Hoàn Lam Anh


...Tĩnh lặng đến sởn gai óc.
Với phạm vi nhìn trong bóng tối xa hơn trăm mét.

Hoàn Lam Anh có thể quan sát rất rõ nếu con vật kia đứng yên không bay.
Lam Anh biết rằng mình còn đủ ý thức để nhớ được con đại bàng đầu nâu của mình.

Mặc dù ban đêm khi hóa tang thi, trí nhớ về thời điểm con người hơi mơ hồ, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể sắp xếp lại.
Cô biết con vật trước mắt là cố nhân của mình...
Nhìn xa rất giống một con đại bàng  trưởng thành hoặc lớn hơn nữa.

Cộng thêm tầm nhìn của Lam Anh như màn bụi vậy, chỉ có thể trông thấy hai cánh của nó màu nâu đen sẫm, có phần mượt mà chứ không phải xơ xác như động vật tang thi.

Hệ Thống đang căng thẳng rốt cuộc cũng hiểu.

Đây là chuyện nhà người ta, Hệ Thống nó sẽ không xen vào.

Đợi chừng nào chủ nhân sắp ngỏm củ tỏi thì Hệ Thống nó sẽ ra tay ngay.
Lam Anh:"..."
Hệ Thống nó sẽ không nói là đang thực hiện tiết kiệm năng lượng đâu nhỉ.
Lam Anh đổi ánh nhìn lên vị trí cành cây.

Màn đêm giúp con vật biến dị ẩn thân, duy chỉ có đôi mắt yêu dị nhìn cô.
Trong gió có mùi huyết tinh nhàn nhạt.

Cảnh vật đêm tối im lìm, gió thổi u u có cảm giác tựa như đang đứng giữa bãi đất trống.

Âm thanh gào thét của tang thi cũng không có.
"Muốn thách đấu ta sao?"
Vật nhỏ, muốn phản chủ à? Hay là muốn xem tao còn đủ tư cách làm chủ của mày nhỉ?
Hoàn Lam Anh nhắm lại mắt,
lần nữa mở ra, màu đỏ sẫm đặc trưng của tang thi chỉ còn lại chiến ý.
Nhìn thấy con sen cũ của nó đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đọa lạc giả rướn thân, một tiếng hét vang như ưng đề truyền ra, cảnh cáo toàn bộ xác sống trong vùng đó.
Vùn vụt...

Con vật tung đôi cánh hữu lực, quạt đến một trận gió điên cuồng, xoáy nát toàn bộ cành lá cây quanh nó.

Đáp thẳng xuống nơi Lam Anh đang đứng, bụi đất bay lên mù mịt, cuồng phong gào thét mà đến.

Lam Anh kinh hãi tán thưởng, móng vuốt lóe ánh sáng lạnh.

Chỉ một phần mười giây mà thôi.

Cô nhảy qua bên phải tránh né vuốt nhọn.

Huy động năng lượng trong cơ thể, cố gắng tìm ra tiếp điểm không gian để chặn nó lại.
Đùa sao, tốc độ con mẹ nó nhanh như gió vậy, tay chân tang thi của cô còn cứng nhắc làm sao nhanh bằng nó được.

Chỉ có thể tạm thời vô phương mà tránh né.
Con vật vồ hụt lượn một vòng trên không trung.

Nhanh chóng quay lại lần nữa đưa vuốt về phía Lam Anh.
Tiếng xé gió lại vang lên, cả não và cơ thể điều phản ứng không kịp tư duy.
Lam Anh kinh hô một tiếng.
Cơ thể không trọng lực, bị nó chộp quăng lên cao một phát té ầm xuống mặt đất.

Lại một trận bụi đất tung tóe..
Răng.rắc.
Lam Anh nghe thấy tiếng xương sườn mình gãy.

May mắn là tang thi, đau đớn gì đều không có cảm giác hoặc rất ít.

Cô lung lay mượn lực từ cánh tay đỡ cơ thể lên.
Cô ít nhất là 40 ký, vậy mà nó chỉ cần một vuốt là đã quăng cô lên cao ba thước.
...!Có cảm giác bị đùa giỡn...
Phần.phật.
Lại đến nữa, đôi cánh sải rộng nhắm ngay đỉnh đầu cô.
Lam Anh lăn vài vòng dưới đất mới miễn cưỡng tránh được.
Bả vai bên phải lần nữa bị móng vuốt cắm ra một cái lỗ sâu khoắm, máu đỏ đậm trào ra, hiểu rõ là nó đã cắm nứt xương rồi.
Lam Anh bốc khói đỉnh đầu.


Thừa giây nó lại lượn một vòng trên cao.

Hung hăng nắm tay vào một vị trí trong hư không.

Ngay lặp tức bàn tay chậm rãi rách da chảy máu.

Tại lúc con vật đập cánh nghiêng thân hạ xuống.

Không khí u u rung động một trận.

Những cây xung quanh nhanh chóng đổ rập, hướng gió vì vậy thay đổi.

Con vật bắt buộc phải đập cánh bay lên cao.
Cái con biến dị này chỉ mới tiếp nhận lực lượng chưa đến 24 giờ, độ thuần thục chưa cao, nên tốc độ của nó cũng vì vậy mà ảnh hưởng theo.

Lam Anh cũng vậy, khả năng nắm bắt và điều khiển hư không vẫn còn non nớt.

Thành ra cả hai bên điều kỳ phùng địch thủ.
Hệ Thống phân tích, thời gian nếu kéo càng dài thì năng lực của cả hai sẽ tăng cao, kéo theo đó là năng lượng sẽ cạn dần, đến lúc đó ai thắng thì không biết được.
_______Cứ như vậy,
hễ đọa lạc giả hạ xuống tấn công, thì Lam Anh sẽ dùng hư không phiêu miểu để đánh lạc hướng phán đoán của nó.

Một tấn công một phòng thủ, ai mất kiên nhẫn trước thì sẽ thất thủ.
Không biết đã qua bao lâu, Lam Anh rõ ràng nhận thấy tốc độ của con vật ngày càng nhanh nhẹn, chỉ một chút nữa thôi, thân hình to lớn của nó sẽ hoàn toàn hòa hợp với tốc độ như chim cắt đó.
Máu thịt trong hai bàn tay đã sớm lẫn lộn.
Con vật xé gió lao đến từ đối diện Lam Anh, chiếc mỏ quặp sắc bén phát ra một âm thanh vang dội.

Cô biết chính là lúc này.

Ngay khi một con dã thú phát động tấn công con mồi bằng one hit (nhất phát), đó chính là lúc nó sơ hở nhất.
Khoảng cách ba mét có hai không gian phiêu miểu di động ngang nhau.
Đó là năng lực đặc thù mà chỉ có kẻ sỡ hữu mới có thể: cảm nhận_nhìn thấy_nắm bắt_liên kết_và điều khiển.

Lam Anh đưa hai tay bóp chặt vào nhau.

Thi triển dị năng lúc này không cho phép cô di chuyển chân.
Hư không mãnh liệt rung động, khí lưu thổi tại đó bị ép buộc quay vòng.

Có thể tưởng tượng nó giống như là trận "chấn động tại một điểm trong không khí".
Như cái lồng nhốt vô hình.
Con vật bất ngờ bị níu lại, đôi cánh mạnh mẽ giật, cuồng phong ập ra tứ phía.  Lam Anh đứng xa ba mét cũng bị gió hất mạnh ra phía sau.

Cô lảo đảo vẫn nắm chắc bàn tay, lòng bàn tay cũng đã rách mất lớp da, máu nhỏ xuống mặt đất đầy lá cây và bụi.
Hệ Thống giật thót, chủ nhân xin đừng xem thường lực lượng của nó...
"Chzz zt!!!"
Con vật hé mỏ rít lên một hơi.
Lam Anh cũng cứng đầu, tức giận cắn răng nanh.

Cô bắt đầu cảm thấy sức lực cơ thể giảm đáng kể.
...Thuần phục ta...!mau..!
"..."
Bất ngờ, con vật tung đôi cánh, không khí rung động lần nữa, Lam Anh chỉ kịp ngã ầm xuống đất.

Con vật đã thoát ra bay lên cao.

Nhưng nó nhanh chóng hạ xuống...
Lam Anh chạy cũng không kịp chạy, lung la lung lay đứng dậy.

Xoay người một cái đã nhìn thấy đôi mắt yêu dị của con vật...!Nó thậm chí không thấp hơn cô...
Hai chân phủ đầy lông tơ đứng thẳng lên, gốc cánh bị xé rách, máu đỏ đậm rỉ ra bộ lông đen nhánh.

Nó hé mỏ ra thở,
gặp lúc cô quay lại thì ngậm lại, im lặng đối diện...
Hệ Thống nếu là người thì lúc này cũng nín thở.

Căng thẳng.
...
Con vật bỗng tung hai cánh, Lam Anh bị nó hù dọa lảo đảo chân lùi lại.
Nó bay lên không trung, lượn một vòng quanh đỉnh đầu Lam Anh rồi bay đi mất.

Trong mà đêm xa xa còn nghe tiếng thét của nó truyền lại.
Hệ Thống:《..?》Ý gì vậy?
Ngay khi nó vừa tung cánh bay lên cao, trong đầu Lam Anh hình như thêm một cái bóng.


Cùng lúc Hệ Thống nhận được tin tức:
《Khế ước thú: đọa lạc phi bằng
Loài: Chim biến dị
Tốc độ: Cao kỳ
Lực lượng: Trung cấp Cấp 1
Dị năng: ○
Số liệu khác: ○
Đánh giá cấp bậc hiện tại: C++
Mức độ thăng cấp hiện tại: 2%
Đánh giá độ trung thành: Cao
Quyền hạn:
Khế ước chủ: Hoàn Lam Anh
Loại khế ước: Tinh Thần Khế Ước
Khác:
_tích_đã xác nhận trói buộc cùng hệ_thống_HOÀN_THIÊN_》
[Số liệu phát hiện ngày 13-5]
Lam Anh bừng tỉnh ngộ, thì ra âm vực cuối cùng khi nó bay đi là do liên kết với sóng tinh thần của mình.

Song, cô lại nhẹ nhàng trong lòng.

Vật nhỏ chủ động liên kết với cô, chứng tỏ ý thức của nó rất trung tâm với cô.
Hệ Thống vừa bị dọa một phen kinh hồn táng đảng, âm thanh điện tử vang lên như chuông:《Chủ nhân! Lần sau không được phép khinh địch như vậy》Nếu nó không phải là con đại bàng mà chủ nhân đã nâng niu suốt tám tháng, nếu nó không phải là loài biến dị, thì trận này Lam Anh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lam Anh gật đầu, khớp xương còn tê cứng.
...Ta biết...
Trận này đã dọa đến cô và cũng cho một bài học lớn...
May mắn sống sót trước động vật biến dị, e là chỉ có lần này...
______Vật nhỏ hẳn là đi chữa thương?
Ngay khi Lam Anh đặt ra câu hỏi xong, đầu óc đột ngột lạnh buốt, một loại nguy cơ mãnh liệt từ xa xa ập đến khiến người cô run bắn.
Trời ơi!
Trời còn chưa sáng hẳn, bộ dạng tang thi hóa của Lam Anh cũng sắp trở lại là con người bình thường.

Nhưng vừa lúc lại cho cô cảm nhận được số đông xác sống đang lúc nhúc đi về hướng này.

Mẹ kiếp! Giờ này mà dùng từ "đông" chắc hẳn đám xác sống kia vượt trên hàng trăm, chúng rốt cuộc sao lại chạy về hướng này?
Tuy nhiên, Lam Anh lại biết mình sắp đối diện với tử thần một lần nữa.

Hệ Thống còn gấp hơn thế nữa.
《☠CẢNH BÁO!!!》
#


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận