Hoạn Phi Thiên Hạ

Bóng đêm như mực, ướt lạnh như nước, trong phật đường Kinh Lan dần bay ra mùi máu tanh như có như không.

Dưới ánh trăng trong trẻo, một bóng người thon dài mặc cẩm y tối màu đứng
trước phật đường, gió lạnh thổi qua thổi phồng y bào hoa mỹ rộng thùng
thình của hắn, tựa trích tiên, càng giống yêu ma sải đôi cánh cực lớn dạ hành dưới trăng.

Khi mùi máu tươi dần đậm lên, hắn hít sâu một hơi, khóe môi tinh xảo nhếch lên một độ cong lạnh lùng châm biếm.

“Lấy được chưa?” Bách Lý Thanh bỗng mở miệng.

Mị Nhất cung kính dâng cái hộp trên tay cho hắn: “Đốc Công, đã lấy được rồi.”

Bách Lý Thanh nhìn những viên thuốc đỏ tràn đầy trong hộp, liếm một cái, vừa lòng cười khẽ: “Lần này hàm lượng rất tốt.”

Hắn tiện tay lấy một viên ngậm vào miệng, một tia đỏ bừng kỳ dị chậm rãi
hiện lên dưới mí mắt phải của hắn, mạch máu quỷ dị dùng tốc độ mắt
thường thấy được, như rắn bò từ mắt, vượt qua má, một đường uốn lượn tới cổ, tràn xuống ngực.

Nơi tơ hồng bò qua nở ra những cánh hoa rất nhỏ, như dùng bút lông đầu nhỏ
vẽ ra một gốc cây nở hoa, trong bóng đêm nhìn có vẻ rất âm trầm.

Bách Lý Thanh chậm rì rì cầm lấy một viên thuốc đỏ nữa cho vào miệng, tựa
như ăn một viên kẹo đường mỹ vị, từ từ nhấm nháp: “Ừm, đêm mai chuẩn bị
đi.”

Bách Lý Thanh cười khẽ, sau đó đầu ngón tay nhéo một viên thuốc màu máu, thì thầm như tự nhủ: “Ngươi yên tâm, Lam Linh, nếu ta đã nhận nha đầu kia,
đương nhiên sẽ làm được chuyện nên làm.”

Rồi hắn chậm chạp bỏ từng viên thuốc vào miệng mình, mỉm cười, sóng mắt
biến ảo, môi đỏ mọng diễm lệ, toàn thân yêu dị đến mức ngay cả Nhị Nhất
đi theo bên cạnh nhiều năm cũng không dám nhìn thẳng.

Mị Nhất chỉ cung kính cúi đầu nói: “Vâng, tất cả nghe Đốc Công sai bảo.”

— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia sắp ăn Tiểu Mạt —

“Làm gì vậy?” Tây Lương Mạt ngáp dài, đầu tóc rối bù bị Hà ma ma túm dậy.

Đêm qua lăn qua lộn lại quá muộn, sáng sớm Hoàng Đế bệ hạ lại gọi nàng đi,
đưa ra một bó bức họa của công tử thế gia bảo nàng chọn rất lâu, làm hại nàng vắt cạn óc mới từ chối từng người một, cuối cùng còn lấy cớ không
khỏe để chạy thoát.

Hoàng Đế thật sự cảm thấy “nữ nhi nhà mình” không sợ gả không ra, quên luôn
dù nàng có lập gia đình cũng là gả lần hai thôi, làm gì có nhiều công tử thế gia thật lòng muốn lấy nàng làm vợ đến thế?

Những người được báo danh thậm chí còn chưa được hỏi, đã bị người ta nhét vào phạm vi mục tiêu của nàng.

Tây Lương Mạt không biết phải nói sao, tại Tu Hành Điện vượt qua một ngày
dài và khó khăn nhất từ khi vào cung, cuối cùng cũng đào thoát được, trở về cung điện của mình dùng chút điểm tâm, đánh một giấc ngon lành. Kết
quả là mới ngủ chưa tới hai canh giờ đã bị Hà ma ma túm lên trang điểm.

“Phải đi gặp ai đây?” Tây Lương Mạt nhìn quần áo hoa mỹ làm từ lụa giao châu
trên bàn, chuỗi hoa đá tím hiếm thấy, châm cài phỉ thúy trong suốt,
không khỏi nghi hoặc nhíu mày.

Trang trọng vậy sao?

Hà ma ma không đáp chỉ cười: “Quận Chúa đi rồi sẽ biết.”

Dứt lời, bà gọi vài cung tỳ xa lạ tới trang điểm cho Tây Lương Mạt, hai người Bạch Ngọc, Bạch Nhụy thì ở bên ngu ngơ nhìn.

Tây Lương Mạt để ý nét kỳ dị trong mắt Hà ma ma, tuy trong lòng thấy khác
thường nhưng không hỏi lại, chỉ lạnh nhạt ngồi kia mặc đối phương ăn mặc hóa trang cho mình.

Nàng cũng muốn xem lão yêu ngàn năm Bách Lý Thanh kia rốt cuộc muốn làm gì, trang điểm mình cho đẹp định tặng cho kẻ nào sao?

Nếu hắn thật sự tặng nàng cho người khác, sớm muộn gì nàng cũng khiến hắn hối hận vì kiếp này làm người.

Tây Lương Mạt nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, lạnh lùng nhếch khóe môi.

Ba ngàn sợi tóc đen dùng chuỗi hoa tím hoa mỹ búi lên, châm cài phỉ thúy
dài lấp lánh ánh sáng xinh đẹp mà lạnh lẽo dưới ánh nến.

Tây Lương Mạt rất ít khi trang điểm quyến rũ như thế, tuy bản thân nàng có
tay nghề trang điểm hàng đầu nhưng không thể không nói, những nữ quan
trong cung quả là lành nghề, rất giỏi phát hiện những đặc điểm nổi bật
của từng người.

Đôi mắt nàng dùng loại son tốt nhất để tô lên, hồng đậm hồng nhạt tinh tế
tản giữa đuôi mắt và chân mày của nàng, tăng thêm hương vị hấp dẫn.

Vì nàng vẫn còn là xử nữ, lại dính chút mị sắc nam tử cho, cho nên mặt mày giao hòa cảm giác thiếu nữ ngây ngô và nữ tử quyến rũ, cực kỳ mê người.

Da thịt như ẩn như hiện dưới một bộ cung trang trắng bằng sa mỏng, bánh
bao trước ngực chỉ dùng một cái yếm mỏng không lớn hơn bàn tay là bao để bọc lấy, nhìn rất sống động, một dải lụa đỏ sẫm quấn quanh hông làm nổi bật eo thon của nàng, váy phi ngư kéo dài phía sau lấp lánh ngọc, hoa
mỹ cực kỳ.

“Quận Chúa quả là quốc sắc thiên hương.” Nữ quan kia không nhịn được khen ngợi.

Tây Lương Mạt liếc nhìn nàng ta một cái, châm chọc nói: “Ai mặc thế này cũng sẽ rất đẹp, chỉ là vẽ lên da một lớp mà thôi.”

Dứt lời, nàng quay người đi về phía ngoài cung.

Nữ quan nghẹn lời, có chút mờ mịt nhìn Hà ma ma, không rõ mình đắc tội quý nhân ở chỗ nào.

Hà ma ma vỗ tay nàng ta an ủi, rồi lập tức quay người đuổi theo Tây Lương Mạt.

“Quận Chúa, mời lên xe.” Hà ma ma chạy tới, ngăn phía trước Tây Lương Mạt,
đồng thời chỉ chiếc xe mẫu đơn hoa mỹ tám người nâng bên cạnh.

Tây Lương Mạt khẽ cười giễu, cúi đầu sờ quần áo trên thân. Thế nào? Sợ bộ
quần áo này của nàng không hợp đi qua trước mặt mọi người à? Còn dùng xe như chiêu sủng phi tần?

Vốn đã là loại hoạt động ái muội, có gì phải để ý nữa?

Tây Lương Mạt xoay người lên xe, được cung nhân cầm đăng dẫn tới Tốc Ngọc Cung.



“Quận Chúa, mời.”

Hà ma ma mở cửa chủ điện Tốc Ngọc Cung, để Tây Lương Mạt chầm chậm bước vào.

Tây Lương Mạt từng tới cung điện này, Tốc Ngọc Cung trang trí hoàn toàn
theo sở thích xa hoa, mỹ lệ của Bách Lý Thanh; trình độ tinh xảo đẹp đẽ
của cái bàn, cái ghế, cái ghế dài, cái chén, vách tường, mành rèm,
giường đệm nơi này ngay cả Hoa Ninh Cung nổi tiếng xa hoa của Hàn Quý
Phi cũng kém xa, có điều phi tần hậu cung không ai dám tới đây, cho nên
không mấy người biết.

Có điều chủ điện hôm nay không giống bình thường, tầng tầng sa mỏng nhẹ
như lông xưa nay được buộc lên đã bị thả xuống, ánh nến mông lung khiến
cả cung điện nhìn như ảo mộng, sâu không lường được, không thấy rõ sâu
phía sau những tấm rèm kia rốt cuộc có cái gì.

Có tiếng ca rất nhỏ không biết vang lên từ chỗ nào, rồi lại từ đâu biến mất.

Rất dễ nghe, nhưng cẩn thận nghiêng tai lại chỉ như tạp âm thổi qua từ cung điện khác.

“Cạch.”

Tây Lương Mạt giật mình quay đầu, bỗng thấy cửa điện đã chậm rãi khép lại, cài khóa.

Nàng nhăn mày, cảnh giác quan sát xung quanh, không thấy bất cứ kẻ nào,
nhưng loại yên tĩnh kỳ dị này khiến nàng có chút bất an, cảm giác như có người ở trong bóng tối đang lẳng lặng rình khiến Tây Lương Mạt không
nhịn được chậm rãi tiến vào sâu trong cung điện trống trải, cô đơn.

Một bàn tay tái nhợt và lạnh lẽo bỗng nắm lấy eo Tây Lương Mạt, im hơi lặng tiếng như xuất hiện từ không khí.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh xuống, vai sụp xuống, đồng thời ống tay áo trái
rộng vẫy về phía đối phương, kèm theo đó là rất nhiều mũi nhọn sắc bén
lóe lên, mang theo sát khí dày đặc phóng về phía người đánh lén.

Người kia như không ngờ Tây Lương Mạt có vũ khí giết người trong tay, mũi
nhọn lạnh đâm qua một tấm màn rồi đột nhiên rơi xuống đất.

Hắn phản ứng rất nhanh, thân mình như một phiến lá bị cuồng phong thổi bay, vội vàng lùi về sau khi kiếm sắc trên tay Tây Lương Mạt đánh tới, đồng
thời một tay lại trực tiếp vươn về trước, “xoẹt” một tiếng, tay không
tiếp dao sắc, hai ngón tay kẹp lấy vũ khí của Tây Lương Mạt.

“Người làm gì vậy…”

Tây Lương Mạt không hề dừng lại, sau khi đối phương kiềm chế lưỡi dao trong tay mình, nàng lập tức nhấc chân trái đá mạnh về phía ngã ba đường của
đối phương.

Người kia vốn muốn nói chuyện, lại bỗng cảm giác phía dưới có làn gió đột
kích, hắn đành lắc mình sang bên, không thể không buông thanh dao ngắn
sắc bén trong tay, mà thanh dao ngắn kia đuổi theo cổ hắn như hình với
bóng.

Qua những lớp mành phất phơ, hắn không thấy rõ vẻ mặt nàng, nàng cũng không có ý định nhìn xem trên mặt hắn có kinh ngạc hay không.

Tây Lương Mạt một kích không trúng, không chút vội vàng bỗng hạ xuống thế
dao, trực tiếp chém về phía hạ bàn của hắn, tốc độ cực nhanh, như chim
nhạn vượt biển.

Trong đôi mắt hẹp dài ma mị của người kia đầy kinh ngạc, thấy nàng không có ý định dừng công kích liền nổi lên một tia sáng lạnh như quỷ.

Muốn chơi phải không? Được, hắn chơi với nàng, con mồi quá dễ bắt ăn vào bụng sẽ không mỹ vị.

Tây Lương Mạt mắt thấy sắp cắm một dao lên đôi chân dài của đối phương, lại bỗng thấy trước mắt biến mất bóng dáng hắn.

Ánh mắt nàng lạnh xuống, bày một thế nhạn lạc bình sa, tiện thể xoay người
nhưng vẫn không tránh được cảm giác trên đầu vai có một dòng khí lạnh
bén lướt qua, một mảnh ống tay áo đột nhiên từ trên vai nàng rơi xuống
đất, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, nếu không tránh mau chỉ sợ thứ
bị xé xuống là da thịt nàng.

Đối phương lấy ngón tay làm kiếm, dồn nội lực lên hệt như kiếm thật, thậm
chí càng dữ dội hơn khiến Tây Lương Mạt giật mình, trong mắt bốc lên
nóng giận, dao ngắn trong tay càng đâm về phía ngực của đối phương không chút nể tình.

Hắn chờ lưỡi dao nhọn gần như đâm vào ngực mình mới bỗng nghiêng người, một chưởng trực tiếp chém tới sau gáy Tây Lương Mạt.

Nếu chịu một chém đó, nàng không té xỉu ngay tắp lự thì cũng không bò dậy nổi.

Tây Lương Mạt lạnh mặt, thân mình bỗng chuyển động theo cánh tay hắn, cố
gắng tránh chưởng phong của hắn, nhưng chiêu thức của đối phương tuy đã
mất đi uy lực lại bỗng như quỷ mị quấn lên bên hông Tây Lương Mạt.

Nàng chỉ nghe quần áo trên người lại “xoẹt” một tiếng, đai lưng đỏ thẫm đứt
thành hai đoạn, vạt áo cũng vì vậy mở ra, lộ ra phong cảnh đẹp đẽ trước
ngực.

Tay đối phương không chút khách khí vồ thẳng tới ngực nàng.

Tây Lương Mạt hai tai đỏ lựng, có vẻ vừa xấu hổ vừa cáu, thân thể nàng thấp xuống để đối phương bắt được áo ngoài lơi lỏng của nàng, bản thân thì
lùi lại, kim thiền thoát xác, tránh khỏi tầm tay đối phương.

Nàng không chút để ý trên người mình chỉ còn một cái yếm, lưng lộ ra ngoài,
chỉ khoát tay rất nhanh giật chuỗi hoa trên đầu mình xuống quật mạnh về
phía mặt đối phương.

Thác tóc đen rủ xuống, lập tức che khuất phong cảnh sau bả vai tuyết trắng của nàng.

“Chậc…” Đối phương nghiêng người tránh đi chuỗi hoa ngọc sang quý nàng đập tới, trong không trung vang lên tiếng cười khẽ và tiếng thở dài nuối tiếc
của đối phương.

Tây Lương Mạt xì lạnh một tiếng, giơ tay trái, mang theo ánh sáng sắc lạnh
đồng thời kèm theo sát khí đâm thẳng tới cổ và ngực của hắn.

Trong lớp lớp màn lụa bay lượn, chưa tới nửa khắc ngắn ngủi, hai người đã liên tiếp qua hai mươi chiêu.

Bởi vì chiêu thức đều cực kỳ tương tự, tàn nhẫn hiểm độc và dồn vào chỗ chết, cho nên trong thời gian ngắn còn đánh ngang tay.

Nhưng Tây Lương Mạt biết, tu vi của bản thân chưa đạt tới trình độ kiềm chế
đối phương, hắn như đang trêu chọc nàng, không ngừng theo công kích của
nàng để phản công kích.

Mỗi một lần, sự phản kích của hắn đều khiến quần áo trên người nàng rơi xuống một mảnh.

Một bộ váy áo sa giao châu sang quý hiếm thấy chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi đã tan thành từng mảnh.

Tây Lương Mạt thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, tóc tai hỗn loạn, trên người chỉ còn cái yếm, ngay cả váy phi ngư dài cũng rách rưới đến mức gần như
không che được đôi chân trắng nõn của nàng, hai thanh dao ngắn trên tay
chưa giây nào chịu ngừng, như một con báo cái cảnh giác đợi thở săn tới
gần để vồ lên, dùng dao trong tay cắt vỡ cổ họng đối phương.

Nhưng “thợ săn” này không ăn không ngồi rồi, ung dung từng bước tới gần con
báo nhỏ xinh đẹp mê người, chỉ chờ lột da rút xương nàng, cắn nuốt vào
bụng. Ánh nến mông lung, rèm mành phấp phới, dường như không thể nào bị
lưỡi dao của nàng chém đứt, nàng thậm chí còn không biết hắn sẽ xuất
hiện sau tấm rèm nào.

Cho đến khi nàng bỗng cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm tột bậc truyền
đến từ phía sau, Tây Lương Mạt đang định di chuyển, cúi đầu lại phát
hiện vạt áo choàng rách tươm của mình đã bị người ta kéo lấy, nếu nàng
cậy mạnh kéo lại hẳn cái nội khố cuối cùng sẽ rơi xuống đất.

“Đánh đi, sao không đánh nữa? Hử?” Giọng nói kỳ lạ và âm u của đôi phương
vang lên phía sau Tây Lương Mạt, nàng thấy một bóng đen đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào, thon dài mờ mịt, khí thế kinh người, gần như bao trùm
hoàn toàn cái bóng của nàng.

Tây Lương Mạt cười lạnh trong lòng, bỗng xoay tròn, một chân thô lỗ đạp về phía háng đối phương.

Không ngoài dự đoán của nàng, cái chân trắng nõn của nàng lập tức bị đối
phương nắm trong tay, dường như bị sự thô lỗ của nàng chọc cáu, hắn lập
tức nắm chân nàng nhấc lên, không chút đau lòng hung hăng hất nàng ngã
trên mặt đất.

Chính trong chớp mắt giơ chân của nàng lên, lớp váy rách không thể che đậy hai chân nàng, váy đón gió nhìn hết không sót thứ gì.

Sau đó đối phương bỗng đứng hình, ánh mắt hắn dừng trên làn váy rách rưới,
tuy chỉ là thoáng nhìn nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm giữa hai chân nàng,
thoáng chốc gần như không dám tin, thất thanh hỏi: “Ngươi cũng dám…”

Trong một giây do dự và mất chú ý, hắn không để ý tới một nét cười lạnh lùng và châm chọc trong đáy mắt nàng.

Tiếp đến nàng bỗng mượn lực từ mũi chân bị nắm, nhấc một cái chân khác lên, dùng sức toàn thân đá thật mạnh vào ngực hắn.

Lần này, chính giữa mục tiêu.

Cùng đó, bóng người thon dài bị Tây Lương Mạt đá bay ra ngoài, đụng “rầm” lên cây cột, rên lên một tiếng rồi rơi xuống đất.

Tây Lương Mạt thu chân, bỗng cảm thấy toàn thân sảng khoái hơn nhiều.

Quả nhiên, cảm giác đánh người thật sướng, khiến nàng cảm thấy tứ kinh bát mạch thông thuận.

Nhất là đánh loại cao thủ rõ ràng giỏi hơn mình nhiều, một chữ thôi – “khoái”.

Tây Lương Mạt đi tới, từ trên cao nhìn xuống người nửa nằm trên đất, thản
nhiên nói: “Không biết sư phụ gọi đồ nhi tới đây làm gì, vừa rồi không
biết là sư phụ, tưởng loại đạo chích vô liêm sỉ nào đánh lén, cho nên
nếu không cẩn thận làm sư phụ bị thương thì xin lỗi nhé!”

Mỹ nhân mảnh khảnh nằm trên mặt đất hơi run rẩy, tóc dài che mặt hắn, chỉ
thấy hắn che ngực, nghiến răng nghiến lợi đến mức âm tiết biến dạng, run giọng nói: “Nha đầu ngươi quá ti bỉ, lại dám… lại dám… không mặc tiết
khố!”

Phía dưới lớp váy dài trắng bóc hoàn toàn không mặc gì, nếu không phải vừa
rồi liếc mắt nhìn qua, để hắn trông thấy chỗ không nên trông thấy lúc
nàng nhấc chân, hắn cũng không vì khiếp sợ mà để nàng đánh lén thành
công.

Tây Lương Mạt khinh miệt xì một tiếng: “Ừ, ti bỉ cái gì, được sư phụ dạy cả thôi, nếu không làm gì có đồ nhi ngày hôm nay.”

Hừ, chiêu này học từ một quyển sách ở đời trước, quả là bất kể thời đại nào đều là đòn sát thủ đối với đàn ông.

“Nha đầu thối, ngươi quá không biết xấu hổ rồi đấy.” Bách Lý Thanh nghe vậy không nhịn được mở miệng mắng nàng.

Tây Lương Mạt ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Như nhau, như nhau thôi.”

Hồ ly tinh ngàn năm nói người khác không biết xấu hổ, hắn còn dám mở miệng nói!

Vừa dứt lời, một bàn tay lạnh như ma bỗng nắm cổ chân nàng, Tây Lương Mạt
giật mình, khi muốn lùi lại thì đã không kịp nữa, nàng chỉ cảm thấy cổ
chân bị kéo mạnh một cái, quái phong nổi lên bốn phía, trời đất xoay
chuyển, nàng đã bị nắm bả vai ấn trên đất.

May mà nàng đã có đề phòng, tuy không thể né tránh hắn bắt nhưng xoay được
lưng lại, ít nhất tránh cho kết cục cái gáy đụng đất nở hoa.

Có điều tốc độ quá nhanh khiến nàng hơi hoa mắt, nhất là khi hắn đặt nàng
dưới thân, tóc đen rất dài như nước chảy xuống bao quanh nàng, trong ánh sáng mơ hồ nàng chỉ thấy được đôi mắt thâm thúy như hồ nước, đẹp như
quỷ của hắn, gần như có thể hút cả linh hồn người ta vào.

“Thế nào? Vừa lòng chưa? Đá vi sư một cái là hết giận rồi chứ?”

Tây Lương Mạt cười lạnh, một chưởng đánh vào ngực hắn: “Nếu đồ nhi nói chưa thì sư phụ có để đồ nhi đánh tới đã nghiền không?”

Động tác của Bách Lý Thanh rất nhanh, bắt được bàn tay mềm của nàng, đáy mắt hiện lên một tia bực, ánh mắt nghiêm túc lại, hắn bỗng vung tay lên,
một tấm rèm lập tức quấn lấy cổ tay Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt là người phản ứng nhanh nhẹn cỡ nào, ngay lập tức nhìn ra
động tác của hắn có điểm không bình thường, giãy dụa muốn thoát, đùi
cũng không khách khí đá lên trên.

Nhưng lúc này, Bách Lý Thanh không có tâm trạng chơi đùa với nàng như lúc
trước, dùng chân dài đè lên trực tiếp tách hai chân của nàng ra, ngăn
chặn sự công kích của nàng.

Hắn cực kỳ kiên nhẫn hóa giải từng chiêu thức của nàng, đồng thời mỗi một
lần ra tay đều ngăn chặn sự phản kháng của nàng cực kỳ chính xác, từng
ngón tay bắt lấy khiến nàng bị đau mất đi sức chống cự lại không đến mức làm nàng bị thương.

Chỉ mấy chiêu, hai tay Tây Lương Mạt đã bị rèm quấn chặt không thể động đậy, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn.

“Đừng nhìn vi sư như thế, vi sư không phải đã nói ánh mắt sáng quắc đầy khiêu khích của ngươi rất dễ chọc lửa giận và lửa dục của nam tử hay sao?”
Bách Lý Thanh như một thầy giáo vô cùng tốt, hắn cười khẽ, nhưng ý cười
không chạm đến đáy mắt lành lạnh.

“Người…” Tây Lương Mạt muốn nói gì lại thấy hắn bỗng đứng lên, vung tay áo rộng, một trận gió từ tay áo cắt đứt hầu hết tấm rèm xung quanh.

Lúc này, ánh nến bốn phía đã không còn lụa mỏng che đậy, không còn mông lung mà đủ để Tây Lương Mạt nhìn rõ mọi thứ trước mặt.

Khi ánh mắt nàng dừng trên mặt Bách Lý Thanh, nàng giật mình, thất thanh hô: “Mặt của ngươi!”

Hôm nay, Bách Lý Thanh hiếm khi nào không dùng loại son tử thạch quý trọng, nhưng má phải hắn lại có những đường máu như hình xăm, trên thân những
đường máu lại tách ra thành nhiều nhánh nhỏ, nở thành hình vẽ kỳ quái
trên làn da trắng nõn của hắn, như hoa mà không phải hoa, như cây mà
không phải cây, nhìn có vẻ dữ tợn, ở trên làn da cực trắng của hắn càng
có vẻ đậm nét diễm lệ, không giống người thường, mười phần mười là đại
yêu ma hóa thân.

Nếu Tây Lương Mạt chưa tiếp xúc với hắn lâu, lại là người theo thuyết vô thần, thì đại khái nàng đã sợ tới mức hét ầm lên.

“Thế nào? Xấu lắm à? Làm ngươi sợ?” Bách Lý Thanh giơ tay chạm vào má phải
của mình, nhếch khóe môi cười mà không có vẻ gì thú vị.

Tây Lương Mạt biết hắn xưa nay thích chưng diện, đến chết không bỏ, tự kỷ
vô cùng, lại kiêng kỵ nhất người khác nhòm ngó dung mạo xinh đẹp đến kỳ
cục của hắn, liền lắc đầu: “Không phải, rất… đẹp rất hoang dã, đẹp rất
đặc sắc.”

Lời này không phải nịnh hót, đường vẽ kiểu như mặt nở hoa hoặc mọc cây này ở trên người bất cứ ai khác đều không vừa mắt, nhưng ở trên mặt Bách Lý
Thanh lại mang một loại hiểu quả rất huyền ảo, kỳ diệu.

“Hừ, thứ khẩu thị tâm phi, vừa vào đã ra tay với vi sư, thế nào, có niềm vui mới rồi à? Mùi vị của Thái Tử gia có phải không tệ lắm không?” Bách Lý
Thanh trào phúng cười nhạo, đôi mắt hẹp dài đong đầy ánh sáng lạnh.

Tây Lương Mạt nghe vậy cơn tức trong lòng bùng lên, nàng hơi điều chỉnh tư
thế bị trói, cười khẽ: “Không giống với mùi vị của sư phụ, cũng không tệ lắm… Ưm.”

Lời còn chưa dứt, môi nàng đột nhiên bị chặn, thậm chí nàng còn không thấy hắn tới đây thế nào.

“Ưm…”

Nụ hôn mãnh liệt đầy cướp đoạt của Bách Lý Thanh gần như khiến Tây Lương
Mạt thở hết nổi, hắn giống như muốn ăn nàng, mút đầu lưỡi nàng phát đau, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Nàng nếm được mùi máu tanh kỳ dị từ lưỡi hắn, mang theo vị thuốc, không hiểu sao khiến nàng mê muội.

Nhưng, rất nhanh, nụ hôn mang tính trừng phạt này đã kết thúc.

Tây Lương Mạt vừa được buông ra cái cằm bị hắn kiềm chế lập tức hít thở
từng ngụm không khí mới mẻ, nhưng khi nàng vừa mới làm cho hơi thở của
mình thuận lợi một chút lại bị cảnh tượng nhìn thấy làm cho hết hồn.

Nàng thấy Bách Lý Thanh đứng lên, hắn đang cởi áo bào.

“Sư phụ, ngươi thần thần bí bí gọi ta tới là vì làm loại chuyện này ở đây đấy à?” Tây Lương Mạt lạnh lùng nhăn mày.

Bách Lý Thanh thì vừa tao nhã cởi áo vừa vung ống tay rộng lên, những tấm
màn dài rơi xuống đấy lập tức cuốn tới, hắn thuận tay nhét xuống dưới
người Tây Lương Mạt.

Tuy dưới thân lót ít vải rèm, thoải mái hơn nằm trên sàn cứng nhắc nhiều,
nhưng Tây Lương Mạt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh.

Tây Lương Mạt mẫn cảm phát hiện người trước mặt có một thứ gì đó cực kỳ
nguy hiểm, thứ này không thể nói rõ là cái gì, hơn nữa Bách Lý Thanh lại thường xuyên khiến người ta cảm thấy hắn chỉ đứng đó thôi đã toàn thân
nguy hiểm, không ai dám tới gần.

Nhưng lúc này, nàng bỗng cảm nhận được một cảm giác cực kỳ không ổn khác với ngày thường.

“Vốn muốn dịu dàng một chút, cho ngươi hồi ức tốt đẹp của đêm đầu tiên, dù
sao loại chuyện này luôn có điểm không thoải mái, nhất là trong tình
huống này. Nhưng xem ra trò cưng của vi sư không thích loại cảm giác cọ
xát nguội ngắt kia.” Bách Lý Thanh cởi hết quần áo trên người, lộ ra
đường cong duyên dáng lại rắn chắc.

Trên lồng ngực khêu gợi của hắn, chỗ gần trái tim, cũng có những hoa văn uốn lượn diễm lệ như tơ hồng.

Làn da sáng như bạch ngọc gần như có thể phát sáng, làm nền cho hoa văn yêu dị, có cảm giác gợi cảm và mị hoặc khác lạ.

Tây Lương Mạt bắt đầu đỏ mặt, nàng có phần không thể dời mắt, trong lòng thì đang chửi bới mình cả nghìn lần.

Đỏ mặt cái rắm!

Chẳng phải lần đầu tiên bị tên yêu quái này dày vò, cũng chẳng phải lần đầu tiên thấy hắn thế này.

Nhưng mà…

Tây Lương Mạt bỗng phát hiện, mình thật là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ
hiện tại của hắn. Cho tới nay, cho dù lúc bị hắn dày vò, ở trong suối
nước nóng, hắn ít nhất đều có một đoạn áo choàng lơi lỏng trên người.

Cú đập mạnh vào thị giác khiến nàng vô thức bỏ qua tin tức mà Bách Lý Thanh vừa tiết lộ.

“Sợ à?” Bách Lý Thanh chỉ mặc quần lót đi tới gần nàng, tóc như sa tanh đen rối tung sau đầu, trên mặt có một nét chăm chú và nóng rực.

Tây Lương Mạt nhìn mà bất giác run lên, nàng cảm thấy mình như miếng thịt nằm trên thớt, chờ người ta xâm lược.

Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, không tự chủ được rụt một cái, lại mạnh miệng nói: “Có gì phải sợ.”

Bách Lý Thanh dừng trước mặt nàng một lúc, nở nụ cười khẽ: “Không sợ là tốt nhất, sau này ngươi sẽ quen thôi.”

Hắn nửa quỳ giữa hai chân nàng, một tay chậm rãi rút sợi vải đỏ của cái yếm, sau đó ngón tay dài không khách khí xoa lên.

Thừa dịp Tây Lương Mạt co rúm lại, hắn nâng mặt nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Hết sức dịu dàng, khiêu khích hết mức có thể. Tây Lương Mạt chưa từng ngờ
rằng hôn môi là một hành động tốt đẹp như thế, nhẹ như mây bay, mềm như
nước chảy.

Tình ý tràn đầy, cơ hồ làm nàng sinh ra một loại ảo giác, chính mình là bảo bối mà hắn quý trọng nhất.

Chuyện này chưa từng có, hắn như đang thờ phụng một món trân bảo mỹ lệ nhất, hết sức mềm nhẹ và yêu thương.

Cho dù nàng không phải thiếu nữ chưa biết sự đời cũng không khỏi thất thần.

Chính trong lúc thất thần đó, nàng đột nhiên cảm giác được thân thể mình bị nhét vào một thứ gì đó lạnh lẽo.

“Ưm… Ngươi nhét cái gì vào!” Cảm giác khó chịu vì chưa từng bị người xâm
nhập khiến Tây Lương Mạt giật thót, nhưng ngay sau đó đã bị hắn kéo vào
ma mị dịu dàng mà hắn dựng lên lần nữa.

Nàng muốn giãy dụa, muốn kháng cự, lại chỉ có thể như con mồi bị con nhện bắt được, phí công giãy dụa.

Không biết bao lâu sau, thứ lạnh như băng kia chậm rãi hòa tan trong cơ thể
nàng, sau đó lên men biến thành một ngọn lửa kỳ dị, một đường lan tràn,
dày vò thiêu đốt, khiến nàng không thể chịu đựng được.

Bản thân Tây Lương Mạt nghiên cứ độc vật dược vật, làm sao có thể không
biết không thích hợp ở chỗ nào, nàng đột nhiên mở to mắt.

Dược! Hắn vậy mà lại hạ dược nàng, còn là loại dược nồng nhiệt nhất, mãnh liệt nhất!

Ngọn lửa này chẳng mấy chốc đã quét sạch nàng, từng dây thần kinh đều đang gào thét đau đớn và khát vọng, thần trí mơ hồ.

Nàng nắm chặt lấy dây rèm đang trói mình, không nhịn được ngẩng đầu nức nở: “A—!” Giống như toàn bộ thế giới đang vặn đi.

Nàng lập tức không nhìn thấy gì nữa, bao gồm cả Bách Lý Thanh trước mặt.

Chi nghe giọng nói xa xôi lạnh lẽo của hắn khẽ vang bên tai: “Đóa hoa của ta đã đến lúc nở rồi, thật là xinh đẹp kinh người.”

Cô gái bị hắn trói chặt dưới chân như một con phượng hoàng nhỏ sa lưới,
run run, giãy dụa, vô lực phản kháng, mặc hắn nhổ xuống từng cái lông
chim của nàng, hưởng thụ vẻ đẹp của nàng.

“Sư phụ… A Cửu… Cứu ta… Cứu ta… !” Tây Lương Mạt vô ý thức muốn giãy dụa.

Bách Lý Thanh thương tiếc cúi đầu thì thầm dụ dỗ bên tai nàng như yêu ma:
“Xuỵt, đóa hoa nhỏ, hãy yên lặng, vi sư thấy ngươi rơi lệ sẽ đau lòng
đấy…”

Lời trấn an và những ngón tay khẽ vuốt của hắn làm ý thức cháy bỏng của
nàng như có chỗ dựa, nàng hơi nhịn xuống tiếng nức nở, nhưng ngay sau
đó, cơn đau cực lớn khi đột nhiên bị xuyên thấu thoáng chốc khiến nàng
mở to mắt, đồng tử giãn ra.

“A ——! A ——!”

Vì sao, vì sao hắn lại có…

Lại có thứ thái giám không nên có!

Thân mình nàng cong lên, như một con cái thiếu nước ý đồ thoát khỏi cảm giác đau đớn này, nhưng bị yêu ma cường đại trên người hung hăng đè lại.

“Bỏ ra, ngươi bỏ ra!”

Tây Lương Mạt điên cuồng hô lên, nước mắt giờ mới chảy xuống, lại chỉ đổi
lấy sự an ủi dối trá và sự dày vò vĩnh viễn không có chừng mực của yêu
ma trên người.

Bách Lý Thanh nhìn bé yêu thống khổ trong lòng, đáy mắt thoáng qua một tia
đau lòng, nhưng một giây sau lại tiếp tục, hắn ý đồ dịu dàng một chút
lại phát hiện bản thân căn bản không thể khống chế.

Nước mắt của nàng, vị ngọt của nàng, nỗi thống khổ của nàng, đều làm cho hắn không thể dừng lại.



Rất lâu sau, lâu đến mức Tây Lương Mạt gần như không muốn nhớ lại cái đêm
xa hoa tràn đầy hơi thở của máu và tình dục kia nữa, hoàn toàn không còn lý trí, chỉ còn cọ xát theo bản năng, thối nát đến mức khiến nàng xếp
hạng là ác mộng.



Dưới ánh nến mê ly, hơi thở hoa lệ ngập đầy phòng.

“Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi khóc đến mức vi sư phải đau lòng, rất nhanh
thôi là xong rồi.” Bách Lý Thanh ôm tiểu nha đầu gần như khóc ngất đi
trong lòng, đôi mắt quyến rũ âm trầm hiếm khi nào xuất hiện một tia áy
náy.

“Đau lòng con mẹ nhà ngươi, lòng ngươi đau à, móc ra cho ta xem!” Tây Lương Mạt khóc đến nấc cụt còn không quên hung tợn mắng.

Sự phẫn nộ và kinh ngạc của nàng khiến nàng lại không chú ý tới hàm nghĩa rất nhanh là xong mà Bách Lý Thanh nói.

Bình thường, đối với Bách Lý Thanh mà nói, cái thứ gọi là rất nhanh đều không có thời hạn.

Mà lúc này, tiếng mắng khàn khàn mang theo hơi tình chưa tan của nàng nghe có vẻ mềm yếu, ngược lại giống hờn dỗi hơn.

Hàng hận cực giọng nói này, và cả nước mắt rơi không nhịn được nữa.

Nước mắt chỉ có thể là vũ khí, sao có thể là thứ tiết lộ cảm xúc được!

Nhưng nàng chỉ cảm thấy rất… ấm ức!

Khó giải thích, chỉ muốn khóc thôi.

Tên thái giám chết giẫm kia, tên thái giám giả kia!

Tên đại biến thái vô sỉ kia!

Tên đại yêu quái kia!

“Thật ra ngươi không phải người đúng không!” Tây Lương Mạt bỗng cảnh giác nhìn người đang ôm mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui