"Tần thiếu gia, đã vậy thì cháu sẽ đi sắp xếp ngay đây, chuyện này, sớm lúc nào hay lúc ấy..."
Kim Gia trầm giọng nói: "Nếu chúng ta hiểu sai ý, lão gia trách tội, có hậu họa gì thì tôi và cậu cũng gánh vác."
"Chú Kim, với câu nói này của chú, dù xảy ra chuyện, cháu cũng sẽ không kéo chú xuống nước cùng đâu, chú đi bàn chuyện đi, xảy ra chuyện gì mình cháu chịu." Tần Tử Hoa lúc này coi như đã thể hiện được chút máu anh hùng.
"Tần thiếu gia, tốt lắm. Cậu phải giữ được phong thái như vậy...."
Vẻ mặt của Kim Gia lộ ra nụ cười vui vẻ: "Cậu cứ làm gì thì làm đi, tôi đi sắp xếp đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé..."
Nhìn theo bóng dáng của Kim Gia, Tần Tử Hoa thầm suy xét, rốt cục hắn có nên tin tưởng hoàn toàn Kim Gia không?
………
Đinh Tuyết Nhu suốt ngày la réo thúc giục muốn gặp Phương Hạo Vân, Vương Hà cũng hết cách, đành phải gọi cho Trương Bưu, Đại Phi, dặn bọn họ mau chóng đưa Phương Hạo Vân trở về đơn vị.
Trương Bưu trên điện thoại thì đồng ý, nhưng đã gặp được Phương Hạo Vân đâu chứ.
Hôm nay Đinh Tuyết Nhu lại nhắc tới Phương Hạo Vân, hơn nữa còn nói, nếu Phương Hạo Vân không quay lại, thì cô sẽ hoãn lại buổi công bố tin tức về buổi biểu diễn.
Vì vậy nên Vương Hà lại phải lục tục liên hệ với đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Trương Bưu, nhiều lần dặn dò Trương Bưu nhất định phải bảo Phương Hạo Vân quay về trước khi buổi công bố tin tức diễn ra. Nếu không một khi để chậm thời gian của buổi công bố thì việc bố trí công tác hội diễn sẽ bị loạn mất. Đến lúc đó thì rắc rối to rồi.
Trương Bưu đương nhiên là phải đồng ý đảm bảo đủ kiểu rồi.
Có điều lần này, anh cũng không dám chậm trễ, dù sao buổi công bố tin tức biểu diễn cũng không thể bị trì hoãn được. Sau khi gác máy cuộc gọi của Vương Hà, ngay lập tức anh gọi điện cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhận điện thoại, sau khi hiểu rõ ý tứ của Trương Bưu, liền trả lời: "Đội trưởng Bưu, thế này vậy, cho em thời gian ba ngày, ba ngày sau, em đảm bảo sẽ quay lại."
Trương Bưu tính nhẩm một chút, buổi công bố tin tức được cử hành vào bốn ngày sau, Phương Hạo Vân trở về đơn vị sau ba ngày nữa, cũng được.
"Hạo Vân, vậy thì chúng ta quyết định như vậy nhé, ba ngày sau tôi sẽ tới đón cậu.... Đúng rồi, gần đây cậu bận việc gì thế, liệu chúng tôi có thể giúp gì được cho cậu không?"
Trương Bưu truy hỏi một câu, mục đích chính là muốn giúp gỡ rối các khó khăn cho Phương Hạo Vân, để hắn mau chóng giải quyết xong các công việc, và gấp rút trở lại đội ngũ.
Phương Hạo Vân vốn định gác máy, nghe Trương Bưu hỏi như vậy, lập tức nghĩ ra trò huấn luyện quân đội mang tên "trò chơi tử vong" : "Đội trưởng Bưu, vậy thì hay quá, em cũng đang có việc muốn nhờ anh nghe ngóng giúp..."
"Chuyện gì thế, cậu cứ hỏi đi?" Trương Bưu ước gì có thể mau chóng giải quyết được chuyện cho hắn.
"Là thế này..."
Phương Hạo Vân nghĩ một lúc, quyết định hỏi thăm tin tức từ chỗ Trương Bưu về việc tập huấn quân đội của trò chơi tử vong. Hắn hỏi: "Đội trưởng Bưu, anh xem liệu có thể giúp em nghe ngóng chuyện này không... Nói trước với anh là, chuyện này rất là bí mật..."
Trương Bưu ở đầu dây bên kia thấy vậy, lập tức cảnh giác, vội vàng hỏi tới: "Hạo Vân, rốt cuộc là có chuyện gì, cậu cứ nói ra xem nào? Nếu như tôi có thể nghe ngóng được gì, thì sẽ nỗ lực nghe ngóng cho cậu."
"Đội trưởng Trương, em biết anh đã từng phục vụ trong đội đặc chủng, đã từng tập luyện trong đó, vậy anh có biết một bài huấn luyện có tên là trò chơi tử vong không?" Phương Hạo Vân cẩn trọng dò hỏi.
Trương Bưu nghe vậy, rõ ràng là ngây người ra một lúc, hồi lâu sau, mới mở miệng nói: "Hạo Vân, sao cậu lại biết được bài huấn luyện quân sự đó? Thật xin lỗi, tôi đi gia nhập quân ngũ đặc chủng suốt mấy năm, nhưng chưa hề nghe tới bài huấn luyện quân sự trò chơi tử vong nào cả. Đúng rồi, tại sao cậu bỗng nhiên lại có hứng thú tìm thông tin về đề tài này?"
Phương Hạo Vân nói nửa thật nửa đùa: "Em nghe được từ chỗ một người bạn, đồng thời, một người bạn khác của em cũng đã từng tham gia bài huấn luyện quân sự mang tên trò chơi tử vong đó. Nghe nói những bộ đội viên tham gia bài huấn luyện này sẽ phải chịu cảnh thập tử nhất sinh, cho nên em rất lo cho sự an toàn của cô ấy."
"Ra là vậy, tôi hiểu rồi, có điều thật sự tôi cũng không biết có kiểu huấn luyện như vậy. Không giấu gì cậu, ở nước của chúng ta, khi huấn luyện quân sự, diễn tập quân sự, và ngay cả là thao diễn bắn đạn thật, cũng coi việc đảm bảo an toàn cho người tham gia diễn tập lên hàng đầu. Cái bài huấn luyện thập tử nhất sinh của cậu nói, tôi nghĩ không có khả năng đó đâu, đương nhiên, có thể là do cấp độ của tôi chưa đủ, không thể tiếp xúc với loại hình diễn tập quân sự bậc cao cấp như vậy. Thế này vậy, tôi có thể giúp cậu nghe ngóng tin tức, đúng rồi Hạo Vân, cậu luôn trì hoãn việc tham gia làm bảo an, liệu có phải do chuyện này không?"
Trương Bưu nhắc nhở nói: "Hạo Vân, nếu như việc này là có thật, thì chắc sẽ là bí mật quốc gia, cậu phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ tự vác họa vào thân đấy."
"Ha ha!"
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: " Đội trưởng Trương, anh không nghĩ tôi là gián điệp nước ngoài đấy chứ? Yên tâm đi, tôi chỉ lo cho sự an toàn của bạn bè tôi thôi."
Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân tiếp tục nói: " Đội trưởng Trương, chuyện này nhờ anh cả, phiền anh giúp tôi hỏi thông tin về chuyện đó."
"Hạo Vân, chuyện của cậu tôi sẽ để tâm tới, có điều cậu cũng đừng có quên cuộc hẹn sau 3 ngày nữa của chúng ta. Nếu như cậu còn không chịu quay về quân ngũ, chương trình ca diễn thao trường sẽ có thể bởi vậy mà rối loạn."
Trương Bưu dặn dò một câu rồi gác máy. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
……..
Trần Thiên Huy có hẹn gặp Hạo Vân ở Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi. Hắn tìm Trần Thiên Huy là có hai việc, một là chuyện tham gia trò chơi tử vong mà Trần Thanh Thanh sắp phải tham gia. Hai là, hắn muốn bàn với Trần Thiên Huy một chuyện, tìm cớ gì đó để tiêu diệt tận gốc rễ bang Hỏa Long và tên Mặt Sẹo.
Từ sau khi có được phương pháp trị liệu giải phóng dục vọng của dì Bạch, những mặt trái cảm xúc của Phương Hạo Vân cũng trở nên ổn định hơn rất nhiều, sát khí cũng theo đó mà thuyên giảm. Giờ hắn không còn có dục vọng chỉ muốn đi giết người nữa.
Nhưng tên Mặt Sẹo là một mầm họa lớn, giữ hắn sống chỉ thêm chướng mắt, khiến Phương Hạo Vân phiền lòng thêm. Chi bằng tìm một cái cớ nào đó, để diệt sạch bang Hỏa Long và tên chết dẫm đó. Nhân tiện, hắn còn muốn nhân cơ hội này kích thích Kim Phi, xem sau khi Mặt Sẹo tàn đời, thì ả sẽ có biểu hiện gì, tốt nhất là oán hận hắn vô cùng.
Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất.
Bị một phụ nữ căm hận quả thực là chuyện tốt, hắn có thể khiến cho đầu óc của mình được tỉnh táo bất cứ lúc nào, tăng thêm cảm giác nguy cơ. Đối với Phương Hạo Vân hiện tại mà nói, chắc chắn là chuyện tốt.
Thời gian gần đây, hắn vì tìm kiếm trạng thái đỉnh cấp lúc trước, không chút lơ là luyện công. Quyền lộ tuy ngày càng thuần thục hơn, nhưng tâm tính vẫn còn cách xa ngày trước. Cho nên sức chiến đấu tổng thể cũng kém hơn hồi khi còn ở trong tổ chức một chút. Còn về việc tu luyện nội gia chân khí, hắn hy vọng trong thời gian này có thể đột phá một bình cảnh mới, từ đó đạt được cảnh giới cao hơn.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Hạo Vân đã ngồi đối diện với Trần Thiên Huy trong Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi rồi, hàng ghế lô mà hai người ngồi là Hạnh Hoa Thôn, được lấy tên từ những phần rượu hạnh hoa. Bài trí ở đây rất thanh tao, đơn giản, hơn nữa vị trí cũng tương đối đẹp, nhìn từ ngoài cửa sổ, đối diện chính là một khu vực trồng hoa với diện tích khá rộng rãi, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Vương Thế Phi biết hai người định bàn chuyện đại sự, sau khi đưa lên một chai rượu Uýt ki, liền bỏ ra ngoài, rồi dặn A Tài đứng canh ngoài cửa, không cho phép ai được quấy rầy không khí đàm thoại bên trong.
Sau khi ngồi an tọa, Trần Thiên Huy lập tức bật nắp chai vang đỏ, rồi tự tay rót cho mỗi người một ly, sau khi nhấp thử một môi, ông mỉm cười nói: "Ngon lắm, rượu rất ngon... Hạo Vân, hẹn ta ra đây, chắc là có chuyện quan trọng gì cần bàn phải không? Nói đi, thế đã có chuyện gì, mà đến cháu cũng phải sốt ruột như vậy..."
Vẻ mặt của Phương Hạo Vân nhìn bề ngoài thì rất bình thản, nhưng Trần Thiên Huy có thể nhìn thấy được sự lo lắng đang xuất hiện trong đôi mắt hắn.
Phương Hạo Vân cũng cầm lên chiếc ly thủy tinh trước mặt, rồi nhẹ nhàng nhấp một môi, cho đến khi rượu trôi xuống cổ họng, hắn mới mở lời nói: "Chú Trần, hôm nay cháu hẹn chú tới đây, là có hai chuyện. Một chuyện trong đó là một tin tức chẳng lành.... Vậy chú muốn nghe chuyện nào trước ạ?"
Trần Thiên Huy nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, Phương Hạo Vân trước nay nói chuyện đều đi thẳng vào vấn đề, rất quả quyết, nhưng với cách nói giống như ngày hôm nay, quả thực là rất hiếm gặp.
Không chút nghi ngờ, tin xấu mà hắn nói, chắc chắn là rất xấu.
Do dự trong chốc lát, Trần Thiên Huy mở giọng nói: "Vậy cháu nói chuyện không vui trước đi."
"Vâng!"
Phương Hạo Vân hắng giọng một tiếng, sau đó nói: "Chú Trần, chuyện Thanh Thanh học tỷ đi tới chỗ ông Lã để nhận huấn luyện, chú có biết không?"
"Biết... Thế nào, tin xấu mà cháu nói, lẽ nào lại có liên quan tới Thanh Thanh?"
Chuyện liên quan tới cô con gái rượu, sắc mặt của Trần Thiên Huy lập tức trở nên méo xệch khó coi, ông vội vàng hỏi dồn: "Hạo Vân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cháu mau nói cho ta biết, đừng để ta sốt ruột thêm nữa?"
"Chú Trần, chú đừng xúc động... Chú phải hứa rằng, chú sẽ có đủ nhẫn nại để nghe cháu kể hết, đồng thời, chú cũng phải đảm bảo với cháu rằng, sau khi nghe xong chuyện của cháu, chú không được có những hành động quá khích..."
Phương Hạo Vân nói những lời này, là muốn Trần Thiên Huy chuẩn bị sẵn tâm lý trước.
Trần Thiên Huy vội gật đầu lia lịa: "Hạo Vân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cháu nói luôn đi, ta đảm bảo sẽ không kích động, không nổi giận, không phát hỏa..."
Phương Hạo Vân nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: "Chú Trần, việc Thanh Thanh học tỷ đi nhận huấn luyện ở chỗ ông Lã, không hề đơn giản như những gì chị ấy nói, chị ấy đã tham gia bài huấn luyện quân sự thập tử nhất sinh mang tên trò chơi tử vong của quân đội đặc chủng."
"Trò chơi tử vong?"
Trần Thiên Huy sau khi nghe xong tới đó, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ, dù ông là người cứng cỏi, nhưng trong mắt cũng lộ ra những sự sợ hãi và lo lắng khôn tả.
Thế nào là trò chơi tử vong? Trong lòng ông hiểu quá rõ ràng rồi, vài năm trước đây, Lã Thiên Hành đã từng nhắc tới nó với ông, rồi kể hết những sự việc bên trong cho ông nghe. Hy vọng ông sẽ nói với Thanh Thanh, để cô ấy tham gia bài tập huấn quân sự này. Ông ta cam kết với Trần Thiên Huy, chỉ cần vượt qua được bài huấn luyện trò chơi tử vong này, thì sau khi Trần Thanh Thanh tới đây, sẽ trở thành một cường giả chân chính.
Lúc đó, Trần Thiên Huy sau khi đã cân nhắc thiệt hơn bèn quả quyết từ chối. Hơn nữa còn dặn rằng Lã Thiên Hành phải quên sạch chuyện này, không được nói cho Thanh Thanh biết, ông hiểu bản tính của con gái, với cá tính của cô, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội biến cường nào hết, cho dù cô biết bài huấn luyện này rất nguy hiểm, cô chắc chắn cũng sẽ không hề do dự mà tham gia..
Trần Thiên Huy nhớ rất rõ, năm đó Lã Thiên Hành luôn miệng đồng ý cam kết nghe theo lời của ông, còn tỏ ý rằng sau này sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa. Nhưng ông không thể ngờ rằng, con gái đã giấu mình tham gia trò chơi tử vong này. Sự khiếp sợ và phẫn nộ trong người ông đã lên tới đỉnh điểm.
Ông cảm thấy Lã Thiên Hành lần này quả thực là rất quá quắt, ông ta không nên phản bội vợ chồng ông dắt Thanh Thanh đi mất, nếu như con gái có mệnh hệ gì, thì ông biết ăn nói ra sao với bà nhà đây?
Từ vẻ mặt xúc cảm của Trần Thiên Huy, có thể thấy ông đã biết về buổi huấn luyện quân sự này. Phương Hạo Vân vội vàng hỏi: "Chú Trần, chú biết về trò chơi tử vong?"
"Tại sao lại như thế? Tại sao lại như thế chứ? Cái lão già đó rốt cuộc định làm gì... Làm sao lão lại có thể để Thanh Thanh tham gia buổi huấn luyện quân sự tàn khốc đến vậy.... Không được, giờ ta phải gọi điện thoại cho lão ta, ta phải đòi Thanh Thanh về."
Cảm xúc của Trần Thiên Huy căn bản không thể nào trấn tĩnh lại được, ông không thể nào không xúc động.
"Chú Trần, nghe cháu nói đã, chú đừng kích động vội, chú giải thích cho cháu về trò chơi tử vong này rốt cuộc là thế nào trước đã được không?" Phương Hạo Vân vội khuyên nhủ.
Hắn bước qua ngồi xuống cạnh Trần Thiên Huy, nói: "Chú Trần, chú đừng nóng vội gọi điện cho ông Lã, chú nói cho cháu trước đã, cách nói thập tử nhất sinh rốt cuộc là có ý gì?"
Trần Thiên Huy sắc mặt tím tái gật gật đầu, nói: "Là sự thật, chuyện này trước đây Lã Thiên Hành đã từng kể với ta, bị ta gạt phắt đi. Không ngờ chuyện đã lâu như vậy, ông ta lại dám không nói với bọn ta lấy một câu, đã dắt Thanh Thanh đi, quả thực là quá đáng... Không được, ta phải gọi điện cho lão ấy, hỏi xem rốt cuộc là sao? Ta phải đưa Thanh Thanh về, cấm chỉ tập luyện... Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì suốt đời này ta chẳng thể nào ăn nói được với dì Lã của cháu rồi."
"Được, vậy giờ chú gọi đi..."
Bản ý của Phương Hạo Vân cũng mong muốn rằng có thể liên lạc được với Lã Thiên Hành.
Trần Thiên Huy vội vàng rút ra điện thoại, ngồi tại chỗ gọi cho Lã Thiên Hành, nhờ trời phù hộ, ông ta không tắt máy, rất nhanh đã nối được máy.
"Ba, Thanh Thanh đâu rồi, ba đưa điện thoại cho nó, con phải gọi nó trở về ngay... Con không cho phép nó tham gia trò chơi tử vong đó...."
Sau khi nối máy thành công, Trần Thiên Huy nói luôn vào chủ đề.