Chỉ là nhóm của cô bây giờ, không có tên, chỉ có số, lấy Trần Thanh Thanh mà nói, số hiệu của cô bây giờ là 9527.
Trước đó vài ngày, bọn họ được tiến hành huấn luyện với súng đạn. Súng đạn ở chổ nay không giống như bình thường, tuy rằng cũng là sản phẩm trong nước, nhưng mà tính năng và chất lượng vượt xa các loại súng được trang bị cho quân đội chính quy. Có điều, uy lực càng lớn thì độ giật càng cao.
Trần Thanh Thanh nhớ rất rõ ràng, ngay đầu tiên khi tiến hành tập bắn, đã có một cô gái bị trật khớp vai bởi vì chuyện này.
Có điều, biểu hiện của Trần Thanh Thanh coi như tốt hơn, tuy rằng cô cũng là con gái, nhưng trong lần huấn luyện súng đạn này, cô đã đạt thành tích đứng đầu.
Mà tất cả đều là do công phu nội gia và thân thủ nhanh nhẹ do Phương Hạo Vân truyền cho cô. Sự thật đã chứng minh, mặc dù xã hội tiến vào thời đại khoa học kỹ thuật cao, nhưng tố chất con người luôn cực kỳ quan trọng. Bởi vì cho dù là công nghệ khoa học cao đến đây, nhưng cũng phải cần có người thao tác nó.
Vì thế, mỗi ngày trừ chương trình huấn luyện bình thường ra, Trần Thanh Thanh còn tự mình luyện công. Cũng may là cái bộ pháp hít thở do Phương Hạo Vân truyền lại cô đã thông thạo, mỗi ngày chỉ cần nghỉ ngơi ba bốn giờ thôi thì tinh thần của cô cũng vô cùng tốt.
Giáo quan ngày hôm qua đã nói, hôm nay sẽ tiến hành huấn luyện đặc biệt dành cho nhóm hạng nhất, chiến đấu với dã thú. Nghe nói quy tắc là thế này, đem một người nhốt chung cái lồng với dã thú, cho cả hai cùng đấu.
Mục đích của chuyện này chính là muốn tăng cường năng lực chiến đấu của người lính, thứ hai cũng là rèn luyện tâm tính, dũng khí và sự can đảm của người đó.
Khi huấn luyện bắt đầu, Trần Thanh Thanh xin được làm người đầu tiên ra trận.
Đối với chuyện này, giáo quan cũng không hề có ý kiến gì, liền chấp nhận lời yêu cầu của cô. Đương nhiên, con người đấu với dã thú vô cùng nguy hiểm, vì thế, để bảo đảm an toàn cho con người, bên căn cứ huấn luyến cũng đã chuẩn bị trước, một khi người đó không thể nào chống lại dã thú được nữ, khi sinh mạng xuất hiện dấu hiệu bị đe dọa, thì sẽ được cứu viện.
Là một cô gái, Trần Thanh Thanh yêu cầu được ra trận đầu tiên, sự cản đảm và dũng khí đã được tất cả mọi người trong nhóm khen ngợi.
Khi Trần Thanh Thanh bình tĩnh tiến vào trong cái lồng khi, bên ngoài vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Vì để kích thích dã tính và sức chiến đấu của con thú, cho nên bình thường trước khi tiến hành huấn luyện, con thú thường được bỏ đói vài ngày.
Bởi vì chỉ khi con thú bị bỏ đói, thì mới bộc phát được dã tính lớn nhất của nó.
Khi cửa sắt được đóng lại, hai con mắt của con thú liền đỏ rực lên, nhìn chằm chằm Trần Thanh Thanh, khẽ liếm miệng, để lộ ra hai hàm răng sắc bén của nó. Theo nó thấy thì sinh vật đang đứng trước mắt là bữa ăn sáng ngon lành của nó.
"Gừ!!!"
Theo tiếng gầm dữ dội, con thú lao đến, hàm răng sắc bén của nó lập tức cắn đến cổ của Trần Thanh Thanh. Trong giây phút đó, mặc dù là những người đứng bên ngoài cũng rùng mình. Những người bạn có quan hệ hơi tốt, thậm chí còn lo lắng cho 9527.
Nhưng Trần Thanh Thanh bên trong lại chẳng hề e ngại gì cả, cô lạnh lùng nhìn con thú đang lao đến, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Ngay trong thời điểm con thú lao đến người cô, chân cô hơi lách qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể của cô thản nhiên nghiêng qua một bên, tránh né đòn tấn công của con thú.
Cùng lúc đó, chân cô đá lên, tung một cú chuẩn xác ngay dưới bụng con thú.
"Gào!!!"
Con thú kêu đau một tiếng, rơi xuống đất, dường như hơi sửng sờ. Có lẽ nó không nghĩ rằng con mồi nhìn nhỏ bé kia lại có lực phản kháng mạnh như vậy.
Một tràn vỗ tay vang lên kịch liệt.
Nhìn thấy Trần Thanh Thanh vừa tránh né vừa phản đòn, mọi người cực kỳ hâm mộ và vui mừng. Hâm mộ là vì thân thủ và cách di chuyển của Trần Thanh Thanh, còn vui mừng là vì người đẹp không bị con thú tấn công.
Sự phản kháng của Trần Thanh Thanh dường như đã khơi dậy sự điên cuồng của con thú, nó nổi giận gầm lên một tiếng, lao nhanh lại. Tuy rằng cơ thể của nó trông có vẻ to bự, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn, nó dùng tốc độ như điện lao đến, đánh về hướng Trần Thanh Thanh, đôi mắt nó như rực lửa. hiển nhiên lúc này nó đã điên rồi.
Tuy rằng đối mặt với một con súc sinh, nhưng Trần Thanh Thanh không dám chậm trễ, hơn nữa con thú này đã được huấn luyện, biết cách đối phó với con người.
Lợi thế lớn nhất của Trần Thanh Thanh bây giờ là tốc độ, ổn định tinh thần, cô lạnh lùng nhìn con thú đang lao đến, tính toán thời khắc cuối cùng để tránh né, chỉ có như vậy thì mới có thể đập lại được con thú.
Con thú nhìn thấy Trần Thanh Thanh đột nhiên không tránh né, càng thêm hung hãng, giơ móng vuốt sắc bén của mình lên, bổ xuống đỉnh đầu của Trần Thanh Thanh. Lần này nó dùng hết lực, nếu như bị bổ trúng, Trần Thanh Thanh chắc chắn sẽ trở thành một đống thịt vụn.
Bầu không khí nơi này trở nên hồi hộp, tất cả mọi người không khỏi lo lắng cho Trần Thanh Thanh một lần nữa. Có vài người thậm chí còn nghĩ rằng, có phải là Trần Thanh Thanh đã sợ đến đờ người rồi không.
Trần Thanh Thanh đương nhiên là không phải sợ, cô không cử động, là do đang dành sức, đang dành thế.
"Ha!!!!"
Khẽ quát một tiếng, khi vuốt của con thú gần chạm vào đỉnh đầu, Trần Thanh Thanh đột nhiên đột, thân hình nhảy lên, nghiêng về tránh đòn của con thú. Cùng lúc đó, Trần Thanh Thanh đem hết sức mạnh tập trung xuống chân, đá một cái vào đầu con thú.
Một đá này còn mạnh hơn cả cú phản đòn khi nãy, hơn nữa còn đá vào ngay đầu, uy lực của nó không cần nghi ngờ nữa.
"Gào!!!"
Con thú bị đau, lập tức gầm gừ lên, tiếng kêu thảm thiết của nó rất lớn, làm cho mọi người hầu như không chịu nổi,thậm chí có người còn cảm thấy không thở được.
Trần Thanh Thanh vội vàng bình tĩnh lại, dựa theo phương pháp hít thở do Phương Hạo Vân truyền lại, lặng lẽ vận khí, áp chế lại tiếng rống của con thú.
Nhìn thấy cảnh tượng người đấu thú phấn khích như vậy, mọi người vừa mừng vừa sợ, lại vỗ tay ầm cả lên một lần nữa.
Ông giáo quan mặt lạnh quát lớn một tiếng : "Đừng vui mừng quá sớm, trò hay mới vừa bắt đầu... cuồng tính của con thú vừa được kích thíc..."
Giáo quan nói như vậy, lập tức làm cho mọi người hồi hộp.
"9527 cố lên..."
Không biết là ai đã mở đầu, nhưng mọi người đã cùng nhau cổ vũ cho Trần Thanh Thanh. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nghe nói rằng trong quá khứ, cho đến bây giờ, cũng chưa từng có người nào có thể đấu với con thú trong cái lồng này được hơn một tiếng. Hôm nay Trần Thanh Thanh đã kiên trì được nửa tiếng, mà trạng thái của cô còn vô cùng tốt, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì, hơn nữa ngay cả mệt mỏi cũng không có.
Mọi người hy vọng Trần Thanh Thanh có thể phá vỡ thành tích kia.
Trong lòng giáo quan mặt lạnh thật ra cũng rất hy vọng, đương nhiên, hy vọng của ông không giống như những người ở đây. Mọi người thì chỉ mong Trần Thanh Thanh có thể phá vỡ thành tích kia, vượt hơn một tiếng.
Còn giáo quan mặt lạnh lại hy vọng Trần Thanh Thanh có thể đánh bại con thú, như thế thì làm giáo quan như ông cũng cảm thấy vinh hạnh.
Quả nhiên, sau hai lần tấn công, trong tình huống bị đau, con thú đã được kích thích dã tính và cuồng tính. Mặc kệ là từ tốc độ hay sức mạnh, đều đã vượt trội hơn hồi nãy.
Trong tiếng gầm rung trời, con thú lao về hướng Trần Thanh Thanh, tốc độ cực nhanh, giống như là tia chớp vậy. Trần Thanh Thanh cũng quát một tiếng, lúc này, cô không thủ thế, cũng không đứng yên, mà lao thẳng đến chổ con thú.
"Cô ta điên rồi!"
Nhìn thấy hành động của Trần Thanh Thanh, hầu như mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy.
Ngay cả giáo quan mặt lạnh cũng không khỏi rung động, cho dù là ông cũng không nắm chắc việc đối mặt với con thú đang điên cuồng. Trong ký ức của ông, những người được huấn luyện ở đây, hầu như chưa ai chủ động tấn công con thú cả.
Có thể cầm cự với con thú hơn một tiếng, cũng đã là không tồi rồi.
Khi mọi người đang kinh ngạc thì trong lồng sắt, một người một thú điên cuồng lao vào nhau, và tay của Trần Thanh Thanh đột nhiên túm lấy đầu của con thú.
Càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn chính là, nhìn Trần Thanh Thanh yếu đuối nhỏ con như vậy mà lại có sức mạnh thật lớn, dưới hai tay của con, con thú không thể cử động đầu được.
Đương nhiên, bây giờ Trần Thanh Thanh cũng không chịu nổi, không nói cái khác, chỉ cái mùi hôi trong miệng của con thú thôi cũng đã khiến cô khó chịu rồi, cô thậm chí là còn có cảm giác muốn ói.
Dưới sự nhắc nhở của giáo quan, nhân viên cứu hộ cũng đã chuẩn bị trước công tác.
Nói thật, Trần Thanh Thanh có thể kiên trì như vậy, chủ động tấn công con thú, cũng rất đáng quý rồi. Lịch sử đã bị cô thay đổi rồi.
Con thú rống lên, giãy dụa. Phương Hạo Vân dùng hết toàn lực để chống đỡ. Một người một thú, không bên nào dễ dàng cả. Lúc này, chỉ cần hơi mất cảnh giác một chút, thì sẽ gặp phải cảnh máu tanh ngay.
"Đi chết đi!"
Trần Thanh Thanh quát lớn một tiếng, trong mắt hiện ra một tia sát ý, hai tay dồn sức, túm lấy đầu của con thú ném đi.
Lúc này, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ném mạnh con thú ra một góc.
Sau khi xong, Trần Thanh Thanh cũng không dừng lại, cô nhảy lên, lao từ trên coa xuống, đá một cái vào bụng của con thú. Con thú kêu gầm lên một tiếng, lắc lắc vài cái, nhưng ngay cả sức để đứng lên cũng không có.
Trừ tiếng gầm gừ của con thú ở đây, thì khắp nơi đều là im lặng và im lặng, bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trừ giáo quan mặt sắt ra, không ai ngờ rằng, Trần Thanh Thanh lại đánh con thú như vậy.
Thậm chí là có người còn dùng tay dụi mắt, xác định là mình không có nằm mơ.
"Cấp cứu..."
Giáo quan mặt sắt tỉnh lại trước, vội vàng hét lên một tiếng.
Những nhân viên cứu hộ bây giờ mới vội vàng mở cửa, vọt vào trong, Đầu tiên là tiêm thuốc mê con thú lại, sau đó cho xe tải vảo đưa nó ra, tiến hành trị liệu.
Có một nhân viên cấp cứu âm thầm cười khổ, làm công việc này nhiều năm rồi, nhưng cứu con thú thì lại là lần đầu tiên, lúc rời đi, anh ta còn giơ ngón cái về hướng Trần Thanh Thanh : "Làm tốt lắm..."
Dưới sự kinh ngạc và hoan hô của người khác, bản thân Trần Thanh Thanh lại bình tĩnh hơn. Cô chậm rãi đi ra ngoài, nói với giáo quan : "9527 hoàn thành huấn luyện, xin chỉ thị..."
"Về chổ nghỉ ngơi!" Trong ánh mắt của giáo quan mặt sắt lộ ra một sự vui vẻ.
"Cảm ơn!"
Trần Thanh Thanh cúi chào, sau đó xoay người lặng lẽ rời đi. Trên thực tế, điều cô cần nhất bây giờ chính là nghỉ ngơi. Có lẽ người xem bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy cảnh tượng người đấu thú phấn khích mà thôi. Nhưng đối với Trần Thanh Thanh mà nói, đây là một sự khiêu chiến.
Nằm trên giường của mình, Trần Thanh Thanh liền nhớ đến Phương Hạo Vân, nhớ đến người đàn ông mình yêu.
"Hạo Vân, vì em, mặc kệ là cực khổ thế nào, mệt nhọc cỡ nào, chị cũng sẽ kiên trì..." Trần Thanh Thanh tự thì thào : "Lần này đối với chị là một cơ hội tốt, chị hy vọng sẽ được cấp trên tán thành, được quyền thế thật lớn. Nói như vậy, chị sẽ có thể bảo vệ được em..."
Đúng vậy, sở dĩ Trần Thanh Thanh đồng ý đi lính, cũng là vì Phương Hạo Vân, vì bảo vệ cho người đàn ông cô yêu.
Đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông mới biết cái gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Chuyện như vậy, đàn bà cũng làm được.
Chỉ là ít thấy mà thôi.
..................................
Phương Hạo Vân thông qua Trần Thiên Huy lấy được mười lăm triệu đô của Long Chiến, hắn đem số tiền này giao cho Bạch An Viễn.
Tiền đô chỉ nằm trong tay Bạch An Viễn thì mới biến thành thứ làm ra tiền.
Trong khoảng thời gian này, dưới sự chỉ đạo của Bạch An Viễn, mười triệu đô tiền vốn ban đầu sau một vòng đầu tư đã kiếm lời được năm triệu.
Dựa theo lời hứa của Bạch An Viễn, trong vòng một tuần, ông ta sẽ đem lại lợi nhuận năm triệu đô. Đối với mấy thứ này, Phương Hạo Vân rất vui, hận rằng không thể nuôi dưỡng luôn thần tài Bạch An Viễn này ở nhà.
Bây giờ, công tác an toàn của Bạch An Viễn cũng đã được tăng mạnh rồi. Dì Bạch cố ý phái bốn cao thủ của gia tộc thủ hộ đến bảo vệ 24/7.
Cho dù là võ sĩ chữ Thiên của gia tộc Morgan đến ám sát, thì cũng không thể làm được gì.
"Phương thiếu gia... cậu đúng là ông chủ tốt, không ngờ rằng cậu lại có được một số tiền lớn nhanh như vậy, giá cả giao dịch thị trường gần đây lên xuống không đều, tôi phỏng chừng là do có người phá rối. Tôi tính lợi dụng cơ hội này mà kiếm một mớ, số tiền này của cậu đến thật đúng lúc..." Bạch An Viễn nhìn mười lăm triệu đô trong tài khoảng, hận không thể đè Phương Hạo Vân xuống hôn cho vài phát.