Nhiếp Phi vốn muốn chơi cả đêm, kết quả thì ngược lại, phải về nhà sớm. Bé khác với Trương Hoa Hoa, bé đi chơi cả đêm cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà làm con gái, bé không có khả năng đi nói trực tiếp với Phương Hạo Vân.
Hơn nữa, sau khi biết thân phận của Phương Hạo Vân xong, tâm tình của Nhiếp Phi liền trở nên hồi hộp, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn vào con mắt của Phương Hạo Vân, bé liền cảm thấy trong đó đầy sát khí.
Hàn Tuyết Nhi dường như cũng nhìn ra ý tưởng của cô bạn, chỉ là lời nói của cô không giúp cho Nhiếp Phi được vui vẻ, mà ngược lại còn làm cho Nhiếp Phi buồn bực hơn.
"Đúng vậy, đã không còn sớm nữa, Phi Phi, bạn trai của cậu đã bỏ về rồi, mình và anh Hạo Vân đưa cậu về nhà nha?" Hàn Tuyết Nhi cười hỏi.
Trong lòng Nhiếp Phi buồn bực không thôi, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, đành phải chấp nhận thôi.
"Được rồi!" Nhiếp Phi đápứng, sau đó quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, anh có thể đồng ý làm bạn với em không? Ý của em là, làm bạn bè tốt"
Phương Hạo Vân cười nói : "Đương nhiên là có thể rồi, em và Tuyết Nhi là chị em tốt, đương nhiên cũng là bạn của anh..."
"Cảm ơn!"
Nhiếp Phi cúi đầu, nói : "Phương thiếu gia, lúc trước em không biết thân phận của anh, cho nên nói bậy một chút, hy vọng anh đừng để ý..."
Hàn Tuyết Nhi lập tức mở to mắt ra nhìn chằm chằm Nhiếp Phi, đây là cô bạn mê trai của mình sao? Sao hôm nay lại lễ phép như vậy. Sao trông có vẻ thẹn thùng thế? Thật sự đúng là làm cho người ta khó tin.
"Nhìn cái gì, chưa thấy qua thục nữ à?" Nhiếp Phi bị Hàn Tuyết Nhi nhìn đến phát ngượng, vội vàng cáu một tiếng, trông vô cùng đáng yêu.
Hàn Tuyết Nhi cười hắc hắc nói : "Thục nữ mình thấy nhiều rồi, nhưng mà thục như bạn thì lần đầu mới gặp..."
Sau đó, Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi đón xe đưa Nhiếp Phi trở về nhà, vốn Nhiếp Phi muốn mời Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi vào nhà ngồi chơi.
Nhưng mà, Phương Hạo Vân thấy đã muộn rồi, cho nên từ chối.
Rời khỏi nhà của Nhiếp Phi, Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, đón một chiếc xe khác, nói : "Tuyết Nhi, bây giờ anh đưa em về..."
"Không cần!'
Hai tay của Hàn Tuyết Nhi ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, giống như là một con chuột túi vậy, làm nũng : "Đi chơi tiếp đi... anh quên rồi sao, lúc ra cửa ba mẹ em đã nói, không về cũng không sao..."
Một lời ám chỉ rõ ràng, nhưng dưới ánh mắt ngập nước và tư thế làm nũng của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân không thể nào đỡ nổi : "Được rồi, anh đồng ý đi chơi với em, nhưng đừng quá trễ, tối nay anh cũng không tính đi với em cả đêm, anh còn có chuyện phải làm"
"Dạ, em biết!"
Hàn Tuyết Nhi u oán nói : "Em biết, trong lòng anh Hạo Vân, em không là gì cả... em xứng đáng bị anh bỏ rơi..."
"Được rồi, đừng làm ra vẻ đáng thương trước mặt anh nữa, anh còn không biết em sao?" Phương Hạo Vân nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của Hàn Tuyết Nhi, nói : "Đi thôi, em muốn đi đâu chơi thì đi đó..."
"Dạ..." Trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi lộ ra một tia gian xảo, chỉ là chưa nói được gì thì điện thoại vang lên, trên màn hình là một điện thoại di động, phỏng chừng không phải là của ba hay mẹ ở nhà gọi đâu.
Sau khi nhấn nút nghe, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Tần Tú Văn : "Tuyết Nhi, hai đứa đang ở đâu thế... mẹ muốn nói với con một tiếng, mẹ và ba con muốn đến công ty xử lý công chuyện, tối nay có thể không về nhà. Nếu buổi tối con sợ ở một mình, thì nhờ Hạo Vân để ở chung..."
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, liền nhìn Phương Hạo Vân bên cạnh theo bản năng, nói : "Dạ, con biết rồi... nhưng mà mẹ có thể cho con một câu trả lời chính xác hay không, buổi tối hai người có trở về không?"
"Cái này... không trở về!" Tần Tú Văn thoáng do dự một chút, rồi cho con gái câu trả lời xác định.
"Dạ, con biết rồi!" Hàn Tuyết Nhi mỉm cười nói.
"Khoan đã... sau khi trở về nhớ pha đại hồng bào cho Hạo Vân nhé... Nhớ kỹ lời mẹ nó, đây có thể là cơ hội duy nhất của con" Nói xong, Tần Tú Văn liền cúp điện thoại.
Hàn Tuyết Nhi hơi sửng sốt, cô không hiểu câu nói cuối cùng của mẹ là gì. Có điều cô cũng không quan tâm. Có lẽ trở về cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi nói : "Anh Hạo Vân, ba mẹ em đến công ty rồi, mẹ em nói anh mang anh về trông nhà giúp một bữa, thế nào?"
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, cuối cùng vẫn trả lời : "Được rồi, anh về với em"
"Anh Hạo Vân, anh thật tốt!" Hàn Tuyết Nhi ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, hôn lên trán hắn một cái.
Đi đến nhà họ Hàn, vợ chồng Hàn Sơn quả nhiên không có ở nhà.
Hàn Tuyết Nhi cởi áo khoác ra, chỉ còn lại cái áo ngắn tay, có vẻ rất thanh xuân, cười nói : "Anh Hạo Vân, anh ngồi nghỉ ngơi đi, em đi pha trà..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, tùy tiện cầm lấy cái điều khiển TV từ xa, đổi vài kênh liên tục, đều là quảng cao cả. Cuối cùng hắn tắt luôn TV, hắn thật sự không hiểu nổi, đài truyền hình làm ăn cái kiểu gì, mở ra toàn thấy quảng cáo, thời gian quảng cáo còn hơn cả thời gian phát tin nữa.
Chỉ lát sau, Hàn Tuyết Nhi đã pha hai tách đại hồng bào đi ra, mang đến nói : "Anh Hạo Vân, anh nếm thử đi, đây là đại hồng bào cực phẩm do ba em nhờ người mua về từ Võ Di đấy, mùi vị không tồi..."
Phương Hạo Vân cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng hưởng thức một ngụm, mùi vị quả thật rất thơm, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức, gật đầu khen ngợi : "Không sai, trà ngon... quả thật có vị thanh nhã của cốc U*..."
U = Tên một châu thời cổ, ở phía bắc Hà Hắc và phía nam Liêu Ninh.
"Anh Hạo Vân, thì ra anh cũng hiểu trà à?" Hàn Tuyết Nhi cười hỏi.
Phương Hạo Vân mở mắt cười nói :"Anh không hiểu trà, anh chỉ nói ra cảm giác của anh sau khi uống thôi...'
Hàn Tuyết Nhi cũng nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức, nhưng mà không thấy cái gì gọi là cả... cô chỉ cảm thấy trà này ngon, thế thôi.
Phương Hạo Vân lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, âm thầm gật đầu, thầm nghĩ lúc đi, cần phải xin Hàn Tuyết Nhi một chút để hiếu kính ông bố tiện nghi của mình. Trà này rất thơm và ngon, rất thích hợp cho ba uống.
"Anh Hạo Vân, anh uống xong chưa? Của em xong rồi, em giúp anh pha thêm một tách nữa...' Phương Hạo Vân dường như rất chờ mong Phương Hạo Vân có thể uống xong tách trà.
"Không cần, anh mới uống có một nửa à, hay là em uống nửa tách của anh đi?" Phương Hạo Vân nói. Không phải là hắn không lễ phép, mà theo trí nhớ của hắn, Hàn Tuyết Nhi không phải mới giành đồ ăn thức uống của hắn một hai lần, loại chuyện này có thể nói là như cơm bữa.
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, mặt chợt đổi, tự nhiên đứng dậy, rồi nói : "Em tự đi pha..." Nói xong liền vội vã rời đi.
"Kỳ quái!"
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy biểu hiện của Hàn Tuyết Nhi hôm nay không được bình thường, nhất là biểu hiện vừa rồi, trong đôi mắt hiện ra một sự sợ hãi, hình như đang sợ cái gì đó.
"Uống nhanh đi anh Hạo Vân, lát nữa nó nguội mất..." Hàn Tuyết Nhi nhanh chóng pha tách trà khác, cô thấy tách của Phương Hạo Vân cứ còn một nửa hoài, liền hỏi : "Anh Hạo Vân, anh không thích uo61ngsao? Có phỉa là kỹ thuật pha trà của Tuyết Nhi quá kém, làm anh cảm thấy khó uống?"
Phương Hạo Vân không đành lòng phụ ý tốt của Hàn Tuyết Nhi, vội vàng cầm tách trà lên uống hết một hơi.
Hàn Tuyết Nhi thấy thế, lập tức cười, nhưng chỉ là cười ngầm thôi, trên mặt vẫn là sự ngượng ngùng.
"Anh Hạo Vân, chúng ta bây giờ ngồi nói chuyện phiếm, hay là nghỉ ngơi?" Hàn Tuyết Nhi đề nghị : "Tuy rằng ngày mai không đến lớp, nhưng nếu thức cả đêm, thì sẽ ảnh hưởng đến làn da của em. Em muốn nghỉ ngơi, tối nay anh ngủ ở phòng ba em đi, bây giờ em mang anh qua..."
"Được rồi!" Dù sao thì cũng đã đồng ý giúp trông nhà, cho nên Phương Hạo Vân liền gật đầu.
Phòng của Hàn Sơn cũng có nét giống phòng của Phương Tử Lân, bài trí nhẹ nhàng, chất nhiều hơn lượng, hơn nữa đều là người cùng nghề cho nên cũng nét kinh tế.
Trong phòng thậm chí tràn ngập mùi thản nhiên.
Ở cạnh tường, có một cái giường rất rộng, đủ cho hai người nằm, Phương Hạo Vân rất hài lòng với hoàn cảnh nơi này, hắn tin rằng mình có thể ngủ rất ngon.
"Anh Hạo Vân, anh chờ em một chút. Em giúp anh lấy chăn mềm mới..." Sau khi nói xong, Phương Hạo Vân liền rời đi.
Phương Hạo Vân đi qua, đứng nhìn nhìn, âm thầm khen ngợi một câu, Hàn Sơn có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên.
Mà tất cả cái này, đều do sự cố gắng của họ mà ra.
"Anh Hạo Vân, em giúp anh đổi chăn mềm và tấm lót giường mới ..." Một lát sau, Hàn Tuyết Nhi liền ôm một đống đồ đi vào đổi.
Sau khi xong việc, Hàn Tuyết Nhi giống như một cô vợ nhỏ hạnh phục, trên mặt ửng đỏ, nói với Phương Hạo Vân; "Anh Hạo Vân, nhìn xem, có hài lòng không? Nếu không hài lòng em giúp anh thay cái khác"
"Haha..."
Phương Hạo Vân cười hài lòng : "Anh rất hài lòng, cứ vậy đi, em đừng làm gì cả, về nghỉ ngơi trước đi, có việc cứ gọi anh..."
"Dạ!"
Hàn Tuyết Nhi đáp một cách ngọt ngào, xoay người rời đi. Lúc ra ngoài, đôi mắt nhìn Phương Hạo Vân có rất nhiều ẩn ý, trong lòng hồi hộp không thôi.
Hàn Tuyết Nhi có một thói quen là, trước khi ngủ đều phải đi tắm một chút. Hôm nay tuy rằng đã muộn, nhưng mà cô vẫn muốn đi tắm, huống hồ, hôm nay cô còn có một nhiệm vụ.
Nhất định phải tắm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Sau khi vào phòng tắm, Hàn Tuyết Nhi cởi hết quần áo ra, làn da trắng nõn hoàn toàn lỗ lòa ra ngoài, nhìn mình trước gương, Hàn Tuyết Nhi vô cùng hài lòng, nhất là khi nhìn cặp ngực cao của mình, cô rất đắc ý. So với những người bạn cùng tuổi, ngực của cô là lớn nhất.
Đây chính là sự kiên trì mỗi ngày mát xa và uống nước đu đủ của côn.
Hàn Tuyết Nhi đã tốt rồi, nhưng cô vẫn kiên trì hơn nữa, tiếp tục như vậy đến khi già.
Tuy rằng cô chỉ mới mười bảy, là thời kỉ có tình cảm ngây ngô, nhưng cô cũng đã bắt đầu tò mò và khát vọng về chuyện nam nữ. Hơn nữa, cô rất sùng bái Phương Hạo Vân, cho nên mới tạo ra cục diện này. Cô thích hắn, không cần phải nhiều lời, cô yêu hắn rất sâu đậm, hơn nữa không thể nào dứt bỏ được.
Dòng nước ấm chảy qua cơ thể, Hàn Tuyết Nhi nhẹ nhàng lau rửa trên người, đôi tay vô tình chạm vào những vị trí mẫn cảm, làm khơi màu dục vọng của cô.
Dần dần, cô đã cảm thấy thích cái cảm giác ấy.
"Cũng không biết anh Hạo Vân đã ngủ chưa?" Hàn Tuyết Nhi không khỏi nghĩ đến Phương Hạo Vân, thậm chí còn khát vọng rằng, nếu Phương Hạo Vân có thể xuất hiện lúc này, cùng nhau tắm với cô thì thật tốt biết mấy.
Nghĩ nghĩ một hồi, tim của Hàn Tuyết Nhi bỗng nhiên đập nhanh hơn, tay cũng bắt đầu mò xuống dưới theo bản năng, bắt đầu xoa nắn những chổ mẫn cảm của cơ thể.
"Anh Hạo Vân, em muốn anh!" Hàn Tuyết Nhi khẽ mở môi ra, phát ra những tiếng rên rĩ giống như nói mê.
Một phụ nữ khi tắm lại muốn đàn ông, điều này đại biểu cho cái gì?
HIển nhiên, cái này gọi là phát xuân rồi.
Theo ý niệm trong đầu, hơn nữa còn đang xoa nắn những chổ nhạy cảm, thân thể của Hàn Tuyết Nhi dần dần không còn khống chế được, cặp ngực cũng cứng lên, và càng xấu hổ hơn là ở dưới đã chảy ra một đống chất lỏng rồi.
Ở trường có dạy một khóa về vệ sinh, cho nên Hàn Tuyết Nhi đương nhiên là biết đó là cái gì rồi.
"Hứ!"
Khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt của Hàn Tuyết Nhi liền đỏ ửng lên, vội vàng mở vòi nước lạnh bên cạnh, phun lên mặt, dùng nước lạnh để làm tỉnh táo lại.
Sau khi rửa một hồi, Hàn Tuyết Nhi đã đem sự xấu hổ khi nãy áp chế lại, khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu suy nghĩ đến lời nhắn của mẹ.
Ý của Tần Tú Văn chính là, muốn cô dám yêu dám hận, nếu đã hạ quyết tâm rồi, thì liền rõ ràng một chút, trực tiếp làm cho gạo nấu thành cơm.
Khi vượt qua sự ngăn cách này rồi, thì tất cả mọi chuyện đều tự nhiên mà thành.
Hàn Tuyết Nhi không biết vì cái gì mà mẹ đột nhiên lại thoải mái như vậy, nhưng mà cô tin rằng, cái này chính là ý của mẹ. Hơn nữa lúc ban ngày, ba đã nói rất nhiều với cô, tuy rằng không nói rõ, nhưng mà đại khái chính là hy vọng con gái có thể quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình