Hoán Kiểm Trọng Sanh

Vẻ mặt của dì Bạch tràn đầy hạnh phúc, một cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân.
Hai cánh tay trắng noãn cùng đôi chân ngọc thon dài của dì Bạch cuốn lấy thân mình của Phương Hạo Vân, hắn đẩy eo nhẹ một cái, dễ dàng đi vào.
Dì Bạch kêu to lên một tiếng, thân hình phập phồng không ngừng, phối hợp với sự mây mưa của hắn.
Tâm lý của Phương Hạo Vân không bị chìm đắm trong dục vọng, hắn cố gắng giữ cho đầu óc của mình được tỉnh táo, âm thầm thi triển bí quyết song tu, chân khí nội gia trong cơ thể chạy qua chổ riêng tư của hai người, chậm rãi vào trong cơ thể của dì Bạch.
Dì Bạch cảm nhận được một trận lửa nóng dưới thân, bất chợt, một chút lực lượng còn sót lại trong cơ thể bắt đầu trào ra. Hai luồng lực lượng dưới sự dẫn dắt của bí quyết song tu bắt đầu dung hợp với nhau, biến thành một dòng khí mát lạnh.
Rất nhanh, dòng khí ấy đã tuần hoàn một vòng chu thiên trong cơ thể của dì Bạch, dọc theo phần dưới của dì Bạch, truyền vào trong người của Phương Hạo Vân, chậm rãi tiến vào kinh mạch của hắn.
Khi song tu được triển khai, khoái cảm trên cơ thể của hai người càng phát ra mãnh liệt hơn, động tác dưới thân của Phương Hạo Vân cũng nhanh hơn, và tiếng rên rỉ của dì Bạch cũng kéo dài hơn không dứt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, dì Bạch đột nhiên cảm giác có một dòng khí nóng trào ra từ phần dưới, cô cảm thấy rằng trời đất như đang thay đổi, thân thể dường như đang lơ lửng giữa không trung, cả người nhẹ nhàng bồng bềnh trôi nổi giữa các đám mây...Một tiếng quát thật to phát ra từ miệng của cô khi ở dưới thân thì phun ra một dòng nước ấm...
Trong giây phút đó, Tịnh Thế Tử Viêm trong người Phương Hạo Vân cũng nhanh chóng tiến nhập vào trong cơ thể của cô, bắt đầu di chuyển trong kinh mạch, nội tạng của cô. Dì Bạch cảm nhận được một dòng khí ấm đang chạy trong cơ thể, nhưng không có cảm giác cháy.
Ngay trong phút hai người đang song tu, thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Phương Tuyết Di và Trác Nhã đi vào trong phòng của Phương Hạo Vân.
Hai người có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của dì Bạch.
Phương Tuyết Di đỏ mặt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ vô cùng, tâm tình hoảng hốt, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ nghe thấy âm thanh gì không?”
Hai má của Trác Nhã cũng hơi hơi hồng lên, âm thanh này, bà rất quen thuộc.
Khuôn mặt đỏ lên, bà khẽ sẵng giọng, nói: “Nói bậy, làm gì có âm thanh nào...”
Phương Tuyết Di thè lưỡi với Trác Nhã, cười nói: “Ừ, quả thật là không có âm thanh nào cả...Là con nghe lầm...Mẹ, chúng ta đi, hay là chờ Hạo Vân?”
“Không thể đi!”
Trác Nhã nói: “Mẹ phải hỏi rõ Hạo Vân...Những lời con nói với mẹ, quả thật không thể tưởng tượng nổi...Trừ phi mẹ chính tai nghe từ miệng của Hạo Vân, nếu không thì mẹ sẽ không tin tưởng...”
“Mẹ, chẳng lẽ con còn lừa mẹ sao...” Phương Tuyết Di tức giận nói: “Sao ngay cả con gái của mình mà mẹ cũng không tin...Chúng ta đi thôi...”
