Trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, một bóng người đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn những ánh đèn nê on xinh đẹp kia, thưởng thức những sự phồn hoa vào buổi tối của Hoa Hải, bất chợt thở dài một tiếng: “Cảnh đêm thật đẹp, đáng tiếc là mình không có nhiều thời gian để thưởng thức...”
“Cốc cốc!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến những tiếng gõ, người đàn ông ấy thở dài nói: “Là Bạch tiên sinh sao...mời vào...”
Rất nhanh, Bạch An Viễn đẩy cửa đi vào: “Phương thiếu gia, đến văn phòng của tôi đi...”
“Ừ!”
Gật đầu đáp một tiếng, Phương Hạo Vân lập tức đi theo Bạch An Viễn đến văn phòng của ông ta. Văn phòng của ông không có bật đen, chỉ có ánh sáng phát ra từ cái màn hình máy tính mà thôi.
Trong màn hình máy tính là biểu đồ về thị trường giao dịch quốc tế, thị trường cổ phiếu của Mỹ, cùng với biểu đồ cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi.
Đảo mắt qua cái màn hình, Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi: “Tình huống thế nào...theo biểu đồ cổ phiếu của Đằng Phi, hình như không được tốt...”
Bỏ vốn năm mươi tỷ ra, Phương Hạo Vân cũng phải chịu một áp lực rất lớn. Lở như thua, thì sẽ cực kỳ bất lợi với hắn. Số tiền lần này hắn đã mượn của cải tích lũy gần mấy trăm năm của gia tộc thủ hộ, lỡ như mà mất thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thế cục của gia tộc thủ hộ hiện nay.
“Phương thiếu gia, cậu yên tâm đi, tôi đã hiểu chính xác ý đồ của đối phương rồi...” Bạch An Viễn tự tin nói: “Trước trung thu, trận chiến tài chính này sẽ có kết quả...Bây giờ tôi đã nắm chắc bảy phần thắng rồi”
Nghe Bạch An Viễn nói vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức tốt lên một chút, hắn cười nói: “Bạch tiên sinh, tôi tin tưởng ông...Nhớ kỹ, mặc kệ là lúc nào, tôi cũng đều ủng hộ ông...”
“Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai chắc chắn là gia tộc Morgan sẽ đầu tư lớn...” Bạch An Viễn nhìn vào số liệu của thị trường tài chính, nói: “Lần này gia tộc Morgan đã bỏ ra gần tám mươi tỷ rồi, hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, thì c1o cả mấy quốc gia tham dự vào...Phương thiếu gia, cậu chờ xem kịch vui đi...”
“Ha ha”
Phương Hạo Vân cười nói: “Nghe ông nói vậy, tôi vô cùng chờ mong...”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Bạch An Viễn đi qua nghe, là Hà Thanh gọi, muốn tìm Phương Hạo Vân.
Sau khi cầm lấy điện thoại, Phương Hạo Vân nói: “Có chuyện gì...”
“Phương thiếu gia...ở Hoa Hải xuất hiện tà vật. Hẳn là dơi hút máu trong truyền thuyết...Hơn mười anh em của chúng ta đã bị thương, mục tiêu của đối phương tựa hồ là Bạch An Viễn...” Giọng nói của Hà Thanh vang ra rất rõ trong điện thoại.
Phương Hạo Vân vội nói: “Nói cho các anh em biết, chuyện này giao cho Thất Tinh Tài Phán sở xử lý...”
“Hiểu rồi!” Hà Thanh nói xong liền cúp điện thoại.
“Phương thiếu gia, không có việc gì chứ?” Bạch An Viễn thấy Phương Hạo Vân nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì...Bạch tiên sinh, nhớ kỹ, ông cứ làm chuyện của ông, không cần phân tâm...Chuyện còn lại tôi sẽ xử lý...” Cho một ánh mắt tự tin xong, Phương Hạo Vân liền rời đi.
Đi đến gặp mặt Hà Thanh, Phương Hạo Vân vội hỏi; “Tình huống thế nào?”
“Tôi cũng đã thông báo cho Bạch Quý, đem ý của cậu chuyển đến cho Thất Tinh Tài Phán sở...Bọn họ cũng đã chạy đến đây...” Hà Thanh nói: “Phương thiếu gia, chúng ta cùng nhau đi đi...”
“Ừ!”
Phương Hạo Vân nói: “Đi xe của tôi đi, tốc độ của nó nhanh hơn...”
Hai người lập tức leo lên chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân mà đi.
Trên đường đi, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại, theo lời của Bạch Quý thì đám tà vật khi đã bị đuổi ra sau núi, bây giờ đang đánh nhau kịch liệt với Thất Tinh Tài Phán sở.
Lúc đến gần ngọn núi phía sau Hoa Hải, Phương Hạo Vân và Hà Thanh cùng nghe thấy một mùi máu tươi, khi bọn họ đi theo cái chổ phát ra mùi máu, thì bị cảnh tượng khủng khiếp trước mắt làm cho hoảng sợ.
Trên mặt đất là mười cái xác bị xé thành mảnh nhỏ, chung quanh còn đọng lại những vết máu chưa khô, chứng tỏ rằng bọn họ vừa mới bị giết cách đây không lâu.
Cố nén cảm giác muốn ói ra, Phương Hạo Vân và Hà Thanh cẩn thận xem xét.
Hắn nhanh chóng đoán ra thân phận của những người này dựa trên quần áo còn sót lại của bọn họ. Một nửa trong đó là người của công ty bảo an Đằng Phi.
Một nửa kia, hẳn là võ sĩ của gia tộc Morgan.
Nhìn những cái xác này, mùi máu tươi xộc vào trong mũi, khiến cho sát khí của Phương Hạo Vân rực cháy trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, hắn tức giận nói: “Gọi điện liên hệ, xác định vị trí chính xác...”
Hà Thanh nghe thấy thế, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Bạch Quý...
“Ở trong khe núi cách đây hai cây số...” Hà Thanh nhanh chóng đưa ra vị trí chính xác.
Ngay lập tức, hai người cùng chạy bộ đến.
Vì tiết kiệm thời gian, cho nên Phương Hạo Vân đã nắm lấy tay của Hà Thanh, mang cô chạy như bay trên đường. Đại khái là khoảng ba phút sau, bọn họ đã chạy đến bãi chiến trường hiện tại.
“Các người tránh ra, để tôi tiêu diệt đám tà vật này” Đưa mắt ra nhìn, đối phương đều là người của Darkness cả, cũng chính là võ sĩ trung tâm của gia tộc Morgan.
Cũng may bên Phương Hạo Vân cũng là tinh anh của gia tộc thủ hộ, cho nên thương vong không quá lớn.
Nhìn thấy Phương Hạo Vân đến, Bạch Quý và Thất Tinh Tài Phán sở nhanh chóng lui ra.Ngay ngắn đứng xếp hàng phía sau lưng Phương Hạo Vân.
“Đám rác rưởi bọn mày...Cho bọn mày nếm thử uy lực của Tịnh Thế Tử Viêm...” Lời còn chưa dứt, Phương Hạo Vân đã cầm Thiên Phạt trong hai tay, Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể cuồn cuộn chạy ra, ngay giây phút đó, bầu trời vang lên một tiếng sấm, và trong phạm vi khoảng một cây số lập tức trở nên yên tĩnh.
“Quả nhiên là ngươi...”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh đi đến, nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Tuy rằng bộ dáng bây giờ không giống...Nhưng ta vẫn có thể nhận ra ngươi, ngươi chính là Thiên Đạo Quỷ Thủ...”
“Mày là?” Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng: “Tao không biết mày đang nói cái gì...”
Sau đó, Phương Hạo Vân giơ Thiên Phạt lên đột nhiên chém ra, đao mang phá không lao đến, mang theo một ngọn lửa màu tím dùng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Trong mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một sự khinh thường thấy rõ.
Sau khi giết chết Nam Cung Kiếm, Phương Hạo Vân càng nắm chắc việc dùng Thiên Phạt để giết chết đám tà vật này.
Đúng lúc này, một luồng huyết khí lên tận trời, Phương Hạo Vân thầm kêu không tốt, vội vàng lui về sau, dừng lại một hồi, Phương Hạo Vân mới híp mắt lại, quát nói: “Người tới là ai, dấu đầu lòi đuôi trốn chui trốn nhủi thì tính là anh hùng hảo hán gì...”
“Ha ha...”
Bên phía đối phương lập tức xuất hiện một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, Phương Hạo Vân cảm nhận được khí tức tà ác trên người ông ta một cách mãnh liệt. Người này liền cười nói: “Quỷ Thủ, có lẽ ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi. Ba năm trước, ngươi đã tận tay giết chết cháu của ta...Nicola...Hôm nay ta chủ động xin đến Hoa Hải, cũng chính là vì muốn báo thù...”