"Tố Nữ Công?"
Phương Hạo Vân kinh hãi nói :"Dì, nếu dì đem công lực của dì cho con, vậy dì làm sao?"
"Không sao cả!" Dì Bạch cười nói : "Chỉ cho con một chút công lực thôi, không có gì đáng ngại!"
"Thì ra là vậy!" Phương Hạo Vân lập tức thở phào một hơi. Hắn nào biết rằng, một khi dì Bạch đem Tố Nữ Công giao cho hắn sẽ biến thành một phế nhân, và còn già đi một cách cấp tốc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguyệt Nha Nhi không muốn cô kết hợp với Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, nhớ kỹ, toàn bộ Bạch gia, và cả dì, vận mệnh tương lai đều nằm trong tay con..." Dì Bạch dặn dò : "Bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, sớm muộn gì con cũng biết, đến lúc đó, cũng chính là lúc con đứng đầu thiên hạ..."
................................... Tại https://truyenfull.vn
Phương Tuyết Di ngồi trong phong làm việc, nghe điện thoại, tức giận nói : "Hoàng Kỳ Anh, tôi đang làm việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, tôi hy vọng lúc tôi đi làm anh đừng gọi điện lại đây. Nếu không, tôi vĩnh viễn không để ý đến anh..."
Bên đầu kia truyền đến âm thanh của Hoàng Kỳ Anh :" Tuyết Di, em hãy nghe anh nói, anh không có ý khác, anh chỉ hy vọng em có thể đồng ý tối nay đi ăn cơm với anh, anh đã đặt bàn tại nhà ăn Pháp, từ đầu bếp đến bồi bàn đều là người Pháp cả..."
"Có gì liên quan đến tôi?"
Phương Tuyết Di hừ nói : "Tôi không có hứng thú... Tôi đã nói cho anh ngay từ đầu rồi, tôi không có hứng thú... Nếu anh còn như vậy, về sau tôi thật sự không để ý đến anh..."
"Tuyết Di, thật ra anh chỉ muốn giúp em sửa lại tâm lý không bình thường thôi..." Mềm giọng không được, Hoàng Kỳ Anh bắt đầu uy hiếp.
Đương nhiên, những lời này đối với người khác thì không sao, nhưng Phương Tuyết Di biết là có vấn đề. Cắn răng nói : "Hoàng Kỳ Anh, anh thật quá đáng... Anh đang uy hiếp tôi?"
"Đương nhiên không phải!" Hoàng Kỳ Anh vội cười làm lành : "Tuyết Di, em lại tức giận rồi, em hiểu lầm anh, tâm tư của anh sao em lại không rõ, mẹ của em cũng hiểu rất rõ ràng mà..."
"Vậy anh hẹn mẹ của tôi đi ăn đi" Phương Tuyết Di tức giận nói, nói xong liền cúp điện thoại.
"Cốc cốc!"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó, Trác Nhã đẩy cửa đi vào : "Tuyết Di, sao lại tức giận Kỳ Anh?"
"Mẹ, mẹ cũng thật lai, ai kêu mẹ luôn chọc vào cái tên Hoàng Kỳ Anh kia. Con không muốn gặp hắn, hắn rất đáng ghét, dai cứ như đỉa vậy..." Phương Tuyết Di oán giận nói.
"Tuyết Di, mẹ cũng chỉ vì tốt cho con... Chuyện này mà truyền ra ngoài, con kêu Phương gia chúng ta sống thế nào?" Trác Nhã lo lắng nói.
"Cùng lắm thì con đi chết!"
Thật ra Phương Tuyết Di đã tính sớm rồi, mặc dù là sai lầm, cô vẫn muốn tiếp tục đi tới. Dùng lời nói của của để tiến hành sai lầm.
Đương nhiên, cái này có phải là sai lầm hay không thì còn phải xem xét.
"Đứa nhỏ này, lại nói bậy rồi..." Trác Nhã thấy Phương Tuyết Di nói bậy, đôi mắt lập tức đỏ lên : "Tuyết Di, sao con lại nói ra mấy lời nói này... Nếu con chết, con kêu mẹ sống như thế nào?" Nói xong, Trác Nhã nhẹ giọng nức nở.
"Mẹ, xin lỗi, là con sai, con không nên chọc mẹ tức giận..." Thấy mẹ khóc lên, Phương Tuyết Di vội vàng đi đến nắm tay bà, giải thích : "Mẹ, mẹ yên tâm, về sau con không nói vậy nữa. Nhưng con hy vọng mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con và Hoàng Kỳ Anh. Con biết hắn không tồi, nhưng tình yêu là tình yêu, tình yêu cần cảm giác. Mẹ là đàn bà, con nghĩ mẹ cũng có thể rõ ràng, không có cảm giác tim đập nhanh thì không sinh ra được tình yêu..."
"Tuyết Di, những lời này của con mẹ biết... nhưng mà con có nghĩ đến không, tình huống của con bây giờ sao có thể làm cho mẹ yên tâm?" Trác Nhã lau lau nước mắt, nói :"Vô luận thế nào, mẹ cũng không đồng ý để con có gì đó với hạo Vân..."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con biết chừng mực mà..." Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn mẹ của mình, nói :"Tin tưởng con, con sẽ không làm ra loại chuyện nhục nhã với thiên hạ..."
"Con có thể nói như vậy, mẹ yên tâm rồi..." Trác Nhã vỗ vai cô, nói : "Mẹ đi trước, về phần Hoàng Kỳ Anh, về sau mẹ sẽ không để ý đến hắn nữa... Có điều con phải cẩn thận, mẹ lo hắn không có được, thì quay lại tung tin ra..."
"Hắm dám?"
Trong đôi mắt của Phương Tuyết Di hiện lên một tia tàn nhẫn : "Nếu hắn dám, con sẽ đi tìm chú Trần, nhờ chú xử lý hắn, công ty bảo an của Hạo Vân cũng không phải ngồi không..."
Đợi khi Trác Nhã rời đi, Phương Tuyết Di ngồi xuống ghế, hai dòng lệ đã chảy xuống trên khuôn mặt cô: "Ông trời ơi, tôi rốt cục nên làm gì đây? Tôi nên làm gì đây? Tôi không muốn từ bỏ..."
Ngay khi Hoàng Kỳ Anh đến nói chuyện kia, trong lòng Phương Tuyết Di đã xuất hiện nỗi sợ và từ bỏ.
Nhưng sau khi chuyện đã qua, cô cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy rằng không muốn từ bỏ. Nói chính xác hơn là không thể từ bỏ. Mấy ngày nay, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, trong đầu của cô luôn có hình bóng của Hạo Vân.
Lúc ban ngày, cô liều mạng làm việc, lấy cái đó phân tán lực chú ý. Nhưng khi đêm đến, cô không có biện pháp nào, chỉ cần nhắm mắt lại, thì đầu óc lại bắt đầu nghĩ đến nó.
Có vài lần, cô thậm chí còn có xúc động muốn đi tìm Phương Hạo Vân.
Tóm lại, cô cảm thấy rằng mình đã không còn thuốc nào cứu được.
"Hạo Vân, chị không muốn từ bỏ, không bỏ xuống được..." Phương Tuyết Di tự thì thào, đột nhiên hai mắt sáng ngời, thấy được một đồng xu trên bàn.