"Tôn giả, tôi thừa nhận, hành động của tôi quả thật là có lỗi ... Nhưng mà tôi thật tâm đối với Nguyệt Như, tôi hy vọng trước khi chết có thể gặp mặt Nguyệt Như lần cuối" Edward nghiêm túc nói : "Coi như là cậu làm một việc tốt đi, có thể chứ?"
"Buồn cười!"
Phương Hạo Vân khinh thường nói : "Mày có tư cách gì bàn điều kiện với tao, để dành cái tấm lòng của mày xuống địa ngục đi mà dùng đi ..." Dứt lời, Phương Hạo Vân vung tay chém xuống, một đao chặt đứt cổ của Edward.
Kyle kêu lên một tiếng sợ hãi, toan tính chạy trốn, chỉ là chưa chạy được ba bước nữa thì cả người đã bị Tịnh Thế Tử Viêm nuốt chửng.
Một gia tộc nổi tiếng từ xa xưa, liền bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt.
Sau khi làm xong tất cả, tâm tình của Phương Hạo Vân cũng thư thái hơn rất nhiều, đúng như lời của dì Bạch nói, hắn cần phải phát tiết.
Khi tâm tình của Phương Hạo Vân trở lại bình tĩnh, dì Bạch đề nghị dùng phương pháp song tu của Phương Hạo Vân, để tăng tu vi của Nguyệt Nha Nhi lên. Nguyệt Nha Nhi là đàn bà của Bạch gia, trong người có chảy dòng máu của Bạch gia. Dùng phương thức song tu đặc biệt của Bạch gia để tu luyện, thì công lực của cô ta sẽ tăng lên rất nhiều trong thời gian ngắn.
Trước khi đứa nhỏ được sinh ra, đây là cơ hội duy nhất.
Nếu không, khi đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, thai nhi sẽ mang theo khí huyết của Bạch gia, đến lúc đó, cho dù là song tu, thì công lực của Nguyệt Nha Nhi cũng không thể nào tăng lên được nữa.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Nếu công lực của Nguyệt Nha Nhi mà đạt đến cảnh giới như dì Bạch trước đó, thì hoàn toàn có thể một mình đối phó với Sophie hay Tome. Dù sao thì Tome và Sophie bây giờ cũng đã không còn lực lượng như xưa nữa.
Sau khi tiếp xúc xong, Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi liền đi đến phòng ngủ, vừa đóng cửa lại, Phương Hạo Vân đã nhanh chóng lột sạch đồ của Nguyệt Nha Nhi, sau đó, hai thân thể liền bắt đầu quấn quít lấy nhau.
Phương Hạo Vân vội vàng đem phương thức song tu ấy vận chuyển, thực khí trong cơ thể dưới sự liên hệ của Thiên Phạt, đã chậm rãi phát huy tác dụng trong cơ thể của Nguyệt Nha Nhi.
Rất nhanh, dưới sự kích thích của thực khí, thân thể của Nguyệt Nha Nhi liền trở nên nóng rực lên, phần dưới cũng thấm ướt cả mảnh luôn. Thân thể của Nguyệt Nha Nhi vốn đã mẫn cảm rồi, hơn nữa cô còn là đàn bà của Bạch gia, trong máu có liên thông với Thiên Phạt, nói cách khác, chính là cô có liên hệ với Phương Hạo Vân.
Trong tình huống như vậy, thân thể của cô càng trở nên mẫn cảm vô cùng.
Nhất là khi tâm pháp song tu vận chuyển, đạt đến hạn độ lớn nhất đã làm cho Nguyệt Nha Nhi bị kích thích điên cuồng, cô chưa từng có một cảm giác cần đàn ông, muốn đàn ông, thèm khát đàn ông như bây giờ vậy
"Vào đi, ông xã, yêu thương đàn bà của anh đi ..."
Bây giờ Phương Hạo Vân cũng bị lửa dục đốt khó chịu rồi, đẩy eo một cái, nhẹ nhàng đâm vào chổ ướt át kia.
Vận động kịch liệt làm cho Nguyệt Nha Nhi không nhịn được kêu lớn tiếng lên, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô không ngừng phát ra những tiếng kêu la : "Ông xã, mau lên một chút ..."
Phương Hạo Vân vừa tung sức mà cày cấy, vừa dùng tâm thần cẩn thận vận chuyển tâm pháp song tu. Dần dần, hắn cảm thấy trong cơ thể của mình có một luồng lực lượng khó có thể ngăn chặn được, lực lượng ấy khiến cho Phương Hạo Vân cảm thấy ức chế mãnh liệt, là mãnh liệt nhất từ khi hắn chào đời đến giờ. Vì để phát tiết, hai tay của Phương Hạo Vân đã ôm chặt lấy cái mông bóng loáng nhẵn nhụi của Nguyệt Nha Nhi, dùng toàn lực mà nhấp nhô thân mi2h, không ngừng đi sâu vào trong cơ thể của Nguyệt Nha Nhi.
Còn Nguyệt Nha Nhi thì vẫn phát ra những tiếng kêu la vui sướng, cố gắng đong đưa cặp mông đẹp, phối hợp với cử động của Phương Hạo Vân, hy vọng là thứ ấy của Phương Hạo Vân có thể xâm nhập vào sâu một chút. Nhiệt độ cơ thể của hai người càng ngày càng cao, Phương Hạo Vân ép chặt trên người của Nguyệt Nha Nhi, hai má úp thẳng lên bộ ngực sung mãn của cô, há miệng ra cắn lên trên nụ hoa đỏ sẫm ấy, dùng hết sức mà khiêu khích Nguyệt Nha Nhi.
Dưới sự khiêu khích từ nhiều điểm của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi càng điên cuồng gào thét to hơn so với lúc xưa. Trong miệng không ngừng nói ra những lời kích thích, những lời dâm đãng. Hai tay trắng mịn cùng với cặp chân thon dài quấn quanh thân người của Phương Hạo Vân, không ngừng mà vuốt ve.
"Ông xã .... Anh rể ... tiểu tình nhân ... em không được rồi ... em muốn chết ..." Trong lúc rối loạn, Nguyệt Nha Nhi bắt đầu xưng hô loạn cả lên, cô cảm thấy thân thể của mình đã đạt đến cao trào rồi, cả người không ngừng run rẩy, mà Phương Hạo Vân cũng có cảm giác tương tự, sau một tiếng thở dốc lớn, lửa dục trong cơ thể mạnh mẽ đi ra, kích thích mạnh mẽ làm cho Nguyệt Nha Nhi hét to hơn nữa ...
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy một dòng khí âm lạnh từ cơ thể của Nguyệt Nha Nhi, thông qua giao tiếp bên dưới mà chảy vào trong cơ thể của mình.
"Ông xã, em cảm giác được rồi, huyết mạch của Bạch gia trong cơ thể của em đã được kích hoạt rồi ..." Nguyệt Nha Nhi vui sướng nói : "Em cảm giác được rồi, em cảm giác huyết mạch của Bạch gia trong cơ thể em đang chảy vào trong người của anh ..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển tâm pháp song tu không ngừng, bây giờ điều cần thiết là phải dung hợp huyết mạch của Bạch gia cùng với Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể của hắn.
Huyết mạch của Bạch gia không ngừng chảy vào trong cơ thể của Phương Hạo Vân một cách dũng mãnh, lao thẳng đến chổ đan điền của hắn, và ngay lập tức, Phương Hạo Vân cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang hạ xuống một cách nhanh chóng, giống như rơi vào trong hầm băng vậy, máu như muốn ngừng chảy luôn.
Tịnh Thế Tử Viêm có sức hấp dẫn cực lớn đối với huyết mạch của Bạch gia, sau khi huyết mạch của Bạch gia ra đi, mặt cười của Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn thay đổi, trong con mắt toát ra một vẻ lo lắng vô cùng.
So với Nguyệt Nha Nhi thì Phương Hạo Vân bĩnh tĩnh hơn một chút, hắn vội vàng vận khởi tâm quyết, toàn lực điều động Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể, chậm rãi dung hợp huyết mạch của Bạch gia.
Sau một hồi giằng co, Phương Hạo Vân phát hiện ra huyết mạch của Bạch gia trong cơ thể Nguyệt Nha Nhi cũng không hề ít hơn của dì Bạch, cần phải điều động tất cả Tịnh Thế Tử Viêm mới có thể dung hợp lại được.
"Ông xã, anh không sao chứ?" Cảm thấy thân thể của Phương Hạo Vân trở nên lạnh ngắt, Nguyệt Nha Nhi bắt đầu lo lắng hoảng loạn.
"Không sao!"
Lúc này, Phương Hạo Vân cũng đã dung hợp huyết mạch của Bạch gia với Tịnh Thế Tử Viêm rồi, nhiệt độ trong cơ thể cũng bắt đầu khôi phục lại bình thường.
"Bây giờ anh sẽ đem huyết mạch của Bạch gia trả lại cho em, từ giờ trở đi, em cũng sẽ có được Tịnh Thế Tử Viêm ..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Chúng ta lại làm một lần nữa nhé ..."
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, lập tức lộ vẻ mặt ngượng ngùng, nói : "Ông xã, một lần không đủ, người ta còn muốn rất nhiều lần cơ ..."
"Ai sợ ai chứ ..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc, thuận tay đặt lên mông của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng xoa nắn : "Em thật đẹp ..."
Nguyệt Nha Nhi thấy ánh mắt mê luyến của Phương Hạo Vân đang nhìn mình một cách say đắm, trong lòng không khỏi vui vẻ, đưa hai tay quấn quanh cổ của Phương Hạo Vân.
Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Nha Nhi lập tức toát ra một tình yêu thương vô hạn, cô thẹn thùng ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, chậm rãi hôn lên môi của Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân cũng hơi cúi đầu, hôn xuống cặp môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia, vươn đầu lưỡi vào trong cái miệng tinh xảo của cô. Cái lưỡi của Nguyệt Nha Nhi mềm mại dị thường, hơn nữa còn vô cùng linh hoạt, cô kịch liệt mút đầu lưỡi của Phương Hạo Vân vào trong miệng, nhẹ nhàng vặn vẹo cặp mông đẹp, làm cho phần dưới của mình dính chặt vào phần dưới của Phương Hạo Vân hơn nữa.
Thân thể của Nguyệt Nha Nhi không ngừng run rẩy, sau khi cái miệng anh đào rời khỏi môi hắn, liền cắn nhẹ vào lổ tai của hắn, thổi một luồng khí nóng vào đó, nói : "Đến đâ đi, người đàn ông của em ..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, để thân thể mềm mại của cô xuống dưới thân, hai bàn tay cũng bắt đầu không thành thật, không ngừng chạy loạn lên trên người của cô.
Nguyệt Nha Nhi lập tức thở hổn hển lên, hai tay cũng chậm rãi chạy xuống giữa hai chân của Phương Hạo Vân, nói : "Ông xã, còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?"
Tiểu Hạo Vân bị tay nhỏ của Nguyệt Nha Nhi vuốt ve, làm cho nó lồng lộng lên, khoái cảm lập tức ập lên trên đầu, thở dốc vài tiếng, hàm hồ nói : "Ừ, còn nhớ ... sao em lại đột nhiên hỏi những lời này vậy?"
Nguyệt Nha Nhi vuốt ve nó vài cái, sau đó thấp giọng nói : "Người ta chỉ muốn hỏi thôi, không được sao ..." Sau đó, thân mình của cô hơi nhúc nhích, trên mặt hiện rõ sự ửng hồng, thở hổn hển nói : "Ông xã, không phải anh thích làm từ phía sau sao?" Nói xong, cô liền lật người lại, nhỏm mông đẹp lên cao, hai mắt khẽ khép hờ lại, chờ đợi sự lâm hạnh của Phương Hạo Vân.
Muốn truyền huyết mạch của Bạch gia, chỉ cần hợp thể lại với nhau thôi, không có yêu cầu về tư thế nên sao cũng được.
Có điều, đứng trên góc độ hoan ái thì, Phương Hạo Vân rất ưa loại tư thế này. Hắn thầm kêu kích thích, chậm rãi tiến đến, hai tay đặt lên mông đẹp của Nguyệt Nha Nhi, eo khẽ động, đưa phần dưới vào trong cơ thể của Nguyệt Nha Nhi.
Ngay lập tức, tiếng rên rĩ của đàn bà, tiếng thở dốc của đàn ông lại quanh quẩn bên trong căn phòng rồi.
Ngay trong quá trình hai người hoan ái, thì huyết mạch của Bạch gia đã được dung hợp Tịnh Thế Tử Viêm một lần nữa đi vào trong cơ thể của Nguyệt Nha Nhi. Khuôn mặt hơi tái nhợt của cô cũng dần dần trở nên hồng hào.
Sau khi tình cảm mãnh liệt lần này kết thúc, cả hai ôm ấp lấy nhau, vuốt ve lẫn nhau một hồi, rồi mới tiếp tục đề tài khi nãy.
"Hạo Vân ... em cảm thấy trong cơ thể của em tràn đầy lực lượng ..." Nguyệt Nha Nhi hưng phấn nói : "Như vậy thì em có thể giúp đỡ cho đại sự của anh rồi ..."
"Đúng vậy!"
Bàn tay của Phương Hạo Vân vẫn đặt lên mông của Nguyệt Nha Nhi, khẽ vuốt ve, cười nói : "Anh cảm thấy lực lượng trong cơ thể của anh cũng đã tăng mạnh rất nhiều. Huyết mạch của Bạch gia đúng là liều thuốc bổ cho Tịnh Thế Tử Viêm" Phương Hạo Vân đã cảm nhận rõ ràng uy lực của Tịnh Thế Tử Viêm tăng mạnh lên rất nhiều. Cho dù bây giờ hắn có gặp lại Eris Feyde, thì phần thắng của hắn cũng đã được nắm nhiều hơn rồi.
"Ông xã ... cảm ơn, cảm ơn anh đã kích hoạt huyết mạch của Bạch gia trong cơ thể em, cảm ơn anh đã làm cho em trở nên cường đại hơn ... em còn muốn ..." Nguyệt Nha Nhi vừa nói vừa cúi thân mình xuống, dùng miệng ngậm lấy cái thứ làm cho cô chết lên chết xuống kia, cũng không biết vì sao, hôm nay cô cứ luôn muốn tìm bất mãn, cứ một lần rồi lại một lần.
"Con mèo nhỏ ham ăn ..." Phương Hạo Vân cười nói.
Miệng của Nguyệt Nha Nhi vẫn còn ngậm thứ ấy, hàm hồ đáp ứng một tiếng, sau đó hả miệng, thả cái thứ ấy ra, dịu dàng hỏi : "Có thích như vậy không?"
"Có ...."
Nguyệt Nha Nhi làm nũng cười một cái với Phương Hạo Vân, nói : "Vậy em tiếp tục nha ..." Nói xong, cô lại hé miệng ra, ngậm cái thứ ấy vào, làm cho Phương Hạo Vân run lên mạnh mẽ, chỉ cảm thấy phần dưới được một sự mềm mại bao lấy, cảm giác tê tái làm cho hắn như muốn bay lên trời vậy. Theo cái mút vào của Nguyệt Nha Nhi, của nợ của Phương Hạo Vân càng ngày càng lớn, làm cho Nguyệt Nha Nhi cảm thấy miệng như phồng to đến mức vỡ ra, vô luận là dùng sức thế nào cũng không thể nuốt vào toàn bộ được.
"Nguyệt Nha Nhi, thật là thoải mái ..." Kỹ thuật của Nguyệt Nha Nhi ngày càng thuần thục, làm cho Phương Hạo Vân cảm thấy mình sắp lên trời vậy.
"Ông xã, em cũng muốn ..." Nguyệt Nha Nhi đột nhiên mở miệng ra nói, sau đó cử động thân mình, nâng mông đẹp về hướng của Phương Hạo Vân, còn hắn ta thì đang cười hắc hắc, và thầm hô đã quá, sau đó dùng hai tay nâng mông đẹp của Nguyệt Nha Nhi lên, điều chỉnh vị trí một chút, rồi bắt đầu vươn lưỡi ra chậm rãi dò xét tình hình xung quanh. Khi đầu lưỡi của hắn đi vào một nơi ẩm ướt, thì Nguyệt Nha Nhi lập tức run rẩy toàn thân, eo nhỏ vặn vẹo không ngừng, trong miệng cũng bắt đầu phát ra âm thanh.
Không biết là qua bao lâu rồi, mà tốc độ vặn vẹo cái eo và mông của Nguyệt Nha Nhi càng lúc càng nhanh, tần suất run rẩy của cơ thể cũng tăng lên liên tục, đồng thời, của nợ của Phương Hạo Vân cũng càng ngày càng trở nên to lớn hơn trong miệng của cô, dường như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào. Phương Hạo Vân cảm thấy rằng linh hồng của mình giống như đã bay ra ngoài đâu đó, từng cơn kích thích mãnh liệt thỉnh thoảng truyền từ dưới lên, rốt cục, sau một hồi chịu đựng, tình cảm mãnh liệt cũng đã đi ra trong miệng của Nguyệt Nha Nhi.
Kích thích khác thường và tình cảm mãnh liệt lạ lẫm này làm cho hai người cảm thấy thích thú, sau khi lau sạch sẽ thân thể xong, Nguyệt Nha Nhi ôm chặt Phương Hạo Vân trong lòng, thân thể mềm mại vẫn không ngừng run rẩy, sự thật đã chứng minh, tình cảm mãnh liệt khác thường làm cho cô có được một cảm giác kích thích mãnh liệt khác thường.
"Ông xã ... xin lỗi ..." Nguyệt Nha Nhi đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Phương Hạo Vân, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cô cảm thấy xấu hổ không thể chịu nổi.
Phương Hạo Vân cười ha hả, nói : "Nguyệt Nha Nhi, không saoo cả, ông xã thích như vậy ...." Nguyệt Nha Nhi cũng giống như Phương Hạo Vân vậy, khi Tịnh Thế Tử Viêm đi vào trong cơ thể, liền thanh lọc tất cả những tạp chất bên trong, cho nên "nước" trong cơ thể, mặc kệ là bộ phận nào đều có vị ngọt cả.
Sáng sớm hôm sau, khi vừa thức dậy, dì Bạch tự tay kiểm tra tình huống thân thể của em gái, và liền lập tức vui sướng không thôi. Lực lượng của Nguyệt Nha Nhi đã không còn kém hơn dì Bạch rồi.
Nếu bây giờ mà có một thanh đao tốt cho Nguyệt Nha Nhi giống như Âm Thiên Phạt vậy, thì có lẽ, sức chiến đấu của dì Bạch bây giờ đã lọt xuống hàng thứ ba luôn rồi.
Vì thế, đối với đại chiến trước mắt, trong lòng của dì Bạch tràn ngập tin tưởng.
"Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi ... xem ra lần này chúng ta không cần phải lo lắng nhiều rồi ..." Dì Bạch cười nói : "Đến lúc đó, anh và em đối phó với Eris, còn Sophie và Toome thì giao cho Nguyệt Nha Nhi xử lý"
"Không thành vấn đề!"
Nguyệt Nha Nhi lần này có thể kề vai chiến đấu với Phương Hạo Vân, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ.
......................
Trong tòa pháo đài của Darkness, có một người đàn ông trung niên đang bận rộn tưới nước cho cây cỏ trong hoa viên, ông ta mặc một bộ đồ vải thường, giày cũng làm bằng vải. Cách ăn mặc tuy rằng đơn giản, nhưng ánh sáng lóe lên từ đôi mắt lại khiến cho người ta không dám đến gần.
"Tiên Tổ, gia tộc Edward không còn một ai sống sót cả .." Một cô gái có thân hình gợi cảm chậm rãi đi đến, trên mặt mang theo vẻ cung kính, nhỏ giọng nooi1 ; "Mười hai gia tộc có vẻ bất mãn, bọn họ mãnh liệt yêu cầu chúng ta phải báo thù cho gia tộc Edward ..." Cô gái xinh đẹp này rõ ràng chính là đại nữ vu Tome.
"Hừ!" Người đàn ông trung niên này vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục tưới nước như cũ.
Tome cũng không dám nói thêm gì, chỉ đứng yên một bên, chờ đợi Tiên Tổ ra lệnh.
"Tome, ngươi cảm thấy rằng chúng ta cần phải đi báo thù cho những tên đó sao?" Người này chính là Tiên Tổ của Darkness, Eris Feyde. Mấy ngày nay, nhờ có máu của xử nữ, cho nên tuổi tác của ông ta cũng chậm rãi thay đổi một chút.
"Ý của Tiên Tổ là?" Tome có vẻ do dự không hiểu, cho nên không dám nói thẳng.
"Ý của ta rất đơn giản, Phương Hạo Vân phải chết, nhưng không phải là bây giờ ..." Eris nói : "Nói với mười hai gia tộc đó, dặn bọn họ làm tốt chuyện của bọn họ đi .... Nếu không thì ta sẽ tức giận ..."
"Dạ!" Tome vội vàng gật đầu.
Dừng lại một chút, Tome lại nói tiếp : "Tiên Tổ, có câu, con không biết có nên nói không?"
"Nói!"
Tome nghe thấy thế, lúc này mới nghiêm mặt nói : "Tiên Tổ, con và Sophie hy vọng người có thể truyền cho công pháp tu luyện nguyên lực hắc ám ... gia tăng phần thắng trong tương lai của chúng ta lên .."
Eris trầm tư một hồi, rồi nói : "Chuyện này ta cũng đã đồng ý với các ngươi ... các ngươi vì sao lại phải sốt ruột như vậy ... hay là vì các ngươi không tin ta?"
"Tiên Tổ bớt giận!" Tome vội vàng nói : "Con không có ý này ... ý của con là, sớm tu luyện một chút, thì lực lượng của chúng ta có thể tăng mạnh hơn một chút ..."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Eris xoay người lại, cẩn thận hỏi.
"Đúng là nghĩ như vậy, bọn con muốn giúp cho Tiên Tổ ..." Tome dường như cảm thấy không ổn, vội vàng nói : "Ý của con là, bọn con ra tay, người có thể an ổn một chút ..."
Eris nhìn nhìn Tome một cái, cười lạnh nhạt : "Ngươi nói đúng ... dường như cũng có đạo lý?"
Yên lặng một hồi, Eris chợt cười lạnh một tiếng, nói : "Chỉ là các ngươi quá nóng vội, ta thì không thích những người nôn nóng ..."
"Xin lỗi Tiên Tổ, bọn con quả thật hơi nóng vội, xin người bớt giận!" Tome cẩn thận nói.
Eris lại trầm tư một chút, nói : "Tome, ta hỏi ngươi, ta cho Sophie chấp chưởng Darkness, trong lòng ngươi can tâm sao?"
"Dạ!" Tome vội vàng nói : "Con luôn trung thành với Tiên Tổ, trung thành với Bức Hậu ..."
Eris nghe thấy thế, sắc mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên, trong con mắt hiện lên một tia sáng : "Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta rất vui vẻ ... Ngươi có biết, con nguu72i của ta ghét nhất là loại người trong ngoài khác nhau, nếu ngươi có suy nghĩ gì, tốt nhất là nói thẳng cho ta biết .."
Tome hơi kinh hãi, vội nói : "Tiên Tổ bớt giận, Tome thật sự không có gì bất mãn cả ..."
Sắc mặt của Eris lúc này mới hơi dịu xuống : "Ta biết, ta chỉ tùy ý hỏi mà thôi ..."
Dừng lại một chút, Tiên Tổ ngẩng đầu lên hỏi : "Biểu hiện của tiểu Kim gần đây thế nào? Có nhận được tin tức giá trị nào không? Vì sao việc ta bí mật chế tạo quân đội cũng bị Phương Hạo Vân biết?"
"Cái này .. không có khả năng là do Tiểu Kim để lộ, hắn không có khả năng tìm được ..." Tome cố ý ấp a ấp úng nói : "Tiên Tổ, con cảm thấy rằng chuyện này có liên quan đến Sophie ..."
"Nói tiếp đi ..." Tiên Tổ nói.
Tome biến sắc, hơi nghiêm nghị nói : "Tiên Tổ, con nghe ý của cô ta, dường như hơi bất mãn với người, cô ta không hy vọng người điều khiển cô ta ..>"
"Ha ha ..." Eris nghe thấy Tome nói xong, lập tức cười to : "Tốt lắm, không uổng là Bức Hậu, quả nhiên là có tính cách ..."
Trong lòng Tome khẽ nhíu mày, vốn tưởng rằng Tiên Tổ sẽ tức giận, nhưng kết quả thì hay rồi, người ta không hề có cái gọi là nổi nóng ở đây.
"Tome, có phải ngươi rất thất vọng hay không?" Eris dường như biết được suy nghĩ trong lòng của Tome, ngẩng đầu lên trầm giọng hỏi.
Tome ngẩn người ra, không biết nên nói thế nào cho phải, thật lâu sau mới nói : "Tiên Tổ hiểu lầm rồi, Tome không dám ..."
"Ừ, tốt lắm ..." Eris đổi giọng, trở nên nghiêm túc hơn : "Tome, ta biết ngươi là người thông minh, nhưng ta không hy vọng ngươi giở trò khôn vặt trước mặt ta ..."
Sau đó, ông ta chắp hai tay lại sau lưng, đứng trước hoa viên, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trên mặt hiện ra một tia khí phách : "Việc ta tái nhậm chức, chỉ là vì tiêu diệt Phương Hạo Vân ... Ta không có ý niệm gì đối với quyền lực cả. Sau này, chờ khi Phương Hạo Vân chết, ổn định lại thế cục của gia tộc Morgan, ta sẽ rời đi ... Về phần sau khi ta đi, các ngươi phân chia lực lượng thế nào, đó là chuyện của các ngươi ...."
"Tiên Tổ, con có cơ hội không?" Tome không phục, nói : "Bình tĩnh mà xem xét, con không biết con kém Sophie ở chổ nào ..."
"Ta đi rồi, các người có thể cạnh tranh với nhau ..." Eris hờ hững nói.
Tome suy nghĩ một chút, rồi nói : "Tiên Tổ, với thế lực của chúng ta bây giờ, đi đấu với gia tộc thủ hộ, thì rốt cục có mấy phần thắng?"
"Trăm phần trăm!" Nói xong, trong đôi mắt của Eris hiện lên một tia vui mừng : "Vợ chồng Phương Kiến Hoa chắc chắn trở thành nhược điểm của Phương Hạo Vân ..."
Tome nghe thấy thế, im lặng cúi đầu nhìn hoa cỏ trước mặt, cô cảm thấy rằng chuyện này không có khả năng thuận lợi như vậy.
Eris nhẹ giọng nói : "Tome, việc này không cần ngươi quan tâm, ta muố biết là, Phương Hạo Vân tính đối phó với nguy cơ này như thế nào ... Tiểu Kim cần phải phát huy tác dụng ..."
Nói đến đây, Eris chậm rãi nhắm mặt lại, thở dài nói : "Thật ra ta cũng không hứng thú là địch với Phương Hạo Vân, chỉ là chúng ta không thể không đối mặt ...."
Tome cúi đầu nói : "Tiên Tổ, lúc trước gia tộc thủ hộ đã tha cho chúng ta một lần, là vì chế hành, lần này chúng ta nên làm sao?"
"Giết sạch toàn bộ!" Eris trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới mở miệng nói : "Tome, chúng ta không giống như gia tộc thủ hộ, chúng ta không cần chế hành ... chúng ta cũng không cần cái gọi là cân bằng, Darkness chúng ta, càng cường đại càng tốt..."
"Ngươi nhớ kỹ, ta ghét nhất là tranh đối nội bộ ... Nếu còn lần sau, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi ..." Eris nói.
Trong lòng Tome âm thầm run lên, đang muốn thỉnh tội, thì đã thấy Tiên Tổ xoay người qua chổ khác, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, thật lâu sau mới mở miệng nói : "Tome ... thật ra ngươi cũng có thể là một nhân tài ..."
Sau đó, ông ta trầm giọng nói : "Trí tuệ của Sophie không bằng ngươi, có điều nó làm việc ổn định hơn ngươi, tóm lại, ta cần phải xem biểu hiện của các ngươi. Trước khi ta rời đi, ta sẽ đưa ra quyết định ..."
Tome nghiêm túc nói : "Tiên Tổ, con sẽ không làm cho người thất vọng ..."
Eris nhìn Tome một cái, lạnh nhạt nói : " Ta xem trọng ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng phải tự nắm chắc, rõ chưa?"
"Con rõ rồi ..." Tome đáp.
........................
Trải qua những lối đi hành lang ở trường học, Hàn Tuyết Nhi rốt cục cũng đã được cấp bằng tốt nghiệp trước, và ngay sau đó, cô trực tiếp tham gia vào cuộc thi tuyển sinh đại học cao đẳng.
Vốn dựa theo thành tích và biểu hiện của cô hiện nay, thì hoàn toàn có thể kiếm một trường đại học ngon lành bậc nhất, thế nhưng cô lại cố ý vào học trong đại học Hoa Hải, chỉ là vì người đàn ông cô yêu cũng học o73da9y6.
Đương nhiên, hiện tại thì Phương Hạo Vân không còn biết đến trường lớp là gì rồi.
Có lẽ, qua một khoảng thời gian nữa, chờ sau khi giải quyết xong vấn đề của Darkness, thì hắn mới có thể hoàn toàn quay lại cuộc sống của người bình thường.
"Tuyết Nhi ... lại nhớ đến Hạo Vân à?" Người nói là Tần Tú Văn, khi bà đẩy cửa phòng của con gái và đi vào, thì nhìn thấy con gái đang chau mày.
"Mẹ ..." Hàn Tuyết Nhi lập tức nhào đầu vào cái ôm của mẹ, nói : "Nghe chị Thanh Thanh nói, lần này anh Hạo Vân đi đến Luân Đôn để làm một chuyện rất quan trọng, con thật sự rất lo cho anh ấy ..."
"Tuyết Nhi yên tâm, đứa nhỏ Hạo Vân này, không phải là con không biết đâu, với năng lực của nó, con căn bản là không cần lo lắng" Tần Tú Văn kéo con gái vào lòng ngực, thản nhiên nói : "Tuyết Nhi, trong khoảng thời gian này, con càng ngày càng giống một nữ cường nhân, mẹ cảm thấy vinh hạnh vì con ..."
"Mẹ, một mình mẹ có khổ không?" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
"Không khổ!"
Tần Tú Văn nói : "Đứa nhỏ, bây giờ mẹ cảm thấy đủ rồi, có một đứa con gái như con, trong lòng mẹ đã thấy đủ rồi ... Mẹ sẽ ở lại cả đời che chở cho con, bảo vệ cho con ..."
"Mẹ, mẹ không nghĩ đến việc lập gia đình sao?" Hàn Tuyết Nhi lại đột nhiên hỏi.
Những câu hỏi này thật ra cũng không phải là do tò mò không hiểu chuyện. Trong khoảng thời gian này, trong lòng Hàn Tuyết Nhi vẫn rõ những chuyện này, tuy rằng tuổi của cô còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là đàn bà rồi.
Đàn bà vẫn là hiểu đàn bà nhất.
Chỉ có đàn bà, mới biết được trong lòng đàn bà đang nghĩ gì, muốn gì.
Vả lại, cô cũng từng chịu cái cảm giác tịch mịch khi đêm xuống, cô cũng hiểu được sự khát vọng về nhu cầu của đàn bà là lớn thế nào.
Cô luôn cảm thấy rằng, mẹ của mình nên lập gia đình thêm một lần nữa, mẹ cần có sự quan tâm và tình yêu của đàn ông.
"Tuyết Nhi, đừng nói nữa!" Tần Tú Văn nói : "Mẹ sẽ không tái giá đâu ... không nói gạt con, những người bạn của mẹ gần đây cũng nhắc đến chuyện này, thậm chí là còn giới thiệu vài người, nhưng mà mẹ không chịu ... những người đó đều hướng về tài sản của Hàn gia chúng ta, mẹ tuyệt đối không đồng ý với bọn họ, mẹ không để sản nghiệp của ba con chịu tổn thất ..."
"Mẹ, thật sự là làm khó cho mẹ ..." Nước mắt đã chậm rãi chảy xuống trong con mắt của Hàn Tuyết Nhi.
"Đứa nhỏ, mẹ không có khổ, nhưng thật ra là con đấy, tuổi còn nhỏ, mà gặp phải đau đớn quá lớn ..." Tần Tú Văn nói : "Nói thật, cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng nghĩ rằng, con sẽ khởi động lại Hàn thị. Mẹ có một người con gái như con, mẹ thật sự rất tự hào ... được rồi, thời gian không còn sớm nữa, con cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi ... Tuy rằng bây giờ con không cần đi học, nhưng chuyện của tập đoàn rất nhiều, con cũng cần phải chú ý đến sức khỏe một chút ..."
"Dạ, con biết rồi .." Hàn Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nói : "Mẹ, mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ..."
Trở về phòng của mình, Tần Tú Văn thay đồ ngủ vào, nằm lên trên giường, chỉ là thật lâu sau vẫn không thể nào ngủ được. Sự lo lắng của con gái rất đúng, đàn bà không có tình yêu và sự quan tâm của đàn ông thật là đau khổ. Tịch mịch khó nhịn, đây chính là một vấn đề không thể lảng tránh được.
Đột nhiên, điện thoại của Tần Tú Văn vang lên.
Không cần nhìn màn hình, chỉ nghe theo tiếng chuông là có thể đoán ra được, đây là do Lã Nguyệt Hồng gọi đến.
Nhận cuộc gọi, trong điện thoại quả nhiên truyền đến giọng nói của Lã Nguyệt Hồng : "Tú Văn, có ngủ chưa? Có phải là không ngủ được hay không ... Nếu không còn lòng dạ nào để ngủ, thì dậy đi, chúng ta nói chuyện một chút ..."
"Ừ!"
Tần Tú Văn đáp một tiếng, sau đó ngồi dậy đi ra ngoài cửa sổ :" Nguyệt Hồng, chúng ta là chị em với nhau đã lâu, chị cũng không muốn giấu diếm em làm gì, chị thật sự rất khó chịu ..."
"Em biết!"
Lã Nguyệt Hồng nói : "Đều là đàn bà, sao em có thể không hiểu được tâm tư của chị ... Tú Văn, nói thật với em đi, chị thật sự không muốn tái giá sao?"
"Thật ra chị có nghĩ đến, nhưng mà ..." Trước mặt Lã Nguyệt Hồng, Tần Tú Văn cũng không tính giấu diếm cái gì : "Sau khi tiếp xúc với vài người, tất cả chỉ đều là ham tiền và sắc đẹp của chị thôi, căn bản là không thật tình thích chị. Nguyệt Hồng, em cũng biết, một người có thân phận như chị, cao không được, mà thấp cũng không xong, vô cùng khó kiếm. Chhi5 cũng đã nghĩ tốt rồi, từ nay về sau, chị sẽ không đề cập đến việc tái giá nữa ... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Tú Văn, đừng nóng vội như vậy ..."
Lã Nguyệt Hồng nói : "Tú Văn, nếu thật sự không được, em sẽ làm chủ cho chị, giúp chị tìm một người chồng tốt, chị thấy thế nào?"
"không được!"
Tần Tú Văn nghiêm túc nói "Nếu chị thật sự tìm được người như vậy, thì khẳng định sẽ lại tăng dân số ... Nguyệt Hồng, chuyện này coi như hết đi ... chị có thể chịu được ..."
"Tú Văn, chị cần phải rõ ràng!" Lã Nguyệt Hồng nói : "Chúng ta đều là dàn bà, có một số việc trong lòng em cũng rõ ràng, trong lòng chị cũng rõ ràng ... Trước khi đưa ra quyết định, chị cần phải làm cho mọi chuyện đều rõ ràng, ngàn vạn lần đừng vì một lúc nhất thời, hoặc là vì mặt mũi mà làm ra một quyết định khiến cho cả đời phải hối hận"
"Ừ, chị biết rồi!"
Tần Tú Văn nói : "Nguyệt Hồng, chị cũng nghĩ rõ rồi, vô cùng rõ ràng rồi .... Cảm ơn ý tốt của em, chị biết em vì muốn tốt cho chị, nhưng chuyện này chị không muốn nhắc lại nữa"
"Được rồi!"
Lã Nguyệt Hồng nghe Tần Tú Văn quyết tâm như vậy, cũng không cưỡng cầu nữa : "Một khi đã như vậy, em cũng không nói thêm gì. Chị tự giải quyết chuyện này đi, nếu có khó khăn gì, thì nhớ nói cho em biết nhé ..."
....................
Kim Gia bị Tome triệu vào trong Nữ Vu điện.
Torng điện, Sophie, Tiên Tổ Eris Feyde đều đang ở đây.
Và theo bản năng, ông ta liền có một cảm giác không tốt.
Hít sâu một hơi, Kim Gia đi đến trước, làm lễ với Sophie và Tiên Tổ. Biểu tình của Tiên Tổ lúc này có vẻ rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt của Sophie thì trông có vẻ kì quái.
Ánh mắt của Sophie nhìn chằm chằm Kim Gia, nói : "Tiểu Kim, nghe nói Nguyệt Nha Nhi đã có được Tịnh Thế Tử Viêm, ngươi cũng biết chuyện này chứ? Bọn họ rốt cục là làm thế nào?"
Kim Gia đổ mồ hôi ra, nghe Sophie hỏi vậy, sắc mặt cũng lộ ra vẻ khổ như trái mướp đắng : " Điện hạ ... tôi không biết ... Chuyện này có thể là cực kỳ nghiêm mật, cho đến bây giờ tôi cũng chưa nghe nói qua ..."
"Ngươi không biết ..." Tiên Tổ dùng sức vỗ mạnh xuốn cái bàn, bỗng nhiên đứng lên nói : "Ngươi làm gián điệp hai mặt, ở bên Phương Hạo Vân, ngươi có thể coi như là nhân vật số một, sao ngươi có thể không biết chuyện này?" Biểu tình của Tiên Tổ lúc này trông cực kỳ phẫn nộ rồi.
Nhìn thấy vẻ tức giận của Tiên Tổ, Kim Gia lại trở nên bình tĩnh : "Bẩm báo Tiên Tổ, những bí mật mà con có thể tiếp xúc, đều đã nói cho điện hạ Tome biết hết rồi. Về phần những chuyện vượt quá năng lực của con, con thật sự không có cách nào hoàn thành, mong Tiên Tổ hiểu cho ..."
"Tiên Tổ, con cảm thấy rằng tiểu Kim không biết chuyện này cũng là bình thường ..." Tome nhân cơ hội nói giúp : "Tiểu Kim không biết chuyện này, việc này đã chứng minh rằng Phương Hạo Vân không nhận ra được thân phận gián điệp hai mặt của tiểu Kim, nếu đã biết, thì chắc chắn đã cố ý thả khói ra dụ rồi ..."
Nghe Tome giải thích như vậy, Tiên Tổ cũng hơi bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Kim Gia, nói : "Tiểu Kim, ta là người thế nào, trong lòng ngươi hẳn là cũng rõ. Chỉ cần ta muốn, ngươi có thể chết ngay lập tức ... Thậm chí là sống không bằng chết, ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ chức trách của ngươi, trung thành với Darkness ..."
Nụ cười của Kim Gia trông có vẻ rất khổ não : "Bẩm báo Tiên Tổ, việc này thật ra cho dù người không nói, con cũng sẽ cẩn thận hết mình, con tuyệt đối không hai lòng"
"Chuyện quân đội bí mật, nguoi làm sao mà biết được?" Tiên Tổ hỏi.
Kim Gia hơi liếc nhìn Tome một cái, chậm rãi nói : "Cái này con cũng không biết ... Tiên Tổ, tuy rằng con được khôi phục tự do đi lại trong tòa thành này, nhưng mà người cũng biết, những chuyện cơ mật như vậy, con làm sao mà biết được? Có điều, con thật ra có nghe nói, có một số việc biết được từ gia tộc Edward ..."
Mặt của Tiên Tổ trầm như nước, chậm rãi gật đầu, nói : "Nói như thế, là ta đã trách lầm ngươi ..."
"Sophie, ngươi giải thích thế nào đây?" Tiên Tổ quay đầu lại hỏi.
Sophie trở nên sốt ruột, nói : "Chuyện này không liên quan đến con, con căn bản là chưa từng tiếp xúc với gia tộc Edward, huống hồ, gia tộc Edward đã bị diệt rồi, bây giờ chết không đối chứng được ..."
Tiên Tổ khẽ cau mày một chút, tự thì thào : "Bên ngươi không có khả năng, chẳng lẽ là Tome?"
"Tiên Tổ, con cảm thấy rằng chuyện này cần phải điều tra ..." Bức Hậu Sophie đã không nhịn được, nói : "Càng về lúc này, chúng ta càng không thể tồn tại những ngờ vực vô căn cứ được ..."
"Được rồi, chuyện này trước tiên không truy cứu nữa, mọi người thương lượng với nhau, chúng ta nên làm cái gì bây giờ ?" Tâm tư của Tiên Tổ đang suy nghĩ liên tục, con mắt của ông ta không ngừng đánh giá những người xung quanh, quan sát sắc mặt của bọn họ.
"Tiên Tổ, con đề nghị nên có đột phá ... Đánh giặc bắt vua trước ..." Bức Hậu Sophie cẩn thận đề nghị : "Thế lực của gia tộc thủ hộ rất mạnh, chúng ta cần phải tránh xung đột chính diện ..."
"Các ngươi cảm thấy thế nào?" Tiên Tổ quay đầu lại nhìn Tome và Kim Gia.
"Cái này ... Tiên Tổ, nếu tin đồn là sự thật, thì đối phương có ba người nắm giữ Tịnh Thế Tử Viêm, nhưng chúng ta chỉ có một mình Tiên Tổ là có Tịch Mịch Chi Hỏa, phần thắng của chúng ta dường như rất nhỏ" Tome nói.
"Bức Hậu, ngươi nghĩ sao?" Tiên Tổ quay lại hỏi.
"Con cảm thấy rằng ..." Bức Hậu Sophie làm ra vẻ muốn nói lại thôi.
Mặt của Tiên Tổ càng lúc càng nhăn hơn, thản nhiên nói : "Xem ra ngươi cũng muốn tu luyện Tịch Mịch Chi Hỏa"
Không đợi Sophie giải thích cái gì nữa, Tiên Tổ đã chuyển ánh mắt về hướng Kim Gia : "Còn ngươi thì sao?"
Kim Gia không ngờ rằng Tiên Tổ lại hỏi chính mình, trầm ngâm một hồi, ông ta nói : "Con cảm thấy rằng, chúng ta nhất định phải tấn công mạnh mẽ, ra tay chớp nhoáng. Lần này Phương Hạo Vân đến Luân Đôn, cũng không mang theo nhiều người. Chúng ta chỉ cần tập trung lực lượng, hoàn toàn có thể giành được hiệu quả tốt nhất ..."
Tiên Tổ cũng chậm rãi gật đầu : "Ý của ngươi thật ra cũng không tồi .."
"Có điều ..." Tiên Tổ cười nói : " Ta có biện pháp rất tốt .... ta có thể lợi dụng vợ chồng Phương Kiến Hoa ..."
Nói đến đây, Tiên Tổ thu vẻ mặt thoải mái lại, nghiêm túc nói : "Tome, tung tin đồn ra, ba ngày sau ta mừng thọ, mời Phương Hạo Vân đến dự ... Nói cho hắn biết, người chủ trì chính là vợ chồng Phương Kiến Hoa ..."