Hoán Kiểm Trọng Sinh


Phương Hạo Vân có thể cho phép Vương Hà làm loạn, nhưng sẽ không dễ dàng cho phép Đinh Tuyết Nhu cũng làm loạn theo. Tuy rằng trong lòng có hận, nhưng mà hắn lại không hy vọng cô sẽ gặp phải chuyện không may dưới sự bảo vệ của mình.

Hơn nữa, nhỡ Đinh Tuyết Nhu gặp chuyện gì không may, hắn cũng không có cách nào mà nói với Trương Bưu, Đại Phi.

" Đinh tiểu thư, cô không thể đi...!"

Phương Hạo Vân kéo lấy tay Đinh Tuyết Nhu, ý muốn ngăn cản cô tiến lên. Đinh Tuyết Nhu nóng nảy, giãy mạnh ra. Phương Hạo Vân rơi vào đường cùng, đành phải ôm lấy eo cô, mạnh mẽ ôm cô quay trở lại. Vương Hà thấy thế, ánh mắt đỏ lừ, bộ dáng muốn lao tới liều mạng với Phương Hạo Vân. Dưới cái nhìn của cô hành vi của Phương Hạo Vân thật sự là hơi quá đáng, hắn sao dám dùng đôi tay bẩn thỉu kia mà ôm lấy nữ hoàng ca nhạc băng thanh ngọc khiết, đó là khinh nhờn, đó là phạm tội...

"Ngăn cô ta lại...!"

Phương Hạo Vân một bên ôm Đinh Tuyết Nhu rời đi, một bên bảo nhân viên mật vụ ngăn Vương Hà lại.

Đối mặt với họng súng lạnh như băng, Vương Hà đành phải đứng lại, cô hung tợn trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nổi giận nói: "Họ Phương kia, cậu chờ đó cho tôi. Đợi chuyện này kết thúc, xem tôi trừng trị cậu như thế nào..."

"Chờ cô còn sống cái đã rồi tính sau."

Tuy rằng những người bị thương và người phụ nữ mang thai này đều đã thông qua kiểm tra, hơn nữa cũng đã xác nhận thân phận, nhưng mà trong lòng Phương Hạo Vân vẫn có chút không yên. Hắn vẫn luôn cảm thấy rằng từ khi những người này xuất hiện ở phòng chờ, là có thêm một nhân tố bất ổn. Chỉ có điều hắn không có cách nào xác định được trong nhóm người này rốt cuộc là có đạo tặc hay không.

Cho dù là nói như thế nào, cẩn thận có thể sống vạn năm, hắn sẽ không dễ dàng cho Đinh Tuyết Nhu đi mạo hiểm.

Đinh Tuyết Nhu mới là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, khuôn mặt của cô, bởi vì thẹn thùng và phẫn nộ, đã hoàn toàn trở thành màu phấn hồng.

"Buông cái tay heo của anh ra..."

Quá tức giận, từ trong miệng Đinh Tuyết Nhu lại phát ra lời thô tục. Gần đây trên truyenfull.vn có rất nhiều tin tức về chuyện sàm sỡ, có một vài tên đàn ông mượn cớ công tác, biểu diễn, nhân cơ hội tiến hành chấm mút với nữ ngôi sao, sờ mông, sờ ngực. Hành vi hiện giờ của Phương Hạo Vân, chẳng phải chính là như thế đó sao?

Phương Hạo Vân buông Đinh Tuyết Nhu ra, lạnh giọng nói: "Đinh tiểu thư, tôi làm như vậy, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho sự an toàn của cô, mong cô không nên nghĩ nhiều."

Đinh Tuyết Nhu giận dữ nói: "Ai biết được trong lòng anh có nghĩ như thế hay không?"

Ngừng một chút, Đinh Tuyết Nhu quật cường nói: "Anh để tôi ra đó đi, tôi muốn giúp người phụ nữ đó đỡ đẻ, nếu anh ngăn cản tôi nữa, tôi sẽ... tôi sẽ không để ý đến anh nữa..."

Phương Hạo Vân cảm thấy xấu hổ, lời này là ngu ngốc hay là đáng yêu đây hả trời?

" Đinh tiểu thư, mong cô không nên tùy hứng như vậy, cô phải nghe theo sự an bài của tôi, nếu không sinh mệnh của cô sẽ bị uy hiếp..." Phương Hạo Vân nghiêm trang nói.

Đinh Tuyết Nhu thở phì phì trừng mắt lườm Phương Hạo Vân một cái, rồi thật sự quay đầu không thèm để ý đến hắn nữa.

Vương Hà lúc này cũng đã đi tới bên cạnh người phụ nữ có thai, cô bắt đầu dựa theo lời dặn dò của bác sĩ, chậm rãi khuyên giải an ủi thai phụ đang hồi hộp, tận lực làm cho tâm tình của cô thả lỏng hơn.

Khỏi phải nói, hiệu quả quả thực không tệ.

Dưới sự khuyên bảo và an ủi của Vương Hà, trong lòng người phụ nữ đó đã có sự chuyển biến tốt đẹp, cô thậm chí có thể nói chuyện bình thường với Vương Hà.

"Cám ơn, cám ơn cô..."

Thai phụ không ngừng nói lời cảm tạ, ánh mắt lại kiệt lực nhìn về hướng của Đinh Tuyết Nhu: "Tôi có thể gặp nữ hoàng ca nhạc được không? Hôm nay tôi tới sân bay, kỳ thực là để nhìn thấy cô ấy, tôi là fan trung thành của cô ấy..."

"Việc này..."

Vương Hà có hơi khó xử, Phương Hạo Vân thằng nhóc kia lôi Nhu Nhu đi nhanh như vậy, hắn chắc chắn sẽ không cho phép Nhu Nhu tới, có điều... cô thực sự không có dũng khí từ chối lời thỉnh cầu của thai phụ này.

Vương chủ nhiệm ở một bên chen vào nói: "Vương tiểu thư, nếu không cô đi tới thương nghị với bọn họ một chút đi?"

"Van xin cô..."

Thai phụ vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Hà, trong mắt thậm chí còn dâng lên một tầng hơi nước, xem ra, cô sắp khóc đến nơi rồi. Vương chủ nhiệm kéo ống tay áo của Vương Hà, ý bảo cô đi tới đó đi.

" Vương tiểu thư, nếu Đinh tiểu thư có thể tới đây một chút, khiến cho tâm nguyện của cô ta được hoàn thành, tâm tình của cô ta nhất định sẽ giảm bớt. Dưới sự theo dõi của thần tượng, cô ấy nhất định có thể sinh nở thuận lợi..."

Vương Hà suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu nói: "Ông nói quả không sai, nhưng mà... Thôi được, để tôi đi thử xem sao, cho dù nói như thế nào, chúng ta cũng không thể nhìn một người hai mệnh ra đi được."

"Tôi đã biết các cô là người tốt mà, vậy kính nhờ...!"

Nói xong, Vương chủ nhiệm khom mình với Vương Hà.

" Vương chủ nhiệm đừng như vậy..." Vương Hà vội vàng né tránh, đều là vì cứu người, cô sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đại lễ của người ta.

Bất đắc dĩ quá, cô đành phải đầu hàng, nói thỉnh cầu cho mình cho Đinh Tuyết Nhu.

Đinh Tuyết Nhu nghe thấy vậy, trong lòng có chút cảm động. Cô thực sự không nghĩ tới người phụ nữ sắp sanh kia lại vì muốn nhìn thấy cô mà mới tới sân bay.

Sau khi nghe được tin này, lòng cô lại càng trở nên áy náy.

"Chị Hà, chị yên tâm, em sẽ lập tức tới đó...!" Đinh Tuyết Nhu không chút do dự đưa ra quyết định, lúc này đây, cô không hề nghe theo lời khuyên của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, xem tình huống này Đinh Tuyết Nhu nhất định muốn đi tới rồi, mình có khuyên nữa, chắc gì cô ta đã chịu nghe. Truyện Tiên Hiệp -

"Cô quyết định rồi?" Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi: "Nếu tôi nói với cô, nếu cô đi tới đó, nhất định sẽ có nguy hiểm tới tính mệnh, cô có đi không?"

"Anh đang làm tôi sợ?" Đinh Tuyết Nhu không cho là đúng nói.

"Không phải là hù dọa, mà là cảnh cáo." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

"Mặc kệ là thực sự có nguy hiểm đi nữa, tôi cũng phải tới đó..."

Đinh Tuyết Nhu yếu ớt nói: "Cô ấy vì tôi mà chịu khổ, tôi có trách nhiệm phải giảm bớt sự thống khổ cho cô ta."

"Chỉ có điều cô làm như vậy là rất ngu xuẩn, cô thực sự không sợ nguy hiểm?" Phương Hạo Vân lại một lần nữa khuyên bảo.

"Thì có sao?"

Trên mặt Đinh Tuyết Nhu xuất hiện một tia buồn bã: "Anh có biết cảm giác của việc làm thương tổn người trong lòng mình là như thế nào không?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, có hơi sững sờ.

"Anh khẳng định là không biết... mà tôi biết."

Đinh Tuyết Nhu nói như đang thú tội: "Tôi từng làm thương tổn một người đối với tôi vô cùng trọng yếu. Chỉ có điều nào có ai biết được tâm lý của tôi thống khổ biết bao nhiêu. Làm thương tổn người khác, có đôi khi kỳ thật còn thống khổ hơn người bị thương tổn."

" Được rồi, tôi cùng đi với cô..."

Không biết vì sao, khi nghe thấy Đinh Tuyết Nhu nói như vậy, Phương Hạo Vân cũng mềm lòng, cuối cùng cũng không khuyên nữa, mà đồng ý đi cùng cô tới đó.

"Cám ơn...!"

Đinh Tuyết Nhu khẽ mở hàm răng trắng đều, cười nói: "Tôi biết rằng anh không phải là người có trái tim bằng đá mà."

"Đợt lát nữa tới đó cô phải nghe theo lời tôi, nếu không, cô thật sự sẽ gặp nguy hiểm." Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng.

"Tốt rồi...!" Nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu đã đi tới, Vương Hà cùng Vương chủ nhiệm lập tức liền thở ra một hơi, thần sắc trên mặt giãn ra không ít.

Vẻ mặt của thai phụ kia lại vô cùng hưng phấn, giãy dụa muốn đứng lên nghênh đón. Vương Hà vội vàng đè cô xuống, khuyên: "Đừng lộn xộn, Nhu Nhu rất nhanh sẽ tới đây."

"Uhm...!" Người phụ nữ có thai đưa ánh mắt nhìn Đinh Tuyết Nhu, vẻ mặt càng lúc càng trở nên kích động, sự hưng phấn từ trong đôi mắt không thể che giấu được.

Mắt thấy người phụ nữ này hâm mộ mình đến như vậy, trong lòng Đinh Tuyết Nhu cũng có chút cảm động, không khỏi cất bước nhanh hơn nhiều.

Một cảm giác nguy hiểm lại chậm rãi tràn ngập trong lòng Phương Hạo Vân, mỗi lần bước thêm về phía trước một bước, cảm giác nguy hiểm đó lại càng phát ra mãnh liệt hơn. Chỉ có điều hắn vẫn như trước không thể xác định được nguy hiểm rốt cuộc là ở nơi nào.

Hơi rùng mình, Phương Hạo Vân ngưng thở tập trung, đôi mắt cẩn thận nhìn chằm chằm về phía trước, nội gia chân khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, tiến nhập vào trạng thái chiến đấu. Một khi có nguy hiểm, hắn sẽ không do dự dùng Thiên phạt để hóa giải nguy cơ.

"Khoan đã...!"

Phương Hạo Vân trong lúc vô ý từ trong ánh mắt của thai phụ nhìn thấy được một đạo thần sắc quái dị, hắn đưa tay giữ chặt lấy Đinh Tuyết Nhu.

Đinh Tuyết Nhu hơi hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Không phải anh cũng đã đồng ý rồi sao? Thế nào, chẳng lẽ anh lại đổi ý?"

Phương Hạo Vân lắc đầu, quan sát thai phụ kia từ xa, lại phát hiện ra trong con ngươi của cô ta ngoại trừ hưng phấn, căn bản là không có gì quái dị.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, Phương Hạo Vân tin tưởng rằng mình không bị hoa mắt, nói như vậy, hẳn là thai phụ kia có vấn đề. Chỉ là người phụ nữ có thai đó căn bản là không có khả năng gây thương tổn, trên người của cô không cảm giác thấy được khí tức nguy hiểm.

Nói thực, tình cảnh trước mắt, Phương Hạo Vân mới chỉ thấy lần đầu.

"Thần tượng của tôi vì sao còn chưa tới đây, chẳng lẽ cô ấy không muốn gặp tôi?" Thai phụ nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu dừng bước, trong ánh mắt lập tức liền tràn ngập thất vọng, như là sắp khóc.

Vương Hà vội vàng đứng dậy, hét lên: "Nhu Nhu, làm gì vậy? Mau tới đây đi."

Đinh Tuyết Nhu nhìn Phương Hạo Vân, lại nghe thấy hắn nói: "Chờ một chút, không cần phải vội tới. Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng thai phụ đó có vấn đề."

Đinh Tuyết Nhu nâng tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bừa bộn, khẽ cười một tiếng nói: "Cô ấy chỉ là một người phụ nữ mang thai, có thể có vấn đề gì chứ, Hạo Vân, chúng ta đi tới đi?"

Phương Hạo Vân lạnh giọng nói: "Có đôi khi người an toàn nhất lại là người nguy hiểm nhất, tuy rằng tôi vẫn chưa xác định được trên người cô ta rốt cuộc là có gì nguy hiểm, nhưng mà cảm giác của tôi rất không tốt."

"Anh cũng chưa xác định ra, vậy còn lo lắng gì, chúng ta đi tới đi, để lâu hơn nữa cô ấy sẽ nguy hiểm mất, đến lúc ấy tôi sẽ áy náy cả đời mất." Đinh Tuyết Nhu có hơi sốt ruột.

Phương Hạo Vân gật đầu bất đắc dĩ: "Được rồi."

" Cảnh giới...!"

Để phòng ngừa trường hợp xấu, Phương Hạo Vân quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh.

Bốn nhân viên mật vụ vội vàng vây quanh người phụ nữ mang thai ở bốn góc, những họng súng lạnh lùng nhắm thẳng vào cô ta.

Vương Hà thấy tình huống như vậy thật chỉ muốn mắng chửi người, có điều lời tới bên miệng lại đành phải nuốt vào. Thời điểm nhạy cảm, người ta sử dụng phương pháp khác thường cũng là bình thường thôi. Có điều đối với phương thức công tác của hắn, cô vẫn cảm thấy cực kỳ phản cảm. Cô đã hạ quyết tâm, tới khi sự tình hôm nay kết thúc, cô nhất định phải khiếu nại hắn.

Rất nhanh, đi cùng với Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu đã đi vào khu vực chỉ cách thai phụ kia khoảng vài bước chân. Người phụ nữ mang thai vội vàng đưa tay ra, hy vọng có thể được bắt tay với Đinh Tuyết Nhu.

Trên mặt Đinh Tuyết Nhu lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vội vàng bước tới, cầm lấy tay cô, cười nói: "Thực có lỗi, là tôi khiến chị phải vất vả rồi..."

Con ngươi của Phương Hạo Vân vẫn luôn nhìn chăm chú vào những nhân viên ở hiện trường, đột nhiên, dự cảm không tốt đó càng trở nên mãnh liệt hơn, cùng lúc đó, hắn từ trong con ngươi của thai phụ đó nhìn thấy một cỗ sát khí gờn gợn.

" Không tốt...!"

Phương Hạo Vân vội vàng nhắc nhở Đinh Tuyết Nhu: "Buông tay...!"

Thai phụ kia nghe thấy thế, vội vàng nắm chặt lấy tay của Đinh Tuyết Nhu, thậm chí còn khiến cô có cảm giác hơi đau. Sắc mặt Phương Hạo Vân phát lạnh, tâm niệm hơi động, Thiên phạt lập tức hiện ra ở trong tay, lấy tốc độ như sét đánh bên tai chém tới cánh tay của người phụ nữ kia, chặt đứt cánh tay của ả.

Đồng thời, hắn bay lên một cước, đá thai phụ cụt tay đó về phía chân tường.

"Uỳnh...!" một tiếng, thân thể của thai phụ trong lúc bay ra ngoài đã nổ mạnh. Uy lực nổ tuy rằng không phải rất lớn, nhưng cho dù như vậy, cũng đã khiến cho thai phụ đó bị nổ tới mức huyết nhục tứ tung, xương cốt không còn.

May mà Phương Hạo Vân phản ứng cực nhanh, đá bay ả ra ngoài, nếu không chỉ chậm ba giây đồng hồ, những người bên cạnh thai phụ, chính là Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà đều sẽ bị nổ chết.

Sau vụ nổ, mọi người đều choáng váng. Nhất là Đinh Tuyết Nhu, một nửa cánh tay của thai phụ đó còn đang nắm lấy tay cô, sự ghê tởm kinh khủng tập kích vào não cô, khiến cho cô không khỏi nhẹ giọng nức nở.

Vương Hà sau phút ngắn ngủi kinh ngạc, vội vào lao tới giúp Đinh Tuyết Nhu tháo cái tay cụt kia ra, nhưng mà tay của thai phụ đó nắm thật sự chặt, căn bản không thể tháo ra được.

Phương Hạo Vân sắc mặt lạnh lùng đi tới, chân khí trong tay kích phát, chặt đứt đi kinh mạch của cái tay cụt kia, thoải mái lấy cánh tay ra.

Những nhân viên mật vụ ở đây cũng vội vàng vây lấy Vương chủ nhiệm và tất cả các bệnh nhân cùng với những bác sĩ, thậm chí còn mở chốt bảo hiểm súng trường, lúc nào cũng có thể bắn.

Ai có thể khẳng định giữa những người này sẽ không có đạo tặc?

" Không cần nổ súng, quan sát bọn họ, nguy hiểm đã được giải trừ..."

Sau khi thai phụ kia nổ mạnh, sự nguy hiểm trong lòng Phương Hạo Vân đã không còn sót lại chút nào.

Vụ nổ mạnh bên trong phòng chờ khiến cho những nhân viên cảnh giới bên ngoài chú ý, Trương Bưu và Đại Phi nhanh chóng chạy lại đây, sau khi bọn họ nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân vẫn bình yên vô sự, mới lập tức thở phào nhẹ nhõm.

" Hạo Vân, xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Trương Bưu vội vàng hỏi.

"Là bom người...!" Phương Hạo Vân chỉ thản nhiên nói lại một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui