"Hừ!" Phương Tuyết Di hừ lạnh một tiếng, nói : "Các người đang thương lượng cái gì... không biết xấu hổ..."
Bây giờ Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng vẫn còn đang dính vào nhau, nhất là tay của Long Hi Phượng vẫn còn đang ở trong quần của Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân thì đang trong thế cởi quần ra ...
Có thể nói, vì sự xuất hiện của Phương Tuyết Di, đã làm cho Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng bị đứng hình trong mấy chục giây, theo cụm từ của giới trẻ hiện nay là "delay vô hạn".
Trong lòng Long Hi Phượng cực thẹn, vội vàng sửa lại quần áo, rồi oán giận nói với Phương Hạo Vân :"Đều do tiểu oan gia em làm hại cả..." Nói xong caua6 đó, bà vội vàng xoay người tránh đi.
"Hừ!"
Phương Tuyết Di lại hừ thêm một tiếng, có điều trong con mắt đã lộ ra vẻ giận dữ.
Phương Hạo Vân cười cười nói : "Chị Tuyết Di, chị đến khi nào vậy? Đúng rồi, sao chị tìm được em?"
"Hạo Vân, em biết không? Ba đã xảy ra chuyện rồi... mọi người tìm em khắp nơi... Nếu không phải là Trương Bưu và Đại Phi báo cho chị biết, thì đến bây giờ vẫn chưa tìm được em..." Vẻ mặt của Phương Tuyết Di trở nên tủi thân, trong đôi mắt tràn ngập sự ủy khuất.
Phương Hạo Vân nghiêm mặt, vội hỏi : "Chị Tuyết Di, ba rốt cục xảy ra chuyện gì... bây giờ ba đang ở đâu?"
"Ba đã đến bệnh viện rồi... vừa được cấp cứu, đã thoát khỏi nguy hiểm. Bây giờ ba muốn gặp em... Em đi nhanh đi..." Phương Tuyết Di bình tĩnh nói.
Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần còn sống là không sao.
"Chị Tuyết Di, chúng ta đi!" Chuyện đến nước này, Phương Hạo Vân cũng không quản Long Hi Phượng nữa, vội vàng cùng đi với Phương Tuyết Di.
Long Hi Phượng vốn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói ra.
Tuy rằng dục vọng bị chặn ngang làm mất hứng, bà rất không cam lòng, nhưng bà là một người thông minh, bà hiểu được cái nào nên nói, và chuyện nào nên làm.
"Hạo Vân, chị đưa hai người đi!" Long Hi Phượng đột nhiên ý thức là Phương Hạo Vân không có xe.
"Không cần!" Phương Tuyết Di không đợi Phương Hạo Vân trả lời, quay đầu lại nói với Long Hi Phượng : "Tôi có xe của mình... không biết xấu hổ..."
Cái mặt nóng của Long Hi Phượng dán vào cái mông lãnh của người ta, cho nên rất là xấu hổ, sững sờ cả nửa ngày cũng không có phản ứng. Sau một hồi bà mới oán giận nghĩ: "Tiện nhân, chờ đi... sau này chỉ cần Phương Hạo Vân là nô lệ của tôi... tôi sẽ khai đao với cô đầu tiên.... Tôi nhất định phải làm cho cô trả giá..."
Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, cho nên Phương Tuyết Di ngồi trong xe cũng không oán giận gì Phương Hạo Vân nữa. Dọc đường đi cũng im lặng không nói gì, cho đến khi vào bệnh viện, cô mới lên tiếng:" Đi theo chị..."
Rất nhanh, hai người đã đến phòng bệnh VIP, Trác Nhã đang chờ đợi đầy lo lắng ngoài cửa, nhìn vẻ mặt của bà dường như rất lo âu.
"Hạo Vân, con đến rồi... mau vào đi, ba đang đợi con đó..." Trác Nhã mở cửa ra, đẩy Phương Hạo Vân vào.
"Ba!" Phương Hạo Vân bước vào, vội vàng đi đến, cúi người xuống thăm hỏi : "ba, thân thể của ba thế nào rồi? Con đến xem giúp ba..."
Bởi vì có được sự truyền thừa của lão tổ tông Bạch gia, cho nên Phương Hạo Vân cũng có được cái nhìn hoàn toàn về Hoàng Kỳ thuật. Hơn nữa tu vi và kiến thức bây giờ của hắn cũng không còn tầm thường, hầu như đã đạt đến trình độ của dì Bạch.
Bắt lấy cổ tay của Phương Tử Lân, Phương Hạo Vân bình tĩnh cảm thụ mạch tượng của Phương Tử Lân, nhíu mày nói : "Ba... có phải gần đây ba vừa tức giận không.... Tình huống thân thể của ba không thể bị kích động được. Ba mà như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi... bây giờ con giúp ba vận khí, ổn định lại khí tức trong người ba...."
Nói xong, Phương Hạo Vân liền vận công lực, cẩn thận thúc dục chân khí đi vào trong cơ thể của Phương Tử Lân, giúp hắn ổn định lại khí tức tích tụ lại do tức giận của Phương Tử Lân.
Ước chừng khoảng vài phút sau, Phương Tử Lân rõ ràng đã trông tốt hơn trước
"Hạo Vân, ba tốt hơn rồi, cảm ơn con!" Phương Tử Lân cười lớn, nói : "Ba biết mà, chỉ cần có con, ba sẽ không xảy ra chuyện gì"
Dừng lại một chút, Phương Tử Lân đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, chuyện lần trước ba nói với con, con còn nhớ hay không. Hôm nay con phải tỏ thái độ cho ba.... Con phải đồng ý với ba, nếu không, ba không bỏ qua đâu..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội hỏi : "Ba, rốt cục ba đã biết cái gì?"
"Trước khi chết, ba sẽ nói cho con biết... Nhưng mà bây giờ thì ba sẽ không nói đâu, ba chỉ muốn con tỏ thái độ thôi!" Phương Tử Lân nghiêm mặt, nói : "Hạo Vân, có một số việc con rõ ràng hơn ba, con cũng đừng hỏi ba... Đồng ý với ba, được không?"
"Ba..."" Phương Hạo Vân nhìn thẳng vào con mắt của Phương Tử Lân, trầm giọng nói : "Con đồng ý với ba... Ba yên tâm đi, con sẽ làm theo ý nguyện của ba. Hôm nay, con xin tỏ thái độ với ba luôn, chỉ cần Phương Hạo Vân con còn sống một ngày, thì Phương gia và tập đoàn Thịnh Hâm sẽ không chịu thua thiệt... Con sẽ thay ba chăm sóc tốt cho chị Tuyết Di và mẹ..."
"Con ngoan..."
Phương Tử Lân cười vui mừng, đưa tay dùng sức vỗ mạnh lên vai của Phương Hạo Vân.
"Đi thôi, đi làm rõ với Tuyết Di đi... Cơ thể của ba đã không có chuyện gì rồi..." Phương Tử Lân thúc giục.
"Dạ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, xoay người đi ra, lúc ra đến cửa, hắn quay đầu lại nói : "Ba, sau này con sẽ cho ba một lời giải thích..."
"Ừ, ba biết rồi!" Phương Tử Lân đương nhiên là hiểu ý của Phương Hạo Vân, cũng không nói thêm gì cả...
Lúc ra ngoài, Phương Hạo Vân nói : "Mẹ, mẹ vào chăm sóc cho ba đi, con có vài chuyện muốn nói với chị Tuyết Di..."
"Hai đứa?"
Trác Nhã nhìn con trai, lại nhìn con gái, vẻ mặt đầy lo lắng. Bà vốn muốn nói cái gì đó, nhưng chữ ra đến miệng thì lại không biết nên nói thế nào.
"Hạo Vân, chị muốn vào thăm ba..." Phương Tuyết Di dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, có vẻ hơi thẹn thùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Chị Tuyết Di, ba kêu em nói chuyện với chị..." Phương Hạo Vân đưa tay kéo Phương Tuyết Di ra, hướng đến ngoài ban công.
Sắc mặt của Phương Tuyết Di trở nên thẹn thùng, nhìn lén Trác Nhã một cái, chỉ thấy sắc mặt của bà trở nên ngưng trọng, trông có vẻ không được vui...
"Haizzz...."
Nhìn con trai và con gái tay trong tay rời đi, Trác Nhã thở dài yếu ớt một tiếng, xoay người mở cửa phòng đi vào.
Phương Tử Lân nghiêm mặt nói : "Nhớ kỹ, không được can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ. Tôi không hồ đồ, tất cả đều có tôi, tôi tự có chừng mực!"
"Ừ!"
Chuyện đã đến nước này, Trác Nhã cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý thôi. Thân thể của chồng xảy ra vấn đề, bà cũng đã hỏi qua bác sĩ, nguyên nhân cũng là do tức gai65n. Cho nên Trác Nhã cũng đã suy nghĩ tốt, từ nay về sau sẽ không chọc cho Phương Tử Lân nổi giận nữa.
Hai người đi ra ban công, Phương Hạo Vân thấy bốn phía không có người, lập tức nói : "Chị Tuyết Di, chị có yêu em không?"
Tuy rằng Phương Tuyết Di đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô tuyệt đối không ngờ, Phương Hạo Vân lại hỏi trực tiếp như vậy, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, trên mặt của cô liền ửng đỏ lên.
"Hạo Vân... chị..."