Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Chị, chị để em kể cho, em đã gặp được Trần Thiên Huy rồi? “ Phương Hạo Vân trông thấy vẻ mặt đầy thương hại và an ủi nghiêm túc của bà chị, khẽ cười thầm trong bụng.
“Cái gì?” Phương Tuyết Di nhảy dựng lên khỏi ghế làm việc, đi ra giữa phòng, kinh ngạc hỏi: “Em nói đã gặp được Trần Thiên Huy rồi, thật đấy?”
“Uhm, là thật.” Phương Hạo Vân thản nhiên nói: “Hơn nữa trước khi đi, ông ta còn bảo em chuyển lời tới chị, hy vọng chị tạo ra một bản kế hoạch tỉ mỉ đầy đủ hơn nữa.”
“Đợi đã.”
Phương Tuyết Di cẩn thận dò xét nét mặt của cậu em, luống cuống hỏi: “Em nói lại xem nào?”
Số vốn đầu tư của tập đoàn Trần thị vào dự án lần này tới tận vài trăm triệu, Phương Tuyết Di có đôi chút kích động, một tay nắm chặt hai vai của cậu em, thống thiết hỏi: “Hạo Vân, em nói là Trần Thiên Huy đồng ý hợp tác với chúng ta?”
Phương Hạo Vân trong lúc không phòng bị trước, bị Phương Tuyết Di kéo mạnh về phía mình, khiến cho hai người áp lại gần nhau, mùi hương cơ thể của Phương Tuyết Di sực vào mũi của Phương Hạo Vân, khiến cho Phương Hạo Vân đê mê ngây ngất, giật mình lập tức lui về phía sau một bước.
Nhưng việc lùi lại như vậy lại xuất hiện thêm vấn đề khác. Cơ thể của Phương Tuyết Di bị chúi về phía trước, trọng tâm không chắc chắn, sau đó lại bị lật ngửa ra sau, sắp đương đầu với một cú “santo”. Đối với một người con gái yếu đuối, cú ngã này không bươu đầu thì cũng sứt trán.

Nhanh như điện lóe, Phương Hạo Vân định thần lại, nhanh chóng lao người về phía trước, hai tay ôm choàng lấy phần hông của bà chị, tránh cho bà chị dính một cũ ngã ngửa ra đằng sau.
Cảm giác được một bàn tay chắc chắn ôm trọn lấy cơ thể của mình, thân thể quyến rũ của Phương Tuyết Di khẽ run lên nhè nhẹ, một cảm giác khác lạ xông lên đầu.
Không biết phải nói thế nào, cô chỉ cảm thấy đôi bàn tay vạm vỡ đó rất ấm áp.
“Chị.” Phương Hạo Vân khẽ hô lên một tiếng, hắn có đôi chút khó hiểu, tại sao vẻ mặt của bà chị lại có phần tỏ ra thích thú khi được hắn ôm như vậy nhỉ?
Nghe thấy giọng nói của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di vội định thần lại được ngay, đôi mắt gợi cảm khẽ lả lướt nhìn Phương Hạo Vân, khẽ khàng buông lơi một tiếng: “Cảm ơn”
Phương Hạo Vân mỉm cười, chỉ cảm thấy hơi thở hắt ra từ mũi người con gái cộng thêm mùi hương nhè nhẹ khiến cho tâm thần của hắn có chút xốn xang: “Chị, chị đứng cho vững, em bỏ tay ra đây.”
Nói rồi, Phương Hạo Vân vội vã thu đôi tay vạm vỡ của mình lại, thế nhưng tốc độ rút tay của hắn quá nhanh, Phương Tuyết Di không kịp giữ lại thăng bằng.
“A!”
Một tiếng thét lớn, Phương Tuyết Di lại sắp chuẩn bị ngã sóng xoài lần nữa.
Phương Hạo Vân không chút do dự, ra tay nhanh như điện, đỡ lấy thân thể của chị, đỡ cho chị một cú ngã, nhưng lần này do góc độ đã thay đổi, nên đôi tay của hắn ôm trọn lấy cặp mông đẫy đà của cô chị.
Cảm giác được đôi bàn tay ấm áp kia đang nằm gọn trên cặp mông của mình, trống ngực của Phương Tuyết Di lại càng gia tăng nhịp đập, tuy rằng cô biết trước mặt là cậu em của mình, tuy nhiên trong lòng cô có cảm giác gì đó nần nận rất khó tả đang rần rật trong người.
Phương Hạo Vân đỡ lấy cặp mông của bà chị, cặp mông qua làn váy mỏng còn cảm giác được chút gì đó mềm mại, có sức nóng lan tỏa, tâm trạng cũng căng thẳng lên đôi chút. Dù sao đi nữa, hai người kỳ thật cũng không cùng chung huyết thống, cho nên hắn vẫn chưa thể buông bỏ gánh nặng tâm lí được.
“Sao còn không bỏ chị ra.” Cùng với nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, bộ ngực căng tròn của Phương Tuyết Di cũng không ngừng nhấp nhô lên xuống, cô vội vàng trấn tĩnh lại sắc mặt, cắn chặt môi nói: “Hạo Vân, bỏ chị ra đi.”
Quang cảnh không được đẹp mắt cho lắm, Phương Hạo Vân đương nhiên là muốn bỏ tay ra, thế nhưng hắn lại sợ bà chị đang đờ đẫn lại ngã lần nữa mà thôi.

Lần này, hắn đợi bà chị đứng vững rồi, khi mọi thứ đã không còn gì nguy hiểm thì mới từ từ bỏ tay ra. Lúc này, vẻ ửng đỏ trên mặt Phương Tuyết Di đã lan ra tới tận cổ.
“Chị, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.” Phương Hạo Vân phá vỡ không gian tĩnh lặng đầy ngượng ngùng nói.
Lúc này Phương Tuyết Di cũng dần dần lấy lại thần sắc, vội vã đưa mắt liếc nhìn cậu em, nói: “Hạo Vân, em về trước đi, chị phải làm cho xong bản kế hoạch của tập đoàn Trần thị đã rồi mới về.” Khi nhắc đến công việc, thần tình của Phương Tuyết Di đã hoàn toàn trở lại bình thường. Món đầu tư mấy trăm triệu, nếu như mà vớ được vào tay, thì đó là một chuyện vô cùng thành công đối với tập đoàn Thịnh Hâm. Dưới tác động của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, việc lấy được những khoản hợp đồng vài trăm triệu là rất khó khăn. Cô không muốn để vuột mất cơ hội này.
“Ừ, vậy được rồi, em về trước đây.”
Phương Hạo Vân nghĩ rằng bà chị vẫn đang ngượng nghịu vì chuyện vừa rồi, cũng không ép cô phải về nhà cùng nữa.
Trước lúc bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân bỗng nhiên quay ngoắt lại nói với chị: “Chị, xin lỗi, em không cố ý đâu.”
“Xin lỗi gì chứ?” Tâm tư Phương Tuyết Di đang dồn hết vào trong bản quy hoạch dự án lần này, nghe cậu em nói như vậy thì lập tức lại quay trở về vẻ xấu hổ lúc nãy, khuôn mặt lại ửng hồng, khẽ đằng hắng một tiếng, nói: “Được rồi, em mau về đi, đừng ở đây quấy rầy chị.”.
.
Sau khi về nhà, Trác Nhã và Phương Tử Lân đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ còn đợi hai chị em về thôi.
Phương Hạo Vân thuật lại chuyến đi tới tập đoàn Trần thị cho bố mẹ nghe một lượt, đồng thời báo cáo luôn với bố mẹ về việc bà chị sẽ tăng ca để làm bản kế hoạch.

Nghe xong câu chuyện của Phương Hạo Vân, Phương Tử Lân bất chợt nở nụ cười, chỉ vào con trai, nói với Trác Nhã: “Ha ha, mình thấy chưa nào, tôi đã nói rồi, trong cơ thể Hạo Vân đang lưu thông dòng máu của Phương Tử Lân tôi, nó sinh ra đã có máu kinh doanh rồi. Lần này mình đã tin rồi chứ?”
Đối với biểu hiện của Phương Hạo Vân hôm nay, Trác Nhã cũng hết sức bất ngờ, cũng vui mừng nữa, bà nở nụ cười hiền hậu nhìn con, vui vẻ nói: “Hạo Vân, cừ lắm, coi như đã không phụ lại sự kỳ vọng của gia đình với con. Đúng rồi, hôm nào mời học tỷ tới đây ăn một bữa, để gọi là cảm ơn.”
“Đúng rồi Hạo Vân, tại sao con lại quen biết với con gái của Trần Thiên Huy?” Phương Tử Lân cau mày hỏi: “Giới thương gia Hoa Hải thường nói với nhau rằng, đại tiểu thư của tập đoàn Trần thị không thích kết giao với người khác phái, nói là tính cách của con bé đó có vấn đề mà.”
Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, bố cũng thật là khéo nói, rõ ràng định nói Trần Thanh Thanh là người đồng tính vậy mà còn nói lảng đi.
“Ba, con tham gia vào hội võ thuật đại học Hoa Hải, học tỷ lại là phó hội trưởng của hội chúng con.” Phương Hạo Vân giải thích.
“Hả? Là vậy à. Đúng rồi Hạo Vân, tại sao ba lại nghe chị con kể lại, con biết công phu từ khi nào vậy?” Phương Tử Lân hình như đang nghĩ tới điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận