"Hạo Vân, anh có việc thì cứ trở về đi..." Nói xong những lời này, Nguyệt Như liền tức giận, nói tiếp : "Hạo Vân, Vương Hà trong điện thoại gì đó của anh... cũng là bạn gái của anh à... cô ta nói em là đàn bà dâm tiện, em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu..."
Phương Hạo Vân nhíu mày : "Em sẽ đi giết cô ta à?"
"Đương nhiên là không!"
Nguyệt Như hừ một tiếng, nói : "Thân là đàn bà, mà không biết tôn trọng đàn bà, loại đàn bà như vậy em rất khinh thường, em sẽ dạy dỗ cô ta có chừng mực thôi"
Nói đến đây, Nguyệt Như ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá là u oán : "Hạo Vân, anh không cản em chứ?"
Tuy rằng Vương Hà không phải là gì của Phương Hạo Vân, nhưng mà hắn không hy vọng Nguyệt Như sẽ đi gây thù với cô ta, nhưng mà nếu không cho phép, thì có lẽ cục tức của Nguyệt Như sẽ không tan được.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói : "Anh đương nhiên sẽ không ngăn cản em rồi... hôm nay Vương Hà quả thật rất quá đáng, có điều cô ta không biết anh ở chung với em. Như vậy đi, Nguyệt Như, em chỉ cần dạy dỗ một chút thôi, đừng làm lớn chuyện..."
"Dạ...."
Nguyệt Như ngoan ngoãn gật đầu.
Dừng lại một chút, cô ta nheo mắt nhìn Phương Hạo Vân, hỏi ; "Hạo Vân, anh nói thật với em đi, Vương Hà có phải là bạn gái dự bị không?"
"Cái này... ặc..." Phương Hạo Vân dở khóc dở cười : "Nguyệt Như, em quá nhạy cảm rồi, anh không phải là loại gặp ai cũng ** đâu... anh là người thế nào, em còn lo lắng sao?"
"Anh trước đây thì em rất yên tâm, nhưng mà bây giờ... không chỉ đổi mặt mà ngay cả tâm cũng đổi, ai biết được..." Nói đến đây, Nguyệt Như liền hỏi một câu khá là nhạy cảm : "Hạo Vân, có chuyện này, anh phải trả lời cho em, Đinh Tuyết Nhu có phải là người con gái trong lòng của anh không?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng run lên, lập tức hỏi : "Có phải là giáo quan nói cho em ..."
"Không, em tự đoán..."
Nguyệt Như cười nhạt, nhưng nụ cười của cô không được tự nhiên : "Chúc mừng anh... rốt cục đã tìm lại mối tình đầu của mình..."
" Nguyệt Như..."
Phương Hạo Vân ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói : "Hãy nghe anh nói, trong lòng của anh, địa vị của em lớn hơn cô ta, cho nên em yên tâm, tình yêu của anh dành cho em vẫn sẽ không thay đổi"
Nguyệt Như cố gắng đứng lên, nhặt quần áo cho Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Hạo Vân... anh trở về đi, đừng để cô ta chờ lâu. Dù sao cô ta cũng là người bệnh, em không tính toán với cô ta. Sau trung thu, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau, còn nhiều thời gian, em không cần phải tính toán làm gì..."
Nói xong, Nguyệt Như hôn lên mặt hắn một cái.
Phương Hạo Vân há miệng ra, muốn nói cái gì đó, lần này hai người gặp mặt xong, sợ rằng đến trung thu mới gặp lại.
Thân phận của Nguyệt Như quá nhạy cảm, hơn nữa Phương Hạo Vân lại là một vấn đề tại Thiên Đạo, nếu không phải do bà Jones hết lòng thu xếp, thì hai người quả thật là không thể gặp mặt được.
" Nguyệt Như, chờ anh!"
Mặc đồ xong, Phương Hạo Vân liền ôm lấy cô hôn một cái, nghiêm túc dặn dò.
"Cẩn thận một chút..." Ở dưới của Nguyệt Như vốn đang rát, không có đứng dậy đưa tiễn. Sau một hồi, cô mới miễn cưỡng đứng dậy, nhìn hình bóng của Phương Hạo Vân qua cửa sổ, giây phút ấy, một giọt nước mắt đã lăn xuống bên má cô.
"Đây là lần khóc cuối cùng..."
Đàn bà rất dễ dàng thay đổi vì người đàn ông mình yêu, khi Nguyệt Như biết được Phương Hạo Vân thích mình trước kia hơn, liền hạ quyết tâm, sẽ trở về vẻ kiên cường và lạnh lùng trước kia.
Khi đi ra cửa, thân hình của bà Jones không biết xuất hiện từ góc nào, bà gọi Phương Hạo Vân lại, thản nhiên dặn dò : "Cẩn thận một chút, Nguyệt Như dựa vào con, sau khi trở về, hỏi thăm giáo quan giùm bà, nói là bà già này rất nhớ cô ta..."
Phương Hạo Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt hiền lành của bà Jones, cung kính nói : "Bà yên tâm, con nhất định sẽ chuyển lời... bà, trong khoảng thời gian con không có ở đây, xin nhờ bà chăm sóc cho Nguyệt Như..."
"Yên tâm đi, bà già này luôn coi tiểu thư là con ruột mà, có bà ở đây, tiểu thư sẽ không sao đâu. Nhớ kỹ, trước trung thu, con phải trở về, nếu không sẽ chậm..." Bà Jones cẩn thận dặn dò.
Phương Hạo Vân gật đầu rất nghiêm túc.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân chuẩn bị rời đi, không ngờ bà Jones lại lên tiếng : "Con trai, sau này nếu con thật sự đối địch với Thiên Đạo, thì bà hy vọng con sẽ không đuổi cùng giết tận... coi như là nể tình bà và tiểu thư, được không?"
Phương Hạo Vân sửng sốt, trên thực tế, với thực lực của bộ tộc thủ hộ, hiểu biết của hắn vẫn còn kém xa bà Jones.
"Bà... vì sao bà lại không ngăn cản hai bên xảy ra xung đột?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.
"Không thể..."
Trong lòng bà Jones dùng rất muốn, nhưng với địa vị và lực lượng của bà, không có khả năng ngăn cản xung đột lần này được. Trên thực tế, cho dù là đầu lĩnh và Howard cũng không có mặt mũi như vậy, trừ phi là tất cả lãnh đạo của Thiên Đạo thống nhất ý kiến, nhưng điều này là không có khả năng rồi.
Cho nên, điều bà Jones có thể làm bây giờ là cố gắng thu xếp hết sức, để tránh để thương vong quá lớn.
"Con biết rồi..."
Phương Hạo Vân gật đầu : "Con sẽ nhớ kỹ lời bà dặn..."
"Có những lời này của con, bà cũng yên tâm..." Bà Jones cười vui mừng, xoay người bước đi.
Lúc bà Jones vào trong phòng, Nguyệt Như đã mặc đồ xong rồi, có điều khuôn mặt ửng đỏ vẫn chưa hết, đôi mắt long lanh, nhìn rất hấp dẫn.
"Tiểu thư, thế nào rồi? Bây giờ trong lòng còn hoài nghi không?" Bà Jones là một người phương Tây điển hình, nói chuyện cũng không hề kiêng dè gì nhiều : "Trải qua lần tiếp xúc thân mật tối nay, trong lòng có tràn ngập lòng tin với hắn chưa?"
Nguyệt Như nghe thấy như thế, mặt đang đỏ liền đỏ rực lên, nói như làm nũng : "Bà, bà chỉ biết giễu cợt con... con vốn dĩ chưa từng hoài nghi Hạo Vân..."
"Haha..."
Bà Jones cười nói : "Hèn chi mọi người đều nói, yêu là tin tưởng... tối nay hai đứa làm vậy, tình yêu đâm chồi nảy lộc rồi..."
Nguyệt Như đỏ mặt, muốn cãi lại vài câu, nhưng thấy sắc mặt của bà Jones bỗng nhiên trở nên nghiêm túc : "Tiểu thư... con ngồi xuống đi, bà có chuyện quan trọng muốn nói với con..."
Thấy bà Jones nghiêm túc, trong lòng Nguyệt Như cũng biết là chuyện lớn, vội vàng kéo tay bà Jones ngồi xuống ghế, hỏi : "Bà, rốt cục là chuyện gì?"
"Tiểu thư... theo bà dự đoán, đại chiến trung thu, Thiên Đạo của chúng ta sẽ bị liên lụy vào, thương vong đến lúc đó khẳng định là rất lớn, thậm chí là có thể sụp đổ" Nói đến đây, bà Jones nhìn Nguyệt Như rất nghiêm túc : "Tiểu thư, bà hy vọng con có thể cứu vớt Thiên Đạo... Nếu như có thể, bà hy vọng con có thể tiếp quản Thiên Đạo vào thời điểm đó, nói như vậy, Thiên Đạo và Phương Hạo Vân sẽ giảm bớt xung đột..."
"Tiếp quản Thiên Đạo?"
Nguyệt Như nhướng mày, nói : "Bà, sao có thể được... sao con có thể tiếp quản Thiên Đạo được? Hơn nữa ba con..."
"Tiểu thư, bây giờ bà nói với con điều này, chính là muốn con chuẩn bị trong lòng trước. Về phần ngọn nguồn cụ thể, tương lai bà sẽ nói với con" Bà Jones nói rất ý nghĩa : "Tóm lại, bà sẽ không hại con, con phải tin tưởng bà, bà làm như vậy là vì tốt cho con, tốt cho Thiên Đạo..."
"Tiểu thư, hôm nay bà nói với con những lời này, hy vọng con không nhắc lại với bất kỳ kẻ nào..." Bà Jones dặn dò một câu.
Nguyệt Như nghi hoặc, còn muốn hỏi gì nữa, nhưng bà Jones đã tránh người :"Hôm nay, con ở chổ của bà nghỉ ngơi đi, bà đi điều tra..."
.............................................
Ca cấy ghép tủy của Đinh Tuyết Nhu vô cùng thành công, những phần trị liệu kế tiếp cứ dựa theo kế hoạch mà làm, hôm nay, cô đã tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên mà cô nói, chính là tên của Phương Hạo Vân.
Giọng nói của cô rất yếu, nhưng lại rất kiên quyết, cô muốn gặp Phương Hạo Vân, muốn gặp người đàn ông đã từng bị mình làm tổn thương, và bây giờ là người đàn ông cho mình sinh mạng.
Bác sĩ Paul đành phải chuyển ý của Đinh Tuyết Nhu cho Vương Hà và George, hy vọng bọn họ mau chóng tìm được người mà người bệnh muốn gặp, nếu cứ kéo dài sẽ ảnh hưởng đến tâm lý người bệnh, ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.
"Vương tiểu thư, cô đừng gấp, cô đã gọi điện cho thiếu chủ rồi, như vậy anh ấy nhất định sẽ nhanh chóng trở về..." George thấy Vương Hà cứ đứng ngồi không yên, đành phải qua khuyên vài câu.
"Hừ!"
Vương Hà dường đang nổi nóng, cô vẫn cho rằng Phương Hạo Vân đúng là quá đáng.
"Không thể tha thứ, không thể tha thứ, Phương Hạo Vân không phải thứ tốt..." Vương Hà tức giận nói :" Hắn bỏ mặc Nhu Nhu bệnh nặng, đúng là không phải người..."
"Vương tiểu thư, xin cô nói chuyện tôn trọng một chút... nếu cô cứ dùng ngôn ngữ mà vũ nhục thiếu chủ của chúng tôi, thì đừng trách tôi không khách khí..." Tuy rằng sắc mặt của George không được vui, nhưng mà hắn không nói gì, bởi vì chuyện nam nữ vốn là như vậy, không thể nói ai đúng ai sai, nhưng mà Rosand thì không như vậy, hắn chỉ biết rằng, Vương Hà đang chửi Thiếu chủ của mình, như vậy là đủ rồi.
Cảm nhận được sát khí từ đôi mắt của Rosand, Vương Hà lùi lại vài bước theo bản năng, trong mắt lộ ra một sự kinh ngạc : "Anh muốn làm gì... anh muốn đánh tôi?"
"Xin cô im lặng một chút, đây là bệnh viện.." George nháy mắt bảo Rosand im lặng, nhỏ giọng khuyên Vương Hà : "Vương Hà tiểu thư, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta tốt nhất là nên chờ đợi im lặng..."
"Thượng bất chính hạ tắc loạn..." Vẻ mặt của Vương Hà khá là bất mãn. :
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân chạy đến đây, nghe Vương Hà nói câu đó, liền lên tiếng : "Cô đang nói tôi sao... chị Hà, vì cô quan tâm đến Tuyết Nhu nên nói ra những lời này, tôi không tính toán với cô, có điều tôi hy vọng, lần sau khi cô nói chuyện, nên dùng cái đầu một chút, đầu giống mấy con nhỏ ngực to mà óc trái nho, nói chuyện không biết suy nghĩ gì cả... như vậy thì đúng là phiền phức..."
"Cậu..." Vương Hà nghe thấy thế, nổi giận đùng đùng, có điều còn chưa kịp nói gì, thì đã cảm nhận được sát khí lạnh như băng đang phủ lấy toàn thân.
Quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt giết người của Rosand đang nhìn mình.
Vương Hà vội vàng im miệng lại, không dám nói nữa.
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, ác nhân phải để ác nhân trị.
Có điều, nói như vậy hơi quá, Vương Hà thật ra không phải là ác nhân, chỉ là tính hơi nóng một chút thôi, táo bạo một chút thôi.
"Chị Hà... Tuyết Nhu vẫn còn nằm trong phòng vô khuẩn, thân thể chưa hồi phục, chúng ta đừng có náo loạn được không, tất cả phải lấy đại cục làm trọng... bây giờ không nói nữa, em đi vào phòng bệnh cách ly gặp Tuyết Nhu đây..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền nhờ Paul dẫn đường. Trong giai đoạn này, Phương Hạo Vân không thể vào trong phòng bệnh trực tiếp, phải đứng ở ngoài phòng cách ly nhìn.
Vương Hà nhìn Phương Hạo Vân một cách oán hận, cuối cùng không nói gì nữa, vội vàng đi theo.
Vài phút sau, dưới sự dẫn đường của Paul, Phương Hạo Vân đã đứng trước tấm kính của phòng cách ly, thấy được Đinh Tuyết Nhu đang nằm trên giường bệnh bên tong, sắc mặt của cô trắng bệch vô cùng, có điều trong ánh mắt tràn ngập sức sống, tinh thần có vẻ không tồi.
"Tuyết Nhu..."
Thông qua cái micro bên ngoài, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy như thế, lập tức quay đầu lại, nhìn người đàn ông qua tấm kính cách ly kia, trong con mắt xinh đẹp lập tức tràn ra nước mắt.
Những giọt nước mắt này không hề liên quan đến cơn đau, mà hoàn toàn là vì vui mừng mà khóc. Sau khi tỉnh lại, Đinh Tuyết Nhu cũng biết, ca phẫu thuật của mình đã thành công, trong tương lai không lâu sau, thân thể của cô sẽ hoàn toàn khôi phục, trở thành một người bình thường. Và từ đó về sau, cô sẽ được hưởng cuộc sống của người bình thường, hạnh phúc bình thường.
"Tuyết Nhu, kiên cường lên, phẫu thuật đã thành công, chỉ cần phối hợp với bác sĩ kiên trì trị liệu, thân thể của em sẽ hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, không bao giờ chia lìa những..."
Nói thật, với những lời này, ngay cả bản thân Phương Hạo Vân còn không tin tưởng nữa, nhưng mà bây giờ nói như vậy, đối với Đinh Tuyết Nhu mà nói, chính là một sự cổ vũ tinh thần rất lớn.
Quả nhiên, nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu liền mỉm cười, cười rất ngọt ngào.
Quá trình như vậy kéo dài khoảng mười lăm phút, cuối cùng, dưới đề nghị của bác sĩ Paul, nó đã được kết thúc.
Đinh Tuyết Nhu bây giờ chẳng những cần được an ủi tinh thần, mà cũng cần nghỉ ngơi nữa, hơn nữa cũng không thể làm cảm xúc quá kích động...
Trở về văn phòng của bác sĩ Paul, Phương Hạo Vân liền cẩn thận hỏi tình huống trị liệu, hơn nữa còn dặn dò mãi, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, thiết bị trị liệu tốt nhất.
Paul cười trả lời : "Phương thiếu gia... anh cứ yên tâm, bệnh viện chúng tôi dưới chỉ thị của Bạch tổng, đã tiến hành trị liệu tốt nhất dành cho Đinh tiểu thư..."
Dừng lại một chút, Paul còn nói thêm : "Phương thiếu gia, có thể nói rằng, cho dù là nữ hoàng cũng chưa từng được trị liệu đặc biệt như vậy..."
"Ừ..."
Phương Hạo Vân gật đầu rất hài lòng, nói : "Nghe lời ông nói vậy, tôi rất yên tâm.. có điều, các người không được bất cẩn, nhất định phải bảo đảm mọi chuyện thành công"
George đi đến, nghiêm túc nói : "Thiếu chủ yên tâm, nhóm chữa bệnh của chúng ta vẫn chưa giải tán, toàn bộ đều trực bên cạnh Đinh tiểu thư 24/7. Hơn nữa trong phương diện bảo vệ, đã có Rosand và người của anh ấy, sẽ không xảy ra vấn đề..."
Vương Hà không nói gì, nghe bọn họ nói như vậy, liền lộ ra vẻ khó tin. Cô không phải là người giàu có, nhưng mà lại đi chung với rất người giàu có, mấy ngày nay cô được hưởng thụ đãi ngộ mà cả đời trước đây cô chưa từng có. Đối với thân phận của Phương Hạo Vân, cô càng lúc càng tò mò, chỉ là hôm nay hai người đang không vui, cho nên dù có tò mò, cô cũng không hỏi.
"George, anh lại đây... tôi có chuyện muốn dặn dò anh..." Phương Hạo Vân tính ngày kia sẽ lên đường, trước khi đi, hắn cần phải dặn dò mọi chuyện rõ ràng.
Lúc đầu, hắn muốn dặn dò Bạch Nguyệt Thiên, nhưng mà ngày hôm qua Bạch Nguyệt Thiên phải đi xử lý tranh cãi gia tộc, phỏng chừng là một hai ngày nữa cũng không trở về.
George nghe thấy thế, không dám chậm rãi, vội vàng bước lại chổ Phương Hạo Vân, dựng lổ tai lên nghe Thiếu chủ dặn dò.
Cái mà Phương Hạo Vân dặn rất đơn giản, chính là công tác bảo vệ và bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu, chẳng qua, Phương Hạo Vân đứng trên một góc độ chuyên nghiệp để đưa ra ý kiến tốt nhất.
George đương nhiên là ghi nhớ tất cả.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân liền gọi Vương Hà lại, trầm giọng nói : "Chị Hà, ngày kia em sẽ về Hoa Hải, khi em không có đây, việc chăm sóc Tuyết Nhu xin giao cho chị... Em đã dặn dò George rồi, hắn sẽ tích cực phối hợp với chị..."
"Cậu phải đi?"
Sắc mặt của Vương Hà lập tức trở nên căng thẳng, vội nói : "Tình trạng của Nhu Nhu bây giờ mà cậu có thể rời đi sao? Nếu cậu đi rồi, tâm tình của Nhu Nhu sẽ bị ảnh hưởng, tôi không đồng ý cho cậu đi..."
"Chị Hà, chuyện này chị không nói được gì đâu. Ngay cả em cũng không thể tự quyết định được..." Phương Hạo Vân cười khổ : "Em bận rộn nhiều chuyện, có một số việc cần em phải tự đi xử lý, hơn nữa không thể chậm trễ được, ca phẫu thuật của Tuyết Nhu đã thành công, bây giờ là thời kỳ dưỡng bệnh, tác dụng của em cũng không còn lớn nữa..."
Bình tĩnh mà xem xét Phương Hạo Vân quả thật không muốn rời xa Đinh Tuyết Nhu, nhưng mà hắn không thể không trở về. Đầu tiên, cái chết của Robert, đã khiến cho Thiên Đạo nổi giận, nếu hắn không đi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho Thiên Đạo hoài nghi. Tiếp theo, Trần Thanh Thanh nói là muốn đi lính, trước khi đi, nói thế nào hắn cũng phải gặp mặt cô một lần. Còn chuyện thành lập công ty Đằng Phi nữa, cũng đang chờ hắn trở về giải quyết...
Cho nên, về tình về lý, hắn đều phải trở về, không thể ở lại Luân Đôn được nữa.
" Phương Hạo Vân, cậu làm cho tôi rất thất vọng..." Vương Hà là đàn bà, cho nên tư tưởng luôn hẹp hòi, trừ lợi ích của chính cô ta và Đinh Tuyết Nhu ra, thì không hề nghĩ đến cảm xúc của người khác : "Nhu Nhu đối với cậu như vậy, cậu lại đối xử với nó như vậy, chuyện hôm nay tôi tạm thời không nói, chỉ là bây giờ cậu lại đòi về nước... nếu Nhu Nhu biết chuyện này, không biết sẽ đau khổ đến mức nào"
"Hừ!"
Phương Hạo Vân khẽ cười : "Chị Hà, em nghĩ Tuyết Nhu không giống như chị nói đâu"
Lùi một bước mà nói, cho dù Đinh Tuyết Nhu có suy nghĩ giống Vương Hà, thì Phương Hạo Vân cũng không thay đổi ý kiến. Nam tử hán đại trượng phu, không thể sống suốt ngày chỉ vì đàn bà được. Hơn nữa, cả hai đều là người phụ nữ của mình, không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia được.
"Chị Hà, chuyện này có nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ em muốn nói cho chị biết, mấy ngày nữa, chị sẽ vất vả lắm. Tuyết Nhu nhờ chị cả. Buổi tối ngày mai, em sẽ tự mình chào từ biệt Tuyết Nhu..." Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân xoay người đi ra.
Vương Hà cắn chặt răng, nhưng không nói thêm gì.
"Chị Hà... có phải chị đã đến thời kỳ mãn kinh rồi không, nếu không sao tính tình của chị dễ dàng bị xúc động như vậy..." Lúc đi ra đến cửa, Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi lại một câu.
" Phương Hạo Vân, cậu đi chết đi!" Vương Hà lập tức nổi giận.
"Ừ, nhất định đã vào thời kỳ mãn kinh rồi, bằng không chị sẽ không đối xử với ân nhân của mình như vậy..." Phương Hạo Vân cười, nhìn thoáng qua bộ ngực của Vương Hà, sau đó xoay người bước đi. Lần này hắn không quay đầu lại nữa.
Vương Hà vốn muốn gào lên, nhưng mà chợt nhớ lại, Phương Hạo Vân dúng là đại ân nhân của mình, không chỉ cứu cô vài lần, mà còn cứu luôn em trai của cô nữa.
Nghĩ đến đây, hai má của Vương Hà đỏ lên, như vậy quả thật là hơi quá.
Chỉ là, lúc phát sinh sự việc, chính bản thân cô ta cũng không khống chế được tính tình của mình.
"Hay là, mình thật sự đã vào thời kỳ mãn kinh?" Vương Hà nhíu mày, dường như đã bị hoang mang rồi.
Trưa ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Thiên đã trở về, cùng đi với hắn là một ông già, một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi kia thì Phương Hạo Vân có biết, chính là Caesar đã bị Rosand đánh. Còn ông già kia thì có vài phần tương tự Caesar, có lẽ là ông già của thằng này.
Quả nhiên, Bạch Nguyệt Thiên cười giới thiệu : "Thiếu chủ, đây là tộc trưởng của gia tộc Flynn, Jack Flynn, về người này, thiếu chủ hẳn là cũng biết..."
"Xin chào Phương thiếu gia..."
Caesar có vẻ giống như là một học trò ngoan vậy, chạy lại chào hỏi.
Có cái gọi là đánh người không đánh ai đang cười, Phương Hạo Vân thản nhiên đáp lại : "Hiểu chuyện là tốt rồi..."
"Tộc trưởng Jack, ông mang Caesar đến đây là...?" Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi.
Jack vội vàng cười nói : "Phương thiếu gia, cậu cứ gọi tôi là lão Jack được rồi, hôm nay tôi mang Caesar đến đây, chính là đến để xin lỗi, hy vọng Phương thiếu gia đại nhân đại lượng, đừng chấp nhất thằng con ngỗ nghịch của tôi, cho chúng tôi một cơ hội..." Nói xong, lão già Jack liền cung kính cúi đầu trước Phương Hạo Vân.
Caesar bên cạnh cũng không dám chậm trễ, vội vàng cúi đầu trước Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân mỉm cười, khoát tay nói : "Không cần phải thế... người không biết không có tội... hơn nữa, chuyện lần trước Caesar đã bị dạy dỗ rồi, việc này tôi không để ý nữa đâu"
Lão già Jack muốn nói rằng, cậu không để ý, nhưng tập đoàn Hùng Long vẫn để ý, luôn miệng nói gia tộc của mình đã đắc tội với Thiếu chủ nhà họ, muốn dứt điểm bọn họ.
Gia tộc Flynn coi như cũng là rắn độc tại nước Anh rồi, có quan hệ rất rộng, là thành viên trong hoàng thất, có quan hệ tốt bên nghị viên. Nhưng mà, so với tập đoàn Hùng Long, vẫn còn có chênh lệch nhất định.
Vẫn là câu nói đó : Không thể trêu vào!
Vì gia tộc, lão già Jack không thể không cúi đầu, tự mình đến xin lỗi, việc này đối với ông mà nói, đúng là nghẹn khuất thật, nhưng mà tình thế ép người, con trai gây ra họa, ông đành phải làm vậy.
"Xin Phương thiếu gia nói cho..." Lão già Jack cúi đầu xuống, chờ Phương Hạo Vân tỏ thái độ.
Phương Hạo Vân quay đầu qua nhìn Bạch Nguyệt Thiên, hai người cười hiểu ý, Phương Hạo Vân lúc này mới nói : "Haha, ông quá khách khí rồi... như vậy đi, nếu ông đã coi trọng chuyện này, vậy thì lần này tôi đại biểu cho tập đoàn Hùng Long nói luôn, việc này dừng ở đây..."
"Cảm ơn..."
Lão già Jack nói như mang ơn vậy : "Phương thiếu gia rộng lượng..."
"Bạch tổng, anh gọi tôi?" Đúng lúc này George đẩy cửa đi vào.
"George, cậu đưa Jack tiên sinh và Caesar về trước đi... sau này, cậu nên qua lại với bọn họ nhiều chút, có thể làm ăn được nhiều đấy..." Bạch Nguyệt Thiên thản nhiên dặn dò.
Đợi khi cha con Caesar đi về, Bạch Nguyệt Thiên mới cười nói : "Thiếu chủ, việc này xử lý như vậy anh có hài lòng không? Gia tộc Flynn tại nước Anh cũng là một danh môn vọng tộc, tôi không muốn làm to chuyện ra, tôi chỉ gây áp lực thích hợp, lão già ấy liền tỏ vẻ muốn hợp tác với chúng ta, tôi đã cẩn thận suy nghĩ, với thực lực của gia tộc Flynn tại nước Anh, chúng ta hợp tác với họ rất có lời... thiếu chủ, anh còn ý kiến nào khác không?"
Phương Hạo Vân gật đầu hài lòng :" Xử lý như vậy rất tốt... dù sao mục tiêu cuối cùng của chúng ta vẫn là gia tộc Morgan... trước khi chúng ta đạt được mục đích, thì nên tập trung nhân lực cho thỏa đáng"
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân còn nói thêm : "Bạch hộ pháp, trước khi đi, tôi có chuyện muốn nhờ anh... hy vọng anh có thể giúp tôi..."
"Thiếu chủ nói quá lời, có việc gì anh cứ dặn dò..." Bạch Nguyệt Thiên nghiêm mặt nói : "Thiếu chủ, anh là chủ, Bạch Nguyệt Thiên là nô... quy định của bộ tộc thủ hộ là thế, xin thiếu chủ ghi nhớ, có việc gì cứ dặn dò..."
"Đã như vậy, tôi không khách khí nữa..." Phương Hạo Vân quay đầu lại nói : "Bạch hộ pháp, anh biết Thiên Đạo Yêu Cơ Nguyệt Như không?"
"Biết!"
Bạch Nguyệt Thiên nghiêm túc nói : "Tôi hiểu ý thiếu chủ muốn nói gì rồi... thiếu chủ yên tâm, chúng tôi đã sớm âm thầm phái cao thủ ẩn núp bên cạnh Nguyệt Như tiểu thư, cô ta sẽ không có việc gì. Huống hồ, với công phu của Nguyệt Như tiểu thư, cùng với địa vị của cô trong Thiên Đạo, tin rằng thiên hạ này sẽ không có nhiều người có thể làm cô bị thương..."
"không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn..."
Phương Hạo Vân cẩn thận dặn dò : "Theo dõi Edward, nếu hắn có hành động gì nhằm vào Nguyệt Như, phải nói cho tôi biết ngay.. mặt khác, bệnh tình của Tuyết Nhu, tôi cũng đã dặn dò George và Vương Hà, anh có việc thì cứ rời khỏi Luân Đôn, đừng bận tâm chuyện này.
"Thuộc hạ hiểu rồi!'
Bạch Nguyệt Thiên cung kính nói : "Thiếu chủ, bệnh tình của Đinh tiểu thư, tôi sẽ chú ý tòa bộ. Cái này không phải là sinh ly tử biệt, mà muốn nói rằng khi hai người chia xa nhau, sẽ vô cùng đau đớn, có một số người thậm chí cho rằng, chia tay đau đớn thế này giống như là cái chết tìm đến vậy"
Khi màn đêm buông xuống, trong phòng bệnh rõ ràng đang diễn ra cảnh sinh ly tử biệt.
Đối với việc Phương Hạo Vân rời đi, Đinh Tuyết Nhu đã chuẩn bị sớm tâm lý rồi, chỉ là, dù rằng như vậy, đến lúc gặp mặt nhau, từ sâu trong lòng của Đinh Tuyết Nhu vẫn không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, cô là một cô gái thông minh, cô sẽ không cưỡng ép Phương Hạo Vân, cô rất rõ ràng, lúc này Phương Hạo Vân rời đi, khẳng định là có lý do bất đắc dĩ. Cho dù cô có ép hắn ở lại, thì cũng không thể nào thành công. Mà cho dù có bắt ở lại được, cũng không có ý nghĩa gì.
Thông qua thiết bị bên trong phòng vô khuẩn, Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân tiến hành trò chuyện với nhau. Giọng nói của Đinh Tuyết Nhu có vẻ hơi nghẹn ngào, tâm tình cũng vô cùng trầm trọng, có điều, trọng lời nói của cô ta lại cố gắng tạo ra một sự vui vẻ : "Hạo Vân, đừng lo cho em. anh có việc thì cứ đi trước đi... chờ cơ thể của em hồi phục, em sẽ trở về tìm anh..."
Phương Hạo Vân nói giống như hứa : "Chờ thân thể của em hồi phục, anh sẽ đến đón em... Tuyết Nhu, anh hy vọng trong khoảng thời gian anh không có ở đây, em tiếp tục kiên cường, tích cực phối hợp với bác sĩ để tiến hành trị liệu. Cũng là câu nói đó, sức khỏe là quan trọng nhất, qua vài ngày nữa, anh sẽ gọi cho em, anh rất nhớ em..."
"Dạ...' Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn nói : "Hạo Vân, vậy em sẽ chờ anh đến đón em..."
"Yên tâm đi, giữ sức khỏe, gặp lại sau..."
Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân xoay người rời đi, hai người càng nhìn nhau lâu, thì chỉ càng gây thêm đau khổ.
Đinh Tuyết Nhu ngơ ngác nhìn bóng dáng người đàn ông cô yêu rời đi, trong con mắt đã ngập nước. Cô thề rằng mình phải dưỡng bệnh thật tốt, tranh thủ khỏe lại để trở về bên cạnh hắn.