Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Điện thoại réo liên tục, Trầm Huyên làm ngơ, nghe cũng giả bộ như không nghe, nằm úp trở lại lên người Vệ Đinh, tiếp tục lải nhải.

Vệ Đinh cực kỳ bất đắc dĩ, một tay chỉ vào điện thoại, một tay đẩy hắn ra, ý bảo hắn mau tiếp điện thoại.

“Ta nói chuyện nghiêm túc với ngươi!” Trầm Huyên cao giọng cường điệu, thấy Vệ Đinh xoay đầu sang một bên mới ấn phiếm loa, gắt gỏng: “Ngươi gọi ta làm gì?!”

Loại này khuếch đại âm thanh hiệu quả không tồi, vang như loa, một giọng nữ ôn hòa từ điện thoại truyền ra, ngữ điệu thoải mái, mang theo ý cười.

“Huyên Huyên, ngươi đang ở nhà a, ta gọi vào di động ngươi như thế nào lại không có người tiếp?”

“Không nghe thấy, di động ta ném dưới lầu rồi.”

“Nga, ngươi ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, có việc gì nói mau.”

Người bên đầu dây kia trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Lần sinh nhật này của ngươi ta và lão ba ngươi bận không về được, ngươi muốn cái gì, ta mua cho ngươi.”

Trầm Huyên dường như đã sớm liệu được, hừ lạnh một tiếng, cười nhạo: “Ngươi làm việc tới lú lẫn rồi sao? Sinh nhật ta đã qua lâu rồi, hơn nữa cũng có người giúp ta tổ chức, hắn đối với ta rất tốt, không giống các ngươi, hư tình giả ý. Nhân tiện nói cho ngươi biết, hắn là bạn trai của ta, ta đời này ở bên hắn, chuyện nối dõi tông đường đừng tìm ta, các ngươi sớm sinh thêm một đứa con trai đi.”

Dứt lời liền dứt khoát gác máy.

Đoạn đối thoại này Vệ Đinh nghe không sót một chữ, đột nhiên có chút thương cảm cho Trầm Huyên. Có lẽ hắn thiếu tình thương của cha mẹ nên tính cách mới trở nên bất hảo như vậy.

Không có đứa trẻ nào trời sinh hư hỏng, tính cách khiếm khuyết hơn phân nửa là do hoàn cảnh hoặc nhân tố gia đình tạo thành .

Thương cảm thì thương cảm, nhưng thái độ hắn đối với ba mẹ, Vệ Đinh không đồng tình chút nào.

Ba mẹ hắn tuy không ở bên cạnh, nhưng vẫn là thực lòng quan tâm hắn. So với kẻ không cha không mẹ này, hắn đã hạnh phúc lắm rồi.

Nếu có thể nói chuyện, Vệ Đinh thật muốn giáo huấn hắn một chút, để hắn nhận thức được sai lầm của mình, sau này hảo hảo hiếu kính với ba mẹ.

Trầm Huyên không đoán được suy nghĩ trong Vệ Đinh, thấy hắn bộ dáng không hài lòng liền mất hứng. Một bên véo má hắn một bên quát: “Hoàn hồn đi a, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Vệ Đinh nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói.

Trầm Huyên trở người, nằm sang một bên giường, lại kéo Vệ Đinh vào lòng: “Tuần sau là sinh nhật ta, ngươi mừng với ta nga.”

Vệ Đinh gật đầu, ngoài mặt nhu thuận nhưng thật ra trong lòng mắng ầm lên: Ngươi thật là vô lại! Sinh nhật rõ ràng chưa tới, lại nói dối đả kích mẹ ngươi, nhớ nhầm ngày sinh nhật của con trai, mẹ ngươi hẳn khổ sở lắm a!

“Ngoan!” Trầm Huyên hài lòng cười, ra vẻ đại gia lên tiếng: “Đừng quên chuẩn bị quà cho ta đó.”

Vệ Đinh lại gật đầu, tiếp tục bức xúc: Còn có loại mặt dày chủ động đòi quà sao?!

“Ngươi chưa biết ta thích cái gì phải không?” Trầm Huyên nghĩ nghĩ nói: “Ta cái gì cũng không thiếu, ngươi cũng đừng tốn tiền mua quà cho ta, tặng thứ gì có ý nghĩa ấy.”

Có ý nghĩa……

Vệ Đinh cảm thấy thật khó bắt kịp ý tưởng của hắn.


“Tự ngươi nghĩ đi, phải có ý nghĩa, lại không quá tốn kém.”

Tên này nghiện tự sướng hay sao ấy! Vệ Đinh bĩu môi, vừa có ý nghĩa lại không quá tốn kém, này còn không phải là ép buộc người ta sao!!

Vệ Đinh rất bội phục Trầm Huyên, hắn quả thật có niềm đam mê “hâm lại”, nói xong chuyện này liền quay trở lại đề tài dở dang ban nãy, hắn lại bắt đầu lải nhải quy tắc làm người yêu của hắn.

Không được lăng nhăng……

Không được thích người khác……

Không được làm chuyện có lỗi với hắn……

Mấy câu đó cứ tuần hoàn, y như cái máy tua đi tua lại, Vệ Đinh nghe đến ngủ gà ngủ gật. Trầm Huyên cũng không cho hắn ngủ, banh mi mắt hắn ra, kể chuyện của bản thân.

Thích ăn món gì, thích chơi trò gì, thích màu gì…… Chuyện lớn nhỏ gì đều nói luôn một hơi. Vệ Đinh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, hắn cùng tĩnh ca ca lại sao lại có sở thích giống nhau như thế?!

Hai người đều thích màu đen, thích ăn sầu riêng, ngay cả game online cũng không khác nhau.

Tính cách tương tự, sở thích như nhau, Vệ Đinh suýt nữa nghĩ hắn chính là Tĩnh ca ca .

Vệ Đinh còn nhớ rõ lúc ấy trên mạng Tĩnh ca ca nói hắn thích ăn sầu riêng, Vệ Đinh còn cười nhạo hắn một phen. Sầu riêng thôi thối, còn có mùi như than, hương vị quả thực khiến người ta khó mà nuốt trôi. Tĩnh ca ca lại không nghĩ vậy, hắn nói sầu riêng là loại thực vật tuyệt nhất trên thế gian, dinh dưỡng phong phú, mùi vị độc đáo, không hổ là vua trái cây.

Cùng một lời nói, Trầm Huyên cũng thốt ra một lần. Vệ Đinh bắt đầu hoài nghi hắn với Tĩnh ca ca chính là anh em song sinh thất lạc nhiều năm.

Trầm Huyên đã quen với tật lơ đãng của Vệ Đinh, lại véo má hắn, lôi tư tưởng hắn trở về hiện thực, đột nhiên ghé mặt sát lại, thần thần bí bí nói: “Hôm sinh nhật ta sẽ cho ngươi một kinh hỉ, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ rất vui!”

Vệ Đinh mắt trợn trắng, không thèm đáp lời hắn.

Khí trời nóng bức hai người lại ôm nhau, cả người đầy mồ hôi. Vừa rồi nghe Trầm Huyên nói, Vệ Đinh căn bản không phát giác tư thế bọn họ có bao nhiêu ái muội.

Cho đến lúc hơi thở Trầm Huyên phả ra trên mặt hắn nóng hổi, hắn mới ý thức được hành động của bọn họ lúc này đã vượt xa giới hạn bạn bè.

Trầm Huyên ôm hắn, nhưng hắn tuyệt không bài xích. Trầm Huyên véo má hắn, hắn lại cảm nhận được tư vị sủng nịch trong đó, được người quan tâm, yêu thương, là loại tư vị ngọt ngào khi được che chở.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia bất an, Vệ Đinh cuống quýt ngồi dậy, cúi đầu chỉnh chu lại quần áo. Hắn cảm thấy có lỗi với Tĩnh ca ca, cư nhiên ôm ấp với một người chỉ mới quen nhau có năm ngày. Ở một nơi xa lạ lẫm, thoải mái nằm trên giường người khác, hưởng thụ hảo đãi của người ta, đã thế, một chút ngượng ngùng cũng không cảm thấy.

Vệ Đinh vơ lấy cây bút đặt lên bàn, viết vài chữ trong lòng bàn tay, tiếp theo vươn tay cho Trầm Huyên xem: Ta phải về nhà.

“Đợi lát nữa hẵng về.” Trầm Huyên rời giường: “Đi tắm trước đã, vừa rồi ngươi đổ mồ hôi quá trời.”

Vệ Đinh lắc đầu, lại viết trong tay: Ta về nhà tắm sau.

“Bảo ngươi tắm thì ngươi phải đi tắm, đừng nhiều lời vô nghĩa.” Thấy Vệ Đinh còn viết nữa, Trầm Huyên có điểm mất kiên nhẫn, không nói không rằng ôm hắn đi tới phòng tắm, còn tự tay lột đồ hắn.

Vệ Đinh không phải đối thủ của Trầm Huyên, giãy giụa vô ích, hai phát đã bị lột sạch.

Nhìn thân thể nhỏ nhắn trắng trẻo non mềm trước mắt, Trầm Huyên nhếch miệng cười vô lại, vừa tự cởi quần áo vừa nói: “Ta cũng đổ mồ hôi rồi, chúng ta cùng tắm đi.”

Vệ Đinh giận dữ, ngón tay viết lên bờ ngực hắn hai chữ to đùng: Lưu manh!


“Uy, ngươi cũng không phải nữ nhân, còn sợ ta cưỡng gian ngươi a?”

Vệ Đinh ôm quần áo đi ra ngoài.

Trầm Huyên lôi hắn trở về, thấp giọng uy hiếp: “Không được phản kháng! Nếu không ngoan ngoãn nghe lời ta, ta liền cưỡng gian ngươi thật đấy!”

Vệ Đinh quyền đấm cước đá, điên cuồng giãy giụa.

Bị trúng vài quyền, Trầm Huyên cũng nổi giận, áp Vệ Đinh vào tường, một tay chống tường, một tay chế trụ vai hắn: “Là ngươi ép ta! Có tin ta lập tức ăn ngươi không hả?!”

Vệ Đinh bất động, giận tái mặt, biểu tình trở nên khó coi.

Trầm Huyên nghĩ hắn sợ hãi, đang khoái chí, đột nhiên thấy một cái chân hướng tới hạ thân mình đạp một phát.

Trong lòng thầm hô không ổn, lại không kịp tránh, bàn chân liền thân mật tiếp xúc với tiểu đệ đệ, Trầm Huyên ôm hạ thân, gập người nhảy tới nhảy lui, miệng còn phát ra tiếng rên thống khổ thảm thiết.

Vệ Đinh vẻ mặt bình tĩnh đẩy hắn ra ngoài, không hề tốn chút sức, sau đó nhanh nhẹn khóa cửa lại, nhàn nhã tự đắc tắm rửa kỳ cọ, trong lòng vô cùng thống khoái.

Tắm rửa xong, Vệ Đinh ôm một thau quần áo đi ra, nhìn Trầm Huyên, trộm cười. Đối phương như bị hoá đá ngồi ở đầu giường, vẻ mặt còn đen hơn cả đáy nồi.

Đi tới vỗ vai hắn, đem đống quần áo cùng chăn màn đã giặt sạch đưa trước mặt hắn.

“Đừng có chọc ta!” Trầm Huyên rạp người lên giường, quay lưng về phía Vệ Đinh không nhúc nhích .

Hắn thật sự nổi giận rồi sao? Vệ Đinh buông thau đồ, hai tay chống giường, nhoài người nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Trầm Huyên lập tức vùi mặt vào trong gối.

Vệ Đinh lay lay hắn một phen, hắn không để ý tới. Lại đẩy, vẫn là không để ý tới. Bất đắc dĩ thở dài, ôm thau đồ đi ra ngoài.

Vừa rồi sau khi vào nhà, Vệ Đinh phát hiện phía trước phòng khách có cái ban công nhỏ, nơi đó hẳn là có thể phơi quần áo.

Còn chưa ra khỏi phòng ngủ, Trầm Huyên nhảy khỏi giường, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi đi đâu vậy? Định về nhà sao? Đánh ta đã cũng không thèm an ủi một chút, lương tâm ngươi bị chó tha mất rồi hả?”

Gặp phải kẻ cố tình gây sự, tốt nhất nên phớt lờ hắn, Vệ Đinh ôm thau tiếp tục đi lên phía trước.

Trầm Huyên theo sát: “Ách! Ngươi còn không thèm đếm xỉa ta? Đánh người còn cư nhiên ra vẻ đúng lý hợp tình, con người ngươi thế nào lại như vậy a!”

Vệ Đinh ngoáy ngoáy lỗ tai.

Trầm Huyên tiếp tục oán giận: “Chỗ đó không thể đá a! Đau chết mất, căn cứ địa của ta thiếu chút nữa thành đồ bỏ rồi!”

Vệ Đinh gật đầu cho có lệ.

“Ta chỉ đùa ngươi chút thôi, ta cũng không phải cầm thú! Sao có thể thật sự cưỡng gian ngươi!”


Vệ Đinh trong lòng gào thét: Ngươi mà dám động thủ, ta cho ngươi tuyệt tự!

“Ta không biết, ngươi phải bồi thường ta.”

Vệ Đinh dừng bước nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi.

Trầm Huyên ghé mặt sát lại: “Hôn ta một cái.”

Vệ Đinh một chưởng đánh văng hắn ra.

Trầm Huyên lại sấn tới: “Không hôn cũng được, vậy ngươi cho ta hôn một cái.”

Vệ Đinh trợn trắng mắt.

“Hôn chỗ nào nhỉ?” Trầm Huyên đảo mắt quét trọn khuôn mặt Vệ Đinh, vươn tay vén tóc hắn: “Hôn trán đi.”

Khuôn mặt tuấn tú áp đến gần, đôi môi truyền đến cảm giác mềm mại, chậm rãi lan tỏa rồi thấm vào, như ngọn lửa cháy bỏng, thiêu đốt nội tâm. Vệ Đinh phút chốc mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn đối phương, muốn đẩy hắn ra, nhưng phát hiện chính mình tựa như bị yểm trụ, cả người không thể nhúc nhích.

Trầm Huyên không hề được voi đòi tiên, hôn vài giây liền ngẩng đầu lên, một tay đoạt lấy thau đồ trong tay Vệ Đinh: “Ta đi phơi quần áo, ngươi đi lấy sách, hảo hảo phơi xong chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Đầu sỏ gây chuyện ôm thau đồ nghênh ngang bỏ đi, để lại Vệ Đinh vẫn đang trong trạng thái hóa đá tại chỗ.

Rời khỏi nhà Trầm Huyên, Vệ Đinh vẫn chưa hoàn hồn lại, Trầm Huyên nói gì với hắn, hắn cũng không để ý tới, ngẩn ngơ nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.

Trầm Huyên biết mình đã dọa hắn, nhưng cũng không cần phải ngạc nhiên thế chứ, chẳng qua chỉ là một nụ hôn thôi mà, hôn một cái đâu mất đi miếng thịt nào. Ngẫm lại, có lẽ đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, nên hắn mới có thể cảm thấy bối rối?

Nghĩ đến đây Trầm Huyên liền vui vẻ hẳn lên, nụ hôn đầu đời của Vệ Đinh là thuộc về hắn!

Trầm Huyên một bên lái xe một bên an ủi: “Ngươi tuyệt không phải chịu thiệt, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của ta, ta đem nụ hôn đầu tiên hiến dâng cho ngươi, ngươi nên cao hứng mới đúng a.”

Nghe hắn nói xong, Vệ Đinh dở khóc dở cười, cuối cùng có phản ứng, tận lực véo tay hắn một cái, xem như đòn trừng phạt hắn.

Bị cướp đi nụ hôn đầu tiên, Vệ Đinh cũng quá không để ý. Chỉ là nụ hôn này đã nhiễu loạn tâm hắn, khoảnh khắc Trầm Huyên kề môi lên trán mình, hắn thế nhưng đã xao động, Trầm Huyên càng đối xử tốt với hắn, lòng hắn càng xao động lợi hại hơn. Hắn thích Trầm Huyên tự tung tự tác trước mặt hắn, hắn không thể nói chuyện, không thể phụ họa đối phương, đổi lại là người khác nhất định sẽ cảm thấy không chút thú vị. Nhưng Trầm Huyên lại không như thế, hễ mở miệng là y như súng liên thanh, lải nhải không ngừng, trong đầu hắn còn có rất nhiều ý tưởng cổ quái, cho nên hắn hay nói chuyện trớt quớt, lại thích đoán bừa lung tung. Hắn cứ tự hỏi tự đáp, Vệ Đinh chỉ cần yên lặng lắng nghe, hắn liền cảm thấy thỏa mãn. Hai người ở cùng nhau tuyệt không nhàm chán, một tên ham nói cùng một tên ách ba có vẻ là một cặp trời sinh, một thích nháo, một lắng nghe, tuy không thể dùng ngôn ngữ trao đổi, nhưng chỉ cần một ánh mắt đã có thể đọc được suy nghĩ cùng cảm nhận của nhau. Sự ăn ý giữa hai người, chỉ có chính họ mới có thể hiểu được.

Cứ đà này, tường thành thế nào cũng bị công phá. Vệ Đinh là một người trọng tình cảm, Trầm Huyên tuy đối với hắn rất tốt, nhưng cũng rất bá đạo, hắn có chút không kham được . Hắn tự nhủ trong lòng, không thể có lỗi với Tĩnh ca ca.

Xe đỗ trước một siêu thị điện máy, Trầm Huyên nói với Vệ Đinh: “Ta mua cho ngươi một cái di động nga.”

Vệ Đinh liên tục xua tay, hắn không muốn được tặng một thứ tốn kém như vậy, hơn nữa hắn cũng không dùng được di động.

Trầm Huyên hiểu được suy nghĩ của hắn, lái xe đến trước showroom: “Xuống xe mau, di động không phải chỉ để gọi điện thoại , còn có thể lên mạng và nhắn tin, có di động bất luận làm gì cũng tiện hơn.”

Vệ Đinh cảm thấy hắn nói có lý, nhưng vẫn ngồi yên trên xe không nhúc nhích, di động có thể tự mình mua, hắn không nợ Trầm Huyên quá nhiều.

Trầm Huyên cau có, mở cửa xe lôi Vệ Đinh ra: “Ngươi như thế nào luôn không nghe lời? Đừng cãi ta, ta không khống chế được bản thân đâu.”

Vệ Đinh sợ hắn phát hỏa tại chỗ, lập tức theo hắn bước vào siêu thị điện máy.

Trầm Huyên giúp Vệ Đinh chọn một chiếc di động dạng thanh. Bàn phím lớn, thích hợp nhắn tin, ống kính chụp ảnh pixel cao, lập tức lắp sim của mình vào, đầu ghé sát vào đầu Vệ Đinh ấn phím chụp chung một bức.

“Cái này đi.” Chả buồn hỏi tới ý kiến Vệ Đinh thế nào đã trả tiền cho nữ nhân viên bán hàng.

Tiếp theo mua một cái sim mới, nhập số của hai người vào di động của nhau, hắn mới lái xe đưa Vệ Đinh tới một quán ăn nhỏ.

Gọi món xong, Vệ Đinh cầm di động chậm rãi thưởng thức, trong lòng rất vừa ý, kiểu dáng đơn giản, nhưng đa tính năng, cho dù hắn không thể gọi điện thoại, cũng có thể tải xuống một ít trò chơi thành máy chơi game.

Vệ Đinh bấm vài chữ vào bản tin nháp, đưa tới trước mặt Trầm Huyên.


Trầm Huyên nhìn rồi nói: “Hiện tại ngươi là bạn trai của ta, cho nên không cần bồi thường ta.”

Vệ Đinh nhắn tiếp: Như vậy sao được! Ta trả tiền hoa lại cho ngươi, còn có tiền mua cái di động này nữa.

Trầm Huyên nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Vệ Đinh vốn định nói cho hắn biết thật ra mình cho tới bây giờ vẫn không xem hắn là bạn trai, nhưng lại cảm thấy làm vậy có hơi tàn nhẫn, nghĩ nghĩ ấn câu tiếp theo: Ta không muốn nợ ngươi quá nhiều.

Trầm Huyên nói: “Là ta tự nguyện, ngươi không cần phải gia tăng gánh nặng tâm lý cho bản thân.”

Vệ Đinh nóng lên, tiếp tục ấn: Chúng ta không quen không biết, ta không thể đòi hỏi ngươi này nọ, nếu ngươi không cần tiền, cái di động này ta cũng không cần.

Nhìn đoạn tin này, Trầm Huyên giận tái mặt không nói thêm lời nào, không khí trầm mặc trong nháy mắt bao phủ lấy hai người.

Vệ Đinh cảm thấy lời nói vừa rồi có chút quá đáng, thời gian quen nhau tuy không lâu, nhưng hai người ở chung thực hòa hợp, hơn nữa Trầm Huyên đối với mình tốt như vậy, nhìn câu kia hắn nhất định sẽ rất buồn lòng?

Lại lách cách ấn phím, chuẩn bị an ủi hắn.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn, Vệ Đinh cả kinh, ngẩng đầu liền thấy Trầm Huyên đang rảo bước đi ra ngoài, ghế ngã xuống bên cạnh chân bàn.

Vệ Đinh hoảng hốt, nhấc chân đuổi theo, còn chưa chạy đến cửa liền bị nhân viên ngăn lại, đòi hắn thanh toán. Ngặt nỗi trên người hắn không mang theo tiền, lại không thể mở miệng giải thích với người ta, ngóng cổ đã thấy chiếc xe thể thao màu đỏ phóng đi mất rồi.

Trong lòng ẩn ẩn từng đợt khó chịu, Vệ Đinh gục đầu, nhắn tin cầu cứu Cố An, nhờ hắn đem tiền lại đây.

Không lâu sau, Cố An đã chạy đến, thanh toán xong tiến tới cạnh Vệ Đinh, bắt đầu điều tra: “Tiểu chủ nhà, ngươi không mang theo tiền còn mò vào quán ăn làm gì a? Rồi cái di động trên tay ngươi ở đâu ra thế?”

Vệ Đinh ra dấu, giải thích đại khái một chút.

Cố An căm giận bất bình: “Tên họ Trầm kia không chút suy nghĩ bỏ ngươi chạy mất thật sao? Hoàn hảo ngươi nhớ số của ta, nếu không người ta tưởng ngươi ăn quỵt, gô cổ ngươi về đồn thì khổ!!”

Trong lòng khó chịu, Vệ Đinh không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, cúi gầm mặt bước nhanh ra phía trước.

Cố An gọi hắn lại: “Tiểu chủ nhà, theo ta đi mua một cái máy ảnh kỹ thuật số đã nào.”

Vệ Đinh quay đầu ra thủ ngữ: Ngươi không phải đã có rồi sao?

“Đừng nhắc nữa, cái máy ảnh kia bị Trầm Huyên cướp đi rồi.”

Vệ Đinh buồn bực: Hắn sao lại muốn chiếm máy ảnh của ngươi?

Cố An bỗng nhiên ý thức được mình lỡ miệng, ấp úng: “Ta… ta cũng không biết, việc này ngươi hỏi hắn đi.”

Hai người đã trở mặt, còn hỏi cái rắm gì a! Một cảm giác mất mát thật lớn quét qua, Vệ Đinh mím môi, có chút khổ sở.

Mua máy ảnh xong, về đến nhà, Vệ Đinh mở cửa tiếp tục việc buôn bán.

Khí trời oi bức, hoa héo đi không ít. Vệ Đinh đau lòng chết đi được, mấy hôm nay cùng Trầm Huyên vui đùa bên ngoài, hắn cư nhiên quên bẵng đi việc chăm sóc hoa, nếu thường xuyên tưới nước một chút, tỉa bớt những nhánh khô héo một chút, hoa sẽ không úa tàn nhanh như vậy.

Đem hoa khô đi chôn, Vệ Đinh ngồi xổm trước cửa hàng, ngẩn người nhìn xa xăm.

Một buổi chiều cứ thế trôi qua, suốt khoảng thời gian này có vài người khách đến mua hoa, biểu hiện của hắn coi như nhiệt tình, khách đi rồi, hắn lại ngơ ngẩn ngồi xổm trước cửa, thi thoảng đảo mắt ngó quanh quất, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Trầm Huyên.

Cơm tối xong xuôi, Vệ Đinh liền trở về phòng, muốn viết văn tiếp, nhưng trong đầu cứ loạn cào cào, ngồi lỳ trước máy tính suốt hai tiếng đồng hồ, thế mà một chữ cũng rặn không ra. Lại vào QQ gửi một đống tin nhắn cho Tĩnh ca ca, nhưng không thấy trả lời.

Trong lòng trống trải, Vệ Đinh tắt máy tính, ngã người lên giường, lăn qua lăn lại vài vòng tìm tư thế thoải mái để ngủ, có điều mắt cứ mở khao kháo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận