Hoán Kiểm Trọng Sinh


Câu này nói ra, bà Jones lập tức thất kinh hồn vía, bà đảo mắt nhìn xung quanh coi có người lạ không, sau đó mới dò hỏi: "Tiểu thư, chuyện này không nói đùa được đâu, tục lệ của gia tộc Morgan cô cũng biết rõ, nếu họ mà biết cô không còn trinh nguyên, cô sẽ bị thiêu chết đó…"

"Con biết!" Nguyệt Như vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì to tát xảy ra, hình như cô không hề lo lắng về hình phạt tàn khốc đang đợi mình: "Cô đã đem dâng hiến tấm thân này cho người đàn ông con yêu rồi… Bà Jones, bà là người con tin tưởng nhất trong Thiên Đạo nên con không muốn giấu giếm bà bí mật gì. Anh ấy sẽ đến cứu con, con sẽ không lấy tên khốn Edward đó đâu…"

"Là cậu ấy?" Bà Jones trầm tư giây lát, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi từng chữ rõ ràng: "Tiểu thư, cô nói cho tôi nghe, người đàn ông cô yêu có phải là Quỷ thủ không?"

"Vâng!" Nguyệt Như không che giấu nữa, thật thà thú nhận, vốn dĩ cô không định nói ra sớm như thế nhưng hiện nay cô cần bà Jones giúp đỡ nên nói rõ ra thì tốt hơn.

"Quỷ thủ… Quỷ thủ quả thật là một chàng trai tốt, cậu ấy khác xa với những sát thủ khác trong tổ chức, nhưng mà tiểu thư cảm thấy với sức của một mình Quỷ thủ, có thể chống lại cả Thiên Đạo và gia tộc Morgan sao? Tôi thừa nhận Quỷ thủ là sát thủ mạnh nhất trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, nhưng thực lực cậu ấy còn thua kém các trưởng lão của sở tài phán…" Bà Jones cảm thấy lo lắng: "Tiểu thư, cô đang đùa với lửa đấy."

"Bà Jones, con biết mình đang đùa với lửa, nhưng con đã không còn đường lui nữa rồi, cho dù bây giờ con cam tâm tình nguyện đi lấy Edward của gia tộc Morgan thì hỏa hình cũng đang chờ đợi con, bà nói con phải làm sao đây?" Nguyệt Như cố tình nói làm sao để bà Jones động lòng trắc ẩn.

Quả nhiên, bà Jones thở dài một tiếng, nói: "Tiểu thư, cô hành động dại dột quá, sao cô có thể làm vậy chứ? Để tôi nghĩ xem, Quỷ thủ chắc đang ở thành phố Hoa Hải đúng không? Thiên Đạo Diêm La Roberts bị đánh trọng thương là do cậu ấy làm đó ư? Tiểu thư, xem ra vụ việc này càng lúc càng phức tạp rồi đấy."

Dừng lại giây lát, bà Jones đột nhiên hỏi: "Tiểu thư, cô nói thật cho tôi biết, cô và Quỷ thủ rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"

"Con tin anh ấy, anh ấy nhất định sẽ thành công…" Nguyệt Như nghiêm túc nói. Trong trái tim cô chưa bao giờ nghi ngờ bản lĩnh của Hạo Vân, cô tràn trề hy vọng vào tương lai của mình, tất nhiên cô cũng hiểu rõ, chọn lựa đối đầu với Thiên Đạo và Morgan là một việc vô cùng khó khăn.

"Tiểu thư, cô nói đi, tôi có thể giúp gì cho cô… Tôi biết cô đang đùa với lửa nhưng hiện nay cô không còn đường lui nữa, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn cô bị đưa lên cột hành hình đâu…" Bà Jones tỏ vẻ lo lắng.

"Bà Jones, bà làm ơn đưa tin Hilton sắp đến Hoa Hải thực hiện nhiệm vụ tới địa chỉ con nói với bà, như thế là được rồi…" Vừa nói Nguyệt Như vừa kéo bà Jones lại gần, viết địa chỉ của dì Bạch vào lòng bàn tay của bà.

Xong việc, Nguyệt Như dặn dò thêm: "Bên cạnh con có người do ba phái đến giám sát nên sau này phải làm phiền bà nhiều rồi."

"Được rồi, tuy bà Jones của cô không có khả năng thay đổi chuyện gì, nhưng đưa tin chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu." Bà Jones khẽ gật đầu đồng ý.

……

Hộp đêm Đế Hào nằm ngay khu sầm uất nhất tại trung tâm thành phố Hoa Hải, là sản nghiệp của Tần gia, cũng là hộp đêm nổi tiếng ở Hoa Hải. Phương Hạo Vân muốn xem thử Tần Tử Kiếm rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu mà trong mấy ngày ngắn ngủi đã thay bộ mặt mới cho các hộp đêm của Tần gia.

Sau khi bước vào đại sảnh, hai hàng tiếp viên nữ chân dài mặc kì bào đập ngay vào mắt, Phương Hạo Vân quan sát kĩ thấy các cô gái này tuy không xinh đẹp lắm nhưng thân hình đều rất bốc lửa, chiếc kì bào đỏ xén lên cao tới đùi, thậm chí có thể nhìn thấy chiếc quần chip lộ liễu mời gọi, khi khách vào cửa là các cô cúi chào lịch sự.

Cách trang trí trong đại sảnh vô cùng sang trọng bắt mắt, ánh sáng chớp xanh chớp đỏ lóa mắt, trên sàn nhảy có mấy cô gái mặc bikini đang múa cột, bên dưới các cặp nam nữ đang lắc lư như điên theo điệu nhạc xập xình. Phương Hạo Vân đoán rằng đám thanh niên nam nữ này đều đã nốc thuốc lắc, nếu không sao lại chịu nổi tiếng nhạc chói tai như thế.

"Thưa anh, xin hỏi anh có em tiếp viên nào thân quen để hầu bàn không ạ? Tôi có thể giúp anh liên hệ…" Phương Hạo Vân đang ngơ ngác nhìn xung quanh, một tú bà đã bước tới tiếp đón nhiệt tình, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, Phương Hạo Vân nhăn nhó khó chịu.

Tú bà cúi chào lịch sự một cái, nói tiếp: "Nếu anh không có em nào quen biết thì tôi có thể sắp xếp giúp…"

Phương Hạo Vân khẽ gật đầu tán thưởng, thái độ phục vụ của hộp đêm Đế Hào này kể cũng chuyên nghiệp, hắn liền nói: "Mau sắp xếp cho tôi một căn phòng…"

Tú bà vâng dạ liên tục, lập tức đưa bộ đàm lên dặn dò vào máy mấy câu.

Sau đó, tú bà tươi cười hớn hở nói: "Anh ơi, xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào đây ạ, xin mời đi theo tôi, tôi dẫn anh vào phòng liền đây ạ…"

"Tôi họ Phương…" Phương Hạo Vân dửng dưng đáp lại một tiếng, sau đó đi theo tú bà lên lầu 2. Hiển nhiên đại sảnh ngay tầng trệt chỉ là sàn nhảy chung, còn mấy món phục vụ từ A đến Z của hộp đêm Đế Hào nằm ở các căn phòng trên lầu 2 lầu 3.

Sau khi đi lên lầu 2, trên đó cũng có một đại sảnh, ánh đèn leo lét mờ mờ ảo ảo, Phương Hạo Vân liếc nhanh vào đó, bên trong ngồi đầy khách khứa, một số đàn ông to béo đang thò tay vào váy của các cô tiếp viên trẻ đẹp mò mẫm, còn các cô tiếp viên thì mặc đồng phục thiếu vải, váy ngắn đến nỗi lòi cả quần chip đang uốn éo phối hợp với bàn tay ma quái của những gã đàn ông háo sắc…

Phương Hạo Vân hơi thất vọng về Tần Tử Kiếm, hiện nay các hộp đêm ở thành phố Hoa Hải đều có những dịch vụ này, có gì đặc biệt đâu chứ. Tần Tử Kiếm chỉ nâng cấp thêm một chút và tuyển thêm nhiều cô gái trẻ đẹp vào thôi mà.

Phương Hạo Vân có nhận xét của riêng mình, hắn từng sống ở nước ngoài một thời gian, cũng từng đi qua hộp đêm chơi, hắn cảm thấy hộp đêm không nhất thiết phải là nơi tụ tập của những kẻ đạo đức bại hoại. Giới nhân viên văn phòng, sinh viên học sinh, thậm chí ngay cả tiệc liên hoan của công ty cũng có thể tổ chức tại đây, thế mới là hộp đêm đúng nghĩa.

Mấy ngày này, hắn đã suy tính kĩ kế hoạch, cảm thấy hộp đêm của Trần gia và Vương gia cũng nên tiến hành một số cải cách, dù là phong cách phục vụ hay nghiệp vụ quản lí đều phải thay đổi theo hướng chuyên nghiệp hơn.

Tất nhiên cách nghĩ của Phương Hạo Vân mới chỉ dừng lại ở mặt ý tưởng, còn chưa có phương án thực hiện cụ thể, hắn còn cần khảo sát thực tế, đây chính là nguyên nhân hôm nay hắn đến hộp đêm Đế Hào.

"Phương tiên sinh, mời đi bên này…" Đang lúc Phương Hạo Vân đang tập trung suy nghĩ, tú bà lên tiếng nhắc khéo, Phương Hạo Vân bừng tỉnh, mỉm cười với mụ ta ngỏ ý cho mụ tiếp tục dẫn đường.

Đi xuyên qua đại sảnh, phía trước là một cánh cửa kính bự, bước qua cửa là một hành lang hẹp chạy dài, hai bên đều là các căn phòng trang hoàng lộng lẫy.

Chính vào lúc này, hai cô gái mặc kì bào xén cao đến đùi bước ra từ một căn phòng, tú bà đi tới nói nhỏ với một cô, cô gái liền dắt Phương Hạo Vân vào một căn phòng cách đó không xa.

Căn phòng rất rộng, y như phòng trong khách sạn vậy, trong phòng có đầy đủ ti vi màn hình phẳng, laptop kết nối wifi và cả dàn karaoke chất lượng, nói chung các thiết bị giải trí đều đầy đủ.

"Phương tiên sinh, nếu anh không có cô gái nào quen thuộc thì để tôi giúp anh gọi công chúa của căn phòng này hầu anh nha, tin chắc anh nhất định sẽ hài lòng…" Sau đó cô tiếp viên lại hỏi Phương Hạo Vân cần thức uống gì, tiếp đón ân cần xong mới cúi chào lui ra.

Mấy phút sau, cửa phòng lại được đẩy ra, một cô gái chân dài bước vào, cô mặc một chiếc váy lưới dài màu đen, thân hình cao ráo, cổ áo xẻ rộng lòi cả một vùng trắng xóa, mái tóc đen óng mượt được cột lên, cô gái này kể cũng xinh đẹp, nếu không phải gặp nhau tại đây, Phương Hạo Vân nhất định tưởng lầm cô là một sinh viên đại học ấy chứ… Tất nhiên, đôi mắt của cô gái này vẫn không giấu nổi nét phong trần in đậm trong đó…

"Phương tiên sinh, chào anh, em là cô công chúa nhỏ Tiểu Lan của căn phòng này, hôm nay em sẽ hầu hạ anh…" Cô gái mỉm cười tình tứ với Phương Hạo Vân, bước tới ngồi phịch xuống bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ nhắn nhanh nhảu đưa xuống đáy quần hắn kích thích nhè nhẹ.

Phương Hạo Vân giật nảy người, cái con dơ bẩn này mà dám gọi là công chúa, thật là sỉ nhục hết tất cả hộp đêm trong thành phố?

Vừa nghĩ tới bàn tay kia đã vuốt ve bao nhiêu người đàn ông khác nhau, Phương Hạo Vân liền dâng lên một cảm giác chán ghét… Theo như hắn nghĩ, cô ả nhơ nhuốc này còn đáng ghê tởm hơn cả Kim Phi. Kim Phi tuy có dục vọng mãnh liệt, nhưng cô ta chỉ mới có một mình Mặt Sẹo, còn cái cô tự xưng là công chúa Tiểu Lan này, không biết đã lên giường với bao nhiêu đàn ông khác nhau rồi.

"Mau bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra, chỉ cần ngồi tiếp chuyện với tôi là được rồi." Phương Hạo Vân chán ghét đẩy mạnh cô gái ra, hậm hực quát lên.

Sắc mặt Tiểu Lan liền trở nên âm u, nét phong tình nhanh chóng được thay thế bằng một tia xảo quyệt. Cô cười phá lên, nói: "Phương tiên sinh, anh không phải đến đây vui vẻ, anh đến gây sự đúng không?"

Hành vi của Phương Hạo Vân khiến Tiểu Lan rất không vừa lòng, theo như quy định của hộp đêm, nếu Phương Hạo Vân không chịu để cô phục vụ kiểu ấy, cô sẽ không được tiền bo hậu hĩnh, đồng thời Tiểu Lan luôn tự hào mình có sức hút mãnh liệt với đàn ông, sẽ không có người đàn ông nào không thích cô, nhưng rõ ràng lần này cô đã bị Phương Hạo Vân từ chối, đây chính là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận.

Phương Hạo Vân nở một nụ cười khinh miệt, dửng dưng nói: "Cô nói chuyện với khách như thế đó hả? Xem ra hộp đêm Đế Hào chẳng qua chỉ có thế, một con tiếp viên mà dám vô lễ với khách…"

"Anh hãy đợi đấy…" Tiểu Lan làm nghề này đã lâu, theo như kinh nghiệm cho biết anh thanh niên đẹp trai này chắc chắn không phải đến để mua vui, khách hàng là thượng đế, điều đó chính xác nhưng chỉ với khách hàng có tiền… Còn anh chàng này tuyệt nhiên không phải đến vui vẻ, muốn kiếm tiền của hắn là không thể nào, đối với loại khách này Đế Hào không hoan nghênh, cũng sẽ không khách sáo…

Phương Hạo Vân biết Tiểu Lan muốn đi tìm người vào đánh mình, hắn không thèm ngăn cản, trên thực tế hôm nay hắn đến đây là muốn gây sự mà.

Mấy phút sau, Tiểu Lan dẫn theo một đám bảo vệ lực lưỡng hùng hổ bước vào phòng.

Phương Hạo Vân hơi ngạc nhiên, mấy tên bảo vệ này đều không phải hạng lưu manh tầm thường, theo như khí chất tỏa ra trên người họ, chắc chắn là lính đặc nhiệm đã từng được huấn luyện nghiêm ngặt, hắn ngửi thấy mùi máu tanh trên cơ thể chúng.

Tất nhiên cho dù là lính đặc nhiệm thì võ nghệ của chúng cũng chả đáng là gì so với Phương Hạo Vân, hắn nheo mắt khinh miệt quét một lượt hết đám bảo vệ, dừng lại vào tên đội trưởng, thản nhiên hét lên: "Mấy anh làm thế là có ý gì? Đế Hào đối đãi với khách như vậy đó hả?"

"Anh Long, người này không phải tới đây mua vui, đừng nhiều lời với hắn làm gì, cứ dạy dỗ hắn một trận đi, tối nay em sẽ đãi anh ăn khuya…" Tiểu Lan lả lướt dựa sát vào tên đội trưởng bảo vệ tên anh Long nũng nịu.

Anh Long tỏ ra phấn khích, đưa tay nhéo một cái vào mông Tiểu Lan, sau đó quay sang Phương Hạo Vân cười gằn: "Anh bạn, anh đến đây để gây sự đúng không? Tất cả cùng lên cho tao."

Ra tay đánh khách, trước tiên phải tìm một lí do hợp lí, nếu không chuyện mà đổ bể ngay cả anh Long cũng không đủ sức gánh vác, rõ ràng lấy lí do đến gây sự là hợp lí hơn cả. Bất cứ hộp đêm hay tụ điểm vui chơi giải trí nào đều không hoan nghênh kẻ nào đến gây sự, có đánh kẻ đó trọng thương ném ra đường cũng không ai hỏi tới.

Rất nhanh, mấy tên bảo vệ đã vây lấy Phương Hạo Vân vào giữa.

Phương Hạo Vân cảm thấy vui vui, đám người này vây lấy hắn rất có bài bản chứ không ùa đại vào như bọn lưu manh tầm thường, tất nhiên vì chúng là lính đặc nhiệm từng được huấn luyện mà, trong thoáng chốc Phương Hạo Vân đã bị chặn hết đường lui. - https://truyenfull.vn

Phải công nhận sức chiến đấu của đám bảo vệ này không phải tệ, nhưng tiếc là chúng đụng phải Phương Hạo Vân.

"Muốn ra tay đánh người ư?" Phương Hạo Vân vẫn giữ thái độ khinh miệt, vẫy vẫy tay nói: "Nào, cùng xông vào hết đi, để xem lính đặc nhiệm lợi hại đến đâu?"

Câu này nói ra, tên đội trường tên anh Long liền thay đổi sắc mặt, cậu trai trẻ này không hề đơn giản, hắn chỉ nhìn thoáng qua là biết thân phận của họ, thật là lợi hại.

"Mọi người cẩn thận!" Anh Long vội lên tiếng nhắc nhở, ra lệnh cho cả đám thuộc hạ cùng ra tay một lúc.

Phương Hạo Vân thấy một tên tiếp cận sau lưng, hắn bèn quay lại đá nhẹ một cú, kết quả là tên kia không kịp né tránh bị dính cú đá ngay ngực, sau khi trúng đòn, gã bay thẳng về phía Tiểu Lan đụng mạnh vào người cô ả.

"Hắn biết võ công…" Anh Long một lần nữa hét to cảnh báo.

Hai tên bảo vệ khác đồng thời tấn công trái phải vào Phương Hạo Vân, ra tay đấm thẳng vào ngực hắn, Phương Hạo Vân không thèm để ý, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, chỉ khi nắm đấm sắp chạm vào người, hắn mới xuất quyền thụi trúng một tên, tên bảo vệ bị dính đòn đổ ập xuống như trái mít rụng, ôm bụng rên rỉ đau đớn, tên còn lại sợ hãi vội nhảy lui lại.

Anh Long thấy vậy, hét to một tiếng: "Chúng mày lui ra, để tao…"

Anh Long trước khi rời khỏi quân ngũ từng làm giáo quan huấn luyện, nếu không phải vì hắn vi phạm kỉ luật quân đội, trốn trại ra ngoài vui vẻ bị cấp trên phát hiện, chắc bây giờ đã được thăng chức rồi. Tuy nay đã rời quân ngũ nhưng vẫn kiên trì tập luyện võ nghệ hàng ngày, vốn dĩ hắn không định ra tay, nhưng xem tình hình hôm nay, hắn không muốn ra tay cũng không được, cậu trai trẻ này tuyệt đối không dễ đối phó, ít ra hắn biết thuộc hạ của hắn không phải đối thủ của người ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui