Đối mặt với sự cường thế của Phương Hạo Vân, Hoa Vô Nhai không thể không cúi đầu. )
Mọi người cũng nhìn nhau, bây giờ Phương Hạo Vân đã không còn là thằng ranh con lúc mới tiến vào Thiên Phạt thành nữa. Sau khi kế thừa Tố Nữ Công, lực lượng của hắn đã mạnh đến mức người ta không tưởng nổi.
Đưa mắt nhìn khắp Thiên Phạt thành, sợ rằng chỉ có lão bất tử mới có thể chống đỡ với Phương Hạo Vân.
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, phần lớn mọi người đều lựa chọn thuần phục. )
Đương nhiên, loại như Hoa Vô Nhai là thành phần cá biệt.
"Tất cả mọi người lui đi!" Dì Bạch nãy giờ không nói gì đã lên tiếng : "Sau khi Hạo Vân giết chết lão bất tử, tôi sẽ chính thức tiến hành nghi thức lên ngôi với hắn..." )
Mọi người nghe thấy thế, liền cúi đầu chào dì Bạch một tiếng, rồi rời đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Tuy rằng thành chủ có quyền tự trị riêng, nhưng trước mặt tiểu thư Bạch gia, bọn họ không dám chậm trễ.
Vẻ mặt của Hoa Vô Nhai cũng đầy hận ý.
Phong Dương âm thầm bật cười, tên Hoa Vô Nhai này đúng là cực kỳ ngu xuẩn, dám chống đối Phương Hạo Vân, chỉ có thể là con đường chết thôi.
Còn biểu tình của Tuyết Lý Hồng thì hoàn toàn bình thường, không ai biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Mọi người nhanh chóng tản đi, trên đỉnh núi chỉ còn lại Nguyệt Nha Nhi, dì Bạch và Phương Hạo Vân ba người. Nguyệt Nha Nhi nhìn dì Bạch, nói : "Chị, em tự tiện chủ trương, xin chị giáng tội"
" Nguyệt Nha Nhi, tuy rằng chuyện này em không hỏi ý kiến của chị, nhưng theo hiệu quả cho thấy nó vô cùng tốt, chị không trách tội em" Dì Bạch mỉm cười.
Nguyệt Nha Nhi thè lưỡi với Phương Hạo Vân, cười nói :"Chị nói vậy là em yên tâm rồi, em còn đang lo chị sẽ phê bình em..."
"Haha!"
Dì Bạch mỉm cười nói : "Nguyệt Nha Nhi, sao bây giờ chị nhìn em càng lúc càng giống một cô bé vậy... Trước kia chị vẫn lo cho em, lo rằng em không giống con gái. Bây giờ có Hạo Vân rồi, em cũng yên ổn hơn, càng ngày càng giống con gái hơn... Nếu mẹ chúng ta mà còn sống, tin rằng mẹ sẽ rất vui..."
"Đúng vậy!"
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói : "Cho dù mẹ ở dưới cửu tuyền, cũng sẽ vui vẻ thôi..."
"Chị, bây giờ chúng ta chỉ còn một việc, chính là quét sạch thế lực của lão bất tử..." Trong đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một tia sáng khí : "Hoa Vô Nhai, Tuyết Lý Hồng đều có vấn đề, hai người này không thể tha được..."
Dì Bạch đột nhiên hỏi : "Nguyệt Nha Nhi, chị hỏi em, em cảm thấy con người Phong Dương thế nào?"
"Trong ngoài không đồng nhất, kẻ hai mặt, em cảm thấy đây là người nguy hiểm nhất..." Nguyệt Nha Nhi nói : "Mấy ngày nay em luôn quan sát hắn, em phát hiện ra kẻ này ngoài mặt thì cung kính với chúng ta, nhưng trên thực tế lại rắp tâm hại người. Người này cũng không giữ lại được..."
"Đúng vậy!'
Dì Bạch nghiêm túc nói : "Theo tình báo của chị, Phong Dương và lão bất tử có liên hệ với nhau, mà Tuyết Lý Hồng lại phụ thuộc theo hắn... Còn Hoa Vô Nhai, hành vi của hắn chỉ là biểu diễn..."
Dừng lại một chút, dì Bạch nói tiếp :" Nguyệt Nha Nhi, như vậy đi, Tuyết Lý Hồng và Hoa Vô Nhai để em phụ trách diệt trừ... Còn Phong Dương thì để cho Hạo Vân... Chị phụ trách chuyện tình báo cùng với công tác chuẩn bị lên ngôi..."
"Không thành vấn đề!"
Nguyệt Nha Nhi vội tỏ thái độ :"Chị gái, anh rể, hai người yên tâm, chuyện này em sẽ xử lý tốt..."
Mỗi lần nghe Nguyệt Nha Nhi gọi mình là anh rể, trong lòng Phương Hạo Vân lại tự động sinh ra một xúc động, hắn nói giỡn : "Có thể không kêu vậy được không?"
"Không được!"
Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc :" Chị thích kêu như vậy..."
Phương Hạo Vân hoàn toàn bó tay, dừng lại một chút, hắn chuyển mắt nhìn về hướng dì Bạch, nói : "Tố Tố... anh muốn nhanh chóng quyết đấu với lão bất tử. Có lẽ dưới áp lực lớn, anh mới có thể nhanh chóng nắm bắt được bí mật của Thiên Phạt..."
Dì Bạch nghe thấy thế, thoáng do dự một chút, gật đầ nói : "Em đồng ý quan điểm của anh, em sẽ nhanh chóng thu xếp cho anh..."
Đã nhìn thấy lực lượng của Phương Hạo Vân xong, phần lớn võ sĩ trong Hoa thành, Phong thành và Tuyết thành đã sinh ra tâm thuần phục. Đây là một chổ tôn thờ kẻ mạnh, lực lượng hầu như đại biểu cho tất cả.
Thật ra, hai cô gái xuất sắc nhất trong Thiên Phạt thành đồng thời ái mộ Phương Hạo Vân, cũng đã nói lên được sự cường thế của hắn rồi. Phong Dương, Hoa Vô Nhai, Tuyết Lý Hồng đương nhiên hiểu được tâm tư của thuộc hạ, tuy rằng trong lòng bọn họ không thoải mái, nhưng chuyện đã đến nông nỗi này rồi, bọn họ cũng bất lực.
Trong lòng Hoa Vô Nhai không nuốt được nỗi hận đó.
Còn Phong Dương và Tuyết Lý Hồng thì lại khác, lão bất tử từng đồng ý với họ, sau khi thành công thì sẽ giao Bạch Tố Tố, Nguyệt Nha Nhi lại cho bọn họ đùa giỡn.
Nhưng thấy hai người kia đồng thời thuộc về Phương Hạo Vân, bọn họ đành phải trơ mắt ra.
Không cần nghi ngờ gì nữa, hai người đúng là loại đàn bà dâm đãng rồi.
Phong Dương và Lý Tuyết Hồng tìm cơ hội gặp gỡ, hai người buồn bực vô cùng,hận không thể vọt đến băm vầm Phương Hạo Vân ra thành trăm ngàn mảnh.
Chỉ là bị uy thế của Phương Hạo Vân chấn nhiếp làm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoa Vô Nhai bị chặt tay chính là vết xe đổ của bọn họ, với thế lực và công phu của bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân cùng Nguyệt Nha Nhi.
Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là đợi ma công của lão bất tử thành, rồi giết chết Phương Hạo Vân.
"Hai vị, đang ở đây à?" Trong lúc hai người đang bí mật mưu đồ, thì trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của Nguyệt Nha Nhi : "Hai vị quả nhiên là ở chung với nhau... đỡ tốn công tôi đi tìm"
"Nguyệt thành chủ?" Phong Dương nhíu mày nói : "Nguyệt thành chủ, hơn nửa đêm rồi mà cô không mời tự đến, có chuyện gì thế? Hay là cô không chịu nổi tịch mịch, tới tìm chúng tôi vui vẻ?" Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai (Người đến không hiền, người hiền lại không đến), Phong Dương đã nhận ra cái gì đó, cho nên lúc nói chuyện cũng không có khách khí.
"Hừ!"
Nguyệt Nha Nhi khinh thường nói : "Tất cả đều là người thông minh, tôi cũng không vòng vo, có chuyện cứ nói trực tiếp với mấy người... Vì bình yên của Thiên Phạt thành, các người phải chết..." )
Lời này vừa nói ra, Tuyết Lý Hồng lập tức cười nói : "Sớm biết cô sẽ nói như vậy... Nguyệt Nha Nhi, cô đừng cho rằng chúng tôi sợ cô... đừng quên đây là chổ nào..." )
"Buồn cười!"
Nguyệt Nha Nhi khẽ cười một tiếng, nói : "Nói đơn giản về cái chết của các người cho các người hiểu... Đám võ sĩ của Phong thành, Tuyết thành đã quy hàng tôi, còn tâm phút của các người đã trúng độc chết queo mười phút trước rồi... Về phần lão bất tử, các người đừng có hy vọng... bản thân hắn đã khó bảo toàn rồi.... Nói cách khác, trừ phi các người liên thủ đánh ngang tay với tôi, nếu không thì các người phải chết..."
"Người đâu!"
Phong Dương nghe thấy thế, vội quát một tiếng. )
Nếu là bình thường đã sớm có người tới, nhưng hôm nay lại chẳng ai đáp lại.
"Nguyệt thành chủ, tất cả đều là người cùng đường, tại sao cô lại phải làm như vậy?" Phong Dương cố gắng bình tĩnh nói : "Tôi và cô cũng là thành chủ, cô cho rằng giúp Bạch Tố Tố diệ trừ chúng tôi, thì cô sẽ có kết cục tốt à... Trong mắt Bạch Tố Tố, cô chỉ là một công cụ bị lợi dụng thôi... Đợi khi chúng tôi chết, giá trị lợi dụng của cô cũng kết thúc, đến lúc đó, cô chết còn thảm hơn chúng tôi..."
"Haha!"
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, lập tức bật cười nói : "Ngu xuẩn... các ngươi cho rằng nói như vậy có thể chia rẻ quan hệ của chúng ta.... Buồn cười, thật sự là buồn cười..."
"Nói thật cho các người biết, quan hệ của tôi và tiểu thư, cũng không đơn giản như các người tưởng tượng..." Nguyệt Nha Nhi nhướng mày lên, nói : "Dù sao các người cũng sẽ chết, cho nên để các người chết được nhắm mắt... Tôi cũng là đàn bà của Bạch gia... Tên thật của tôi là Bạch Nguyệt..."
"Bạch Nguyệt?"
Sắc mặt của Tuyết Lý Hồng phát lạnh, hỏi : "Nói như vậy, cô quả nhiên là em ruột của Bạch Tố Tố..."
"Đúng vậy!" Trong mắt Nguyệt Nha Nhi, Phong Dương và Lý Tuyết Hồng giống như người đã chết, cho nên cũng không sợ nói cho bọn họ biết : "Bây giờ các người mới hiểu, cũng đã quá muộn rồi..."
"Tôi hiểu rồi!" Phong Dương tức giận nói : "Bạch gia các người từ đầu đến cuối chưa hề tin tưởng người họ khác... Các người thật đê tiện, uổng công chúng tôi bán mạng cho Bạch gia"
"Hừ!
Nguyệt Nha Nhi cười lạnh nói : "Phong Dương, hay cho các miệng của ông...ông không biết suy nghĩ à, chúng tôi có thể tin tưởng các người sao? Đám người các ngươi vẫn luôn hai lòng, nếu không ngại tổ chế, mười năm trước tôi và chị gái đã liên thủ giết chết các người rồi, làm gì để cho các người sống đến bây giờ..."
Tuyết Lý Hồng thở dài nói : "Đúng là kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn... Tôi vốn tưởng rằng chúng tôi đủ khôn khéo rồi, nhưng không ngờ đàn bà Bạch gia các người đã sớm tính kế với chúng tôi từ mười năm trước... Nếu tôi đoán không sai, thì từ mười năm trước, tâm phúc của các người đã vào trong bốn thành rồi..."
"Không sai, có điều hiểu ra quá muộn rồi!" Nguyệt Nha Nhi cười khinh miệt : "Đường là do các người tự đi, nếu không phải là do các người có hai lòng, các người sẽ không lâm vào tình trạng ngày hôm nay..."
"Con tiện nhân đê tiện, tôi không tin anh em chúng tôi liên thủ không đối phó được cô..." Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, điều duy nhất bây giờ có thể làm chính là liều mạng.
Phong Dương quát lên một tiếng, trong đôi mắt hiện ra một tia sát khí, lực lượng trong cơ thể tăng mạnh, chuẩn bị thi triển sát chiêu, nhưng chân khí kích phát từ trong đan điền, thì kinh mạch lập tức xuất hiện một cảm giác nóng cháy. )
"A!!!"
Tuyết Lý Hồng cũng có một cảm giác tương tự.
Hai người ôm lấy bụng, căm hận nói : "Là mày động tay vào..."
"Không sai!"
Nguyệt Nha Nhi thản nhiên nói : "Tôi quên nói cho các người biết, trà mà các người uống nãy giờ đã bị bỏ thuốc tán công... Chỉ cần các người mà dùng khí, thì chất độc sẽ phát tác. Nói cách khác, các người bây giờ đã là phế nhân rồi.... Phong Dượng, thật ra tối nay tôi chỉ muốn đối phó một mình Tuyết Lý Hồng thôi, đáng tiếc là ông tự đưa đầu đến cửa, việc này đừng trách tôi"
"Mày sẽ gặp báo ứng!" Phong Dương tức giận mắng một tiếng, cả người lập tức té xuống đất, cũng không nhúc nhích nữa.
"Haha!"
Nguyệt Nha Nhi cười khinh thường : "Ông thật ngây thơ, đây là cái thế giới kẻ mạnh ăn kẻ yếu, ông chết, đó là do năng lực của ông không đủ.. Bây giờ tôi lấy đầu các người... ngày mai tôi sẽ bố cáo Thiên Phạt thành, nói tội trạng cấu kết với lão bất tử của các người ra ngoài, cho dù các người chết rồi, cũng bị vạn người phỉ nhổ..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tuyết Lý Hồng và Phong Dương trở nên xanh mét.
Chỉ tiếc là, bọn họ đã bất lực.
"Trò chơi nên kết thúc!"
Nguyệt Nha Nhi cười lạnh, giơ tay chém xuống, đầu của hai người lập tức lăn trên mặt đất.
Một hồi sau, cô mới lẩm bẩm : "Phong Dương vốn là của anh rể, mình giết mất rồi, không biết hắn có tức giận không nhĩ?"
..................................
Hai cái đầu người, rõ ràng là của Phong Dương và Tuyết Lý Hồng, bên cạnh có một bảng cáo thị to đùng, nội dung bên trong viết rõ về việc bọn họ cấu kết với lão bất tử.
Phong thành, Tuyết thành tuy rằng cũng có người đi theo hai tên kia, nhưng mà bảng cáo thị nói rất rõ ràng và chính xác, bọn họ chỉ đành phải buông tha ý định trả thù...
Đồng thời, trong bảng cáo thị này cũng nói rõ, hai tên ác tặc này là do chính tay Phương Hạo Vân tru sát.
Vì thế, danh tiếng của Phương Hạo Vân lại trở nên vang dội tại Thiên Phạt thành, thậm chí là trong Thiên Phạt thành còn xuất hiện cả một fan club của Phương Hạo Vân, trong đó có không ít các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. )
Mà bản thân của Phương Hạo Vân lại không biết chuyện này, nếu không...
Từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay, hắn vẫn ở trong phòng của Nguyệt Nha Nhi tại biệt thự Nguyệt thành, ngay cả cửa phòng cũng không bước qua.
Hắn vẫn liên tục trao đổi với Thiên Phạt, hy vọng có thể nhanh chóng thu hoạch được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt. Nhưng cho đến giờ, mục đích vẫn chưa đạt được.
Có điều thu hoạch thì vẫn có, từ sau khi kế thừa Tố Nữ Công, liên hệ của hắn và Thiên Phạt rõ ràng đã chặt chẽ hơn, và lúc khai thông cũng trở nên dễ dàng hơn.
Trải qua sự khai thông, Phương Hạo Vân cảm thấy Thiên Phạt dường như có linh tính, nói chính xác hơn là, Thiên Phạt dường như cũng có lối suy nghĩ như con người.
Đây là một bí mật lớn, nhưng có thể là một căn cứ nhất định.
"Hạo Vân, thế nào rồi, có thu hoạch gì không? Nguyệt Nha Nhi đã giết chết Phong Dương và Tuyết Lý Hồng, hơn nữa còn tố cáo tội trạng của chúng. Bây giờ toàn bộ dân chúng của Thiên Phạt thành đều hy vọng anh có thể tru sát lão bất tử, tiêu diệt hậu hoạn cho Thiên Phạt thành..." Dì Bạch đi đến, nói : "Quên nói cho anh biết, Nguyệt Nha Nhi đã tuyên bố với bên ngoài, người là do anh giết..."
"Ừ, anh biết rồi!"
Phương Hạo Vân ngồi dậy, gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người dì Bạch, nói : "Tố Tố, anh cũng có phát hiện mới, nhưng trước mắt vẫn chưa thể khẳng định hoàn toàn được. Như vậy đi, anh đi tìm lão bất tử, có lẽ trong cảnh sống chết có thể anh sẽ phá giải được bí mật lớn nhất của Thiên Phạt..."
Dì Bạch nói : "Với công lực của anh bây giờ, có thể đấu ngang tay với lão bất tử, em tán thành lối suy nghĩ của anh.. buổi tối hôm nay, em mang anh đi..."
Lúc chiều, dì Bạch cũng không ra ngoài, mà ở lại làm bạn với Phương Hạo Vân. hôm nay xuất hiện, tỷ lệ là 50 - 50, kỳ ngộ và mạo hiểm đương nhiên là có.
Nếu nói trong lòng cô không lo lắng, đó là điều không có khả năng.
"Hạo Vân, nhớ kỹ, khi chiến đấu với lão bất tử anh nhất định không được phân tâm, cũng không được coi thường..." Dì Bạch ôm lấy lòng ngực của Phương Hạo Vân, thân thiết nói.
Ngón tay của Phương Hạo Vân nhẹ nhàng lướt nhẹ trên má của dì Bạch, trong mắt hàm chứa sự ôn nhu, ôm chặt dì Bạch vào ngực, nói : "Tố Tố, em cứ yên tâm, anh tuyệt đối không thua đâu.... mặc kệ là lão bất tử mạnh thế nào, thì anh cũng sẽ là người chiến thắng cuối cùng, bởi vì anh là nhân vật chính của bộ truyện..."