“Nghĩ thật đẹp!” Phương Tuyết Di tức giận nói: “Anh muốn để cho bọn em nuôi dưỡng anh sao?”
“Đúng vậy!”
Phương Hạo Vân ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Đến lúc đó anh chỉ cần làm một việc thôi, làm cho bọn em vui vẻ là được...”
“Đến địa ngục đi...” Phương Hạo Vân nói như vậy làm cho Phương Tuyết Di che miệng cười không ngừng, hai con mắt ngập nước cũng trở nên long lanh hơn, nói: “Anh là ai chứ? Tôn giả của gia tộc thủ hộ phương đông, mà lại trở mặt như trở tay, quay lưng là đi, chị em bọn em làm sao mà nuôi nổi đại thần như anh...”
Nhìn Phương Tuyết Di như vậy, khiến cho Phương Hạo Vân hơi động tâm, Phương Tuyết Di chẳng những xinh đẹp, hơn nữa khí chất cũng rất tốt, nhất là lúc giận dữ, lay động hấp dẫn, xinh đẹp không thể tả nổi. Đúng là mỹ nữ có khí chất hiếm thấy.
Khi chai rượu vang đã chạn, Phương Tuyết Di lúc này cũng đã uống khá nhiều, cảm giác thấy say, da thịt trong suốt cũng bắt đầu hồng hào lên, nhẹ nhàng đứng dậy, đi lấy thêm một chai rượu khác.
Cùng nhau ngồi xuống ghế sofa, hai người thỉnh thoảng chạm ly với nhau.
Phương Hạo Vân nhờ có công lực thâm hậu, cho nên áp chế được cơn say, ý nghĩ vẫn rất tỉnh táo. Hắn dùng miệng lưỡi để lừa cô, thỉnh thoảng làm cho Phương Hạo Vân vui vẻ cười hì hì không ngừng.
Hai mắt của Phương Tuyết Di trở nên mê ly, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của Phương Hạo Vân, phà hơi thở ra, nói nhỏ: “Hạo Vân, em say rồi, anh có say chứ?”
Phương Hạo Vân dường như cảm thấy Phương Tuyết Di đã động tình, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười thản nhiên, vươn tay kéo thân thể co dãn mười phần kia vào lòng ngực, tay còn lại thì thuần thục mò đến những chổ mẫn cảm trên người của cô.
Cả người Phương Tuyết Di không còn chút sức lực nào, ngã dựa vào Phương Hạo Vân, ý loạn tình cũng mê, môi anh đào mấp mấy bên tai hắn, nỉ non run giọng nói: “Hạo Vân...em yêu anh...anh muốn em chứ?”
Phương Tuyết Di đã cực kì động tình rồi, Phương Hạo Vân đương nhiên sẽ không từ chối.
Hắn khẽ cười, ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng, đưa miệng đến vành tai của cô, cười mờ ám nói: “Em rất chờ mong sao?”
“Nói cho anh biết, lúc trước có thường xuyên ảo tưởng đến anh không?” Phương Hạo Vân hỏi.
“Không nói!” Phương Tuyết Di làm sao mà dám nói ra, cô nhắm mắt miệng thở gấp không ngừng, nhưng sự khiêu khích của Phương Hạo Vân càng ngày càng rõ ràng và kịch liệt.
Phương Tuyết Di làm sao mà chịu nổi sự khiêu khích của Phương Hạo Vân chứ, chỉ một hồi sau là rên rỉ không ngừng, toàn thân run rẩy, nói như nức nở vậy: “Nghĩ đến...em không chỉ nghĩ đến một lần đâu...”
“Hôm nay anh nhất định sẽ làm cho em được nguyện ý...” Nói xong, bàn tay to của Phương Hạo Vân cũng bắt đầu hướng xuống đùi của Phương Tuyết Di.
“Cốc cốc!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tạ Mai Nhi: “Hạo Vân...Tuyết Di, hai người có ở trong không...bụng của chị Mỹ Kỳ rất đau, sợ là muốn sinh rồi...”
“Chị Mai, bọn em lập tức qua ngay!” Tuy rằng hai người đã bị lửa dục thiêu cháy, nhưng chuyện sinh con lớn như vậy, bọn họ đương nhiên là không có khả năng tiếp tục ở đây ** đỡn với nhau nữa.
Sửa lại đầu tóc và quần áo một chút, hai người vội vàng mở cửa phòng đi ra ngoài, sau khi đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Phương Tử Lân, Trác Nhã và Tạ Mai Nhi đều đang mang khuôn mặt lo lắng.
“Mỹ Kỳ thế nào?” Phương Hạo Vân vội hỏi.
“Sợ là muốn sinh...Các vị chuyên gia đã đi vào rồi...Hạo Vân, chúng ta chờ ở đây đi...” Người nói là Phương Tử Lân, ông mỉm cười nói: “Con sắp làm ba rồi, ta cũng làm ông nội...Con thật là tốt, rốt cục đã để cho ta nhìn thấy được cháu nội của ta...”
“Con muốn đi vào...” Phương Hạo Vân có Tịnh Thế Tử Viêm, lại có ký ức của lão tổ tông Bạch gia, cho nên Hoàng Kỳ thuật của hắn cũng không kém.
Việc sinh đứa nhỏ của Trương Mỹ Kỳ thuộc vào loại sinh non, hắn cảm thấy rằng nếu cứ ở đây thì đứa nhỏ sẽ có nguy hiểm.
“Không được!”
Trác Nhã vội nói: “Đàn bà sinh đẻ kiêng kị nhất là có mặt đàn ông ở trong, hơn nữa bác sĩ cũng không cho phép...”
“Đó là cách nói mê tín!” Phương Hạo Vân đương nhiên là không tin rồi.
“Hạo Vân, để em đi!” Đúng lúc này, dì Bạch đẩy cửa đi vào, cười nói: “Để em vào, anh hẳn là có thể yên tâm rồi...”
“Đương nhiên!” Phương Hạo Vân mỉm cười, nói: “Tố Tố, vất vả cho em...”
Dì Bạch đi vào trong, cả đám người lại chờ đợi trong lo lắng, nhất là Phương Tử Lân, tâm tình cứ hồi hộp không thôi, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
“Ba, ba có chuyện à?” Phương Tuyết Di đi qua hỏi thăm.
“Tuyết Di...Nếu ba có thể nhìn thấy con có ngày như vậy, thì thật là tốt biết bao...” Lòng người đúng là không có điểm dừng, lúc trước Phương Tử Lân chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ sinh đứa nhỏ ra, nhưng bây giờ ông lại muốn hơn thế nữa.
Đương nhiên, ước muốn này không có khả năng trở thành sự thật được.
Trên thực tế, ông rất rõ ràng tình huống thân thể của mình.
Có lẽ, ngay mấy ngày sau, ông sẽ phải rời khỏi thế giới này.
“Ba...Ba sẽ thấy được mà...” Cho dù bây giờ có thai ngay, thì cũng cần chín tháng để đẻ, Phương Tuyết Di rất rõ ràng, đây là một hy vọng xa vời, nhưng cô cũng cố an ủi.
“Ha ha...”
Phương Tử Lân mỉm cười nói: “Tuyết Di, ba đang nói giỡn với con thôi, thân thể của ba thế nào trong lòng ba rất rõ...Con yên tâm, có thể nhìn thấy Thiên Hùng ra đời, ba cũng cảm thấy mỹ mãn rồi...”
Dừng lại một chút, Phương Tử Lân nói: “Tuyết Di, ba đã nghĩ tên cho con của con luôn rồi, hy vọng con có thể nhớ kỹ, Phương Thiên Hào...”
“Phương Thiên Hào?” Phương Tử Lân nhắc lại vài lần, cười nói: “Ừ, không tồi...tên rất hay...Ba, con nghĩ là Hạo Vân sẽ thích tên này...”
Một tiếng sau, trong tình cảnh mọi người sắp điên lên vì lo lắng, thì trong phòng đã truyền ra tiếng oe oe của con trẻ khóc.
Rất nhanh, dì Bạch ôm đứa nhỏ đi ra, khuôn mặt trông cực kỳ đáng yêu, Trác Nhã vội vàng đi đến đón đỡ, cười nói: “Mau bỏ vào trong lồng nuôi đi, để tránh đứa nhỏ bị lạnh...”
“Không sao!” Dì Bạch cười nói: “Thế cửa của đứa nhỏ này không tầm thường, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...”
Cả người lập tức vây lại, tranh nhau ôm lấy Phương Thiên Hùng một cái.
Thiên Hùng tuy rằng mới sinh, nhưng không hề có vẻ sợ người lạ, mặc kệ là ai ôm vào lòng, cũng phát ra tiếng khóc như cười vậy, dáng vẻ ngây ngô khả ái, thật sự rất đáng yêu.
“Nào, để cho ta ôm cháu của ta một cái...” Phương Tử Lân cao giọng nói, đỡ lấy Thiên Hùng từ trong vòng tay của Phương Tuyết Di, hôn lên trán của cháu một cái, biểu hiện vô cùng thân thiết.
“Hạo Vân, đến đây, ôm con của con đi...” Trước đó, cả đám người bu lại như kiến, thân làm ba, nhưng ngay cả tay của con mà Phương Hạo Vân cũng chưa được chạm vào.
Tiếp lấy đứa nhỏ từ trong tay của Phương Tử Lân, Phương Hạo Vân thân thiết hôn lên khuôn mặt nũng nà của đứa nhỏ một cái, lập tức cười nói: “Ha ha, tiểu Thiên Hùng, quả nhiên là cực kỳ giống mình...”
“Con của em đương nhiên là giống em rồi...” Tạ Mai Nhi đi đến, đón lấy đứa nhỏ vào lòng, nói: “Em còn không đi xem chị Mỹ Kỳ à...chị ấy mới là công thần đấy...”
“Ừ!”
Phương Hạo Vân đưa đứa nhỏ qua, lập tức cười nói: “Giúp em chăm sóc tốt cho Thiên Hùng, em đi xem đại công thần của chúng ta...”
Trong phòng, sắc mặt của Trương Mỹ Kỳ rất tái nhợt, hậu chứng sau khi sinh có thể thấy rất rõ ràng, có điều, nghĩ đến việc mình đã hạ sinh một đứa con của người đàn ông mình yêu, trong lòng của cô lập tức vui vẻ không thôi. Nhìn thấy Phương Hạo Vân đi vào, cô vội vàng giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Không nên cử động!” Phương Hạo Vân đi qua đỡ Trương Mỹ Kỳ, lập tức cầm lấy tay của cô, chân khí nội gia trong cơ thể cũng chậm rãi đi vào trong cơ thể của Trương Mỹ Kỳ, chữa trị những di chứng sau khi sinh giúp cho cô.
Thời gian không lâu, hai má vốn tái nhợt cũng đã trở nên hồng hào lại.
Tay nhỏ được người đàn ông mình yêu nắm lấy, làm cho Trương Mỹ Kỳ cảm thấy cực kỳ thoải mái, cô dựa cả thân mình vào trong lòng của Phương Hạo Vân, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Hạo Vân, em thật tốt...”
“Chị Mỹ Kỳ, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã hạ sinh một đứa nhỏ vĩ đại cho em...” Phương Hạo Vân hôn một phát lên mặt của Trương Mỹ Kỳ trước mặt của đám đông, làm cho hai má của Trương Mỹ Kỳ đỏ bừng lên, vội vàng dúi đầu vào trong bộ ngực rộng lớn của hắn.
Sau một hồi, Phương Hạo Vân mới cười nói: “Chị Mỹ Kỳ, Tố Tố nói với em, chị đã đồng ý để cho đứa nhỏ nhận huấn luyện của gia tộc thủ hộ à?”
“Ừ!”
Trương Mỹ Kỳ cười nói: “Chị hy vọng con của chúng ta có thể giống như cha của nó, trở thành một anh hùng đỉnh thiên lập địa, thành đại nhân vật...”
“Ừ...”
Phương Hạo Vân cười nói: “Chị yên tâm đi, đứa nhỏ sẽ kế thừa truyền thống tốt đẹp của em và chị, sau này, nó nhất định sẽ rất có tiền đồ...”
Nguyệt Như ở xa tận nước Anh sau khi nhận được tin Phương Thiên Hùng ra đời cũng cực kỳ vui mừng, tuy rằng không quen thân với Trương Mỹ Kỳ, nhưng dù sao Thiên Hùng cũng là con của Hạo Vân mà.
Thanh Âm thì lại có phản ứng khác, bà lạnh giọng nói: “Nguyệt Như, đàn bà khác sinh con với người đàn ông của con, con vui vẻ cái gì...Mẹ thấy, con cũng nên sớm ngủ chung giường với Hạo Vân đi, sau khi có thai rồi trở về...Chỉ khi sinh đứa nhỏ, con mới có thể đạt được lợi ích xác thật trong cuộc cạnh tranh khốc liệt này...con mới có được sản nghiệp của gia tộc thủ hộ...”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Hạo Vân là dạn người gì con biết rất rõ...” Nguyệt Như nói: “Mặc dù con không sinh đứa nhỏ cho Hạo Vân, nhưng anh ấy sẽ không bỏ rơi con đâu...Con tin tưởng tình cảm của bọn con...”
“Tình cảm?”
Thanh Âm cười lạnh, nói: “Con gái, con giống như mẹ năm đó vậy, có một số việc suy nghĩ quá khờ dại...Cũng là câu nói đó, con quá si mê rồi. Chuyện này không đơn giản như con tưởng tượng đâu. Đàn bà bên cạnh Phương Hạo Vân rất đông, mặc dù kẻ mạnh như hắn, nhưng cũng không bảo đảm rằng sẽ công bằng với tất cả được...Mẹ có thể khẳng định, giữa mấy đứa thế nào cũng tồn tại mâu thuẫn. Trương Mỹ Kỳ là một người đàn bà thông minh, chỉ có sinh con ra, mới là chuyện có bảo đảm tốt nhất. Hơn nữa, cô ta lại sinh đứa con đầu lòng của tôn giả...Con gái, nghe lời mẹ, con mau chóng đến Hoa Hải đi, mang thai với Hạo Vân, chờ khi nào con mang thai thì mẹ sẽ đến Hoa Hải đón con về...”
“Mẹ, việc này con sẽ thương lượng với Hạo Vân...” Trên thực tế, Nguyệt Như cũng rất muốn mang thai con của Hạo Vân lắm.
“Được rồi, mẹ chờ tin tức tốt của con...” Thanh Âm thúc giục: “Không bằng bây giờ con liên hệ với Hạo Vân đi...”
“Ừ!”
Nguyệt Như đáp một tiếng, rồi lập tức gọi điện cho Phương Hạo Vân.
Trong điện thoại, cô tỏ vẻ là muốn sinh con.
Đúng như dự kiến, Phương Hạo Vân trực tiếp đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại xong, vẻ mặt của Nguyệt Như liền đầy hưng phấn: “Mẹ, Hạo Vân đồng ý rồi...Anh ấy đồng ý cho con một đứa nhỏ...Ngày mai con sẽ lập tức đến Hoa Hải...”
“Không cần chờ ngày mai...Bây giờ mẹ lập tức chuẩn bị máy bay cho con...” Thanh Âm cười nói: “Con gái của mẹ, loại chuyện này càng nhanh càng tốt...”
“Dạ...” Nguyệt Như đỏ mặt đáp một tiếng.
Sau đó, Thanh âm lập tức gọi điện thoại thu xếp máy bay cho con gái đến Hoa Hải, theo sau còn có một chiếc máy bay chiến đấu.
Nhìn thấy chiếc máy bay chở con gái cất cánh, khóe miệng của Thanh Âm hiện lên một nụ cười vui mừng: “Con gái ngoan, con nhất định phải nghe lời mẹ, chỉ có như vậy, con mới là người chiến thắng chân chính...”
...
Mấy ngày nay, tâm tình của Long Hi Phượng cực kỳ khó chịu.
Nhất là sau khi Mộc Nguyệt Dung nói những lời đó với bà xong, trong lòng của bà loạn vô cùng, mấy ngày nay, bà cũng không chủ động liên hệ với Phương Hạo Vân.
Bà phỏng chừng rằng Phương Hạo Vân sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến.
Long Hi Phượng không sợ chết, nhưng lại cực kỳ căm ghét cảm giác bây giờ.
Lúc giữa trưa, bà đã không thể chịu đựng được sự dày vò, chủ động gọi điện cho Phương Hạo Vân.
Sau khi điện thoại được chuyển, âm thanh của Phương Hạo Vân lập tức vang lên: “Chị Phượng...Có chuyện gì vậy? Có phải là chờ hết kiên nhẫn rồi không? Chị nhất định là nghĩ rằng, có phải em không muốn qua đó giải quyết chị không?”
“Hạo Vân, chị nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm rồi...Có thời gian thì mời em đến đây một chuyến. Chị muốn nói chuyện với em...” Long Hi Phượng nói một câu đầy ẩn ý: “Có lẽ đây là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta...”
“Được rồi...” Phương Hạo Vân trả lời một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Sau khi cất điện thoại đi, Long Hi Phượng lấy ra một lọ thuốc màu đỏ trong tủ mật mã, chỉ thấy trên nhãn chai có ghi vài chữ rất nhỏ, Ái Muội Thiên Sứ. Đây là một loại độc của Đường Mô, nghe nói là do một thiên tài của Đường Môn, Đường Linh Nhi, tự dùng máu của mình cùng với chín chín tám mươi mốt loại thảo dược quý hiếm để chế thành. Nó có thể kích thích sự sa đọa của đàn bà lên mức cực điểm, cũng có thể kích phát tiềm lực của đàn bà. Nếu là một cô gái bình thường dùng, thì có thể đại chiến với cả trăm người đàn ông trên giường, còn nếu là người có luyện võ thì có thể tăng lực lượng lên gấp mấy chục lần trong nháy mắt, thậm chí là mấy trăm lần luôn.
Từ mười năm trước, Long Hi Phượng đã có được lọ thuốc này rồi, chỉ là trong những năm gần đây, bà ta luôn tìm kiếm phương pháp hỗ trợ, hy vọng có thể làm giảm tác dụng phụ của nó, chính là hiệu lực làm cho sa đọa của thuốc. Nhưng không hề có kết quả nào cả.
Vốn dĩ, bà không tính sử dụng loại thuốc này.
Chỉ là bây giờ đã đến cảnh sống chết rồi.
Phương Hạo Vân rất có khả năng đến giết bà.
Cắn chặt răng, cuối cùng, bà vẫn dùng lọ thuốc ấy. Chỉ trong nháy mắt, công phu của bà đã tăng vọt lên mấy tầng, chân khí nội gia trong cơ thể cũng không ngừng gia tăng.
Cùng lúc đó, ý thức của bà cũng dần dần mê man.
Cũng may, do không tìm được phương pháp hỗ trợ, nên mấy năm nay, Long Hi Phượng vẫn chuyên cần luyện tập tinh thần lực, cho nên bản tính vẫn chưa hoàn toàn bị sa đọa, có điều, Ái Muội Thiên Sứ đã kích thích toàn bộ dục vọng trong cơ thể của bà ra.
“Ơ...”
Rên nhỏ một tiếng đáng yêu, Long Hi Phượng đưa tay xé rách đồ trên người của mình xuống, bộ ngực sữa lộ ra, hai tay cầm lấy bộ ngực của mình, dùng sức mà xoa nắn, trông có vẻ rất là khiêu khích.
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đi đến theo giờ hẹn, hai mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa kia, và thằng em của hắn cũng tự động có phản ứng.
“Chị Phượng, xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Hạo Vân thấy hơi kinh ngạc, Long Hi Phượng mặc dù khá dâm, nhưng cũng chưa dâm đến nổi như vậy được.
Hắn cảm thấy chuyện này rất là kì quái.
“Hạo Vân, lại đây, làm chị đi...” Long Hi Phượng cười quyến rũ với Phương Hạo Vân, nói A: “Hạo Vân, người ta muốn em...lại đây...làm chết chị đi...”
Nghe thấy tiếng rên nũng nịu của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân quả thật là không thể chịu nổi. Lửa dục trong cơ thể bùng cháy ầm ầm, sau đó, hắn vội vàng đi đến, đưa tay xoa nắn một cách thô bạo lên bộ ngực sữa của Long Hi Phượng. Dùng sức mà bóp, mà xoa, cảm giác mềm mại thoải mái rất sướng tay. Phương Hạo Vân vừa xoa nắn bộ ngực của Long Hi Phượng, vừa suy nghĩ, trong lòng thầm tính toán, không biết rốt cục là trong cái hồ lô của Long Hi Phượng có bán thuốc gì nữa.
“Hạo Vân...em làm người ta thoải mái quá...” Dưới tác dụng của Ái Muội Thiên Sứ, Long Hi Phượng đã hoàn toàn trở thành một dâm phụ, một dâm phụ đúng nghĩa của dâm phụ.
Bây giờ, trong đầu của bà chỉ còn một tia tỉnh táo.
Mục đích của bà chính là muốn hút sạch công lực của Phương Hạo Vân, đến lúc đó, bà sẽ là thiên hạ đệ nhất, tất cả đàn ông sẽ là của bà.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Long Hi Phượng đều tràn ngập sự hấp dẫn vô cùng, quyến rũ hấp dẫn đến nổi làm cho tâm tình của Phương Hạo Vân trở nên bùng cháy, dần dần, con mắt của hắn thậm chí còn xuất hiện một vẻ mê mang.
(Hạo Vân, nếu em làm chị tốt, thì chị sẽ cho em thêm một chút thời gian...) Long Hi Phượng rõ ràng vẫn chưa mất đi bản tính một cách hoàn toàn, bà dường như cũng không muốn lập tức hút khô hắn, mà còn tính hưởng thụ trước rồi mới hút sau.
(Thiếu chút nữa là tiêu...) Phương Hạo Vân âm thầm vận Tịnh Thế Tử Viêm, ổn định lại tâm tình, ý thức nhanh chóng khôi phục lại.
Giờ phút này, hắn cũng đã nhìn rõ ra mục đích của Long Hi Phượng.
Chỉ là hắn không rõ ràng, không biết Long Hi Phượng rốt cục đã dùng cái gì mà tự nhiên lại trở nên dâm đãng thế này, dụ dỗ cả hắn.
“Hạo Vân...hôn chị đi...” Long Hi Phượng rên rỉ, cái miệng nhỏ hôn lên, nhắm ngay miệng của Phương Hạo Vân mà hôn.
Tuy rằng không biết rõ tình huống của Long Hi Phượng, nhưng bây giờ Phương Hạo Vân cũng không sợ, đưa miệng tiếp hôn với Long Hi Phượng, đưa đầu lưỡi vào trong cái miệng anh đào của bà, nhẹ nhàng mà khiêu khích cái lưỡi thơm tho của Long Hi Phượng.
Dục vọng nguyên thủy trong cơ thể của Long Hi Phượng vốn đã được kích thích rồi, bây giờ lại bị khiêu khích thế này, đương nhiên là không chịu nổi nữa. Bà mạnh mẽ ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, để cho hắn đặt mình xuống dưới thân, sốt ruột nói: “Hạo Vân, chị Phượng không chịu nổi nữa, muốn em làm chị...” Nói xong, bàn tay trắng noãn của bà chủ động xé quần áo trên người của Phương Hạo Vân ra, đem bộ ngực sung mãn cực độ của mình ép lên, đè chặt vào ngực của hắn.
“Yên tâm, em sẽ làm cho chị thích thú...” Phương Hạo Vân cười nói.
“Hạo Vân, miệng của em trừ việc nói chuyện, không biết làm chuyện khác nữa hay sao...” Không đợi Phương Hạo Vân nói xong, Long Hi Phượng đã hơi cử động thân hình, đưa một bên ngực sung mãn lấp lấy cái miệng của hắn.
Phương Hạo Vân đương nhiên là không khách khí rồi, đem nụ hoa đỏ sẫm như an đào mút vào trong miệng, dùng sức mà khiêu khíc. Long Hi Phượng lập tức nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng rên rỉ nói: “Dùng sức một chút...”
Phương Hạo Vân cũng không trả lời một tiếng nao, mà chỉ dùng sức để khiêu khích.
“Hạo Vân, không chịu nổi nữa...chị Phượng không thể chịu nổi nữa rồi...” Nói xong, bà vội vàng ngồi thẳng dậy, trút bỏ tất cả quần áo trên người ra, ngay cả quần lót cũng lột xuống một cách nhanh chóng.
“Giữ gìn quả thật là không tồi...” Long Hi Phượng đã bốn mươi rồi, mà bây giờ trông vẫn vô cùng hấp dẫn, muốn điện có điện, cần nước có nước, hấp dẫn quyến rũ vô cùng, nhất là cái eo nhỏ và bụng kia, ngay cả một chút thịt dư thừa cũng không có...Đây là ưu thế của người luyện võ, tuy rằng không thể giữ gìn được thanh xuân vĩnh cửu, nhưng ít nhất cũng là cho tuổi già đến chậm hơn.
“Hạo Vân, em nằm xuống đi, để chị tới phục vụ cho em...” Dục vọng trong cơ thể Long Hi Phượng lúc này đã hoàn toàn thao túng thể xác của bà. Bà rất rất cần Phương Hạo Vân giao hoan, hấp thụ chân khí cùng với Tịnh Thế Tử Viêm trong người của hắn.
Nói xong, bà cũng lột quần của Phương Hạo Vân ra, và cẩn thận nhắm phần dưới của mình ngay chổ thằng em của Phương Hạo Vân, và ngồi xuống một cái.
Ngay lập tức, thân thể của bà liền chịu một kích thích cực kỳ mãnh liệt, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc, Long Hi Phượng hưng phấn vô cùng, không ngừng vặn vẹo cái mông và hoạt động lên xuống liên tục, bộ ngực sung mãn cũng không ngừng nhấp nhô lên xuống theo sự hoạt động của cơ thể, Phương Hạo Vân vội vàng đưa tay lên nắm lấy nó, mạnh mẽ mà xoa nắn.
Long Hi Phượng vừa thưởng thụ sự sung sướng, vừa chuẩn bị hấp thu chân khí nội gia của hắn, bà rất rõ ràng vấn đề, nếu có thể hấp thu Tịnh Thế Tử Viêm và nội lực chân khí của Phương Hạo Vân, thì có thể dùng lực lượng cực mạnh để áp chế được tác dụng phụ của Ái Muội Thiên Sứ. Đến lúc đó, bà sẽ trở thành vô địch thiên hạ, trở thành cường giả đứng đầu thế giới.
Nghĩ đến đây, bộ mặt của Long Hi Phượng liền biến trở thành dữ tợn, nói: “Hạo Vân, em thích không...”
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, trực tiếp trả lời: “Rất thích...có điều em phát hiện ra một vấn đề...Dường nhu chị đang dùng một loại thuốc kích thích có tên là Ái Muội Thiên Sứ, đúng không vậy?”
Lúc đầu thì Phương Hạo Vân không biết, nhưng sau khi thân thể của hai người kết hợp lại, hắn liền cảm nhận được sự dao động chân khí bên trong cơ thể của Long Hi Phượng, đồng thời còn cảm ứng được tình huống thân thể của bà ta.
Đương nhiên, những lời nói kia là đến từ trong ký ức của lão tổ tông Bạch gia.
“Chị muốn hút lấy chân khí nội gia cùng với Tịnh Thế Tử Viêm của em, dùng riêng cho mình...” Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói: “Chị Phượng, xem ra chị căn bản là không hiểu về Ái Muội Thiên Sứ rồi, tuy rằng nó có thể kích phát tiềm lực trong cơ thể của chị, tăng cường công lực của chị lên gấp mấy lần. Nhưng nó sẽ làm cho chị hoàn toàn mất đi bản tính, tuy rằng tinh thần lực của chị có tu vi không tồi, nhưng không quá ba ngày, bản tính của chị sẽ hoàn toàn bị sa đọa. Đến lúc đo, 1 chị sẽ trở thành một con cái xác dâm đãng không hồn chỉ biết làm tình và làm tình...”
“Đương nhiên, chị mưu tính hãm hại em, em đương nhiên là không tha thứ cho chị, cho nên chị căn bản là không có thời gian ba ngày đó đâu...” Phương Hạo Vân nói.
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trên mặt của Long Hi Phượng lập tức hiện vẻ kinh hoảng, trong nháy mắt liền ngừng nhúng lại, trong con mắt hiện ra một tia sát ý, trừng mắt nhìn hắn nói: “Nói bậy, chị không biết em đang nói bậy bạ cái gì đó...”
Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, đẩy eo lên một cái, hung hăng đâm lên, lập tức làm cho Long Hi Phượng rên rỉ không thôi.
Phương Hạo Vân mạnh mẽ đẩy vài cái xong, rồi lạnh lùng nói: “Về Ái Muội Thiên Sứ, chị chưa chắc đã có thể biết nhiều bằng em...Thật ra hôm nay em chưa chắc đã muốn giết chị, cái này là do tự chị tìm lấy...”
Long Hi Phượng trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Phương Hạo Vân, mày đừng có hù dọa tao. Mày cũng biết về Ái Muội Thiên Sứ, vậy tao đây cũng không sợ nói cho mày biết. Hôm nay mày xong đời rồi, tao nhất định sẽ hút khô mày...mày có thể cảm giác được, công lực của tao đang tăng lên mấy chục lần trong nháy mắt rồi...”
Phương Hạo Vân mỉm cười, bình tĩnh nhìn Long Hi Phượng đang cưỡi trên người của mình, thản nhiên nói: “Chị Phượng...chị đang hút em à? Vậy chị thử xem...Chi căn bản là không biết được sự cường đại của em...Với công lực của chị bây giờ, cho dù có tăng lên gấp trăm lần, thì cũng không có khả năng hút được công lực của em...”
Sắc mặt của Long Hi Phượng thay đổi liên tục, hai tay túm chặt lấy cổ của Phương Hạo Vân, lạnh giọng nói: “Tao giết mày...”
Phương Hạo Vân cười mờ ám vài tiếng, cũng không cản trở, mà chỉ đẩy eo lên một phát nữa, làm cho thằng nhỏ đâm vào chổ sâu nhất của Long Hi Phượng.
“Ơ...”
Bởi vì tác dụng của Ái Muội Thiên Sứ, cho nên thân thể của Long Hi Phượng vô cùng nhạy cảm, dưới sự xâm phạm của Phương Hạo Vân, từng cơn khoái cảm không ngừng đánh úp vào đầu của bà, làm cho thân thể của bà mềm nhũn cả ra, cả người giống như bị hòa tan vậy, không còn chút tâm tư nào để đi siết cổ người cả.
Khoái cảm như nước không ngừng xâm nhập vào bộ não của Long Hi Phượng, làm cho bà run giọng kêu lên: “Hạo Vân, nhanh lên một chút...”
Phương Hạo Vân cảm nhận được dục vọng ngập trời của Long Hi Phượng, vội vàng vận khởi song tu bí quyết. Tính muốn hút ngược trở lại, đến lúc này Phương Hạo Vân đã đạt đến cực hạn của cảnh giới võ học rồi, muốn tiến thêm một bước nữa còn khó hơn lên cả trời, nếu có thể thành công hút lấy chân khí thuần âm trong cơ thể của, thì rất có thể sẽ có đột phá mới.
Chuyện hôm nay, đối với hắn mà nói, cũng có thể là một cơ hội tốt.
“Ha ha...”
Long Hi Phượng bật cười ha hả, trên mặt lộ đầy ra vẻ hưng phấn, nói: “Phương Hạo Vân, mày cũng muốn hút của tao à...một khi đã như vậy, chúng ta liền cạnh tranh công bằng đi...”
Song tu bí quyết của Phương Hạo Vân thì cần người đàn bà đạt cực khoái cao nhất mới có thể có được hiệu quả tốt nhất. Mà việc hấp thu chân khí nội gia đàn ông của Long Hi Phượng cũng cần Phương Hạo Vân phải đạt được cực khoái cao nhất.
Và như vậy, vô hình chung sản sinh ra một sự kết hợp ăn ý, hai người không ai cam lòng yếu thế, dùng hết khả năng để khiêu khích đối phương.
Rất nhanh, hai người đã nằm trên giường ôm ấp nhau, vuốt ve nhau, hôn hít nhau...Thân thể trắng tuyết mềm mại của Long Hi Phượng cũng nổi lên một lớp ửng đỏ, hô hấp dồn dập cùng với tiếng rên rỉ kiều mỵ của bà càng lúc càng phát ra lớn hơn...
“Hạo Vân, tao muốn hút khô mày, tao muốn làm chết mày...” Long Hi Phượng vừa lắc lư cái mông đẹp của mình, hùa theo ý tứ của Phương Hạo Vân, vừa hung tợn hâm dọa.
Nói xong, bà ngồi dậy bò lên giường, đưa cái cặp mông mầu mỡ của mình nhổm cao lên, quay đầu lại nói với Phương Hạo Vân: “Đến đây đi, để cho tao cảm nhận sự hùng tráng của mày đi nào...”
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, hai tay nâng giữ lấy bờ mông trắng kia, đẩy eo đâm vào, đi vào thật sâu trong cơ thể của Long Hi Phượng, thân thể của hai người lại dung hợp với nhau.
Sau khi hợp thể, cả hai người hầu như đều cùng hút lấy chân khí của đối phương.
“Ha ha...Hạo Vân, mày không được rồi...” Dưới sự quấy nhiễu của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân cảm thấy lực hút bên dưới của bà ta dần dần tăng mạnh, chân khí nội gia trong cơ thể cũng không chịu nổi sự khống chế, tiến vào trong cơ thể của Long Hi Phượng.
“Kẻ cười cuối cùng mới là người chiến thắng...” Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, Tịnh Thế Tử Viêm liền rực lên, bao phủ lấy thân thể của hắn.
Ngay sau đó, hắn thúc giục Thiên Phạt ngăn chặn chân khí nội gia ngay tại đan điền của mình, để tránh cho nó tiếp tục bị hút.
Đồng thời, hắn dồn tất cả lực lượng trong cơ thể, tụ tập lại một chút, bắt đầu tăng mạnh lực hút lên.
Sắc mặt của Long Hi Phượng cũng trở nên kinh hãi, nhưng mà đang lâm vào trạng thái giằng co, ai cũng hút ai mà.
“Chị Phượng, dưới sự kích thích của Ái Muội Thiên Sứ, thể chất thuần âm của chị đã hiển lộ ra một cách rõ ràng rồi, thật sự đúng là một lô đỉnh tốt để song tu...” Phương Hạo Vân cười mờ ám, lập tức thúc giục song tu bí quyết, tính cưỡng chễ Long Hi Phượng cùng song tu.
Khi song tu tiến hành, lực lượng trong cơ thể của Long Hi Phượng lập tức bị hút mạnh, sau một hồi, lực lượng song tu chạy đều khắp kinh mạch trong cơ thể của Phương Hạo Vân, lan hết toàn thân của hắn, cuối cùng, đi đến đan điền dưới bụng của Phương Hạo Vân, rồi đi vào cơ thể của Long Hi Phượng thông qua chổ hai người kết hợp với nhau. Nhưng mà, Long Hi Phượng nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, lực lượng song tù này dường như tràn ngập Tịnh Thế Tử Viêm, mà kinh mạch trong cơ thể của bà căn bản là không chịu nổi chiêu này.
Nói cũng phải thôi, bởi vì Ái Muội Thiên Sứ vốn là tà vật mà.
Mà Tịnh Thế Tử Viêm của Phương Hạo Vân lại chính là thứ khắc tinh của tà vật.
Cho nên, giữa hai người đã xuất hiện sự tương khắc với nhau.
Trước đó, Long Hi Phượng còn lên kế hoạch hút luôn cả Tịnh Thế Tử Viêm nữa. Hiển nhiên là suy nghĩ của bà ta phỏng chừng là lạc quan quá mức rồi.
Trong quá trình tuần hoàn lập lại liên tục, lực lượng song tu càng lúc càng bành trướng ra, càng ngày càng mạnh lên. Mà do do bởi vì e ngại Tịnh Thế Tử Viêm, cho nên cơ thể của Long Hi Phượng không dám chứa đựng lực lượng song tunay2.
Cho nên, thực khí thuần âm trong cơ thể của bà ta càng ngày càng ít.
Đợi sau khi song tu kết thúc, lực lưỡng trong cơ thể của Long Hi Phượng cũng đã mất đi bảy tám phần rồi, mắt đẹp hơi nheo lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, mày tàn nhẫn lắm...”
Phương Hạo Vân thì không phát hiện ra Long Hi Phượng bây giờ không hề có chút đáng thương nào cả.
Long Hi Phượng hung tợn nhìn Phương Hạo Vân, nói: “Nhất dạ phu thê bách dạ ân, tên ác ma này, đúng là quá mức tàn nhẫn, không hề biết niệm tình cũ gì cả...”
Phương Hạo Vân vừa cử động thân hình, vừa cười lạnh nói: “Chị đúng là buồn cười, bây giờ chị quay sang chất vấn tôi à...Nếu người bị hút là tôi, thì chị có nghĩ đến tình cảm giữa chúng ta hay không?”
“Phương Hạo Vân, mày đi chết đi...” Khi nói chuyện, trên người của Long Hi Phượng đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen, chém đến hướng của Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, thân mình vội vàng tránh ngược ra ngoài.
Ngya lập tức, hắn xuất Thiên Phạt ra, chém một đao về hướng của Long Hi Phượng, đáng thương cho Long Hi Phượng, công lực lúc này đã mất đi bảy tám phần rồi, cho nên căn bản là không thể tránh thoát được một đao này.
Một tiếng hét thảm vang lên, Long Hi Phượng đã dùng hai tay ôm lấy ngực, mùi máu tanh lập tức tản ra xung quanh.
“Chị Phượng, tôi không tính giết chị...Đáng tiếc là chị lại tự tìm đường chết...” Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, ra vẻ muốn chặt đầu của Long Hi Phượng xuống.
“Đao hạ lưu nhân...”
Đúng ngay lúc này, Mộc Nguyệt Dung phi thân lao đến.
“Hạo Vân, chỉ cần giải được Ái Muội Thiên Sứ trong cơ thể của tiểu Phượng, thì bản tính của nó sẽ được khôi phục...” Mộc Nguyệt Dung nói: “Công lực của tiểu Phượng đã mất đi hơn phân nửa rồi, tha cho nó một mạng đi, được không?”
“Được rồi...”
Trên thực tế, Phương Hạo Vân cũng không nhẫn tâm giết chết Long Hi Phượng được.
Hai người tuy rằng không có tình cảm sâu nặng gì cả, nhưng dù sao thì cũng từng nhiều lần phát sinh quan hệ, hơn nữa, lần đầu tiên của Long Hi Phượng cũng là cho Phương Hạo Vân rồi.
Cẩn thận nghĩ lại, Long Hi Phượng quả là một nhân vật đầy bi kịch.
Nếu không phải bị tổn thương từ trẻ, tâm tình cũng sẽ không biến đổi, mà tâm tình không biến đổi, thì đương nhiên sẽ không làm ra những chuyện điên cuồng như thế này.
Phương Hạo Vân đi qua ôm lấy thân thể của Long Hi Phượng, Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể mạnh mẽ xuất ra, dưới sự khống chế tinh thần của hắn, chậm rãi tiến vào trong cơ thể của Long Hi Phượng, đánh tan dược tính của Ái Muội Thiên Sứ trong cơ thể của bà. Chỉ sau một hồi, những miệng vết thương đang chảy máu đen có mùi tanh hôi kia cũng đã bắt đầu khép lại.
Chảy nhiều máu như vậy, nếu như là người bình thường sợ rằng đã chết từ lúc đầu rồi, có điều Long Hi Phượng vẫn chỉ thở dốc như trước, nhưng sắc mặt đã tái nhợt như một tờ giấy trắng.
“Chị Dung...Chị Phượng giao lại cho chị chăm sóc, em có việc đi trước đây...” Phương Hạo Vân cảm thấy lực lượng trong cơ thể bùng nổ mạnh mẽ, cần phải đi kiếm chổ phát ra.
“Hạo Vân, em yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Phượng” Mộc Nguyệt Dung nói: “Chị cam đoan là sẽ để em nhìn thấy một tiểu Phượng ôn nhu đáng yêu...”
...
Chớp mắt, mở mắt, nhắm mắt, khép mắt...thời gian đã trôi qua nửa năm rồi kể từ lúc Trương Mỹ Kỳ sinh được Phương Thiên Hùng. Nguyệt Như cũng đã mang thai đứa nhỏ của Phương Hạo Vân theo đúng ý nguyện.
Sau khi ở lại Hoa Hải hai tháng, Thanh Âm đã tự mình đến đây dẫn Nguyệt Như đi, và đối với chuyện này, Phương Hạo Vân cũng không có gì bất mãn cả.
Trong thời gian nửa năm này, Phương Hạo Vân đã dẫn gia tộc thủ hộ đến tất cả thành phố trong nước để thành lập các đường khẩu bí mật, dùng để giám sát hắc đạo và những hoạt động không hợp pháp.
Dưới sự cố gắng của gia tộc thủ hộ, các thế lực đen tối hầu như đã tuyệt tích hết, ngay cả những chổ ăn chơi sa đọa cũng được thay đổi trở thành tốt hơn.
Nói chi xa, ngay cả việc đua xe trái phép cũng đã bị ngăn chặn lại.
Đương nhiên, nước trong quá ắt không có cá, làm việc gì cũng không nên thái quá, vì để đạt được sự cân đối của thế lực, cho nên một số sản nghiệp màu xám vẫn được tồn tại.
Nửa năm đó, Trần Thanh Thanh cũng không thể nào thay đổi được quan hệ với chính phủ. Nhất là đám cấp trên của Lã Thiên Hành, quả thật là rất cứng đầu và lỳ lợm.
Vì thế, Phương Hạo Vân cũng đã hạ quyết tâm, tính ra tay thật.
Trong nước là nơi mà hắn lựa chọn để phát triển, vì thế hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ cái gì quấy nhiễu sự tồn tại của hắn. Mà những cái thế lực đó, trên thực tế cũng làm nguy hại đến sự tồn tại của quốc gia.
Lúc giữa trưa, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Hà Thanh, nói là Du Long Bang thành lập từ một tháng trước đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được.
Ngay tại tối qua, bọn họ đã giết mười người nhân viên bảo vệ của công ty bảo an Đằng Phi, hơn nữa ở quảng trường thời đại còn giết một học sinh trung học mười bốn tuổi, sau khi chuyện xảy ra, bọn họ còn giả tạo hiện trường, nói là người học sinh đó là do nhân viên bảo an của Đằng Phi gây ra, mà bọn họ giết người của Đằng Phi, hoàn toàn là trừ hại cho dân.
“Dựa theo kế hoạch mà làm việc, diệt trừ hoàn toàn Du Long bang...” Phương Hạo Vân lập tức ra lệnh.
Bối cảnh của Du Long bang Phương Hạo Vân rất rõ ràng, tuy rằng là đoàn thể xã hội, nhưng là do mấy lão già cấp trên xây dựng nên, tinh anh trong bang hội thậm chí còn đến từ chính quân đội.
Mục đích mà bọn chúng làm như vậy, hoàn toàn là một loại khiêu khích.
Theo tin tình báo tập hợp được cho thấy, ý của cấp trên chính mà muốn chủ động khơi mào tranh chấp, sau đó lấy lý do hợp lý để chế tài Phương Hạo Vân. Nghe nói cái phương án này vẫn còn tồn tại tranh luận, nhưng do có vài người cố chấp kiên trì, cho nên đến cuối cùng vẫn được thực thi.
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh: “Một đám không biết sống chết...”
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, nhìn qua màn hình, là số của Trần Thanh Thanh gọi đến. Sau khi nghe điện thoại, trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói của Trần Thanh Thanh: “Hạo Vân, tất cả lực lượng bên ngoài của Du Long bang đã bị chặt đứt...Bây giờ chỉ cần quét sạch lực lượng của bọn chúng tại Hoa Hải là được rồi...”
“Chị Thanh Thanh, vất vả cho chị...” Phương Hạo Vân cười nói.
“Hạo Vân, em yên tâm đi, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chị cũng sẽ đều đứng bên em...Đúng rồi, chuyện lần này, ông ngoại cũng ra không ít sức...” Nói xong, Trần Thanh Thanh liền cúp điện thoại.
Khi Phương Hạo Vân tấn công vào Du Long bang, toàn bộ Du Long bang đều đang trong tình trạng điên hết rồi, và Phương Hạo Vân thì đang dùng ánh mắt hèn mọn nhìn ông già tay chân run rẩy đang cố gắng giữ bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Không ngờ rằng ông lại tự mình chỉ huy Du Long bang...Đáng tiếc là ông đã thất bại rồi...Tôi đã nói rồi, tôi không làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích quốc gia hay nhân dân cả, chỉ là ông lại ép bức tôi...Bây giờ ông còn gì để nói nữa không...”
...