Hoán Kiểm Trọng Sanh

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Tuyết Di liền tái xanh lại, trong con mắt hiện ra sự giận dữ, nổi giận mắng: “Nói bậy. nói hưu nói vượn cái gì đó. Anh là ai, anh phỉ báng tôi, rốt cục là có chuyện gì, anh muốn làm gì. Bảo vệ, bảo vệ đâu. mang hắn ta ra ngoài.”
Bảo vệ nghe thấy thế, liền chạy đến đây, chuẩn bị mang người này ra ngoài.
“Không được nhúc nhích!”
Đúng lúc này, người nọ không biết đã lấy con dao ở đâu ra, lập tức dí vào cổ của Phương Tuyết Di, tức giận nói: “Không được lại đây ai đến đây tôi giết cô ta.”
Chuyện này xảy ra hơi đột ngột, ở đây không ai ngăn kịp lại cả. Trên thực tế, ngay cả Phương Hạo Vân cũng ngẩn cả người ra, bởi vì chuyện này quá quỷ dị rồi, không hợp với lẽ thường.
“Mày là ai?” Phương Hạo Vân ý bảo mọi người lui ra, một mình hắn tiến tới, vẻ mặt hắn không chút lo lắng, càng không có sợ hãi: “Buông chị tao ra, mày có thể cút. nếu không, chết!”
Chữ chết này được nói ra, xung quanh lập tức xuất hiện một luồng sát khí rung lòng người, ngay cả quần chúng bốn phía cũng cảm thấy bất an, vội lui về sau.
Phương Tuyết Di thấy em trai cường thế như vậy, trong lòng vui vẻ không thôi, trên mặt không còn một tia lo lắng. Đừng tưởng cô bị người ta kề dao vào cổ là sợ, nhưng trong lòng cô không hề có cái gọi là sợ hãi. Chỉ cần có Hạo Vân ở đây, mặc dù là trời có sập xuống, trong lòng Phương Tuyết Di cũng không hề có gì thay đổi cả.
“Mày. mày không được đến đây.” Không biết vì sao, khi ánh mắt của Phương Hạo Vân lướt qua, người này cảm thấy mình giống như đang tiến vào một hầm băng vậy, toàn thân rét lạnh đến thấu xương, một cảm giác sợ hãi không hiểu lập tức ập lên trong lòng, lan tràn toàn thân, mọi người xung quanh thậm chí có thể thấy rõ hắn đang run lên không ngừng.
“Buông ra, anh có thể đi!” Phương Tuyết Di hơi quay đầu lại, thản nhiên nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của anh, bỏ lỡ cơ hội này, anh sẽ hối hận.”
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi hài lòng, khen ngợi Phương Tuyết Di là nữ trung hào kiệt, vô cùng dũng cảm.
Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ lúc này cũng đã đến đây, nhìn thấy cảnh này không khỏi hồi hộp.
Mà trên mặt của đám người Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi, Hà Thanh, Kim Phi, Kim Gia cũng đã đầy sát khí, làm ra vẻ muốn ăn thịt người vậy.
Trong đám người, chỉ có Hoàng Kỳ Anh là hiện lên vẻ hoảng sợ, dáng vẻ vội vàng, thừa dịp không ai chú ý, vội chuồn đi mất. Lúc gần đi, hắn nhìn người đàn ông đang khống chế Phương Tuyết Di, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Hắn thật sự không rõ, vì sao Hồng Gia Minh lại làm chuyện như vậy?
Chẳng lẽ hắn ta bị điên?
Hoặc có người sai khiến hắn làm như vậy?
Nghĩ đến đây, Hoàng Kỳ Anh tự nhiên cảm thấy lạnh cả người, nếu như nói có người sai khiến Hồng Gia Minh làm như vậy, thì mục đích là muốn nhằm vào hắn. Mà người có thể sai khiến Hồng Gia Minh chỉ có một.
“Chẳng lẽ muốn giết mình?” Hoàng Kỳ Anh bỗng có một cảm giác không tốt.
Sau khi cân nhắc mãi, Hoàng Kỳ Anh tính nhanh chóng liên hệ với Long Hi Phượng, hy vọng có thể được bà che chở, trở thành phụ tá của bà. Căn cứ SeeDs dường như đã muốn từ bỏ hắn rồi.
“Phương thiếu gia, hắn tên là Hồng Gia Minh, hình như là người của Hoàng gia.” Hà Thanh đi đến, thản nhiên nói một câu.
“Hoàng gia?” Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày hỏi: “Là thuộc hạ của Hoàng Kỳ Anh?”
Hà Thanh nghiêm túc gật đầu, không nói nữa.
“Hà Thanh, dẫn người đi tìm Hoàng Kỳ Anh, sống thì thấy người, chết thì thấy xác!” Phương Hạo Vân thản nhiên dặn dò một câu.
Hà Thanh hơi rung động, thầm nghĩ, ý của Hạo Vân là muốn giết người.
“Đi đi!” Phương Hạo Vân lại nói một tiếng, trong đôi mắt hiện lên vẻ không vui.
Lúc này Hà Thanh mới phát hiện ra mình thất thố, vội vàng nghiêm mặt, quay người lại nói với Vương Thế Phi, Kim Gia và câu, rồi ba người cùng nhau đi.
“Là Hoàng Kỳ Anh sai mày làm vậy?” Lúc này Phương Hạo Vân đã có cảm giác hoài nghi sâu sắc, Hoàng Kỳ Anh là một người biết suy nghĩ, tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc. Chuyện như vậy, theo lý mà nói, hắn ta không nên làm ra mới đúng.
Mặc kệ là nói thế nào, sự thật đang ngay trước mắt, đành phải thuận theo thôi.
Phương Hạo Vân giương mắt nhìn Hồng Gia Minh, nói: “Là mày muốn chết, đừng trách người khác!” Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân liền chậm rãi đi tới.
“Không được lại đây!”
Hồng Gia Minh quát lạnh một tiếng, cầm dao kề sát vào cổ của Phương Tuyết Di hơn, tức giận nói: “Đứng lại, nếu mày còn bước lại, tao sẽ đồng quy vu tận với nó.”
Lúc này, ánh mắt của Hồng Gia Minh đã đỏ lên, vẻ mặt hơi điên cuồng, không ai dám hoài nghi hắn sẽ không giết người.
Trong lòng Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ càng trở nên hồi hộp, bọn họ lo lắng Phương Tuyết Di sẽ xảy ra chuyện
Vẻ mặt của Phương Hạo Vân vẫn đằng đằng sát khí, hắn không lo Hồng Gia Minh có thể làm gì được Phương Tuyết Di.
Nếu mà có vấn đề thì hắn đã sớm ra tay ngăn cản.
“Không biết sống chết!” Phương Hạo Vân quát một tiếng, tiếp tục đi đến trước, nói: “Nếu mày dám làm bị thương chị của tao, tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết. Thậm chí là bạn của mày, người nhà của mày cũng sẽ bị liên lụy. Đừng hoài nghi lời nói của tao, tao có năng lực làm được.”
Hồng Gia Minh rùng mình, dùng sức đẩy Phương Tuyết Di vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, còn hắn thì nhân cơ hội chạy trốn.
Ôm chị gái vào lòng, một mùi thơm lập tức truyền vào mũi, Phương Hạo Vân đưa tay vỗ vỗ lên vai của Phương Tuyết Di, nhẹ nhàng nói: “Chị Tuyết Di, có em ở đây, chị sẽ không sao đâu”
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, trong đôi mắt lập tức ngập nước.
Có một câu nói như vậy của hắn, cũng đã dủ rồi.
Hồng Gia Mình muốn chạy trốn, nhưng bị người ta che kín người. Bạch Quý, Kim Phi và những nhân viên bảo vệ đã vây kín hắn lại.
Phương Hạo Vân buông Phương Tuyết Di ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Gia Minh: “Mày còn một cơ hội cuối cùng, nói cho tao biết là ai đã sai khiến mày? Mày trả lời câu hỏi của tao, tao sẽ cho mày nhanh gọn lẹ.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hồng Gia Minh vội tái lại, liền nói: “Trừ phi mày thả tao ra.”
“Hahahaha”
Phương Hạo Vân bật cười, nói: “Đúng là khờ thật, mày cho rằng mày là ai chứ. Mày không còn lựa chọn, lựa chọn bây giờ của mày chính là chọn cái chết như thế nào.chứ không phải là vấn đề sống hay chết nữa.”
Dưới áp lực cường đại của Phương Hạo Vân, tâm thần của Hồng Gia Minh như muốn điên lên. Hắn thậm chí muốn nói ra sự thật, nhưng lại nhớ đến, vợ con của mình đang bị người ta khống chế, lỡ như đối phương biết mình khai ra, thì vợ con mình ắt sẽ chết thảm.
Theo cách nói của người kia, nếu vợ con của hắn chết, thì cũng là do hắn hại chết.
Nghĩ đến đây, Hồng Gia Minh quyết định gánh vác một mình.
“Không ai sai khiến tao cả, tao chỉ không quen nhìn hai chị em không biết nhục nhã bọn mày.” Dù sao cũng là chết, Hồng Gia Minh quyết định cắn lại mấy phát trước khi chết.
Lời này vừa nói ra, Phương Tuyết Di lập tức nhíu mày, trong lòng có nhiều cảm xúc, Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ vội vàng đỡ lấy Phương Tuyết Di, lặng lẽ an ủi cô, lúc này tâm tình của Phương Tuyết Di mới dễ chịu lại một chút.
“Tao liều mạng với mày!”
Có lẽ là không chịu được áp lực của Phương Hạo Vân, cho nên Hồng Gia Minh quyết định làm liều, hít sâu một hơi, cầm chặt dao trong tay lao về hướng Phương Hạo Vân.
Bạch Quý hơi biến sắc, đang muốn tiến lên ngăn cản thì bị ánh mắt của Phương Hạo Vân ngăn lại.
Khi dao của Hồng Gia Minh gần đến, Phương Hạo Vân vẫn đứng yên đó, tay phải hơi giơ lên, hai ngón tay kẹp nhẹ vào con dao của hắn.
“Rầm!” một tiếng.
Hồng Gia Minh văng ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất, phun ra một họng máu, hiển nhiên là va chạm với Phương Hạo Vân trong nháy mắt đó đã làm cho bản thân hắn bị trọng thương.
Mọi người lập tức phát ra những ồ kinh ngạc, phần lớn bọn họ đều không biết cái gì là công phu cả, cũng chưa từng nhìn thấy công phu chân chính bao giờ.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy, cho nên đều âm thầm kinh ngạc.
Hơn nữa đối phương còn là người nối nghiệp của tập đoàn Thịnh Hâm, người sáng lập ra tập đoàn Đằng Phi Những người có tình cảm hoặc kết giao với Phương gia đều cảm thấy vui cho Phương Tử Lân.
Có thể sinh ra được một đứa con trai như vậy, đúng là may mắn tu từ tám kiếp trước.
“Giết hắn!”
Phương Hạo Vân thản nhiên nói một câu, rồi không để ý đến Hồng Gia Minh nữa, mà chậm rãi đi về hướng Phương Tuyết Di, ôm lấy thân thể mềm mại của cô trước sự kinh ngạc của mọi người. Mái tóc đen huyền của cô phát ra một mùi hương khiến cho Phương Hạo Vân lưu luyến không muốn ôm, hắn cảm nhận được sự ôn nhu, sự ấm áp từ trong thân thể mềm mại đó.
Sau khi nhận được lệnh, Bạch Quý chậm rãi đi đến gần Hồng Gia Minh đang sợ chết khiếp, giơ chân đá một phát gãy cổ của hắn.
Những người ở đây đều là nhân vật nổi tiếng trong các giới tại Hoa Hải, và trong số bọn họ, nhất là những người nổi tiếng trong thương giới, trong tay bọn họ hầu như đều đã nhiễm máu tươi, nhưng mà giết người trước mặt đám đông thì đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Mọi người hít sâu một hơi, cảm thấy da gà đã dựng lên, vội vàng tản đi.
Hôm nay bọn họ đã được nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Phương thiếu gia rồi.
Phương Tuyết Di thấy Phương Hạo Vân ôm mình, trên mặt xuất hiện sự ửng đỏ động lòng người, dường như muốn đẩy em trai ra, nhưng trong lòng lại không muốn.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hơi nhếch lên, đưa tay vuốt ve cái trán của Phương Tuyết Di, thản nhiên nói: “Đã khiến chị lo lắng.”
Phương Tuyết Di hơi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, nhưng khóe miệng cũng mỉm cười, thản nhiên nói: “Đã làm phiền đến em.”
Phương Hạo Vân cười nói: “Chị, không cần nói vậy. bảo vệ chị, là việc em nên làm mà.”
Bị Phương Hạo Vân ôm lấy eo nhỏ, Phương Tuyết Di thẹn thùng không thôi, vẻ mặt hơi xấu hổ, môi anh đào hơi mấp máy, nở một nụ cười khiến cho trăm hoa như muốn cúi đầu: “Hạo Vân, còn không buông ra. nhiều người như vậy.”
Dừng ánh mắt trên khuôn mặt không tỳ vết của chị, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng buông chị gái ra, nói: “Chị, mai mốt chúng ta tìm thời gian tâm sự.”
“Ừ!”
Phương Tuyết Di ngượng ngùng đến cực điểm, vội nói; “Hạo Vân, chị chờ em.”
Từ cái lần nghe cha mẹ cãi nhau đến giờ, tâm tư của Phương Tuyết Di đã nảy sinh sự thay đổi, cô cũng đã từng hoài nghi một chuyện, đó chính là thân thế của Phương Hạo Vân có vấn đề.
Dưới loại suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy rằng mình có thể đến được với Hạo Vân rồi.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Phương Hạo Vân cũng không về nhà, mà hắn triệu tập Bạch Quý, Kim Phi, Trần Thiên Huy lại cùng nhau phân tích tình huống ngày hôm nay.
Hà Thanh, Kim Gia và Vương Thế Phi ra ngoài truy bắt Hoàng Kỳ Anh nhưng không có kết quả, nên cũng tham gia.
Vương Thế Phi nghiêm mặt nói: “Phương thiếu gia, tôi thấy chuyện này chính là do Hoàng Kỳ Anh làm, nếu không hắn cũng không thể nào đột nhiên mất tích được, không thấy bóng người đâu cả.”
Kim Gia nói thêm: “Ngay cả người họ Hoàng cũng không thấy đâu.”
“Chú Trần, chú thấy thế nào?” Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi Trần Thiên Huy.
Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói: “Chú cảm thấy rằng chuyện này không phải là do Hoàng Kỳ Anh gây ra, con người của Hoàng Kỳ Anh chú cũng hiểu một chút, hắn không ngu xuẩn đến mức này”
Hà Thanh làm ra vẻ muốn nói lại thôi, chữ ra đến miệng rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Phương thiếu gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Kim Phi lên tiếng hỏi. Từ khi Phương Hạo Vân xuất hiện đến giờ, cô vẫn chưa từng rời mắt khỏi hắn dù chỉ một giây.
Những ngày Phương Hạo Vân không có ở đây, đã làm cho cô nổi điên lên như muốn giết người vậy.
Nếu không phải là có nhiều người ở đây, cô đã nhào vào lòng ngực của hắn làm nũng.
“Thứ nhất, tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, thứ hai, tiếp tục tìm kiếm hành tung của Hoàng Kỳ Anh” Phương Hạo Vân trầm giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, chuyện này còn có người khác nhúng tay vào, hơn nữa mục đích là muốn nhằm vào Hoàng Kỳ Anh. Nói chính xác hơn là, muốn mượn tay chúng ta giết chết Hoàng Kỳ Anh.”
“Hà Thanh ở lại, mọi người về đi.” Phương Hạo Vân chuyển mắt, nhìn Hà Thanh một cách đầy ẩn ý.
Hà Thanh nghe thấy thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp đến khó hiểu.
Kim Phi nhếch miệng lên, nhìn Hà Thanh bằng cặp mắt hâm mộ, vì cô hy vọng rằng người ở lại sẽ là mình.
Đợi khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hà Thanh và Phương Hạo Vân, hắn đi qua ôm lấy cô, hôn lên môi của cô một cái, nói: “Hà Thanh, không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Tôi?”
Hà Thanh dường như hơi do dự.
Phương Hạo Vân kéo cô vào lòng ngực, hai tay đặt lên cặp mông màu mỡ của cô, một tay thì bóp, tay kia thì xoa nắn: “Giữa tôi và cô có gì không thể nói?”
Mông của Hà Thanh bị Phương Hạo Vân xâm phạm, một cảm giác tê tái lập tức xuất hiện, trong lòng run leen6, trong hơi thở liền phát ra tiếng thở gấp: “Phương thiếu gia. nếu anh thật sự muốn tìm Hoàng Kỳ Anh, thì đi tìm Long Hi Phượng.”
“Long Hi Phượng?”
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày: “Bà ta vẫn còn ở Hoa Hải?”
“Ừ!”
Hà Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Bà ta vẫn còn ở. Đúng rồi, mấy ngày trước bà ta có quay về Hàng Châu một lần, sau đó liền ở đây luôn. Bà ta hình như đang chờ cậu.”
“Bà ta cấu kết với Hoàng Kỳ Anh?” Phương Hạo Vân lại dò hỏi.
“Hẳn là không phải!” Hà Thanh nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Dựa theo cách nói của bà ta, thì bà ta tiếp xúc với Hoàng Kỳ Anh, chính là muốn tặng cho cậu một món quà.”
“Tặng cho tôi một món quà?” Phương Hạo Vân âm thầm suy nghĩ, không biết Long Hi Phượng đang muốn diễn trò quỷ gì đây.
“Phương thiếu gia, cậu đi tìm Long Hi Phượng đi, sẽ biết được tất cả chân tướng.” Hà Thanh nói một câu đầy ý tứ sâu xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui