Từ khi biết Bạo Nộ trưởng lão Hilton của sở tài phán Thiên Đạo sắp đến thành phố Hoa Hải thực hiện nhiệm vụ giết mình, trong lòng Phương Hạo Vân canh cánh một mối lo trước đây chưa bao giờ xuất hiện. Mấy hôm nay, hắn luyện công càng khắc khổ hơn trước, mỗi ngày đều thức dậy đúng vào 4h sáng, ra ban công luyện quyền luyện đao pháp, đợi khi ánh sáng le lói thì tiến hành tu luyện nội công. Suốt mấy ngày liền, tuy không có đột phá nhưng tiến bộ vẫn rõ rệt, luyện võ một cần tài năng thiên phú, hai cần chăm chỉ luyện tập, Phương Hạo Vân rõ ràng là một tài năng bẩm sinh về võ học, nay thêm vào tích cực khổ luyện hơn người thường, võ công mạnh lên thấy rõ.
Sáng nay, Phương Hạo Vân có tiết học ở trường, để hưởng thụ đời sống sinh viên có được không dễ, hắn không có trốn tiết. Buổi trưa ăn ở căntin nhà trường xong hắn quay về kí túc xá nói chuyện phiếm một hồi với hai anh bạn Trương Binh, Đường Dần. Buổi chiều không có tiết, hắn gọi điện thông báo với Phương Tuyết Di một tiếng, không về công ty.
Sáng nay lúc luyện công, Phương Hạo Vân có một số lãnh hội mới, hắn quyết định lợi dụng thời gian buổi chiều suy ngẫm thêm, nếu lần này có thể đột phá tiến bộ vượt bật, hắn sẽ không cần lo đối đầu với Bạo Nộ trưởng lão Hilton nữa.
Trên cơ thể người có rất nhiều kinh mạch chi chít, nghe nói người học võ luyện tới cảnh giới cao nhất, kinh mạch toàn thân sẽ kết nối với nhau, chân khí toàn thân luân chuyển không ngớt, gần như mỗi một cao thủ đều mơ ước đạt tới cảnh giới hoàn mỹ đó, nhưng theo như tình hình hiện tại, có thể thấy cảnh giới tối cao của võ học chỉ là truyện ngàn lẻ một đêm, vì trước giờ chưa hề có ghi chép trường hợp thành công nào.
Phương Hạo Vân không theo đuổi cảnh giới phù du không biết thật giả đó, hắn chỉ hy vọng mình có thể ngày càng mạnh mẽ hơn là đủ.
Trước khi gặp được dì Bạch, công phu của Phương Hạo Vân đều được học trong 3 năm đi lính, tuy quyền pháp không tinh tế nhưng suốt 3 năm đó hắn khắc khổ tập luyện nên nền tảng võ học được xây dựng vững chắc.
Sau này gia nhập Thiên Đạo, được dì Bạch lựa chọn làm đệ tử đích truyền, hắn mới coi như chính thức tiếp xúc với võ công chánh tông.
Tiếp đến hắn được Thiên phạt chọn làm chủ nhân, từ đó thanh đao giúp ích hắn rất nhiều trong tiến bộ võ thuật.
Từ lúc ấy, dì Bạch dạy hết tuyệt kĩ võ học cho hắn, bất kể là quyền pháp, chưởng pháp, đao pháp hay cách hít thở tu luyện nội công, dì không hề giấu giếm một môn nào, toàn bộ truyền thụ cả cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vốn đã là một kì tài luyện võ, thêm vào khả năng hồi phục kì dị của cơ thể, nên người khác cần luyện mấy mươi năm, hắn chỉ luyện vài năm đã thành công.
Nói cho chính xác, chân khí nội lực có quan hệ mật thiết với thời gian tu luyện, càng luyện lâu nội lực càng thâm hậu, không có đường tắt để đi, nhưng rơi vào trường hợp Phương Hạo Vân thì xuất hiện ngoại lệ, thế mới biết chuyện gì cũng không có tuyệt đối 100%. Thiên phạt mỗi lần giết một kẻ đại gian đại ác đều sẽ hấp thu năng lượng từ kẻ đó truyền vào cơ thể Phương Hạo Vân, cứ như thế nội lực của hắn không cần tu luyện mà có thể tích tụ, tất nhiên chuyện gì có lợi cũng có mặt trái, Thiên phạt đem lại nguồn chân khí dồi dào cho Phương Hạo Vân, đồng thời cũng bắt hắn gánh chịu tác dụng phụ mãnh liệt.
May mà hiện nay dì Bạch đã nghiên cứu ra cách giải quyết, tuy tốc độ hơi chậm, lại phải dựa vào giải tỏa dục vọng nhưng dù sao cũng coi như hiệu quả, hơn nữa cách giải phóng dục vọng này Phương Hạo Vân cũng thấy thích.
Sau khi thay đổi khuôn mặt rời khỏi Thiên Đạo hòa nhập vào cuộc sống mới, Phương Hạo Vân đã giết người ít đi nhiều, đồng thời hắn phát hiện chân khí do tự tu luyện so với chân khí được Thiên phạt hấp thu ổn định và hữu dụng hơn nhiều, nên nếu không phải cần thiết, hắn đều không khinh suất dùng Thiên phạt giết người
Hiện nay chân khí nội công của hắn đã có nền tảng vững vàng, việc tu luyện càng nhanh gấp bội phần, tốc độ tích tụ của chân khí bằng mười lần người thường.
Kinh mạch trong cơ thể Phương Hạo Vân đã được thông suốt hết kì kinh bát mạch, gần đây hắn cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc có dấu hiệu đột phá, điều này càng khiến hắn háo hức tập luyện hăng say hơn.
Hắn nhớ dì Bạch từng nói, nếu như có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch có nghĩa là công phu có thành tựu bước đầu, chính thức bước qua bậc cửa của võ học chánh tông.
Tất nhiên dì Bạch cũng nhấn mạnh muốn đả thông hai đạo kinh mạch này tuyệt đối không phải chuyện dễ, không những tập luyện cần cù mà còn chờ đợi cơ duyên.
Mấy ngàn năm nay, số người luyện võ nhiều biết bao nhiêu, nhưng số cao thủ có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch thì chả có mấy người, nhưng dì Bạch vào 10 năm trước đã thành công làm được, chính thức hòa nhập vào cảnh giới võ học chánh tông.
Phương Hạo Vân hôm nay nảy sinh một ý định điên rồ, hắn định lợi dụng Thiên phạt xung phá Nhâm Đốc nhị mạch, hy vọng có thể tạo dựng một truyền thuyết trong võ học.
Ngồi xếp gối trước cửa sổ, Phương Hạo Vân tập trung tinh thần, hai mắt nhắm chặt, hít thở đều đặn, từ từ đi vào thế giới hư vô, ngắt đứt tất cả mọi mối liên hệ với ngoại cảnh.
Thiên phạt trong cơ thể được Phương Hạo Vân chỉ đạo bắt đầu rạo rực di chuyển khắp kinh mạch toàn thân, từ từ tiến vào hai đạo kinh mạch Nhâm Đốc.
Sức mạnh của Thiên Đạo vô cùng to lớn, suốt dọc đường đều suông sẻ đi qua, ngay cả những nơi bị bế tắc cũng nhanh chóng bị Thiên phạt đả thông.
Tuy nhiên một cơn đau âm ỉ xuất hiện, chỉ là trong cơn đau xen lẫn một cảm giác thoải mái nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Thiên phạt đến trước hai đạo kinh mạch Nhâm Đốc, Phương Hạo Vân trở nên cẩn thận hơn, hai kinh mạch này là nút thắt kết nối kinh mạch toàn thân, nếu xử lí không tốt, rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí phải trả giá bằng sinh mạng.
Do dự giây lát, Phương Hạo Vân mới thôi thúc Thiên phạt bắt đầu xung phá, nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, khi Thiên phạt chạm vào Nhâm Đốc nhị mạch liền bị một sức hút vô hình nuốt chửng hết sức mạnh trong tích tắc, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Phương Hạo Vân không hề nản chí, hắn quyết định làm liều, không thèm do dự nữa, ra lệnh cho Thiên phạt hết lần này đến lần khác xung phá hai đạo kinh mạch kia.
Độ cứng cáp của Nhâm Đốc nhị mạch hình như vượt ngoài sức tưởng tượng của Phương Hạo Vân, hắn liên tục lệnh cho Thiên phạt xung phá nhưng hai kinh mạch này vẫn sừng sững không chút dao động, ngược lại, tâm trí của hắn càng lúc càng mệt mỏi, khả năng điều khiển Thiên phạt trở nên yếu đi, hình như không còn kiên trì thêm được bao lâu nữa…
Cuối cùng, Phương Hạo Vân buộc lòng cam chịu thất bại.
Nhưng đối với phương pháp tu luyện này, hắn cảm thấy rất khả thi, vì trước đó hắn quả thật đả thông được vài huyệt đạo bế tắc.
Hiện này Nhâm Đốc nhị mạch không xung phá được, Phương Hạo Vân cảm thấy không phải mình dùng sai cách, mà là lực xung kích chưa đủ mạnh mà thôi.
Sau khi thu Thiên phạt về, Phương Hạo Vân mở mắt ra, giờ này vẫn còn sớm, Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ chưa tan sở về nhà, lau mồ hôi trên trán xong, hắn vội điều tiết hơi thở, lúc nãy điều khiển Thiên phạt xung phá kinh mạch hao phí quá nhiều chân khí, hắn cần tịnh tu phục hồi.
Đợi khi Phương Hạo Vân tu luyện thêm một chập tỉnh dậy, ngoài kia bầu trời đã tối mịch, hắn nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã khuất núi từ lúc nào không hay.
Hắn từ từ mở mắt ra, ánh sáng sắc bén bắn ra, hít một hơi sâu, vươn vai đứng dậy, hắn vung tay múa chân thử đánh vài đường quyền, cảm thấy thể lực trong cơ thể sung mãn hơn bao giờ hết, chân khí luân chuyển trong kì kinh bát mạch thông thoáng thoải mái hơn trước đây nhiều.
Công lực lại tăng tiến rõ rệt, Phương Hạo Vân khấp khởi vui mừng, tuy Thiên phạt xung phá Nhâm Đốc nhị mạch không đạt được hiệu quả như mong muốn, nhưng lại làm cho các kinh mạch khác thông thoáng hơn, chân khí vận hành với tốc độ nhanh gấp bội so với trước.
Phương Hạo Vân tính toán nếu cứ tiếp tục tu luyện theo cách này, dùng Thiên phạt xung phá kinh mạch, tốc độ tiến bộ sẽ càng nhanh, nói không chừng chỉ nửa tháng sau đã có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch rồi.
Mang đầy tâm trạng háo hức, Phương Hạo Vân mở cửa phòng bước ra.
Vừa mới mở cửa, hắn thấy Bạch Lăng Kỳ đang đứng một mình trước cửa khóc lóc…
"Lăng Kỳ…" Phương Hạo Vân gọi khẽ một tiếng, vòng tay ôm chầm lấy cô bạn gái nhỏ bé xinh xinh vào lòng, âu yếm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy em?"
Bạch Lăng Kỳ đến lúc này mới bừng tỉnh, cô ôm chặt lấy Phương Hạo Vân, nước mắt tuôn trào, nấc lên từng tiếng: "Hạo Vân… anh… anh không sao thì tốt quá… Sau khi em tan sở về nhà, nghe trong phòng anh phát ra tiếng động lạ, em biết anh ở trong phòng nhưng em gõ cửa không thấy anh trả lời, chị Mỹ Kỳ tăng ca làm thêm mấy bản hợp đồng gấp trong công ty, chị Mai thì đã về quê, một mình em không biết nên làm sao… Hạo Vân, em đã tính rồi, nếu anh không mở cửa thì em đã gọi điện báo cảnh sát…"
"Kỳ, may mà em không báo cảnh sát đó, anh không sao, anh đang luyện công thôi mà…" Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, nhỡ Bạch Lăng Kỳ báo cảnh sát, cảnh sát phá cửa xông vào phòng chắc hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.
Nghĩ như vậy, hắn vội dặn dò kĩ: "Kỳ, em nghe anh nói, sau này nếu xảy ra tình trạng như hôm nay thì có nghĩa là anh đang luyện công, em tuyệt đối đừng báo cảnh sát, cũng đừng để người khác quấy nhiễu anh, bằng không anh sẽ gặp nguy hiểm đó."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Bạch Lăng Kỳ giật mình sợ hãi, gật đầu lia lịa: "Vâng… em biết rồi, sau này anh luyện công em sẽ canh cửa bên ngoài giúp anh."
"Kỳ của anh tốt quá!" Phương Hạo Vân vừa nói vừa đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi bạn gái.
Bạch Lăng Kỳ giả đò giãy giụa yếu ớt, trong lòng thích thú, cô kéo tay hắn vào phòng ăn, mỉm cười nói: "Đều là những món anh thích ăn nhất đấy, em làm hết cả tiếng đồng hồ, vẫn còn nóng, anh mau ăn đi."
Phương Hạo Vân luyện công tiêu hao nhiều thể lực, bụng đang đói cồn cào, không nói thêm câu nào liền nâng đũa ăn ngấu nghiến như ma đói đầu thai. Bạch Lăng Kỳ nhìn say đắm vào người đàn ông cô yêu, thấy hắn ăn ngon miệng, chứng tỏ tài nghệ nấu nướng của cô không tệ, trong lòng vui vẻ hạnh phúc.
Cả một bàn thức ăn, Phương Hạo Vân ngốn hết sạch, Bạch Lăng Kỳ chỉ ăn vài miếng tượng trưng và nửa chén cơm nhỏ, tất nhiên con gái thường ăn ít vào buổi tối để giữ eo, ăn như thế là đủ lắm rồi.
Vào lúc 9h tối, Trương Mỹ Kỳ gọi điện về thông báo tối nay cô không về nhà ngủ, cô và Phương Tuyết Di đang bận ngập đầu, một núi công việc đang chờ hai người xử lí, nghĩ chắc phải làm đến nửa đêm mới xong nên sẽ ngủ lại trong công ty luôn.
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ tắm rửa xong nằm dài trên ghế sofa ngoài phòng khách xem ti vi, đúng 10h đêm vào phòng đi nghỉ.
Sau khi leo lên giường, Phương Hạo Vân đưa tay vuốt má bạn gái, giả bộ ngáp một hơi dài, nói: "Kỳ, ngủ đi em…"
"Vâng!" Phương Hạo Vân cứ tưởng Bạch Lăng Kỳ sẽ nhéo mũi không cho hắn ngủ như ngày thường, nhưng không ngờ hôm nay cô lại ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng mình nằm xuống ngay. Tại https://truyenfull.vn
Phương Hạo Vân cảm thấy bất ngờ, hắn giả đò thêm một lần nữa nhưng thấy Bạch Lăng Kỳ vẫn không có động tĩnh gì, hắn thấy hôm nay bạn gái có vẻ gì rất lạ, ngày thường Bạch Lăng Kỳ luôn bắt hắn trả bài một lần rồi mới cho ngủ, thế mà đêm nay…
"Kỳ à…" Phương Hạo Vân chồm tới nhìn thử bạn gái, đưa tay nhéo nhẹ một cái vào ngực cô, hỏi nhỏ: "Con mèo lười sao hôm nay không đòi anh cho ăn nữa à?"
Bạch Lăng Kỳ bỉu môi, hai má ửng hồng, nguýt dài: "Anh mới là con mèo lười đó… Hạo Vân, em… hôm nay em không được khỏe…"
Phương Hạo Vân lật người Bạch Lăng Kỳ qua, nhìn thẳng vào cổ áo mở rộng của cô, làn da trắng nõn nơi ngực, chiếc khe sâu hoắn ngay giữa thật là khêu gợi.
Phương Hạo Vân tiếc nuối thu ánh mắt lại, đưa tay vỗ nhẹ vào mông bạn gái, hình như phát giác ra điều gì, Bạch Lăng Kỳ đúng là không được khỏe.
Phương Hạo Vân sụ mặt buồn bã, xem ra đêm nay hắn phải chay tịnh rồi…
Hình như nhận ra nỗi thất vọng của Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt chủ động vùi đầu vào lồng ngực hắn, nói nhỏ: "Hạo Vân, nếu anh muốn, em có thể giúp anh…"
Phương Hạo Vân ôm lấy chiếc eo thon, tay kia xoa bóp cặp núi đôi săn chắc, chốc chốc lại thò tay xuống bụng dưới Bạch Lăng Kỳ mò mẫm, trong lòng rạo rực khó chịu đựng thêm được nữa.
Bạch Lăng Kỳ co rút người lại, nghĩ ngợi giây lát, thái độ bỗng trở nên kiên quyết hẳn, nói: "Hạo Vân, hay là đêm nay anh qua phòng chị Mỹ Kỳ ngủ đi…"
Phương Hạo Vân mỉm cười dịu dàng: "Không cần đâu, em không được khỏe, anh phải ở lại chăm sóc em chứ, anh không đi đâu hết, chúng ta ngủ thôi."
"Vâng!" Bạch Lăng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, hôn cái phóc lên môi hắn, e thẹn lí nhí: "Hạo Vân, mấy hôm nữa em sẽ đền bù cho anh."
Nụ hôn ấy lại nhen nhóm ngọn lửa dục vọng Phương Hạo Vân vừa khó khăn lắm mới dập tắt, hắn ngập ngừng giây lát, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Lăng Kỳ đặt vào chú em nóng hừng hực đang ngóc dậy biểu tình…