váng: “Chị gái xinh đẹp, chị thật mãnh liệt bây giờ em mới nhận ra được, nếu không thì đã sớm bị chị tra tấn đến chết rồi.”
“Hừ!”
Nguyệt Nha Nhi tức giận nói: “Còn nói nữa, nếu chị mà sớm quen em, em còn dám hoa tâm như vậy sao. Hừ, từ giờ trở đi, chị muốn bắt đầu dạy dỗ em.”
“Nữ vương?”
Trong đầu của Phương Hạo Vân hiện lên hình tượng nữ vương, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Về sau mình đã hiểu thế nào là đau khổ rồi.” Có điều nói đi thì phải nói lại, có được một hồng nhan tri kỷ như Nguyệt Nha Nhi, coi như là một loại may mắn.
“Chị gái xinh đẹp, đã xem qua phim nữ vương chưa?” Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
Mặt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, làm nũng: “Ghét quá, sao em lại hỏi đến vấn đề này chứ, người ta đương nhiên đã xem qua rồi, mà còn xem rất nhiều tập nữa.”
Phương Hạo Vân giật giật cái miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, hắn vốn cho rằng Nguyệt Nha Nhi ở một nơi đào nguyên thế ngoại như Thiên Phạt thành thì sẽ thuần khiết hơn được một ít, nhưng không ngờ là người ta còn đen hơn cả kênh Nhiêu Lộc nữa.
Đầu năm nay, ai thuần khiết hơn ai nhĩ?
Quạ trong thiên hạ nhìn nhau con nào cũng đen như nhau.
“Chí Tôn Bảo, em nghỉ ngơi trước đi, chị ra ngoài chuẩn bị một chút, giúp em làm một bàn đồ ăn.” Nguyệt Nha Nhi hạnh phúc giống như một cô vợ nhỏ vậy, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng hạnh phúc.
Phương Hạo Vân gật đầu nói: “Đừng để mệt mỏi quá, để cho người hầu đi làm được rồi. Chị ngồi nói chuyện với em đi”
“Không được!”
Nguyệt Nha Nhi nhếch miệng nói: “Em là người đàn ông của chị, chị đương nhiên sẽ tự tay nấu ăn cho em. Được rồi, em ở đây nghỉ ngơi đi, chị đi trước.” Nguyệt Nha Nhi đi đến hôn lên trán của hắn một cái, sau đó lắc người đi ra ngoài.
Vừa tỉnh ngủ dậy, cho nên trên người Phương Hạo Vân không hề có cảm giác mệt mỏi, tinh thần cũng trở nên thư thái thoải mái hơn. Suy nghĩ một chút rồi bắt đầu vận hành thực khí trong cơ thể.
Hơn nữa, Phương Hạo Vân còn phát hiện ra một vấn đề, lần này sau khi tỉnh lại, hắn và Thiên Phạt dường như đã có liên hệ chặt chẽ hơn. Hắn vội vàng vận dụng một chút chân khí, chạy một vòng trong kinh mạch, hơn nữa, còn dừng lại tại Thiên Phạt ở đan điền, và Thiên Phạt lập tức trở nên sống động hơn.
“Lực lượng của Thiên Phạt đã trở nên cường đại hơn rồi. Chẳng lẽ là nhờ Nguyệt Nha Nhi?” Phương Hạo Vân dường như đã cảm nhận ra một số vấn đề.

“Hẳn là như vậy. Đàn bà Bạch gia cùng Thiên Phạt có liên hệ chặt chẽ.” Có được mối quan hệ này, Phương Hạo Vân không khỏi cảm thấy tốt. Hơn nữa thân thể cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, miệng của hắn không khỏi xuất hiện một nụ cười.
Đại khái là hơn một tiếng sau, Nguyệt Nha Nhi mang theo mười người đến đây, và trong tay ai cũng là những món ăn tỉnh xảo, mùi thơm nồng nàn, khiến cho người ta vừa ngửi đã chảy nước miếng rồi.
“Chí Tôn Bảo thân yêu, đến đây nếm thử một chút đi, đồ ăn hôm nay đều là do một tay chị nấu đấy, thử xem có hợp khẩu vị của em không?” Nguyệt Nha Nhi thản nhiên cười, ngoắc tay về hướng Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng bước qua, cầm lấy một cái chén lên, mùi thơm ngon lập tức xộc vào mũi của hắn.
Đây là cả một bàn đồ ăn toàn thịt, hương sắc hấp dẫn, khiến cho hắn chảy nước miếng ròng ròng, thậm chí là đũa cũng không kịp cầm, hắn đã dùng tay bốc lên mà ăn rồi.
“Ăn tử tử thôi, chị không có giành đâu.” Hành động của Phương Hạo Vân làm cho mọi người hầu như đều nghĩ đến một nhân vật trong Tây Du, Trư Bát Giới.
Đương nhiên, đồ ăn trước mắt này chỉ một mình hắn ăn mà thôi, không có ai giành với hắn.
“.on á. ừ. òn ữa ông.” (Ngon quá. ừ. còn nữa không) Do Phương Hạo Vân nhét một đống đồ ăn vào miệng cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng nữa, và hành động của hắn khiến cho mọi người bật cười.
“Không cho cười!”
Nguyệt Nha Nhi chống nạnh, vẻ mặt tức giận, chỉ vào mọi người nói: “Không cho cười, không ai được phép cười, cũng không được phép nói ra cái mình thấy hôm nay, nếu không, tôi sẽ cho mọi người đẹp mắt.”
Mọi người nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi nổi giận, vội vàng ngậm miệng lại, có điều những người to gan một chút vẫn còn len lén đánh giá bộ dáng ăn như heo của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân tuyệt đối không ngờ rằng một nữ cường nhân như Nguyệt Nha Nhi lại có tay nghề nấu ăn cao như vậy. Mặc dù là Phương Hạo Vân đã nếm qua rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng mà vẫn chưa bằng tay nghề của Phương Hạo Vân. Lúc này hắn không nhịn được khen liên tục, là bởi vì những món ăn này bao hàm cả chân tình của Nguyệt Nha Nhi.
“Chí Tôn Bảo, ăn đi. lần đầu tiên chị nấu cho đàn ông ăn đấy Đồ ăn này, em phải ăn sạch toàn bộ.” Nguyệt Nha Nhi nói xong, tự tay gấp một món đút vào miệng của Phương Hạo Vân, nói: “Ăn nhiều một chút, còn nhiều đồ ăn lắm.” Lúc nói lời cuối cùng, giọng nói của Nguyệt Nha Nhi đã trở nên mơ hồ.
Phương Hạo Vân biết, buổi tối còn có may mắn chờ hắn.
Mấy ngày nay Trần Thanh Thanh rất là không thoải mái, từ ngày Hoàng Kỳ Anh nói chuyện Phương Tuyết Di thầm yêu Phương Hạo Vân đến giờ, trong cô không hề có cái gọi là thư giãn.
Hôm nay, sau khi cân nhắc mãi, cô quyết định tìm đến Trác Nhã để chứng thực cái tin này.
Nếu là giả, cô sẽ không bỏ qua cho Hoàng Kỳ Anh.
Nếu là thật, cô phải đi tìm đến Phương Tuyết Di.
Tóm lại, nếu cô đã biết được chuyện này, thì tuyệt đối không bỏ qua.
Lái xe đến tập đoàn Thịnh Hâm, Trần Thanh Thanh lập tức đi đến văn phòng tổng giám đốc của Trác Nhã. Trác Nhã đang ngồi cúi đầu làm việc, nhìn thấy Trần Thanh Thanh đến, vội vàng đi ra đón.
Trần Thanh Thanh chẳng những là đàn bà của Phương Hạo Vân, mà còn là người phụ trách của tập đoàn Trần thị. Và lúc này, công trình vịnh Kim Thủy là do tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Trần thị hợp tác với nhau.

“Thanh Thanh, sao con đến mà không báo cho dì biết. để dì thu xếp một chút.” Trác Nhã chào đón, trông có vẻ rất nhiệt tình.
Trần Thanh Thanh đương nhiên là không dám cao giá trước mặt Trác Nhã rồi, vội vàng nói: “Dì, dì còn khách khí với con cái gì. dì ngồi đi.”
“Thanh THanh, con đến vì chuyện vịnh Kim Thủy hay là chuyện khác.” Trác Nhã dù sao cũng là người lớn, thấy Trần Thanh Thanh tràn ngập tôn kính với mình, cũng không nói thêm gì nữa.
“Là chuyện riêng.”
Trần Thanh Thanh nhìn bốn phía theo bản năng, sau đó đưa mắt nhìn về hướng Trác Nhã, nhỏ giọng nói: “Dì, hôm nay con đến đây, là muốn chứng minh với dì một chuyện, con hy vọng dì có thể nói cho con biết.”
Nói đến đây, Trần Thanh Thanh nhỏ giọng lại nói: “ Là chuyện của Tuyết Di và Hạo Vân Dì, con và dì đã đều là người một nhà, con cũng không tính vòng vo với dì, có chuyện chúng ta cứ trực tiếp nói thẳng. Nghe nói Tuyết Di yêu Hạo Vân, rốt cục là có hay không?”
Trác Nhã nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trỏ nên xanh mét: “Thanh Thanh. Con nói đúng, chúng ta đều là người một nhà, có việc gì cứ nói thẳng. Con nói cho dì biết trước đi, là ai nói cho con biết?”
“Hoàng Kỳ Anh!” Trần Thanh Thanh thản nhiên nói.
“Là hắn?” Trong đôi mắt của Trác Nhã đột nhiên hiện lên sự tàn nhẫn.
Ánh mắt của Trác Nhã đương nhiên là không thể tránh khỏi con mắt của dì Bạch rồi, chuyện đã thành như vậy, cô hầu như đã có thể xác định, lời của Hoàng Kỳ Anh là thật.
“Thanh Thanh, con là người của Hạo Vân, cũng là con dâu của nhà dì Loại chuyện này vốn không thể cho con biết. Nhưng bây giờ con đã biết rồi, con phải có chủ ý, con giúp dì nghĩ biện pháp, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Trác Nhã nghiêm túc nói: “Hiện tại có hai chuyện chúng ta cần phải làm, thứ nhất, chúng ta phải làm cho Tuyết Di hết hy vọng, thứ hai, chúng ta buột Hoàng Kỳ Anh phải ngậm miệng.”
“Chuyện thứ hai dễ làm rồi. Chuyện thứ nhất không dễ giải quyết đâu.” Trần Thanh Thanh là một người đàn bà, và làm đàn bà cô có thể hiểu được tình yêu của đàn bà. Phương Tuyết Di là dạng người nào cô cũng rõ ràng, cô là một người hiểu chuyện, mà người hiểu chuyện lại có thể làm ra loại chuyện này, như vậy có thể thấy được tình cảm của cô dành cho Hạo Vân sâu thế nào.
Cho nên, trong lòng Trần Thanh Thanh tương đối lo lắng.
“Như vậy đi, con bịt miệng Hoàng Kỳ Anh trước, về phần Tuyết Di, dì sẽ nghĩ biện pháp.” Trác Nhã nói.
“Dạ!” Trần Thanh Thanh gật đầu, lập tức nói thêm: “Dì, Hạo Vân biết chuyện này chưa?”
“Biết!”
Trác Nhã cũng không giấu diếm: “Hạo Vân đã sớm biết rồi, nhưng nó là người hiểu chuyện. Nếu không dì cũng không có biện pháp xử lý chuyện này.”
“Dì, dì có biết tâm tư của Hạo Vân không?” Trần Thanh Thanh đột nhiên hỏi.
Trác Nhã nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên không vui: “Thanh Thanh, ý của con là trong lòng Hạo Vân có suy nghĩ gì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận