Gõ cửa phong xong, mở đi và đi vào, Trần Thanh Thanh liền nhào đầu vào trong lòng hắn, ngẩng đầu lên, con mắt mở to ra, nhìn hắn đầy tình ý: “Hạo Vân, nghe hôm nói nay em đến Lang Vương cung đánh nhau với Lang Vương, chị vô cùng lo lắng cho em...em không sao chứ?”
Phương Hạo Vân run lên một cái, lập tức hỏi: “Sao chị biết được?”
“Trong Lang Vương cung có người của bọn chị...” Trên mặt Trần Thanh Thanh lộ ra một nụ cười đắc ý: “Lần này, vì chống đối lại Darkness, cấp trên đã giao quyền lực của căn cứ SeeDs lại cho chị, ông ngoại làm cố vấn cho chị, chị đã được đọc tài liệu bí mật cấp SSS, biết được từ trước đó, những nhân vật cao cấp của quốc gia đã có chú ý với Darkness từ nhiều thế kỷ...Và còn thành công bắt nhốt vài gián điệp...”
Nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức cười nói: “Như thế rất tốt...Chị Thanh Thanh, tình huống của Nữ Vu cung chị có hiểu biết không? Em muốn biết về phong cách làm việc và cách đối nhân xử thế của Tome...”
“Không thành vấn đề, hai ngày sau, chị sẽ cho em tin tức...” Trần Thanh Thanh gật đầu đáp ứng.
“Chị Thanh Thanh, chúng ta ra sofa ngồi đi, chị nhìn chúng ta gấp chưa kìa, vừa vào cửa đã nói và nói” Phương Hạo Vân nói xong, liền kéo Trần Thanh Thanh đi đến cái ghế sofa rộng thùng thình kia.
Hai người ngồi vào chổ của mình xong, bàn tay to của Phương Hạo Vân thản nhiên sờ lên cái đùi của Trần Thanh Thanh vài cái, nói: “Chị Thanh Thanh, vì tỏ lòng biết ơn với chị, tối nay em sẽ an ủi cho chị...”
“Đáng ghét!”
Trần Thanh Thanh liếc mị Phương Hạo Vân một cái, nói: “Nói cho dễ nghe vào, cuối cùng cũng không phải vì em sao...”
“Hắc hắc!” Phương Hạo Vân dày mặt cười cười: “Như nhau...Như nhau cả thôi...Đây là nhu cầu sinh lý bình thường mà...chị thích, em cũng thích...em thích, chị cũng thích...”
Sau đó, dưới sự sờ soạng của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh đã cởi cái áo màu xanh trên ngời ra, để lộ làn da trắng nộn của mình ra ngoài không khí, bàn tay của Phương Hạo Vân cũng đặt lên ngực của cô, bắt đầu xoa nắn cẩn thận.
“Hạo Vân, muốn à?” Khi ngón tay của Trần Thanh Thanh chạm lên cái quần lót, mặt đầy xấu hổ, hỏi: “Mấy ngày gần đây, em đã làm mấy làn với Tuyết Nhu, Nguyệt Như vậy?” Lúc nói chuyện, hai mắt của Trần Thanh Thanh cũng trở nên long lanh, giống như muốn khiêu khích Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân dùng hai bàn tay mát xa ngọn núi sung mãn của cô, chân khí nội gia trong tay thỉnh thoảng khiêu khích sự mẩn cảm trên người của cô.
“Chị Thanh Thanh, vuốt ve có thoải mái không? Có muốn tiếp tục không?”
“Ừ, thoải mái lắm!”
“ha ha, chị đã thích rồi, vậy thì em tiếp tục đây...” Phương Hạo Vân cười hắc hắc, bắt đầu mạnh tay lên, cởi quần áo trên người của mình ra, đặt Trần Thanh Thanh xuống dưới thân.
Sau đó, hai thân thể thèm khát kết hợp hoàn mỹ với nhau, tiến hành loại chuyện nguyên thủy nhất của con người. Sự cuồng đã của đàn ông, đánh sau vào thể xác và tinh thần của người đàn bà, sự ma sát giữa hai bên khiến cho cả hai người càng thêm tê dại, càng thêm yêu nhau...
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve Trần Thanh Thanh đang rúc vào trong lòng của mình, thể chất và tinh thần đều có một loại khoái cảm vui vẻ. Tối nay chiến đấu với Lang Vương, mặc dù có chút hung hiểm, nhưng mà cũng không quá trở ngại. Theo tình huống bây giờ cho thấy, Lnag Vương cũng không phải là không thể chiến thắng được. Nếu có cả Tố Tố ở đó, thì muốn tiêu diệt đầu sỏ của Darkness dường như cũng không phải là một chuyện không thể.
Có điều tâm tình của Phương Hạo Vân vẫn không thể bình an được, luôn cảm thấy rằng có một số thứ không thích hợp.
Chỉ là khi hắn cẩn thận suy nghĩ, thì lại không cảm thấy có chuyện gì không đúng cả.
Cho nên, hắn mới nhờ Trần Thanh Thanh điều tra rõ tính tình của Tome.
Chỉ mong rằng sự bất an của hắn chỉ là một loại ảo giác.
Trần Thanh Thanh si mê nhất chính là cái bộ dáng trầm tư suy nghĩ nhíu mày đầy phong cách lãng tử của Phương Hạo Vân, thích hắn im lặng nằm bên cạnh mình mà suy tư.
Bàn tay nhỏ vuốt ve lưng và ngực của hắn, miệng của Trần Thanh Thanh cắn nhẹ lên trên ngực của hắn, nói: “Hạo Vân, em có tâm sự à? Có phải là đang lo lắng đến Darkness không?”
“Không có gì!”
Cảm thấy bàn tay của Trần Thanh Thanh đang vuốt ve dần xuống mông của mình, Phương Hạo Vân thoải mái rên lên một tiếng, thân mình hơi giật giật, để tiện cho Trần Thanh Thanh vuốt ve hơn nữa.
Tay của Phương Hạo Vân cũng bắt đầu đi từ tấm da lưng bóng nộn của Trần Thanh Thanh đi xuống mông của cô, cười nói: “Theo tình huống giao thủ hôm nay, Lang Vương cũng không phải là không thể chiến thắng...Chỉ Thanh Thanh, chị yên tâm đi, chuyện này em đã nắm chắc rồi, nắm chắc mười phần...” Nói xong câu cuối cùng, ngón tay của hắn đã đột nhập vào trong khu rừng thần bí.
Trần Thanh Thanh bị đánh lén bất ngờ, mặt hơi đơ ra, trong miện phát ra một tiếng rên rỉ đáng yêu, tuy rằng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nhưng cô vẫn nhích nhích cái mông lên, để cho ngón tay của hắn tiện đi vào hơn.
Chỉ sau một hồi, dưới sự xoa nắn của ngón tay, da thịt của của cô ửng đỏ lên một mảnh, rung giọng nói: “Hạo Vân, nhẹ một chút...”
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve khu rừng của Trần Thanh Thanh, làm cho thân thể của cô dần dần run rẩy lên, không tự chủ chậm rãi dán chặt lại, tìm sự ấm áp và kích thích từ thân thể của Phương Hạo Vân.
Cùng lúc đó, tay nhỏ của Trần Thanh Thanh cũng cầm lấy thứ cứng nóng của Phương Hạo Vân, bắt đầu vuốt ve, hai người dần dần hưởng thụ sự ngọt ngào của ban đêm
Sau khi trong phòng chấm dứt những tiếng ồn ào ban đêm, Trần Thanh Thanh toàn thân ửng đỏ nằm gục lên người của Phương Hạo Vân, sự lạnh lùng thoát tục ngày thường đã không còn, giờ đây cô trông giống như một con mèo nhỏ cuộn lên người của tình nhân vậy.
Bất chợt, Phương Hạo Vân nhận thấy có một bóng người đang đứng ngoài ban công, theo hình dáng nhìn thoáng qua thì hẳn đây là Thanh Âm, bà mẹ vợ vừa mới cứu về của hắn. Không biết là do dục vọng chưa dứt hay là do kích thích vì bị nhìn lén, mà Phương Hạo Vân tự nhei6n cảm thấy hưng phấn lên.
Sau một phen vỗ về, Trần Thanh Thanh lại lâm vào trạng thái điên cuồng.
Thế là hai người lại lao vào nhau, trao cho nhau sự chân thành nhất của tình yêu...
Lần này, sau khi xong việc, thân thể của Trần Thanh Thanh đã quá mệt mỏi, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Con mắt của Phương Hạo Vân sáng lên, lập tức ngồi dậy mặc quần áo vào, nhẹ nhàng đi ra ngoài ban công.
Giờ phút này, thân ảnh của Thanh Âm đã không thấy đâu nữa.
Phương Hạo Vân khẽ cười, lên tiếng: “Xuất hiện đi...”
Vừa dứt lời, thân ảnh của Thanh Âm liền xuất hiện ra trong màn đêm, trên mặt của bà đỏ ửng, hiển nhiên là bà đã nghe thấy những âm thanh không nên nghe trong phòng rồi.
“Đến bao lâu rồi?” Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.
“Từ khi cậu bắt đầu tôi đã đến rồi...Tôi nhìn toàn bộ quá trình của cậu...” Thanh Âm trầm giọng nói “Thật ra tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu có mấy phần nắm chắc khi đối phó với Darkness...”
“Phải không?” Khóe miệng của Phương Hạo Vân chợt hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Tôi nghĩ vấn đề này tôi đã trả lời các người rồi mà, không phải sao?”
“Tôi không xác định...” Thanh Âm trầm giọng nói: “Tôi rất lo lắng, lo rằng cậu không thể đối phó với Darkness, nói như vậy, toàn bộ vận mệnh của Thiên Đạo cũng sẽ bị liên lụy...Tôi không sợ chết, nhưng tôi không hy vọng con gái của tôi và chồng tôi, cùng với sự nghiệp mà tôi phấn đấu bị hủy diệt...”
“Cái này không phải là ý đồ chân thật của bà, bà rốt cục là muốn cái gì cứ nói đi” Phương Hạo Vân hỏi.
“Ha ha...”
Thanh Âm bật cười một tiếng, nói: “Cậu quả nhiên đủ thông minh...Không sai, tôi có một số việc muốn nói với cậu...Hạo Vân, tôi muốn mang Nguyệt Như rời khỏi Thiên Đạo...”
“Đi đâu?” Phương Hạo Vân hỏi.
“Một nơi không ai biết...” Thanh Âm nói: “Đợi khi tất cả kết thúc, tôi sẽ dẫn Nguyệt Như về...giao nó đầy đủ lại cho cậu...”
“Bà cảm thấy rằng tôi sẽ đồng ý sao?” Phương Hạo Vân hỏi.
“Không biết!” Thanh Âm bảo: “Trên thực tế, tôi đến đây không phải là để hỏi thăm ý kiến của cậu, mà chỉ để báo cho cậu biết. Nguyệt Như là con gái của tôi, tôi có quyền xử lý toàn bộ chuyện của nó...”
“Bà đừng quên, Nguyệt Như cũng là người của tôi...” Phương Hạo Vân quát trầm một tiếng, nói: “Nguyệt Như là người đàn bà của tôi, tôi có năng lực bảo vệ cho cô ấy...”
Lời này vừa nói ra, Thanh Âm lập tức hừ nhẹ một tiếng, nói: “Phương Hạo Vân, con gái của tôi do tôi làm chủ”
“Đàn bà của tôi do tôi làm chủ!” Phương Hạo Vân cũng không cam lòng yếu thế.
“Được rồi, chúng ta nói cũng không có tác dụng, đợi Nguyệt Như lựa chọn đi...” Phương Hạo Vân nói: “Tôi sẽ tôn trọng quyết định của Nguyệt Như...”
“Nguyệt Như nhất định sẽ nghe lời tôi...” Thanh Âm cười nói: “Con gái của tôi tôi rất rõ...” Nói xong, Thanh Âm liền bước đi...
Đợi sau khi Phương Hạo Vân trở vào trong phòng, Trần Thanh Thanh đã đứng dậy, trên người chỉ khoát một cái áo ngủ màu trắng, thân hình lả lướt phập phồng trong gió.
Phương Hạo Vân đi qua ôm lấy eo của cô, nói: “Tỉnh dậy khi nào?”
“Từ lúc hai người nói chuyện...” Trần Thanh Thanh nhìn ngoài ban công, nói: “Hạo Vân, đó là mẹ của Nguyệt Như sao? Sao em cảm thấy bà ta có vẻ không thích hợp?”
“Nói cái nhìn của em đi” Phương Hạo Vân dường như cũng nghĩ đến cái gì đó.
“Em cảm thấy sự lo lắng của bà ta dành cho Nguyệt Như hơi giả dối...” Trần Thanh Thanh nói: “Cũng không biết vì sao, cuối cùng em vẫn cảm thấy trong giọng nói của bà ta lộ ra một vẻ giả tạo...”
Nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, lông mày của Phương Hạo Vân lập tức nhướng lên: “Chị THanh Thanh, tin tức này của chị vô cùng quan trọng...Tối hôm nay tâm tình của em cứ không yên, em luôn cảm thấy rằng có một số việc không thích hợp...Nhưng bây giờ em đã hiểu ra rồi, vấn đề nằm trên người của Thanh Âm...”
“Là sao?” Trần Thanh Thanh ngồi vào lòng của hắn, thân mình dựa vào ngực hắn, cười nói: “Xem ra chị còn tạo linh cảm cho em...”
Phương Hạo Vân nói: “Trước đó, Thanh Âm được cứu trong tay của Tome, cô ta là đại nữ vu của Darkness, cô ta am hiểu về chế thuốc, Nhiếp Tâm Thuật...Em hoài nghi cô ta đã động tay vào Thanh Âm...”
“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?” Trần Thanh Thanh hỏi.
“Từ từ chờ xem đã!” Phương Hạo Vân trầm giọng nói: “Em đã cho người đi theo Thanh Âm rồi, chuyện này sẽ nhanh chóng có manh mối...Có điều chuyện này có thể sẽ rất phiền toái, thủ đoạn của đại nữ vu rất cao, chúng ta khó lòng tìm ra sơ hở được...Đương nhiên, em không để cho bà ta gây hại đến Nguyệt Như đâu...”
“Hạo Vân, vậy cái phong cách làm việc của đại nữ vu đó em còn cần ko?” Trần Thanh Thanh hỏi.
“Đương nhiên là cần!” Phương Hạo Vân vỗ vỗ cái mông của Trần Thanh Thanh, nói: “Đi nghỉ ngơi đi, em ra ngoài có chút việc...”
Vẻ mặt của Trần Thanh Thanh liền trở nên u oán: “Người ta còn muốn chơi nữa mà”
“Lần sau đi, em cam đoan là làm chị không xuống giường được...” Phương Hạo Vân cười mờ ám xong, liền xoay người rời đi.
...
Sau khi Thanh Âm trở về Thiên Đạo xong liền chạy vào phòng đóng cửa lại, rồi móc một cái điện thoại vệ tinh ra, lập tức bấm một dãy số, trong điện thoại nhanh chóng truyền ra giọng nói của Tome.
“Đại nữ vu điện hạ, tất cả đều thuận lợi...” Thanh Âm thấp giọng nói: “Tôi đã can thiệp với Phương Hạo Vân rồi, sáng ngày mai, tôi sẽ nói tình huống với Nguyệt Như, tin rằng cô ta sẽ đi theo tôi