Trác Nhã liếc nhìn Phương Tuyết Di một cái, nói: “Không được, nếu đã đến đây, mẹ nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện. Nếu không thì tâm tình của mẹ sẽ không yên”
Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Trác Nhã lại có đủ loại mùi vị. Từ khi thân thể của Phương Tử Lân xuất hiện tình huống không tốt, thì bà cũng không thể hưởng thụ niềm vui sướng của đàn bà nữa.
Áp lực chịu đựng rất lâu, dường như đã bị tiếng kêu gào trong phòng làm cho rục rịch. Giờ phút này, ở phần dưới của bà giống như bị kiến bò vào vậy, nó tê dại không chịu nổi.
Phương Tuyết Di cũng không chịu nổi, đừng tưởng cô còn tem thì không biết gì nhé, thật ra với cái âm thanh này hình như là hồi trước ngày nào cô cũng nghe cả. Huống hồ, người đàn ông trong phòng kia là người đàn ông mà cô yêu. Nghe thấy tình huống trong phòng như vậy, ở dưới của Phương Tuyết Di cũng đã ngứa đến khó chịu rồi, nhưng trước mặt của mẹ, cô không dám làm bậy.
“Tuyết Di, mặt của con sao đỏ quá vậy?” Trác Nhã đột nhiên phát hiện ra mặt của con gái rất đỏ.
Trong lòng Phương Tuyết Di có quỷ, nghe Trác Nhã nói vậy, giật mình một cái, vội nói: “Không có gì, con cảm thấy ở đây hơi nóng thôi...Mẹ, hay là mẹ chờ ở đây đi, con ra ngoài hít thở không khí trong lành...” Nói xong, cô chạy như bỏ trốn, nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhìn thấy con gái đi rồi, Trác Nhã liền vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, dần dần, bà nhắm hai mắt lại, dưới tiếng rên rỉ của đàn bà và tiếng thở dốc của đàn ông, cũng đã tiến vào ảo tưởng...
Thật ra, cũng không thể nói là Trác Nhã dâm đãng được.
Vấn đề mấu chốt là nhiều năm qua, bà hầu như không được nếm lại cái mùi vị sung sướng ấy. Dưới kích thích như vậy, tâm tình của bà trở nên nhộn nhạo, xuất hiện ý dâm trong đầu, cũng là hoàn toàn bình thường.
Hai người trong phòng đã đạt đến đỉnh của sự sung sướng rồi, thân thể của dì Bạch do có liên hệ với Thiên Phạt trong Phương Hạo Vân cho nên càng trở nên mẫn cảm dị thường. Từ cơn khoái cảm không ngừng ập lên trên đầu, mãi cho đến lần thứ sáu, cô đã hoàn toàn xụi lơ.
“Hạo Vân...em không được...” Dì Bạch cầu xin, cô thật sự là không làm nổi nữa rồi. Tuy rằng thông qua song tu, chân khí trong cơ thể được kích hoạt liên tục, nhưng mà ở dưới đã không chịu nổi nữa rồi...không thể chịu đựng sự chinh phạt của hắn được nữa.
Tuy rằng Phương Hạo Vân không được tận hứng,nhưng mà cũng không nhẫn tâm xâm phạm vào người phụ nữ hắn yêu. Một lát sau, hắn rời khỏi thân thể đã mệt mỏi của dì Bạch, còn dì Bạch đã ngủ đi, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn vô cùng.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh của Trác Nhã: “Hạo Vân, con có ở bên trong không?”
Trác Nhã chọn gõ cửa lúc này cũng có đạo lý, bởi vì bà nghe theo tiếng động bên trong, biết được bọn họ đã xong việc.
Trác Nhã mang theo Phương Tuyết Di đến, chỉ có một mục đích, chính là muốn chứng thực những lời nói của Phương Tuyết Di mà thôi. Chuyện này rất quan trọng, trong lòng bà rất nghi hoặc, nếu không như vậy, thì cũng sẽ không lựa chọn thời điểm này mà đến tìm Phương Hạo Vân.
“Con đang ở trong...mẹ chờ con một chút, con lập tức ra ngay!” Nghe thấy giọng nói của Trác Nhã, Phương Hạo Vân cũng lập tức hiểu được nguyên nhân. Nhất định là do Phương Tuyết Di nói chuyện đó cho Trác Nhã, bà sốt ruột cho nên đến đây để chứng thực.
Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng mặc quần áo.
Khuôn mặt của Trác Nhã đỏ lên, thầm nghĩ, giờ phút này mà Hạo Vân vẫn còn trần truồng.
“Cạch!”
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đẩy cửa đi ra.
“Mẹ, mẹ đến lúc nào vậy...” Phương Hạo Vân cười hỏi.
Trác Nhã nhìn thoáng qua Phương Hạo Vân, trên mặt lập tức ửng hồng lên, nói: “Vừa mới đến một hồi...không...vừa mới đến...”
Phương Hạo Vân thấy thế, trong lòng thầm nghĩ, xem bộ dáng bối rối này của Trác Nhã, phỏng chừng là đã đến đây từ lâu rồi, tám phần là những chuyện trong phòng đều bị bà nghe hết rồi.
“Hạo Vân, những chuyện Tuyết Di nói với mẹ đều là thật chứ?” Trác Nhã cúi đầu hỏi: “Con nói cho mẹ biết, đây là sự thật phải không?”
“Là thật!” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: “Con nghĩ ba cũng đã biết...”
“Có lẽ vậy!”
Trác Nhã thở dài yếu ớt một tiếng, đứng đơ ra đó, hồi lâu sau mới nói với Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, cảm ơn con...”
“Vì sao lại cảm ơn con?” Phương Hạo Vân thật không ngờ tâm tình của Trác Nhã lại bình tĩnh như vậy, bà thậm chí còn cảm ơn mình nữa. Vốn hắn tưởng rằng Trác Nhã ít nhất cũng sẽ chửi mắng hắn vài câu nữa.
“Cảm ơn con đã kéo dài sinh mạng của Hạo Vân...cảm ơn con đã trợ giúp cho Phương gia...” Trác Nhã nghiêm túc nói: “Nếu không phải con xuất hiện, Phương gia và tập đoàn Thịnh Hâm sẽ không có khả năng có được ngày hôm nay, cho nên mẹ muốn cảm ơn con, tin tưởng là trong lòng Tử Lân cũng sẽ rất cảm kích con...”
“Mẹ, Hạo Vân...hai người đang nói cái gì vậy?” Đúng lúc này, Phương Tuyết Di đi đến, cô mỉm cười, dùng ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Phương Hạo Vân.
“Tuyết Di, mẹ đã hỏi qua Hạo Vân rồi, lời con nói là thật...” Trác Nhã đứng lên, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi...Hạo Vân, hôm nào con rãnh, cả nhà chúng ta cùng ăn cơm...”
Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu: “Ừ, ngày mai con sẽ đến...”
Lúc đi ra ngoài, Phương Tuyết Di bước chậm chân lại, trừng mắt lạnh lên, nhỏ giọng hỏi: “Là ai...”
“Tố Tố...Chính là dì Bạch...” Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói: “Bọn em đang luyện công...”
“Hừ!”
Phương Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, bước nhanh chân đi.
Trở về phòng xongg, tâm tình của Phương Hạo Vân thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được, nhất là nghĩ đến cảnh Phương Tuyết Di và Trác Nhã nghe lén, trong bụng cảm thấy nóng lên.
Những cảm xúc tiêu cực trước đó được sinh ra từ giết chóc chậm rãi dâng lên, nhìn thoáng qua dì Bạch đang ngủ say, Phương Hạo Vân liền ghé lên thân thể của cô.
Dì Bạch lập tức bị Phương Hạo Vân đánh thức, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt của Phương Hạo Vân vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Tố Tố, anh còn muốn nữa...”
Dì Bạch cúi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ chờ mong, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi xong, dục vọng trong lòng cô đã nhanh chóng bị kích thích.
Rất nhanh, Phương Hạo Vân đẩy eo đi vào, bí quyết song tu bắt đầu vận chuyển, hai người lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới. Trong miệng của dì Bạch nhanh chóng phát ra những tiếng rên rỉ, eo nhỏ vặn vẹo liên tục, phần dưới cũng run rẩy không ngừng.
Khi hai người đồng thời đạt đến đỉnh dục vọng lần nữa, Phương Hạo Vân cảm thấy một dòng khí mát lạnh xuất hiện trong cơ thể của hắn. Ngay lập tức, dì Bạch phát ra một tiếng rên rỉ thật lớn, rồi nằm gục dưới háng của Phương Hạo Vân.
Ngay trong nháy mắt, Phương Hạo Vân cảm thấy Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể cùng chân khí nộ gian nhanh chóng bị rút ra, và tiến vào trong cơ thể của dì Bạch một cách dũng mãnh.
Dì Bạch dường như cũng hiểu ra, vội vàng vận tâm quyết dẫn đường cho cổ lực lượng ấy vận chuyển đến đan điền của mình.
Sau một chu thiên, dì Bạch thở ra một hơi rất dài, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười: “Hạo Vân, làm mấy lần nữa, em thấy tu vi của em có thể khôi phục hoàn toàn...”
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: “Ha ha...làm mấy lần nữa cũng không có vấn đề...Đúng rồi, Trác Nhã và Tuyết Di đã đến, và chúng ta bị nghe lén...”
“Xấu hổ chết mất...”
...
Dưới sự khuyên giải của bà Jones, mẹ ruột của Nguyệt Như, Thanh Âm, rốt cục đã đồng ý trở về Thiên Đạo, đảm nhận làm đại trưởng lão danh dự của Thiên Đạo, có điều bà có một điều kiện, chính là muốn Long đầu của Thiên Đạo tự mình nói cho Nguyệt Như biết, mẹ của cô vẫn còn sống.
Đối với điều kiện này, Long đầu ngồi suy nghĩ suy tư suy...cả đêm, cuối cùng đã đồng ý. Thế cục trước mắt bây giờ cho thấy, nếu Thanh Âm đồng ý trở lại Thiên Đạo, thì đúng là một chuyện tốt không thể tả.
Mà lúc này, Nguyệt Như cũng đang rất hy vọng mình có thể gặp lại người thân duy nhất của mình, cũng chính là long đầu của Thiên Đạo.
Hai bố con mang theo hai tâm tư đi gặp nhau.
Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ mới lần đầu tiên tâm sự với nhau.
“Ba...có một số việc con muốn tâm sự với ba...” Người mở miệng đầu tiên là Nguyệt Như, cô lạnh lùng nói: “Con hy vọng chúng ta có thể nói chuyện công bằng...Ba không cần coi con là Thiên Đạo Yêu Cơ, con cũng không coi ba là Long đầu...Bây giờ chúng ta là hai ba con bình thường, có thể chứ?”
“Đương nhiên là có thể!”
Khóe miệng của Long đầu cũng hiện lên một tia mỉm cười: “Nguyệt Như, hình như đến bây giờ con mới lần đầu tiên nói chuyện với ba, xem ra con đã thật sự trưởng thành rồi...”
“ba...con có người đàn ông con yêu, ba biết không?” Nguyệt Như đột nhiên hỏi.
“Là Quỷ Thủ à?”
Thật bất ngờ, Long đầu dường như cũng đã biết chuyện của cô, thản nhiên nói: “Thật ra hai năm trước ba đã phát hiện ra rồi, con thích Quỷ Thủ. Đương nhiên, Quỷ Thủ cũng là một người đàn ông đáng để yêu. Hắn là một người vĩ đại, một người cao ngạo...Ba nhớ lúc đó, trừ con và giáo quan ra, hắn cũng chưa từng nói chuyện với bất kỳ người phụ nữ nào...”
“Ừ!”
Nguyệt Như nghiêm túc gật đầu, nói: “Ba, chuyện đã như vậy, con cũng không gạt ba...Đúng vậy, con thích Quỷ THủ...Bọn con đã sớm xác định quan hệ luyến ái rồi. Hơn nữa, con và Thủ Quỷ cũng đã xảy ra quan hệ thực chất rồi...”
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, Long đầu lập tức bị chấn động: “Con đã có quan hệ thực chất với Quỷ Thủ...Vì sao bây giờ con mới nói cho ba biết...Quy định của gia tộc Morgan chẳng lẽ con không biết sao?”
“Con biết!'
Nguyệt Như thản nhiên nói: “Ba, ba cứ yên tâm, chuyện con làm ra con sẽ tự mình xử lý...Con cam đoan là hành vi của con sẽ không gây tổn thất cho Thiên Đạo...”
“Nói bậy!”
Long đầu mắng: “Hôn nhân của con và gia tộc Morgan chưa giải trừ, mà con lại làm ra loại chuyện như vậy, rõ ràng chính là muốn nói Thiên Đạo chúng ta bất nghĩa, con thật khiến cho ba thất vọng...”
“Nguyệt Như, từ trước đến giờ ba luôn kỳ vọng rất cao ở con, nhưng ba không ngờ rằng, con lại có thể thành một người như vậy...Con thật quá đáng. Ba muốn giao con cho Thất Tông Tội, để bọn họ xử tội con theo quy định của Thiên Đạo...” Long đầu thật sự không ngờ, con gái của mình lại làm ra chuyện như thế.
“Ông dám!”
Đúng lúc này, bà Jones và Thanh Âm xuất hiện, trên đầu của Thanh Âm vẫn mang theo cái khăn che mặt như trước. Bà Jones thì không ngừng nháy mắt với Long đầu, hy vọng ông có thể lấy đại cục làm trọng.
Long đầu cũng muốn ngăn chặn cơn giận, nhưng mà hành vi của con gái quả thật đã khiến cho ông giận không chịu nổi rồi. Tâm của ông căn bản là không thể nào bình tĩnh nổi nữa rồi.
“Thanh Âm, bà đến đúng lúc lắm, bà hỏi con gái của bà đi, nó rốt cục đã làm ra chuyện trời đánh gì...” Long đầu tức giận nói: “Bà rất rõ quy định của gia tộc Morgan, trước hôn ước, mà không có giữ mình trong sạch, quan hệ xác thịt với đàn ông khác, làm bẩn thân con gái thì sẽ có hậu quả gì...Bà nói xem, con gái như vậy tôi còn cần làm gì nữa...Bà là đại trưởng lão của Thiên Đạo, quy định của Thiên Đạo bà cũng rõ ràng...Bà nói cho tôi biết, bây giờ tôi có phải đem nó đi trị tội hay không?”
“Ông dám?”
Thanh Âm lạnh giọng nói: “Mặc kệ là ông có lý do gì, cũng không cho phép làm tổn thương con gái của tôi”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Nguyệt Như lập tức trở nên tái nhợt, cô đưa mắt kinh ngạc nhìn Thanh Âm, quả thật không thể tin được vào cái lổ tai của mình.
Theo như cuộc nói chuyện của hai người, thì cô đã nghe được rất rõ một tin, người đàn bà mang theo khăn che mặt màu đen này chính là người mẹ mà cô ngày nhớ đêm mong.
“Mẹ...”
Nguyệt Như kêu lên một tiếng, đi đến phía trước vài bước, nói: “Là mẹ sao...Mẹ...thật sự là mẹ sao?” Nguyệt Như không phải là không tin đây là mẹ của mình, nhưng bởi vì mấy năm trước, khi mẹ mất tích, ba của cô đã nói là bà chết rồi. Vì thế, khi đó cô đã khóc một trận rất lớn.
Sau đó, bà Jones ám chỉ nhiều lần, trong lòng cô lại dấy lên hy vọng.
Và ngày hôm nay, mẹ của cô đã thật sự xuất hiện, đứng trước mặt của cô.
“Con gái...là mẹ...mẹ là mẹ của con đây!” Thanh Âm đáp lời, thân hình nhoáng lên, xuất hiện trước mắt của Nguyệt Như, hai mẹ con lập tức ôm nhau mà khóc rống lên, bà Jones cũng nhân cơ hội này đi qua khuyên bảo Long đầu, kêu ông ta đừng có tức giận Thanh Âm, phải lấy đại cục làm trọng.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, hai tay của Nguyệt Như ôm lấy eo của Thanh Âm, tựa dầu vào ngực của bà, nghẹn ngào nói: “Không có mẹ con giống như cây chết khô vậy...Mẹ, mẹ đến thì tốt rồi, mẹ đến thì có người làm chủ cho con...”
“Yên tâm đi, con gái!”
Thanh Âm vỗ về bờ vai của con gái, nghiêm túc nói: “Con gái, con yên tâm đi, nếu mẹ đã đến đây, thì sẽ không để cho con bị bất kỳ kẻ nào khi dễ đâu”
“Nguyệt Như tôi mang đi...Con gái của tôi sẽ tôi tự quản, không nhọc công sức của ông...”Thanh Âm quát lạnh một tiếng với Long đầu, lập tức nắm chặt tay của Nguyệt Như, kêu bà Jones chuẩn bị rời đi.
Long đầu mấp máy miệng, vốn định nói cái gì đó, nhưng mà đến cuối cùng cũng không nói, tùy ý để bọn họ rời đi...
Lúc ra ngoài, bà Jones có quay đầu lại nháy mắt với ông, ý bảo ông ta cố gắng bình tĩnh...
...
Thân phận của Phương Hạo Vân đã được lộ ra ngoài, càng lúc càng có nhiều người biết được thân phận của hắn. Đương nhiên, bọn họ chỉ biết được việc Phương Hạo Vân đổi mặt sống lại thôi, về phần hắn là tôn giả của gia tộc thủ hộ hay những chuyện xunh quanh, thì trừ một số người hiểu chuyện ra, thì chẳng ai biết cả.
Ngay cả căn cứ SeeDs của Lã Thiên Hành cũng đang cố gắng tìm kiếm thế lực của Phương Hạo Vân.
Đêm dài yên tĩnh, Phương Hạo Vân đứng trên mái nhà của tập đoàn Đằng Phi, nhìn xuống cảnh đêm chung quanh, trong lòng suy nghĩ đủ thứ chuyện, cũng không biết rốt cục là đang nghĩ gì.
Phương Hạo Vân không biết rằng mình đã đứng bao lâu rồi, từ xa nhìn lại, trông hắn như một pho tượng đá đang ngắm nhìn những vì sao rực rỡ dưới đất kia.
Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Lúc nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Phương Hạo Vân cũng không quay đầu lại, vẫn vịn lan can như trước, nhìn về một nơi xa lắm, mặc kệ đối phương là địch hay là bạn, hắn cũng không quan tâm.
“Hạo Vân...cậu có tâm sự?” Một giọng nói quyến rũ vang lên phía sau lưng hắn, rồi bóng người chậm rãi đi đến, cũng giống như Phương Hạo Vân, cũng nắm tay lên lan can, nhìn về phía xa.
Phương Hạo Vân hơi giật mình một chút, nghiêng đầu qua nhìn, nói: “Lão phu nhân, sao bà lại đến đây tìm tôi...Hay là đêm khuya tịch mịch, không có lòng dạ để ngủ?”
Mộc Nguyệt Dung thản nhiên nói: “Cậu đang khiêu khích bà già này à...Nếu cậu thật sự để ý đến thân thể của bà già này, thì cậu cứ việc đến đây đi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui