Hoạn Phi Thiên Hạ

“Nghe nói đốc tra của Tư Lễ Giám tới, hạ quan không đón tiếp từ xa, xin thứ
lỗi nhiều hơn… Khụ khụ.” Một bóng người cao gầy chậm rãi từ sau màn đi
ra.

Tây Lương Mạt giương mắt nhìn lại, không khỏi sửng sốt, người kia là Chu Vân Sinh, thành chủ, Tiết Độ Sứ thành Luật Phương?

Người vừa tới mặc một bộ y phục xanh nhạt, thắt lưng đeo đai ngọc, hốc mắt
sâu sống mũi cao, môi mỏng hồng hồng, đôi mắt xanh lam như biển khiến
Tây Lương Mạt thoáng chốc nhớ tới bầu trời trong vắt phía trên thành
Luật Phương này, mái tóc vàng dài chấm thắt lưng dùng dây ngọc buộc sau
đầu.

Người đàn ông trước mặt rõ ràng đàn ông điển hình vùng Caucasus ở phương Tây
hoặc người Aryan, nên mặc một bộ quần áo Tây Âu vừa dày vừa nặng kiểu
Napoleon hoặc quần áo kiểu Hy Lạp, nay lại mặc một bộ đồ kiểu Trung Hoa, nhìn thật sự có vẻ kỳ quái.

“Mẹ của tại hạ là người Đại Thực, phụ thân thì là người Luật Phương, khiến
đốc tra chê cười rồi.” Dường như Chu Vân Sinh đã hoàn toàn quen thuộc
với phản ứng của đám Tây Lương Mạt, chỉ mỉm cười giải thích.

Tây Lương Mạt gật đầu, mỉm cười nói: “Con trai giống mẹ, thành chủ đại nhân kế thừa huyết thống ưu tú của hai nước đương nhiên tuấn tú lịch sự,
dáng vẻ đường đường, huống hồ chọn quan chọn hiền là được, liên quan gì
tới bề ngoài đâu?”

Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt, trong đôi mắt xanh lam hiện lên một chút
ngạc nhiên, sau đó hắn cười khẽ: “Quả là đốc tra mà Đốc Công đại nhân
phái xuống, mời ngồi, dâng trà ngon.”

Dứt lời, hắn dẫn đám Tây Lương Mạt ngồi xuống trong phòng khách.

Sau khi trà thơm được dâng lên, hắn lại nhìn về phía Lý Mật ngồi bên cạnh
Tây Lương Mạt: “Lý đại nhân đã lâu chưa tới biên quan, có lẽ ở Trung
Nguyên thăng chức rất nhanh đã quên mất đám bạn cũ chúng ta rồi.”

Lý Mật đang dùng trà, nghe vậy nở nụ cười hì hì, nói: “Chu huynh đệ nói
đùa, năm đó chúng ta đều do Đốc Công một tay đề bạt, những ngày ở Luật
Phương cũng không phải ngắn, cùng nhau uống rượu, ăn thịt, giết người,
giết giặc, sao có thể quên ngươi được. Có điều đám chúng ta tuy hiện tại đang làm quan ở kinh thành nhưng chỉ là quan tứ phẩm thôi, Chu huynh đệ đã là đại quan biên thành chính nhị phẩm, nếu tùy tiện bắt chuyện làm
quen sợ là bị người ta nói đám chúng ta trèo cao.”

Chu Vân Sinh cười lắc đầu: “Lão Lý, chúng ta đừng ra vẻ nho nhã như thế,
tới biên quan cả rồi, đã bảy, tám năm không gặp, bạn cũ gặp nhau mà
thôi, đốc tra đại nhân sẽ không hiểu lầm đâu.”

Tây Lương Mạt cười khẽ, thổi trà trong chén: “Yên tâm, bản công tử còn chưa nhàm chán đến mức hoài nghi Lý đại nhân cấu kết với đại quan biên
thành, đều là người làm việc cho Thiên Tuế gia, nghi người thì không
dùng người, dùng người thì không nghi người.”

Lý Mật và Chu Vân Sinh không ngờ Tây Lương Mạt thẳng thắn như thế, đồng thời sửng sốt rồi đồng thời nở nụ cười.

Không sai, đây chính là nỗi lo nho nhỏ giữa bọn họ, không người đương quyền
nào muốn nhìn thấy thuộc hạ bên cạnh và đại quan mình nâng đỡ ở biên
quan quan hệ thân thiết.

Chu Vân Sinh cười nói: “Mạt công tử quả là người có cá tính, lát nữa ra
ngoài dùng bữa hạ quan sẽ chuẩn bị yến hội mang hương vị biên quan để
mời công tử thay đổi khẩu vị, nếm thử phong tình biên quan chúng ta, tuy không thể tinh xảo như trong Trung Nguyên nhưng cũng rất đặc sắc.”

Tây Lương Mạt cười cười, đặt cái chén của mình xuống: “Đúng vậy, ví dụ như
trà sữa này, tuy biết là để chiêu đãi khách quý nhưng ta thật sự không
quen miệng, mùi quá tanh nồng, đại nhân nên bảo đầu bếp nấu nhạt đi một
chút.”

Những lời nói vừa chân thành vừa vui đùa khiến không khí trong phòng thả lỏng không ít, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Tây Lương Mạt được sắp xếp ở tại thượng sương phòng, nàng rửa mặt chải đầu
qua loa một phen rồi thay một bộ cẩm y màu trắng, thắt lưng buộc đai
ngọc, tóc dài dùng trâm đai bạch ngọc cố định ở sau đầu.

Nàng vốn đã xinh đẹp quyến rũ, trên mặt phủ thêm ít phấn hoàng trà, vẽ lông
mày to hơn một chút, nhìn qua có vẻ giống một thư sinh tuấn tú.

Bởi Cửu Thiên Tuế yêu thích mỹ nhân, không ít thái giám hầu hạ bên cạnh đều có gương mặt cực đẹp, vì vậy dáng dấp Tây Lương Mạt không khiến người
khác hoài nghi.

“Công tử!” Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói cung kính của Lý Mật.

Tây Lương Mạt đặt bút vẽ lông mày xuống, thản nhiên nói: “Vào đi.”

Bạch Trân đi ra mở cửa, Lý Mật bước vào, chắp tay nói với Tây Lương Mạt: “Công tử triệu kiến thuộc hạ?”

Tây Lương Mạt khoát tay ngắt lời: “Thống lĩnh, mời ngồi, ta chỉ có chút chuyện muốn ngươi giải đáp thôi.”

“Thuộc hạ nhất định trả lời tất cả những gì mình biết.” Lý Mật nghe lời ngồi xuống bên cạnh bàn tròn.

Tây Lương Mạt rót một chén trà cho hắn, cười một tiếng: “Ta chỉ muốn hỏi
thống lĩnh một chuyện, Chu Vân Sinh này là người thế nào, ngươi hiểu về
hắn bao nhiêu?”

Khi còn ở kinh thành nàng từng xem tư liệu của Chu Vân Sinh ở Tư Lễ Giám,
thế nhưng không có ghi chép về bề ngoài của hắn, chỉ viết năm đó hắn
được Bách Lý Thanh cứu xong liền thuần phục trước Bách Lý Thanh.

Hỏi Bách Lý Thanh thì hắn chỉ nói người này cực kỳ có tài hoa, thời niên
thiếu lớn lên ở Đại Thực, sau đó theo thương đội vượt qua con đường tơ
lụa để tới Luật Phương, bị người cướp bóc, lưa lạc đến xóm ổ chuột, rồi
may mắn được gặp Bách Lý Thanh.

Lý Mật nghe vậy nghiêm mặt nói: “Chu huynh đệ đầy bụng kinh luân, đám giặc cỏ chúng ta không thể sánh bằng, nếu không có hắn mấy năm nay Luật
Phương cũng không yên ổn thế này, chỉ là tính cách hắn luôn yên lặng
hướng nội, nếu không gặp gỡ Thiên Tuế gia, đám dân đen chúng ta nào có
cơ hội để đi tới hôm nay.”

Tây Lương Mạt quả thật có phần khâm phục cách nhìn người tài không có bất
cứ khuôn mẫu nào của Bách Lý Thanh, dám giao biên thành Luật Phương quan trọng như vậy cho Chu Vân Sinh “không thuộc tộc ta”, dẫn giặc cỏ dị tộc như Lý Mật vào Cẩm Y Vệ, đúng là khiến người ta bội phục.

Tây Lương Mạt cười khẽ một tiếng: “Vậy cũng phải do chính các ngươi có bản
lĩnh khiến người ta kính trọng, đúng không? Ta chỉ muốn biết vị Chu Vân
Sinh đại nhân này thường ngày thế nào thôi.”

Một câu này ngược lại khiến Lý Mật cứng họng, hắn cau mày vò đầu suy nghĩ
rất lâu: “Chu huynh đệ cùng ta tiếp nhận sự huấn luyện của Tư Lễ Giám,
thành tích võ học của hắn tuy không tốt lắm nhưng mưu lược tính toán thì không ai trong số chúng ta có thể so với hắn, thế nhưng hắn cũng có
điểm quái gở, có thể trò chuyện với bất cứ ai nhưng không có giao tình
quá sâu, có lẽ là do bề ngoài của hắn, người khác kiểu gì cũng có phần
nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ có Thiên Tuế gia mới thỉnh thoảng nói
được vài lời.”

Tây Lương Mạt nghe vậy im lặng một lát rồi bỗng nở nụ cười: “Thật không?
Không biết biết Lý thống lĩnh có cảm thấy thân thế của vị Chu Vân Sinh
đại nhân này rất giống một loại người không?”

Lý Mật sửng sốt: “Loại người nào?”

Tây Lương Mạt cười cười nói: “Không có gì, thống lĩnh đi trước đi, lát nữa ta sẽ đi qua.”

Lý Mật gật đầu, cáo lui rời đi.

Một lát sau Bạch Trân bước tới nhìn Tây Lương Mạt, có chút tò mò hỏi: “Công tử cảm thấy vị Chu thành chủ kia giống loại người nào?”

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là giống thám tử, không có chứng
cứ thân thế gì, sau đó vô cùng trùng hợp được Thiên Tuế gia cứu, còn là
một kỳ tài hiếm có, cuối cùng do tính tình quái gở mà không muốn nói
chuyện với người khác, bởi vì thám tử tài giỏi tới đâu cũng là người,
nói dối một lần sẽ cần hàng trăm lời nói dối để bổ sung, hơn nữa nói dối nhiều sẽ rất để lộ sơ hở.”

Bạch Trân nghe vậy liền biến sắc, nói: “Công tử, vậy vừa rồi vì sao ngài không nói với Lý thống lĩnh?”

Tây Lương Mạt cười khẽ, nhìn những đám mây xa vời trên bầu trời xanh lam
của thành Luật Phương: “Bởi vì, nữ nhân rất dễ tin tưởng lời nói dối của nam nhân của mình, còn nam nhân thì rất tin tưởng huynh đệ từng thay
đổi vận mệnh với mình, nếu vừa rồi ta nói ra sự hoài nghi của mình, có
lẽ Lý Mật sẽ không nói gì nhưng trong lòng sẽ khó chịu, không phải sao?”

Hiện tại, ở giữa những người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám, tất cả uy vọng của
nàng đến từ vị trí phu nhân của Bách Lý Thanh, nàng không có cao thủ tâm phúc của mình, tuy nàng tin người có thể được Bách Lý Thanh phái tới
bảo vệ nàng nhất định là tử sĩ được Bách Lý Thanh khẳng định, nhưng nàng không muốn dễ dàng sinh ra rạn nứt với đám Lý Mật.

Thật ra khi xem lý lịch của Chu Vân Sinh nàng đã từng nêu ra nghi vấn của
mình với Bách Lý Thanh, Bách Lý Thanh chỉ cười cười nói, đây là lý do vì sao hắn luôn để Chu Vân Sinh ở biên quan mà không điều vào kinh thành.
Hắn cũng từng hoài nghi, có điều biểu hiện của Chu Vân Sinh luôn rất
tốt, không giống thám tử ngoại tộc, hơn nữa nơi như Luật Phương thật sự
đặc biệt, vì vậy hắn mới mạo hiểm giao nơi này cho Chu Vân Sinh, chính
vì muốn nhìn xem rốt cuộc Chu Vân Sinh muốn làm gì.

Tây Lương Mạt chỉ yên lặng nghĩ, thật ra trong đó còn có cái bệnh thích
nghịch lửa, giữ lại một món đồ chơi nguy hiểm để thử thủ đoạn của mình
mới đúng.

“Vậy chúng ta cẩn thận chút là được!” Bạch Ngọc đẩy cửa vào, nhẹ giọng nói.

Tây Lương Mạt nhìn nàng, gật đầu cười chế nhạo: “Thế nào, cuối cùng cũng
chịu bò ra khỏi vỏ ốc của em, đối mặt với Tiểu Lục Tử rồi à?”

Chuyện Bạch Ngọc có thai lần trước, về sau gọi Lý thánh thủ tới xem cẩn thận,
mọi người đã chấp nhận tin tức Bạch Ngọc chưa chồng mà đã có thai và đợi một đứa bé đáng yêu ra chơi cùng, không ngờ việc này bị phát hiện ra là một hiểu lầm cực lớn!

Lý thánh thủ dùng vẻ mặt dở khóc dở cười nói: “Thật ra gần đây Bạch Ngọc
cô nương nhiễm bệnh nên dạ dày mới không thoải mái, thường xuyên cảm
thấy buồn nôn mà thôi, uống mấy thang thuốc là được.”

Biểu cảm của mọi người đều trở nên cực kỳ quái dị, còn Bạch Ngọc cũng vì
hiểu lầm buồn cười này mà không dám ra ngoài gặp ai, Tiểu Lục Tử thì mỗi ngày xách đồ ăn, đồ dùng tới cửa phòng nàng lảng vảng, cho dù luôn bị
nàng lạnh nhạt đuổi đi nhưng không nổi giận chút nào.

Sau khi tin Tây Lương Mạt sắp xuất phát tới biên quan truyền ra trong đám
tỳ nữ thiếp thân, ngoại trừ Bạch Nhụy trên đầu có thương tích hoàn toàn
mất tư cách đi theo, bị cưỡng chế ở lại phủ Thiên Tuế dưỡng thương thì
Bạch Ngọc nhất định muốn đi cùng.

Tây Lương Mạt nghĩ coi như dẫn nàng ra ngoài giải sầu nên đồng ý, chọn thêm hai tỳ nữ Bạch Hà, Bạch Vũ võ nghệ tương đối tốt đi cùng là vừa đủ bốn
người.

Có điều suốt dọc đường Bạch Ngọc chỉ trốn trong xe ngựa không chịu ra ngoài nói chuyện với Tiểu Lục Tử và những người khác.

Bạch Ngọc hơi đỏ mặt, cười ha ha một tiếng: “Công tử nói đùa.”

Tây Lương Mạt không làm nàng khó xử, chỉ cười cười: “Được rồi, chúng ta thu dọn rồi cùng đi dự tiệc đi, có điều đừng uống say.”

Hai tỳ nữ đồng loạt đáp vâng.

Tiểu Bạch cũng thò cái đầu ra khỏi vạt áo Bạch Ngọc, phát ra âm thanh rất hưởng thụ: “Cạc cạc…”

Tây Lương Mạt lắc đầu không nói gì, Bạch Ngọc chiều Tiểu Bạch đã hoàn toàn không còn biên giới rồi.

— Ông đây là đường ranh giới cuối cùng Tiểu Bạch cũng có bộ ngực lớn —

Phòng mời khách của phủ thành chủ.

Luật Phương là nơi biên quan, ngay cả phủ thành chủ cũng không thuần một phong cách Hán mà rất có cảm giác Tây Vực.

Phòng mời khách là phòng lộ thiên, xung quanh có khoảng hai, ba mươi chiếc
bàn thấp, mọi người ngồi trên thảm lông, trên mặt bàn bóng loáng trước
mặt mỗi người là những món ăn mang đậm hương vị Tây Vực, đồ uống là trà
sữa, trà bơ, rượu sữa ngựa, rượu nho, ở giữa đang đốt vài đống lửa, có
ba con dê đang nướng trên bếp, lớp da vàng óng ánh không ngừng nhỏ mỡ
xuống đống lửa, mùi các loại hương liệu và mùi thịt quay tràn ngập phòng khách, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Bên cạnh có một nhóm người hầu cầm dao nhỏ không ngừng cắt thịt đã nướng
chín từ trên người con dê xuống, sau đó đặt lên đĩa rồi mới chia tới chỗ từng vị khách.

Chu Vân Sinh tự mình đặt một cái đĩa đầy thịt dê thơm lừng lên bàn của Tây
Lương Mạt, cười nói: “Đốc tra đại nhân nếm thử đi, dê nướng mùi vị chính tông của biên quan đại mạc chúng ta chỉ dùng dê non ba tháng để nướng.”

Tây Lương Mạt nhìn đĩa thịt, cảm thấy rất có khẩu vị, nói cảm ơn xong liền
nếm thử, quả nhiên thịt dê vừa mềm vừa thơm, hòa cùng với mùi của các
loại hương liệu khiến nàng không nhịn được phải nheo mắt cười nói: “Quả
là mùi vị rất ngon, khiến người ta muốn ăn luôn cả ngón tay mình.”

Lời nói không chút ra vẻ của nàng hoàn toàn không giống đám quan văn cổ hủ
trong kinh thành, lập tức chiếm được tiếng cười của mọi người.

Đôi mắt màu xanh ngọc của Chu Vân Sinh dưới ánh lửa có vẻ xinh đẹp như màu
của phỉ thúy, hắn mỉm cười: “Mạt công tử quả là người nhanh nhẹn, mời.”

Dứt lời, hắn kính rượu với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt không do dự, chỉ cười cầm chén rượu lên uống cạn, mọi người cũng tự kính rượu rồi sảng khoái uống hết.

Sau đó, nàng liếc mắt nhìn thấy đặt phía trên đĩa thịt bò nướng ở trên bàn
còn có một bộ dao nĩa bằng bạc tinh xảo, nàng không khỏi có chút hoài
niệm, ngứa tay cầm lấy dao nĩa cắt miếng thịt bò rưới nước sốt thơm nồng kia, cho một miếng vào miệng, quả nhiên là vị bò bít tết quen thuộc,
mùi tiêu đen và mùi bạc hà nhàn nhạt thật sự thơm ngon vô cùng.

Chu Vân Sinh thấy động tác sử dụng dao nĩa thuần thục của nàng không khỏi
ngây cả người, đôi mắt xanh lóe lên vẻ kinh ngạc: “Mạt công tử, ngươi…
ngươi biết dùng dao nĩa sao?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn cười nói: “Đúng thế, trước kia ta có một thầy giáo
cũng tới từ Đại Thực, ông ấy thích nhất dùng dao nĩa ăn cơm.”

Chu Vân Sinh nghe vậy ánh mắt sáng lên, ho khan một tiếng rồi nói: “Vậy
không biết Mạt công tử có biết nói tiếng Đại Thực không?”

Tây Lương Mạt cười cười: “Cái này thì thật sự không biết.”

Tiếng La Mã cổ, độ khó của cái này rất cao.

Chu Vân Sinh có phần thất vọng, sau đó lại thoải mái nói: “Cũng không lạ,
ngay cả ở Luật Phương cũng không có mấy người biết tiếng Đại Thực, Đại
Thực thật sự quá xa xôi.”

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt có chút phiền muộn của hắn, đột nhiên hỏi: “Sức
khỏe của Chu đại nhân không tốt sao? Luôn ho khan, hay là nhớ nhà thành
bệnh?”

Chu Vân Sinh vô thức nói: “Nhớ…” Nhưng ngay sau đó dường như hắn nhớ tới
hoàn cảnh của mình, tự nhiên đáp: “Nói ra thì Trung Nguyên cũng là cố
hương của hạ quan, thân thể hạ quan luôn không tốt, có bệnh ho khan.”

Dứt lời, hắn chuyển chủ đề nói tới những phong cảnh, phong tục quanh đây.

Tây Lương Mạt cười cười như không để ý, nàng thật sự cần biết một chút phong tục ở đây.

Trên tiệc rượu, chén qua chén lại với Chu Vân Sinh nói về cuộc đời của hắn,
Tây Lương Mạt không thể không nói người đàn ông này là một người nói
chuyện rất thú vị, hắn luôn có thể khiến ngươi quên mất hắn là người dị
tộc tóc vàng mắt xanh, chỉ biết mê muội nghe những lời nói ôn hòa pha
chút hài hước của hắn, hắn như một người kể chuyện có thể miêu tả một
việc lôi cuốn như có ảo ảnh.

Đồng thời, khi hắn nhìn ngươi, bất kể ngươi là nam hay nữ, ngươi giống như bị hút hồn.

Rất nhanh, tiếng cười đã vang vọng khắp nơi, ngay cả nhóm sát thần che mặt
của Mị Bộ và Tư Lễ Giám tham gia yến hội cũng có chút ý cười.

Người như vậy… nếu là kẻ địch nhất định sẽ là một kẻ địch rất nguy hiểm.

Tây Lương Mạt chậm rãi nhấp rượu nho trong chén, tiện thể che giấu tia sáng trong mắt.

Trăng lên tới đỉnh đầu, rượu qua tam tuần, cộng thêm đám vũ nương biểu diễn
những điệu múa tràn ngập hương vị dị tộc khiến mọi người say sưa.

Ngay cả Tiểu Bạch cũng uống trộm bầu rượu của ai từ bao giờ, mắt chim mông
lung, đứng trên bàn vừa xé thịt ăn vừa vỗ cánh kêu loạn cả lên.

Chính vào lúc này, một tiếng còi bén nhọn đột nhiên vang lên, gần như cắt
ngang bầu trời im lặng, cũng cắt ngang bầu không khí sảng khoái của bữa
tiệc.

Sau tiếng còi sắc bén kia là một tiếng rồi một tiếng còi sừng trâu nặng nề
vang lên, cấp bách vô cùng, có cảm giác của sự nguy hiểm.

Chu Vân Sinh sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy, gương mặt vốn mỉm cười
trong nháy mắt đã lạnh lùng nghiêm nghị, lớn tiếng nói với người bên
cạnh mình: “Mau, dẫn ngựa của bản thành chủ tới!”

Gã sai vặt kia lập tức xông ra ngoài.

Tây Lương Mạt nghe tiếng động này, thấy sắc mặt những người của thành Luật
Phương đều thay đổi, dường như đồng loạt trở nên cực kỳ nghiêm trọng,
nàng nhìn về phía Chu Vân Sinh hỏi: “Thành chủ đại nhân, có chuyện gì
thế?”

Chu Vân Sinh nhìn sắc trời, nghiêm túc nói: “Tối nay e là một đêm Luật Phương không ngủ rồi, người Hách Hách tới cướp bóc!”

Tây Lương Mạt sửng sốt: “Cướp bóc là thế nào, không phải chúng ta đã ký
hiệp nghị ngừng chiến với Hách Hách, hàng năm có cống phẩm cho bọn họ
hay sao?”

Chu Vân Sinh âm trầm cười nhạt: “Tính tình của dân tộc trên sa mạc vốn rất
hoang dã, bọn chúng được cống phẩm chỉ để không tiến hành xâm phạm quy
mô lớn mà thôi, kiểu cướp bóc quy mô nhỏ này chưa từng ngừng, có điều
sau lần phái đoàn đưa Vương Phi đi hòa thân bị cướp sa mạc Hách Hách
chém giết, có lẽ bọn chúng tự biết mình có lỗi không bảo vệ chu toàn nên yên tĩnh một thời gian, hôm nay lại rục rịch!”

Tây Lương Mạt im lặng một lát rồi lại nói: “Nhưng thành Luật Phương xây
dựng từ đá tảng, bọn chúng lại không phải quân đội chính quy có máy bắn
đá, làm sao công vào thành được.”

Chu Vân Sinh lắc đầu cười khổ: “Thời gian gần đây là hội chợ phiên lớn nhất hàng năm, thương lữ thương gia từ các nước đổ về đây, bởi có không ít
người ban đêm mới đến, số lượng quá nhiều, vì vậy lệnh cấm vào thành ban đêm đã bị tạm giải trừ, e là người Hách Hách đã lợi dụng thời cơ này.”

Lúc này, giọng nói trầm trầm của Lý Mật cũng vang lên: “Người Hách Hách
thượng võ, rất ít để chuyện kinh thương buôn bán trong lòng, so với
chuyện buôn bán phiền phức thì bọn chúng thà chém giết còn hơn, đây cũng là cách nghĩ của ta năm đó.”

Tây Lương Mạt âm thầm lắc đầu, quả là người hoang dã!

Lúc này đã có người dẫn ngựa tới, Chu Vân Sinh áy náy nhìn Tây Lương Mạt
nói: “Thật là khiến Mạt công tử chê cười, chờ ta một lát đi sắp xếp mọi
người vào thành rồi trở lại chiêu đãi ngài.”

Tây Lương Mạt nhìn phần lớn người của thành Luật Phương đều dẫn ngựa đến,
liền nói với Chu Vân Sinh đã xoay người lên ngựa: “Không biết thành chủ
đại nhân có thể cho tại hạ một con ngựa không, tại hạ muốn đi xem.”

Chu Vân Sinh nhìn nàng một cái, đôi mắt hiện lên vẻ không tán thành nhưng
vẫn nói: “Nếu Mạt công tử muốn đi cũng không phải không thể, có điều
hiện giờ đã không còn thời gian đi dẫn ngựa, không biết công tử có để ý
cùng bản thành chủ cưỡi chung một con ngựa hay không?”

Tây Lương Mạt sửng sốt một thoáng rồi hào phóng nói: “Có thể.”

Lời còn chưa dứt, Chu Vân Sinh bỗng cúi người xuống, cánh tay dài cong lên, trong lúc Tây Lương Mạt còn chưa phản ứng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc
của mọi người, đã kéo nàng lên lưng ngựa.

Nếu là người bình thường, lúc này có lẽ không tránh được đã kêu to một
tiếng sợ hãi, thế nhưng Tây Lương Mạt biết Chu Vân Sinh cố ý khó xử
nàng, muốn nhìn nàng xấu mặt.

Nàng cắn đầu lưỡi, nuốt tiếng kêu trong vô thức trở về, sau đó đề khí lập
tức ngồi vững phía sau Chu Vân Sinh, một tay bám lấy eo hắn, cười vang
nói: “Thành chủ đại nhân quả là cưỡi ngựa rất giỏi, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, nàng bỗng lấy ra một chiếc kim khâu đâm thẳng vào mông ngựa, con
ngựa kia hí lên một tiếng đau đớn rồi tung vó chạy về phía trước.

Trong trời đêm, vọng lại tiếng Tây Lương Mạt nhẹ nhàng hạ lệnh: “Lý thống lĩnh, dẫn người của chúng ta lập tức đi cùng!”

Lý Mật bị biến cố trước mắt làm cho giật mình, vội vàng cao giọng trả lời: “Vâng, công tử!”

Bạch Trân vội vàng thu dọn đồ, miệng tức giận oán: “Chu thành chủ này bị làm sao thế, rõ ràng đang cố ý khó xử công tử mà, làm gì có chuyện đột
nhiên túm người ta lên ngựa thế chứ!”

Lý Mật xấu hổ nói: “Chuyện đó… Đối với chuyện không liên quan đến thành
Luật Phương, Vân Sinh luôn là một thư sinh nhã nhặn, nếu có chuyện liên
quan tới an nguy của thành sẽ thay đổi tính tình, đại khái hắn tưởng
công tử muốn đi xem náo nhiệt nên có chút không vui.”

Lý Mật thoáng dừng, ánh mắt lại sáng lên, cười hì hì nói: “Có điều công tử quả là lợi hạ, không hổ là người Thiên Tuế gia coi trọng, làm cho Vân
Sinh ngậm hột thị rồi!”

Bạch Trân trợn mắt lên với Lý Mật: “Rốt cuộc ngươi là thống lĩnh của Chu
thành chủ hay là thống lĩnh của chúng ta, Chu thành chủ kia lại tự tìm
xúi quẩy thôi.”

Dứt lời, nàng hầm hừ đi dẫn ngựa, đuổi theo chủ tử nhà nàng.

Lý Mật cười khổ: “Thật là…”

Hắn cũng lập tức triển khai khinh công, ngay cả ngựa cũng không cần, trực
tiếp dẫn người đuổi theo Tây Lương Mạt và Chu Vân Sinh.

Lại nói tới Chu Vân Sinh thật sự không ngờ bản thân vốn định khiến Tây
Lương Mạt xấu mặt, lại để Tây Lương Mạt đâm một kim vào mông ngựa, con
ngựa bị giật mình một đường chạy cuồn cuộn, hắn đành nắm chặt cương
ngựa, cố gắng trấn an nó, khó khăn lắm mới khống chế được con ngựa khi
nó sắp lao thẳng vào trong đám người hỗn loạn đang ùa vào thành.

Hắn quay đầu, đôi mắt xanh đầy lạnh lùng và tức giận nhìn Tây Lương Mạt
chằm chằm: “Mạt công tử, ngươi coi mạng người là trò chơi quá rồi, ngươi không biết con ngựa bị giật mình rất khó khống chế sao, làm bị thương
người khác thì sao?”

Tây Lương Mạt không có lấy một chút hổ thẹn, chỉ cười nhạt với hắn: “Vậy à, vậy vừa rồi thành chủ đại nhân bỗng nhiên nhấc người ta lên lưng ngựa,
coi người ta thành hàng hóa, có nghĩ tới nếu bản công tử thật sự là thư
sinh yếu đuối thì rất có thể ngã ngựa bị thương, hoặc bị ngã chết
không?”

Chu Vân Sinh cả giận nói: “Ngươi có võ công, có thể tự cứu!”

Tây Lương Mạt nhướng mày: “Ngươi cũng có kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, có thể cứu người!”

Chu Vân Sinh bị nàng bật lại nói không ra lời, tức giận đến mức cười khẩy: “Ngài đúng là nhanh mồm nhanh miệng!”

Dứt lời, hắn mặc kệ Tây Lương Mạt, lập tức nhảy xuống ngựa, đi về phía tường thành dưới sự bảo vệ của thị vệ.

Tây Lương Mạt thì tự động đi theo.

Khi leo lên đến tường thành Tây Lương Mạt mới hiểu vì sao nét mặt mọi người đều nghiêm trọng như thế, chỉ thấy trên đường lớn bên ngoài Luật Phương vốn nơi nơi là lửa trại hiện đang ùn ùn những tiểu thương hoặc thôn dân ở thôn xóm gần đó đổ vào trong thành.

Ở đường chân trời cách đó không xa không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếng phụ nữ kêu cứu và tiếng trẻ em gào khóc.

Còn có vô số tiếng vó ngựa nặng nề, tiếng còi sắc nhọn, tiếng gào thét thô
bạo của bọn đàn ông, thật sự như một đám sói đói điên cuồng truy đuổi
những thôn dân và tiểu thương này.

Tây Lương Mạt nhìn những người đang cuống cuồng chạy trốn về phía thành
Luật Phương, không nhịn được hỏi: “Vì sao không phái người ra chống cự,
giúp đỡ những thôn dân và tiểu thương này lui về trước?”

Chu Vân Sinh nhận lấy một cái kính viễn vọng kỳ lạ bằng đồng từ tay thuộc
hạ, nhìn về phía xa, trước mặt nguy cơ đã quên chướng ngại trước kia,
chỉ trầm giọng nói: “Kỵ binh Luật Phương vốn không giỏi võ công trên
lưng ngựa như người Hách Hách, nhất là ở ban đêm, người Hách Hách còn
giỏi về thuật điều khiển sói, buổi tối luôn dẫn theo sói, ngựa của chúng ta không lâu dài được ngửi mùi sói như ngựa của bọn chúng, ngựa của
chúng ta chỉ cần ngửi được mùi sói và nghe tiếng sói tru sẽ mềm hết cả
chân, đẩy ngã kỵ binh, không nói đến chuyện không cách nào chống cự với
kỵ binh mà ngay cả mạng sống cũng chẳng còn!”

Tây Lương Mạt nghe vậy hơi nhăn mày, chỉ có thể yên lặng nhìn phụ nữ và trẻ em yếu đuối cuồn cuộn chạy về Luật Phương, người được phái ra tiếp ứng
chỉ có bộ binh, thật sự là một chuyện khiến người ta rất bất đắc dĩ.

Giáo úy tên Uất Trì Kính đã ở dưới tường thành, cầm trường thương lớn tiếng
chỉ huy binh sĩ của mình đi giúp đám tiểu thương và thôn dân vào thành.

Thế nhưng bất kể họ chạy đua với thời gian thế nào, hai chân không thể địch nổi bốn chân ngựa, cuồng phong giá rét, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày
và đêm ở sa mạc cực lớn, mùi máu tươi và mùi khét trong không khí mang
theo tiếng cười điên khùng như tiếng dã thú dần tới gần, tác động vào
lòng người trên tường thành.

Không ít người thủ thành đã chuẩn bị đá lăn, khúc cây và dầu nóng, cả nhóm
cung thủ đã chuẩn bị rất nhiều ống tên, đặt bên tường thành, kéo căng
dây cung chờ đám ác ma kia tới gần.

“Mau lên, mau chân lên!”

“Mọi người mau lên, cửa thành sắp đóng rồi!”

“Mau, mau vào thành!”

Xa xa, ngoại trừ ánh sáng từ cây đuốc, còn có những đốm sáng màu xanh lục
lóe lên từ mắt bầy sói, giống như những đốm lửa ma trơi màu xanh, cấp
tốc tới gần thành Luật Phương.

Thời gian trôi qua từng giây, mọi người trên tường thành đã căng thẳng bám chặt vào vách thành.

Chu Vân Sinh nhìn chăm chú đám người Hách Hách và bầy sói dần chạy tới gần, đáy mắt hắn hiện lên một tia căm hận, sau đó nghiến răng nói: “Chuẩn bị nâng cổng thành!”

Cổng thành Luật Phương khác với cổng thành bình thường, nó chia làm hai
phần, một phần là cổng thành bên trong chế từ những khúc gỗ vừa dày vừa
nặng, là phòng tuyến thứ hai, lớp cổng thành thứ nhất thì cũng như tường thành, mài từ đá tảng của núi Hạ Lan, khi đóng sẽ từ từ dâng lên từ
dưới đất.

Vì vậy rất nhiều năm qua, ngoại trừ xuất hiện vấn đề nội bộ, thành Luật
Phương chưa từng bị công phá từ bên ngoài vào, ngay cả vương tộc Tây Hạ
năm đó vì bị vây khốn gần hai năm, đạn hết lương ngừng, cuối cùng nhóm
dân chúng giết Tây Hạ Vương, mở cổng thành, dẫn quân đội người Hán vào
mới khiến thành Luật Phương thất thủ.

Thế nhưng một khi cổng thành dâng lên cũng có nghĩa những tiểu thương và
thôn dân chưa kịp vào thành sẽ bị người Hách Hách bắt làm nô lệ, hoặc
văng máu tươi tại nơi này, làm mồi cho sói!

Mà trở thành nô lệ của người Hách Hách là chuyện khiến người ta sợ hãi hơn cả chết ngay tại chỗ.

Đối với người Hách Hách mà nói, nô lệ chính là gia súc, có thể hành hạ thế
nào cũng được, đồng thời còn là một loại lương thực rất tốt.

Thế nhưng đây không phải lần đầu tiên xuất hiện chuyện thế này, thành chủ vừa hạ lệnh, tiếng hô trầm thấp nháy mắt vang lên.

Tiếng hô nặng nề kia nghe như tiếng khóc tang, quanh quẩn trên bầu trời trong như tiếng tuyên bố tử vong, khiến những người chậm chân còn ở xa xa
không kịp chạy tới gần cảm thấy trái tim lạnh toát, dắt díu già trẻ
không ngừng nhào về phía trong thành, thê lương khóc lóc van xin:
“Không, đừng đóng cổng thành!”

“Cứu mạng, chúng ta còn chưa vào thành!”

“Đừng!”

“Cứu chúng ta, đừng đóng cổng thành!”

Vô số tiếng kêu khóc bi thảm, tiếng bọn trẻ gào thét vang lên, vọng tới tận chân trời, làm người ta nghe mà rơi lệ.

Giáo úy Uất Trì Kính ở cổng toàn thân cứng nhắc, nhưng vẫn khàn giọng gọi
binh sĩ của mình lập tức trở về, đồng thời dẫn theo những người có thể
mang đi.

Sắc mặt của người trên tường thành đều cực kỳ nghiêm trọng, bầu không khí
đè nén, đó là sự đau thương bất lực khi một lần nữa tận mắt nhìn thấy
một cuộc tàn sát ngay trước mắt, nhưng không ai ngăn cản mệnh lệnh của
Chu Vân Sinh.

Bởi mọi người đều biết tốc độ người ngựa của Hách Hách nhanh đến thế nào,
mà cổng thành nặng nề cần thời gian để nâng lên, lúc này đã là cực hạn,
nếu còn không nâng cổng thành, một khi để thiết kỵ và bầy sói của Hách
Hách xông vào trong thành sẽ không đơn giản chỉ là chết và bị thương mấy trăm người.

Đó sẽ là một hồi tai họa tàn sát hàng loạt dân trong thành!

Cho dù mấy ngày nay cũng có một số người Hách Hách có đầu óc tới đây buôn
bán, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản sự hung dữ man rợ của kỵ binh
Hách Hách.

Mà lúc này, Tây Lương Mạt bỗng nhiên lên tiếng: “Chu thành chủ, xin chờ một lát rồi hãy nâng cổng thành.”

Trong mắt Chu Vân Sinh hiện lên vẻ lạnh lùng, đang định nói gì thì Lý Mật đã
đi tới từ khi nào, trầm giọng nói: “Công tử, nếu lúc này còn không nâng
cổng thành sẽ không kịp nữa…”

Chu Vân Sinh nhìn một hàng người mặc y phục dạ hành màu đen không một tiếng động như ma quỷ đứng phía sau bọn họ từ lúc nào, người người che mặt,
hơi thở âm trầm như sát thần đến từ địa ngục, hắn không khỏi nheo mắt
lại. Nếu nói mấy người Lý Mật võ công cao cường, tốc độ cực nhanh đi lên tường thành thì hắn tin tưởng.

Nhưng tốc độ của những người này dường như không kém Lý Mật và bọn họ chút
nào, nếu hắn nhớ không nhầm, chân trước bọn họ vừa đặt chân lên tường
thành thì chân sau những người này đã theo tới, khinh công cao cường như vậy làm hắn nhớ tới Mị Bộ máu tanh nhất, thần bí nhất Tư Lễ Giám nhìn
thấy ở kinh thành khi đó.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại âm thầm phủ định, sẽ không, đốc tra này chỉ tới
tuần tra biên cảnh thôi, Mị Bộ là bộ phận chấp hành tàn sát và ám sát,
chưa bao giờ làm bảo tiêu cho người khác.

Mà lúc này Tây Lương Mạt đã khoát tay ngắt lời, ngăn cản Lý Mật nói tiếp,
chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không phải loại người không biết phân biệt tốt
xấu, ta làm vậy đương nhiên có lý do của ta.”

Nói xong, Tây Lương Mạt bỗng lấy cái còi trên cổ ra, thổi ra một tiếng như
tiếng chim phượng lên bầu trời, lại cũng giống tiếng đại bàng gào thét.

Không biết từ lúc nào, một cái bóng nho nhỏ màu đỏ loạng choạng bay lên trời, kêu to vài tiếng kỳ dị như hưởng ứng tiếng còi kia: “Kéc kéc… kéc
kéc…!”

Tiếng kêu như một giọt nước mưa nhỏ vào bóng đêm đen đặc, đẩy ra tầng tầng
gợn sóng. Sau một lát ngắn ngủi, mọi người bỗng nghe thấy tiếng động kỳ
lạ vang lên trong bóng đêm: “Phần phật, phần phật.”

Từ xa tới gần, tiếng động kia mang theo những tiếng kêu to chói tai, dần
dần vang vọng cả bầu trời đêm, làm mọi người giật mình đồng loạt ngẩng
đầu mới phát hiện, không biết từ lúc nào che đầy bóng ma màu đen đang
bay tròn.

“Là kền kền!”

“Chim ăn xác!”

Người sinh sống tại biên cảnh không ai không nhận ra loài chim này, trong một giây nhận ra hình dạng của bóng đen kia không nhịn được cao giọng kêu
lên.

Chu Vân Sinh kinh ngạc mở to đôi mắt, thất thanh nói: “Đây là…”

Hắn chỉ thấy thiếu niên gương mặt xinh đẹp võ công cao cường kia điểm mũi
chân, không sợ nguy hiểm nhảy lên trên tường thành, ngửa đầu thổi một
tiếng còi như tiếng phượng hoàng lần thứ hai.

Sau đó giống như đáp lại tiếng gọi của nàng, càng nhiều chim ăn xác sải
cánh bay tới, gần như che kín cả ánh trăng, trong nháy mắt đã ùa xuống
liên tiếp tấn công về phía người ngựa Hách Hách và bầy sói.

Người Hách Hách đang cười lớn điên cuồng thúc ngựa đuổi về phía thành Luật
Phương, một đường chém giết hoặc đạp chết không biết bao nhiêu thôn dân
không may chạy trốn chậm, bọn chúng đang bị trường hợp máu tanh mà mình
gây ra kích thích phấn khởi dị thường, hận không thể lập tức vung đao
giết vào thành Luật Phương, mỗi người chặt mười mấy cái đầu, cướp tất cả nữ nhân và hài tử mang về lãnh địa của mình, vừa có thể hưởng thụ nữ
nhân, vừa có thể phanh thây đám hài tử non mềm ăn no nê.

Ngay cả bầy sói cũng chảy nước dãi, mắt tỏa ra ánh sáng hung ác, ngoan ngoãn chạy theo đám chủ nhân chờ được ăn no.

Không ngờ trên không trung bỗng vang lên tiếng đập cánh, sau đó không biết thứ tanh hôi gì nhào vào mình.

Không ít con sói chỉ cảm thấy gió lạnh bốc lên trước mặt, tròng mắt đau nhói, rồi không thấy gì nữa, chúng gào lên thảm thiết.

Một con sói ngã gục lăn lộn trên đất, không ngừng xô ngã những con sói bên
cạnh, dần dần có vô số móng sắc cào lên mặt bầy sói, đôi mắt xanh lục
của bọn chúng dù đáng sợ trong bóng đêm nhưng nay đã biến thành một cái
bia ngắm, để móng vuốt của đám kền kền móc cực chuẩn, trận hình bầy sói
thoáng cái chậm lại, trong hỗn loạn còn có không ít con sói bị ngựa của
chủ nhân giẫm lên, phát ra tiếng gào thê lương.

Mà người Hách Hách cũng chẳng khá hơn là bao, cũng bị móng và cánh của đám kền kền tập kích, không ít người bị cào xước da mặt và con mắt, tròng
mắt lòi ra ngoài, há hốc miệng phát ra tiếng khóc thảm thiết rồi ngã
xuống khỏi lưng ngựa.

Sau đó bị móng ngựa của đồng bọn giẫm lên thành một bãi thịt nát, ngay cả hô cũng không kịp.

Mà đám ngựa vô chủ cũng không ngừng té ngã, đẩy ngã người ngựa Hách Hách bên cạnh.

“A…!”

“Đó là cái gì?”

“A, đau quá!”

“Chim quỷ, sao lại có chim quỷ!”

“Là chim ăn xác, là chim ăn xác của tử đại vương!”

“Cứu mạng!”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngửi, tiếng kêu cứu thảm thiết đã đổi thành phát ra từ miệng đám kỵ binh Hách Hách tới cướp bóc!

Đội hình công kích vốn chỉnh tề của bọn chúng cũng rối loạn, giống như nổ tung, hoàn toàn hỗn loạn.

Đám kền kền ngửi được mùi máu tươi càng thêm hưng phấn, thậm chí không cần
tiếng còi của Tây Lương Mạt cổ động cũng chủ động công kích người Hách
Hách và bầy sói.

Đặc biệt cào lên mặt người Hách Hách, bởi ở đó có tròng mắt bọn chúng thích ăn nhất.

Người Hách Hách cho dù vì tự bảo vệ cũng không dám công kích kền kền, người
Hách Hách có thói quen thiên táng, bọn họ cho rằng trên người chim ăn
xác thối có linh hồn của ác quỷ, là sứ giả của thần chết, đàn chim ăn
xác đông đến che trời thế này bọn họ chưa từng nhìn thấy, chỉ có thể ôm
mặt chạy khắp nơi, vội vàng muốn chạy khỏi vòng công kích, nào còn nghĩ
tới chuyện cướp bóc?

Mà những người trên đầu thành đều khiếp sợ nhìn một màn này, không để ý
tới trong một khắc ngắn ngủi, không chỉ tốc độ công kích của người Hách
Hách hoàn toàn chậm lại mà tất cả thôn dân đã kịp vào trong cổng thành.

Hơn nữa người Hách Hách và bầy sói gần như đã chìm trong cuộc công kích
mãnh liệt của kền kền, bọn họ điên cuồng chạy tứ tán, sau đó không ngừng đụng vào đồng bọn, lại bị hất khỏi ngựa hoặc bị giẫm lên, hoặc bị ngã
chết!

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Được rồi, bây giờ có thể nâng cổng thành rồi.”

Chu Vân Sinh giờ mới tỉnh táo lại, hắn ý bảo một lính gác hoàn toàn ngây
người thổi ký hiệu nâng cổng thành, rồi lại nhìn về phía thiếu niên đứng trên tường thành.

Ánh trăng lạnh giá rơi vào gương mặt xinh đẹp của hắn, áo trắng như tuyết,
vạt áo và ống tay áo tung bay trong gió đêm sa mạc, giống một cánh chim
trắng muốt, khiến hắn như một vị thần có thể theo gió biến mất từ ánh
trang kỳ ảo bất cứ lúc nào, mỹ lệ và lạnh giá, lại khiến mọi người được
tận mắt nhìn thấy kỳ tích.

Gần như trong nháy mắt, ánh mắt người trên thành đều tỏa ra tia sáng kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Yên lặng rất lâu, Chu Vân Sinh mỉm cười vươn tay với Tây Lương Mạt: “Xuống đi, cẩn thận gió lớn thổi bay ngươi xuống dưới.”

Tây Lương Mạt có thể nhìn thấy trong nụ cười của hắn một thứ gọi là bội
phục, đáy mắt nàng thoáng qua một tia quỷ quyệt, cầm tay hắn nhảy xuống: “Không phải thành chủ đại nhân nói võ nghệ của bản công tử vô cùng tốt
nên không sợ à?”

Khi nàng chạm xuống đất, thứ gì đó ở vạt áo rơi keng một tiếng xuống đất.

Chu Vân sinh khom lưng nhặt lên cho nàng, cười giao cho nàng: “Võ nghệ của
Mạt công tử đương nhiên…” Câu nói của hắn im bặt khi nhìn thấy thứ như
tấm lệnh bài trên tay, ánh mắt thoáng cái dính cứng trên tấm lệnh bài,
đôi mắt hơi nheo lại.

Đó chính là lệnh bài hổ phù của Lam gia.

Tây Lương Mạt nhận lấy lệnh bài trên tay hắn, dường như không hề nhận thấy sự khác thường của hắn, chỉ cười cười nói: “Cảm ơn.”

Sau đó Chu Vân Sinh cũng khôi phục bình thường như vừa rồi chưa từng xuất
hiện vẻ ngạc nhiên kia, thản nhiên nói: “Không cần, đốc tra đại nhân
giúp hạ quan giải quyết một vấn đề khó, cứu bách tính xung quanh Luật
Phương một mạng, đây là công đức lớn, chúng ta về phủ trước, lát nữa lại cùng nhau uống một chén.”

Tây Lương Mạt cười nói: “Tiện tay giúp mà thôi.”

Khi hạ thành, Chu Vân Sinh tự mình dẫn nàng đi đầu, mọi người đều tự lên ngựa nói nói cười cười đi thẳng vè phía phủ thành chủ.

Thế nhưng đi tới nửa đường, Lý Mật bỗng cảm thấy có gì không đúng, dường
như thiếu người, hắn tập trung nhìn qua không khỏi kinh ngạc cực lớn,
lập tức đếm kỹ càng, sau đó vội vàng thúc ngựa lên kéo lại Chu Vân Sinh
đang nói chuyện với thuộc hạ: “Thành chủ đại nhân, công tử nhà chúng ta
đâu, vừa rồi không phải hắn vẫn đi cùng ngươi sao?”

Chu Vân Sinh nghe vậy quay mặt về phía Lý Mật, nhàn nhạt nói: “Vậy sao? Bản thành chủ từ lâu đã không đi song song với Mạt công tử rồi.”

Lý Mật cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra trong nháy mắt.

Công tử, mất tích?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui