Trong nhà ăn xảy ra chuyện lớn như vậy, nhanh chóng bị người ta bu quanh mà xem, có một số người to gan thậm chí còn vào trong mà xem.
Mấy ngày trước, đại danh của Phương Hạo Vân đã truyền khắp Thiên Phạt thành rồi. Thủ đoạn máu tanh hôm nay của hắn lại làm cho người ta khiếp sợ.
Đương nhiên, không ai trách Phương Hạo Vân tàn nhẫn và cuồng sát.
Ở chổ này, một nơi tôn thờ kẻ mạnh, sức mạnh và cú đấm mới là tất cả.
Hơn nữa, Phương Hạo Vân là người có duyên với Thiên Phạt, đến đây nhận khảo nghiệm, hắn hoàn toàn có quyền giết người ở đây. Mặc kệ là ai, chỉ cần hắn có thể giết, thì chính là năng lực của hắn.
Hoa Vô Đức gào thét không ngừng, đau đớn kịch liệt làm cho ông ta sống không bằng chết.
Nếu là người bình thường, bị thương đến mức này đã lăn ra chết từ sớm rồi, nhưng đáng tiếc ông ta lại là một cao thủ đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch, cho nên nhất thời ông ta vẫn chưa chết được.
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn quét bốn phía, cũng không rời khỏi hiện trường.
Nếu hắn đoán không sai, thì chuyện của Hoa Vô Đức và Hoa Hành hẳn là đã truyền đến tai của bốn thành chủ, và bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đến đây xử lý.
Phương Hạo Vân hy vọng Hoa Thiết Thụ có thể tự mình đến đây, như vậy mới có thể làm cho chuyện này lớn hơn nữa, bây giờ Phương Hạo Vân đang cần nổi tiếng.
Nổi danh lập vạn, đây mới là việc hắn cần làm bây giờ.
"Tránh ra..." Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, Phương Hạo Vân nghe xong, sắc mặt khẽ biến, quay đầu nhìn lại, đang có một nhóm người tiến vào từ cửa nhà ăn, có nam có nữ, phỏng chừng đều là cao thủ. Đáng lưu ý nhất chính là người dẫn đầu lại là một cô gái khoảng từ hai mươi bảy đến hai mươi tám tuổi, dung mạo cực kì xinh đẹp, bộ quần áo màu trắng bó sát người, làm lộ ra dáng người nóng bỏng của cô ta. Con mắt của cô ta lóe sáng có thần, môi đỏ tươi, rất là gợi cảm, toàn thân của cô ta tản ra khí tức của vương giả.
"Cô ta là ai nhĩ?" Phương Hạo Vân thầm nghĩ, Hoa Thiết Thụ không đến, mà lại có một cô gái đến đây, rốt cục là thế nào?
Đúng lúc này, đám người của cô ta đã đi vào trong, và những người chung quanh đều ngậm miệng lại, không ai dám nói chuyện.
Hoa Vô Đức vội vàng cầu xin : "Nguyệt thành chủ, giết tôi... xin cô giết tôi đi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế liền hiểu được, thì ra cô gái này chính là Nguyệt thành thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Có điều trước đó Phương Hạo Vân không biết Nguyệt thành thành chủ lại chính là một cô gái còn trẻ như vậy.
"Đem Hoa Vô Đức về cho Hoa Thiết Thụ, để hắn ta tự xử lý..." Cô gái thản nhiên nói, xong rồi cũng không thèm nhìn Hoa Vô Đức, chỉ tập trung ánh mắt về hướng của Phương Hạo Vân.
Nguyệt Nha Nhi tự mình đến đây, chính là muốn gặp người đàn ông vĩ đại trong miệng của chị.
Thật ra hôm nay đãi tiệc tại Hoa thành, hoàn toàn là ý của Nguyệt Nha Nhi, nhưng cô ta không ngờ rằng ngay cả mặt mũi của bốn thành chủ mà Phương Hạo Vân cũng không cho. Không đi dự tiệc thì thôi, lại đánh lão quản gia của Hoa thành đến nông nỗi này.
Hoa Vô Đức tuy rằng không chết, nhưng đã không khác gì một phế nhân.
Tứ chi bị chặt đứt.
Ngay cả một người đứng đầu như Nguyệt Nha Nhi cũng cảm thấy thủ đoạn của Phương Hạo Vân rất tàn nhẫn.
Có điều theo một ý nghĩa nào đó, cô lại rất thích thủ đoạn của Phương Hạo Vân. Ở chổ này, nhân từ chính là đại diện cho thất bại. Muốn phục chúng, thì đầu tiên là phải có bản lĩnh, sau đó mới cần nhân đức.
Cẩn thận đánh giá vài lần, Nguyệt Nha Nhi phát hiện ra Phương Hạo Vân đúng là một người đàn ông đẹp trai, chỉ là trong mắt cô ta, cô chỉ cảm thấy Phương Hạo Vân là một người đàn ông khiến cho con gái say mê.
Đương nhiên, Nguyệt Nha Nhi không chú trọng vào vẻ bề ngoài của đàn ông, cô không thích loại người bên ngoài dát vàng mà bên trong lại thối rữa. Cô khinh thường nhất loại đàn ông chỉ nhìn được mà không dùng được vào việc gì.
"Cậu chính là Phương Hạo Vân?" Nguyệt Nha Nhi thản nhiên hỏi, hai mắt câu hồn chuyển động, lập tức dừng lại trên người của Phương Hạo Vân.
Lúc này Phương Hạo Vân cũng cẩn thận đánh giá Nguyệt Nha Nhi, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy cơ thể phát ra một trận khô nóng, tinh thần hơi hoảng loạn.
"Ánh mắt thật lợi hại, giọng nói có mị hoặc..." Phương Hạo Vân thất kinh, vội vàng ổn định tâm thần, vận dụng Nhiếp Tâm Thuật để chống lại sự hấp dẫn của cô gái.
Dưới sự cố gắng toàn lực, Phương Hạo Vân rốt cục đã ổn định tinh thần lại, không còn bị cô gái quyến rũ nữa.
Tạm dừng một chút, hắn liền tránh ánh mắt của cô đi, nói : "Không sai, tôi chính là Phương Hạo Vân... chị gái xinh đẹp, chị là Nguyệt thành thành chủ? Xem ra chị cũng là kẻ địch của tôi"
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, cười ngọt ngào : "Miệng của cậu rất ngọt, tôi thích cậu gọi tôi là chị gái xinh đẹp, nhưng cậu nói ra câu cuối cùng là có ý gì?"
"Thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt là cùng nhau, tôi đã là kẻ địch của Phong Vân và Hoa Thiết Thụ, hẳn là Nguyệt thành thành chủ như chị cũng không có khả năng làm bạn của tôi" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Haha!'
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười : "Thú vị, rất thú vị, tôi thích tính cách thẳng thắn của cậu... Có điều tôi muốn nói cho cậu biết, tôi chưa chắc đã là kẻ địch của cậu..."
"Thật à?" Phương Hạo Vân hỏi tiếp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Ít nhất là suy nghĩ của tôi bây giờ vẫn chưa tính là địch của cậu..." Nguyệt Nha Nhi nói : "Đi thôi, theo tôi đến Nguyệt thành, có một số việc tôi muốn nói với cậu..."
"Vì sao tôi phải nghe lời chị..." Đàn bà xinh đẹp là loại lừa gạt người nhất, mà Phương Hạo Vân lại mới quen biết với Nguyệt Nha Nhi, ai biết cô ta có phải là loại như Long Hi Phượng hay không.
Lời này vừa nói ra, tùy tùng của Nguyệt Nha Nhi liền nổi giận, và có một tên thanh niên cường tráng khoảng hai mươi lăm bước ra trách mắng : "To gan, thành chủ tự mình mời, mày dám từ chối à?"
Phương Hạo Vân cười lạnh, nhún vai nói : "Có chuyện gì thì cứ nói ở đây... sao phải đến Nguyệt thành... Đương nhiên, nếu Nguyệt thành thành chủ muốn nói chuyện tình cảm với tôi, thì tôi cũng không ngại đi theo đâu"
"Đồ khốn!" Người nọ giận dữ, bước qua tính dạy dỗ Phương Hạo Vân.