Sau khi giải quyết xong vấn đề Hàn Tuyết Nhi, mục tiêu tiếp theo của Phương Hạo Vân chính là Trần Thanh Thanh, sau khi rời khỏi văn phòng của tập đoàn Hàn thị, hắn liền lái xe đến văn phòng của Trần Thanh Thanh ở tập đoàn Trần thị.
Cái tiếp theo không cần nói nhiều cũng biết, lại tiếp tục bộ phim " Chuyện tình văn phòng" tập thứ N +1, +2 ...
Sau khi mây mưa xong, Phương Hạo Vân mới thông báo tin mình sẽ rời khỏi Hoa Hải cho Trần Thanh Thanh nghe.
Trần Thanh Thanh vừa nghe nói Phương Hạo Vân phải rời khỏi Hoa Hải, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc : "Sao lại phải đi ... Hơn nữa bây giờ mà em rời khỏi Hoa Hải, sẽ rất nguy hiểm đó ..."
Phương Hạo Vân thành thật nói : "Chị Thanh Thanh, lần này em đến Luân Đôn, là có chuyện quan trọng phải làm ... Đến lúc cần thiết, em hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ tinh báo của bên chị ..."
"Không được !"
Sắc mặt của Trần Thanh Thanh lập tức thay đổi : "Không được ... Hạo Vân, như vậy rất nguy hiểm, chị không đồng ý cho em làm như vậy ... Luân Đôn là hang ổ của gia tộc Morgan, em cứ như vậy mà đi đến Luân Đôn không phải là chịu chết sao ... Em nghe chị đi, chuyện này không thể làm như vậy được ... Em không thể mạo hiểm đến Luân Đôn được ... Theo tin tình báo của bên chị cho biết, thế lực của gia tộc Morgan nằm tại nước Anh, cho nên chị không đồng ý cho em đi ..."
"Chị Thanh Thanh, chuyện cho đến bây giờ, có vài tình huống em phải nói rõ cho chị biết, Darkness trong truyền thuyết có thật, quỷ hút máu và người sói cũng tồn tại ... Lực lượng của bọn họ người thường tuyệt đối không thể nào tưởng nổi. Cũng như vậy, thế lực phía sau em người thường cũng không thể nào nghĩ ra được ... Nếu bọn em mà khai chiến một cách công khai với nhau, vậy thì sẽ liên lụy rất lớn, rất có thể sẽ dẫn đến chiến tranh thế giới thứ ba ... Cho nên, em hy vọng có thể bóp chết cuộc chiến này từ trong nôi ..."
"Hạo Vân, ý của em là, việc này của em liên quan đến an toàn của cả thế giới sao?" Trần Thanh Thanh Trần Thanh Thanh nhíu mày nói : "Em muốn làm đấng cứu thế à ..."
"Không phải!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Cho đến bây giờ em cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ làm đấng cứu thế gì cả, em chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi ... Hơn nữa, gia tộc thủ hộ của em vốn là kẻ thù không đội trời chung của Darkness, lúc này, hai bên phải có một cái kết thúc ...."
"Hạo Vân, thật sự muốn đi sao?" Trần Thanh Thanh hỏi.
"Ừ!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu nói : "Không thể tránh được đâu ... Em phải làm thôi. Chị Thanh Thanh, chị có thể đem tin tức của gia tộc thủ hộ nói cho ông ngoại chị nghe, em cần sự ủng hộ về mặt tình báo của bên chị ... Nếu chị muốn như vậy, lần này chúng ta có thể kề vai tác chiến đấy ..."
Lời này vừa nói ra, Trần Thanh Thanh lập tức vui mừng ra mặt, nói : "Tốt, Hạo Vân, nếu đã không thể tránh được. Vậy cứ làm theo lời em nói đi ... Chị sẽ tranh thủ sự ủng hộ của SeeDs, Hạo Vân, chúng ta gặp tại Luân Đôn ... Việc này không nên chậm trễ, chị phải liên hệ với ông ngoại ngay bây giờ ... Chị phải thuyết phục ông trước, sau đó ông mới đi thuyết phục những người của cấp trên ..."
"Chị Thanh Thanh, chúng ta cùng nhau cố gắng!" Nói xong, Phương Hạo Vân kéo Trần Thanh Thanh vào lòng, ôm lấy eo của cô, đưa miệng lên hôn.
Trần Thanh Thanh cũng không từ chối, mà đưa cái lưỡi thơm tho vào trong miệng của hắn không ngừng mút lấy. Bàn tay của Phương Hạo Vân cũng bắt đầu sờ xuống hai chân của cô, nhưng cô liền đẩy tay của hắn ra, nói : "Hạo Vân, chuyện chính quan trọng hơn, việc này còn nhiều thời gian ..."
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, nghiêm mặt nói : "Chị Thanh Thanh, chị nói như vậy có vẻ như em là kẻ bất chính vậy ..."
Trần Thanh Thanh khẽ cười một tiếng, nói : "Em đó, vốn đã không đứng đắn rồi ..."
Ngoài Hàn Tuyết Nhi ra, người khiến cho Phương Hạo Vân áy náy tiếp theo chính là Tạ Mai Nhi ở thôn Lưu Thủy xa xôi, thời gian bọn họ ở cùng một chổ với nhau thật sự quá ít. :
Biết được tin Phương Hạo Vân sẽ đến thôn Lưu Thủy, toàn bộ thôn làng đều vui mừng đến điên lên, trên thì có Tạ Mai Nhi, dưới thì có nhân viên công tác, hầu như mỗi người đều cảm thấy vui vẻ, ai ai cũng đang chờ đợi ông chủ có thể đến sớm một chút.
Nhóm nhân viên quan tâm đến Phương Hạo Vân như vậy, hoàn toàn là do Tạ Mai Nhi bình thường giáo dục. Bây giờ hầu như tất cả mọi người đều biết, Phương Hạo Vân chính là cơm cha áo mẹ của bọn họ.
Trên đường Phương Hạo Vân chạy đến đây, Tạ Mai Nhi mang theo nhân viên đứng trên bãi đất trống của công trình làm một nghi thức hoan nghênh long trọng.
Sau khi xuống xe, Phương Hạo Vân lập tức tham gia một buổi liên hoan lớn, hơn nữa còn gật đầu hứa liên tục, trở về sẽ tăng đãi ngộ và tiền thưởng của mọi người.
Phương Hạo Vân nói như vậy, lập tức khiến cho nhân viên ở đây vui mừng tung bừng.
Tạ Mai Nhi âm thầm nói : "Hạo Vân, sao em lại tùy tiện hứa loạn như vậy, tiền lương nhân viên bên đây của chị đã rất cao rồi, em lại tăng gái lung tung, lỡ như mà hạng mục có đền tiền, thì em cũng không được trách chị ..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Yên tâm đi, vụ làm ăn mà phải đền tiền thì em không có làm đâu ... Chị Mai, báo cáo tài chính của công ty du lịch Đằng Phi, thức ăn gia súc Đằng Phi em đã xem qua rồi, ngay cả thiên tài tài chính Bạch tiên sinh của chúng ta cũng khen không dứt miệng đó.... Có qua có lại với nhau cả thôi... Bọn họ kiếm tiền cho em, em đương nhiên là phải báo đáp lại cho họ ... Đúng rồi, chị Mai à, dựa theo tiến độ hiện nay, hạng mục thôn Lưu Thủy có thể hoàn thành sau Trung Thu rồi, đến lúc đó chị giao chuyện ở đây cho Bạch Phúc làm đi, trở về tập đoàn làm việc .. Em đã để dành vị trí tổng giám đốc giám sát khách hàng lại cho chị rồi đấy ..."
"Chị có thể chứ?" Tạ Mai Nhi vừa vui mừng, nhưng cũng vừa lo lắng mình không làm được.
"Chị có thể!"
Phương Hạo Vân cổ vũ : "Chị Mai, trải qua hạng mục ở thôn Lưu Thủy, năng lực làm việc của chị cũng đã được rèn luyện rồi, với năng lực bây giờ của chị, hoàn toàn có thể đảm nhận chức tổng giám đốc giám sát khách hàng rồi"
"Hạo Vân, đến lúc đó chúng ta có phải là sẽ được ở cùng nhau mỗi ngày không?" Tạ Mai Nhi hỏi.
"Ừ!' Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu : "Sau trung thu, chuyện của em giải quyết xong, đến lúc đó em sẽ có thời gian ở cùng chị ..."
"Tôn giả ... có thể nói chuyện một chút được không?" Đúng lúc này, Bạch Phú đi đến nói.
"Hai người nói chuyện trước đi!" Tạ Mai Nhi thè lưỡi với Phương Hạo Vân, xoay người bước đi.
Đi ra một gốc cây đại thụ, Bạch Phúc chủ động xin đi giết giặc : "Tôn giả, chuyện cậu và tiểu thư cùng đến Luân Đôn tôi cũng biết, tôi hy vọng cậu có thể phê chuẩn cho tôi tham gia ... Tôi hoàn toàn phù hợp với điều kiện của cậu ..."
"Không được!"
Phương Hạo Vân quả quyết từ chối ; "Bạch Phúc, anh không thể rời thôn Lưu Thủy được ... Tôi lo rằng người của gia tộc Morgan sẽ đến đây quấy rối, cho nên anh phải ở lại chổ này, dẫn dắt võ sĩ của gia tộc bảo vệ tốt nơi này ... Nhất là chị Mai, càng không thể để xảy ra vấn đề gì ... Bạch Phúc, tâm tư của anh tôi rất rõ, gia tộc thủ hộ luôn dùng chiến công để thăng chức, anh cứ yên tâm đi, công lao của ông tôi đều ghi tạc trong lòng ..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Bạch Phúc vội vàng nói : "Đa tạ tôn giả tài bồi, cậu cứ yên tâm, có Bạch Phúc tôi ở đây, gia tộc Morgan đừng mong làm ăn được gì ..."
"Anh cứ đi làm việc trước đi!" Phương Hạo Vân thản nhiên gật đầu.
Mãi cho đến khi buổi liên hoan kết thúc, Phương Hạo Vân mới có thời gian và cơ hội ở riêng với Tạ Mai Nhi. Đi vào trong phòng của Tạ Mai Nhi xong, Tạ Mai Nhi lập tức nhào vào trong lòng của hắn, ôm chặt lấy eo của hắn, tựa đầu vào ngực của hắn, lẳng lặng hưởng thụ hơi ấm quen thuộc trên người của hắn.
Phương Hạo Vân đưa tay vỗ một phát lên mông của cô, nói : "Chị Mai, lúc em không có ở đây, chị có nhớ em không?"