Trong đôi mắt của người đàn bà xinh đẹp này hiện lên một tia khinh thường, hừ nói: “Hừ, cũng chẳng hơn gì...” Vừa dứt lời, thanh kiếm sắc bén trong tay bà ta đã đến gần ngực của Phương Hạo Vân, theo bà ta thấy, một kiếm này Phương Hạo Vân căn bản là không cách nào tránh né, khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh...
Nhưng đúng lúc này, kỳ tích đã xảy ra, thân mình của Phương Hạo Vân xoay ngang, nhẹ nhàng tránh thoát một kiếm của người đàn bà này, cùng lúc đó, Thiên Phạt đã xuất hiện trong tay hắn, một tia lửa màu tím được bắn ra rất nhanh, khiến cho sắc mặt của người đàn bà biến đổi, vội vàng lui về sau, nhưng Phương Hạo Vân vẫn đuổi theo không tha, tốc độ cực nhanh, vượt qua hẳn bà ta.
Nhìn thấy Thiên Phạt trong tay của Phương Hạo Vân sắp đánh trúng thân thể của người đàn bà này, thì có một bóng người quen thuộc với Phương Hạo Vân lao ra từ trong phòng bên cạnh: “Đừng, bà là mẹ của em...”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lúc này mới dừng tay lại.
Hắn quay đầu lại nhìn bóng người quen thuộc kia, hơi ngạc nhiên, hỏi: “Nguyệt Như, em nói cái gì, em nói bà ta là mẹ của em?”
“Ừ!” Nguyệt Như đi đến, ngượng ngùng cười nói: “Hạo Vân, xin lỗi...mẹ em nói muốn tiến hành khảo nghiệm anh một lần, em không thay đổi được, cho nên đành phải đồng ý...”
Đúng lúc này, người đàn bà xinh đẹp thở hổn hển đi đến, dừng lại trước mặt Phương Hạo Vân, cười nói: “Con quả nhiên không tồi...Thiếu chút nữa dì đã chết trong tay con...” Lúc đó trên mặt của Phương Hạo Vân đầy sát ý, nếu không phải Nguyệt Như xuất hiện kịp thời, thì bà ta sợ rằng đã không còn mạng rồi.
“Dì, xin lỗi!” Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười vui đùa.
“Ha ha...”
Thanh Âm dường như rất hài lòng về ấn tượng mà Phương Hạo Vân cho mình, bà cười nói: “Phản ứng của con không tồi, nếu trước đó con không né một chiêu của dì, thì bây giờ con cũng đã chết rồi...”
“Mẹ, mẹ thật sự có sát ý sao?' Nhớ lại sự hung hiểm khi nãy, Nguyệt Như không khỏi sợ hãi, nói; “Lỡ như mẹ thật sự giết chết Hạo Vân, cả đời con sẽ không tha thứ cho mẹ...”
Thanh Âm hừ một tiếng, nói: “Nếu hắn không tránh được chiêu đó, cho dù chết, cũng là chết không hết tội...Phương Hạo Vân, sự trong sạch của con gái dì đã trao cho con, con phải chịu trách nhiệm...Từ giờ trở đi, con phải gọi dì là mẹ, biết chưa?” Xem ra Thanh Âm rất hài lòng với cậu con rể Phương Hạo Vân này rồi.
Hai má của Nguyệt Như đỏ ửng lên, giận dữ nói: “Mẹ, mẹ nói bậy cái gì vậy...mẹ thật đáng ghét quá đi...”
“Ha ha...”
Thanh Âm thấy con gái lộ ra vẻ ngây thơ, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui mừng, nói: “Được rồi, con rể mẹ cũng đã thấy rồi, rất hài lòng...đều nói là tiểu biệt thắng tân hôn, hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi trước...” Nói xong Thanh Âm liền rời đi, để không gian lại cho cặp tình nhân trẻ.
Lúc đi ra ngoài cửa, bà còn quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, trong lòng cực kỳ hài lòng về cậu con rể này, theo lúc thử cho thấy, công phu của hắn đã vượt qua cực hạn của Nhâm Đốc rồi, đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới.
Nếu khi nãy không phải Nguyệt Như xuất hiện kịp thời, sợ rằng bà đã xuống uống trà với Diêm Vương gia rồi.
Thực lực của con rể không tồi, tuyệt đối có năng lực bảo vệ con gái.
Khuyết điểm duy nhất chính là thằng nhóc này rất hoa tâm.
Thanh Âm quyết định tìm cơ hội nói chuyện riêng với hắn.
Nguyệt Như mang Phương Hạo Vân đến phòng của mình, đúng như câu nói của Thanh Âm, tiểu biệt thắng tân hôn, quả thật không giả.
Hai người dường như có chút gấp.
Vừa mới đóng cửa, môi đã kề môi, cũng không tách nhau ra, mà run rẩy cởi quần áo của đối phương, vuốt ve lẫn nhau.
“Hạo Vân...yêu em...yêu em thật nhiều đi!” Hai tay của Nguyệt Như cuốn lấy cổ của hắn, đôi môi đỏ sậm ướt át kiều diễm tràn ngập sự hấp dẫn vô hạn, cô vặn vẹo thân mình đầy đặn của mình, đùi phải cố ý ma sát với vật cứng giữa hai chân.
“A...”
Một tiếng, Phương Hạo Vân đẩy ngã cô xuống, bóp mạnh một cái lên cái mông căng tròn của cô, và đi xuống khu rừng bí ẩn, nơi này đã sớm tràn nước rồi, cho nên không cần phải do dự nữa, động thân đi vào thôi.
Nguyệt Như lắc mông phối hợp với sự chinh phạt của hắn, mắt đẹp trở nên mê ly, tiếng rên rỉ trong miệng cô kích thích dục vọng lớn nhất trong người của Phương Hạo Vân.
Sau một hồi, Phương Hạo Vân lại đổi thế mới, hắn kéo cao hai chân của Nguyệt Như lên, hầu như là muốn đặt lên vai luôn, thân thể hoàn mỹ của Nguyệt Như tạo thành một đường cong mê người, nhìn thấy rõ được mị thái sung sướng của cô, Phương Hạo Vân càng nhiệt tình mười phần.
Dục vọng của hai người bị đè nén quá lâu, cho nên nhanh chóng đạt đến đỉnh, sau đó, Phương Hạo Vân hầu như vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại bắt đầu phấn chấn lên, và đưa tay lật Nguyệt Như nghiêng qua một bên, bắt đầu một vòng chinh phạt mới.
Mãi cho đến lần thứ sáu, Nguyệt Như mới cầu xin tha thứ: “Đừng làm nữa...một lát nữa còn phải đi ăn cơm với mẹ...còn làm nữa, người ta không thể đi đường mất...”
Nguyệt Như thở gấp liên tục, ngực chôn trên vai của Phương Hạo Vân, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay thử anh như vậy anh có tức giận hay không?”
“Không hề!” Phương Hạo Vân cười rộng lượng, nói: “Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. Nguyệt Như, anh có thể hiểu được tâm tình của mẹ em...Đó là do mẹ em yêu em và lo cho em thôi”
Nguyệt Như nở nụ cười, cả thân thể không còn chút sức lực nào, có điều vì muốn gọi điện cho mẹ, nên cô mới cố gắng ngồi dậy.
Phương Hạo Vân thấy thế, vội vàng đưa điện thoại qua.
Sau khi điện thoại được chuyển, trong điện thoại truyền ra giọng nói mờ ám của Thanh Âm: “Nguyệt Như, sao lâu như vậy, mẹ sắp đói muốn chết rồi...Có đi đường được không? Hay là để mẹ qua đón con?”
Lời này vừa nói ra, chẳng những là Nguyệt Như vừa xấu hổ vừa giận, ngay cả Phương Hạo Vân cũng nhíu mày, ngay cả Phương Hạo Vân cũng phải nhíu mày, ngay cả lời này mà cũng nói ra được, nhớ lại cái câu tiểu biệt thắng tân hôn từ miệng của bà, Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ, bà mẹ vợ này thật là mạnh mẽ.
Nguyệt Như trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Anh cười cái gì chứ...đều tại anh hết đó...Đỡ em ngồi dậy...hôm nay mẹ làm chủ mời khách đó!”
“Đợi một chút!” Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay để lên phần dưới của cô, chân khí nội gia được kích phát ra, giúp cô mát xa thông máu, chỉ sau một hồi, phần dưới sưng đỏ của cô đã không còn thấy đâu.
“Tốt rồi, không đau...” Nguyệt Như cảm thấy bất ngờ, cười vui vẻ nói: “Hạo Vân, anh thật lợi hại...bây giờ tốt rồi...hoàn toàn tốt rồi, em sẽ không sợ bị mẹ giễu cợt nữa...”