Trong thế giới của Giản Ngọc Diễn thì A Minh đã rời đi bốn năm rồi.
Trong bốn năm này, hắn vẽ vô số bức họa của nàng, dáng vẻ nàng đã sớm khắc thật sâu trong tâm trí hắn, ngòi bút vừa chạm vào trang giấy đã có thể tự động phác thảo ra bóng dáng quen thuộc kia.
Nhưng Giản Ngọc Diễn chưa từng đi tìm Nhan Nhất Minh.
Trong thời gian nhàn rỗi, Nhan Nhất Minh thường xuyên xem xét hành vi của bốn vị nam chính với Giản Ngọc Nhi trong ba năm này.
Tuy Nam Cung Huyền cưới trắc phi nhưng vẫn luôn bỏ trống vị trí Thái tử phi.
Giản Ngọc Diễn từ bỏ Giản Ngọc Nhi mà hắn yêu hơn mười năm, từ đó về sau ẩn cư thâm sơn, ít ra ngoài tham dự thế tục.
Giang Dật đến nay chưa cưới thê, vẫn đeo sợi la anh đã phai màu khi trước, đối xử tử tế với phụ mẫu của nàng.
Thiệu Kinh Vũ an táng nàng tại sườn núi nhỏ sau thôn Lưu Gia, nghe nàng trăn trối chưa từng xuất hiện trước mộ phần của nàng thêm lần nào nữa, nhưng mỗi năm đến ngày giỗ của nàng, hắn vẫn xuất hiện tại nơi đó, đứng thật xa tại nơi miễn cưỡng thấy được mộ bia của nàng, lẳng lặng đến bình minh ngày hôm sau.
Nhìn như không có cái gì thay đổi, nhưng lại không giống như trước nữa, máu lạnh đổi lấy loại tình huống này, tính ra Giản Ngọc Diễn may mắn hơn mấy người còn lại nhiều.
Dù sao A Minh của hắn chỉ rời đi, chứ không phải đã chết.
Nếu tình huống này rơi vào mấy người còn lại, Nam Cung Huyền thì không nói, nhưng hai người Thiệu Kinh Vũ và Giang Dật chắc chắn sẽ đào tận chân trời góc biển tìm cho ra người.
Đến lúc ấy A Minh có đánh có mắng cũng không sao hết, dù sao chỉ cần tìm được người là có cơ hội bù đắp.
Nhưng người này lại là Giản Ngọc Diễn.
Lúc trước khi Nhan Nhất Minh rời đi đã trực tiếp để Giản Ngọc Diễn định tội tử hình cho mình, cho dù tội này thật ra có thể cứu vãn thành lưu đày có kỳ hạn.
Tuy không ai có thể chứng minh nàng còn sống, nhưng cũng không có ai chứng minh được nàng đã chết, không phải sao? Ánh mắt Nhan Nhất Minh liếc tới bức họa quen thuộc kia, sắc bén hỏi: “Vì sao không đi tìm chứ? Không có khả năng, hay là không dám, hoặc chỉ là không muốn thôi?”
Một câu trước hắn vừa oán giận, trách hỏi nữ tử trước mặt đã biết những gì.
Nhưng câu này khiến hắn hiểu được, nàng biết nhiều hơn hắn tưởng.
Nhưng dù là như vậy, Giản Ngọc Diễn cũng không muốn giải thích thêm câu nào với nàng, hắn tránh đi ánh nhìn của Nhan Nhất Minh, thản nhiên nói: “Việc này không liên quan gì tới Quận chúa cả.”
“Người đáng hoàng không nói lời mờ ám, hai ta đều biết thân phận của người kia, theo lý thì chúng ta đều hiểu thật ra không cần gặp nhau khoa trương thế này.
Nhưng ngại với người trong Kinh Thành biết chuyện quá nhiều nên cái gì cần che lấp thì vẫn cần che lấp một chút.” Nhan Nhất Minh ngồi trên ghế thản nhiên nói: “Nhưng lời này đúng là khiến người ta đau lòng đấy, công tử là vị hôn phu do phụ vương khâm điểm cho ta, việc này sao lại không liên quan gì tới ta chứ?”
“Hôn sự do Giang Hạ Vương khâm điểm?” Giản Ngọc Diễn khẽ cười một tiếng: “Nhưng ta vẫn chưa từng đồng ý.”
“Vậy ta mới không hiểu.” Nhan Nhất Minh thở dài sâu xa: “Hành vi vì vị cô nương kia mà không muốn cưới thê tử, thậm chí buông tha vĩ nghiệp của bản thân của công tử đúng là khiến người ta cảm động.
Nhưng nếu vị cô nương kia còn sống thì sao công tử không đi tìm nàng? Việc này khiến người ta không khỏi nghi ngờ tình cảm của ngài dành cho cô nương kia.”
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mỗi câu của nàng đều như đâm thẳng vào ngực Giản Ngọc Diễn, một người tính tình tốt như hắn cũng không nhịn được nghe nàng chửi bới như thế.
“Quận chúa ăn nói cẩn thận!” Đáy mắt Giản Ngọc Diễn trầm xuống, giọng nói không còn vẻ mất kiên nhẫn như vừa rồi, lại thêm vài phần cẩn trọng và ảm đạm: “Chuyện giữa ta và nàng không đơn giản như Quận chúa nghĩ.”
“Ta lại cảm thấy việc này cực kỳ đơn giản.” Nhan Nhất Minh mím môi cười khẩy: “Nếu còn thích nàng đương nhiên là phải muốn tìm nàng mới đúng, nhưng ngươi không hề.
Vậy chỉ có thể là không thể, cũng không dám.
Nói ra thì đúng là bi ai, rõ ràng mang thân phận tôn quý như vậy nhưng lại mặc cho Giản thừa tướng quản thúc, không thể ra khỏi Kinh Thành nửa bước, vậy nên ngươi không có khả năng tìm được nàng.
Mà trong lòng ngươi lại thẹn với nàng nên cũng có một phần không dám đi tìm nàng.
Công tử nói ta đoán có đúng hay không?”
Đáy mắt Giản Ngọc Diễn thoáng rung động, Nhan Nhất Minh vẫn không thuận theo không buông tha.
Nàng đứng dậy, chậm rãi đi tới, tốc độ nói càng ngày càng nhanh.
“Vậy nên rõ ràng ngươi biết nàng có lẽ còn sống nhưng lại coi như nàng đã chết, công tử tức giận như vậy là bị ta nói trúng rồi sao? Nhưng đây chính là sự thật, theo ý của ta thì nàng càng giống cái cớ để ngươi trốn tránh thân phận và trách nhiệm của mình mà thôi.
Bây giờ ta thật sự hoài nghi, ngươi thật sự yêu nàng sao? Nhiều năm như vậy qua rồi, ngươi vẽ vô số bức họa của nàng, nhưng nàng có thấy được đâu chứ.
Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm ai cảm động? Ngươi không màng chính sự, suy đồi đến như bây giờ là đang bồi tội với ai đây?”
Nhan Nhất Minh bước từng bước tới gần Giản Ngọc Diễn, ấn hắn ngồi phịch lên ghế, đôi mắt khóa chặt vào ánh mắt của hắn, chậm rãi nói xong một câu cuối cùng.
“Ngươi có lỗi với lương tâm của chính mình, người cảm động cũng chỉ có chính ngươi, công tử, thật ra chính là đơn giản vậy đấy.”
...
Mà trong Đông Cung, Giang Dật bàn chính sự với Nam Cung Huyền xong liền quay về Giang phủ, người trong phủ báo có Ngụy đại nhân đến bái phỏng.
Từ lúc mấy người Nhan Nhất Minh và Ngụy Hùng Kiệt tới Kinh Thành đã bận rộn không ngừng.
Giờ thoáng có chút rảnh rỗi, Ngụy Hùng Kiệt đương nhiên phải tới Giang phủ bái phỏng, đáp lễ hôm đó Giang Dật chào đón.
Giang Dật cũng không quá bất ngờ, đôi môi khẽ nhếch lên ý cười.
Bệ hạ lén mệnh hắn điều tra đoàn người Giang Hạ Vương.
Ngụy Hùng Kiệt đến cũng vừa lúc, nếu Ngụy Hùng Kiệt không tới tìm hắn thì hắn lại phải chủ động đi tìm đối phương.
Chỉ là giờ đã qua buổi trưa, cũng còn lâu mới đến chạng vạng.
Ngụy Hùng Kiệt chắc chắn cố ý chọn thời điểm này.
Có thể thấy được hắn ta cũng không muốn ở lại Giang phủ quá lâu.
Giang Dật cởi quan phục, chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng bạc, tóc dài như mực, trông có vài phần dáng vẻ của sĩ tử Ngụy Tấn.
Hắn nhìn Ngụy Hùng Kiệt, nở nụ cười thản nhiên: “Hiện giờ đã qua ngọ thiện, lại còn sớm mới tới vãn thiện, chỉ có thể thỉnh Ngụy đại nhân nếm thử trà của quý phủ.”
(*: ngọ thiện – cơm trưa, vãn thiện – cơm tối)
Ngụy Hùng Kiệt nghe hiểu ý tứ của Giang Dật, nhưng hắn ta cũng chỉ làm ra bộ dáng không hiểu, vui vẻ đáp lời: “Trà ở quý phủ của Giang đại nhân đương nhiên không phải vật phàm.”
Trà do Hoàng đế và Thái tử thưởng cho tất nhiên là trà ngon, hôm nay tâm trạng Giang Dật rất tốt, đích thân phao trà cho Ngụy Hùng Kiệt.
Hắn lưu loát ngâm trà đổ nước, động tác như nước chảy mây trôi, tiêu sái đẹp đẽ, nhưng nhìn thật quá quen mắt.
Ngụy Hùng Kiệt nhận trà phẩm một ngụm, hơi ngạc nhiên vì Giang đại nhân cũng thích Bích Loan Xuân.
“Thì ra Ngụy đại nhân cũng thích trà này, đúng là đánh bậy đánh bạ lại trúng loại trà yêu thích của Ngụy đại nhân.”
“Ta càng thích trà có hương vị nồng hậu hơn một chút.” Ngụy Hùng Kiệt cười đáp: “Nhưng Quận chúa chỉ thích Bích Loan Xuân thôi.”
Đáy lòng Giang Dật khẽ rung động.
Quả nhiên nàng ta thích Bích Loan Xuân.
Động tác phẩm trà của Giang Dật thoáng chậm lại, nhưng trên mặt lại không chút thay đổi, chỉ hơi lộ vẻ kinh ngạc, thuận miệng nói: “Thì ra là chung sở thích với Quận chúa, nếu có cơ hội ta nhất định phải tìm Quận chúa đòi một chén trà mới được.”
“Nếu Quận chúa biết trà đạo của Giang đại nhân không kém nàng chút nào thì chắc sẽ kinh ngạc lắm.
Nói cũng thú vị, động tác và phong thái pha trà của Giang đại nhân vừa rồi thật sự có vài phần giống với Quận chúa.” Dứt lời, Ngụy Hùng Kiệt lại cảm thấy so sánh một nam tử với nữ tử không được hay cho lắm, vội nhận sai: “Tại hạ không cố ý, thỉnh Giang đại nhân chớ trách.”
“Không đâu.” Giang Dật thản nhiên nói, hắn thật sự không thể không để ý những lời này.
Hắn thích Bích Loan Xuân là bởi vì nàng, mà kỹ năng pha trà của hắn cũng là học theo động tác của nàng.
Giờ Ngụy Hùng Kiệt lại nói hắn pha trà có vài phần tương tự động tác của Lâm An quận chúa.
Giang Dật giấu diếm sự nghi hoặc trong lòng, cười nói: “Trà hữu khó được, lời của Ngụy đại nhân càng khiến ta hứng thú vài phần.
Nếu có thời gian, ta nhất định muốn tới lãnh giáo Quận chúa một lần.
Chỉ là không biết Quận chúa còn sở thích gì không? Hoặc là Ngụy đại nhân có biết Quận chúa thích ăn cái gì, nếu may mắn mời được Quận chúa, ta có thể chuẩn bị trước một chút.”
Cho dù trong lòng Ngụy Hùng Kiệt có cẩn thận vạn phần cũng không ngờ được lúc này Giang Dật nghĩ gì.
Mà dù có chuyện cần lừa gạt thì khẩu vị Quận chúa yêu thích cũng không nhất thiết phải dối người ta.
Lời này của Giang Dật nghe không ra vấn đề gì cả.
Ngụy Hùng Kiệt lại thích Lâm An quận chúa nhiều năm, đương nhiên nhớ rõ sở thích của nàng.
Hắn thành thật kể ra, nhưng lại không chú ý tới ánh mắt Giang Dật ngày càng sâu thẳm khó lường.
Lớp sương mù mông lung trong lòng Giang Dật càng tích tụ càng nhiều, nhìn không rõ ràng lại quá mức đáng ngờ.
Lâm An quận chúa.
Nốt ruồi son, Bích Loan Xuân, trà nghệ, khẩu vị yêu thích.
Thật đúng là trùng hợp, làm cho người ta khϊếp sợ đến mức không thể bỏ qua..
Xem ra ngoại trừ quan hệ giữa Giang Hạ Vương và Giản thừa tướng, hắn càng cần chú ý xem rốt cuộc vị Lâm An quận chúa này còn bao nhiêu điểm giống nàng nữa.
Mà một bên khác, Nhan Nhất Minh đang ở cùng Giản Ngọc Diễn lại nghe được Quả Táo bất ngờ kêu lên “không ổn rồi”.
Nhan Nhất Minh khẽ cau mày, nhưng giờ phút này nàng không tiện hỏi nó.
Chỉ có thể nhanh chóng xử lý cho xong chuyện của Giản Ngọc Diễn.
Lời của nàng quá mức thẳng thừng, thậm chí là sắc bén, tựa như một thanh dao bén nhọn, không chút lưu tình chém cho Giản Ngọc Diễn thương tích đầy mình.
Biên kịch đúng là mở một trò đùa lớn.
Thân phận Hoàng tử tiền triều này, dù rơi vào đầu Giang Dật hay Thiệu Kinh Vũ đều thích hợp hơn Giản Ngọc Diễn cả trăm lần.
Nhưng người này lại là Giản Ngọc Diễn.
Nhan Nhất Minh chậm rãi đứng thẳng dậy, dời mắt khỏi gương mặt tái nhợt nhưng vẫn tuấn tú của Giản Ngọc Diễn.
Một lúc lâu sau mới hơi trào phúng: “Đương nhiên, cho dù bây giờ nàng có thật sự quay về đi chăng nữa, ngươi cũng không có năng lực bảo vệ nàng chu toàn.”
Lúc trước không có năng lực bảo vệ nàng, giờ thì càng không có, Nhan Nhất Minh không chút lưu tình vạch trần hắn.
Vậy nên ba năm này rốt cuộc ngươi làm được cái gì.
Đánh mất vợ thì thôi đi, lúc trước vì người thương mà từ bỏ luôn trách nhiệm mà mình vẫn luôn kiên trì.
Kết quả ngươi lại chiếm được cái gì?
Đã qua ba năm rồi, Giản Ngọc Diễn tựa như thay đổi, nhưng lại như không thay đổi chút nào.
Vì nếu thật sự đã khác xưa thì sao hắn còn rơi vào tình huống thế này.
Giản Ngọc Diễn uể oải, thậm chí có phần hoảng hốt hỏi nàng vì sao lại biết nhiều như vậy, Nhan Nhất Minh khẽ cười: “Bởi vì ta là nữ nhi của Giang Hạ Vương, bởi vì ta có đủ quyền lực để biết hết tất cả.”
Giản Ngọc Diễn cụp mi mắt xuống.
“Vậy nên thật ra ngươi đã biết hết mọi chuyện từ trước.”
“Đúng thế.” Nhan Nhất Minh thong thả đáp.
“Nếu đã vậy sao ngươi còn muốn gả cho ta.”
“Vì ta có mục đích của ta.” Nhan Nhất Minh nói.
“Người ta sống trên đời này có rất nhiều thứ đáng để trân trọng, trên cả tình yêu, ta có thứ mình càng muốn hơn.”
Giản Ngọc Diễn cười mỉa: “Quyền lực sao?”
Đương nhiên không phải.
Nhan Nhất Minh không đáp mà chuyên tâm tẩy não Giản Ngọc Diễn: “Có vài thứ không nhất định sẽ vẹn cả đôi đàng.
Nhưng nếu đã bỏ lỡ thì nghĩ cách cứu vãn là được rồi.
Thoát khỏi chế ước của Giản thừa tướng, tìm nàng trở lại, nói nỗi khổ của ngươi cho nàng, nàng chắc chắn sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Nói dễ hơn làm.”
“Đúng là không dễ dàng, nhưng ta sẽ giúp ngươi.” Nhan Nhất Minh mỉm cười, giọng nói dịu dàng đầy dụ dỗ: “Công tử, muốn thử một lần không?”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Dật thở dài: Chỉ số thông minh không đủ, đúng là chỉ có thể bị chơi đùa..