Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Nghe xong câu đó, Cố mama sửng sốt vài giây, liền sau đó nàng vung tay hung hăng đánh Cố An, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi nói cái gì? Đồng tính luyến ái? Ta đánh chết ngươi này đồng tính luyến ái! Mấy tháng không gặp, tới giờ mới chịu trở về, vừa về liền muốn chọc ta nổi điên lên phải không?! Ngươi còn mặt mũi tìm ta mượn một trăm hai mươi vạn?! Ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Ngươi đã làm chuyện phạm pháp bên ngoài, muốn dùng tiền giải quyết phải không?! Nói cho ngươi biết, ta một xu cũng không đưa đâu! Ngươi ở đó đợi ngồi tù đi!”

“Mẹ, người tưởng tượng bậy bạ cái gì a! Ta là một người thật thà, sao có thể làm chuyện phạm pháp! Ta phá hư xe của người khác, phải bồi thường một trăm hai mươi vạn!”

Cố An cảm thấy mình hành động rất dũng cảm, chuyện khó mở miệng như vậy lại có thể dễ dàng nói tuột ra. Nói ra rồi, hắn cảm thấy trong lòng thật thoải mái nhẹ nhõm, sau này không cần phải che che giấu giấu nữa, muốn ở bên cạnh ai thì cứ ở , thảm kịch kết hôn với nữ nhân cũng không ập đến nữa. Nghĩ tới đây, hắn rất muốn cười to một trận hả hê. Nhưng hắn không dám cười a, mẹ hắn đang tức giận như vậy, hắn mà cười thì khác gì đổ dầu vào lửa.

Chổi quét lên mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Cố An lau đi tro bụi trên mặt mình, ô ô rên rỉ: “ Mẹ, người đừng đánh lên mặt thế chứ! Dung nhan bị hủy thì làm sao a?”

“Tiểu tử ngươi còn dám lải nhải?” Cố mama tức giận đến muốn phun lửa, điên cuồng múa chổi, không ngớt quét lên đầu lên cổ Cố An “Hôm nay ta không chỉ đánh cho nát mặt ngươi mà có muốn đánh đến khi ngươi tàn phế mới thôi, để ngươi vĩnh viễn không bước ra khỏi cửa được nữa!”

Ban đầu Cố An không né tránh, cứ như bao cát đứng yên một chỗ tùy Cố mama phát tiết lửa giận trong lòng. Nhưng Cố mama càng đánh càng hăng, chiêu nào chiêu nấy toàn nhắm ngay chỗ hiểm mà đánh. Mũi bị đánh đến vẹo qua một bên, máu mũi chảy không ngừng, chưa hết, đầu cũng bị đánh đến u mấy cục, chết người ở chỗ, chổi suýt nữa đã vung ngay mí mắt, nếu không phải hắn may mắn tránh được, chưa biết chừng sau này thành người mù luôn rồi.

Hắn cảm thấy với đấu pháp này của mẹ hắn, xem ra hôm nay không đánh hắn chết sẽ không bỏ qua. Lưu lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốt. Hắn biết rõ phản kháng chỉ làm cho vấn đề càng nghiêm trọng hơn, nhưng hắn không muốn chết ở đây, xoạt một cái đứng lên, bắt đầu chạy trối chết, giống như diễn viên phim hành động,vừa chạy vừa lùi khắp phòng, cố gắng tránh né đòn truy kích của Cố mama.

Cố mama cần chổi rượt hắn chạy vài vòng quanh phòng, mệt quá thở hồng hộc, nhưng miệng lại không ngừng kêu gào: “Tiểu quỷ, ngươi đứng lại cho ta! Coi chừng ta đánh gãy chân ngươi a!”

Chạy cũng bị đánh, không chạy cũng bị đánh. Cố An vừa chạy vừa nói: “Mẹ, trừ phi người thề không đánh ta nữa, ta liền đứng lại.”

“Thề cái rắm!” Cố mama lại lần nữa cầm chổi phi về phía Cố An.

Cố An kêu thảm một tiếng, càng chạy nhanh hơn

Ở phía sau, cửa đột nhiên mở ra, một nam nhân trung niên từ bên ngoài bước vào.

Người này dáng vẻ khôi ngô, mặt mày uy nghiêm, toàn thân toát lên khí chất vương giả.

Hắn dùng ánh mắt lợi hại quét một vòng trong phòng, tầm mắt rơi trên người Cố An, liền nhíu mày lại, tựa hồ rất không vui khi Cố An ở đây.

“Ngươi tự nhiên trở về làm gì?” Giọng điệu lạnh nhạt, không có lấy một tia cảm tình.

Cố An bĩu môi, không trả lời, thế nhưng trong lòng hắn lửa giận bừng bừng sôi lên: Ta là con của người a! Mỗi lần nhìn thấy ta cứ như nhìn thấy kẻ thù là sao! Ta cũng không phải là cấp dưới của người a, sao phải trưng bộ mặt đó ra cho ta xem, ta thực hoài nghi ta không phải là con ruột của người!

Cố papa thấy hắn không hé răng, tầm mắt chuyển sang Cố mama, trựa tiếp hỏi bằng ánh mắt.

Cố mama trầm mặt một lát, mới run run nói: “Tên tiểu tử này… Cư nhiên… cư nhiên lại thích nam nhân!”

Cố An thấy lão ba mình nháy mắt sắc mặt đại biến, trong lòng gào thét: không ổn rồi! Nghĩ, nên chạy trước đi. Còn chưa chạy tới cửa, Cố papa đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn, vung tay tát cho hắn một cái, đánh đến hắn trước mắt toàn sao với sao, hai tai cũng lùng bùng cả lên.

“Ngươi còn muốn đi đâu? Ở nhà cho ta!” Rống xong, Cố papa lại bổ sung thêm một câu, “Mấy ngày nữa ta đưa ngươi xem mắt, cuối năm kết hôn.”

Cố An sững người, hắn không ngờ lão ba mình lại gia trưởng như vậy, tự ý áp đặt hôn sự cho hắn. Tính hướng do trời sinh, căn bản không có cách nào thay đổi, bảo hắn kết hôn với nữ nhân, chi bằng bảo đi đập đầu luôn cho rồi.

Hắn cười khổ, dùng bộ dáng cà lơ phất phơ nói chuyện: “Đừng uổng công phí sức, đối với nữ nhân ta căn bản không ngóc dậy nổi.”

Cố papa tức giận đến phát run, không thèm nhiều lời, trực tiếp đánh Cố An ngã xuống đất, thượng đấm hạ đá. Nếu không phải Cố mama ngăn cản, cái mạng nhỏ của hắn e cũng không giữ nổi.

Cố mama tuy tức giận đến muốn giết người, nhưng từ sâu trong nội tâm vẫn đau lòng cho con mình, lúc nhìn thấy Cố An bị đánh đến vỡ đầu, khắp người bầm xanh bầm tím, trong lòng nàng khó chịu khôn kể. Nàng dìu Cố An ngồi lên ghế sofa, một bên giúp hắn xử lý vết thương, một bên nước mắt nước mũi ròng ròng, khổ sở khuyên bảo: “Tiểu tử, ngươi có thể thẳng lại không? Chỉ cần ngươi chịu sửa đổi, mẹ cũng không ép ngươi xem mắt, không ép ngươi kết hôn.”

Cảm nhận được bao nhiêu bi thương tản mát trên người mẹ mình, trong lòng Cố An cũng ảm đạm khổ sở. Hắn thực sự hối hận, hối hận vì mình nhất thời xúc động làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Bị đánh hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng hắn không muốn lão mẹ vì hắn mà khóc thành như thế. Trong ấn tượng của hắn, mẹ là một người rất mạnh mẽ, năm đó ông ngoại qua đời, người cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, cho dù rất đau lòng nhưng người vẫn một mình chịu đựng, hiện tại người lại khóc đến thương tâm như vậy

Cố An đột nhiên cảm thấy mình thật bất hiếu, hơn hai mươi tuổi đầu, không những không tìm được việc làm, lại còn sống bám ba mẹ, không hiếu kính với họ thì thôi, đã vậy còn khiến họ thương tâm như thế.

Tính hướng không phải nói sửa là sửa được, hắn cũng muốn vâng lời mẹ để nàng an tâm, nhưng lời vừa đến miệng lại bị nuốt trở vào.

Hắn thở dài trong lòng, ta quả nhiên đã hết thuốc chữa rồi, ngay cả một câu nói dối thiện ý cũng nói không nên lời.

Cuối cùng, Cố An bị giam lỏng. Lão ba tịch thu điện thoại hắn, còn nhốt hắn vào phòng trên tầng cao nhất, nghiêm giọng nói, khi nào hắn thẳng trở lại sẽ thả hắn ra, không chịu thay đổi thì cứ quản hắn cả đời.

Cố An vốn quen bướng bỉnh ngang ngạnh, hắn căn bản không định khuất phục lão ba, mỗi ngày nhân lúc Cố mama đưa cơm đến, hắn dùng ba tấc lưỡi thuyết phục lão mẹ chấp nhận chuyện này. Lâu dần, tư tưởng của Cố mama có dấu hiện xuôi theo, hắn liền nhân cơ hội xin lại di động của mình.

Ấn nút mở nguồn, hắn không khỏi cảm thấy mình có phần may mắn. Có lẽ sợ gặp phải đả kích lớn hơn nữa, nên ba mẹ không xét điện thoại của hắn.

Di động truyền đến rất nhiều tin nhắn.

Có tin nhắn của Vệ Đinh, A Bố, còn có tin nhắn của Trần Mặc, ngay cả Sở Hiểu Phong ở tận nước Mỹ xa xôi cũng nhắn rất nhiều tin.

Hắn lần lượt mở tin nhắn ra xem, khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười. Mọi người đều hỏi hắn sao lại đột nhiên biến mất, còn bảo hắn khi nào đọc được tin nhắn thì phải lập tức liên lạc với họ, từng dòng chữ đều lộ ra sự quan tâm lo lắng cùng ưu tư.

Trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ ấm áp, hắn cười mắng: “Chết tiệt! Lão tử bị giam ở đây, làm sao liên lạc với các ngươi.”

Đầu tiên, hắn gọi một cú cho Vệ Đinh, chuông reo hai tiếng liến có người tiếp máy, bên tai vang kên tiếng áp lên tai nghe.

Hắn nhếch miệng cười: ”Đinh Đinh, Trầm Huyên có đang ở bên cạnh ngươi không? Gọi hắn đến nghe điện thoại, nhớ dùng loa ngoài, ta có chuyện muốn nói với hai ngươi.”

Giọng nói của Trầm Huyên lập tức truyền đến, không giấu được kinh hỉ: “Ngươi cuối cùng chịu xuất hiện rồi sao, bọn ta còn tưổng ngươi chết bờ chết bụi rồi chứ.”

Liền sau đó Trầm Huyên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Đinh Đinh, đừng cắn ta, ta chỉ đùa chút thôi mà.”

Cố An lúc này rất cao hứng, nếu là bình thường nghe được lời nói đùa kiểu này, hắn sẽ lập tức trả lời một cách mỉa mai, nhưng hiện tại hắn lại thấy xúc động, gian nguy mới biết chân tình, được tất cả bạn bè quan tâm, hắn cảm thấy thất bại nho nhỏ này của mình căn bản không đáng nhắc đến. Con người, lạc quan thì tốt hơn. Hắn không tin lão ba có thể đem quản hắn cả đời, chờ đến khi hắn được ra ngoài, hắn sẽ vẫn sống tiêu sái, sống thoải mái.

Cố An hắng giọng vài tiếng: “Hai người các ngươi cứ đánh thương mắng yêu thế sao, buồn nôn chết được!”

Trầm Huyên hỏi: “Mấy hôm nay ngươi chạy đi đâu vậy?”

“Ta đi thú nhận với người nhà, kết quả không được như mong đợi, bị nhị vị tiền bối cấm cửa.” Cố An nói ra thật trôi chảy, ngữ điệu như đang bàn luận về thời tiết, bình thường tự nhiên.

Trầm Huyên sửng sốt, một lúc sau mới cười nói: “Có muốn bọn ta ôm bom tới cứu ngươi ra không?”

Cố An cũng vui vẻ trả lời: “Lão ba ta cả đời lăn lộn trong quân ngũ, chỉ sợ các ngươi còn chưa bước vào tới cửa nhà ta, đã bị lão ba dùng xe tăng đại bác bắn chết rồi.”

Hai người bị kiểu đùa giỡn nhạt nhẽo kia chọc cho cười một tràng, cười xong, Trầm Huyên nghiêm túc hỏi: “Ngươi không sao chứ? Nói thật đi, có cần bọn ta ra mặt khuyên vài lời với ba mẹ ngươi không?”

“Không cần, với tính tình của lão ba ta, nhất định sẽ trực tiếp trút giận lên đầu các ngươi.” Cố An thực sự quá hiểu Cố papa, con người bảo thủ kia nhất định cho rằng tính hướng không phải do trời sinh, mà là bị người khác ảnh hưởng mới biến thành như vậy, lão ba hắn hẳn đã đem bạn bè bên ngoài của hắn liệt vào sổ đen hết rồi. Gọi điện thoại chỉ là báo cho họ biết mình vẫn bình an, để bọn họ khỏi lo lắng, Cố An tuyệt không muốn liên lụy bất kì ai.

Hắn nói tiếp: “Các ngươi cứ yên tâm, họ sẽ thả ta ra mà, đến lúc đó nhớ chuẩn bị một bàn đồ ăn thật tốt, chào mừng ta trở về a!”

“Hảo, bọn ta chờ người, phải thường xuyên giữ liên lạc a. Đinh Đinh bảo ngươi đừng đối nghịch với ba mẹ, thuận theo bọn họ một chút, để tránh bị roi vọt.”

“Ân, ta biết.”

“Đúng rồi còn một chuyện vô cùng quan trọng quên nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Tên hồ ly kia tìm ngươi không biết bao nhiêu lần, hắn thực sự rất lo lắng cho ngươi, bình thường hắn không phải luôn bình tĩnh sao? Mấy lần đến tìm ngươi, trông hắn tiều tụy đi nhiều.”

Cố An “nga” một tiếng, thật sự cũng không biết phải nói sao. Lúc đầu hắn còn thầm oán trách Trần Mặc, nếu không phải hắn bày ra chuyện tình tay ba này, mình cũng sễ không tức giận, kết quả nhất thời xúc động, chạy về nhà thú nhận mọi chuyện. Sau đó hắn đã nghĩ thông suốt. Chuyện này chung quy giấy không thể gói được lửa, rồi sẽ có một ngày bị phơi bày, đến lúc đó nếu ba mẹ vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, vẫn sẽ đánh hắn một trận. Nếu sớm muộn gì cũng đến, đối mặt trước ngày nào, cũng đâu có gì không tốt. Tục ngữ nói đúng, sớm chết sớm siêu sinh a. Sớm giải quyết mọi chuyện, sau này không cần phải lo lắng giấu đầu giấu đuôi nữa.

Hiện tại đối với Trần Mặc hắn không oán hận, cũng không yêu thích, hắn đột nhiên cảm thấy đã thông suốt tất cả, hơn năm năm nay, sao cứ phải cố đeo bám một gốc cây chứ? Hắn là một thanh niên tốt, hào hoa phong nhã, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, còn sợ không tìm được nam nhân tốt hơn Trần Mặc một vạn tám ngàn lần sao?

Sau đó, nói thêm vài câu với Trầm Huyên mới cúp máy. Tiếp theo hắn chuẩn bị gọi cho A Bố thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị số của Trần tổng.

Chuông vang lên một lần nữa, Cố An do dự thật lâu, cuối cùng vẫn bấm nút trả lời.

Thanh âm quen thuộc đã lâu không nghe thấy truyền đến, trong giọng nói mang theo lo lắng cùng kích động, căn bản không thèm che dấu.

“Ngươi đi đâu vậy? Sao lại khóa máy? Ban nãy nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế? Ta tìm ngươi khắp nơi, ngày nào cũng gọi điện cho ngươi, nhưng không liên lạc được. Ngươi nghe ta giải thích, chuyện không phải như ngươi tưởng tượng đâu, hôm đó bọn ta chỉ bàn công việc, ta và hắn chỉ là quan hệ hợp tác… Uy? Cố An? Ngươi vẫn đang nghe máy chứ?

Cố An thật khinh bỉ chính mình, nghe xong những lời nói này, tâm tư hắn lại bắt đầu dao động.

Giống như lần nào cũng đều như vậy, chỉ cần Trần Mặc quan tâm một chút, hoặc nói vài câu ngon ngọt, liền có thể dễ dàng đánh tan tâm lý phóng bị của hắn.

Bên tai lại truyền đến thanh âm Trần Mặc, hắn lắp bắp đáp: “Ân… ta đang nghe”

“Bây giờ ngươi đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Ngươi đang ở nhà?”

“Ân.”

“Không gạt ta chứ?”

“Ta gạt ngươi làm gì.”

“Ta đến nhà tìm ngươi vài lần rồi, mẹ ngươi đều nói ngươi không có ở nhà.”

“Nga, nàng lừa ngươi thôi, ta bị lão ba nhốt lại rồi .”

“Sao lại nhốt ngươi?”

“Ta đã khai thật với họ .”

Đầu dây bên kia im lặng nửa ngày, Trần Mặc mới lại lên tiếng, thanh âm hơi khàn, ngắn gọn nhưng vội vàng: “Chờ ta một chút, ta lập tức đến ngay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui