Câu này nói ra, Kim Gia lập tức dõng tai lắng nghe, nửa vế đầu có vẻ rất hay, nhưng đến khúc sau lại đột nhiên xuất hiện chỉ có điều… làm cho tâm trạng của ông trở nên căng thẳng.
Không cần phải nghi ngờ, Phương Hạo Vân muốn đặt điều kiện.
Kim Phi cũng trở nên nghiêm túc hẳn, trước khi đến đây, Kim Gia đã kể lại những gì Phương Hạo Vân từng đề nghị với ông cho em gái nghe, nên Kim Phi cũng biết được chút ít.
Chỉ là việc này hai anh em Kim Gia luôn giữ thái độ nghi ngờ, nên nhớ thủ đoạn chính trị thường được áp dụng nhất của chính phủ là chế ngự, họ sẽ không ngồi yên nhìn một thế lực mạnh lên mà không can thiệp đâu.
Nhưng mà giờ đây, Phương Hạo Vân lại đưa ra lời khẳng định chắc như đinh đóng cột, điều này thật khó tin, Kim Phi đang nghĩ rốt cuộc hắn đã làm như thế nào, sau lưng hắn có những ai chống đỡ, có thế lực thần bí to lớn đến đâu?
"Phương thiếu gia, có điều kiện gì thì anh cứ nói ra đi." Cơ hội đặt ngay trước mắt, Kim Gia tất nhiên biết chủ động tranh thủ, ông lăn lộn trong chốn giang hồ bao nhiêu năm, cứ tưởng quyền thế đạt được cho đến hôm nay đã là giới hạn, nhưng giờ đây Phương Hạo Vân có thể tạo cho ông không gian rộng hơn để vẫy vùng, điều này sao mà không khiến ông động lòng chứ?
"Thật ra cũng không thể nói là điều kiện gì…" Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Sự thể trọng đại, với sức của một mình ông e rằng khó mà hoàn thành nên việc này tôi sẽ phái thêm một người giúp sức bên cạnh ông, chỉ cần hai người hợp tác chặt chẽ, đại sự ắt thành công…"
Câu này nói ra, Kim Phi bèn nói xen vào: "Anh hai, xem ra Phương thiếu gia không yên tâm về anh đó, muốn tìm một người giám sát anh."
Kim Gia thầm cám ơn cô em gái, đúng là ông cũng biết Phương Hạo Vân có ý định này, nhưng do Kim Phi nói ra hiệu quả tốt hơn đôi chút. Ông liền nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói: "Phương thiếu gia quả thật không tin tưởng tôi?"
"Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, ông cảm thấy với sức của một mình ông có thể hoàn thành việc lớn này không?" Phương Hạo Vân không trả lời mà hỏi vặn lại, đồng thời hắn trừng mắt với Kim Phi một cái, đưa tay nhéo một cái vào mông cô, cảnh cáo: "Đừng có giở trò trước mặt tôi nhé, hôm nay tôi hạn hai anh em ra đây là muốn thỏa thuận điều kiện công khai với hai người…"
Kim Phi sụ mặt xuống không dám lên tiếng nữa.
Kim Gia nhíu chặt lông mày suy nghĩ, câu hỏi của Phương Hạo Vân vẫn văng vẳng bên tai, việc này đúng là vô cùng quan trọng, Kim Gia tuy có quyền thế mạnh trong giới hắc đạo nhưng ông cũng không có đủ niềm tin dựa vào sức một mình đi hoàn thành.
Nhưng liên thủ với người khác, tự do và lợi ích của ông lại bị đe dọa. Khó lắm, trong nhất thời Kim Gia cũng không biết nên trả lời với Phương Hạo Vân như thế nào.
Phương Hạo Vân thấy Kim Gia lưỡng lự, lập tức gây thêm áp lực: "Kim Gia, chúng ta đều là người thông minh, có những chuyện không cần vòng vo nữa, thống nhất hắc đạo Hoa Hải, cho đến cả giới hắc đạo phương nam, tuyệt đối không phải một mình ông ôm trọn công cán được đâu, mà một mình ông cũng không thể quản lí nổi địa bàn lớn đến thế. Tôi cũng xin nói thẳng ra luôn với ông, ý của tôi là phái một người có năng lực dẫn dắt lực lượng của công ty bảo an Trần thị hợp tác với ông…"
"Trần Thiên Huy?" Sắc mặt Kim Gia liền biến đổi khó coi.
"Không phải!" Phương Hạo Vân giải thích: "Vốn dĩ chú Trần là người thích hợp nhất, nhưng chú ấy đã có ý quy ẩn giang hồ nên tôi sẽ phái người khác thay thế, còn đó là ai bây giờ tôi cũng chưa biết, phải qua một thời gian nữa mới xác định… Ông yên tâm mà đợi tin đi… Trước khi người của tôi đến nơi, ông có thể thanh trừng một số bang phái nhỏ ở thành phố Hoa Hải trước, nhớ lấy, nếu không phải là kẻ đại gian đại ác, không được lấy mạng…"
Thật ra nhân vật thích hợp Phương Hạo Vân đã toan tính sẵn trong lòng, đó chính là Vương Thế Phi, chẳng qua Phương Hạo Vân cảm thấy Tiểu Điệp có chút gì không ổn nên tạm thời vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, hắn định xem xét một thời gian rồi tính tiếp…
Làm việc lớn không thể nôn nóng, có câu "Dục tốc bất đạt" mà…
"Thôi được, tôi không còn ý kiến, nhưng tôi có một nghi vấn, sau này giữa tôi và người của anh do ai đứng ra làm chủ?" Kim Gia nói ra lo lắng lớn nhất của ông, có câu một núi không thể có hai con cọp cùng ngự trị, việc gì cũng nên thỏa thuận rõ ngay từ đầu, nếu không sau này nhiều chuyện rắc rối sẽ xảy ra.
"Ngang hàng với nhau!" Phương Hạo Vân bình thản nói.
Kim Phi ngấm ngầm tán thành, quyết định này rất sáng suốt, chỉ có vậy mới có thể cân bằng quyền lợi của đôi bên. Phương Hạo Vân tuy trẻ tuổi, nhưng áp dụng nhuần nhuyễn cách cai trị của các bậc đế vương xưa kia, thật là không hề đơn giản.
Kim Gia sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, cũng hiểu được ý nghĩ sâu xa của Phương Hạo Vân.
"Nếu Phương thiếu gia đã có sắp xếp hết rồi thì tôi đã yên tâm…"
Cùng là làm việc dưới trướng người khác, nhưng theo phò một chủ nhân anh minh là điều tối quan trọng, so với Tần gia, Phương Hạo Vân là một minh chủ tài trí kiệt xuất hơn nhiều. Chỉ dựa vào quyết tâm thống nhất thế lực hắc đạo ở phương nam của hắn thôi đã đủ thấy không ai có thể sánh bằng, điều quan trọng hơn là hắn đã thu xếp xong với phía chính phủ, như thế đồng nghĩa với việc có hậu thuẫn từ tổ chức nhà nước, coi như kế hoạch tưởng chừng không thể này đã thành công được một nửa.
"Tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa, cố gắng đừng giết người, những sự kiện đổ máu càng ít xảy ra càng tốt…" Phương Hạo Vân nghiêm túc dặn dò thêm.
"Vâng, tôi biết rồi!" Kim Gia tất nhiên không dám làm trái ý Phương Hạo Vân.
Kim Phi lại nói xen vào: "Phương thiếu gia, đây cũng là ý của phía chính phủ đúng không?"
"Tất nhiên!" Phương Hạo Vân lại đưa tay vỗ cái bạch lên mông Kim Phi, nói: "Con gái mà thông minh quá không phải là một việc tốt đâu."
Kim Phi nghe xong nghiến răng keng kéc: "Anh đố kị với trí thông minh của tôi đấy thôi…"
"Hí hí!" Phương Hạo Vân mỉm cười khả ố, ngay trước mặt Kim Gia bóp một cú vào ngực Kim Phi, dọa nạt: "Nếu như cô quả thật thông minh, nên sớm biết im miệng rồi mới phải."
Kim Gia thấy Phương Hạo Vân cố tình xâm phạm em gái, trong lòng không vui, đang định nổi đóa nhưng nghĩ lại từ nay về sau e rằng mình phải làm việc cho hắn, đắc tội với hắn không phải là chuyện hay.
Mặt khác Kim Gia lại nghĩ, em gái bị làm nhục, người anh trai này không thể làm con rùa rụt cổ được. Bạn đang đọc truyện được tại
Nghĩ tới đây, Kim Gia lạnh lùng gằn giọng: "Phương thiếu gia, hy vọng anh có thể tôn trọng em gái tôi…"
Thật ra Phương Hạo Vân vẫn luôn quan sát từng cử động của Kim Gia, nghe ông ta nói thế, trong lòng mừng thầm, xem ra người này quả thật có thể trọng dụng.
Muốn làm chuyện lớn phải tuyệt tình nhưng không được vô tình, nếu như em gái bị làm nhục mà anh trai không có phản ứng, điều này cũng chứng minh Kim Gia không phải là người đủ sức gánh vác trọng trách.
Từ cổ chí kim, phàm là người làm việc lớn năng lực tuyệt đối quan trọng, nhưng phẩm hạnh càng không thể xem nhẹ, không phải bắt buộc ai cũng là người tốt như thánh nhân, nhưng một số giới hạn đạo đức đúng là cần kiên quyết tuân thủ.
Những kẻ có tài mà không có đức là nguy hiểm nhất, và cũng khó khống chế nhất.
Ngoài ra, Phương Hạo Vân phát hiện vị trí của Kim Phi rất quan trọng trong lòng Kim Gia, chỉ cần nắm Kim Phi trong tay, coi như Kim Gia không dám làm bừa…
Kim Phi thấy anh trai nổi nóng vì mình, trong lòng vừa cảm kích vừa xấu hổ, thêm vào đó còn có chút phấn khích. Cảm kích là vì anh trai đối xử tốt với mình, xấu hổ là vì trước mặt anh hai bị người khác xâm phạm, còn phấn khích cũng chính là lí do bị xâm phạm ngay trước mặt anh trai…
Phải công nhận, tư tưởng của Kim Phi có hơi lệch lạc, thậm chí bệnh hoạn.
"Hô hô!" Phương Hạo Vân cười phá lên, buông Kim Phi ra, ý nhị nói: "Hai anh em quả nhiên tình nghĩa sâu nặng, Kim Gia, hôm nay nói đến đây thôi, ông có thể về được rồi, nhớ kĩ những gì tôi đã nói."
"Uhm!" Kim Gia gật đầu nghiêm túc, nói: "Phương thiếu gia, xin anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu, nhưng tôi hy vọng anh cho tôi thời gian mấy ngày, lão gia Tần gia đối xử với tôi không tệ, tôi phải thu xếp ổn thỏa một số việc ở Tần gia trước đã."
"Điều đó là đương nhiên!" Phương Hạo Vân suy nghĩ một lát, nói: "Kim Gia, tôi bắt buộc phải nhắc nhở ông, Tần Tử Hoa và Tần Tử Kiếm đều là hạng người không có lòng độ lượng, ông nên cẩn thận thì hơn, nếu có gì cần tôi giúp đỡ cứ việc lên tiếng."
"Cám ơn Phương thiếu gia đã nhắc nhở…" Kim Gia quay sang em gái, nói nhỏ: "Phi Phi, chúng ta đi!"
"Đợi đã!" Phương Hạo Vân gõi Kim Phi lại, nói: "Tôi còn có chuyện cần bàn với cô, cô ở lại thêm một chút…"
Nói là có chuyện cần bàn, chi bằng nói trắng ra là có chuyện cần làm thì chính xác hơn, hắn muốn dùng Kim Phi để thỏa mãn dục vọng đang trỗi dậy, cách giải quyết tác dụng phụ của Thiên phạt thay bằng Kim Phi có hiệu quả hơn nhiều so với sinh hoạt tình dục bình thường với chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ.
Kim Phi tất nhiên hiểu ý của Phương Hạo Vân, bản thân cô cũng đang mong muốn được như vậy, hiện nay cô đang vào độ tuổi như hổ đói, khao khát ngày nào cũng được làm vài lần cho đã.
"Kim Gia, ông về trước đi, lát nữa tôi sẽ đích thân đưa Kim Phi về nhà…" Phương Hạo Vân vội ra lệnh tiễn khách.
Kim Gia thoáng lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời khỏi. Trước khi ra khỏi phòng, ông ý nhị nói với em gái: "Phi Phi, nhớ về sớm đó, cẩn thận đàn ông bên ngoài."
Kim Phi thản nhiên đáp lời anh trai: "Anh à, em đã lớn thế này rồi, em tự biết chăm lo cho mình mà, anh về trước đi…"
Đợi khi Kim Gia bước ra ngoài, Kim Phi mới mở to đôi mắt, mỉm cười quyến rũ nháy mắt đưa tình với Phương Hạo Vân: "Phương thiếu gia, bất kể anh có yêu cầu gì tôi đều ngoan ngoãn nghe theo anh."
Phương Hạo Vân cười hi hí khả ố: "Tôi muốn yêu cầu gì chẳng lẽ cô còn không biết ư?"
Kim Phi ghé sát mặt vào Phương Hạo Vân, léo nhéo: "Tất nhiên là tôi không biết rồi… nhân vật vĩ đại như Phương thiếu gia nghĩ gì trong lòng làm sao mà tôi biết được chứ?"
Tuy nói thế nhưng đôi mắt Kim Phi đang say sưa chờ đợi.
Kim Gia sau khi ra khỏi phòng không hề đi khỏi mà nán lại ngoài cửa. Ông vẫn còn hơi lo lắng muốn ở lại nghe ngóng rốt cuộc trong kia sẽ xảy ra chuyện gì. Đúng vào lúc này, Vương Thế Phi đột nhiên xuất hiện, hắn thấy Kim Gia đứng một mình bên ngoài bồi hồi đi qua đi lại mà không thấy Kim Phi, lập tức hiểu ra ngọn ngành…
"Kim Gia, đi nào, đến chỗ tôi uống một ly, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, may mắn có dịp gặp mặt vào hôm nay, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này thắt chặt thêm tình cảm?" Vương Thế Phi bước tới nắm lấy tay Kim Gia, mặc kệ ông có đồng ý hay không, cố kéo ông đi khỏi.
Chuyện đến nước này, Kim Gia cũng đành phải bỏ cuộc.
Vừa đi được mấy bước, Vương Thế Phi đột nhiên kêu A Tài lại gần dặn dò: "Mày dẫn người đứng xa hơn một chút, nhớ kĩ đừng tò mò nghe lén chuyện lớn của Phương thiếu gia, bằng không có hậu quả gì tự mà gánh chịu nhé."
Nghe Vương Thế Phi nói thế, A Tài vội dẫn theo đám đàn em lui ra xa.
Trong phòng, Phương Hạo Vân đã vòng tay ôm lấy eo Kim Phi, đối với Kim Phi Phương Hạo Vân không hề có chút cấm kỵ mà để thuận theo tự nhiên, hơn nữa Kim Phi cũng thích chủ động khiêu khích hắn.
"Phương thiếu gia, hình như ở đây không có giường?" Kim Phi đảo mắt nhìn xung quanh, ẻo lả nguýt dài.
"Kia có ghế sofa kìa." Chỉ là thỏa mãn nhất thời, cần giường làm quái gì chứ? Làm trên giường sao mà truyền thống thế, phải có gì mới mẻ mới được.
Phương Hạo Vân bế thốc Kim Phi lên ném vào ghế sofa, sau đó đè toàn thân lên người cô, đôi tay bắt đầu nhào nặn cặp núi đôi vun vút của Kim Phi.
Kim Phi uốn éo như rắn, chủ động khóa môi Phương Hạo Vân, chiếc lưỡi ma quái bắt đầu khiêu khích cho dục vọng của hắn trỗi dậy.
"Phương thiếu gia, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái, vậy anh nói thử xem làm với ai anh cảm thấy phấn khích nhất nào?" Kim Phi đột nhiên đặt một câu hỏi bất ngờ cho Phương Hạo Vân.
"Sao lại hỏi cái này…" Đề tài này tuy có hơi bất ngờ, nhưng lại làm tăng thêm cảm hứng, đôi tay của Phương Hạo Vân bắt đầu hoạt động thô bạo hơn.
"Hơ…" Cổ họng Kim Phi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, toàn thân run bắn lên từng chập, giọng nói tê liệt thần kinh cất lên: "Hạo Vân, anh nói đi, có phải là tôi làm anh sung sướng nhất không?"
Bị Kim Phi hỏi dồn liên tục, Phương Hạo Vân quả nhiên suy nghĩ kĩ hơn câu hỏi này, nếu chỉ suy xét đơn thuần từ khía cạnh thỏa mãn dục vọng, hình như với Kim Phi là phóng túng hơn hết.
Nhưng nếu nói đến cảm giác toàn diện thì Kim Phi không phải là tốt nhất, mà là Bạch Lăng Kỳ và chị Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân cho rằng chỉ khi nào thể xác và tâm hồn cùng kết hợp với nhau mới có được sự hoàn mỹ thật sự.
"Nói đi?"
Bàn tay nhỏ nhắn của Kim Phi đã đưa xuống dưới mở khóa quần của Phương Hạo Vân, cảm giác phấn khích tác động mạnh mẽ lên hắn, hắn buột miệng nói dối: "Làm cùng cô là sướng nhất!"
Kim Phi tuy biết Phương Hạo Vân đang giả dối nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tự hào. Nên nhớ cô là một cô gái góa chồng, có thể thu hút một anh thanh niên tuấn tú kiệt xuất như Phương Hạo Vân, tự hào là lẽ đương nhiên.
"Hạo Vân, còn chờ gì nữa, mau bắt đầu đi…" Kim Phi chớp chớp mắt, bàn tay không ngừng nghịch ngợm bên dưới, tốc độ càng lúc càng nhanh.