Cả nhà bốn người quây quần bên nhau vừa ăn bánh kem vừa hát vang bài ca mừng sinh nhật.
Tập tục của thành phố Hoa Hải là khi đón giao thừa sẽ thức trắng đêm.
Nói cách khác, trong đêm giao thừa sẽ không ai đi ngủ, ai cũng vui chơi thỏa thích trong suốt một đêm dài. Sau khi cả gia đình Phương gia kết thúc buổi tiệc nho nhỏ mừng sinh nhật Trác Nhã xong, lập tức di dời địa bàn hoạt động ra phòng khách, bật ti vi xem chương trình đón tết của đài truyền hình.
Cả nhà đoàn tụ bên nhau, cùng thức đón thời khắc giao thừa, thế mới là cách đón tết truyền thống, bốn người nhà họ Phương nói cười vui vẻ, không khí ấm cúng thật khiến người khác ngưỡng mộ.
- Hạo Vân, con theo ba vào phòng sách một lát, nhân dịp vui hôm nay ba muốn nói chút chuyện với con...
Vào lúc gần 10h đêm, Phương Tử Lân đứng dậy khỏi ghế sofa nói với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ngớ người ra giây lát nhưng cuối cùng cũng đứng dậy đi theo Phương Tử Lân.
Phương Tuyết Di nhăn mày hỏi:
- Mẹ, ba thế này là có ý gì chứ? Cả nhà đang vui vẻ đón giao thừa mà ba cứ lôi chuyện ra nói.
- Đừng vội, lát nữa ba con cũng sẽ gọi con vào nói chuyện thôi.
Trác Nhã thông báo trước, hiển nhiên bà đã sớm biết trướng Phương Hạo Vân sẽ bị kêu vào trò chuyện với ba hắn.
Bước vào phòng sách, Phương Tử Lân bảo con trai ngồi xuống.
- Hạo Vân, nghe ba hỏi đây, có phải Tuyết Di bảo con giúp nghĩ cách để ba mẹ từ bỏ ý định mai mối cho nó đúng không?
Vừa ngồi xuống là Phương Tử Lân hỏi ngay vào trọng tâm vấn đề.
Phương Hạo Vân cảm thấy bất ngờ, hắn liền thật thà trả lời:
- Ba, thời đại thế kỉ 21 rồi mà ba mẹ còn can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cái sao? Bây giờ xã hội coi trọng tự do hôn nhân mà, theo con thấy ba mẹ không nên ép chị con lấy chồng. Ba mẹ cứ ép buộc chị ấy, cho dù chị con có miễn cưỡng nghe lời cũng sẽ không có hạnh phúc, nói cách khác là ba mẹ ép chị Tuyết Di lấy chồng chẵng khác nào đẩy chị ấy xuống vực thẳm.
- Con nói bậy gì đó, ba mẹ muốn chị con lấy chồng là tốt cho nó, vào độ tuổi của chị con, các cô gái khác đều làm mẹ hết rồi đấy. Hơn nữa con gái phải lập gia đình mới có được hạnh phúc thật sự. Chị con cứ sống độc thân mãi thế con tưởng là sẽ hạnh phúc hả?
Giọng điệu của Phương Tử Lân trở nên gay gắt:
- Hạo Vân, con còn nhỏ, có những chuyện con không hiểu đâu. Con gái ấy, phải có một người đàn ông bên cạnh mới có thể nhận được hạnh phúc thật sự.
- Ba à, con đồng ý quan điểm của ba, nhưng hôn nhân không có nền tảng tình yêu sao có thể hạnh phúc được chứ? Chị con bây giờ đâu muốn lấy chồng, hơn nữa còn chưa có bạn trai vừa ý, ba mẹ cứ ép uổng như thế, có lấy nhau cũng cãi cọ suốt thôi.
Phương Hạo Vân một lần nữa nhấn mạnh:
- Giới trẻ hiện đại chúng con coi trọng tình cảm lắm.
Phương Tử Lân bỉu môi, hình như không tán đồng lắm với cách nhìn nhận của con trai. Ông nhìn vào Phương Hạo Vân, mỉm cười nói:
- Con dám bàn cãi về cuộc sống với ba à? Ba ăn muối nhiều hơn con ăn cơm đấy nhé, bao nhiêu năm qua khổ cực gian khó gì mà ba chưa từng trải qua chứ? Ba có đạo lý gì mà không hiểu nào? Ai nói không có nền tảng tình yêu thì hôn nhân sẽ không hạnh phúc? Thế hệ của ba có mấy người lấy nhau vì tình yêu đâu? Chẳng phải hai vợ chồng vẫn vui vẻ sống với nhau hạnh phúc trọn đời đó sao? Thử xem lại lớp trẻ bọn con thử coi, ai cũng nhân danh tình yêu, nhưng hạnh phúc gia đình thì không bền vững chút nào hết, hôm nay vừa lấy nhau thì mai đã kéo nhau ra tòa ly hôn, những trường hợp này bộ ít chắc? Đừng tưởng ba già rồi không hiểu lớp trẻ bọn con đang nghĩ gì, các con không có tinh thần trách nhiệm gì cả, hôn nhân thật sự là liên quan đến một gia đình, tất nhiên sống với nhau chỉ có hai vợ chồng, nhưng ngoài hai vợ chồng còn có người thân hai họ, có bạn bè, có các mối quan hệ xã hội... Chẳng lẽ hai người lấy nhau rồi thì mạnh ai nấy sống, cái gì cũng vứt bỏ hết, con cảm thấy như vậy là hạnh phúc lắm hả?
Nghe mớ đạo lý dài lòng thòng của Phương Tử Lân, Phương Hạo Vân suy ngẫm một hồi, trong mớ lý luận kia của ông không phải đều là quan niệm cổ hữu hết, ngược lại trong đó có một số lý lẽ rất đúng cần tôn vinh trong xã hội thực dụng hiện tại.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mớ đạo lý kia không thể trở thành lý do cưỡng ép con gái lấy chồng chứ phải không?
- Ba, con thừa nhận những gì ba nói về mặt nào đó có đạo lý, nhưng con cứ cho rằng ép buộc chuyện hôn nhân của con cái dù sao cũng không đúng.
Phương Hạo Vân nghiêm túc tỏ thái độ:
- Con cảm thấy ba mẹ nên gặp chị con làm công tác khai thông tư tưởng trước đã, nếu chị ấy đồng ý rồi thì mới tiến hành... còn nữa...
Nói đến đây, Phương Hạo Vân dừng lại thăm dò Phương Tử Lân:
- Ba, có câu này con nói ra ba đừng giân nha.
- Nói đi, giữa hai cha con chúng ta còn có gì mà không trao đổi được chứ?
Phương Tử Lân gật gù hài lòng với biểu hiện hôm nay của con trai. Khoảng thời gian gần đây, ông luôn cảm thấy con trai hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, thế mới giống trang nam tử hán thật sự chứ. Lúc trước nó ngoại trừ đọc sách ra là không hề hỏi han tới bất cứ việc gì xảy ra trong gia đình, con trai ông đã khôn lớn rồi đây.
- Ba, vậy thì con xin nói...
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi giây lát, nói tiếp:
- Ba, thật ra con cảm thấy chị con cứ không chịu nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn, lý do sâu xa chính là do ba tạo ra đó.
- Do ba tạo ra?
Phương Tử Lân cảm thấy kinh ngạc.
- Vâng, chính là do ba.
Phương Hạo Vân quyết định nói hết suy nghĩ của mình ra:
- Ba, chị con là một cô gái sống độc lập có cá tính mạnh, chị cứ khao khát tự mình làm ra thành tích trong công việc, hy vọng dựa vào sức mình phát huy tài năng trong tập đoàn Trịnh Hâm. Nhưng còn ba cứ nhất mực cho rằng con gái sớm muộn gì cũng đem cho người khác nên không tin tưởng chị ấy, không cho chị ấy cơ hội phát huy hết tài năng, chị con muốn để ba yên tâm nên mới quyết định từ bỏ tình yêu hôn nhân, chọn lựa sự nghiệp. Tại https://truyenfull.vn
- Nói bậy.
Phương Tử Lân nổi giận lên:
- Ba đâu có ép nó từ bỏ hôn nhân của mình, ngược lại ba còn mong nó tìm được người chồng tốt cơ mà.
- Ba, ba bình tĩnh nghe con nói đã.
Phương Hạo Vân vội điều chỉnh cách nói chuyện cho uyển chuyển hơn:
- Ba không có ép chị ấy, nhưng trên thực tế chị ấy đã nghĩ vậy làm vậy.
Lần này Phương Tử Lân không nổi nóng mà ông bình tĩnh suy nghĩ những gì con trai nói, ông cảm thấy hình như con trai ông cũng có phần đúng của nó. Khi xưa, ông luôn lo sợ sản nghiệp do mình gầy dựng rơi vào tay người ngoài, mối lo này cứ tồn tại cho đến khi Phương Hạo Vân thay đổi thái độ, đồng ý thừa kế sản nghiệp, ông mới yên tâm hơn nhiều.
- Hạo Vân, con nên biết ba cũng có suy nghĩ riêng của ba, năng lực của Tuyết Di rất khá, chị con hoàn toàn có thể gánh vác nổi trọng trách của tập đoàn Trịnh Hâm, nhưng ba tuyệt đối không thể đem sản nghiệp vất vả gầy dựng cả đời dâng hai tay tặng cho người khác. Nếu như thế thì ba chết cũng không được nhắm mắt...
Giọng nói của Phương Tử Lân một lần nữa trở nên gay gắt:
- Hạo Vân, hôm nay nếu đã nói đến chuyện này thì ba cũng nhắc lại một lần nữa với con về việc thừa kế tập đoàn Trịnh Hâm, sức khỏe của ba không gắng được bao lâu nữa đâu, chắc chẳng còn sống thêm được mấy năm. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, tâm nguyện lớn nhất của ba chính là hy vọng con trưởng thành, trở thành một người thừa kế ưu tú của ba...
- Ba yên tâm đi, chẳng phải con đã đồng ý với ba rồi sao? Sau này con sẽ tiếp quản tập đoàn Trịnh Hâm mà. Còn nữa, sức khỏe của ba rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, xin ba đừng nghĩ tới mấy chuyện này hoài, ba phải vui tươi lên mà sống chứ.
Phương Hạo Vân thầm áy náy, bảo hắn thừa kế gia sản, vậy sản nghiệp của nhà họ Phương đúng là không đổi họ, nhưng lại rơi vào tay người ngoài mất rồi.
Tất nhiên, đây là một bí mật không thể nói ra.
Phương Tử Lân mỉm cười an ủi nhìn vào con trai, đột nhiên nói:
- Con mà sớm sinh cho ba một đứa cháu thế thì tốt quá, đến lúc đó ba bỏ hết công việc, chỉ ở nhà chăm sóc cho cháu nội của ba thôi.
Phương Hạo Vân cười hi hí trả lời:
- Ba à, chuyện này ba phải mấy năm nữa nhé, con còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật định mà.
- Có gì mà phải đợi, chỉ cần con đồng ý, ngày mai ba đi lo lót giúp con và Kỳ làm giấy kết hôn đàng hoàn luôn thì có gì to tát đâu...
Phương Tử Lân mỉm cười khoái trá:
- Thế nào? Có muốn không?
- Cho dù con đồng ý với ba thì Kỳ cũng sẽ không đồng ý. Ba, chuyện chăm sóc cháu nội ba cứ đợi thêm vài năm đi nhé.
Phương Hạo Vân e thẹn lấp liếm:
- Bây giờ xã hội không ủng hộ kết hôn sinh con sớm đâu.
- Đợi thêm mấy năm à? E rằng ba không đợi được rồi.
Phương Tử Lân cười chua chát, nói với Phương Hạo Vân:
- Ra ngoài đi, gọi chị con vào đây.
Phương Hạo Vân lễ phép chào Phương Tử Lân xong quay lưng ra khỏi phòng. Ngoài phòng khách ti vi đang chiếu chương trình vui xuân đón tết, Phương Hạo Vân liếc xéo vào màn hình ti vi, không biết cô ca sĩ nào đang gào rống như vịt kêu, hình như đây là tiết mục ca nhạc đêm giao thừa thì phải, có điều mấy cô ca sĩ biểu diễn quá tệ làm khán giả mất hứng.
- Chị Tuyết Di, ba gọi chị lên đó kìa...
Phương Hạo Vân bước lại gần thông báo.
Phương Tuyết Di nghe gọi giật mình, liếc nhìn Trác Nhã một cái, lần này bị mẹ nói trúng rồi, rõ ràng buổi nói chuyện này đã được ba mẹ cô sắp đặt từ trước.
- Hạo Vân, qua đây đi...
Phương Tuyết Di đứng dậy kéo tay em trai, hỏi nhỏ:
- Ê, tiết lộ một chút tin tức coi, ba nói về vụ gì vậy?
- Không có gì, chỉ là nói chuyện bình thường ôn lại kỉ niệm cũ, quý trọng hiện tại, hy vọng vào tương lai thôi mà.
Phương Hạo Vân vỗ nhẹ vào vai chị gái, mỉm cười trấn an:
- Đi đi, em tin tưởng vào chị.
Bước vào phòng sách của ba, trạng thái tinh thần của Phương Tuyết Di cứ nôn nao không yên, trong ký ức của cô hình như rất ít khi vào phòng sách này, hơn nữa mỗi khi bước vào chỉ có chuyện không hay xảy ra thôi.
- Tuyết Di, ngồi xuống đi con...
Nhìn thấy tinh thần hoảng loạn của cô con gái, Phương Tử Lân thở dài một tiếng, ông đang nghĩ những ngày qua có phải đã quá nghiêm khắc với con gái rồi không? Nói thật lòng, ông luôn cảm thấy không phải với hai mẹ con Trác Nhã, nếu không phải mẹ ruột của Phương Hạo Vân là Lâm Vân Kỳ qua đời, chưa chắc ông đã đón hai mẹ con sống cực khổ kia qua ở chung.
Suy cho cùng cũng do tâm lý phong kiến của ông gây ra, bao nhiêu năm qua ông cứ không yên tâm cô con gái Phương Tuyết Di, vì con gái ông quá thông minh tài giỏi, ông lo lắng sản nghiệp sẽ bị nó chiếm đoạt hết, vì trong khoảng thời gian đầu đón hai mẹ con Trác Nhã về ở chung, Phương Tuyết Di rõ ràng có cái nhìn thù địch đối với ba ruột.
Nói cách khác, trong thâm tâm hai cha con vẫn tồn tại nút thắt tâm lí chưa được giải tỏa.
Cũng chính vì lí do này, Phương Tử Lân xưa nay luôn đề phòng con gái gây bất lợi cho công ty.
Tất nhiên ông cũng không nhận ra hành động sai trái của mình, nếu vừa nãy Phương Hạo Vân không lên tiếng nhắc nhở chắc có lẽ giờ này ông vẫn chưa tỉnh ngộ.
Ông quyết định dốc hết sức xúc tiến hôn sự của con gái để bù đắp tổn thương do ông gây ra cho nó.
- Tuyết Di, con không cần căng thẳng quá, ba chỉ muốn bàn với con chút chuyện thôi mà.
Phương Tử Lân cố gắng thể hiện bộ mặt người cha nhân từ, ông mỉm cười hỏi:
- Ba và mẹ con đã tìm giúp con mấy anh chàng trông cũng khá tốt rồi, mấy hôm nữa ba mẹ sẽ sắp xếp cho tụi con gặp mặt. Tất nhiên bây giờ ba muốn trưng cầu ý kiến của con trước, con có bằng lòng không?
Tất nhiên là không bằng lòng rồi.
Phương Tuyết Di do dự giây lát, cuối cùng quyết định nói dối thì tốt hơn. Tuy hôm nay ba cô nói chuyện với giọng điệu rất thân thiện, nhưng cô vẫn không chịu thỏa hiệp. Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời người đâu thể quyết định dễ dãi như trò chơi được, thời đại con người lên tận cung trăng rồi, chỉ có thế hệ trước mới chịu trò mai mối nhảm nhí kia thôi.
Phương Tuyết Di là cô gái có cá tính mạnh, hôn sự của mình cô phải tự làm chủ, tuyệt đối không nghe theo cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
- Ba, con không có ý kiến, tùy ba mẹ sắp đặt thôi ạ.
Phương Tuyết Di đáp lại một cách bâng quơ, dù gì thì cô và Phương Hạo Vân đã bàn tính kế hoạch với nhau trước rồi, có em trai giả làm bạn trai của cô đi xua đuổi hết bọn người kia, đi gặp mặt một chút thì cũng đâu có sao.
Phương Tử Lân cảm thấy hơi bất ngờ, ông cứ tưởng con gái đã nghĩ thông suốt rồi, bèn hí hửng nói:
- Nếu con đã không có ý kiến thì lát nữa ba và mẹ sẽ thu xếp buổi gặp mặt cho con nha.
Dừng lại một lát, Phương Tử Lân bỗng lên tiếng nhận lỗi:
- Tuyết Di, con cứ yên tâm yêu nhau lập gia đình đi, hồi trước là ba không tốt. Hôm nay ba hứa với con tại đây, sau này dù con có lấy chồng sinh con thì địa vị của con ở tập đoàn Trịnh Hâm đều sẽ không thay đổi, bây giờ con là giám đốc mai này vẫn sẽ là giám đốc, hơn nữa khi nào ba lui xuống còn để lại cho con một số cổ phần nữa...
Phương Tuyết Di há hốc miệng ngạc nhiên, sao đột nhiên ba lại tốt với cô thế nhỉ? Chẳng lẽ là do Hạo Vân khai thông tư tưởng cho ba? Thằng ranh này quả nhiên có chút bản lĩnh, lát nữa phải thưởng cho nó mới được.
- Thôi ra ngoài đi, chúng ta tiếp tục xem ti vi.
Phương Tử Lân còn tưởng phải mất nhiều thời gian mới thuyết phục được con gái, ai ngờ chỉ hỏi một câu mà nó đã vui vẻ nhận lời.
- Xong rồi ạ?
Phương Tuyết Di không dám tin vào tai mình, lần nào bị ba kêu đi vào phòng sách cũng phải nghe ông lải nhải suốt cả tiếng đồng hồ, hôm nay sao mau quá vậy? Chỉ nói có vài câu rồi thôi.
- Xong rồi!
Phương Tử Lân âu yếm vễ nhẹ lên vai con gái, mỉm cười nói:
- Đi nào, xong thật rồi đó. Tuyết Di, hồi trước có phải ba đã quá nghiêm khắc với con đúng không?
Nghiêm khắc đến nỗi nghẹt thở chết luôn ấy.
Phương Tuyết Di một lần nữa chọn lựa nói dối:
- Cũng không nghiêm khắc lắm ba à. Hơn nữa con biết ba làm vậy là muốn tốt cho con, con hiểu tấm lòng của ba mẹ mà.
- Thật vậy sao?
Phương Tử Lân vui mừng kêu lên, xem ra cô con gái còn hiểu chuyện hơn cả thằng tiểu tử Hạo Vân ấy chứ.