Hoán Kiểm Trọng Sinh


Hàn Tuyết Nhi nhìn Phương Hạo Vân, trông rất là đáng yêu và xinh : "Anh Hạo Vân... hay là ước định lúc trước của chúng ta vẫn tính nha, em giao thân thể của em cho anh, coi như là báo đáp ân cứu mạng của anh..."

"Im miệng!"

Phương Hạo Vân liền không vui, nói : "Em càng lúc càng quá đáng... bây giờ em căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là tình cả... chuyện quan trọng của em bây giờ chính là học tập. Muốn yêu đương thì cùng phải chờ em trưởng thành, hiểu được cái gì gọi là tình yêu, thì mới có thể bắt đầu. Hơn nữa đàn ông vĩ đại hơn anh trên đời này còn rất nhiều, em cần gì phải tự làm khổ mình?"

Những lời mà Phương Hạo Vân nói, Hàn Tuyết Nhi đều hiểu được.

Nhưng, hiểu là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác.

Nếu ở trong tình huống khác, Hàn Tuyết Nhi có thể lý luận với người khác về chuyện này. Nhưng mà, nó diễn ra trước mặt cô, cô không thể nào nói gì được.

Cái này gọi là người ngoài cuộc thì rõ, người trong cuộc thì mù đường.

Rất nhiều vì vì cái còi của mình mà trả giá quá lớn.

Người ở ngoài nhìn vào, thì thấy người trong cuộc thật là ngu ngốc, nhưng mà trong lòng bọn họ không biết rằng, nếu đổi lại là họ thì họ có được tốt hơn không? Góc độ nhìn nhận vấn đề khác nhau, cảm giác cũng sẽ khác nhau.

Không phải cũng có câu nói sao, đau cũng là một niềm vui.

"Anh Hạo Vân... em... em thật sự không thể khống chế tình cảm trong lòng em..." Đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi lại ngập nước rồi, thời kỳ trưởng thành nảy mầm, làm cho cô không thể thu lại được tình cảm dành cho một kẻ mà cô rất hận. Mặc kệ là nói thế nào thì hình tượng anh hùng của Phương Hạo Vân đã khắc rất sâu trong lòng cô rồi.

Nước mắt trong suốt, chậm rãi chảy dài xuống hai bên má, một giọt, hai giọt... chậm rãi rơi xuống đất. Làm cho tim của Phương Hạo Vân đau không chịu nổi.

"Anh Hạo Vân... ôm em một lần nữa được không?" Hàn Tuyết Nhi dùng giọng nói cầu khẩn, nói với Phương Hạo Vân : "Anh Hạo Vân, coi như em cầu xin anh, anh ôm em một lần này nữa thôi. Sau khi ôm xong, em tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh nữa, em sẽ nghe lời anh, mau mau trưởng thành..."

Cảm nhận được sự chân tình, Phương Hạo Vân thờ dài. Đi qua dùng tay trái ôm lấy eo nhỏ của cô, đưa tay phải lên lau nước mắt trên mặt cô, an ủi : "Đừng khóc, khóc sẽ không đẹp đâu..."

"Dạ... anh Hạo Vân, em nghe lời anh..." Hàn Tuyết Nhi gật đầu, hai tay ôm lấy eo hắn, đưa đầu tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng ngừng tiếng nức, cảm thụ hơi thở và nhịp tim của hắn.

"Tuyết Nhi, Hạo Vân, có muốn ăn dưa hấu ướp lạnh không?"

Đúng lúc này, Tần Tú Văn vui vẻ đẩy cửa phòng ra, chỉ là khi thấy con gái và Phương Hạo Vân ôm nhau, liền hóa thành đá.

Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi liền tách ra theo bản năng.

"Hai đứa... hai đứa... hai đứa đang làm gì thế?' Tần Tú Văn hầu như muốn té ngửa xuống đất, tình cảnh trước mắt giống như là tia sét đánh xuống đầu bà, làm cho ba nhất thời không biết nên nói gì.

"Mẹ...." Hàn Tuyết Nhi dường như cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng đi qua ôm lấy cánh tay của Tần Tú Văn, nói : "Mẹ hiểu lầm rồi, bọn con không có gì cả... bọn con chỉ là..."

"Im miệng!"

Phản ứng của Tần Tú Văn dường như rất hơi quá khích, bà căm tức nhìn Hàn Tuyết Nhi, tức giận nói : "Mày... mày đúng là làm tao thất vọng, sao mày lại có thể làm ra chuyện này. Mày... mày cút ngay cho tao, tao không có đứa con gái như mày, mày làm tao tức chết..."

"Dì Tần... dì đừng nói giận, nghe con giải thích, dì nhất định đã hiểu lầm rồi" Phương Hạo Vân giữ Hàn Tuyết Nhi sắp tông cửa bỏ chạy, giải thích với Tần Tú Văn : "Dì, con và Tuyết nhi không có chuyện gì cả, xin dì tin tưởng con..."

"Tôi không tin cậu, mời cậu cút đi.... Hàn gia chúng tôi không chào đón cậu, bây giờ cậu lập tức cút đi cho tôi..." Tần Tú Văn dường như đã mất hết lý trí.

Phương Hạo Vân lập tức không vui, bà mẹ nó, bố có lòng tốt đến dạy kèm cho con gái của mấy người, rõ ràng đã sắp an ủi khuyên bảo thành công rồi, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, nhưng mà Tần Tú Văn không biết phân biệt tốt xấu sao, không biết nhìn xem đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Dì Tần... con hy vọng dì có thể bình tĩnh một chút, mời dì nghe rõ sự thật rồi hãy nổi giận được không?" Phương Hạo Vân nhẫn nại khuyên.

"Sự thật?'

Tần Tú Văn lập tức cười lạnh, thầm nghĩ : Cái gì mà sự thật nữa, sự thật chính là cậu đang dụ dỗ con gái của tôi. Nghĩ đến đây, Tần Tú Văn như muốn nổi điên lên, vốn tưởng rằng đứa nhỏ Hạo Vân này không tồi, kết quả lại phát hiện ra, nó chính là sói đội lốt cừu.

" Phương Hạo Vân, cậu làm tôi rất thất vọng..." Tần Tú Văn quát lạnh một tiếng : "Từ hôm nay trở đi, nhà của chúng tôi không hoan nghênh cậu nữa... mời cậu rời đi..."

Hàn Tuyết Nhi bây giờ cũng đang hoảng sợ không thôi, đứng đơ ra đó, nhìn mẹ và anh Hạo Vân cãi nhau, không dám nói lời nào.

"Dì Tần, dì cũng làm con rất thất vọng..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết Nhi, nói : "Tuyết Nhi, tự chăm sóc mình nha, gặp lại..."

"Anh Hạo Vân, đừng đi!" Hàn Tuyết Nhi liền chạy đến ôm lấy Phương Hạo Vân, cô không muốn hắn rời đi như vậy.

"Đồ vô liêm sỉ, mày còn muốn tao tức chết sao?" Tần Tú Văn kéo con gái trở về, tức giận nói.

Nhìn vẻ mặt điên cuồng của mẹ, Hàn Tuyết Nhi giựt cánh tay của mình ra khỏi tay của mẹ, đồng thời, trong lòng cô cũng tràn ngập sự oán hận với mẹ của mình.

Sự không tin tưởng, sự hoài nghi và sự phẫn nộ của mẹ đã làm cho Hàn Tuyết Nhi oán hận. Vô hình chung, quan hệ của hai người càng lúc càng tách xa nhau ra hơn.

"Đừng, đi theo chú nào..." Hàn Sơn tuy rằng không xuất hiện tại hiện trường, nhưng mà cũng biết được tình huống từ lời nói của hai người, ông ta vội vàng ngăn Phương Hạo Vân đang tức giận, kéo vào phòng mình.

Sau khi ngồi xuống, Hàn Sơn liền khóa cửa phòng lại.

Ông thản nhiên nói : "Hạo Vân, dì Tú Văn của con rất nóng tính, chú thay mặt dì ấy xin lỗi con, hy vọng con đừng giận dì ấy"

Nhìn thấy Hàn Sơn coi như còn hiểu lý lẽ, tâm tình của Phương Hạo Vân cũng tốt hơn nhiều, hắn nói : "Chú Hàn, thật ra con cũng không có giận dì ấy cái gì cả, con cảm thấy rằng dì ấy gặp chuyện không bình tĩnh thô, hơn nữa, dì ấy không tin tưởng con gái của mình. Chuyện hôm nay, con có thể nói thẳng với chú, giữa con và Tuyết Nhi không có gì cả..."

"Chú tin tưởng con... có điều, chú cũng biết, Tuyết Nhi thích con, yêu con..." Nói đến đây, Hàn Sơn trầm giọng nói : "Hạo Vân, con thành thật nói với chú đi, con có thích Tuyết Nhi không?"

"Tình cảm nam nữ?' Phương Hạo Vân hỏi.

"Ừ!"

Hàn Sơn gật đầu : "Chú đã quan sát Tuyết Nhi rất lâu, nó thích con... thành tích kiểm tra lần này không tốt, chú biết, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì con. Nói chính xác hơn là bởi vì Tuyết Nhi cứ nghĩ đến con, cho nên mới không làm bài được"

Phương Hạo Vân nhức đầu, quả nhiên, đúng như những gì mình đã nghĩ.

Nhưng việc này không thể trách hắn được, lớn lên đẹp trai, lại có mị lực đâu phải là lỗi của hắn =))

"Chú Hàn, chú đã hiểu như vậy rồi, thế thì chú hẳn là cũng nghĩ biện pháp giải quyết rồi chứ?' Phương Hạo Vân hỏi. - .

"Không có!"

Hàn Sơn trả lời thẳng thắn : "Mấy ngày nay chú đã suy nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có biện pháp giải quyết. Đứa con Tuyết Nhi này chú hiểu rất rõ, một khi đã quyết định chuyện gì đó trong lòng thì rất khó thay đổi. Dì Tú Văn của con cảm thấy Tuyết Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Thật ra chú biết, Tuyết Nhi là đứa con gái trưởng thành sớm, trong lòng nó cái gì cũng hiểu cả. Chẳng qua tính cách của nó hơi trái ngược thôi.Hạo Vân, chú muốn biết suy nghĩ của con"

"Chú Hàn... chú cũng biết, con đã có bạn gái rồi, và không chỉ có một người" Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Con thừa nhận, ở cùng một chổ với Tuyết Nhi, con rất vui, nhưng con không muốn làm cho Tuyết Nhi chịu khổ cả đời"

"Chịu khổ hay không chịu khổ, trong lòng Tuyết Nhi đương nhiên cũng biết" Hàn Sơn kéo tủ lấy một gói thuốc ra, rút một điếu đưa cho Phương Hạo Vân : "Có muốn hút không?"

"Không cần!"

Phương Hạo Vân khoát tay : "Mấy thứ ni cô tin này, con không bao giờ đụng vào. Mấy thứ này chỉ làm hại người, làm con người trở nên suy yếu..."

"Con đang khuyên chú bỏ thuốc à?' Hàn Sơn cười tự giễu : "Mười lăm tuổi chú đã hút thuốc rồi, đến bây giờ đã qua ba mươi năm rồi, cũng đã nghiện rồi, chú cũng đã từng hạ quyết tâm cai thuốc, nhưng mà đến cuối cùng vân không được. Chú nghĩ ba con cũng giống vậy... Được rồi, không nói về vấn đề này, con vẫn còn chưa trả lời chú, trong lòng con nghĩ thế nào?"

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, trong lòng thầm suy nghĩ, Hàn Sơn nói vậy là có ý gì? Hay là muốn gia Hàn Tuyết Nhi cho mình?

Bình tĩnh mà xem xét, Hàn Tuyết Nhi quả thật là một cô gái đáng yêu, nhưng mà trong lòng Phương Hạo Vân vẫn còn chút kiêng kỵ, có nhiều đàn bà cũng rất phiền toái.

"Hạo Vân, chú tin tưởng con là một người đàn ông tốt, là người đàn ông có trách nhiệm..." Hàn Sơn đưa mắt nhìn về hướng Phương Hạo Vân, nói:"Đồng ý với chú, thay chú chăm sóc cho Tuyết Nhi...Chú biết, con có thể làm được, đúng không?"

"Ý của chú là?"

"Ý của chú rất đơn giản, hy vọng con có thể chấp nhận Tuyết Nhi..." Nói đến đây, Hàn Sơn cười nói:"Con đừng từ chối, đối với con mà nói, đây chính là một chuyện tốt..."

Phương Hạo Vân cười khổ:"Chú Hàn, chú biết không, nhiều phụ nữ cũng là phiền toái. Chú Hàn, chú thật sự muốn giao Tuyết Nhi cho con sao?"

"Xác định, khẳng định cùng với nhất định" Hàn Sơn nghiêm túc nói:"Hạo Vân, hôm nay chú rất nghiêm túc, hy vọng con có thể xem xét đề nghị của chú. Về phần dì Tú Văn của con, chú sẽ giải thích sau."

"Như vậy đi, cho con chút thời gian để con suy nghĩ, và chú cũng suy nghĩ..." Phương Hạo Vân không dám tùy tiện đồng ý. Không phải là do hắn muốn làm ra vẻ, mà nguyên nhân chính là do việc này không phải chuyện nhỏ, cần phải suy nghĩ thật kỹ.

"Được rồi, chờ con nghĩ kỹ rồi báo cho chú biết, chú chờ tin tốt của con..." Hàn Sơn cười nói: "Lát nữa con mang Tuyết Nhi ra ngoài chơi đi, để chú và dì Tú Văn nói chuyện..."

"Hôm nay đủ rồi...để hôm khác đi" Phương Hạo Vân nhẹ nhàng từ chối.

"Cũng tốt, chờ chú nói chuyện với dì Tú Văn đã..." Hàn Sơn nói.

"Vậy con đi trước, lát nữa chú đi khuyên dì Tú Văn đi, cần phải tin tưởng Tuyết Nhi một chút... Nếu không cứ như vậy, quan hệ của hai mẹ con sẽ càng lúc càng cách xa...."

Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.

"Hạo Vân, chờ một chút!" Hàn Sơn do dự mãi, cuối cùng gọi Phương Hạo Vân lại : "Hạo Vân, cảm ơn con... cảm ơn con đã cứu chú..."

Phương Hạo Vân nghe Hàn Sơn nói vậy, vội dừng chân lại, quay đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Sơn.

Hàn Sơn nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, chú đã xem nhật kí của Tuyết Nhi, chú biết, con chính là người đã cứu chú.. cũng vì nguyên nhân này, chú mới yên tâm giao Tuyết Nhi cho con..."

Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi, lá gan của cô bé Tuyết nhi này cũng đủ lớn rồi, dám viết chuyện của mình vào trong nhật kí. Hiển nhiên là không thèm để ý đến lời nói của mình rồi.

"Nhật kí đâu?" Giữ cuốn nhật kí ấy lại là một tai họa.

"Đã đốt rồi... sau khi chú xem xong, đã hủy nó rồi. Tuyết Nhi vẫn chưa biết chuyện này. Chú đã để tờ giấy lại chổ để nhật kí của nó, tin rằng nó nhìn thấy sẽ hiểu" Hàn Sơn nghiêm túc nói : "Hạo Vân, con yên tâm đi, chú biết nên làm thế nào. Chuyện này chú vĩnh viễn giấu trong lòng, cho dù là dì Tú Văn của con, chú cũng không tiết lộ một câu"

"Chú Hàn... con đã từng cảnh báo Tuyết Nhi, nhất định phải quên chuyện này đi, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân. Hôm nay, con cũng đem lời này nói với chú" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Chú Hàn, hy vọng chú có thể nhớ kỹ lời con nói, đồng thời, con hy vọng chú có thể báo lại cho Tuyết Nhi"

Lúc Phương Hạo Vân ra ngoài cửa, cũng không quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết Nhi một lần. Có điều, Tần Tú Văn đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hắn, hiển nhiên là hôm nay bà đã hiểu lầm rồi, hơn nữa còn hiểu lầm không nhỏ.

Chuyện Đinh Tuyết Nhu về nước đã được xác định, bên nước Anh truyền tin đến, máy bay của Đinh Tuyết Nhu sẽ đáp xuống sân bay Hoa Hải vào trưa ngày chủ nhật.

Sau khi nhận được tin, Phương Hạo Vân liền quyết định đi ra đó đón.

Đồng thời, hắn còn đem tin này nói cho Đại Phi và Trương Bưu nghe, hay người kia liền tỏ vẻ sẽ ra sân bay đón. Và bốn người bạn cũ sẽ có cơ hội gặp mặt nhau.

Bên nước Z cũng truyền tin đến, Long Chiến và Long Thần sau khi gặp mặt nhau cũng không còn tin tức, hai người này dường như không có ý định báo thù.

Nhưng mà theo dì Bạch phân tích, với tính cách của Long Chiến và Long Thần, tuyệt đối không phải là loại bỏ qua thù hận. Cho nên, sự yên lặng bây giờ có lẽ là khởi đầu cho một cơn bão chăng?

Ngày hôm sau, bên Hà Thanh cũng báo cáo tình huống đến, theo tin tức thì tổ chức vũ trang của Long Thần đang mua một số lượng vũ khí rất lớn, hơn nữa đều là loại tiên tiến, trong đó có cả róc két và súng trái phá.

Tính sơ ra, với số lượng vũ khí mà hắn mua, đủ để tiến hành một chiến dịch hành quân nhỏ.

Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng, hai anh em nhà họ Long đang chuẩn bị gây chiến tranh.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân không cho rằng hai người này ngu đến mức chạy đến Hoa Hải trả thù, khả năng lớn nhất bây giờ chính là họ muốn gây áp lực từ biên giới.

Đối với chuyện này, Phương Hạo Vân không hề lo lắng, người đau đầu là Lã Thiên Hành.

"Phương thiếu gia... công tác chuẩn bị cho công ty thực nghiệp Đằng Phi đã hoàn thành, cậu xem... khi nào thì chính thức treo bảng khai trương?" Ngay trong lúc Phương Hạo Vân trầm tư, Bạch An Viễn đẩy cửa đi vào, nhìn vẻ mặt khá là vui vẻ.

"Nhanh vậy sao?" Phương Hạo Vân hồi phục tinh thần, cười nói : "Bạch tiên sinh... hiệu suất làm việc của ông quả thật không tồi. Tôi có nên thưởng cho ông không?"

"Không cần!'

Bạch An Viễn cười nói :" Phương thiếu gia, cậu cũng rõ tính tình của tôi. Tôi không cần tiền, tôi chỉ hy vọng phát triển tài năng của mình"

Người không vì mình trời tru đất diệt.

Lời nói của Bạch An Viễn, nếu như là từ miệng của người khác, phỏng chừng là Phương Hạo Vân chỉ cười nhạt, nhưng từ miệng Bạch An Viễn nói ra, Phương Hạo Vân tin tuyệt đối.

Thiên tài tài chính tại Wall Street ngày xưa, hôm nay là chủ lực tài chính của Đằng Phi, tuyệt đối không phải loại người theo đuổi danh lợi.

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu đã thu xếp xong, vậy ông và Kim tổng thương lượng đi, đến lúc đó báo cho tôi biết một tiếng là được... Đúng rồi, tốt nhất là tuần sau đi, tuần này tôi bận lắm rồi"

"Không thành vấn đề!" Bạch An Viễn cười nói : "Phương thiếu gia, còn có một tin tốt muốn nói cho cậu biết, cậu có biết công ty đầu tư Đằng Phi bây giờ đã có bao nhiêu tiền rồi không? Sáu mươi triệu đô... cái này là chưa tính đến những hợp đồng hết hạn... rất nhanh, không bao lâu sau, trong tay tôi sẽ là một trăm triệu. Đến lúc đó, kế hoạch của tôi có thể thực hiện dễ dàng hơn..."

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, tuy rằng hắn không cần tiền, nhưng mà một trăm triệu đô đủ làm cho hắn giật mình không nhỏ. Ngoài việc trả lại cho dì Bạch mười triệu lúc đầu, thì còn lại không ít, quả thật đủ để Bạch An Viễn làm đại sự.

"Bạch tiên sinh, vậy tôi chờ mong kế hoạch của ông..." Phương Hạo Vân cười nói.

"Phương thiếu gia, cậu chờ tin tốt của tôi đi. Nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài làm việc trước" Nói chuyện một hồi, Bạch An Viễn liền chào đi ra.

Phương Hạo Vân hơi suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho bà chị, nói với chị việc chuyện thành lập công ty thực nghiệp Đằng Phi, từ lần say rượu đến giờ, hai chị em mới liên hệ lại với nhau.

Nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di rất vui vẻ. Nhất là khi biết hắn muốn mở một công ty con.

Phương Tuyết Di cảm thấy em trai thật sự bỗng nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng, mười tám năm đần độn, qua một vụ đụng xe, đã nhanh chóng làm cho nó quật khởi.

Có đôi khi, Phương Tuyết Di thậm chí còn nghĩ rằng, đây là em trai mình sao?

Nói thật, làm chị em với Phương Hạo Vân nhiều năm rồi, trước đây Phương Tuyết Di thật sự không nhìn ra Phương Hạo Vân có khả năng kinh doanh. Càng không nhìn ra hắn có thể dùng người.

"Hạo Vân.... không phải là em mở công ty ảo chứ?" Phương Tuyết Di cảm thấy tốc độ mở rộng của em trai thật sự quá nhanh, tập đoàn Đằng Phi vừa mới xây dựng không lâu, mà bây giờ đã có vài công ty con rồi, trong thương trường Hoa Hải cũng chưa có trường hợp nào như vậy.

"Đương nhiên là không!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Chị, chị không nghe rõ à, em mở công ty thực nghiệp đó, sao lại là công ty ảo được?"

"Nhưng mà, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?" Phương Tuyết Di hỏi.

"Là như vậy, công ty thực nghiệp Đằng Phi của em là do tập đoàn Hồng Tinh chuyển hóa thành..." Phương Hạo Vân giải thích sơ qua.

"Tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi?"

Phương Tuyết Di hít sâu một hồi : "Tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi đang rất tốt, sao lại đột nhiên gia nhập vào tập đoàn Đằng Phi của em. Người đàn bà đó không đơn giản, em phải cẩn thận..." Không biết vì sao, mỗi lần nghe đến Phương Hạo Vân và Kim Phi, trong lòng Phương Tuyết Di đều không vui.

"Chị, chị yên tâm đi, tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi không bị ràng buộc chuyển nhượng, chính cô ta đã giữ lại bốn mươi phần trăm cổ phần rồi... Chuyện trong công ty, em nhờ Bạch tiên sinh xử lý rồi, ông ta là chuyên gia tài chính, trong chuyện này tuyệt đối không có vấn đề, chị cứ yên tâm" Phương Hạo Vân nói.

"Không ràng buộc chuyển nhượng?" Phương Tuyết Di giật mình. Tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi cũng rất nổi tiếng tại Hoa Hải, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng có tình huống kinh doanh không tồi trong thị trường hiện nay. Cô ta căn bản không có lý do để từ bỏ, hay là chuyện này còn có...

"Hạo Vân, em nói thật cho chị biết, có phải là em tính thu Kim Phi vào cửa?" Tâm tình của Phương Tuyết Di trở nên hồi hộp.

"Chị... chị lại hiểu lầm rồi, Kim Phi biết em giết Mặt Sẹo, trong lòng cô ta hận em muốn chết, hơn nữa, em cũng không thích cô ta. Chị yên tâm đi, em bảo đảm Kim Phi không trở thành em dâu của chị đâu" Phương Hạo Vân cười giải thích.

"Hạo Vân, tuy rằng chị không biết giữa hai người rốt cục có giao dịch gì, nhưng mà chị phải nhắc nhở em một câu. Người đàn bà Kim Phi này không đơn giản, em cần phải cẩn thận. Theo chị biết, tập đoàn Hồng Tinh là tâm huyết của cô ta, là vận mệnh của cô ta. Lần này cô ta chịu từ bỏ, khẳng định là có ý đồ, cho nên em phải cẩn thận..." Phương Tuyết Di dặn dò.

"Dạ, em biết... khi nào định ngày xong, em sẽ thông báo cho chị, đến lúc đó chị nhớ phải đến ủng hộ đấy..." Do dự một chút, Phương Hạo Vân hỏi : "Chị, ngày đó mẹ có nói gì không?"

"Không có!' Vốn Trác Nhã hoài nghi Phương Hạo Vân nói dối, nhưng mà Phương Tuyết Di không có nói rõ, chuyện ngày đó quả thật rất xấu hổ, cô không muốn nhắc lại làm gì.

Mấy ngày nay Phương Tuyết Di đều bận làm việc, hận không thể đem hết thời gian vào trong công việc, chỉ là vì không muốn để cho mình suy nghĩ về chuyện đó.

Nhưng muốn chưa chắc đã được, ban ngày thì không sao.

Đến buổi tối, Phương Tuyết Di lại tự nhiên nhớ về chuyện đó. Hơn nữa, cô cũng có thể xác định, quần áo trên người là do chính cô cởi ra, tuyệt đối không liên quan đến Hạo Vân.

Đối với điều này, Phương Tuyết Di cảm thấy hơi mất mác, lại cảm thấy may mắn.

Nói túm lại, cảm xúc của cô rất phức tạp, trong lòng rất mâu thuẫn.

Tình huống của Phương Hạo Vân thì tốt hơn nhiều, mấy ngày nay hắn không hề suy nghĩ đến. Vì tránh xấu hổ nên bữa giờ hắn không có về nhà. Cho nên trong khoảng thời gian này hắn khá là rãnh rỗi.

Dựa theo kế hoạch, hắn tính đi đến Hàn gia để thăm Tuyết Nhi. Tuy rằng ngày đó Tần Tú Văn làm cho hắn hơi giận, nhưng mà Hàn Tuyết Nhi vô tội. Hắn thật lòng muốn tốt cho Hàn Tuyết Nhi, hắn không hy vọng nha đầu đó suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt.

Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của dì Bạch.

Trong điện thoại, dì Bạch báo cho Phương Hạo Vân biết tin tức từ Luân Đôn, hôn ước của Edward và Nguyệt Như có thể tiến hành sớm hơn. Điều này có nghĩa là xung đột với Edward cũng phải tiến hành sớm hơn.

"Hạo Vân, con yên tâm, thế lực của bộ tộc thủ hộ tại châu Âu, muốn đối phó một mình Edward thì rất dễ dàng. Chúng ta chỉ cần tránh Thiên Đạo và toàn bộ gia tộc Morgan là được. Căn cứ theo phân tích của dì, gia tộc Morgan hẳn là sẽ không toàn lực giúp đỡ Edward, con còn nhớ những gì mà dì đã nói hay không? Nhóm người Edward căn bản không phải là người do hội trưởng lão Morgan lựa chọn. Cho nên dì đoán rằng, gia tộc Morgan sẽ không để ý đến Edward đâu..."

Dì Bạch nói nhiều như vậy, chính là không muốn tạo áp lực cho Phương Hạo Vân.

Nhẹ nhàng ra trận mới chính là vương đạo.

"Dạ, con biết rồi... tóm lại con sẽ cố gắng. Con không làm cho Nguyệt Như và bộ tộc thủ hộ thất vọng đâu..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

"Hạo Vân, có chuyện này dì muốn nói với con. Con để cho Bạch An Viễn thành lập mấy xí nghiệp chim di trú tại châu Âu rất tốt...Trong cơn khủng hoảng tài chính hiện nay. Trật tự tài chính thế giới còn chưa ổn định, quả thật có thể kiếm một mớ lớn. Dì ủng hộ con toàn lực, nếu con không ngại, Bạch Nguyệt Thiên sẽ hỗ trợ con..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười nói : "Nếu có thể, con đương nhiên là muốn rồi"

"Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi..." Dì Bạch lập tức cười nói : "Mấy ngày nay dì nghĩ Lã Thiên Hành khẳng định sẽ chủ động liên hệ con, chuyện xử lý Long Thần lần này, nhớ là phải há mồm nuốt thật lớn, đừng để lão cáo già ấy được tiện nghi..."

"Con biết!"

Lúc đến cửa nhà họ Hàn, Phương Hạo Vân mới cúp điện thoại. Ý tưởng xây dựng xí nghiệp chim di trú của Bạch An Viễn quả thật đúng là một chuyện tốt vô cùng.

Tai tiếng thì do đám Hàn Quốc chịu, còn tiền tài thì do mình đếm.

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, liền gọi điện cho Bạch An Viễn, báo cho ông ta biết tập đoàn Hùng Long đang âm thầm xây dựng kế hoạch này, để cho ông ta cứ việc buông tay mà làm.

Biết tập đoàn Hùng Long danh tiếng châu Âu có ý định muốn giúp, Bạch An Viễn vui vẻ không thôi, cũng may là Phương Hạo Vân không có ở trước mặt ông, nếu không ông đã đè xuống mà hun mấy cái rồi.

"Phương thiếu gia, cậu tốt quá, cậu thật đáng yêu... có tập đoàn Hùng Long hỗ trợ, chính là như cá gặp nước... cậu chờ tiền vô như nước đi"Bạch An Viễn cười nói : "Đếm tiền gãy tay, tuyệt đối không phải là giấc mơ..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười đáp : "Đến lúc đó cùng nhau đếm, nhìn xem ông bị gãy trước, hay là tôi bị gãy"

Đậu xe xong, Phương Hạo Vân lễ phép gõ cửa nhà Hàn gia, nhưng người ra mở cửa lại chính là Tần Tú Văn. Làm cho Phương Hạo Vân bất ngờ chính là, thái độ của Tần Tú Văn rất tốt, phải nói là vô cùng tốt.

Bà cười nói với Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, con đến rồi à... mau vào đi, trời nóng quá, để dì lấy dưa hấu lạnh cho con ..." Nói xong, không chờ Phương Hạo Vân nói gì, đã chạy vào trong tủ lạnh lấy dưa hấu ra.

Nhìn bóng dáng của Tần Tú Văn, Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, xem ra công phu nói chuyện của Hàn Sơn cũng không tồi. Ngày trước Tần Tú Văn hận không thể xé xác hắn, hôm nay lại cười tươi như phật Di Lặc.

Chỉ lát sau, Tần Tú Văn mang một mâm dưa hấp lạnh mới xẻ ra, cười nói : "Ăn đi con... đều còn tươi cả, là do dì chọn đấy, con thử xem, ngon lắm đó" Nói xong, Tần Tú Văn cũng đã nhanh chóng lấy một miếng đưa qua, Phương Hạo Vân đương nhiên cũng không từ chối.

Tuy rằng ngày đó quả thật hắn cũng có giận, nhưng mà người ta nói, đánh người không đánh kẻ đang cười, mà hắn là đàn ông càng không thể nhỏ mọn như vậy.

Cầm lấy miếng dưa hấu, Phương Hạo Vân há mồm ra cắn một miếng lớn, không nhịn được khen : "Uhm... ngon thật... Dì... dì đừng nhìn con ăn mãi thế... dì cũng ăn đi..."

Sau khi Tần Tú Văn đưa miếng dưa hấu cho hắn xong, vẫn nhìn hắn ăn mãi, có cảm giác giống như là mẹ vợ đang nhìn con rể vậy.

Phương Hạo Vân buồn bực, hay là Hàn Sơn đã nói thân phận của mình cho Tần Tú Văn, sau đó bà liền đồng ý?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui