Hoàn Mỹ Ly Hôn

Edit + Beta: Ruby

- -----------------------------

Hai vị người lần đầu làm kim chủ cùng chim hoàng yến, chung quy không có trực tiếp về nhà. Diệp Hoài muốn ngắm phong cảnh, kim chủ liền lái xe chạy một vòng quanh ngoại thành, thưởng ngoạn cây xanh hóa nửa trụi lủi. Diệp Hoài muốn uống cà phê, kim chủ liền dừng xe ở bên ngoài trung tâm thương mại, order đồ uống, để nhân viên cửa hàng đưa đến trên xe. Cà phê đưa tới Diệp Hoài lại không uống, tức giận dựa vào trên cửa xe, sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn bên ngoài.

"Thật sự không có thể xuống." Viên Tinh Châu cũng không biết Diệp Hoài những ngày qua đi đâu, lấy phần café của mình uống, khuyên nhủ, "Tôi kỳ thực khá tốt, thỉnh thoảng ngụy trang một chút đi ra ngoài tản bộ, không dễ dàng bị người khác nhìn ra. Nhưng cậu không giống vậy, nếu thả cậu xuống, ngay lập tức sẽ có người chụp trộm có tin hay không?"

"Có thể không cần khoa trương như vậy hay không." Diệp Hoài hữu khí vô lực nói, "Hiện tại cũng không phải trước đây, tôi cũng mấy năm không trở lại, ai còn nhớ tôi?"

" Fan mới a!" Viên Tinh Châu đem điện thoại đưa tới, "Cậu xem một chút."

Trên điện thoại là một blog số liệu thống kê nhiệt độ minh tinh, chỉ lấy ra năm mươi người đứng đầu, thứ sáu hàng tuần cập nhật một lần, trên mấy bài weibo mới nhất này toàn bộ có tên Diệp Hoài. Trên biểu đồ dữ liệu phía dưới cũng có thể nhìn ra, từ sau khi về nước, Diệp Hoài liền từ "không người này trong danh sách", bỗng chốc nhảy vọt đến hàng đầu.

Viên Tinh Châu tại trên danh sách trước sau xếp hạng mười tám mười chín, mà Diệp Hoài hiện tại đã gần sát cậu.

Diệp Hoài cơ bản không có tài nguyên gì mới, đại ngôn quảng cáo chưa thông cáo, chọn vai điện ảnh cũng không công bố ra bên ngoài, cơ bản chỉ dựa vào weibo lúc trước cùng đồng thời lên show tạp kỹ liền có tầng nhiệt độ này, quả thực khủng bố.

"Con đường nào cũng tới thành La Mã, " Viên Tinh Châu nhìn hắn không để ý lắm mà đẩy điện thoại ra, hâm mộ nói "Mà cậu trời sinh thì đã sinh ra ở La Mã."

"Tôi trâu bò như vậy tôi làm sao không biết?" Diệp Hoài dựa vào cửa sổ xe, đánh giá cậu, "Cậu có phải là cũng có một chút sùng bái tôi?"

Viên Tinh Châu gật gật đầu: "Có."

Diệp Hoài hỏi: "Sùng bái tôi quái gì? Sùng bái tôi ca hát lạc giọng? Hay là sùng bái tôi nhảy thân thể không phối hợp?"

Viên Tinh Châu: "..."

Ánh mắt Diệp Hoài dần dần nghiêm nghị: "... Tôi rốt cuộc chỗ nào tốt?"

"Nào cũng tốt a!" Viên Tinh Châu nói "Cậu xem duyên quần chúng của cậu lợi hại như vậy, mặt cũng bảo dưỡng tốt, hai ta tuổi không chênh lệch nhiều, cậu thấy thế nào cũng giống như là cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, tôi lại không được, nếu không bảo dưỡng bọng mắt đều sắp nổi lên."

Lời nói này của cậu rất thành khẩn, độ thảo luận tự nhiên của Diệp Hoài rất cao, rất nhiều người không du idol đều sẽ không nhịn được thảo luận vài câu, còn đối với đám người Viên Tinh Châu bên cạnh như không có gì. Về phần sắc đẹp càng là không cách nào so sánh được.

Diệp Hoài lại rất tức giận: " Thì ra trong mắt cậu tôi cũng chỉ có khuôn mặt?"

Viên Tinh Châu: "A?"

"A gì mà a?" Diệp Hoài cả giận nói, "Đi! Không vòng vo nữa! Về nhà!"

Nói là về nhà, Diệp Hoài nhưng lại yêu cầu dừng lại ở cửa siêu thị, mà là ở một căn khác đối diện tiểu khu.

"Về siêu thị nhà chúng ta bên kia mua đồ đi." Viên Tinh Châu đối với sasaeng fan ủa Diệp Hoài trước sau có chút sợ sợ, những người kia quá điên cuồng, tuy rằng cách mấy năm, những người kia cũng hẳn đi làm việc, kết hôn rồi, không biết hiện tại cũng có thể khắp nơi chặn người hay không.

"Không đi!" Diệp Hoài lại nói, "Làm sao là thành siêu thị nhà cậu, nơi đó có cái lông nào quan hệ với cậu sao?"

"Không có!" Viên Tinh Châu biết hắn không thích Chu Nguyệt Minh, lập tức giơ tay: "... Một cắc cũng không liên quan."

"Biết là tốt rồi." Diệp Hoài tức giận liếc mắt nhìn cậu, lúc này mới mang lên kính râm khẩu trang, ung dung xuống xe, "Đi thôi, chim hoàng yến muốn lấy lòng kim chủ ba ba..."

Viên Tinh Châu: "..."

May là siêu thị bên này người cũng ít, hai người cấp tốc mua xong nguyên liệu nấu ăn, tính tiền về nhà. Diệp Hoài xách đồ vào nhà bếp, Viên Tinh Châu muốn làm trợ thủ, lại bị đánh đi ra.

"Đi chơi game đi. Làm món ăn bán lấy tiền cho tôi, " Diệp Hoài chỉ chỉ máy chơi game, sau đó cảnh cáo nói: "Không nên vào đây quấy rối!"

Viên Tinh Châu: "..." Cậu bất quá ăn vụng vài lần mà thôi.

- ----


(Truyện được dịch và đăng trên wattpad @rubybaozi và https://rubybaozi.wordpress.com/)

-----

Viên Tinh Châu cũng rất thích xem Diệp Hoài làm cơm, Diệp Hoài không cho cậu đi vào, cậu liền dời băng ghế tới trước cửa, một bên tán gẫu một bên quét ruby cho hắn.

Diệp Hoài bày nguyên liệu làm cơm ra, quay đầu hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Viên Tinh Châu vội vàng khởi động máy, thuận miệng nói: "Cho cái gì ăn cái đó thôi."

Diệp Hoài liếc cậu: "Vậy làm cái này (*) cho cậu ăn?"

(*) Editor: Câu gốc thật sự là 那下面给你吃 mà trong câu này có hẳn 2 nghĩa:

Trong sáng chính là "Úp mì cho cậu ăn" (1), còn trắng sáng như ánh trăng đêm 30 thì từ 下面 còn được hiểu là "chỗ phía dưới" (2).

Đoạn này thanh niên Hoài ý là nói bóng gió này kia được hiểu theo nghĩa (2) mà em Châu nhà ta lại đơn thuần theo nghĩa (1).

Nên sẽ có phần nói về nấu mì ở phía sau. Tui là tiếng Việt nghĩ không ra chữ 2 nghĩa để đổi, xin lỗi vì sự bất tiện này. ╰(⸝⸝⸝´꒳"⸝⸝⸝)╯

Cái này vài chương sau sẽ gặp lại nữa, có gì tới đó nói tiếp cho đỡ quên. Ahihi!!!

"Được a!" Viên Tinh Châu vẻ mặt mong đợi, "Mì cậu úp khẳng định cũng không giống như người khác, lần trước cơm chiên cũng rất tuyệt, đúng rồi, trù nghệ của cậu sao lại lợi hại như vậy?"

Cậu nói xong cúi đầu nhìn, thấy trong tài khoản Diệp Hoài mới có 50 ruby, quần áo cũng chỉ có một bộ áo phông trơn ban đầu, vì vậy trang bị xong vũ khí đi đánh thú hoang, "Là đặc biệt học qua sao?"

Diệp Hoài nghiêng mắt xem xét cậu.

Viên Tinh Châu không hề hay biết, còn đang cầm đao lớn mổ heo.

"Không sai biệt lắm, lý tưởng của anh tôi là làm mỹ thực gia, từng bồi dưỡng tại mấy trường học trù nghệ. Lúc tôi đến nhà anh tôi thì học một chút." Diệp Hoài ngược lại là có kiên trì bất ngờ, sau đó nói, "Bằng không tôi những năm này làm sao ăn cơm?"

Viên Tinh Châu lại hết sức bất ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi cho rằng cậu ở nước ngoài cũng có bảo mẫu đây. Anh của cậu dĩ nhiên biết làm cơm?"

Diệp Hoài nghe ra khiếp sợ của cậu, không khỏi bật cười: "Cậu cho là Diệp Giang sao? Làm sao có khả năng! Người tôi nói là con trai kế của ba tôi."

Viên Tinh Châu: "..."

Viên Tinh Châu biết nhà bên ngoại Diệp Hoài là làm châu báu, cũng biết cha hắn bên này kinh thương rất lợi hại, mà không rõ ràng ba mẹ hắn dĩ nhiên đều đã tái hôn.

Cho nên Diệp Hoài ở nước ngoài phải đi tìm mẹ hắn? Lúc trước nói không trở lại là thật hay là thuận miệng nói? Hiện tại vì sao lại về nước phải tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí chứ?

Cậu đầy bụng nghi vấn, mà lại cảm thấy là việc nhà người khác, không nên hỏi thăm linh tinh, đành phải "Ồ" một tiếng.

Diệp Hoài lại hỏi: "Ba mẹ cậu đâu? Bây giờ còn có liên hệ sao?"

"Bọn họ cũng có gia đình riêng từng người, mẹ tôi vẫn luôn không có liên hệ, điện thoại cha tôi ngược lại là có, mà tôi cùng ông ấy cũng không thân thiết, chỉ là thỉnh thoảng gửi chút tiền cho ông ấy." Viên Tinh Châu cười cười, " Ông ấy cũng không muốn thăm tôi, hình như sống không tệ lắm."

Diệp Hoài đang ướp gia vị cho gà, chuẩn bị ngày mai nướng gà ăn, nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn cậu.

Những việc trải qua của Viên Tinh Châu, trước đây mấy người trong đoàn từng nghị luận, đơn giản là cậu khi còn bé, cha mẹ đều đến làm việc ở thành phố lớn, cậu cùng bà nội lưu thủ tại nhà, là nhi đồng lưu thủ trong truyền thuyết.

Lúc đầu, cha mẹ còn định kỳ gửi tiền trở về, chỉ vì đường về một chuyến quá phiền phức, cho nên hai ba năm mới gặp mặt con. Sau đó hai vợ chồng ở bên ngoài có một đứa bé khác, càng là không tiện về nhà, gửi tiền cũng biến thành không quy luật.

Lại về sau Viên Tinh Châu lên cao trung, cha mẹ liền cùng trong nhà cắt đứt liên hệ, may mà bà nội Viên Tinh Châu trường thọ, vẫn luôn sống đến khi cậu lên đại học.

Viên Tinh Châu từ nhỏ đã hiểu chuyện, không mang thêm phiền phức cho bà cụ. So với bạn cùng lứa có chút mẫn cảm, cũng có chút ngốc.


Vì thời điểm đi học tất cả chi phí đều dựa vào bà cụ cung cấp, cậu lại càng bớt ăn bớt mặc. Liền như vậy mãi cho đến đại học, sau khi bà cụ qua đời, Viên Tinh Châu cảm thấy đường nhân sinh đột nhiên mờ mịt, thời gian qua không lâu, chương trình tuyển tú tuyển chọn toàn quốc, cậu liền cùng đồng học giựt giây đi ghi danh.

Lúc đó số may, bình ủy lão sư (*) liền yêu quý khoản này của cậu, tổ tiết mục cũng sẽ không lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, cho nên Viên Tinh Châu lấy được quán quân rất thuận lợi.

(*) HLV giám khảo

"Mà duyên tôi với khán giả tựa hồ không được." Viên Tinh Châu cười cười nói, "Nói đến, năm đó có một người chưa đi đến chung kết, sau đó cũng tiến vào công ty tôi."

Diệp Hoài nghi hoặc mà nhíu mày.

"Chính là sư đệ của người đội trưởng trong đoàn kia, một trong năm đại lưu lượng hiện nay." Viên Tinh Châu nói "Mà tôi cùng hắn không có giao tập gì, nói đến, trong một lần tôi đại khái coi là cố chấp đẩy lưu lượng đi." (*)

(*) Bản gốc là强推之耻 (cường thôi chi sỉ) theo chị baidu diễn dịch có nghĩ là: Đề cập đến việc đầu tư tài nguyên để quảng bá, nhưng không nhận nhiệt độ tương ứng. Chiếm dụng tài nguyên tốt, tác phẩm tốt nhưng nhiệt độ của diễn viên không tăng sau khi tác phẩm được phát hành, làm giảm uy tín của tác phẩm hoặc doanh thu phòng vé bùng nổ. (baike.baidu)

"Cậu bây giờ lăn lộn cũng không tồi. Ca hát êm tai, khiêu vũ cũng được, diễn xuất đổi nghề giữa chừng đều biểu hiện hay như thế, bình ủy lão sư khẳng định mừng thay cho cậu muốn chết." Diệp Hoài suy nghĩ một chút, hỏi cậu, "Vậy công ty đĩa hát, cậu nghĩ thế nào rồi?"

"Tôi cùng Đặng tổng hẹn tuần sau gặp mặt, còn đang chờ ông ta sắp xếp thời gian." Viên Tinh Châu nói "Bất quá tôi vẫn cảm thấy, tôi làm nghề ca sĩ không việc lớn, nhiều năm như vậy không luyện giọng đã không được. Tôi nghĩ xem có thể ra một cái album của mình hay không."

Diệp Hoài: "Chính mình viết lời, sáng tác nhạc?"

"Ừm." Viên Tinh Châu nói " Đến lúc đó nói chuyện một chút xem thử, vừa vặn nhân vật lần này là thần tượng ca hát rất hay, tôi dự định thử viết ca khúc cho nhân vật của mình. Nếu như có thể thành công đàm luận cùng bọn họ, lúc đó viết ca khúc thì có chỗ rồi."

Diệp Hoài hết sức kinh ngạc, suy nghĩ một chút, rất mau hiểu được. Phim Lận đạo không lo không bán được, thời điểm đó có thể trên ti vi dùng nhạc mình tự sáng tác, cường độ tuyên truyền có thể lớn rồi, hơn nữa không phí người nào.

Ca khúc mới của Nguyên Trừng bây giờ đem bán đã một tuần, tuy rằng những người ái mộ rất hăng máu gà mà xoát ca khúc mới lên BXH trên các nền tảng lớn, vừa tìm tên Nguyên Trừng, cũng là hiện chữ lớn hiện lên trên bảng xếp hạng làm sao làm sao, mà thực tế mà xem,《CRAZY》vẫn là không thể chạy trốn khỏi vận mệnh fan tự high, bài này gọi là ca khúc tự bạo, truyền bá đại chúng thập phần có hạn.

Sau bữa cơm chiều, Diệp Hoài mở TV, chờ một hồi ống kính cuối cùng của mình. Viên Tinh Châu cũng dự định nhìn mọi người có đánh giá gì đối với ca khúc Nguyên Trừng chắp vá.

Nhưng mà bất ngờ chính là, đoạn ngắn đàn hát Nguyên Trừng đều bị cắt hết rồi!

Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài liếc mắt nhìn nhau, đều có chút bất ngờ.

"Là bởi vì bỏ qua kỳ tuyên truyền sao?" Viên Tinh Châu sửng sốt một chút.

Nguyên bản đoạn này của cậu là phát sóng tuần trước, vừa vặn cho ca khúc mới của Nguyên Trừng làm thêm nhiệt, thế nhưng tổ tiết mục tuần trước không phát tới đây.

Diệp Hoài lại lắc lắc đầu: "Không nhất định, có lẽ bởi vì bản quyền. Show tạp kỹ tuyên truyền mặt rộng rãi, nếu như phát lại bị người khác bới ra vấn đề, vậy được một mất mười."

Viên Tinh Châu: "Nhưng là ca khúc mới đã phát ra?"

"Khó nghe như vậy, ngoại trừ fan ai sẽ nghe?" Diệp Hoài nói "Fan làm sao có khả năng cho rằng ca ca bọn họ biết trộm đồ đâu, biết cũng giả vờ không biết là được rồi."

Nhưng mà cứ như vậy, cục diện cũng có chút quỷ dị.

Trước một giây, Nguyên Trừng nói với nhóm khách quý, "Tôi không biết lần sau ai sẽ tổ đội cùng tôi. Mà tôi biết nửa kia của tôi, nó vẫn luôn tồn tại." Nói xong giơ lên cây đàn ghi ta, "Đó chính là âm nhạc."

Sau đó một phút sau, đàn ghi ta đã đến trong tay Viên Tinh Châu, mà rõ ràng không phải cây giống nhau.

Viên Tinh Châu: "...

" Lời của cậu cùng Doãn Phi cũng cắt." Viên Tinh Châu nói "Tiết mục này cũng thực sự là... lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia."

Trên weibo Nguyên Trừng đã lên hot search, khán giả dồn dập biểu thị Nguyên Trừng có chút giả tạo, nói chuyện đàng hoàng tới gã không nên khác người, rồi lại không có biểu diễn gì, quả thực làm cho người ta lúng túng thay gã đến ngón chân đều có thể soi ra "hai phòng một sảnh" (*).


(*) ý là nói bài của NT với Châu Châu 2 bài nhưng cùng 1 điệu nhạc đấy.

Nhưng mà lời ngôn luận này rất nhanh bị nhóm "Trừng fan" công kích, mọi người một bên khống bình, nói lớn là Nguyên Trừng bị tổ tiết mục hãm hại, khán giả không nên có thành kiến đối với đại soái ca Nguyên Trừng, một bên chế tác báo chữ lớn thảo phạt biên tập của tổ tiết mục cắt nối bừa.

Trên ti vi, Viên Tinh Châu lại đang cúi đầu đánh đàn, nốt nhạc dịu dàng sạch sẽ phảng phất nhưng đang nhảy múa trên ngọn lửa, mang theo nhóm khách quý trở lại mùa hè năm ấy... Mọi người dồn dập nhìn lửa trại suy tư, Diệp Hoài thì lại nghiêng mặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Viên Tinh Châu.

Một khúc nhạc của Viên Tinh Châu biểu diễn xong xuôi, ống kính sau khi đưa ra phản ứng mấy khách quý, rồi lại đem câu "một bài nữa" mọi người đùa giỡn Nguyên Trừng, gán cho Viên Tinh Châu. Vì vậy ngay sau đó, đoạn guitar jazz của Viên Tinh Châu ngẫu hứng cũng thả ra rồi.

Đương nhiên tổ tiết mục chỉ phát sóng mười giây cuối cùng không có tranh luận. Trong lúc cho Diệp Hoài mấy lần đặc tả, quả thực hận không thể đem nhu tình như nước mà hắn được lửa trại làm nổi bật mà căng kín màn ảnh lớn.

Viên Tinh Châu: "..." Này sao bảo nhân tình làm sao chịu nổi.

Sắc mặt Diệp Hoài cũng hơi đỏ lên, hiển nhiên có chút thẹn thùng.

Nhưng mà hai người đều không nghĩ tới, tổ tiết mục làm thao tác còn ở phía sau —— người cắt nối biên tập vung lên kéo lớn, di hoa tiếp mộc, chuyển lời của Doãn Phi cùng Diệp Hoài đến phía sau.

Diệp Hoài nhìn lửa trại, liền trở lại nhìn về phía Viên Tinh Châu, "Khi đó thông cáo nhiều lắm... Tôi mỗi lần đều nhìn kỹ cậu ấy, được không?"

"A a a a a!" Doãn Phi hô to, kích động nhìn Diệp Hoài, "Hoài ca anh quả nhiên là đang nhìn Châu Châu à!"

Diệp Hoài gật gật đầu.

"Em liền biết! Em đã nói mà!" Doãn Phi giậm chân, nói với Viên Tinh Châu Mỗi lần biểu diễn! Hoài ca... Liền quay đầu lại nhìn anh, nhưng chỗ đứng các anh quá biến thái, hai anh vẫn luôn là đưa lưng về phía nhau! Bọn họ đều nói Hoài ca đang nhìn người khác..."

Sau đó là Viên Tinh Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt lộ ra biểu tình ngạc nhiên.

Trên màn ảnh chậm rãi đánh ra một hàng chữ —— tình yêu có bao nhiêu yên lặng, chìm ngập trong thời gian, chỉ có "Tinh Tinh" và em biết..."

Sau đó ống kính cho khắp trời đầy sao...

Viên Tinh Châu: "..."

Trên weibo, hot search một mình Viên Tinh Châu cũng lên rồi.

Mọi người đều biết cậu hai năm qua diễn mấy bộ phim, cơ hồ quên mất đã cậu từng cũng là xuất thân ca sĩ, vì vậy dồn dập bới ra kinh lịch của cậu, lại có người tìm ra video cậu năm đó tuyển tú, bắt đầu bắt tay tiểu ca ca toàn năng.

Dựng lại video âm nhạc cải biên cùng ngẫu hứng của cậu, cũng được mấy vị blog doanh tiêu chuyển đến weibo, lượng click tăng lên dữ dội.

Viên Tinh Châu không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên hút đợt fan...

Fan Nguyên Trừng còn đang thảo phạt tổ tiết mục, khắp nơi khống bình, có khán giả không nhìn nổi, liền lấy biểu diễn Viên Tinh Châu nói chuyện, hoài nghi có phải là Nguyên Trừng bị người treo lên đánh, cho nên tổ tiết mục mới không phát.

Viên Tinh Châu bên này được mọi người khen, Nguyên Trừng bên kia bị người mắng, lần này Trừng fan lập tức mặc kệ, bắt đầu mắng tổ tiết mục có tấm màn đen, mắng Viên Tinh Châu dựa lưng tư bản giẫm người.

Viên Tinh Châu một bên xem người trên weibo xé bức ngắt nhéo, một bên xem chương trình, quả thực trợn mắt ngoác mồm: "Tổ tiết mục cũng quá chó... Dĩ nhiên có thể cắt bốn câu nói của cậu thành một câu?"

Diệp Hoài cũng dở khóc dở cười, "Phỏng chừng nguyên bộ đều bị vỡ thành mã QR đi..."

Cũng may biểu diễn của Viên Tinh Châu được bảo lưu lại.

Trên weibo đã xé tới trời, các diễn đàn cũng bắt đầu tẩy trắng, ngồi anti cùng ăn dưa.

Xé đi xé lại, Trừng fan lại bắt đầu thả multi-map, đếm kỹ ân oán trong đoàn năm đó, Viên Tinh Châu làm sao vong ân phụ nghĩa, sau khi hot không nhận tình huynh đệ.

Vì vậy hot search Nguyên Trừng xuống, hot search Viên Tinh Châu xuống, tất cả đều là nhóm Trừng fan đăng nguyên gói scandal "Viên Tinh Châu đũy tâm cơ, kẻ phụ tình trở mặt không quen".

Trừng fan thế tới hung hăng, dư luận cũng là một dạng khác. Có người tỉ mỉ bới ra đoạn ngắn phỏng vấn đoàn đội bọn họ năm đó, thời điểm tham gia chương trình Nguyên Trừng cùng những người khác chê cười Viên Tinh Châu.

Trên diễn đàn rất nhanh nổi lên bài viết cao độ "Tán gẫu một chút người cũ anti đồng đội, đồng đội hot còn có thể hít một ngụm đỉnh lưu (*)"

(*) đỉnh lưu: top lưu lượng

"Fan bao nhiêu thần kỳ? Nhìn ca ca cưng năm đó từng bắt nạt đồng đội"

"Hiện tại bắt tay Viên Tinh Châu còn kịp sao? Có bệnh ám ảnh lên top, dự cảm hắn sắp nổi rồi"

"Thuỷ quân Viên Tinh Châu vượt chỉ tiêu, không cần ở diễn đàn doanh tiêu, xem xem tên thật nói thế nào "


...

Thái độ mọi người không cùng chiến tuyến hoàn toàn khác nhau, bên này thế cuộc chưa sáng tỏ, hot search người thứ ba rồi lại từ phía dưới bò lên trên.

Hot search tên là "Đếm kỹ những năm tháng ấy, đường nhà tôi bị trộm đi " vừa nhìn chính là hướng đề tài CP.

Viên Tinh Châu nhìn tới nhìn lui, vẫn bị fan Nguyên Trừng chọc tức quá chừng, cậu không nhịn được muốn lấy acc clone mắng nhau cùng Trừng fan, mới nhập nick, liền bị Diệp Hoài đột nhiên đè điện thoại xuống.

Diệp Hoài: "Kim chủ..."

Viên Tinh Châu nghi hoặc ngẩng đầu.

Diệp Hoài nói: "Tôi muốn nghe cậu gảy đàn ghi ta."

Viên Tinh Châu buồn cười nói; "Đầu năm nay kim chủ còn phải cung cấp phục vụ sao?"

"Tôi cung cấp phục vụ cũng được, " Diệp Hoài nghiêm túc nói, "Mà tôi cung cấp phục vụ cậu có khi hưởng thụ không nổi, cần thử một chút sao?"

Viên Tinh Châu: "..."

Lời này vừa nghe liền không phải là chuyện tốt đẹp gì, bất quá tức giận cùng mấy cái máy phun nước bọt cũng không có ý nghĩa gì.

Viên Tinh Châu để điện thoại xuống, cầm đàn ghi ta của Diệp Hoài tới, cùng ngồi đối mặt với hắn.

" Muốn nghe cái gì?" Viên Tinh Châu quét xuống dây đàn, cười nói, "Kim chủ rất tình nguyện vì ngài phục vụ."

Diệp Hoài nói: "crazy..."

Viên Tinh Châu mặt không thay đổi nhìn hắn.

"... in love." Diệp Hoài cười ha ha lên, nói bổ sung, "crazy in love, phải nghe cậu đàn hát."

Viên Tinh Châu đột nhiên nhớ lại video FMV. Cậu tuy rằng chỉ nhìn mở đầu, nhưng up chủ này rất thích dùng bài hát này làm BGM.

"Tôi đàn hát lại không bằng chỉ đàn nghe hay hơn!" Viên Tinh Châu mặt đỏ lên, giãy giụa nói, "Chỉ đàn có được hay không?"

"Không được." Diệp Hoài bá đạo từ chối.

Viên Tinh Châu: "..."

Đã rất lâu chưa từng đàn hát, Viên Tinh Châu vừa mới bắt đầu cổ họng có chút căng, lập tức bị Diệp Hoài khơi mào tật xấu.

"Âm thanh rất tốt, chính là chớ đến tình cảm..." Diệp Hoài học khẩu khí Phan Vân Hải, ngữ trọng tâm trường nói, "Thay loại cảm giác điên cuồng, say mê kia vào một chút, phải có mùi vị hormone, hiểu không?"

"Không hiểu." Viên Tinh Châu mặt không chút thay đổi nói, "Tôi lại không có sinh hoạt tình dục."

"Ồ..." Diệp Hoài kéo dài âm thanh, liếc mắt nhìn cậu, "Cho nên kim chủ ba ba là đang ám chỉ gì sao?"

Viên Tinh Châu: "??"

Diệp Hoài vẻ mặt làm khó dễ, "Có chút quá đột nhiên đi. Bất quá bữa ăn chính còn ăn không nổi, cho cậu chút lợi tức vẫn có thể."

Viên Tinh Châu sững sờ, chỉ thấy Diệp Hoài đột nhiên nhích lại gần, cách đàn ghi ta vững vàng ôm cậu lại, từ trên cao xuống mà nhìn cậu.

Diệp Hoài hơi hơi híp lại mắt, mím chặt môi, trên nét mặt cười giỡn lại mang chút nhẫn nại.

Viên Tinh Châu ngửa đầu nhìn hắn, nuốt nước miếng. Diệp Hoài cúi đầu, càng dựa vào càng gần, cuối cùng dừng lại lúc đôi môi hai người chưa chạm vào.

Hô hấp hai bên rõ ràng có thể nghe, Viên Tinh Châu trong lòng kinh hãi, trong đầu nhanh chóng bay nhanh rất nhiều ý nghĩ.

Diệp Hoài lại nhếch nhếch môi, cuối cùng há mồm, hướng cậu thở một hơi khí nóng.

Viên Tinh Châu: "..."

Hai người không có bất kỳ tiếp xúc nào, hành vi Diệp Hoài như là tính cách tiểu hài tử á. Nhưng mà Viên Tinh Châu lại tâm hoảng khí đoản, ở ngoài âm thầm buồn cười, lại có một chút mất mác không thể nhận ra.

"Kim chủ ngủ ngon." Diệp Hoài lui lại, mắt nhìn Viên Tinh Châu, hừ nói, "Tôi đổi ý rồi, tôi muốn trả tiền lợi tức theo giai đoạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận