"Đúng vậy, đây là cái bẫy!" Phương Hạo Vân cười nói : "Đối thủ của chúng ta rất hiểu biết anh, tên đó biết, chỉ có làm như vậy mới làm cho anh mắc mưu thôi, cho nên mới báo chi tiết cho anh biết ... Cứ quyết định như vậy đi, anh sẽ đến gia tộc của Edward để tìm hiểu .... Anh sẽ dùng cách bình thường đi đến chào hỏi ..."
"Hạo Vân, anh yên tâm đi, em sẽ âm thầm đi theo anh, lỡ như xảy ra tình huống gì, chúng ta liên thủ lại nhất định có thể giải quyết được khó khăn ..." Dì Bạch nói.
"Ừ!" Phương Hạo Vân gật đầu.
Sau khi thương lượng xong, Long Đầu mời dì Bạch đi ra nói chuyện riêng một mình, Thanh Âm chỉ hừ lạnh một tiếng, lập tức bước ra ngoài, còn dì Bạch thì vui vẻ tiếp nhận lời mời.
Hai người chậm rãi bước ra ban công, Long Đầu chủ động mở miệng nói : "Thoáng một cái đã hơn một năm rồi, bây giờ cô thật là xinh đẹp ... Giáo quan, năm đó cô kiên quyết mà đi, chính là hại tôi thương tâm ...."
"Long Đầu ... ông cảm thấy rằng bây giờ nói những điều này còn ý nghĩa sao?" Dì Bạch nghiêm mặt, nghiêm túc nói : "Long Đầu, bây giờ tôi đã trở thành người đàn bà của Hạo Vân rồi, tôi hy vọng ông đừng nên nói những lời này nữa, để tránh phát sinh hiểu lầm. Bây giờ Thanh Âm cũng ở đây rồi, tôi khuyên ông nên sống an phận thủ thường đi ...."
" Ha ha ..."
Long Đầu khẽ cười một tiếng, nói : "Giáo quan, bây giờ cô nói những điều này với tôi cái này. Nhưng lúc trước khi cô còn ở Thiên Đạo, lúc tôi ngỏ lời với cô, cô cũng chưa từng kiên quyết từ chối tôi giống như bây giờ vậy"
"Đó là ảo giác của ông!" Dì Bạch lạnh giọng nói : "Từ trước đến giờ tôi chưa từng tỏ vẻ có hảo cảm gí với ông cả, Long Đầu, thế cục của Luân Đôn bây giờ rất phức tạp, thay đổi bất ngờ. Tôi khuyên ông nên bình tĩnh để giải quyết chính sự. Không cần có những suy nghĩ vớ vẩn làm gì. Lúc trước ông nghĩ rằng tôi đến chổ của ông là vì ông, nhưng tôi phải nói rõ ràng lại cho ông biết. Những ngày đó tôi chỉ muốn có một chổ đặt chân tại Luân Đôn, để che giấu thân phận của mình và giám sát gia tộc Morgan ..."
"Cô bạc tình như vậy, bản thân tôi cũng không biết nói gì hơn!" Long Đầu thở dài yếu ớt một tiếng, nói : "Đáng thương cho sự si tình của tôi dành cho cô ..."
"Đừng có nói nữa!" Dì Bạch lạnh lùng nói : "Nếu ông còn dây dưa như vậy, đừng trách tôi vô tình"
"Haizzz...."
Long Đầu u oán nói ; "Thật ra tôi đã sớm từ bỏ rồi, chỉ là trong tim tôi cảm thấy không cam lòng thôi, cho nên mới thử một phen. Tôi cũng đã biết tâm tư của cô, giáo quan, cô cứ yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa cuốn lấy cô nữa. Hy vọng cô có thể cùng ở chung với con gái của tôi, bởi vì hai người đều cùng một loại đàn bà cả ..."
"Cái này không cần ông nói tôi cũng biết!" Dì Bạch nói.
Ngay trong khi Long Đầu và dì Bạch đang hẹn gặp riêng, thì Thanh Âm cũng mờ Phương Hạo Vân đến nhà ăn của Thiên Đạo, bà ta đến đây trước, và chuẩn bị một căn phòng có không gian thanh nhã.
Khi Phương Hạo Vân tiến vào trong phòng, Thanh Âm đang cúi đầu suy nghĩ, thấy hắn bước vào, gật đầu ý bảo hắn ngồi xuống đi, hơn nữa còn rót cho hắn một ly rượu, nhưng Phương Hạo Vân không hề động đến ly rượu đó, hắn chỉ nhìn bà mẹ vợ này, chậm rãi chờ đợi.
Thanh Âm bưng ly rượu lên, ngón tay sờ soạng lên trên vành ly, thản nhiên cười nói : "Hạo Vân, con cảm thấy Long Đầu hẹn dì Bạch ra là có chuyện gì?"
Biểu tình trên mặt của Phương Hạo Vân vẫn không thay đổi cái gì cả, thân thể hơi nghiêng về phía trước, vươn tay ra, cầm lấy ly rượu, cười nói : "Long Đầu và Tố Tố vốn là người quen của nhau .. Bọn họ hẹn gặp, đương nhiên là có chuyện của bọn họ, bạn bè lâu ngày gặp lại nói chuyện, cũng là việc rất bình thường, sao thế? Mẹ vợ Thanh Âm, mẹ có ý tưởng gì à?"
"Con cảm thấy thế nào?" Thanh Âm ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu ấy một hơi, rồi nói.
Phương Hạo Vân thản nhiên cười, nói : "Con không cảm thấy gì cả ..."
Thanh Âm thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân vẫn không có gì thay đổi cả, khẽ nhíu mày một cái, vốn dĩ bà cho rằng Phương Hạo Vân sẽ tức giận, nhưng mà không ngờ rằng, Phương Hạo Vân không hề có biểu hiện gì trên mặt cả.
Hoặc là hắn cũng đang tức giận, nhưng do che giấu quá kỹ thôi.
Thanh Âm nhìn thật sâu vào mắt của Phương Hạo Vân, nhìn ra được lòng dạ cực kỳ thâm sâu trong con mắt của người thanh niên trẻ tuổi này : "Hạo Vân, con biết mẹ hẹn con đến đây, là vì chuyện gì không?"
"Không biết!" Phương Hạo Vân cầm lấy chai rượu, rót ra một ly mới.
Sau đó, khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười, vẻ mặt rất quỷ dị, nhẹ nhàng búng tay vào ly rượu một cái, rồi liếc nhìn người đàn bà xinh đẹp có khí chất không tầm thường này, nói : "Mẹ vợ Thanh Âm, mẹ không phải muốn nói với con là, giữa Long Đầu và Tố Tố có quan hệ gì không bình thường chứ?"
"Chồng của mẹ có tính tình gì trong lòng mẹ đương nhiên rõ ràng ... Tố Tố của con có tính tình gì, trong lòng con cũng rõ ràng như vậy ...." Phương Hạo Vân nói.
"Ha ha ..."
Thanh Âm khẽ cười một tiếng, rồi cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm xong rồi nhẹ nhàng đặt xuống, chậm rãi nói : "Hạo Vân, con cảm thấy mẹ có phải là loại đàn bà thích gây chuyện thị phi đúng không?"
Phương Hạo Vân nâng ly rượu lên, nhìn một chổ thoải mái để dựa lưng, rồi bắt đầu đánh giá Thanh Âm, khuôn mặt trái xoan có tiêu chuẩn của mỹ nhân, làn da rất tốt, cho dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng không hề có dấu vết của sự lão hóa, vẫn tươi và xanh như ngày nào, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ phong tình vô hạn, chỉ là trong lòng hắn luôn cảm thấy rằng, người đàn bà trước mắt này có lòng dạ hẹp hòi lắm.
Đúng vậy, Thanh Âm tạo cho hắn một cảm giác, đó chính là một người đàn bà có lòng dạ rất hẹp hòi.
"Có thể trong lòng con cảm thấy ràng mẹ là loại đàn bà hẹp hòi .." Thanh Âm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quyến rũ.
"Trước khi mẹ vẫn biết, Long Đầu thầm yêu giáo quan ... Sau đó bởi vì con rời khỏi Thiên Đạo, nếu không thì bây giờ bọn họ đã sớm ở cùng một chổ rồi" Thanh Âm nói.
"Mẹ sai rồi!" Phương Hạo Vân không còn giữ im lặng, mà trực tiếp phủ nhận điều Thanh Âm vừa nói : "Tố Tố ngay từ lúc đầu đã được định là đàn bà của con, Long Đầu căn bản không có một chút cơ hội, từ trước đến giờ đều không có cơ hội ..."
Thanh Âm dường như hơi giật mình, bà thật sự không ngờ rằng sự tự tin của Phương Hạo Vân lại đạt đến trình độ này, dường như trong mắt hắn, Long Đầu căn bản không tính là gì cả.
Thanh Âm cũng không giận, mà chỉ cười nói : "Không tồi, con bây giờ quả nhiên rất cường thế ...."
"Đương nhiên!" Phương Hạo Vân đáp không chút do dự : "Con là tôn giả của gia tộc thủ hộ, con nắm trong tay gia tộc cường đại nhất thế giới này ..."
"Mẹ thừa nhận con là một người rất vĩ đại, đây là một việc có thật. Chỉ là con cũng có khuyết điểm của con, đàn bà bên cạnh con có quá nhiều" Thanh A^m nói : "Những người đàn bà bình thường đều không thể hiểu được hành vi bác ái của con"
"Phải không?"
Phương Hạo Vân nói : "Nhưng con cảm thấy rằng đàn bà bên cạnh con đều là người bình thường cả. Về phần con bác ái, cũng đã được tán thành. Mẹ vợ Thanh Âm, thân là kẻ bề trên, nhưng tư tưởng của mẹ không được đề cao một chút nào hết vậy. Con đương nhiên cảm thấy rằng, với quyền thế, thân phận và địa vị của con bây giờ, hoàn toàn có thể có nhiều hơn một vợ ... Con có năng lực cho các cô ấy hạnh phúc từ thể xác đến tinh thần ..."
Phương Hạo Vân tạm dừng một chút, thấy Thanh Âm không có phản cảm, cười cười tiếp tục nói : "Những người đàn bà con yêu, mỗi người đều yêu con, con cảm thấy như vậy rất tốt ..."
"Cách nói rất thú vị ... Có điều mẹ thừa nhận, cách nói của con có đạo lý. Ít nhất là cho đến bây giờ mẹ cũng không nghe nói về việc đàn bà của con tranh giành cái gì cả, hoặc là oán giận con bất công .." Thanh Âm dường như cũng đồng ý với cách nói chuyện này của Phương Hạo Vân, đưa mắt nhìn về ánh mắt nhu hòa của hắn, chỉ là trong mắt của bà ta dường như đang có tâm sự ...
Phương Hạo Vân không nói gì về cái này cả, uống một ngụm rượu vào, thản nhiên hỏi : "Mẹ có tâm sự?"
"Chúng ta ra ngoài đi!"
Thanh Âm đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đến ban công.
Phương Hạo Vân cũng đi theo ra ngoài, hắn đứng cạnh lan can, nhìn những bóng người bận rộn dưới đất, nói : "Mẹ đang lo lắng tình cảm của Long Đầu và Tố Tố sẽ không ngừng?"
"Ừ!"
Thanh Âm rốt cục đã gật đầu.
"Mẹ khác với con, con không cần phải lo lắng nhiều ... Bởi vì con là Phương Hạo Vân, theo như lời con nói, con chính là tôn giả của gia tộc thủ hộ, quyền thế của con, địa vị của con hoàn toàn có thể cho con sự tự tin tuyệt đối. Nhưng mà mẹ thì không được như vậy ... Năm nay mẹ đã gần bốn mươi rồi, sắp thành người già cả rồi, mẹ muốn một cuộc sống yên ổn và tình cảm ...." Thanh Âm dường như đang nói ra tâm sự trĩu nặng trong lòng mình.
"Con có thể hiểu cho mẹ!" Phương Hạo Vân nói : "Yên tâm đi, sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu. Bởi vì Tố Tố có thể xử lý tốt chuyện này ..."
Phương Hạo Vân dựa hẳn vào lan can, tư thái rất tao nhãn, trong ánh mắt hiện lên một vẻ kì dị : "Thật ra mẹ cũng rất vĩ đại, chỉ là trong chuyện tình cảm, từ đầu đến cuối mẹ đều rất yếu kém ..."
Thanh Âm nói : "Nguyệt Như có được một người đàn ông như con, đúng là may mắn, trong lòng mẹ cũng yên tâm ..."
"Mẹ vợ Thanh Âm à, con nghĩ nếu có cơ hội, con sẽ đi tìm Long Đầu tâm sự, con sẽ nói cho ông ta biết, nên trân trọng người đàn bà của mình như thế nào ..." Phương Hạo Vân đứng dậy, nói : "Con đi trước, có lẽ mẹ cần yên tâm một mình ..."
"Cảm ơn con, Hạo Vân!" Thanh Âm nói.
Lúc đi ra khỏi chổ này, Phương Hạo Vân vô tình gặp phải dì Bạch mới vừa chia tay với Long Đầu xong.
Hắn nắm lấy tay của dì Bạch, kéo vào trong lòng, và mang cô đến phòng nghỉ bên cạnh, khi vào trong phòng, miệng của hắn liền dính chặt trên môi của cô.
Lúc đầu thì dì Bạch chịu thế bị động, nhưng có điều cô nhanh chóng chiếm thế chủ động lại.
Sau khi hôm xong, Phương Hạo Vân ôm dì Bạch vào trong lòng, hỏi : "Tố Tố sẽ yêu người đàn ông khác sao?"
Nói xong, bàn tay to của hắn cũng bắt đầu đè lên ngực của cô, bắt đầu xoa nắn bộ ngực sung mãn của cô cách lớp áo, và dì Bạch đang cắn môi để không cho mình phát ra tiếng rên rỉ.
"Hạo Vân, nếu Tố Tố yêu người đàn ông khác, anh sẽ làm sao?" Dì Bạch giãy tay của Phương Hạo Vân ra, hỏi.
"Sẽ không đâu!"
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười tự tin, nói ; "Anh tin tưởng Tố Tố sẽ không yêu người đàn ông khác .... Bởi vì một người phụ nữ vĩ đại như Tố Tố, chỉ có anh mới xứng đáng có được ..."
Dì Bạch len lén mỉm cười, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô phát hiện ra gần đây mình trở nên đa sầu đa cảm hơn, cô bây giờ, trong phương diện tình cảm, giống như một cô gái mới biết yêu lần đầu vậy.
"Tố Tố ... Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chổ, không phải sao?" Phương Hạo Vân vuốt ve khuôn mặt của dì Bạch, nói.
Dì Bạch gục đầu xuống, thản nhiên nói : "Chỉ cần anh nguyện ý, bên em không có vấn đề gì ..."
"Lời này hẳn phải là do anh nói ..." Phương Hạo Vân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của dì Bạch lên, phát hiện ra cái khe rãnh ở cổ áo rất là mê người, cổ họng lập tức nước một ngụm nước miếng xuống.
Dì Bạch lập tức khôi phục lại nụ cười, thẹn thùng sửa soạn lại cổ áo, nhưng đã bị Phương Hạo Vân nắm tay lại, ánh mắt xâm lược không kiêng nể của Phương Hạo Vân đã gây cho cô một khoái cảm cùng kích thích khác thường.
"Hạo Vân, anh ghen tị phải không?" Dì Bạch đột nhiên hỏi.
"Không có!'
Phương Hạo Vân cười nói : "Có người ghen ti, nhưng người đó không phải là anh, mà là Thanh Âm ..."
"Bà ta lo lắng cho chồng của mình?" Dì Bạch cười duyên hỏi.
"Đúng vậy!'
Phương Hạo Vân giải thích : "Anh đã nói chuyện với bà ấy, cho dù bà không tin chồng của mình, thì cũng nên tin tưởng Tố Tố của anh ... Tính tình của Tố Tố rất rõ ràng ... bà không cần phải lo lắng ..."
"Ha ha ..."
Dì Bạch khẽ cười một tiếng, nói : "Anh thật sự rất tin tưởng em .. Có điều anh tin tưởng em cũng đúng, bởi vì với em, anh hẳn là phải có niềm tin tuyệt đối .."
'Ha ha ... em nói rất đúng" Phương Hạo Vân cười tà, vùi đầu lên bộ ngực trắng noãn của dì Bạch, hít sâu một hơi, dì Bạch lập tức phát ra một tiếng rên kiều mỵ, đưa hai tay ôm lấy đầu của Phương Hạo Vân kéo sát vào ngực của mình để tăng thêm sự tê dại ở ngực.
Thân là tộc trưởng của một trong mười hai gia tộc của Morgan, Edward vốn có cuộc sống rất may mắn. Nhưng mà bây giờ, hắn lại không vui một chút nào.
Bởi vì người đàn bà mà hắn yêu đang mang thai đứa con của người khác, nhưng dù là vậy, trong lòng hắn vẫn không từ bỏ sự quyến luyến dành cho người đàn bà ấy.
Hôm nay, sau khi do dự mãi, hắn quyết định gửi lời mời đến người đàn bà hắn yêu, hắn dám khẳng định, ch3i cần Nguyệt Như nhìn thấy bức thư mời ấy thì nhất định sẽ đến. Bởi vì trong thư hắn đã nói rõ rằng, mặc kệ là gia tộc thủ hộ hay là Thiên Đạo, đều sẽ gặp phải một tai nạn lớn chưa từng có.
Khi tai nạn xuất hiện, Thiên Đạo sẽ bị hủy diệt.
Chỉ có Edward hắn mới có thể ngăn được cơn sóng dữ, cứu vớt Thiên Đạo.
Quả nhiên, tại địa điểm ước định, Nguyệt Như đã xuất hiện.
Đối với việc này, trong lòng Edward rất vui vẻ.
"Edward, sở dĩ tôi đến hẹn, không phải bởi vì tôi sợ. Tôi muốn nói cho anh biết, anh đừng si tâm vọng tưởng ..." Sau khi Nguyệt Như ngồi vào bàn ăn, lập tức cười lạnh nói : "Dùng bữa tối này để tôi nói rõ cho anh biết, kẻ thật sự bị diệt vọng chính là anh và gia tộc của anh ..."
Đối mặt với lời gây sự của Nguyệt Như, trong lòng Edward có một chút ghen tuông.
Cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, Edward nghiêm mặt nói : "Nguyệt Như, em sẽ nhanh chóng biết thôi, các người gặp phải tai họa gì, em sẽ nhanh biết được thôi, đến lúc đó ai mới có thể bảo vệ được cho em ..."
Nguyệt Như tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, cười lạnh không ngừng : "Anh đang ám chỉ việc Sophie còn sống sao? Anh đừng nằm mơ, lui một bước mà nói, cho dù Sophie thật sự còn sống, cho dù là Tome luyện thành máu hắc ám, thì đã sao nào? Darkness căn bản đã bị hủy diệt rồi. Anh cảm thấy rằng với lực lượng của mười hai gia tộc đó, có thể thay đổi được sự thật sao?"
Giọng nói của Edward có chút chua xót, nói : "Chuyện này không đơn giản như em tưởng tượng đâu, Nguyệt Như, có một số việc bây giờ anh vẫn chưa thể nói cho em biết. Nhưng anh phải nhắc nhở em một câu, lần này, kẻ thất bại chắc chắc là bên em... "
"Phải không?"
Nguyệt Như cười trào phúng, nói : "Có người luôn thích nằm mơ giữa ban ngày ..."
"Đứa nhỏ được mấy tháng rồi?" Edward đột nhiên hỏi.
"Không phải chuyện của anh..." Nguyệt Như tức giận nói : "Nếu anh mời tôi đến đây, chỉ để nói những lời vô nghĩa này, như vậy thì mục đích của anh đã đạt được, tôi nghĩ tôi cũng nên đi về ..."
"Hay là anh đưa em trở về nha? Trời cũng không còn sớm nữa, Luân Đôn gần đây không được bình yên cho lắm ..." Edward chân thành nói, nói thật, hắn cũng không muốn từ bỏ cơ hội làm kẻ hộ tống.
"Không cần, cảm ơn!" Nguyệt Như lạnh giọng từ chối.
"Nguyệt Như, em nhớ kỹ, nếu Phương Hạo Vân mà chết, anh sẽ làm ba của đứa nhỏ, anh sẽ hết lòng chăm sóc cho hai người ..." Edward nhân cơ hội này nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Hừ!"
Nguyệt Như không nói thêm gì cả, chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi ...
Edward mất mác nhìn theo bóng dáng động lòng người của Nguyệt Như, vòa càng tăng thêm vài phần ghen tị đối với Phương Hạo Vân.
"Tộc trưởng, đối phó với đàn bà, đè xuống mà quất mới là vương đạo. Anh cứ như vậy thì chỉ vô dụng thôi" Đợi sau khi Nguyệt Như rời đi, một người thanh niên cao lớn tóc vàng xuất hiện phía sau Edward, hắn ta là em trai của Edward, Kyle.
"Kyle ... Anh đã nói rồi, anh khác em, trong đầu của em toàn là t*ng trùng, hơn nữa luôn thích dùng nửa phần dưới để suy nghĩ, cho nên em không thể nào làm được tộc trưởng cả" Edward cười trào phúng, nói : "Anh yêu Nguyệt Như, anh muốn chân chính có được cô ta, hôm nay anh hẹn cô ta đến đây, chính là muốn nhắc nhở cô ta thôi, chứ không có ý gì khác"
"Anh hai, anh không biết gì về đàn bà rồi!" Kyle cười mờ ám : "Đàn bà thật ra rất ti tiện, chỉ cần anh chơi cô ta được một lần, thì cô ta sẽ trung thành với anh thôi ..."
Edward móc ra một điếu thuốc, châm lửa lên, nheo mắt lại nói : "Có lẽ em nói có đạo lý ... Nhưng bây giờ cô ta đã là đàn bà của Phương Hạo Vân rồi. Nếu cô ta không muốn, cho dù là anh, cũng không dám dùng sức mạnh. Cho nên anh luôn chờ đợi cơ hội, Tiên Tổ xuất hiện là một cơ hội tốt ...."
Edward không cẩn thận đã lỡ mồm nói ra.
"Tiên Tổ?" Thân mình của Kyle hơi rung lên : "Anh hai, anh nói Tiên Tổ ..."
"Không có gì!"
Khóe miệng của Edward hiện lên một tia sát ý : "Kyle, nghe cho rõ đây, mày không nghe được cái gì cả, không phải sao?"
Kyle dường như lần đầu tiên nhìn thấy sát ý mãnh liệt trong ánh mắt của anh hai, hắn dường như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nói : "Ừ, em không nghe được cái gì cả ..."
Trong đôi mắt âm trầm của Edward hiện lên một tia sáng, vứt điếu thuốc trong tay đi, cười lạnh một tiếng, nói : "Kyle, tuy rằng em là em trai của anh, nhưng anh phải cảnh cáo em vài câu, chuyện hôm nay tuyệt đối phải giữ bí mật ..."
"Em hiểu rồi!"
Ban đêm, Phương Hạo Vân đi đến gõ cửa phòng của dì Bạch, dung nhan tuyệt mỹ của dì Bạch lập tức xuất hiện sau cánh cửa, và còn có thêm vài phần u oán không nói ai cũng biết.
Phương Hạo Vân ôm lấy vòng eo mê người của dì Bạch, cười cười hỏi : "Sao vậy? Chờ sốt ruột à?"
Dì Bạch trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của Phương Hạo Vân, nói như thẩm vấn : "Có phải là vừa mới yêu Nguyệt Như hay không?"
"Không có!" Phương Hạo Vân dừng ánh mắt lại trên khuôn mặt thoáng hiện sự ghen tuông của dì Bạch, dùng sức kéo thân thể của cô vào lòng, để làm cho cơ thể của hai người sát gần nhau hơn.
"Tố Tố, Edward hẹn gặp Nguyệt Như, trong lời nói lộ vẻ nhắc nhở cô ấy sớm thay đổi quan hệ với Thiên Đạo, nếu không có thể sẽ gặp hủy diệt"
Phương Hạo Vân đưa hai tay lên vuốt ve cái lưng bóng loáng của dì Bạch, rồi hôn nhẹ lên trên đôi môi đỏ mọng kia, chủ động đưa cái lưỡi vào triền miên.
Sau khi triền miên trôi qua, dì Bạch mới hỏi : "Anh thấy thế nào?"
Tay của Phương Hạo Vân dần dần trở nên không thành thật, đi xuống dưới bộ phận bí ẩn của dì Bạch, nhẹ nhàng xoa nắn, nói : "Anh cảm thấy rằng Edward bây giờ biết được cái gì đó"
"Vì sao lại khẳng định như vậy?" Dì Bạch híp mắt hỏi.
"Nguyệt Như đã cho anh xem đoạn ghi hình cuộc nói chuyện của hai người, có thể nhìn ra, Edward vô cùng thành thật ..." Phương Hạo Vân nói.
"Xem ra Edward có thể là nơi đột phá vấn đề ..." Dì Bạch nói.
"Ừ!" Khi nói chuyện, bàn tay to của Phương Hạo Vân cũng đã xâm nhập vào trong khu vườn thần bí, dì Bạch lập tức bị làm cho tâm hồn điên đảo ngay.
Kế tiếp, Phương Hạo Vân rõ ràng làm tăng mạnh hơn, bàn tay to từ đùi mò vào giữa hai chân của dì Bạch, bắt đầu nghịch phá, làm cho dì Bạch động tâm, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên nhỏ, cảm giác tê đại khiến cho cô không biết nên làm thế nào nữa.
"Tố Tố, muốn không?" Phương Hạo Vân cười hỏi.
Cả người dì Bạch xụi lơ nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, nghe lời đáp ứng, đứng dậy kéo cả người Phương Hạo Vân lên giường.
Trong phòng lập tức truyền ra tiếng nam nữ vận động với nhau.
Trang viên của gia tộc Edward không nằm trong khu náo nhiệt của Luân Đôn, mà nằm ở vùng ngoại thành cách trung tâm Luân Đôn tám mươi dặm. Lái xe đến đó, dọc đường đi có cả vườn nho, có giáo đường và rừng núi nhiều vô cùng.
Lái xe thẳng đến đây, dừng lại trước cửa trang viên gia tộc Edward, Phương Hạo Vân dừng xe bước xuống, đứng ở cửa xe ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài, có thể nhìn thấy trấn nhỏ cùng với nông trang bao la.
Phía trước chính là trang viên của gia tộc Edward, chung quanh có một giáo đường tương đối quy mô, bốn phía còn có những biệt thự dưỡng già của một số người khác.
"Một nơi không tồi!" Nói thật, ở trong nước, những chổ được như vậy thật sự rất ít.
Sau khi than thở xong, Phương Hạo Vân đi qua, nhấn chuông cửa một cái.
Chỉ lát sau, cái khe nhỏ trên cánh cửa sắt lớn được mở ra : "Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Người này hỏi bằng tiếng Anh, nhưng cái này không làm khó Phương Hạo Vân, hắn cũng dùng thứ tiếng Anh đúng tiêu chuẩn trả lời lại : "Tôi tìm tộc trưởng Edward ..."
Người kia lắc đầu nói : "Không có hẹn trước, tộc trưởng sẽ không gặp ..."
"Nhưng mà tộc trưởng của anh sẽ gặp tôi ..." Phương Hạo Vân thản nhiên trả lời.
"Anh cho rằng anh là ai chứ?" Đối phương châm chọc : "Anh đi đi, nếu không đi, coi chừng tôi thả chó săn ra ..."
"Tôi là Phương Hạo Vân!"
" Phương Hạo Vân?" Người nọ nói : "Phương Hạo Vân thì thế nào?" Nói xong, hắn liền đóng khe cửa lại, và bốn phía lập tức trở lại sự yên tĩnh.
Phương Hạo Vân cười khổ một trận, vốn tưởng rằng cái tên của mình rất nổi tiếng tại Luân Đôn, nhưng kết quả là ngay cả một chút kinh ngạc trên khuôn mặt của đối phương cũng không có.
Nhìn cái tường trước mặt, cũng không tính là cao.
Thật ra cho dù rất cao, cũng không ngăn được Phương Hạo Vân.
Chỉ là hôm nay hắn quyết định rằng, muốn làm theo lẽ thường để đến thăm hỏi Edward.
Đứng lặng ngoài cửa một hồi, Phương Hạo Vân lại tiếp tục gõ cửa.
"Sao lại là anh nữa vậy, tôi đã nói rồi, không có hẹn trước thì không được gặp ... Nếu anh mà không đi, tôi sẽ thả chó ra ..." Người nọ nhìn thấy lại là Phương Hạo Vân gõ cửa, lập tức nổi giận nói.
"Đây là hẹn trước!"
Lúc này Phương Hạo Vân cũng đã thông minh hơn một chút, rút trong túi áo ra một xấp tiền bảng Anh.
Người nọ cầm lấy xấp tiền, ánh mắt cũng trở nên sáng rực, cẩn thận nhìn nhìn xấp tiền trước mặt ấy, lập tức cười nói : "Tiên sinh, nếu như ngài nói có hẹn cho tôi biết từ sớm, tôi đã đi vào thông báo rồi. Đúng rồi, ngài nói ngài tên là gì ..."
Phương Hạo Vân sờ sờ cái mũi, thở dài một hơi, ủ rũ nói : "Anh xác định là anh thật sự chưa từng nghe qua cái tên Phương Hạo Vân này sao?"
"Không có!"
Người nọ nói : "Có điều bây giờ tôi sẽ vào thông báo ... Chỉ mong tộc trưởng sẽ thấy ngài ...."
"Khoan đã!"
Phương Hạo Vân nói : "Anh nói cho tộc trưởng Edward biết, nói là ông xã của Nguyệt Như đến chào hỏi ..."
Ước chừng khoảng mười phút sau, cánh cửa sắt lớn này phát ra những tiếng động nặng ề, một người đàn ông trung niên mang theo bốn người trông có vẻ giống vệ sĩ mặc đồ đen bước ra ngoài, nói : "Ngài chính là Phương Hạo Vân sao ... tộc trưởng Edward cho mời ..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân trả lời một tiếng, rồi ý bảo bọn họ dẫn đường đi.
Dọc đường đi, Phương Hạo Vân không ngừng đánh giá cảnh vật bốn phía, nơi này có rừng trúc, có hồ nước, có hoa viên, còn có vài chòi nghỉ mát lịch sự tao nhã nữa.
Cảnh sắc nơi này, thậm chí là còn đẹp hơn hội sở riêng của Mộc Nguyệt Dung ở Hoa Hải nữa.
Người đàn ông trung niên dẫn Phương Hạo Vân đi rất nhanh, thẳng đến một tòa nhà mang phong cách châu Âu, ông ta mới nói : "Tộc trưởng Edward đang ở bên trong, xin mời vào ..."
Đi vào đại sảnh, Phương Hạo Vân liếc nhìn Edward đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, làn da rất trắng, mũi cao ngất, thân thể cường tráng, lưng thẳng vai rộng, tinh thần rất tốt, nhất là đôi mắt ấy, sáng ngời và có thần.
Nghe thấy tiếng Phương Hạo Vân đến, Edward ngẩng đầu lên thản nhiên nói : "Tông ỉa, không ngờ rằng hôm nay cậu lại dùng phương thức này để đến gặp tôi. Vốn tôi nghĩ rằng cậu sẽ đánh tiến vào da9y6, chỉ là cậu lại lựa chọn phương thức hòa bình, thậm chí là không tiếc hạ giá, hối lộ tiền cho người gác cửa của tôi ..."
Ánh mắt của Edward đảo nhanh trên người của Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Cậu là địch hay là bạn, tôi cũng chưa rõ, vì sao cậu lại lựa chọn phương pháp này đến gặp tôi thế ..."
"Có một số việc cần phải hỏi anh ..." Phương Hạo Vân nói : "Hôm nay tôi đến đây không có ác ý ..."
"Ha ha.."
Nụ cười trên mặt của Edward trở nên cứng ngắc, lập tức quay đầu lại nói với quản gia : "Châm trà cho tôn giả ..."
Rất nhanh, người quản gia ấy đã mang đến cho Phương Hạo Vân một tách trà thơm.
"Tôn giả, mời ..." Edward nói.
Nâng ly trà lên, Phương Hạo Vân nhấp một ngụm, cười nói : "Trà rất ngon ..."
Edward cười nói : "Ở chổ chúng tôi từng có một đôi vợ chồng Trung Quốc, bọn họ rất thích uống trà, tôi cảm thấy hứng thú, cho nên mới học theo một ít ..."
"Tộc trưởng Edward, có thể nói cho tôi biết về đôi vợ chồng Trung Quốc kia không?" Phương Hạo Vân hỏi : "Nghe nói ở chổ các người có người hoạt tử ..."
Edward biến sắc, nặng nề buông ly trà xuống, nói : "Tôn giả, cậu nói cái gì, tôi không rõ ..."
"Trong lòng anh còn rõ ràng hơn ai hết ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tộc trưởng Edward, Phương Kiến Hoa, tên này hẳn là không xa lạ với anh đúng không?"
Edward nghe Phương Hạo Vân nhắc đến cái tên này, sắc mặt lập tức không tốt : "Tôi thật sự không biết cậu đang nói cái gì ... Tôn giả, nếu cậu không có việc gì, xin cứ tự nhiên ..."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Anh không biết phối hợp ..."
"Nếu cậu muốn nói với tôi về chuyện của Nguyệt Như, thì tôi rất vui vẻ nói chuyện ..." Edward thản nhiên nói : "Tôn giả, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cậu chưa chắc đã có thể bảo vệ an toàn cho Nguyệt Như ..."
"Lời như vậy, anh cũng đã nói qua với Nguyệt Như!" Phương Hạo Vân cười khinh thường, nói : "Anh rốt cục là dựa vào cái gì?"
Trong giọng nói của Edward tràn ngập sự mỉa mai : "Tôi nói rồi, các người sẽ nhanh chóng biết thôi, đó là một tai họa, các người không thể tránh né ..."
"Buồn cười .." Phương Hạo Vân lạnh giọng nói : "Anh cho rằng dựa vào thực nghiệm của Tome là có thể lên mặt sao .... Anh quá ngây thơ rồi ... Lần trước, tôi tha cho mười hai gia tộc, nhưng lần này, tôi muốn quét sạch toàn diện ..."
"Ha ha ..." Edward đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to : "Tôn giả, tôi không phải là người tự phu, nhưng tôi cảm thấy rằng cậu rất buồn cười ... Đứng ở lập trường của Nguyệt Như mà nói, tôi có thể lộ vài tin với cậu. Lần này, đối thủ chân chính của cậu không phải là Tomoe .. mà là một sự tồn tại cường đại ..."
"Thật sao?" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Chẳng lẽ tôn giả của Darkness đã xuất hiện ..."
Trong mắt của Edward hiện lên một sự kinh ngạc : "Làm sao mà cậu biết?"
"Anh đang nghiêm túc hả?" Phương Hạo Vân thản nhiên cười :" Chuyện ma quỷ như vậy, anh cảm thấy rằng tôi có thể tin tưởng sao?"
"Không tin thì thôi ..." sắc mặt của Edward hơi đổi, nói : "Thật ra tôi đang nói sự thật ..."
"Thật không? Theo tôi được biết, Tiên Tổ của các người đã chết từ mấy trăm năm trước rồi ..." Phương Hạo Vân nói ra từng chữ, nhìn chằm chằm biểu tình của Edward, hắn muốn biết là Edward rốt cục đang nói thật hay giả.
"Nói cho tôi biết, sự thật rốt cục là gì?" Phương Hạo Vân hỏi.
Cùng lúc đó, một luồng khí thế cường đại lập tức bao phủ lấy toàn thân Edward.
Tuy rằng Edward cũng là kẻ có võ, nhưng vẫn còn kém xa Phương Hạo Vân, rất nhanh, hắn đã không kiên trì được nữa, trong miệng phát ra một tiếng kêu nhỏ, cả người gục lên trên bàn.
Edward dường như có vẻ bất lực, cả người gục xuống bàn, và bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh. Thật lâu sau, Edward mới ngẩng đầu lên, dùng hết sức toàn thân nói : "Tôi không biết ... tự cậu phán đoán đi ..."
"Tôi nghĩ tôi đã biết rồi ..." Phương Hạo Vân nói xong liền thu khí thế lại.
Edward vất vả ngồi xuống, khoát tay nói : "Tên ác ma ..."
"Edward, tôi nói rồi, hôm nay tôi dùng phương pháp lễ phép đến gặp anh ... Tôi không muốn ra tay với anh, tôi hy vọng anh có thể thành thật một chút, tôi muốn biết tất cả về Phương Kiến Hoa ..." Phương Hạo Vân nói.
Edward rốt cục đã mở miệng : "Đi theo tôi .."
Edward đi ra ngoài sảnh, đi vào trong một con đường nhỏ, đại khái là khoảng mười phút sau, hai người đến trước một căn phòng nhỏ.
Edward dừng chân lại, đưa tay chỉ vào phòng, nói : "Vào đi, ở trong có đáp án cậu muốn biết ..."
Nói đến đây, Edward nói thêm : "Tôn giả, vốn tôi không nên nói cho cậu biết ... Đây là vi phạm lệnh cấm, tôi sẽ gặp trừng phạt vì điều này ... Hy vọng cậu có thể như nguyện ..."
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, thì đã thấy Edward xoay người rời đi ...
Nhìn cái bóng dáng xa xa kia, ánh mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia kì quái, thoáng do dự một chút, hắn cắn răng, đẩy cửa phòng ra.
Chỉ là trong phòng chỉ có một tấm ảnh được phóng lớn mà thôi.
Trong bức ảnh, có một đôi nam nữ trung niên đang ôm nhau cùng một chổ, cũng không biết vì sao, Phương Hạo Vân cảm thấy hai người này tương đối quen thuộc.
Chỉ là mặt của bọn họ không có chút sắc khí nào cả, sắc mặt giống như tro tàn, dường như không giống người sống.
"Người hoạt tử!" Phương Hạo Vân rùng mình một cái từ đáy lòng, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Eris.
Đi vào trong, nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi, Phương Hạo Vân nhanh cóng phát hiện ra một bức thư trên bàn, mở thư ra, hắn cảm thấy trái tim của hắn càng thêm băng giá.
"Đáng chết!"
Sau khi xem đến hàng chữ cuối cùng trong thư, lòng bàn tay của hắn xuất hiện một ngọn lửa của Tịnh Thế Tử Viêm, ngay lập tức đốt cháy bức thư ấy thành tro.
Rời khỏi căn phòng, Phương Hạo Vân đi tìm Edward.
"Cậu đã thấy được ... Tất cả đều là do đại nữ vu Tome làm ra, tôi chỉ là một người truyền tin ..." Edward nhìn biểu tình bi ai của Phương Hạo Vân, nói.
Phương Hạo Vân túm chặt lấy cổ áo của Edward, giận dữ nói : "Người đâu, Phương Kiến Hoa ở đâu?"
Edward không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói : "Cậu đi mà hỏi Tome ... Cậu nói đúng, tôi chỉ là tộc trưởng của một trong mười hai gia tộc ... Mặc kệ là cậu, hay là Tome, thì trong mắt các người, tôi căn bản không tính là gì cả ..."
Phương Hạo Vân sửng sốt, cũng buông lỏng tay ra, gục đầu xuống suy nghĩ, sau một hồi mới ngẩng đầu lên hỏi : "Nói cho tôi biết, các người rốt cục muốn làm gì ... Vì sao tôi nhận được itn, là gia tộc Edward hãm hại cha mẹ của tôi ..."
"Không phải!" Edward chậm rãi nói : "Tin tức cậu nhận được đều là do Tome cố tình tung ra, mà tôi thì vô tội ..."
"Tôn giả, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, ba mẹ của cậu đã hoàn toàn hiến dâng tính mạng cho điện hạ Tome rồi, cô ta sẽ lợi dụng bọn họ để đối phó cậu ..." Edward nói.
Sắc mặt của Phương Hạo Vân đột nhiên trở nên rất khó coi.
"Tome, tao muốn giết chết mày ..." Phương Hạo Vân rất phẫn nộ, mặc dù hắn không có chút tình cảm nào với vợ chồng Phương Kiến Hoa, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ruột của hắn.
Sau khi Phương Hạo Vân rời đi, trong phòng xuất hiện thân ảnh của Tome, cô ta mặc một cái váy lụa trong suốt hơn một nửa, khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái :"Edward, ngươi làm rất khá ... tâm của Phương Hạo Vân đã rối loạn, ta có thể cảm nhận rõ ràng sự rối loạn của nó .. Tiên Tổ đã nói rồi, phẫn nộ, thù hận, thô bạo đều là khắc tinh của Tịnh Thế Tử iêm, chỉ cần chúng ta dẫn đường thành công mặt hắc ám của Phương Hạo Vân, thì Tịnh Thế Tử Viêm sẽ hoàn toàn cắn nuốt thân thể của hắn, đến lúc đó, chúng ta chỉ việc ngồi và hưởng thắng lợi.
"Điện hạ Tome, bây giờ hắn có thể đang trên đường đi đến Nữ Vu điện, người không lo lắng sao?" Nhìn thân thể nửa trần trụi của Tome, ánh mắt của Edward vội vàng nhìn xuống, tim không khỏi đập nhanh lên.
"Ta đẹp không?" Tome đột nhiên hỏi.
"Ừ!"
Edward thành thật trả lời : "Điện hạ là người đàn bà đẹp nhất tôi từng gặp ..."
"Ha ha ..."
Tome đột nhiên cười điên cuồng một tiếng, lập tức hỏI : "Ngươi thấy ta và Sophie, ai đẹp hơn?"
"Đương nhiên là điện hạ đẹp hơn ..." Edward nói.
"Tốt lắm, ta cũng hiểu bản thân ta đẹp hơn ả Sophie ấy ... Ta tin tưởng Tiên Tổ nhất định sẽ coi trọng ta ..." Nói đến đây, Tome cười nói :"Ngươi nghe được cái gì?"
"Không có, không nghe được gì cả ..." Edward không khỏi nghĩ đến cảnh tượng hắn nói chuyện với em trai trước đó.
"Tốt lắm, ngươi rất thông minh!"
........................
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Phương Hạo Vân, người này lăng không mà đến, thân mình lơ lửng giữa không trung, giống như một thiên thần.
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
Con mắt đen của Phương Hạo Vân tập trung vào vị khách không mời mà đến này, muốn tìm kiếm sơ hở trên người của đối phương, nhưng mà thân của vị khách này quen thuộc không chê vào đâu được.