Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người

Về đến Tử Đằng Viên, bác Khương cùng mấy nữ hầu trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối. Giờ này họ đang sơ chế nguyên liệu cho ngày mai ở phía sau bếp. Nhưng khi biết Y Mai và Lãnh Tư Khiêm trở về, bác ấy vẫn ra chào hỏi:

-Thiếu gia, thiếu phu nhân.

Cô thấy bác Khương vốn còn lớn tuổi hơn cả ba mẹ cô. Chắc cũng tầm hơn sáu mươi nên khi nghe loại xưng hô khách sáo này có phần không tự nhiên. Hậu bối cung kính trước tiền bối là điều đương nhiên nhưng đây…thì là ngược lại, nghịch lý biết bao!

-Bác Khương, sau này gọi cháu Y Mai là được. "Thiếu phu nhân" thì xa lạ quá ạ với lại có phải khi gọi tên như vậy thì nghe sẽ thân thiết hơn không, bác nhỉ?

-Tôi…

Khương quản gia chưa kịp trả lời thì Nhược Y Mai đã nhanh nhảu nói trước.

-Mình quyết định vậy nhé! Sau này không được kêu cháu là thiếu phu nhân gì đấy nữa, Y Mai nghe tốt hơn nhiều.

Nụ cười của cô quả thật nhìn cực kì lương thiện, ấm áp. Ai nhìn cũng phải xiêu lòng, làm cho mọi người đều có chung một suy nghĩ "Đứa trẻ này thật hiền lành với hiếu thuận nha".

Lãnh Tư Khiêm đứng đó nhìn thấy toàn bộ chuyện vừa rồi. Thình lình bắt gặp ánh mắt của bác Khương, trong đó chưa đầy sự hài lòng. Hắn liền mở miệng:


-Nếu cô ấy đã nói vậy thì sau này cứ gọi như thế. Với lại sẵn tiện, cảm ơn bác đã chăm sóc tôi từ trước đến giờ.

Hôm nay là ngày gì mà bác Khương đột nhiên nhận được tiếng cảm ơn từ Lãnh Tư Khiêm, chăm sóc cậu ta hơn mười mấy năm chưa bao giờ xảy ra chuyện này. Có vẻ tảng băng ngàn năm đang tan chảy, trở nên ấm áp hơn rồi.

Trời chuyển đông đã được khoảng vài tháng nhưng bây giờ mới là thời điểm lạnh nhất. Bước qua cửa lớn, cả hai cùng thay giày thành dép đi trong nhà rồi lên phòng tắm rửa.

Bồn tắm đã có nước ấm, Nhược Y Mai ngâm mình thư giãn rồi tắm qua vòi sen một lượt sau đó mới xuống nhà ăn. Cái bụng đói của cô liên tục "gào thét" vì mùi đồ ăn thơm nức mũi, chính nó đã khiến bước chân cô gấp gáp hơn bao giờ hết.

Đúng lúc Lãnh Tư Khiêm phòng khách đi xuống, hắn tắm xong đã lâu để chờ cô cùng ăn tối mà không phí phạm thời gian thì đã mở laptop lên tranh thủ gửi nốt vài cái e-mail quan trọng. Coi bộ hắn cũng là một tên cuồng làm việc.

Hắn đi ngang qua mặt cô, Y Mai lại thêm một lần nữa ngửi thấy mùi hương đó, là tuyết tùng với bạch đậu khấu. Chắc chắn vào cái đêm cô bị bệnh hắn đã ôm cô ngủ. Không thể nào sai được.

-Ngày tôi bị bệnh anh ôm tôi ngủ sao?

-Ừ.

Hắn trả lời thản nhiên, sớm muộn gì Nhược Y Mai cũng biết nên Lãnh Tư Khiêm không muốn che giấu. Chuyện này vốn rất bình thường.

-Hôm đó do cô kêu tôi đừng đi, hơn nữa tay còn bị cô nắm chặt căn bản không thể đi đâu được nên phải ngủ lại thôi.

Cô chỉ muốn biết người đó có phải là hắn không thôi. Chứ bị ôm một cái thì có sao, đến hôn hắn cũng làm rồi còn gì. Y Mai đổi chủ đề.

-Sắp tới Tết rồi nhỉ! Nhanh thật.

Nghe cô nói Lãnh Tư Khiêm như nhớ ra điều gì đó.

-Ba mẹ đang ở Phần Lan du lịch, họ sẽ về trong vòng hai tuần nữa để đón Tết với chúng ta. Có thể sẽ có thêm bà nội đi cùng.


-A, là như vậy sao! Càng đông người thì càng vui. Tôi cũng muốn gặp chú với dì, cả bà nội nữa.

-Chú, dì? Không phải nên gọi là ba mẹ rồi à, chúng ta đã đăng kí kết hôn, giờ là vợ chồng hợp pháp, đổi cách xưng hô là cần thiết.

-Tôi biết rồi. Mong ngày đó tới mau.

Cả hai nhanh chóng ăn tối sau đó cùng đi ngủ. Có điều vấn đề phòng ốc vẫn chưa giải quyết được. Lãnh Tư Khiêm lên tầng trên trước nên giờ đang nằm dài trên chiếc giường êm ái, cô thì không muốn ngủ chung với hắn.

-Biệt thự rộng lớn, có rất nhiều phòng ngủ khác sao anh lại cứ tranh giành với tôi?

-Đây vốn dĩ là phòng của tôi. Không thích thì em cứ tìm chỗ khác.

———15 phút sau———

-Anh, khốn kiếp!! Lại đi khoá hết các phòng ngủ khác!!!

Nghe vậy hắn liền đóng kịch trước mặt cô. Giả bộ bản thân vô tội không biết gì.

-Sao? Tôi đâu có khoá!

-Anh không khoá? Vậy chắc tôi tự mình khoá!


-Tôi chỉ nói là mình không khoá, chứ đâu nói là mình không kêu người khác khoá lại giùm. Suy nghĩ đi, giờ trời rất lạnh đó, cô sẽ chọn ngủ cùng giường với tôi hay sofa ngoài phòng khách?

Nhiệt độ về đêm xuống thấp, khoảng âm năm độ nếu ngủ ngoài đó chắc chắn sẽ chết vì lạnh mất. Rút cuộc, tính mạng vẫn là quan trọng hơn.

-Tôi ngủ ở đây.

Trả lời xong cô lấy ra thêm hai cái chăn nữa từ tủ quần áo. Anh không nghĩ là cô lại ngây thơ đến mức lấy một cái chăn chặn ở giữa, cái còn lại thì đắp.

-Tôi vạch sẵn ranh giới rồi đó. Anh mà vượt qua thì tôi liền đạp anh xuống đất. Ngủ đây.

Rất nhanh một lúc sau, Nhược Y Mai đã ngủ say như chết và tất nhiên không biết trăng sao gì nữa. Trong khi đó, Lãnh Tư Khiêm vẫn còn thức thế là hắn lấy cái "ranh giới an toàn" ra, quăng luôn chăn của bản thân rồi chui hẳn vào chăn của Y Mai.

Lãnh Tư Khiêm ôm cô, rơi vào giấc ngủ và Nhược Y Mai vẫn không biết gì cả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận