Phương Hạo Vân không hề nói câu nào, cuối cùng hắn vẫn giơ cây dao gọt trái cây lên.
Phương Tuyết Di đã hết sức tuyệt vọng, cô đau khổ nhắm mắt lại, cho đến tận bây giờ, cô vẫn không hiểu, tại sao lại ra nông nổi này, vốn mọi chuyện đều đang tốt đẹp, tại sao lại thành thế này chứ.
"A..."
Phương Hạo Vân giơ con dao gọt trái cây lên, không hề do dự đã đâm ngay vào đùi mình, một dòng máu tươi liền phun ra, cảm giác đau đớn mạnh mẽ này cũng khiến hắn phải kêu lên một tiếng.
Cùng lúc đó, tròng mắt hắn cũng đã trở nên bình thường lại, suy đoán của hắn không sai, cảm giác đau đớn mạnh mẽ cũng có thể áp chế được sự bộc phát của tâm trạng phụ.
Vì muốn cái cảm giác đau đớn này được duy trì lâu hơn một chút, Phương Hạo Vân lại tiếp tục đâm thêm hai nhát vào vết đâm vừa nãy, cho đến khi hắn đã trở lại bình thường hoàn toàn thì mới dừng tay.
Máu tươi đã làm ướt đẫm đùi hắn, thậm chí ở dưới sàn nhà cũng đã có một vũng máu. Phương Hạo Vân không hề để tâm đến vết thương của mình, hắn rất rõ, chỉ cần mình không phá vết thương ra, sẽ rất mau chóng cầm được máu, ngủ một đêm đến sáng mai, thì đến cả sẹo cũng không để lại.
Phương Tuyết Di sau khi nghe tiếng la của Hạo Vân, len lén mở mắt ra, cô tận mắt chứng kiến cảnh Phương Hạo Vân tự đâm mình, thấy máu tươi cứ không ngừng tuôn ra, lòng cô như tan nát.
Cô rất muốn đứng dậy lớn tiếng chất vấn Hạo Vân, rốt cuộc chuyện này là sao đây ? Nhưng cô lại không dám... cô không dám chắc chắn là Hạo Vân có động dao với cô không.
Một lúc sau, cô lại lần nữa nhìn thấy kỳ tích, Hạo Vân không hề để tâm đến vết thương, nhưng vết thương đó quả nhiên không chảy máu nữa...
Trong lòng Phương Tuyết Di có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô vẫn không dám nói một câu nào, thậm chí cũng không dám động đậy, cô sợ mình sẽ tự chuốc họa vào thân.
Đồng thời, Phương Tuyết Di cũng cảm thấy hôm nay Phương Hạo Vân có chút quái lạ. Cô đột nhiên nghĩ, có thể hành động lúc nãy không phải do hắn muốn, chắc chắn hắn đã bị ma nhập.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tuyết Di cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô thật sự không muốn Hạo Vân quen thuộc của mình trở thành như lúc nãy...
"Chị, xin lỗi..." Phương Hạo Vân thở phào, buông con dao trái cây ra, bước đến đưa tay ra: "Chị, hết chuyện rồi, em sẽ giải thích với chị mọi chuyện..."
Nhìn bàn tay của Hạo Vân, Phương Tuyết Di vẫn chần chờ chưa dám đưa tay ra... mặc kệ cái sự điên khùng lúc nãy, hay là cái tự xử của hắn bây giờ, tất cả những chuyện đó đều khiến Phương Tuyết Di có chút hoảng sợ.
"Chị, em thật sự không sao rồi, tin em đi, đứng dậy nào..." Phương Hạo Vân vẻ mặt thành khẩn, lại đưa tay ra thêm lần nữa.
Phương Tuyết Di lại chần chừ một lúc, từ từ đưa bàn tay nắm lấy Hạo Vân. Hạo Vân nhân cơ hội đó kéo cô đứng dậy, để cô ngồi bên mép giường, hối lỗi nói: "Chị, xin lỗi, chuyện lúc nãy là do em không đúng, mong là chị sẽ không nói lại cho ba mẹ nghe..."
"Hứ...!"
Nghe Phương Hạo Vân nhắc đến chuyện lúc nãy, Phương Tuyết Di vừa thẹn vừa xấu hổ mà liếc hắn một cái, căm tức nói: "Một câu xin lỗi, là em đã xong chuyện rồi sao ?"
Phương Hạo Vân ngớ người một lúc, liền nói: "Chị, chị nói đi, bảo em bù đắp cho chị như thế nào cũng được... chỉ cần chị có thể tha thứ cho em ?"
So với sự điên cuồng lúc nãy, Hạo Vân lúc này lại khiến Phương Tuyết Di cảm thấy quen thuộc trở lại, cục đá trong lòng cô cuối cùng đã bỏ xuống được. Nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, hỏi: "Hạo Vân, em nói cho chị nghe xem, lúc nãy em bị sao vậy..." Trước hay sau Phương Tuyết Di cũng luôn cảm thấy hắn đã bị điên rồi.
Phương Hạo Vân chần chừ một chút, giải thích: "Chị, em nói với chị rồi, chị không được nói với người ngoài nhé... em luyện công xảy ra sai xót, nên thường xảy ra tình huống bị tẩu hỏa nhập ma, lúc nãy em mắng chị, chính là vì muốn chị mau chóng rời khỏi, nếu không thì, em thật sự không dám đảm bảo là mình sẽ làm ra những chuyện điên khùng gì..."
Những lời này của Phương Hạo Vân, nửa thật nửa giả, nên Phương Tuyết Di nghe xong cũng không nghi ngờ gì.
"Hạo Vân, có phải em thường thế này không ?" Phương Tuyết Di nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy lúc trước em... em có... đúng rồi, lúc trước em nói với chị, chính vào đầu óc em không được tỉnh táo đã đối với Trương Mỹ Kỳ..."
"Uhm...!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Đúng là như vậy, em đã nói với chị rồi."
Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân tiếp tục nói: "Chị, chị yên tâm đi, em tuyệt đối không để chuyện tương tự xảy ra lần nữa... cho dù nói thế nào, em đều cảm thấy hối tiếc vì chuyện này, mong chị có thể tha thứ cho em."
"Tuy việc này là có nguyên nhân của nó, nhưng... chị cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu, ai bảo em đối xử với chị như vậy chứ... ai ya..." Đột nhiên, Phương Tuyết Di la lên một tiếng, cảm thấy ngực mình có chút đau đau. Lúc nãy Phương Hạo Vân trong lúc đang điên khùng, đã dùng sức qúa mạnh để giày vò ngực cô, quả thật rất thô bạo, nên đã làm cô đau.
Chuyện khi nãy, tinh thần của Phương Tuyết Di đều trong trạng thái căng thẳng, nên khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, cô mới cảm thấy ngực mình bị đau.
"Đáng chết..."
Phương Tuyết Di đỏ mặt, căm tức nhìn Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân thầm vã mồ hôi, cũng may là bình thường hắn hay tự ám thị, xem cô là chị hắn, nếu không thì, lúc này e là đã hỏng chuyện rồi.
"Chị, chị mắng em đi ?" Phương Hạo Vân lại tỏ ý hối lỗi lần nữa.
"Mắng em có ích gì chứ, em cũng đâu phải cố ý... đúng rồi, sao em lại lấy con dao gọt trái cây để tự làm mình đau chứ ? Là vì muốn làm em tỉnh táo lại à ?" Phương Tuyết Di khẩn trương nhìn vào đùi của Phương Hạo Vân, quần hắn đều toàn máu, có thể thấy trong lòng cô vẫn còn nơm nớp lo sợ.
Phương Hạo Vân cũng không che dấu, gật đầu, nói: "Uhm...!"
"Trời... em thiệt là... qua đây, để chị xem vết thương của em nào ?" Phương Tuyết Di thấy đau trong lòng, dù nói thế nào đi nữa, thì nó cũng là em trai mình, hắn có thể tự làm đau mình để ngăn chặn hành vi điên cuồng đó, đã chẳng nói rõ hắn là một người chính trực, một người đàn ông lương thiện sao ?"
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Di khẽ động lòng, cô đứng ngay dậy, bước đến gần Hạo Vân, nhẹ nhàng nói: "Hạo Vân, để chị xem vết thương thế nào, chị giúp em băng bó lại, yên tâm đi, chị hứa với em, chuyện tối nay chị đảm bảo sẽ không nói cho ai biết cả."
"Cám ơn...!"
Phương Hạo Vân thở phảo nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng không định cho bà chị xem vết thương, vết thương của hắn lúc này đã lên da non, chắc sáng mai thì sẽ khỏi thôi, tốc độ liền vết thương nhanh như vậy, không thể để cho chị biết được.
"Chị à, giờ đã khuya lắm rồi, chị về phòng trước đi, để em dọn dẹp một chút, rồi sẽ đi nghỉ…" Khổ sở một trận lúc nãy, nên bây giờ hắn quả thật có chút mệt.
Phương Tuyết Di lần này không nói nhiều nữa, gật đầu ngay, nhìn Phương Hạo Vân một cái rồi đi khỏi.
Sau khi trở về phòng ngủ của mình, Phương Tuyết Di mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào quần lót của mình đã ướt hết… bên trên đều là chất dịch dinh dính.
"Đều do thằng nhóc đó hại cả…" Hai má Phương Tuyết Di đỏ hồng, bất giác nhớ đến hình ảnh mình bị Phương Hạo Vân xâm phạm. Không cần nghi ngờ gì nữa, lúc đó quả thật cô rất sợ, rất sợ, nhưng trong sự hoảng sợ đó, lại ẩn chứa trong đó một chút khoái cảm, nhưng vì lúc nãy quá sợ hãi, nên cô không thể nhận ra được, bây giờ ngồi nghĩ kỹ lại, trong lòng bỗng thấy rõ nhiều điều, huống chi, phản ứng cơ thể của cô, chẳng phải đã chứng minh những điều này sao ?
"Xí… sao mình lại có thể vậy chứ…"
Phương Tuyết Di cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ của mình, bất giác xí một tiếng nhỏ, vội vàng thay chiếc quần lót đã bị ướt, kéo chiếc chăn ra, trùm kín cả người mình.
Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng cô làm thế nào cũng không chợp mắt được, đầu óc cứ lộn xộn, cứ không ngừng hiện lên cái cảnh Phương Hạo Vân đang sờ vào đầu ngực của cô.
Cô cố gắng khống chế trái minh của mình, đừng có nghĩ đến những hình ảnh đáng xấu hổ đó nữa, nhưng cô càng muốn như vậy, thì cái cảnh đáng xấu hổ ấy cứ không chịu ra khỏi đầu óc cô.
Một lúc lâu sau, cô phát hiện quần lót của mình lại bị ướt lần nữa, thân thể bất giác cũng có chút nóng nực, trong lòng thì ngứa ngáy, một cảm giác khó chịu không thể diễn tả nổi.
"Mình sao thế nhỉ… chẳng lẽ mình đúng là một con đàn bà không biết liêm sỉ sao…" Vì không muốn mình phải khó chịu tiếp, cuối cùng Phương Tuyết Di đã đưa bàn tay nhỏ của mình vào bên trong áo ngủ, muốn làm gì đó.
Bị 3 nhát dao vào đùi, đã khiến tâm trạng của Hạo Vân bình thường lại, huống chi, việc chống lại tâm trạng phụ, cũng khiến hắn mệt mỏi hoàn toàn.
Sau khi dọn dẹp xong vết máu ở dưới sàn nhà, đem bỏ chiếc quần dính máu xong, Phương Hạo Vân bèn ngủ một giấc say.
Sáng sớm, khi chuông đồng hồ vẫn chưa reng lên, hắn đã bị những tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức dậy.
Không cần hỏi cũng biết, người gõ cửa chắc chắn là bà chị Phương Tuyết Di.
"Hạo Vân, mở cửa đi, là chị nè…" Tối qua, sau khi Phương Tuyết Di tự an ủi mình 2 lần, cuối cùng cũng có thể ngủ được, nhưng suy cho cùng thì trong lòng cô vẫn cứ canh cánh một chuyện, sáng sớm cô dậy sớm hơn thường ngày 1 tiếng đồng hồ, cô không mấy yên tâm về vết thương trên đùi Phương Hạo Vân, là cô tận mắt nhìn thấy mà, là 3 nhát, 3 nhát dao như vậy, lại còn chảy biết bao nhiêu là máu, cũng không có đi bệnh viện băng bó, ai biết bây giờ đã thế nào rồi ?"
Phương Hạo Vân không biết làm sao, chỉ đành mặc một chiếc quần cộc ra mở cửa.
"Lưu manh…!"
Thấy dáng vẻ Phương Hạo Vân mặc áo ba lỗ, quần cộc, đột nhiên Phương Tuyết Di lại đỏ mặt, nhưng nói cách khác, đến mùa hạ rồi, ngay cả ngoài phố, cũng có không ít người ăn mặc như vậy, ngẫm kỹ lại, thật ra cũng chẳng sao.
"Hạo Vân, mau cho chị xem vết thương của em nào…" Sau một chút thẹn thùng cô đã nhanh chóng trở lại bình thường, ánh mắt cô cứ nhìn chăm chú vào chiếc đùi của Phương Hạo Vân, cũng chẳng đợi hắn đồng ý, thì đã cúi thấp người xuống để xem.
Sáng sớm khi vào nhà vệ sinh, Phương Hạo Vân cũng đã xem qua rồi, vết thương trên đùi đã kéo mày từ lâu, đến cả một vết tích nhỏ cũng không để lại.
Cho nên, hắn cũng không dự định sẽ để bà chị xem.
"Đừng…" Phương Hạo Vân vội lùi lại, có ý muốn né cái nhìn của bà chị.
Hành động của hắn, lại gây nên sự hoài nghi và tò mò ở Phương Tuyết Di, cô đang nghĩ, có phải là vết thương của Hạo Vân quá nghiêm trọng, hắn sợ mình lo lắng, nên mới không cho mình xem.
Nghĩ đến đấy, trong lòng Phương Tuyết Di lại khẩn trương hơn, nên càng muốn xem cho bằng được vết thương ở đùi của Hạo Vân. Trong lúc nôn nóng, cô đã ôm ngay đùi của hắn, Phương Hạo Vân vội vàng đưa tay ngăn lại, Tuyết Di lại cố kéo, trong lúc giằng co, đột nhiên, Phương Tuyết Di lỡ tay kéo tuột chiếc quần cộc của hắn xuống.
Lộ rồi, lần này phiền phức lớn rồi đây, Hạo Vân không có mặc quần lót bên trong quần cộc, nên cái vật tự nhiên đang đứng sững hùng dũng đó hiển nhiên đã bị lộ ra rồi.
"Á…!"
Sau một chút giật mình, Phương Tuyết Di liền kêu lên một tiếng, vội vàng lấy hai tay che mắt lại, tim thì cứ đập loạn xạ. Ngoại trừ cái ấy của đứa trẻ 2 tuổi ra, ngoại trừ trên phim ảnh ra, cô đã lớn đến thế rồi, vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cái thứ ấy của đàn ông. Thằng nhóc này, quá xấu đi, quá to nữa…
Phản ứng của Phương Hạo Vân cũng khá nhanh, hắn đã kéo ngay chiếc quần lên, sắc mặt thì một bên xanh một bên đỏ, nỗi buồn bực trong lòng không thể tả được.
Hôm nay, lại thêm xấu hổ rồi. Truyện Tiên Hiệp -
"Em lưu manh… mau mặc lại quần đi…" Phương Tuyết Di nhìn lén qua những kẽ hở của ngón tay, thấy Phương Hạo Vân đã kéo chiếc quần cộc lên, lúc này mới thở phào.
Sắc mặt Hạo Vân có chút ngượng ngập, mặt dày, nhỏ giọng giải thích một câu: "Đó là hiện tượng "Chào cờ" buổi sáng thôi…"
Nói xong câu này, Hạo Vân liền nhảy ngay lên giường, mặc quần lại, đồng thời cũng mặc luôn cả áo. Cho đến lúc đó, Phương Tuyết Di mới buông hai tay đang che mặt xuống, mặt thì ửng đỏ, mắt thì cứ ươn ướt, cái vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu ấy, đúng là đang trêu người mà.
Phương Hạo Vân sợ bà chị lại làm cái tâm trạng phụ ấy trỗi dậy lần nữa, vội vàng nói: "Chị à, đùi em không sao rồi, chị cứ lo việc của chị đi, em đi vệ sinh đây…"
Trải qua chuyện ồn ào đó, lúc này đương nhiên Phương Tuyết Di cũng không tiện đòi xem đùi của Hạo Vân nữa, nói không chừng lại gây ra thêm chuyện cười gì nữa đây.
"Uhm…!"
Khi Phương Tuyết Di ra cửa, tâm trạng vẫn chưa có thể bình thường trở lại, tim đập loạn xạ, cứ như muốn xông ra khỏi lồng ngực vậy
Chấn động quá lớn, về phòng rồi, mà trước mắt cô vẫn cứ thấp thoáng hình ảnh của cái vật tự nhiên vĩ đại đó.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, cơ thể Hạo Vân tuy nhìn rất mỏng manh, nhưng cái thứ ấy lại to đến thế, còn to hơn cả so với những tên đàn ông mạnh mẽ xuất hiện trên phim.
"Ngượng chết đi được..." Phương Tuyết Di càng nghĩ càng thấy thẹn, cô sợ rằng sau chuyện này rồi Hạo Vân có thể sẽ xem thường mình, còn cho rằng mình không biết xấu hổ nữa ?