Hoạn Phi Hoàn Triều


"Ngươi......!Sao ngươi lại ở đây?" Tô Phi Sắc sợ tới mức trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong mộng ngoài mộng đều là hắn, nàng đã không phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ nữa rồi.

Ngọc Tuyền Cơ nhếch môi cười, giọng điệu lười biếng: "Sao vậy? Đêm nay ngủ không ngon à?"
"Ngon chứ, sao lại ngủ không ngon được." Tô Phi Sắc trừng mắt liếc hắn một cái.
"Vậy sao? Mơ thấy ác mộng cũng được coi là ngủ ngon sao? Xem ra phẩm vị của ngươi......" Ngọc Tuyền Cơ một bộ dáng thật không dám khen tặng, khiến Tô Phi Sắc tức giận đến nghẹn lời.
Tên Ngọc Tuyền Cơ ăn no rửng mỡ này, tổn hại Tô Tĩnh Nhu xong rồi lại chạy tới đây tổn hại nàng à?
Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát không phản ứng lại hắn nữa, đối phó với loại người này, nếu ngươi càng tức giận, hắn sẽ càng vui vẻ.
Ngọc Tuyền Cơ đột nhiên tiến lên một bước, cúi người xuống, hai mắt chiếu thẳng vào Tô Phi Sắc: "Nữ nhân, xem ra ngươi có không ít chuyện gạt ta?"
Một tiếng nữ nhân, giọng nói vô cùng âm trầm, gọi lên khiến nàng sởn tóc gáy, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định trả lời: "Cửu Thiên Tuế khống chế toàn bộ kinh thành, ngay cả Hiền Nhu cung cũng không che nổi cặp mắt của ngài, ta chỉ là một nữ tử nho nhỏ thì có thể giấu ngài chuyện gì được?"
"Phải không? Vậy sao Bổn Đốc lại không hề biết rằng Tam tiểu thư phủ Thừa tướng lại có thuật cưỡi ngựa thuần thục đến thế, ngay cả khả năng thuần phục ngựa cũng phải khiến người khác kinh ngạc." Ánh mắt Ngọc Tuyền Cơ vô cùng sâu thẳm.
Tô Phi Sắc trầm mặc, nếu như muốn giấu giếm tiếp, chắc chắn rằng nàng sẽ không thể gạt được Ngọc Tuyền Cơ, nhưng nếu như nói sự thật ra......! Nàng lại không cam lòng.
"Phi Sắc chẳng qua chỉ là một Tam tiểu thư ít người biết đến của phủ Thừa tướng mà thôi, mật thám của Cửu Thiên Tuế nếu có bỏ sót cũng là điều bình thường." Tô Phi Sắc hít sâu một hơi rồi nói.
Chỉ là Ngọc Tuyền Cơ có tin lời nàng nói hay không, thì còn phải xem hắn có muốn tin không đã.
"Vậy sao?" Ngọc Tuyền Cơ đột nhiên dùng sức bắt lấy nàng, đôi mắt đen loé lên sáng ngời, nhưng lại khiến cho người khác không thấy rõ được cảm xúc bên trong: "Ngươi có biết, lúc Bổn Đốc nhìn thấy ngươi cưỡi ngựa đã nhớ đến một người."
"Ồ? Thủ hạ của Cửu Thiên Tuế đều là cao thủ, nếu có một nữ tử thuần thục cưỡi ngựa cũng là điều bình thường." Tô Phi Sắc cười nói, trong lòng lại có chút bất an mơ hồ.
"Sao ngươi lại biết người Bổn Đốc nói đến chính là một nữ tử?" Ngọc Tuyền Cơ nói từng chữ rõ ràng, giọng điệu trầm thấp.
Trong lòng Tô Phi Sắc run lên: "Này......!Cửu Thiên Tuế hẳn là không thể nhìn ta lại nhớ tới một nam nhân đấy chứ?!"
"Đúng là một nữ tử, nhưng không phải là thủ hạ của Bổn Đốc, nếu ngươi đã thông minh như vậy, không bằng đoán xem nàng ta là ai?" Khuôn mặt của Ngọc Tuyền Cơ được ánh trăng chiếu rọi, thanh lãnh tuyệt sắc, giống như yêu chướng.
Trong lúc nhất thời, Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, trầm mặc một lát, cuối cùng đành chậm rãi mở miệng: " Người Cửu Thiên Tuế nhớ đến, sao ta có thể đoán được, không bằng đành mời Cửu Thiên Tuế nói thẳng ra thì hơn."
"Nếu không đoán được, vậy thì khỏi đoán." Thần sắc trong mắt Ngọc Tuyền Cơ có chút u ám, lập tức xoay người muốn rời đi, nhưng đi được hai bước lại đột nhiên quay lại: "Tô Phi Sắc."
"Hả?" Đây là lần đầu tiên Ngọc Tuyền Cơ gọi tên nàng, Tô Phi Sắc không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Lúc nãy ngươi nằm mơ có gọi tên một người."
Một câu tựa như nhốt Tô Phi Sắc vào hầm băng, nàng cơ hồ buột miệng thốt ra: "Là ai?"
Thật ra là ai trong lòng nàng biết rõ, trong mơ nàng chỉ thấy được hai người, một người là Tống Lăng Tu, còn lại là Ngọc Tuyền Cơ.

Dù cho nàng gọi tên ai thì lấy thân phận hiện tại của nàng mà nói cũng đều không đúng lắm.
Đặc biệt là Tống Lăng Tu......
"Chờ đến khi ngươi đoán ra người Bổn Đốc nói là ai, Bổn Đốc sẽ tự nhiên nói cho ngươi." Ngọc Tuyền Cơ sâu kín nói.
Đối diện với con ngươi lười nhác rồi lại quỷ quyệt của hắn, Tô Phi Sắc đột nhiên cảm thấy thật ra hết thảy ngụy trang của mình ở trước mặt hắn đều là vô dụng, trong mắt hắn nàng đã sớm bại lộ rồi.
Mà hắn, chẳng qua là đang đợi nàng tự mình nói thẳng ra mà thôi.
Tô Phi Sắc nắm chặt mười ngón tay lại thành quyền, muốn lấy đó để trấn áp lại đáy lòng đang hoảng loạn: "Người đó mà Cửu Thiên Tuế nói đến, sợ là đã không còn nữa."
Nàng muốn đánh cược một phen.
Trong mắt Ngọc Tuyền Cơ nhanh chóng hiện lên một tia u ám: "Bổn Đốc cũng từng cho rằng nàng ấy không còn nữa, nhưng hôm nay......"
"Cửu Thiên Tuế cho rằng người đó đã chết mà sống lại sao?" Tô Phi Sắc lạnh lùng nói.
Quả nhiên khiến Ngọc Tuyền Cơ nghẹn họng, chết mà sống lại? Đó là một chuyện vớ vẩn cỡ nào chứ.

Thật lâu sau, hắn mới thở dài: "Có lẽ là Bổn Đốc nghĩ nhiều, ngươi với người đó, thật sự rất giống."
"Thiên hạ rộng lớn, sao có thể không tìm ra được người giống người chứ, Phi Sắc may mắn, có thể được giống với người mà Cửu Thiên Tuế nhớ thương, nhưng lại tuyệt đối không phải nàng ấy."
Thông minh như Ngọc Tuyền Cơ, muốn lừa hắn nhất định là không được, chi bằng dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, khiến cho Ngọc Tuyền Cơ tự phủ nhận suy nghĩ của bản thân.

"Đúng vậy, thiên hạ to lớn, nàng ấy chỉ có một, ngươi chẳng qua cũng chỉ là giống mà thôi." Trong mắt Ngọc Tuyền Cơ chợt loé qua một tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Thất vọng? Sao hắn lại thất vọng chứ? Chẳng lẽ đây là anh hùng tiếc anh hùng (*) trong truyền thuyết?
(*) "Anh hùng tích anh hùng, hảo hán tích hảo hán", ở đây ý chỉ người thông minh quý trọng người thông minh.
Kiếp trước nàng với Ngọc Tuyền Cơ đấu lâu như thế, nhưng đến nay nàng vẫn còn chưa rõ, rốt cuộc Ngọc Tuyền Cơ có cái nhìn như thế nào về nàng.
Thật là một nam nhân khó hiểu.
"Phi Sắc đa tạ Cửu Thiên Tuế hôm nay đã ra tay cứu giúp, không cần biết ta có phải là nàng ấy hay không, nhưng ta với Cửu Thiên Tuế đều có chung kẻ thù, không biết Cửu Thiên Tuế có hứng thú trợ giúp ta một tay không?" Tô Phi Sắc trầm tư một lát rồi nói.
Nếu có thể được Ngọc Tuyền Cơ trợ giúp, con đường báo thù của nàng sẽ dễ đi hơn rất nhiều, chuyện ngày hôm nay chính là một ví dụ điển hình, cho nên thay vì che che giấu giấu, còn không bằng trực tiếp mời hắn về cùng một phe với mình.
"Ha ha ha ha ha, nữ nhân a nữ nhân, mưu tính của ngươi bây giờ cũng tính toán đến tận trên đầu Bổn Đốc luôn rồi." Ngọc Tuyền Cơ cười lớn, túm chặt tay của Tô Phi Sắc.
Tô Phi Sắc đau đến mức hít một hơi thật sâu, Ngọc Tuyền Cơ tùy lúc có thể bóp nát tay nàng: "Không phải tính kế, là hợp tác."
"Đừng tưởng rằng ngươi có vài phần giống với nàng ấy là có thể nói như thế với Bổn Đốc, hôm nay Bổn Đốc giúp ngươi, chẳng qua là không muốn ngươi chết nhanh như vậy thôi.

Trận này Bổn Đốc vẫn còn muốn chơi tiếp, còn việc sau này sẽ chơi như thế nào, thì so với tự mình ra tay, Bổn Đốc còn muốn xem bản lĩnh của ngươi hơn." Ngọc Tuyền Cơ cười dữ tợn, nhưng không tiếp tục dùng sức nữa.
Tô Phi Sắc biết mình đã bị cự tuyệt, cũng không thất vọng, Ngọc Tuyền Cơ âm tình bất định như vậy, nên lúc hỏi nàng cũng đã đoán trước sẽ nhận được câu trả lời như thế.
"Một khi đã như vậy, vậy xin Cửu Thiên Tuế nói cho ta biết vừa rồi trong mơ ta đã gọi tên ai đi." Đây mới chính là mấu chốt, nàng phải biết được Ngọc Tuyền Cơ đến cùng đã biết được bao nhiêu.
"Ngươi vẫn chưa gọi tên ai, Bổn Đốc chỉ muốn thử ngươi mà thôi, ha ha ha ha ha." Ngọc Tuyền Cơ đạp lên tiếng cười quỷ quyệt mà rời đi.
Bỏ lại Tô Phi Sắc vẻ mặt phẫn nộ, đáng chết, nàng bị lừa rồi.
Ngọc Tuyền Cơ đi rồi, Tô Phi Sắc cũng ngủ không nổi nữa, trong đầu óc toàn là bộ dáng đắc ý của hắn khi rời đi, nàng tức giận đến mức thiếu chút nữa muốn đạp đổ Tây điện.
Lại nói, từ lúc nàng trọng sinh tới nay rất ít khi cảm xúc bị mất khống chế như vậy, nhưng mỗi lần đối mặt với Ngọc Tuyền Cơ lại đều không thể nào nhịn được nổi, hắn thật đúng là khắc tinh trời sinh của nàng.
Không biết lại qua bao lâu, sắc trời còn chưa sáng, cung nhân của Tô Tĩnh Nhu lại đột nhiên tới, cung nhân quỳ gối bên giường, vẻ mặt nôn nóng: "Tam tiểu thư, không hay rồi, Quý Phi nương nương đã xảy ra chuyện rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui