Dần dần, quanh thân hai người đều toát ra khí thế cường đại.
Rất nhanh, một áp lực lớn đến nổi khiến cho những người khách xung quanh không chịu nổi lập tức bao phủ toàn bộ chổ này. Trong Mộc Nguyệt Dung không còn là một khuôn mặt anh tuấn nữa, mà chỉ là một đối thủ đầy vẻ uy hiếp.
"Cậu là Phương Hạo Vân?" Mộc Nguyệt Dung chậm rãi đi qua, đứng trước mặt Phương Hạo Vân, nói : "Tôi là mẹ chồng của tiểu Phượng, rất vui được biết cậu..."
Phương Hạo Vân vươn ngón tay lên sờ sờ cái mũi, vẫn không có ý đứng dậy, mà những nhân viên cũng như nhân vật có chức quyền tại Hoa Hải đang ở chổ này liền cung kính đứng dậy.
Hiển nhiên là bọn họ đều nhận biết Mộc Nguyệt Dung cả.
Bọn họ sợ hãi năng lực của Mộc Nguyệt Dung, sợ hãi thế lực của Nam Cung thế gia.
"Chúng ta dường như chẳng quen biết nhau thì phải?" Phương Hạo Vân cười tự giễu, lại sờ sờ cái mũi, nói : "Tuy rằng tôi rất đẹp trai, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cho một bà già sắp xuống lổ rung động được..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên xanh mét. Dựa theo cách nói của Phương Hạo Vân thì bà là một người lớn tuổi mà không nên nết, bởi vì vẻ đẹp trai của hắn nên mới mò đến đây.
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt của bà hiện lên sát khí.
"Phương thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong!" Lúc này, Vương Thế Phi cũng đi đến, đứng phía sau Phương Hạo Vân.
Từ trước đến giờ Phương Hạo Vân làm việc không bao giờ xuất hiện cả, cho nên phần lớn người ở đây không ai nhận ra hắn. Nhưng mà, những người lộ mặt để giải quyết công chuyện như Vương Thế Phi, Kim Gia thì luôn xuất hiện, cho nên phần lớn mọi người đều biết bọn họ.
Nhìn thấy Vương Thế Phi Vương tổng lầy lãnh đại danh mà lại cung kính đứng phía sau một người trẻ tuổi như vậy, bọn họ lập tức nhận ra được cái gì đó.
"Bà già... nếu đã đến rồi, không bằng ngồi xuống cùng ăn một bữa?" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Mộc Nguyệt Dung thoáng do dự, cuối cùng cũng không từ chối, thuận thế ngồi xuống đối diện Phương Hạo Vân, đánh giá hắn gần hơn.
"Không tồi!"
Mộc Nguyệt Dung cười nói : "Quả nhiên là có khí chất, xem ra cũng là một thằng nhóc trẻ tuổi đẹp trai, hèn chi tiểu Phượng lại giao thân cho cậu..."
" Phương Hạo Vân, cậu cũng biết cậu phá thân của tiểu Phượng, có hậu quả nghiêm trọng thế nào không?" Mộc Nguyệt Dung nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.
"Hậu quả?"
Phương Hạo Vân cười khinh miệt, nói : "Nam nữ yêu nhau rồi ** với nhau thì có hậu quả gì? Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất, lần đó tôi làm quên mang bao theo, hậu quả có lẽ là sẽ tăng dân số cho quốc gia... Tôi nhớ rõ cái này hình như nằm trong diện kế hoạch hóa gia đình của nhà nước mà... Bà thấy có chuyện gì chứ... Bà già à, đã lớn tuổi như vậy rồi, đừng có xúc động dễ dàng như vậy chứ, lên cơn đột quỵ hoặc ngã ngang luôn bây giờ..."
"Làm càn!" Mộc Nguyệt Dung nghe thấy thế, vỗ bàn cái rầm, ra vẻ nổi giận đùng đùng.
Vương Thế Phi, Kim Gia, Bạch Quý nhìn thấy Mộc Nguyệt Dung tức giận với Phương Hạo Vân, lập tức biến sắc, vội đi đến, trợn mắt lên nhìn.
Phương Hạo Vân giơ tay lên, nói : "Không cần lại đây, tôi có thể giải quyết được.. dọn dẹp hiện trường..."
Sau khi nhận được lệnh, mọi người lập tức tản ra, và ngay ba giây sau, cái nhà ăn to đùng của Shangri La đã không còn bóng người.
"Phương Hạo Vân, cậu muốn làm gì?" Mộc Nguyệt Dung tức giận quát hỏi.
Phương Hạo Vân mỉm cười, nói : "Bà già à, bà lớn tuổi như vậy rồi, mà vẫn còn trong thời kỳ mãn kinh... đúng là kỳ tích của thế giới..."
"Làm càn, đồ vô liêm sỉ..." Thân phận của Mộc Nguyệt Dung tôn quý như vậy, làm sao mà nghe qua những lời sỉ nhục như ậy, cho dù là cỡ nhân vật như Lã Thiên Hành còn không dám vô lễ như thế.
Phương Hạo Vân có một nguyên tắc xử sự, đối xử với kẻ địch thì tàn nhẫn như mùa đông giá rét, còn đối với bạn bè và người thân thì ấm áp như mùa xuân.
Nếu đã hợp tác với Long Hi Phượng, thì Mộc Nguyệt Dung chính là kẻ địch của hắn.
Đối với kẻ địch, đương nhiên không cần phải nói tình cảm gì cả.
Sắc mặt của Phương Hạo Vân trở nên khủng khiếp, nhìn về hướng Mộc Nguyệt Dung, âm trầm nói : "Bà già... đừng có cậy già lên mặt với tôi... Hơn nữa nơi này không phải là Chiết Giang, hy vọng bà có thể thông minh một chút, đừng có gào thét này nọ trước mặt tôi. Tôi rất kính lão, nhưng đối với loại như bà cũng có ngoại lệ đấy..."
Lời này vừa nói ra, sự tức giận trong lòng Mộc Nguyệt Dung liền lên đến cực điểm, trong đôi mắt của bà đã tràn ngập sát khí, cả giận nói : "Phương Hạo Vân, cậu quả nhiên rất điên cuồng... Cả gan cuồng vọng trước mặt tôi như vậy, cậu là người đầu tiên đấy..."
"Tóc dài kiến thức ngắn..." Phương Hạo Vân khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn Mộc Nguyệt Dung, ánh mắt cũng không dừng lại : 'Bà đi đi... bữa nay tôi chỉ muốn ăn cơm thôi..."
Thân thể của Mộc Nguyệt Dung cứng đờ, nhìn ánh mắt của Phương Hạo Vân, lại nhìn những cao thủ như cọp đang rình mồi xung quanh, rốt cục cũng đã hiểu vì sao hắn được gọi là hoàng đế ngầm.
Phương Hạo Vân liếc nhìn Mộc Nguyệt Dung, nói : "Bà là mẹ chồng của chị Phượng, vậy chúng ta coi như cũng là người thân... Bà đi đi, hôm nay tôi không muốn làm khó dễ bà..."
Lời này vừa nói ra, không riêng gì Mộc Nguyệt Dung, ngay cả Vương Thế Phi cũng cảm thấy Phương Hạo Vân rất là vô sỉ, chơi con dâu của người ta rồi, còn chạy đến nhận người thân với người ta. Quả thật là vô sỉ không thể đỡ nổi.
"Đồ khốn nạn, ai cho cậu lá gan lớn như vậy?" Nếp nhăn trên mặt của Mộc Nguyệt Dung đã run lên cực độ, hiển nhiên là tức giận trong lòng đã đến cực điểm.
Mà tính tình của Phương Hạo Vân vốn cũng không được tốt.
Hắn quát giận lên một tiếng, trên mặt không chút cảm tình gì, nói : "Cút ..."
"Chị hai, chúng ta đi!" Mộc Nguyệt Dung còn muốn nói cái gì đó, thì đã thấy một ông già mặc đồ theo kiểu Tôn Trung Sơn đi đến, đây chính là lão Bát, là một nhân vật thực quyền trong quân khu Hoa Hải.
Phương Hạo Vân không quen lão già này, nhưng lại nhận ra người đi phía sau ông ta.
Người trung niên đi cùng ông ta chẳng phải ai xa lạ, mà chính là thị trưởng của thành phố Hoa Hải, Dương Vọng Giang.
Nói đến Dương Vọng Giang, Phương Hạo Vân cũng tương đối hài lòng, ông quả là một thị trưởng một lòng vì dân, từ lúc lên làm thị trưởng đến giờ, quả thật đã làm cho quần chúng nhân dân được rất nhiều cái lợi.
"Hạo Vân..."
Dương Vọng Giang bước nhanh đến, cười nói : "Thật trùng hợp, con cũng ở đây à... Lại đây, chú giới thiệu với con một chút, vị này là Nhạc tướng quân của quân khu, từng là thủ trưởng của chú..."
"Xin chào Nhạc tướng quân!" Nếu đã là do Dương Vọng Giang dẫn đến, thì Phương Hạo Vân cũng sẽ có lễ phép và tôn trọng nhất định.
"Haha!"
Ông già mỉm cười : "Đừng gọi là tướng quân gì cả, cậu cứ gọi tên của tôi đi, Nhạc Hằng..."
"Không dám!" Phương Hạo Vân nói : "Nếu ngài không thích con gọi là tướng quân, không bằng con gọi ngài là Nhạc gia..." Theo tuổi của ông ta, thì dư tuổi làm ông của Phương Hạo Vân rồi.
"Nếu Hạo Vân không chê, thì ông cũng không phản đối..." Nhạc Hằng cũng có vẻ vui mừng.
Mộc Nguyệt Dung đứng bên cạnh thấy lão Bát lôi kéo tình cảm với Phương Hạo Vân, và bỏ mình qua một bên, trong lòng lập tức nổi giận.
Có điều ngại mặt mũi nên bà không nói gì.
"Hạo Vân, đây là chị hai của ông, lão phu nhân của Nam Cung thế gia Mộc Nguyệt Dung. Xem ra hai người hình như cũng quen nhau... Nể mặt của ông đi, trước đó hai người có mâu thuẫn gì, thì hôm nay coi như hết đi..."
"Nhạc gia nói quá lời rồi..."
Phương Hạo Vân mỉm cười : "Con và Nam Cung lão phu nhân đây vốn chẳng có mâu thuẫn gì cả..... Đúng rồi, cả hai còn là thân thích của nhau... đúng không lão phu nhân?"
"Hừ!"
Mộc Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Phương Hạo Vân, quay đầu rời đi.
Vốn bà không tính rời đi dễ dàng như vậy, nhưng mà bây giờ nhìn thấy nhân vật cường thế như lão Bát mà cũng có biểu hiện như thế, bà kết luận rằng Phương Hạo Vân không dễ chọc vào.
Sau lần gặp mặt này, bà cũng ý thức được một vấn đề, Hoa Hải không phải là Chiết Giang, lời nói của bà chưa chắc đã có giá trị cao.
"Lão Bát, chúng ta đi!" Mộc Nguyệt Dung quay đầu lại nói một tiếng, sau đó tiếp tục bước đi.
"Haha!"
Nhạc Hằng cười làm lành một tiếng, nói : "Hạo Vân, tính tình chị hai của ông không được tốt, con tha thứ cho bà ta đi, hôm nay ông còn có việc nên đi trước, hôm khác ông sẽ mời con ăn cơm..."
"Nhạc gia cứ tự nhiên..." Phương Hạo Vân cười nói.
Đợi khi Nhạc Hằng và Mộc Nguyệt Dung rời đi, Phương Hạo Vân mới cười nói với Dương Vọng Giang : "Thị trưởng Dương... chú bị kéo đến giải vây à?"
"Ừ!"
Dương Vọng Giang cũng thẳng thắn : "Hạo Vân, thật xin lỗi, Nhạc Hằng là thủ trưởng cũ, lãnh đạo cũ, hơn nữa còn là nhân vật có quyền thế trong quân khu, cho nên mặt mũi của ông ta chú không thể không nể..."
Dừng lại một chút, Dương Vọng Giang nói tiếp : "Hạo Vân, Mộc Nguyệt Dung là ai, chú cũng có hiểu biết một chút, thủ đoạn thông thiên, con phải cẩn thận một chút..."
"Cảm ơn chú!"
Phương Hạo Vân vô cùng thích vị thị trưởng thẳng thắn này,nói : "Thị trưởng Dương, chú nói với con những điều này, làm cho con rất cảm động, ở vị trí của chú, quả thật cũng rất khó xử..."
"Cảm ơn con!" Dương Vọng Giang nở nụ cười, nói : "Hạo Vân, không nói gạt con, bây giờ chú còn có một cuộc họp quan trọng, không thể nói chuyện với con được, lát nữa chúng ta liên hệ sau"
"Dạ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, dặn Vương Thế Phi đưa tiễn Dương Vọng Giang ra ngoài.
Bạch Quý đi đến, nói : "Tôn giả... bà già của Nam Cung thế gia thật ngông cuồng, có nên diệt trừ luôn Nam Cung thế gia không?" Từ sau khi Phương Hạo Vân được sắc phong tôn giả, trở thành chủ nhân của Bạch gia, Bạch Quý cũng đã sửa miệng, với thế lực của gia tộc thủ hộ mà muốn tiêu diệt một Nam Cung thế gia, không còn gì dễ hơn nữa.
"Không cần sốt ruột!'
Phương Hạo Vân nói : "Trong nước không giống như ở nước ngoài, có một số việc chúng ta phải làm việc theo quy tắc, nếu không thì dễ dàng khiến cho quốc gia bất mãn... Tôi không muốn chống đối quốc gia... Đúng rồi, anh tự mình dẫn người giám sát bà già đó, chỉ cần bà ta có hành động gì, lập tức báo ngay cho tôi biết..."
"Thuộc hạ hiểu rồi!"
Bạch Quý tuân lệnh một tiếng, rồi lập tức bước đi ra ngoài.
Trên xe quân đội ngoài khách sạch, Mộc Nguyệt Dung và Nhạc Hằng ngồi cùng với nhau, trên mặt của Mộc Nguyệt Dung dường như vẫn chưa hết tức giận : "Lão Bát, vừa rồi chú làm gì vậy? Với thân phận của chú, còn phải cung kính với hắn sao, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chị hai, em làm vậy là vì tốt cho chị!"
Nhạc Hằng cười khổ nói :" Chị hai, mấy ngày nay em đã bắt tay vào điều tra Phương Hạo Vân, tuy rằng còn chưa rõ ràng, nhưng em đã có những hiểu biết sơ bộ rồi... Thế lực phía sau Phương Hạo Vân rất cường đại, tuyệt đối vượt qua cả thế lực của ông Lã..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền thay đổi, nói : "Có chuyện vậy sao... Xem ra chị đã xem thường thằng nhóc này rồi... Đúng rồi, chẳng lẽ bên em không có chút manh mối nào sao. Theo chị nghĩ, một thế lực lớn như vậy, tồn tại trong quốc gia là điều không có khả năng... Hay là đến từ bên ngoài..."
"Bên em cũng đang phân tích như thế..."
Nhạc Hằng gật đầu, nói : "Thế lực trong nước, các gia tộc đã và đang tồn tại... đều nằm trong sự khống chế của bên em, không có khả năng xuất hiện một thế lực lớn như vậy được. Bây giờ theo phân tích của bên em thì cho thấy rằng nó đến từ nước ngoài. Nhưng có điều kỳ quái hơn là, thế lực ấy dường như được giấu ở khu rừng nguyên thủy trong nước..."
"Tình huống bên lão Lã thế nào?" Mộc Nguyệt Dung nói. - .
"Cũng rất đau đầu!"
Nhạc Hằng nói : "Tối hôm qua em đã nói chuyện điện thoại với ông Lã, tuy rằng ông ta không nói rõ cái gì, nhưng em biết, ông ta rất là khó xử... Ông ta cần Phương Hạo Vân làm việc cho ông ta, nhưng về phương diện khác, ông ta cũng không thể nào khống chế được Phương Hạo Vân, tiến thối lưỡng nan..."
"Đúng rồi, chị hai, có chuyện này em cảm thấy rất kỳ quái!" Nhạc Hằng hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi : "Trước đây Phương Hạo Vân từng đi đến chổ của thế lực đó, quân đội cũng phái ra nhóm theo dõi tinh nhuệ, nhưng cuối cùng lại không có kết quả... Ngày hôm qua, em nghe ông Lã nói, lúc đó còn có cả người của Nam Cung thế gia nữa..."
Nghe Nhạc Hằng nói vậy, Mộc Nguyệt Dung lập tức nhướng mày, nói :"Không có khả năng, chị không có phái người, chẳng lẽ là Long Hi Phượng... Không đúng, Long Hi Phượng cũng không có khả năng. Nó đã sớm đi theo Phương Hạo Vân rồi, nó không có khả năng phái người theo dõi... Chẳng lẽ là... là Kiếm nhi?"
"Nam Cung Kiếm?" Nhạc Hằng hỏi : "Vì sao nó lại làm như vậy?"
Mộc Nguyệt Dung thở dài nói : "Lão Bát, việc này nói ra cũng dọa người, thằng con ngỗ nghịch này vẫn luôn thầm mến chị dâu của nó... Nó đau khổ chờ đợi tiểu Phượng hai mươi năm... Nó nhất định đã biết chuyện Long Hi Phượng đi theo Phương Hạo Vân, cho nên mới phái người theo dõi..."
"Nói như vậy, nghi hoặc trong lòng em đã được giải!" Nhạc Hằng gật đầu, nói : "Chị hai, ý của em là, chị cố gắng đừng phát sinh mâu thuẫn với Phương Hạo Vân là tốt nhất... coi chừng bị giảm dân số..."
"Chú nghe được cái gì?" Sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên xanh mét.
"Chị hai, em chưa nói cái gì cả..." Sắc mặt của Nhạc Hằng trở nên nghiêm túc, nói : "Chị hai... em còn có công chuyện, hôm nay đến đây thôi, để bữa khác nói chuyện tiếp..."
Mộc Nguyệt Dung nghe thấy thế, chậm rãi mở cửa xe đi xuống.
Cho đến khi xe chở Nhạc Hằng chạy đi xa, trong lòng bà vẫn còn vương vấn câu nói cuối cùng của Nhạc Hằng, coi chừng bị giảm dân số.
Nêu như bà đoán không sai, thì theo ý của Nhạc Hằng, cấp trên có thể sẽ mượn cơ hội này mà xuống tay với Nam Cung thế gia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Nguyệt Dung liền cảm thấy rùng mình.
Bà thật sự không thể tưởng tượng nổi, cấp trên lại có ý định đối phó Nam Cung thế gia.
"Súng bắn chim đầu đàn... Đúng như câu nói đó..." Mộc Nguyệt Dung tự thì thào, thần sắc trên mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
.............................
Hôm nay vốn là một ngày bình thường, có điều đối với Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu mà nói, thì nó lại không tầm thường chút nào. Bởi vì buổi tối ngày hôm nay hai người phải lên máy bay đến Anh.
Lần chia xa này, không biết khi nào mới được gặp lại người yêu của mình.
Vì muốn trấn an Đinh Tuyết Nhu, cho nên Phương Hạo Vân tự mình đến tiễn, vừa vào cửa, Đinh Tuyết Nhu liền nhào ngay vào lòng của hắn, hai tay ôm chặt lấy thân mình của hắn, nói : "Hạo Vân... em sợ..."
"Sợ cái gì?"
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, cúi đầu hôn lên trán của cô một cái, nói : "Tuy rằng em đến Anh, nhưng anh vẫn cùng tồn tại với em mà..."
"Tuyết Nhu, em yên tâm, không lâu sau, anh cũng sẽ đến Anh... có thể là sẽ lâu một chút..." Phương Hạo Vân ôn nhu nói : "Hành lý đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Rồi!"
Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu, nói : "Hạo Vân, từ giờ đến lúc cất cánh còn một khoảng thời gian, chúng ta yêu nhau một lần nữa đi..."
"Ừ..."
Phương Hạo Vân gật đầu, hắn đương nhiên là hiểu trong lòng của Đinh Tuyết Nhu muốn gì rồi.
Hắn nói : "Tuyết Nhu, hôm nay anh là của em, chỉ thuộc về một mình em..."
Đinh Tuyết Nhu xấu hổ đỏ mặt, trong đôi mắt hiện lên tình yêu rực cháy : "Hạo Vân... yêu em đi...yêu em một ngàn lần, một vạn lần đi..."
Phương Hạo Vân bước đến gần, mở hai tay ra, mạnh mẽ ôm lấy Đinh Tuyết Nhu vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Trong cổ họng của Đinh Tuyết Nhu khẽ ngâm một tiếng, cái lưỡi nhỏ không ngừng đòi lấy tình cảm mãnh liệt của hắn.
Sau khi hôn xong, hai tay của Phương Hạo Vân ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, chậm rãi hướng về cái mông, nhẹ nhàng xoa nắn. Trên người của Đinh Tuyết Nhu, chổ nhạy cảm nhất chính là cặp mông, bị Phương Hạo Vân sờ như vậy, lập tức cảm thấy tê dại.
"Hạo Vân... cảm ơn anh... cảm ơn anh đã đến tiễn em..." Đinh Tuyết Nhu nói xong, trong đôi mắt đã để lại hai hàng nước mắt trong suốt, chậm rãi chảy dài từ hai hàng lông mi, không biết đây là những giọt nước mắt hạnh phúc vì nằm trong lòng của người yêu hay là những giọt nước mắt bi thương khi sắp phải chia xa.
Thấy cô khóc, trong lòng Phương Hạo Vân thương tiếc, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt ấy trên mặt cô, liếm đến vành tai của cô, mỉm cười nói : "Tuyết Nhu, đừng nghĩ nhiều như vậy, tin tưởng anh, lần này là lần chia xa ngắn ngủi... Sau này, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ ở cùng với nhau mãi mãi..."
Đinh Tuyết Nhu nhắm mắt lại, run giọng nói : "Hạo Vân, anh nói em có phải là người ích kỷ hay không... Em thật sự không muốn cách xa anh, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, trong lòng em đều nhớ anh, nghĩ về anh... mong nhớ anh..."
"Tuyết Nhu, đừng nói như vậy, là anh có lỗi với em...." Phương Hạo Vân nói xong, liền ôm lấy cô đi về hướng giường, bắt đầu chinh phạt mạnh mẽ.
Trong phòng lập tức tràn ngập xuân sắc.
Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, hai người khỏa thân ôm lấy nhau, sau khi hưng phấn cực độ trải qua, hô hấp của hai người đã trở nên thở dốc.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Đinh Tuyết Nhu mới ngẩng đầu lên, tâm tình trở nên phức tạp khi nhìn người đàn ông trước mặt mình, trong lòng có nhiều mất mác... càng như vậy, cô càng không muốn rời xa Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cũng ngẩng đầu nhìn Đinh Tuyết Nhu, mỉm cười nói : "Tuyết Nhu, đừng đau khổ, anh cam đoan với em... Chia xa ngắn ngủi chính là kết hợp vĩnh hằng..."
Bộ ngực cao ngất của Đinh Tuyết Nhu phập phòng không ngừng trong tiếng thở dốc kịch liệt, trong rất là mê người, cô lớn mật vùi ngực lên miệng hắn, đưa nụ hoa đỏ sẫm ấy vào miệng hắn.
Phương Hạo Vân đương nhiên là hiểu cô muốn gì, ngậm cái nụ hoa đỏ sẫm ấy vào miệng, dùng sức mà mút. Đinh Tuyết Nhu cảm thấy thân thể run lên, lập tức dùng hai tay ôm chặt đầu hắn, ưỡn ngực ra, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn.