Hoán Kiểm Trọng Sinh


"Phu nhân nói quá lới, Hạo Vân chỉ nói thật mà thôi..." Nhìn chằm chằm vào ngọn núi lớn của người ta, Phương Hạo Vân nghĩ rằng, dục vọng của người đàn bà này chắc hẳn rất mạnh. Nếu Long Hi Phượng vẫn còn tem, vậy thì mấy năm qua, ba ta dùng cái gì để giải quyết nhu cầu sinh lý?

"Phương thiếu gia, nhìn chằm chằm người ta như vậy, dường như không được tốt" Long Hi Phượng bị ánh mắt của Phương Hạo Vân làm cho ngượng, sắc mặt đỏ lên, khẽ cáu một tiếng.

Nói cũng lạ, bình thường Long Hi Phượng không hề e ngại ánh mắt của người khác, chỉ là ho6mnay, khi bị Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm, bà lại cảm thấy không được tốt.

Nhất là khi ánh mắt của hắn đảo qua ngực bà, bà cảm thấy rằng ngực của mình giống như đang bị người ta xoa nắn vậy, lập tức tê dại ngay.

Không thể không thừa nhận, Phương Hạo Vân đúng là một chàng trai đầy mị lực.

Trong lòng Long Hi Phượng mơ hồ có một ý tưởng muốn chinh phục người này.

"Có một người như vậy làm nô lệ cho mình, có lẽ cũng là một chuyện không tồi..." Long Hi Phượng thầm nghĩ.

"Haha, phu nhân quá xinh đẹp, không kìm lòng được, không kìm lòng được...." Phương Hạo Vân cười vô sỉ, nói.

Long Hi Phượng nghe nói vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ cười đi đến chổ để rượu, lấy ra một chai rượu vang và hai cái ly, chân thành đi đến.

Người trung niên tên Tiểu Đao kia từ đầu đến cuối đến đứng trong một vị trí có lợi nhất, cảnh giác nhìn Phương Hạo Vân.

"Để tôi..." Để cho đàn bà làm việc hình như có vẻ không được phong độ. Phương Hạo Vân chủ động đứng dậy cầm lấy chai rượu vang, nhìn lướt qua, là loại Bordeaux năm 82, là loại rượu xịn.

Không dùng đồ khui, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc nút chai, bấm một cái. Nút chai liền mở ra, mà lúc này, Long Hi Phượng đã tùy ý ngồi xuống đối diện Phương Hạo Vân.

Rót ra hai ly, cho đến khi chạm cốc, Long Hi Phượng mới nghiêng đầu nói : "Tiểu Đao, lão Lang, hai người ra ngoài đi, Phương thiếu gia là khách quý, có một số chuyện cần phải nói..."

"Vâng, phu nah6n!" Hai người cung kính gật đầu, sau vội vàng rời đi.

Phương Hạo Vân biết, bọn họ nhất định đang đứng ngoài cửa.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, nếu Phương Hạo Vân muốn gây tổn thương cho Long Hi Phượng, cho dù bọn họ có đứng trước mặt hán thì cũng không thể làm nên chuyện gì. Người tên lão Lang kia có trình độ ẩn nấp không tồi, nhưng ra tay trước mặt, ông ta vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. Đương nhiên, Phương Hạo Vân không khẳng định được là bên cạnh Long Hi Phượng còn có cao thủ khác hay không.

Từ điều tra của dì Bạch, Nam Cung thế gia mạnh hơn Long gia nhiều. Dù sao bọn họ cũng là một thế gia luyện võ từ xưa. Tuy rằng võ học càng lúc càng xuống dốc trong thời hiện đại, nhưng mà không có nghĩa rằng Nam Cung thế gia không có tuyệt học lợi hại lưu truyền.

Ngay cả dì Bạch cũng đã cảnh báo, nhất định phải cẩn thận với người của Nam Cung thế gia.

Cái phòng khách vốn to mà chỉ còn lại hai người, Phương Hạo Vân nhìn Long Hi Phượng, cười thản nhiên : "Phu nhân, sao bà biết tôi sẽ đến tìm bà... bà đến phố D này để du lịch à? Căn biệt thự này không phải là vừa mới mua chứ?"

"Hì hì!"

Long Hi Phượng cười một tiếng, cầm ly rượu lên một cách tao nhã, nói : "Phương thiếu gia, tôi hỏi cậu một câu, mà nãy giờ cậu vẫn chưa trả lời tôi, ngược lại còn hỏi tôi mấy câu liên tiếp, cạu không có chút phong độ gì hết"

Phương Hạo Vân cười nói : "Là do tôi sơ sẩy... Phu nhân, thật ra bà cũng hiểu được, lần này cấp trên muốn nhổ cỏ tận gốc...tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi..." Phương Hạo Vân cố ý đem hết trách nhiệm đổ lên đầu của Lã Thiên Hành.

Long Hi Phượng cười thản nhiên, nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, nói : "Như vậy cũng tốt, tôi cũng hy vọng người nhà họ Long bị diệt sạch hoàn toàn, như vậy tôi mới có thể ngủ ngon được"

"Bây giờ... phu nhân có thể trả lời câu hỏi của tôi chứ?" Phương Hạo Vân hỏi.

Long Hi Phượng không nói gì, mà chỉ chậm rãi cúi người xuống cầm lấy chai rượu, và rót vào ly của mình.

Sau đó, Long Hi Phượng nhấp một ngụm nhỏ, hơi nhắm mắt lại.

Một lát sau, bà mới nói : "Đã lâu rồi không uống Bordeaux, đúng là rượu ngon, làm cho người ta hiểu được vô cùng... vì sao cuộc sống của con người không thể đến lúc vô cùng vô tận?"

Buông ly rượu xuống, Long Hi Phượng mới dựa vào ghế sofa, nói : "Xin lỗi, tôi lại lạc đề... bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu... Phương thiếu gia, các người nhất định nghĩ rằng, tôi biết chổ của Long Thần Long Chiến, cho nên cậu mới đến đây tìm tôi. Về phần tôi đến phố D này, cũng có mục đích giống các người. Còn căn biệt thự này, là tôi mua mười năm trước"

"Vậy thời điểm đó, bà đã biết Long Thần ở đây?' Phương Hạo Vân hỏi tiếp.

"Không sai!" Long Hi Phượng thản nhiên nói : "Tôi là người hy vọng Long gia bị diệt vong hơn bất cứ người nào. Có điều, lần này phải làm cho các người thất vọng rồi, tôi cũng không biết Long Thần ở đâu...Dương nhiên, có thể khẳng định là Long Thần và Long Chiến vẫn đang ở ngay trong chổ này, nhưng tôi lại không tìm ra được. Xem ra các người cũng không tìm thấy"

Phương Hạo Vân nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi.

Long Hi Phượng cười : "Cậu đang thất vọng à?'

"Không!"

Phương Hạo Vân cười đáp : "Không nói cái khác, chỉ riêng việc có thể cùng ngồi uống rượu với một người phụ nữ phong hoa tuyệt đại như phu nhân, cũng đã rất đáng giá rồi..."

Long Hi Phượng bĩu môi, nói : "Đàn ông các cậu luôn nói ngọt trước mặt đàn bà, đáng tiếc là đều không nói thật lòng..."

"Phu nhân làm sao mà biết tôi không nói thật lòng?" Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào Long Hi Phượng, kinh ngạc : "Đàn bà giống như phu nhân, đúng là dễ dàng làm cho người ta mê muội..."

Long Hi Phượng cười khổ, nụ cười của bà vẫn rất mê người, ánh mắt mang theo vài phần quyến rũ : "Phương thiếu gia... cậu có biết lòng tôi đang nghĩ gì không?"

"Không' Phương Hạo Vân thành thật đáp, lòng của đàn bà giống như là một cái đáy vậy, đàn ông không cách nào đoán được, mà loại đàn bà như Long Hi Phượng, tâm kế sâu không lường được thì càng không đoán nổi.

"Tôi nghĩ, giữa tôi và cậu có thể xuất hiện tình một đêm hay không?" Long Hi Phượng nhìn Phương Hạo Vân, hỏi : "Từng trải qua tình một đêm chưa?"

Phương Hạo Vân cười nói : "Đương nhiên"

Nói xong, Phương Hạo Vân lại rượu ra ly, lần này hắn không nốc một hơi, mà từ từ hưởng thức : "Còn bà?"

"Không!"

Trong đôi mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia u oán : "Thân là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, tôi cần phải giữ đúng nề nếp... Nếu không, những thứ tôi đang có sẽ hóa thành hư ảo"

"Phu nhân, vì sao lại nói cho tôi biết mấy cái này?" Phương Hạo Vân hỏi.

Long Hi Phượng trả lời : "Tôi không biết, tôi cảm thấy rằng rất hợp ý với cậu, rất thích nói chuyện với cậu"

Hai người nhìn nhau, đồng thời cười to lên, bầu không khí trong sảnh lập tức trở nên thoải mái, người không biết nhìn vào còn tưởng rằng hai người này là bạn tâm giao bao nhiêu năm chưa gặp vậy.

Phương Hạo Vân cẩn thận nhìn chằm chằm Long Hi Phượng, phát hiện ra trong ánh mắt của bà có vẻ đau thương, bà quả thật không được vui, bà cần đàn ông quan tâm, trân trọng.

Đàn bà và đàn ông, thật ra có sự khác nhau rất lớn.

Đàn bà đối với đàn ông mà nói không phải là thứ quan trọng, không có đàn bà thì đàn ông vẫn còn có sự nghiệp hay những thứ khác. Nhưng mà, đàn ông đối với đàn bà là toàn bộ cuộc sống.

Trong cuộc sống, phần lớn đàn bà đều sống vì đàn ông. Theo những người này thấy, đàn ông chính là trời của mình, nếu không có đàn ông thì giống như bầu trời sụp xuống vậy. Cuộc sống đương nhiên càng không có.

Nói đàn ông là trời thì có vẻ hơi quá.

Nhưng, đàn ông trong cuộc sống của đàn bà, quả thật chiếm một vị trí rất quan trọng. Cho dù là người đàn bà mạnh mẽ, hay là mặt sắt mặt lạnh cũng không ngoại lệ.

Ví dụ như Hà Thanh, hoặc là Long Hi Phượng, hai người mặc dù có quyền to chức lớn, nhưng sâu trong lòng họ đều là sự hư không và cô đơn.

Theo một ý nghĩa nào đó, hai người đều không đáng để mọi người hâm mộ, ngược lại, hai người đều là loại đàn bà đáng thương.

Long Hi Phượng rốt cục có bao nhiêu âm mưu, Phương Hạo Vân không biết. Nhưng Long Hi Phượng trước mắt quả thật rất đẹp, vẻ đẹp của bà khác với những người mà Phương Hạo Vân từng tiếp xúc, vẻ đẹp của bà là sự quyến rũ cao ngạo.

Ngay trong khi Phương Hạo Vân cẩn thận đánh giá Long Hi Phượng, thì Long Hi Phượng cũng đang đánh giá Phương Hạo Vân. Đây là người đàn ông bà hận thấu xương, hắn hủy diệt mối thù của bà, hủy diệt trụ cột tinh thần của bà.

Cho đến hôm nay, hắn vẫn là kẻ thù của bà, nhưng bà không thể trở mặt, ngược lại còn phải tươi cười, thậm chí là phải chấp nhận sự khiêu khích và lỗ mãng của hắn.

"Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn nhịn..." Long Hi Phượng âm thầm làm cho mình bình tĩnh lại.

Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đôi mắt hơi nhắm lại một chút, rồi lại mở ra. Nhưng khi con mắt hắn mở ra, cũng đã xuất hiện một tia sáng quỷ dị.

Khi tia sáng ấy quét về hướng Long Hi Phượng, lông mày của bà nhẹ nhàng nhíu lại.

Phương Hạo Vân cố ý cười hỏi : "Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì" Long Hi Phượng thản nhiên nói : "Tôi chỉ cảm thấy ánh mắt của cậu đột nhiên trở nên đặc biệt..."

Sau đó, không đợi Phương Hạo Vân nói gì, Long Hi Phượng dã thở dài : "Hạo Vân, cậu là một người tốt... Nếu tôi không phải là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, tôi nghĩ tôi cũng không ngại có tình một đêm với cậu..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười không ra tiếng, cái này là sao?

Mình tự nhiên lại được nói là người tốt đến một cách khó hiểu.

Long Hi Phượng nhìn Phương Hạo Vân, ánh mắt mang vẻ chân thành : "Thật đấy, những lời tôi nói đều là sự thật... cậu là một người đàn ông có mị lực, đáng tiếc..."

Nói xong, Long Hi Phượng thở dài, cầm ly rượu lên, nhấp một miếng, nói :"Phương thiếu gia, hay là chúng ta giao hẹn đi, nếu có một ngày tôi có thể phá vỡ quy tắc của Nam Cung thế gia, cậu có thể có tình một đêm với tôi không?"

"Đương nhiên!"

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, con mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực sung mãn của Long Hi Phượng không chút kiêng nể, nói : "Đừng nói là tình một đêm, ngay cả tình N đêm tôi cũng nguyện ý"

Dừng lại một chút, hắn cười nói tiếp : "Thật ra bây giờ chúng ta cũng có thể, cho dù chúng ta có làm thì người của Nam Cung thế gia cũng chưa chắc đã biết..."

Long Hi Phượng cười, lắc đầu : "Cậu không biết về Nam Cung thế gia, cón nhiều chuyện cậu chưa biết. Nam Cung thế gia không đơn giản như cậu tưởng tượng, cho dù tôi không còn giữ được thân thể bọn họ cũng biết, thậm chí còn biết tôi đã quan hệ với người nào, bọn họ cũng biết"

Theo ánh mắt của bà, Phương Hạo Vân nhìn thấy được sự đáng tiếc.

Hắn suy nghĩ, sự đáng tiếc kia là gì?

"Phương thiếu gia, ánh mắt của cậu rất đặc biệt... thật sự rất đặc biệt..." Long Hi Phượng cười nói : :" Cậu đang dùng Nhiếp Tâm Thuật à? Đáng tiếc tôi cũng có..."

Nói đến đây, Long Hi Phượng cười nói :"Tôi thật bất ngờ, Nhiếp Tâm Thuật của cậu, không có khác gì so với Nhiếp Tâm Thuật của Nam Cung thế gia chúng tôi... rốt cục là cậu đã học ở đâu?"

Nghe Long Hi Phượng nói vậy, Phương Hạo Vân không khỏi rùng mình, từ lần gặp Tuyết Hồ đến giờ, hắn chưa từng dùng lại. Tại https://truyenfull.vn

Thật không ngờ mới vừa sử dụng, lại bị người ta nhìn thấu.

Càng làm cho người ta bất ngờ hơn là Long Hi Phượng cũng biết Nhiếp Tâm Thuật. Tuy rằng Long Hi Phượng chưa thi triển, nhưng nhìn thấy bà không bị ảnh hưởng bởi Nhiếp Tâm Thuật, có thể xác định được lời nói của bà.

Ánh mắt của Long Hi Phượng nhìn lên người Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Cậu muốn khống chế tôi à? Hay là muốn lên giường với tôi? Nếu là cái đầu, tôi sẽ tức giận, nếu là cái sâu, tôi sẽ vui vẻ. Ít nhất là nó có thể chứng minh rằng người đẹp hết thời như tôi vẫn còn có mị lực nhất định..."

Phương Hạo Vân cười một tiếng, sắc mặt xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.

"Haha, Phương thiếu gia, thật không ngờ, cậu cũng biết ngượng... Sớm biết như vậy tôi sẽ không nói trắng ra..."

Long Hi Phượng hơi nhíu mày : "Theo tư liệu tôi thu thập, thì cậu dường như không phải là người dễ dàng thẹn thùng, trừ phi, cậu thật sự coi trọng tôi... nói chính xác hơn là cậu coi trọng thân thể của tôi, đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui