Hoán Kiểm Trọng Sinh


Trác Nhã nghe xong, mỉm cười nói: "Xem ra cũng là ba của con hiểu rõ con, sớm biết tên tiểu tử này có cách suy nghĩ này. Hạo Vân, mẹ và ba con đã bàn bạc với nhau rồi, cảm thấy cho dù con phải nhập học cũng nên dành thời gian đến công ty thực tập làm quen. Trường đại học Hoa Hải và tòa nhà văn phòng của tập đoàn Thịnh Hâm cách nhau không xa, hơn nữa số môn học về chuyên môn tài chính kinh tế của con lại quá ít, cần chú trọng kinh nghiệm thực tế thôi, con phải dành ra nhiều thời gian đi rèn luyện ở công ty…"

Phương Hạo Vân thất vọng vô cùng, ngày nào cũng giam hắn ở nữ nhi quốc, hắn sắp không chịu được nữa rồi, phụ nữ mà đông thì chuyện tào lao cũng xảy ra nhiều, đem nhét hắn vào chốn thị phi của đàn bà chẳng khác nào bảo hắn chui xuống địa ngục.

"Mẹ à, con thấy nên đặt việc học lên hàng đầu thì tốt hơn." Phương Hạo Vân cố gắng lần cuối hòng vớt vát hy vọng thoát thân.

"Hạo Vân, con đang nghĩ gì mẹ biết rõ, nhưng việc này không còn gì phải bàn cãi nữa, ba con đã quyết định thế rồi."

Nói đến đây, Trác Nhã thở nhẹ một tiếng, nói: "Hạo Vân, ba con một lòng muốn đào tạo con thành người thừa kế tập đoàn, con đừng phụ lòng kì vọng của ba con, hơn nữa gần đây bệnh tình của ba con không được ổn định lắm, con có thể chiều ý thì ráng chiều ý ba đi, đợi sau này ba con ổn định lại, mẹ sẽ giúp con nghĩ cách, con thấy thế nào?"

Phương Hạo Vân như cá nằm trên thớt, đâu còn cách nào từ chối, ủ rũ nói: "Thôi được."

"Con ngoan, con nhận lời là mẹ yên tâm rồi." Trác Nhã mỉm cười dịu dàng, từ tốn nói: "Thời gian không còn sớm nữa, con cũng lên lầu tắm rửa rồi đi nghỉ sớm đi."

"Ây da!" Trác Nhã vừa mới đứng dậy, không biết có phải là vì quá căng thẳng nên mất thăng bằng, vấp chân muốn ngã xuống đất.

Phương Hạo Vân phản ứng nhanh nhạy, vội nhảy phốc một cái xông qua đó đỡ lấy Trác Nhã sắp ngã, ai ngờ Trác Nhã thấy Phương Hạo Vân lao tới càng hỗn loạn hơn, trong lúc lúng túng ngã thẳng vào lòng của hắn, trong tích tắc một cơ thể mềm mại lọt vào vòng tay hắn, một mùi hương quyến rũ của đàn bà xông lên mũi.

Điều khiến người ta đỏ mặt khó xử hơn nữa là Phương Hạo Vân cảm giác được dưới lớp váy ngủ của bà mẹ kế Trác Nhã không mặc áo lót, hắn có thể cảm nhận hai bầu ngực căng tròn và nóng hổi khi Trác Nhã tựa vào hắn.

"Hạo Vân, mẹ không sao, mau buông mẹ ra…" Thật ra tâm trạng lúc này của Trác Nhã còn căng thẳng hơn Phương Hạo Vân, cô không những nhịp tim đập nhanh từng hồi, hơn nữa còn xấu hổ muốn kiếm cái lỗ chui xuống, cô đang nghĩ không biết sau khi liên tiếp xảy ra những việc tối nay, Phương Hạo Vân có thay đổi cách nhìn về bà mẹ này không.

Phương Hạo Vân vội buông Trác Nhã ra, lắp bắp nói nhanh: "Con… con về phòng đi nghỉ trước đây."

"Ờ!"

Trác Nhã vội ừ hử một tiếng, hai bàn tay che lấy khuôn mặt nóng bừng bừng, chạy nhanh về phòng của mình, may mà Phương Tử Lân đang làm việc trong phòng sách, không nhìn thấy bộ dạng mất mặt của cô.

Rất lâu sau đó, nhịp tim đập thình thịch của Trác Nhã mới trở lại bình thường, cô nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của mình trong gương trang điểm, trong lòng tự oán trách, tự nhủ sau này sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không để những chuyện như đêm nay xảy ra thêm một lần nữa, dù chỉ là ngoài ý muốn, ngộ nhỡ bị Phương Hạo Vân hiểu lầm là mình cố ý quyến rũ thế thì rắc rối to đấy.

Trác Nhã cảm thấy những việc này là chuyện xấu hổ nhất của cả đời cô, vốn dĩ mẹ kế và con chồng giao tiếp với nhau có hơi khó khăn, nếu bị hiểu lầm nữa thì khó càng thêm khó, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch mối hiềm nghi.

Phương Hạo Vân tuy bề mặt làm ra vẻ bình tĩnh coi như không hề quan tâm, nhưng thật ra trong lòng cũng rạo rực không kém, trước là nhìn thấy cái quần lót hoa văn màu tím, sau lại được hai bầu ngực căng đầy của mẹ kế tựa vào người, trái tim hắn cũng đang phấn khích từng cơn.

Phương Hạo Vân chợt nổi lòng nghi hoặc, trước đây khi còn làm sát thủ ở tổ chức, lúc chấp hành nhiệm vụ mấy cảnh hở hang quyến rũ của đàn bà hắn gặp không ít, nhưng lúc đó hắn như tảng đá trơ trơ không hề lay động, nhưng bây giờ tâm trí lại hoảng loạn thế này, chẳng lẽ thay đổi thân phận rồi thì tâm tính của hắn cũng thay đổi theo.

"Không được, sau này mình phải tiếp tục rèn luyện, dù nói thế nào một người bình thường cũng nên giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Bằng không một khi làm ra chuyện gì sai lầm thì có hối hận cũng không thể cứu vãn." Phương Hạo Vân đã quyết định bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục rèn luyện cơ thể theo cách tập luyện trước đây, một là cho cơ thể khỏe mạnh, hai là giữ vững tâm tính, nếu không ngày tháng trôi đi, rất có thể hắn biến thành một người bình thường cũng nên.

Phương Hạo Vân không sợ làm người bình thường, thật ra người bình thường mới có thể hưởng thụ cuộc sống tự do và yên bình thuộc về họ, chỉ là Phương Hạo Vân lo lắng nhỡ có một ngày kẻ thù của hắn tìm đến đòi mạng, mà hắn lại mất đi khả năng tự bảo vệ, thế chẳng phải liên lụy cả nhà Phương Tử Lân vô tội ư?

May mà trên tập tài liệu cho biết, Phương Hạo Vân trước đây vì cơ thể yếu đuối nên từng theo một vị võ sư học võ, có lí do này rồi, Phương Hạo Vân không lo việc người nhà họ Phương ngạc nhiên khi biết hắn giỏi võ thuật. Nguồn: https://truyenfull.vn

……

"Hạo Vân, em ngủ chưa? Chị Tuyết Di đây, chị muốn nói chuyện một chút với em có được không?" Phương Hạo Vân đang định cởi áo đi ngủ, không ngờ ngoài kia tiếng gọi cửa của bà chị Tuyết Di lại vang lên vào lúc này.

"Không được, em đã cởi hết quần áo đi ngủ rồi, không tiện tiếp chị." Phương Hạo Vân cứ ngỡ Trác Nhã đem những việc xảy ra hồi nãy kể với Phương Tuyết Nhi rồi, bà chị này tới tính sổ với hắn nên không định cho chị ấy vào phòng, cứ trốn khỏi đêm nay đã rồi tính tiếp.

"Thằng ranh này, đừng nói nhiều nữa, chị có việc quan trọng muốn nói với em nè, mau mặc quần áo vào rồi mở cửa cho chị vào…" Phương Tuyết Di hăm dọa: "Em mà không mở cửa, ngày mai có mà biết tay chị."

Sống với nhau cũng được một thời gian, Phương Hạo Vân biết rõ bà chị này đã nói là làm, đêm nay nếu làm chị phật ý thì cả tuần tiếp theo e rằng bị chị ấy dập cho tơi bời đây, thôi để khỏi rắc rối, Phương Hạo Vân do dự một lát, cuối cùng cũng bước tới cửa phòng mở cửa ra.

"Thằng ranh, rõ ràng là còn mặc quần áo, thế mà dám gạt chị." Phương Tuyết Di bước vào phòng, thấy em trai vẫn đang ăn mặc chỉnh tề, tấm chăn còn chưa trải ra, cảm thấy tức tối vì bị lừa.

"Thế nào? Chị muốn nhìn thấy em không mặc gì à?" Phương Hạo Vân cố tình nói lớn: "Thế này nha, bây giờ em cởi ra cho chị coi." Vừa nói Phương Hạo Vân vừa làm ra động tác sắp cởi bỏ quần áo.

"Ba ơi, mẹ ơi… Hạo Vân nó làm bậy nè…"

Phương Tuyết Di cười mỉa, nói: "Mặc kệ cho em cởi đó, chị gọi ba mẹ đến xem cảnh em trai trần truồng trước mặt chị gái."

Phương Hạo Vân vốn chỉ định hù dọa bà chị này, ai ngờ lại bị bà chị chơi ngược lại một vố, cộng thêm vừa nãy mới xảy ra chuyện xấu hổ với Trác Nhã, nếu bây giờ kinh động làm Trác Nhã chạy đến, không biết người ta sẽ nghĩ gì về hắn nữa.

"Thôi thôi đủ rồi chị ơi, em sợ chị rồi đó, chị nói đi, khuya vậy rồi chị tìm em có việc gì?"

"Ngồi đi, không cần khách sáo với chị."

Phương Tuyết Di cười đắc ý, cô ngồi vào giường của em trai, thấy Phương Hạo Vân còn nghệch mặt ra đứng đó, cô quay qua hắn ra lệnh: "Em cũng ngồi đi, phòng của em mà khách sáo thế?"

"Chị Tuyết Di, chị mỉm cười nhìn xinh thật đấy, hơn nữa em phát hiện gần đây thân hình của chị càng ngày càng quyến rũ ra, người ta nói nào là… thân hình ma quỷ, khuôn mặt thiên thần, chắc là nói chị đúng không nào?" Phương Hạo Vân mặc kệ bà chị này đến tìm hắn có việc gì, hắn quyết định cứ khen cho chị vui cái đã, có tội lỗi gì chắc cũng dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Quả nhiên Phương Tuyết Di nghe xong cười thích thú lắm, cô nhìn không chớp mắt vào Phương Hạo Vân, nhoài người đưa mặt sát vào mặt hắn: "Thằng ranh này, em biết cái gì là thân hình quyến rũ hả?"

Phương Hạo Vân cảm thấy như bị sỉ nhục, tuy hắn chưa từng làm tình qua lần nào, vẫn còn là gã trai tân nhưng số phụ nữ tuyệt sắc hắn từng gặp không hề ít, trong đó bao gồm cả những cô khỏa thân nữa kìa. Cái gì là thân hình quyến rũ chẳng lẽ hắn không biết à? Theo như hắn biết thì cái gọi là quyến rũ chính là có thể khiến người khác giới nổi cơn ham muốn. Tất nhiên, ở đây nói quyến rũ không đồng nghĩa với hở hang, mà đơn thuần chỉ là một cảm nhận về thị giác.

Phương Hạo Vân cười hi hí khen tiếp: "Chị không những có thân hình quyến rũ, hơn nữa cơ thể chị còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng…"

Câu này hắn đang nói thật lòng, Phương Tuyết Di áp sát người vào hắn, mùi thơm phức của cơ thể đàn bà xộc vào mũi, mùi thơm này khác với mùi thơm phát ra từ cơ thể của Trác Nhã, mùi thơm của Phương Tuyết Di nhạt hơn một chút, còn mùi thơm của Trác Nhã nồng hơn.

"Thằng ranh, nhìn đi đâu thế hả?"

Chính vào lúc Phương Hạo Vân đang nhìn chăm chú, đột nhiên chị hắn thét to lên, ngay tức khắc đầu hắn bị cốc một cú đau điếng: "Thằng ranh, mới có tí tuổi đầu mà đã biết nhìn vào…"

Không sai, Phương Hạo Vân đang không thể tự chủ dán mắt vào ngực của Phương Tuyết Di, chỉ là Phương Tuyết Di e thẹn không dám thốt ra vế sau của câu nói mà thôi.

"To quá!"

Phương Hạo Vân thu lại ánh mắt, buộc miệng buông ra một câu nói có vẻ rất vô duyên vào lúc này.

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Phương Tuyết Di lập tức đỏ ửng cả mặt, tất nhiên cô không quên đem quyền thế của bà chị ra dạy dỗ thằng em trai háo sắc này, lại cốc một cú đau điếng lên đầu hắn, lần này mạnh hơn lần trước nhiều, Phương Hạo Vân cảm thấy muốn nát cả sọ.

"Hạo Vân, em là thằng quỷ con háo sắc, ngay cả chị mà cũng dám nhìn trộm, những cô gái bên ngoài thì không cần nghĩ cũng biết thế nào rồi."

Phương Hạo Vân đưa ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, thật ra hắn đâu có nghĩ tới chuyện nhìn trộm chị Tuyết Di, nếu hắn muốn đàn bà thì lúc còn ở tổ chức thiếu gì cơ hội, hơn nữa hiện giờ hắn và Phương Tuyết Di đang vào vai chị em mà.

"Chị hai chị hiểu lầm rồi, thật ra em vẫn còn là một gã trai ngây thơ chưa biết gì…" Phương Hạo Vân thấy bà chị nổi giận, vội hấp tấp giải thích.

"Ha ha!"

Phương Tuyết Di vội lấy ta che miệng lại, cô không nhịn được nữa, bật cười khanh khách nói: "Xem em kìa, thật ra chị chỉ trêu chọc em thôi, à phải rồi, chị đến tìm em có chuyện quan trọng nè."

Nói đến đây, sắc mặt của Phương Tuyết Di bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, nụ cười tinh nghịch cũng tan biến, cô nghiêm mặt dặn dò: "Hạo Vân, em nghe lời chị, sau này ở công ty cố gắng đừng tiếp xúc với Trương Mỹ Kỳ, em cứ nhớ lấy Trương Mỹ Kỳ không phải là người đàn bà tốt, đừng qua lại với nó, cũng đừng để xảy ra dây mơ rễ má gì với nó, nghe nói nó biết phát điện lôi cuốn đàn ông, tốt nhất là em ngay cả nhìn cũng không nhìn vào nó… Còn con Tạ Mai Nhi, đừng tưởng nó là cô sinh viên mới tốt nghiệp mà lầm, nó thực dụng lắm, suốt ngày mơ mộng ngủ dậy một đêm sẽ trở nên giàu có, tìm một chàng trai vừa trẻ tuổi vừa giàu có…"

Phương Hạo Vân tự nhủ: Vừa trẻ tuổi vừa giàu có, hình như hắn phù hợp với tiêu chuẩn này thì phải.

"Hạo Vân, em nghĩ ngợi gì vậy? Nãy giờ có nghe chị nói không đấy."

Phương Tuyết Di tiếp tục nghiêm khắc dặn dò: "Em nhớ kĩ cho chị, bắt đầu từ ngày mai ít qua lại với Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ."

Suy cho cùng, Phương Tuyết Di cũng là lo lắng cho em trai đang trong giai đoạn dậy thì, dễ sa ngã làm ra những chuyện không hay ho, trước đây quan hệ hai chị em không tốt thì cô mặc kệ hắn, nhưng dạo gần đây, nhất là từ sau khi thằng em trai gặp tai nạn giao thông, quan hệ của hai chị em ngày càng khăng khít, hơn nữa Phương Hạo Vân còn mấy lần giúp đỡ cô, khiến cô cảm nhận được tình thân thật đáng quý, nên cô không hy vọng đứa em ngốc này bị gài bẫy, gây ra những chuyện làm xấu mặt gia đình.

"Ờ, em biết rồi!" Phương Hạo Vân định nói hắn chưa thấy hứng thú với đàn bà, nhưng nghĩ lại hắn không nhẫn tâm chà đạp lòng tốt của chị gái.

Nhưng nói đi thì nói lại, những lời bà chị nói có hơi quá đáng, theo như đánh giá của hắn, nhân phẩm của Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ không đến nỗi tệ hại như chị gái đã nói.

Chí ít, Phương Hạo Vân cảm thấy họ cũng có thể được xem là phụ nữ tốt.

Phụ nữ sao lại ganh ghét phụ nữ nhỉ? Phương Hạo Vân thở dài, bà chị này có khi quá nhỏ nhen, nhưng chị ấy cũng vì quan tâm đến hắn, trong tim Phương Hạo Vân bỗng có một luồng không khí ấm áp dâng lên.

"Em nghe rõ cả rồi chứ?" Phương Tuyết Di không rời mắt khỏi em trai, quan sát từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của hắn, cô muốn xác nhận hắn đã thật sự hiểu hay là trả lời đại cho qua chuyện.

Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Phương Hạo Vân cảm thấy không được tự nhiên, mặt hắn từ từ đỏ ửng lên.

"Hô hô!"

Phương Tuyết Di thấy em trai đỏ mặt, cười to trêu chọc: "Thằng ranh con, cứ hay đỏ mặt…"

Phương Hạo Vân ấm ức lắm, trong kí ức của hắn thì hắn không phải là một người đàn ông hay đỏ mặt, nhưng từ sau khi thay cái khuôn mặt này lên, hễ một chút là đỏ mặt.

"Chị ơi, trước đây em thường hay đỏ mặt à?"

Phương Hạo Vân cẩn thận thăm dò, lí nhí hỏi: "Sao em không nhớ gì hết nhỉ?"

"Xí!"

Phương Tuyết Di cười cười, đưa ngón tay chọt nhẹ vào trán Phương Hạo Vân, từ tốn nói: "Em không được chối nhé, may là chị từ ngày biết em là để ý em hay đỏ mặt, không ngờ khi lớn lên rồi em vẫn không thay đổi… nhưng, như vậy lại hay…"

Phương Tuyết Di cười khanh khách: "Hạo Vân, em biết không? Bây giờ chị mới cảm thấy gia đình của chúng ta giống một gia đình, ngoài ra chị và em càng giống đôi chị em thật sự với nhau."

"Chị thấy từ sau khi xảy ra tai nạn, dường như em biến thành một người khác vậy, không những hiểu chuyện ra rất nhiều, tính tình cũng trở nên tươi vui hơn. Tuy chị thấy lạ về sự thay đổi của em, nhưng mà chị rất vui." Phương Tuyết Di bày tỏ ý nghĩ thâm sâu bấy lâu nay của cô.

Phương Hạo Vân hơi giật mình, lo lắng không biết mình có để lộ sơ suất nào không, do dự một lát, hắn cũng lên tiếng bày tỏ nỗi lòng: "Chị có biết không? Trong vụ tai nạn đó em sém mất mạng, nhưng em may mắn được cứu sống, lượm lại mạng sống rồi thì tất cả những thứ khác đều không còn quan trọng nữa… Những ngày này em đã suy nghĩ rất nhiều, nói thật với chị, em hơi hối hận về con người của em trước đây, em hy vọng bắt đầu từ bây giờ, em có thể làm một đứa con ngoan, một cậu em tốt…"

Những lời này của Phương Hạo Vân là nhằm đối phó Phương Tuyết Di, xua tan mối nghi ngờ trong lòng chị gái, nhưng có một phần cũng xuất phát từ nội tâm sâu thẳm của hắn, ba năm sống đời sát thủ máu lạnh, hắn trải qua nhiều phen đối mặt với lằn ranh giữa sự sống và cái chết, mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn đều tự nói với mình, cuộc sống tốt biết bao.

Nghe em trai bày tỏ nỗi niềm, Phương Tuyết Di cảm động lắm, quả thật cô không ngờ đứa em trai mới mười tám tuổi lại có thể nói ra những cảm nhận thâm thúy về cuộc sống như vậy.

Đúng vậy, cuộc sống tốt biết bao, còn sống là còn hy vọng, câu nói này rất bình dị nhưng cũng rất xác đáng. Phương Tuyết Di cảm động ứa nước mắt, đứa em trai mới mười tám tuổi còn biết tự cảnh tỉnh, còn người làm chị gái như cô thì… Ấy, thất bại quá! Phương Tuyết Di hai mắt đỏ ngầu thốt lên: "Cám ơn em!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui