Hoán Kiểm Trọng Sinh


"Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị..." Cô gái này không ai xa lạ, mà chính là Nguyệt Nha Nhi Nguyệt thành chủ, mà căn phòng này chính là phòng riêng của cô.

Bây giờ là ngày rầm, và đang là nửa đêm, cho nên trên người của Nguyệt Nha Nhi chỉ mặc một cái áo ngủ tơ tằm, ánh trăng giúp cho những nét xinh đẹp trên cơ thể của cô lộ ra trước mặt Phương Hạo Vân. Cách lớp áo ngủ thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hai điểm nhỏ nổi lên, làm cho Phương Hạo Vân nuốt nước miếng theo bản năng.

"Tiểu tình nhân... tuy rằng em lỗ mãng, có điều em không tồi, lại có thể làm cho lão bất tử bị thương..." Ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi hàm chứa sự thương tiếc nhìn Phương Hạo Vân, trong đôi mắt tràn ngập sự ca ngợi và kiêu ngạo.

Trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy ấm áp, có một sự thoải mái không nói nên lời.

"Chị gái xinh đẹp, lão bất tử đâu, chị cứu em thế nào?" Phương Hạo Vân cố gắng đứng dậy, phát hiện a thể lực vẫn chưa khôi phục đủ, muốn cử động cũng tương đối khó khăn.

Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân một cái, giúp hắn ngồi xuống, nhẹ giọng nói : "Chị có vài cơ sở ngầm tại Phong thành, bọn họ liều chết báo hiệu cho chị biết, chị mới chạy đến, vì để ổn thỏa, cho nên chị có thông báo cho chị gái"

"Dì Tố?"

Phương Hạo Vân vội hỏi : "Dì Tố đâu?"

"Em chỉ biết quan tâm chị gái..." Trong giọng nói của Nguyệt Nha Nhi lộ ra ý ghen, cô bĩu môi nói : "Người ta ở trước mặt em mà em không thèm quan tâm..." Trong đôi mắt to sáng ngời của Nguyệt Nha Nhi lộ ra vẻ quyến rũ câu hồn, cả người phát ra một sự thành thục mê hồn.

"Ặc ặc..."

Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói : "Chị gái xinh đẹp, chị đừng nóng giận, sao em lại không quan tâm đến chị, em chỉ là nhất thời khẩn trương thôi... Đúng rồi, các người có đấu với lão bất tử không?"

Thấy vẻ mặt gấp gáp của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi liền cười nói : "Nhìn em kìa, gấp quá vậy, người ta chỉ nói giỡn với em thôi mà"

"Lúc bọn chị đuổi đến, chị gái không xuất hiện, mà chỉ có chị đi ra cứu em, lúc ấy lão bất tử cũng bị thương, cho nên không dám dây dưa với chị, để cho chị đưa em đi" Nguyệt Nha Nhi giải thích.

"Phong thành có nhiều người như vậy, bọn họ để cho chị đi sao?" Phương Hạo Vân ngạc nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được tại

"Cái này có gì mà kì quái..." Nguyệt Nha Nhi khinh thường nói : "Đừng tưởng lão bất tử đã khống chế được Phong thành và Tuyết thành... đám võ sĩ đó căn bản là không dám làm gì chị..."

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi : "Dì Tố đi khi nào?"

"Sau khi xác định thân thể của em không có trở ngại.." Nguyệt Nha Nhi mở to mắt, miệng hơi mâm mê, thoạt nhìn có vẻ yêu mị.

Nhìn vẻ mặt của cô, hoàn toàn là loại tình cảm của vợ dành cho chồng.

Hiển nhiên là cô đã động tâm với Phương Hạo Vân rồi.

Con gái đều thích đàn ông cường tráng, sùng bái anh hùng. Mà hành động của Phương Hạo Vân tại Thiên Phạt thành mấy ngày này chính là hành vi của anh hùng, không cần nghi ngờ.

Nguyệt Nha Nhi đưa miệng lại sát mặt của Phương Hạo Vân, phà ra hơi thở thơm tho : "Tiểu tình nhân, chị gái thật ra rất lo cho em, nếu không phải vì ngại việc em phát hiện ra quan hệ của chị và chị gái, thì chị gái sẽ không đi đâu... Lúc gần đi, chị ấy còn dặn dò chị mãi, bảo chị phải chăm sóc tốt cho em..."

Dừng lại một chút, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên nói : "Hạo Vân, có chuyện này, chị không biết là em có muốn biết hay không.... Hơn nữa chị cũng không nghĩ rõ, có nên nói cho em biết không?"

"Có phải là liên quan đến dì Tố không?" Phương Hạo Vân dường như cũng ý thức được cái gì đó.

"Ừ!"

Nguyệt Nha Nhi gật đầu nghiêm túc nói : "Đáng lẽ em đang bị thương thì cần phải nghỉ ngơi, nhưng mà chị thật sự rất lo lắng... Như vậy đi, chị hỏi em trước, chị gái có nói với em về chuyện hợp thể không... Tố Nữ Công sẽ truyền lại cho em..."

"Có nói rồi!"

Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi : "Có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có vấn đề!"

Nguyệt Nha Nhi trầm giọng hỏi : "Hạo Vân, em có biết khi chị gái mất đi Tố Nữ Công sẽ xuất hiện tình huống gì không?"

"Tổn thất một ít công lực... Khoan, không đúng, nhất định có vấn đề" Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Nguyệt Nha Nhi không có khả năng nhắc đến chuyện này một cách vô nghĩa như vậy.

Dựa theo phán đoán của hắn, dì Bạch nhất định là đang giấu cái gì.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân vội vàng hỏi : "Chị gái xinh đẹp, chị rốt cục muốn nói gì với em, chị mau nói cho em biết đi... Có phải là mất Tố Nữ Công sẽ ảnh hưởng rất lớn đến dì Tố hay không"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Nguyệt Nha Nhi liền hiểu được. Chị gái trước đó khẳng định là đã nói dối Phương Hạo Vân rồi. Cô căn bản là không nói hậu quả sau khi mất Tố Nữ Công cho Phương Hạo Vân biết.

"Chị, chị thật khờ!"

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi thở dài một hơi, và cảm thấy mâu thuẫn. Cùng lúc đó, cô chy vọng rằng Phương Hạo Vân có thể hiểu được tình hình thực tế, nhưng về phương diện khác, cô lại lo rằng chị gái sẽ không vui sau khi biết chuyện này.

"Chị gái xinh đẹp, chị mau nói đi, rốt cục là sao?" Phương Hạo Vân khẩn trương, vội vàng thúc giục, trong đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Nguyệt Nha Nhi do dự, cuối cùng cắn răng nói : "Hạo Vân, em thật sự muốn biết sao?"

"Đương nhiên!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Em phải biết được sự thật cụ thể bên trong, chị gái xinh đẹp, chị đừng giấu em, em cũng đã đoán được đại khái rồi, khẳng định là sau khi mất đi Tố Nữ Công sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến dì Tố..."

"Đúng vậy, là như thế!" Nguyệt Nha Nhi thấy Phương Hạo Vân thật lòng lo lắng cho chị, khóe miệng hiện lên một sự vui mừng : "Hạo Vân, em đã đoán được đại khái, chị cũng không giấu em, nói thật với em, nếu em hợp thể với chị, kế thừa Tố Nữ Công của chị ấy, thì chị ấy hoàn toàn xong đời!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui